Nhớ chiều buồn hoàng hôn
Hoàng hôn tới gió thu vừa thổi nhẹ
Bóng chiều tà lả tả khẽ vương hoa
Chiều chênh chếch ngã tây sau dãy núi
Tia mặt trời thoi thóp nuối đưa mây
Ta đứng giữa trời cao dang tay với
Ánh chiều xa còn lắm nỗi thê lương
Là con người, tình cảm quá vấn vương
Sao tránh khỏi nỗi bồi hồi, lưu luyến!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: