Tình lỡ Trăm Năm
Trường Phi Bảo
Coi như mình đã phụ nhau
Thế là...là thế anh đau một mình
Coi như tạ lỗi với tình
Thế là...là thế một mình em đi
Mùa thu lá rụng hồn si
Gạt đôi dòng lệ còn gì nữa đâu
Mùa thu rụng lá thương sầu
Lệ tình hay lệ buổi đầu chia xa
Thôi đừng trông mãi xe hoa
Pháo hồng đỏ lối em qua nhà người
Thôi đừng đứng mãi cuối trời
Bơ vơ cánh nhạn, rối bời lòng ai
Anh về nhấp chén rượu say
Uống cho cạn những tháng ngày không em
Bên chồng lặng lẽ từng đêm
Đau cơn ân ái lại thèm bóng anh
Coi như lỡ cuộc trăm năm
Thế là hạnh phúc trở thành áng mây
Mây trôi phiêu bạt đâu đây
Tình mình thôi thế kiếp này vô duyên.
1-9-2007
Từ lúc...tình yêu gõ cửa lòng
Trường Phi Bảo
Từ lúc tình yêu chưa gõ cửa
Nỗi buồn trong mắt chửa đong đưa
Áo trắng đến trường ngày hai bữa
Mỗi bước em đi vạt gió lùa
Hồn trong chẳng vướng sầu năm tháng
Sách vở đeo mang mộng thanh nhàn
Từ lúc hoa xinh hay làm dáng
Bướm ong thường qua lối em sang
Cổng trường mọc đầy những cây si
Che nghiêng vành nón rất nhu mì
Ngập ngừng em bước, em e ngại...,
Sợ mình dẫm phải mấy vần thi
Tương tư vội nhắn nhủ vài dòng
Gởi chàng thi sĩ của núi sông
Tâm hồn chợt nhiên ưa xao động
Từ lúc tình yêu gõ cửa lòng
Phượng nở cho mình tiếc tiếng ve
Anh xa xôi lắm mỗi mùa hè
Đời trai nặng nợ cùng non nước
Thương nhớ chưa lần kể anh nghe
Thương nhớ muôn đời thương nhớ ơi
Bãi trường áo trắng cũng xa rồi
Như tiếng ve ngân buồn nhức nhói
Từ lúc ru tình giữa tim côi
18-9-2007
Hẹn anh kiếp sau
Thôi anh
lỡ mối tình chung
Mong gì còn được
trùng phùng duyên nhau
Kiếp này gạt lệ thương đau
Mình vô nợ thế kiếp sau vẹn tình
Thôi anh
quên chuyện chúng mình
Xoá nhòa những ước hẹn tình... xưa kia
Từ đây muôn thuở cách chia
Đôi người, đôi ngã xa lìa bến mơ.
Yêu đương
giờ chỉ trong thơ
Nỗi buồn chăn gối
ơ hờ lòng em
Aí ân lá rụng bên thềm
Vàng cơn thương nhớ
từng đêm khóc thầm
Bên chồng
chiếc bóng lặng câm
Kiếp này thôi hết trăm năm mất rồi
Anh phiêu bạt khắp phương trời
Kiếp sau hẹn lại với người tròn duyên.
Trường Phi Bảo
20-9-2007
Tôi với anh
Trường Phi Bảo
Tôi với anh nguôi oán hận sầu
Tìm về từ trong cuộc bể dâu
Quá nửa đời người đi tranh đấu
Được gì khi tóc đã ngã mầu (?)
Được gì ngoài những vết thương đau (!)
Tôi với anh thơ ấu nghẹn ngào
"Tự do" mai một đời cơm áo
Dám đâu mơ ước chuyện tình nhau
Dám đâu nghĩ đến chuyện mai sau
Buồn cơn khói lửa, lệ tuôn trào
Tôi với anh còn gì để mất
Tình có hay không cũng chiêm bao
Tình có như không chỉ chiêm bao
Lòng ta xuân chết tự thuở nào
Gặp gỡ chi thêm buồn xa vắng
Một thoáng chạnh lòng, thoáng xôn xao
Tôi với anh thôi thế từ đây
Người theo lối gió, kẻ chân mây
Chinh y xếp lại ngày phiêu bạt
Sao vẫn còn mong tưởng sum vầy.
24-9-2007
Dứt Đau đớn, chua cay phận má hồng Tình đầu dang dở nặng sầu đong Khóc đi... cho vợi niềm trăn trở Dứt tơ vương... đi trọn chữ tòng. *** Người yêu hỡi... ngàn lời muốn nói Phút từ ly mặn chát bờ môi Người yêu hỡi... nhìn nhau lần cuối Để từ nay mãi mãi xa rời. Vui em nhé... dệt chân trời mới Cứ mặc cho dĩ vãng phai phôi Mình không thể chờ tương lai tới Thì phải quên mộng ước xa vời. Em hãy khóc cho vơi tiếc nuối Rồi mai đây trọn vẹn bên người Dù quyến luyến... đành chia hai lối Người ơi... vĩnh viễn mất nhau rồi. ______________ ONLY
Trong mơ ta thấy...
