Đoàn Chinh Nam
-
Số bài
:
20
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.03.2006
|
Trích thi tập : Đời Thường Một Cõi Riêng Chung (thơ Đoàn Chinh Nam)
-
12.04.2006 08:41:11
Kính thưa quí thi hữu Trang này đang được tác giả gửi bài lên. Xin quí thi hữu vui lòng đừng gửi bài vào. Xin chân thành cảm ơn Trân trọng Đoàn Chinh Nam [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/16295/06389C12D1584ADAAD27BF04BE3E4481.jpg[/image] Lời Bạt Vài suy nghĩ về thơ Đoàn Chinh Nam Trần Hoài Thư Trước hết, xin được trích mấy câu thơ trong bài Trúc Đào để chúng ta dễ dàng có cái nhìn về thơ Đoàn Chinh Nam, về cách xữ dụng chữ, về ý tưởng, về cấu trúc. Những phôi pha cũ Bây giờ phôi pha Đường phố đây Đường phố xa Trúc đào nay Trúc đào qua Trúc đào Rõ ràng đó là những câu thơ có âm hưởng như nhạc, lại có ý lạ, cũng như cách xữ dụng điệp ngữ cũng rất lạ. Trong suốt cả tập thơ, chúng ta có thể tìm được những đoạn thơ với ý lạ, hay và đẹp như thế. Đặc biệt là ý lạ. nhiều khi thật ngộ. Thật vậy, ví dụ để vinh danh người thi sĩ ông viết: Em làm dáng - anh làm thơ /Ngàn xưa cho đến bây giờ thế thôi/Ngày sau dáng có tàn phai/Thơ ai giữ mãi dáng ai nguyên hình Hay khi đi tìm một định nghĩa về tình yêu đôi lứa, ông đả ví như sau: Rượu ngon càng cũ càng ngon/Tình ta như rượu em còn tin không ... Thơ ĐCN thường mang tâm trạng u hoài của thời thề, phẫn hận của lịch sử, nhưng tha thiết của tình yêu. Ở thơ ông không những chỉ thưởng ngọan nhưng còn để lòng chùng lại trước những suy nghĩ, thao thức của một người trường thành trong buổi giao thời. Hình như hầu hết mỗi bài thơ đều nói lên một điều gì đó, như mấy ví dụ mà chúng tôi đã trích dẫn. Cám ơn nhà thơ ĐCN đã đến với TQBT. Chúng tôi rất vui được góp phần vào việc xuất bản đứa con đầu lòng của ông. (Trích thi tập Đời Thường Một Cõi Riêng Chung) TRƯA MƯỜI SÁU TUỔI Díu mắt đợi chờ vì nắng gắt Vẳng nghe tiếng guốc nhẹ vang xa Giật mình tỉnh giấc bên song cửa - Phải bước chân nàng mới lướt qua? LANG THANG Công viên xanh - nắng mai hồng Chật đường xe chạy - nhẹ lòng say mơ Lưng trời cánh điệp phất phơ Vàng như màu áo tiểu thư. Ta cười NHỮNG NGÀY BỎ HỌC Thành phố này tôi đi Bao bước chân rồi nhỉ Ngày tháng nào tôi quên Tìm một miền yên nghỉ Quẩn quanh ngày bỗng hết Đếm từng khuôn mặt người Đủ một ngày thấm mệt Đủ một ngày rong chơi Giữ làm sao khói thuốc Ôm làm sao mây trời Môi trần khô khát nước Lau mặt tìm gương soi "CÚP" HAI GIỜ CUỐI Chiều lang thang thành phố Lạ mặt người xôn xao Ta nghèo hơn kẻ khó Ăn xin một tiếng chào Người đi không liếc nhìn Người nhìn chẵng nghĩ thêm Người nghĩ đâu còn nhớ Người nhớ rồi cũng quên Chiều lang thang thành phố Tuênh toang hồn trống không Thời gian buông nhẹ tiếng Thở dài trong