Xin gửi đến người con gái trong câu chuyện này nỗi cảm thông sâu sắc nhất của tôi . Hồi bé thơ một con nhóc lóc chóc
Luôn tò mò về mọi vật xung quanh
Rồi đêm đến rúc lòng bà nũng nịu
- " Bà ngoại ơi ! kể chuyện con nghe ".
Ngoại hiền từ kể chuyện xưa và nay
Sự tích ra đời hay đối nhân xử thế
Có một chuyện ngoại chưa bao giờ kể
Sao chỉ có mình con và ngoại thôi ?
Con lớn lên nhưng chưa biết mặt cha
Chỉ ngày Tết mới gặp mẹ vội vã
Dẫu mưa nắng hay cơn bão tràn qua
Cũng chỉ là một bà và một cháu.
Tôi lớn dần nỗi thắc mắc lớn theo
Không dám hỏi chỉ e ngoại sẽ buồn
Có những đêm giật mình thức giấc
Ngoại chong đèn , hồi ức kỷ niệm xưa.
Tiếng thở dài sao nghe nghèn nghẹn
Cuốn sổ nhỏ thấm nước mắt ngoại tôi
Kỷ vật ấy ngoại cất giữ một nơi
Dù cố dấu nhưng tôi vẫn biết.
Tôi đã đợi , cố đợi chờ định mệnh
Đau đớn thay ngoại mất quá bất ngờ
Tôi cô đọc lạc lõng bơ vơ
Giữ kỷ vật mà lòng đau như cắt.
Bao năm tháng hoài nghi thắc mắc
Tôi đang cầm đáp án trong tay
Cố đấu tranh với lòng mình gay gắt
Bí mật đời tôi _ sao lại sợ điều này?
Ngày...tháng...năm...của thời gian cũ
Thật tình cờ trong vũ trụ bao la
Mẹ gặp cha như là duyên phận
Xây mỗi tình thơ mộng nơi trần gian.
Mỗi lần chia tay cha luôn nói nhỏ
- Anh mãi yêu em , chỉ yêu em
Một mái ấm không vơi hạnh phúc
Cha chie yêu mẹ , chỉ mình mẹ thôi.
Đứa con gái đến tuổi thôi nôi
Cha bỏ đi cùng người đàn bà khác
Mẹ xanh gầy một nỗi đau gánh vác
Nuôi con thơ vững bước đường đời.
Tôi hai tuổi mẹ gửi cho bà ngoại
Người đi xa lập nghiệp đời mình
Trái tim đau không ngừng chảy máu
Một nơi xa có giúp vết thương lành?
Những dòng cuối thấm đầy nước mắt
Mẹ xót xa một kiếp hồng nhan
Người cay đắng ghi dòng cuối lạnh lùng
-"Trên cõi đời , không gì là mãi mãi ".
Cuốn nhật ký là một bầu tâm sự
Là linh hồn trong từng câu chữ
Tôi đã đọc và hứng trọn niềm đau
Của một người vợ bị chồng phụ bạc.
Khép cuốn sổ ngón tay tôi run rẩy
Hai tuổi thôi , hai lần bị bỏ lại
Nhưng tôi không trách dù là cha hay mẹ
Ngoại thương tôi đã cho ngày bình yên.
Chít khăn tang tôi đưa ngoại ra đồng
Nơi yên nghỉ của bao người lớp trước
Nước mắt chảy dài vẳng nghe tiếng ngoại
-"Can đảm lên , cháu gái yêu của ta".
Mẹ tôi trở về thắp nén nhang dâng ngoại
Và mẹ khóc muộn màng hối tiếc
-" Ở xứ người con vội về thăm mẹ
Mẹ ra đi , chữ HIẾU con chưa tròn ".
Giở kỷ vật ố vàng theo năm tháng
Tôi viết tiếp , sau mẹ mười sáu năm
"Ở trên đời không có gì mãi mãi
Năm tháng qua tất cả sẽ qua".
Rời xa quê nhà theo mẹ lên đô thị
Cuộc sống hối hả cuốn vào vòng xoáy
Chỉ quay cuồng với thế giới riêng tôi
Vẫn tự nhủ : không gì là mãi mãi.
Một dịp tình cờ tôi gặp anh
Tháng ngày qua ân tình thêm vun đắp
Rồi một ngày anh nói : " Mãi yêu em "
Tôi thảng thốt giật mình lo sợ.
Ngày xưa cha cũng nói mãi yêu
Nhưng ân tình theo lời thề bay xa
Khiến cuộc đời mẹ tôi đau nhức
Một vết thương vẫn âm ỉ lặng thầm.
Mở to mắt nhìn người con trai ấy
Tôi lặng thinh vội vã ngó lơ
Có yêu anh nhưng tâm hồn sợ hãi
Mãi mãi ư ? là đến khi nào ?
Anh hiểu hết chấp nhận tôi lặng im
Nhưng kiên trì tìm đến trái tim tôi
Tôi run rẩy tìm đường chạy trốn
Nào có ai trốn được chính mình.
Bỗng bàng hoàng nghe tin anh hấp hối
Chúa mến tài vội vã gọi về trời
Anh ra đi mà đôi môi mấp máy
- " Anh mãi mãi yêu em , mãi mãi yêu ".
Tôi nức nở xin anh đừng rời xa
Đừng lần thứ ba tôi bị bỏ lại
Nhưng thần chết chia lìa đôi lứa
- " Tử thần ơi ! sao ngươi quá lạnh lùng ?".
Mẹ sụp dưới chân tôi xin tha thứ
- " Chuyện của mẹ đã liên lụy đến con "
Tôi lắc đầu mắt nhìn sâu đêm tối
Nghiệp chướng là sao , một kiếp người.
Tiễn anh đi xa , xa mãi mãi
Tôi hiểu rằng trái tim đã chết rồi
Gửi theo ngọn gió đến anh lần cuối
-" Em vẫn chưa kịp nói lời yêu anh mãi mãi ".
Cuộc đời tôi giờ đây chỉ một mình
Xin đừng trách tim tôi băng giá
Bởi duyên kiếp sao oan nghiệt quá
Sao cả cuộc đời chỉ thở dài não nề thôi.
Chỉ mong rằng đừng một ai như tôi
Hãy tin tuỏng vào sự chân thành
Khi một người nói yêu mãi mãi
Đó chính là hạnh phúc chốn nhân gian./.
11/04/2006
ampi_0201