Trường Phi Bảo Anh đã vì ta quen nông nổi
Kể cả khi tình lạc hai nơi
Trong mơ ta thấy anh còn đợi
Mà trăm năm ...ta lỗi hẹn rồi! Anh đã vì ta sống dại khờ
Suốt thời trai trẻ lắm ngu ngơ
Trong mơ ta thấy anh còn đứng
Dệt mộng bên lề rất vu vơ Anh đã vì ta chẳng ngại ngần
Vì ta anh bỏ phí mùa xuân
Trong mơ ta thấy mình đang khóc
Thầm gọi tên anh tới vạn lần Anh đã vì ta biết bao nhiêu
Mười năm đằng đẳng nhớ nhung nhiều
Trong mơ ta thấy tình chết yểu
Hai đứa nằm trong cổ quan yêu Nếu anh vì ta phụ non sông
Trời ơi, quên cả bước phiêu bồng
Trong mơ ta trách mình ta trách
Sao mãi bận lòng anh nhớ mong. 26-9-2007
Thời gian trôi thoăn thoắt, thấm thoát đã hăm mươi bốn năm trường, lòng vẫn vậy, và tình xưa vẫn vậy, chỉ người xưa giờ biết lạc nơi mô?
Hăm bốn năm Tình lưu lạc
Trường Phi Bảo
Thương kính tặng anh N.C.T
Hăm bốn năm anh làm người viễn xứ
Khoác lên đời một tấm áo lưu vong
Hăm bốn năm em sống cạnh bên chồng
Tình chăn gối, nghĩa mặn nồng lợt lạt
Hăm bốn năm ôm niềm đau hốc hác
Đợi bao lâu mà khinh bạc nụ cười ?
Chờ bao lâu mà lệ ráo mắt môi ?
Trông mòn mõi cũng đành thôi vô vọng !
Hăm bốn năm anh vắng người chung mộng
Phía trời Nam buồn thân phận bèo mây
Hăm bốn năm ta chẳng dịp sum vầy
Mang nỗi nhớ gởi mùa thu cất giữ
Hăm bốn năm anh làm người biệt xứ
"Chuyện ngày xưa" quá khứ - nấm mồ chôn
Em ngày nay thương bóng xế hoàng hôn
Run tay gỡ muôn sợi tình chớm bạc
Hăm bốn năm hai mãnh đời lưu lạc
Nát tan lòng cũng chẳng thể khác hơn
Hăm bốn năm sao còn sống cô đơn
Thôi anh ạ chớ tủi hờn thêm nữa...
30-9-2007
Đêm ru nỗi nhớ
Mộ tình
chửa khói thơm hương
Mang câu "lục bát"
khấn hương hồn chàng
Em xưa
bỏ bến vội vàng
Đêm ru nỗi nhớ
buồn lan nỗi sầu
Khóc tình rớt vạn dòng châu
Chôn kỷ niệm
dưới mộ sâu
ngậm ngùi
Trái tim tan nát
chôn vùi
Cùng bao cay đắng
nào nguôi tủi hờn
Mộ tình
lạnh lẽo khói hương
Hồn phiêu diêu ở bốn phương trời nào
Kể từ mất mát duyên nhau
Chàng theo trăng gió
bỏ bao hẹn thề
Vì em
quên một lối về
Trách sao năm tháng não nề
trống canh
Đêm ru nỗi nhớ
chòng chành
Nỗi sầu canh cánh
sao đành...anh quên...
Thuyền yêu
muôn kiếp lênh đênh
Bao giờ bến cạn
tình nên duyên tình
Đêm ru nỗi nhớ riêng mình
Mang câu "lục bát" gọi tình cố nhân
Trường Phi Bảo
3-10-2007
Lạy chúa
Trường Phi Bảo
Lạy chúa
chúa hãy hồi sinh
Cho con sống lại mối tình đầu tiên
Trái tim
vấy bẩn
muộn phiền
Giờ con chỉ muốn
bình yên bên đời
Lạy chúa
cứu rỗi hồn côi
Con yêu người
suốt cả thời thanh xuân
Người đi dửng dửng dưng dưng
Bỏ tình con giữa lưng chừng dốc đau
Lạy chúa
nếu có kiếp sau
Con làm hạt bụi
nguyện vào mênh mông
Cầm bằng
duyên nợ long đong
Không duyên chửa nợ tang bồng ích chi (?)
Chỉ còn
một cõi thơ si
Trần gian tạm lánh
qua đi tháng ngày
Chữ tình trót dại thương vay
Con về lụy chúa, tiếc hoài thời gian.
15-10-2007
Nếu biết ngàn sau em lỗi hẹn
Trường Phi Bảo Chẳng có lần nào em đúng hẹn
Anh chờ, anh đợi riết thành quen
Biết đâu trong phút giây chờ đợi
Lòng anh nổi nhớ ủ thành men
Chẳng có lần nào em đúng hẹn
Cho anh trông đứng lẫn trông ngồi
Thuốc đốt cháy môi tình rũ rượi
Mà bóng em xa ngút ngàn khơi