mênh mông HƯƠNG XƯA Lời Đường thi trang trọng Đưa anh vào cõi thơ Người xưa bao nhiêu mộng Đẹp xưa đến bây giờ Hoa đào cười gió đông Dòng biếc trôi lá hồng Phòng khuê thiếp trang điểm Biên cương chàng ruổi dong Sớm chiều trắng tóc xanh Chim oanh hót trên cành Bao lần tan giấc mộng Soi hồ tơ liễu xanh Trên sông sầu khói sóng Rèm châu cuốn - thu về Một đời ai đã sống Ngàn sau còn khắc ghi CHINH PHU Trời xưa mỏi cánh phù vân Người đi thuở ấy phong trần trắng vai Ngày về với tóc râu phai Đường bên tơ liễu buông dài nét mi THIẾU PHỤ Lệ sầu hoá đá đầu non Bức tranh hòn vọng phu còn trắng khung Phấn hồng người có đem không Nhẹ tay chấm phá cho xong đợi chờ NĂM THỨ NHẤT Mùa xuân trên đỉnh non cao Theo viên đại bác tạt vào hồn anh Đạn vàng, máu đỏ, xuân xanh Đã hòa quyện lại vẽ thành quê hương Không còn dệt mộng ngàn phương Thẳng lưng ngồi giữa ngôi trường trang nghiêm Bảng đen, phấn trắng, chép biên Nhìn anh, em chắc sẽ nghiêng ngả cười Ba hoa chí lớn tan rồi Làm sao em nhận ra người năm xưa TRIẾT NHÂN Đôi chân lần vỉa phố Cặp mắt dõi trăng sao Thấy loài người lố nhố Cười cuộc thế lao xao CHIỀU ĐÔNG Vắng em Như vắng mặt trời Lạnh tanh thành phố Rã rời dòng sông Ta châm lửa Khói mênh mông Nghìn thu Băng giá Hư không Một mình BUỒN XƯA Thu sang cùng heo may Ai đi ngoài chân mây Cây buồn buông lá úa Mưa lạnh nước sông đầy Anh chưa về sao anh Tháng năm còn xao xuyến Nghe gió lùa qua hiên Ôi đời bến mong thuyền KHI CHIỀU XUỐNG Khói lên khi chiều xuống Nhà ai bên kia sông Rợn tiếng cười thiên cổ Ưu tư đến hãi hùng TĨNH TÂM Áo bay trắng - Nắng rơi vàng Đường lên tu viện - dáng nàng tập sinh Một chiều lưỡi uốn lời kinh Thôi ta sám hối trong tình yêu em LEO NÚI Lên cao Chợt thấy mặt trời Mây hồng tan Những phiến đời phù sinh Nắng về Lột xác yêu tinh Nhìn em Vụt hiện nguyên hình Hoang sơ TÓC SUỐI Mùa xuân hết - tóc em dài Hè sang xõa chấm bờ vai sợi buồn Níu ngày tháng cuối nồng hương Hành trang đem buổi ra trường nhớ - quên Ý CHIỀU Còn gì buồn hơn đời sống Còn gì vui hơn một ngày Một ngày mặt trời ấm nóng Một đời tìm thoáng mây bay Tim đập hay ta còn sống Nắng phai biết ngày mất vui Đợi mong gì trong khoảng trống Ngàn năm vẫn thế qua rồi CỔ TÍCH Bóng ngả nghiêng dài theo bước chân Ở đây ngày tháng mãi vơi dần Theo nhau trôi dạt vào quên lãng Ôi lối này xưa đã một lần Vỗ cánh tiên về trên bến mơ Sao ai còn đứng ngẩn ngơ chờ Ngày đi quên cả câu hò hẹn Hồn giá băng sơn lạc bến bờ Ngày ấy chim vong tình đá tảng Rong rêu buồn rũ úa hôn hoàng Dáng xưa cổ tích chìm thăm thẳm Thu cũng quên về âu yếm trăng SẦU SÁT NHÂN “Yên ba sầu sát nhân" Ta buồn đến chết chiều nay Tuênh toang khoảng trống - quắt quay linh hồn Tháng ngày khô nỏ như rơm Lửa sầu ngùn ngụt từng cơn hãi hùng Quanh ta trời đất mênh mông Quanh ta có cũng như không có gì NGÀY RA TRƯỜNG Mai đi bỏ lại Sàigòn Hai mươi năm đã mỏi mòn đời ta Hóa thân thành én bay xa Mùa xuân đâu đó? - Bao la nỗi sầu! VONG THÂN Kiếp sau xin chớ làm người. Làm cây thông đứng giữa trời mà reo. NCT Bao nhiêu năm khát tang bồng Cây thông vụt ngã trên dòng cuồng lưu Phế hưng điên đảo xoay chiều Khúc reo đời cũ nghẹn ngào sóng xô Níu tay hoa cỏ đôi bờ Băng băng gia tốc - mịt mờ tư duy Chưa chìm yên nghỉ u mê Vong thân vùn vụt trôi về thiên thu Bình nguyên bụi vẩn sông hồ Rong rêu muôn kiếp phủ mờ tâm linh Ý BIỂN Chợt nhìn quanh: nét hoang sơ Trăm con sóng bạc xô bờ đại dương Nghìn trùng xa núi mù sương Dấu chân trên cát lạc phương mặt trời Cô đơn viết mãi một lời Giam trong thi tứ mảnh đời viễn mơ Vẫn sầu đến tự ngàn xưa Ngàn sau ai đứng nghiêng bờ đại dương HẢI HÀNH Xanh non - biếc biển - lam trời Trắng mây - bạc sóng - rạch đôi mũi thuyền Cột buồm từng trải ngả nghiêng Vẩn vơ chỉ trỏ mấy miền không trung Tình bát ngát - cảnh mênh mông Chơi vơi trong cõi muôn trùng ngàn năm Buồn xa xăm - nhớ xa xăm Đời riêng một tiếng gọi thầm có ai? ĐÊM GIÃ TỪ PHAN THIẾT Máy nổ thuyền đi tan giấc mơ Gió tung cửa biển sóng xô bờ Đèn đêm níu vội nhoà đôi mắt Phan thiết xa dần - xa mãi chưa Thôi thế đời thêm chuyến hải hành Bạc đầu sóng ngẩng: tóc ai xanh? Trăng hờn: giãi sáng từ bao thuở Chẳng sáng lòng kia một ý lành Thăm thẳm bên trời mây lướt mau Hồn xưa thoáng hiện ánh tinh cầu Vong thân bao kẻ tìm cơm áo Ta vẫn nhìn ta kiêu hãnh đau Lạc giữa vô cùng say sóng thơ Thuyền ơi đừng ghé bến bao giờ Trùng dương sao vẫn còn biên giới Ta vẫn còn đây mộng viễn du GẶP BẠN CŨ - Vì sao mày bảo tao buồn - Sầu thiên cổ - Quá chán nhàm ý thơ - Sầu tình - Xa xỉ, ngu ngơ - Cuộc đời ý nghĩa - Vẩn vơ, nhức đầu Tao đi, chân trước, chân sau Đã sinh, sẽ chết, đói sầu là đây Suy tư càng ít càng hay Sáng - trưa - chiều - tối - ngày ngày dửng dưng ĐỘC THOẠI Tại sao tôi lại là tôi nhỉ Chợt lạ mặt nhìn khi đối gương Thiên hạ hằng hà sa số kẻ Sao không là một khách qua đường Ngưòi yêu người hay tôi yêu tôi Người vui buồn hay tôi buồn vui Gặp trong khoảnh khắc dòng vô tận Tạo lập riêng chung những mảnh đời Chiều ấy tình cờ vai sánh vai Hay ngàn xưa sắp đặt hôm nay Ngày sau tôi có là tôi nữa Để nhớ về tôi một thuở này NẰM CHỜ KHOAI CHÍN Khôn, điên hỏi tuổi đất trời Còn ta mãi hỏi sao đời có ta Ngẫm xưa nay - ngó gần xa Đông như kiến cỏ triết gia nửa mùa Bạn bè mấy đứa vui đùa Cõi riêng dành dụm đủ mua trái sầu Áo cơm có đủ sống đâu Nhưng không cơm lấy chi cầu hồn thơ Cái thân bùn đất từ xưa Đến nay hành hạ có chừa một ai SOI GƯƠNG Bây giờ ta vẫn như xưa Như trời đất vẫn nắng mưa hai mùa Bây giờ ta đã khác xưa Như trời đất đổi thay mùa nắng mưa Vết buồn trắng xoá vần thơ Ngày vui chợt đến không chờ vội đi Bây giờ ta chẳng còn chi Một linh hồn khát vô vi giữa đời Đôi khi giả điếc, giả đui Đôi khi gượng nói những lời yêu ma Đôi khi chợt thấy già nua Đôi khi chợt thấy dại khờ, ngô nghê Hai năm dạy học chán chê Thử yêu mấy tháng đi về uổng công Rừng bên núi - biển kề sông Bị coi là ngốc tử ngông, hư đời Đêm say bạn ngả nghiêng cười Tỉnh ra nhìn nắng hỏi lời sắc không GÓT HỒNG Cô bé ngày xưa sướt mướt Xin che chung áo mưa hồng Quên hết giận hờn lớp học Khua chân, vầy nước mênh mông Cô bé ngày xưa mắt ướt Tay run níu áo mưa hồng Đâu biết dìu nhau vào mộng Qua sân trường - thế là xong Cửa lớp chiều nay ngồi đếm Tàn phai của những tàn phai Mưa mưa mưa hoài mưa mãi Gót hồng vầy nước xưa ơi BÓNG CHIỀU XƯA Khi về phố đã hoàng hôn Mười năm cơm áo soi mòn ý thơ Hàng cây lạnh đứng trong mưa Đôi chim sẻ ướt run vừa hôn nhau Tìm em trong nét nhạc sầu Thênh thang đại lộ con tầu lướt qua Công viên ngày cũ còn hoa Nhưng hồn anh đã phôi pha mấy mùa Tình em ngỡ để làm thơ Ngờ đâu thương nhớ vẩn vơ nửa đời Chim nghiêng cánh mỏi bên trời Bóng chiều xưa tiễn đưa người năm xưa... QUA PHỐ CŨ NHỚ VẦN THƠ LÝ BẠCH Mười năm hạnh phúc đã hoang đường Phố vắng chiều đông lạnh khói sương Đếm bước chân gieo mòn kỷ niệm Phù vân du tử ý vương hương Thôi đợi chờ chi một cánh chim Mùa xuân trần thế mỏi mê tìm Quên nhau đi cố vui mà sống Lạc nhật cố nhân tình đó em NHỚ PHƯỢNG YÊU Ơi cây phượng bé bên bờ nước Hè đến em đừng quên nở hoa Đêm đêm trăng sáng còn thao thức Lá vẫy cành nghiêng gọi, đón ta Ta ngồi hút thuốc trong vòm lá Nhớ thuở Văn Khoa - ngày ra trường Đám bạn bè - nồng hương phố xá Một người tình áo trắng như sương Ơi cây phượng bé mười năm cũ Ơi lá xanh mi, hoa đỏ môi Người xưa áo trắng đò qua lỡ Ta cũng qua đời nhau thế thôi HÀNH HƯƠNG Chiều đông hải đảo buồn se sắt Gió loạn mười phương đau lá cây Đường lên dốc lạnh trời tung cát Một tiếng thời gian thở rất dài Núi tím nghiêng đầu coi sóng bạc Đập tan nghìn tảng đá trăm năm Lẻ loi vài bóng chim xao xác Mộ cũ đường bên hỏi tiếng thầm Thấp thoáng đèn xa trong xóm vắng Vầng trăng khuyết nhạt tỏ thêm dần Ra đi từ thuở mây say nắng Đời sẽ còn ghi bao dấu chân LÁ THƯ Em có khi nào không Về thăm ngôi trường cũ Hàng cây xanh thức, ngủ? Băng ghế đá vui, buồn? Bây giờ là hai năm Anh quay nhìn kỷ niệm Bao giờ thành trăm năm Hạnh phúc em tìm kiếm Dù sao ta đã có Những tháng ngày bên nhau Chứng nhân: bè bạn đó, Cành hoa và chú sâu Dù sao em cũng có Một cuộc tình không mơ Dù sao anh vẫn nhớ Một thuở đời như thơ Nếu có lần anh thôi Về qua con đường cũ Đừng quá buồn nghe em Một khoảng đời quá đủ HẠNH PHÚC VẪN HOANG ĐƯỜNG Từ đâu gió đến anh nào biết Một sớm kia làm bay tóc em Như thi tứ có bao giờ hết Trên mắt môi thơm mãi kiếm tìm Tình yêu cứ ngỡ như thần thánh Anh chợt tầm thường khi đã yêu Xin hôn em ấm đời hoang lạnh Ngày tháng bên nhau chẳng có nhiều Mai sau xa cách anh hoài nhớ Hai chiếc linh hồn thương rất thương Lạc bước nhau từ trong ý tưởng Hôn em hạnh phúc vẫn hoang đường DU TỬ Về thăm thành phố chiều mưa Lê thê gió cuốn cho vừa lá bay Mây vàng - khói nhớ vàng tay Lầu cao không bóng - một ngày sắp qua Người mang tên một mùa hoa Lầu cao - trời thấp - phai nhoà dáng xưa Về thăm thành phố chiều mưa Mưa đan tóc nhớ - bao giờ lãng quên ĐÀ LẠT 77 * Tặng Hoàng Minh Trí, Hoàng Sĩ Bằng Nhớ không Đà Lạt chiều mưa Bộ ba du tử nằm co trên giường Bước giang hồ! Thú đau thương! Ra đi vội, tính sai đường rút lui Chuyền tay ống điếu cầm hơi Mỗi chàng một cõi riêng rời rã run Hết còn "khắc khoải, cô đơn" Mai xe hết vé, hết hồn vía thơ! Nằm lơ mơ, nhớ lơ mơ Đất Phan nắng cháy sao giờ dễ thương Chợt..."đê đầu tư cố hương..." Tiên sư cái giống thơ Đường… chọc quê! Chắt chiu kỷ niệm tái tê: Tan trường, nàng đến gọi về ăn... khoai! HOÀI XUÂN Kỷ niệm lên mầu xanh tháng giêng Xanh hàng tơ liễu - bóng ai tìm Ta đi trên lối mòn năm cũ Hấp hối trong hồn thương tiếng chim Ngày trở về - nhưng đời đã qua Giờ biết yêu - nhưng người đã xa Những môi - những mắt - lời chưa nói Tan giọt sương và khô cánh hoa Đã lạc đời nhau bao dấu chân Tàn phai đến cả nét phong trần Nghiêng nghiêng dáng bước mùa thay lá Em, biệt ly nào không cách ngăn? KHI HÚT THUỐC Búng đi một mẩu tuổi đời Để theo khói mộng lên trời viễn mơ Để tìm đốm lửa tàn xưa Lập lòe cháy đỏ những giờ bên em Quyện trong hương tóc - hương đêm Là hương khói thuở trắng thềm Văn Khoa Hương thời gian - hương phôi pha Hương theo suốt một đời ta - hương sầu KẺ Ở tặng Hoàng Minh Trí Mày đi qua một trùng dương Tao còn quanh quẩn với đường phố xưa Xứ Phan mùa nắng - mùa mưa Nhớ trăng hải đảo gió lùa mái xiêu "...nằm trong căn gác đìu hiu" Bao lần tính kế gan liều viễn du Đời riêng đâu thể đợi chờ Chung chia thuở ấy - bây giờ cắt chia Mộng đời một mảnh đem đi Thì...đô, pao nhớ gửi về thêm nghe Hai con, một vợ đây hề Xưa hề bi tráng! Nay hề bi thương! Mày đi qua một trùng dương Tao còn quanh quẩn với đường sữa đen! BÀI THƠ VIẾT TRƯỚC BÌNH MINH Một sớm ra đi trời ẩm sương Gót giầy khô nghiến đá ven đường Thoáng đôi mắt điện buồn câm nín Thoảng tiếng chuông nào trong gió buông Cửa sổ nhà ai vương ánh đèn Rèm che nửa mái tóc nhung đen Mực xanh - giấy trắng - sầu thơm ngát Gió lật từng trang say ướp men Ngày sắp về theo nắng sắp lên Vần thơ gieo vội cũng ưu phiền Mộng mơ khâm liệm bằng cơm áo Ngày đã về theo nắng đã lên ĐÊM HẢI ĐẢO Một tối anh soi gương Thấy mình còn lãng mạn Như thuở nào yêu em Bỗng dưng buồn vô hạn Khói thuốc bay lên tóc Café cạn đắng môi Mất linh hồn năm trước Đêm Sàigòn xưa ơi Anh trót là dông tố Tan hoang đời mới hay Không tiếc trời tinh tú Thương chi tà áo bay Thơ gieo vần sám hối Ngạ quỉ nhún vai cười Thiên thần nheo mắt hỏi Thật, đùa bạn thân tôi Gió vang lời chúc dữ Lời nguyền em vọng về Thiên đường đau ý nhớ Huyệt sầu chìm đắm mê Một tối anh soi gương Thấy đời mình mất dạng Trong vực lầy quê hương Áo cơm và khinh mạn Những ước mơ không tới Nhìn quanh dã thú vây Bước chân mòn hấp hối Qua dần đời buông tay Hải đảo mù say sóng Biển điên cười ngất ngây Tìm đôi sợi tóc trắng Vừa thoáng hiện đâu đây NGẬM NGÙI Một quãng đời xưa ta có em Mong manh tựa nắng úa qua thềm Tình vui khoảnh khắc buồn năm tháng Chỉ một mình ta trong bóng đêm Một quãng đời xưa ta mất em Cô liêu vào lại cõi riêng tìm Người đi nhưng mối tình không mất Tô điểm cho đời say chút men Đời vẩn vơ làm thơ vẩn vơ Khi quên - lúc nhớ - thuở thờ ơ Dửng dưng dẫu gặp người năm cũ Chợt ngậm ngùi nghe câu hát xưa TẶNG VỢ Bánh mì tối em đưa Miệng nhai tay viết thơ Nhớ nàng L.T. ấy Vợ tôi hiền…không ngờ… - Sáu năm sống với vợ Chẳng tặng một bài thơ Chỉ nhớ vẩn thương vơ Tưởng em không buồn hở? - Em ơi, em tròn quay Thơ thoát làm sao đây Suốt ngày em ở cạnh Cũng đủ làm anh gầy Bây giờ anh mới hay Không lấy T. là may Còn nàng thơ để nhớ Còn tình thơ để say… - Anh thích chén đĩa bay Chờ chút, sẽ có ngay… - Em ơi, lương chưa lãnh Xin em nhè nhẹ tay - Thơ thẩn dẹp dùm ngay Đi cho bé măm đây - Cho anh vào…được chứ Ôi…nàng thơ…tròn quay! SAIGON 87 Anh bỗng thành lữ khách Chiều buông - phố lên đèn Nhìn trăm đôi mắt lạ Tìm một nét thân quen Mười năm như mười ngày Mười năm như thế kỷ Liệu có còn trong nhau Chút chi dù hoen rỉ Trường xưa và lối cũ Mười năm và hôm nay Còn đây tình một thuở Chợt nhớ mà đã say Chắt chiu từng kỷ niệm Điểm tô cho tháng ngày Vai đời cơm áo mỏi Người xa nào có hay NẮNG THÁNG GIÊNG Hôm nay ngày cũ xa rồi Trông ra nắng đổ bên trời tháng giêng Giờ thì ta đã bình yên Quẩn quanh với những lụy phiền áo cơm Dốc dài ngựa nản chân bon Tài không kịp mộng nên còn quẩn quanh Viễn du lỡ cuộc bao lần Ru nôi đời, mái gia đình ấm êm Biển xanh - mây trắng - buồn thêm Ta ngồi ngắm nắng tháng giêng ngậm ngùi TIỄN BA Đến khi con hiểu được ba Đời con một nửa đã qua ngậm ngùi Đời ba chẳng có gì vui Ngoài vần thơ dịch - suốt đời - Thánh Kinh Ba mang gánh nặng gia đình Với bao trăn trở chỉ mình Chúa hay Tình đời bao thuở đắm say Tình yêu Chúa gọi - rất may - tuổi già Ba đi rũ sạch sầu tư An vui nét mặt - chan hòa Ý Thơ Đời bên kia - Chúa đón chờ Suốt đời ba đã mong giờ phút đây: Hồng ân Chúa - diệu kỳ thay Dẫn từ cõi chết sang đời Phục Sinh LIÊN KHÚC MƯỜI NĂM TẶNG CHỊ NGA Chị là di tích khung trời nhỏ Một tuổi thơ em đã mất rồi Mười mấy năm dài như nỗi nhớ Những ngày vui đã quá xa xôi Tóc chị vẫn dài đan búp tay Quy Nhơn thu đến vẫn mây bay Qua khung cửa sổ bên bàn học Em đã làm thơ chị có hay Buồn mưa tháng bẩy còn không chị Vui có về chăng trời tháng giêng Lá đổ muôn chiều câu hát cũ Sầu chung mấy thuở nay sầu riêng * Hạnh phúc chưa cầm vụt cánh bay Dây hôn phối lỡ buộc nhầm tay Muốn quên một mảnh đời tan vỡ Quên tháng ngày lê thê đắng cay Biết rằng sỏi đá cũng cần nhau Nhưng dẫu uyên ương vẫn nặng sầu Khi ngắm phù du nhìn vĩnh cửu Ta cùng ai đó sẽ về đâu Luật lệ ngàn năm buộc trói rồi Hoang mang tìm giải thoát riêng thôi Ý Người bí nhiệm khôn dò xét Con mở lòng xin lượng xét soi Viết niềm tâm sự chị nên thơ May mắn phần em vững đến giờ Đắc đạo, lo chi đời dễ sợ Tiếc gì phong độ thuở xa xưa (1972 - 1982) ÁO MƠ PHAI (thơ Kiều Nga) Tặng Đoàn Chinh Nam Chị là dy tích khung trời nhỏ Một tuổi thơ em đã mất rồi (1) Em cũng là trăng, hồng nắng lụa Mấy trời xuân chị thủa xa xôi Ô hay, thoắt đã mười năm lẻ Em đã làm thơ, đã ngậm ngùi Chị nửa đời tay đan tóc rối Vườn trăng thiếu phụ, áo mơ phai Vừa mới hôm nào, em có nhớ? Chị cười, em khóc chuyện đầu tay Chiều thu lá rụng trên đường vắng, Hiệp sỹ tung mình yên ngựa say (2) Con ó vàng bay đi ngẩn ngơ Đem theo hết cả chuỗi ngày thơ Ai hay em sớm thành thi sỹ, Chị sớm sang sông tưởng đắm đò. Trường giang muôn thủa sóng triền miên Bến nước mười hai vạn nỗi niềm Lá đổ muôn chiều... em vẫn nhớ? Đời buồn chi mấy... chị nào quên! Quy Nhơn-1973 (1) thơ Đoàn Chinh Nam (2) Ý mở đầu câu chuyện “Con Ó Vàng” của ĐCN, ngày học lớp 3 HÀI CỐ NHÂN Bây giờ em có tàn phai? Thì anh cũng mọc đuôi hai mắt rồi! Gặp nhau chắc chỉ mỉm cười Bâng khuâng nói chuyện đất - trời - nắng - mưa Nên chăng nhắc kỷ niệm xưa Mười năm ai cũng có thừa dại, khôn Rượu ngon càng cũ càng ngon Tình ta như rượu em còn tin không VƠ VẨN NẮNG MƯA Mưa thương đông đến phai hoa nắng Nắng nhớ xuân về vắng tiếng mưa Em ạ, thiên nhiên còn nuối tiếc Trách nhau chi những chuyện tình thơ Dù nắng tìm mưa ngày tháng hạ Cố nhân đừng gặp buổi tàn thu Dáng xưa đừng mất vì nhân ảnh Để đời còn vơ vẩn nắng mưa MỘT NỬA MÌNH KHÔNG THỂ HIỂU MÌNH Ta qua mấy thuở yêu buồn Làm sao em hiểu ngọn nguồn nơi nao Bên nhau - còn thoáng chiêm bao Lời thương - vần nhớ - nên câu ngậm ngùi Làm sao em hiểu mảnh đời ta trong mắt lệ bóng người năm xưa Hờn ghen chi một cánh thư? Xé chi tấm ảnh đã mờ rêu xanh? Đập tan chi cố nhân tình như không - như có - chỉ mình ta đau Mười năm - hạnh phúc trổ hoa Em là nước mát - lòng ta thấm nhuần Mười năm - đời bỗng sang xuân Em là nắng ấm - quên gần - nhớ xa Mười năm - phẳng lặng đời ta Em là ngọn gió an hòa mơn man Xưa em cười - nét bình an Nay em khóc - nét tân trang cuộc tình Cho nhau đời sống nguyên hình Cho nhau hạnh phúc khai sinh muộn màng Mưa là nước mắt không gian Cho hoàng hôn lại huy hoàng sau mưa ĐÀ LẠT 2000 Đi hoài không hết Thung lũng tình yêu Bóng chim lặng lẽ Ngàn thông hắt hiu Phù vân cánh mỏi Nghiêng xuống hồ xanh Gió lang thang mệt Gục trên lá cành Bờ vai xa vắng Hoa nắng bâng khuâng Cô liêu một bóng Tan vào mênh mông TRÚC ĐÀO Gió hoàng hôn Ngọn trúc đào Chao nghiêng hoa lá Vẫy chào nhân gian Cho đời Một nét điểm trang Cho ta Khoảnh khắc mơ màng Với thơ "Vàng sân lá đổ ..." Chiều xưa Những phôi pha cũ Bây giờ phôi pha Đường phố đây Đường phố xa Trúc đào nay Trúc đào qua Trúc đào ÂN HẬN Đập nát mặt nào trong đáy giếng Giật lên từng mảnh vỡ khung trời Dội bao nhiêu nước lòng sao vẫn Đau lỗi lầm ta - hận oán người MỘT THỜI ĐỂ MẤT Còn chút tình xa xưa cũng phai Đã qua biển rộng với sông dài Bốn mươi nhìn lại thời xanh tóc Ta chẳng là ta trong mắt ai Ai vẫn là ai trong mắt ta Dẫu vàng chạm đá ngọc phôi pha Tóc dài như suối - lòng sao cạn Tưởng bóng mây là mưa thật à?! DÁNG THƠ Em làm dáng - anh làm thơ Ngàn xưa cho đến bây giờ thế thôi Ngày sau dáng có tàn phai Thơ ai giữ mãi dáng ai nguyên hình Câu đối mừng đám cưới các cháu Thanh Tùng - Nhã Uyển Nhớ Sàigòn thắm tươi tình Nhã Uyển Mong Boston xanh mát bóng Thanh Tùng Văn Ngọc - Phượng Khanh Trần thế coi nhau như bảo ngọc Thiên cung nghe Chúa gọi hiền khanh (Cảm đề truyện Tháng Năm Hoa Mận Nở của Phạm Văn Nhàn) HOA MẬN Tháng năm hoa mận nở Một thuở tình đơn sơ Yêu người yêu hoa mận Lòng ai đẹp áng thơ Tháng năm hoa mận nở Trắng đêm dài ngóng chờ Cửa khoá quân y viện Lòng ai vò rối tơ Tháng năm hoa mận nở Cười khóc, thật như mơ Nhìn nhau, ôm hạnh phúc Người cám ơn đời chưa? Tháng năm hoa mận nở Dìu nhau về lối xưa Xanh mảnh vườn xinh cũ Hoa mận tháng năm chờ Tháng năm hoa mận nở Chiến chinh mùa đã qua Kính – Vân tình một thuở Hoa mận ngát lòng ta LỠ CHUYẾN XE Gió hú réo âm hồn Chiều rơi vỡ tiếng buồn Đường xa chìm bụi cuốn Gót mỏi lê giầy mòn Đêm xuống nhanh đèn đỏ Chân vào muộn quán đơn Ngẩng đầu : cô gái trắng Bưng tách cà phê đen ĐỜI THƯỜNG MỘT CÕI RIÊNG CHUNG Từ năm mười sáu đến nay Trần gian có được bao ngày nhớ ta Hững hờ chuyển kiếp phù sa Trường giang lạnh thú yên hà lãng du Xuân tàn, hạ đến, sang thu, Ngập ngừng những bước chân chờ sầu đông Đời thường một cõi riêng chung Tâm tư mấy thuở ngỏ cùng tương tri Tuổi tri thiên đã đến kìa Duyên thơ để lại chút gì mai sau (cập nhật ngày 14/04/06) ĐOÀN CHINH NAM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2006 16:09:03 bởi Đoàn Chinh Nam >
Vời trông bóng hạc nghìn năm cũ Nuối tiếc trời thơ vạn dặm khơi. ĐCN
|