Sầu Rưng
Một chút với thơ mình Trường Phi Bảo
Thơ mình, mình đọc, mình yêu
Đã bao mất mát, ít nhiều đắng cay
Câu nào đọc ngẫm cũng hay
Này nhung, này nhớ, này hoài hờn ghen
Sao gần gũi, sao thân quen
Mỗi bài thơ, mỗi niềm riêng chất chồng
Này yêu - ghét, này chờ - mong
Thơ viết bằng cả tấm lòng đơn sơ
Mình xa tuổi mộng, tuổi mơ
Hành trang chứa sẵn dại khờ từ lâu
Môi son thắm lại màu trầu
Mắt xanh như thuở ban đầu vấn vương
Thơ mình, mình đọc, mình thương
Cái tình, cái nghĩa vẫn thường song đôi
Tìm người thắp lửa cho tôi
Đốt tiêu hết nỗi buồn vơi lại đầy
Xin đừng đốt lẫn thơ ngây
Sợ đêm trăn trở, sợ ngày lo toan
Cho thơ tôi giấc ngủ ngoan
Với chút hạnh phúc, với chan chứa tình.
Mình yêu, yêu quá thơ mình!
10/8/2008
Tục Luỵ
Trường Phi Bảo
(Viết tặng riêng cho mình)
Ta đoạn tuyệt "anh", vĩnh biệt "đời"
"Buồn" này câm lặng, "nhớ" này vơi
Hồn phiêu áo mỏng vương trời lệ
Rãi chút "tình thơ" lẫn "tình người"
Muôn kiếp thơ ta chịu dở dang
Hồn ta con đò cắm suối vàng
"Trăm năm" thôi chỉ tuồng mộng ảo
Tìm ai đỡ lấy một tiếng "oan"
Hương khói làm chi? khấn vái gì?
Lỡ mang "nghiệp chướng", nợ "văn thi"
Trả như không trả, nợ càng nợ
Gót thượng toà sen, học "từ bi"
Ta chẳng cần ai nuối tiếc ai
Nhan sắc hoá thành tro bụi bay
Hai tâm hồn yêu cùng bốc cháy
Thơ ta trở về cuộc lưu đày
Riêng chỉ kiếp này, kiếp này thôi
Cháy dở trong ta những khóc cười
Ta thèm được sống đời thanh tịnh
Chán cảnh trần gian nhạt màu tươi.
17/8/2008
"Biết"
Trường Phi Bảo
Biết anh đã có vợ nhà
Biết mình không thể yêu mà vẫn yêu
Biết lòng rồi khổ đau nhiều
Biết ngang trái đó vẫn liều nhớ nhung
Biết vô duyên thế là cùng
Biết có son sắt cũng chung chồng người
Biết tình qua phút si mê
Biết nhau bởi những hẹn thề vu vơ
Biết sầu rối nhịp đường tơ
Biết sau say đắm mộng mơ sẽ tàn
Biết mưa có tạnh, trời quang
Biết chắc chắn bão lại tràn qua tim
Biết càng yêu, lụy từng đêm
Biết càng nhớ sẽ càng thêm đọa đày
Biết không đi trọn ngày mai
Biết trăm năm chỉ ván bài...
em thua!
14/9/2008
Mười năm..., hai mươi năm...
Trường Phi Bảo
Lục bình trôi trên sông
Hoa cải vàng nỗi nhớ
Bến xưa ngày trở lại
Chiều tím cả giấc mơ
Anh còn đợi đò ngang
Anh còn chờ đò dọc
Giá bắt được nhịp cầu
Nối đôi bờ xa cách
Mười năm..., hai mươi năm...
Rút ruột một kiếp tằm
Ngược xuôi cùng dâu bể
Tóc pha sầu trăm năm
Em về là với chồng
Lạnh lòng riêng với anh
Mùa yêu thôi đã cũ
Luyến tiếc gì thời xanh
Mười năm..., hai mưoi năm...
Tình chung cuộc đọa đày
Em lỡ thì con gái
Anh còn thương nhớ ai?
25/9/2008
Thơ một câu
Tình một ý
Yêu không trọn
Sầu biệt ly
Nợ thi nhân
Trường Phi Bảo
Tặng: NKC
Nỗi buồn gởi gió ngàn phương
Cuốn theo chiếc lá bên đường thu qua
Ngỡ là áo cưới, xe hoa
Ngờ đâu huyệt lạnh xót xa chôn mình
Cõi đời có vạn chữ "tình"
Hữu duyên khéo gặp bóng hình mình yêu
Tai ác gió lại trở chiều
Làm tan giấc mộng những chiều ưom mơ
Vai mang gánh nặng cùng thơ
Biết ai phương đó bây giờ ngóng ai
Khuôn trăng, nét liễu, trang đài
Lụy cho khuynh nước, thành này chao nghiêng
Còn em với mảnh trăng huyền
Còn em với đoạn tình riêng khổ sầu
Như người tham chuyện bể dâu
Thôi em trót vướng nợ sầu thi nhân
4/11/2008
Tha Hương
Trường Phi Bảo Thôi đừng trách những người xa tay Mẹ
Rời Quê Hương phiêu bạc chốn trời Âu
Nhớ vành nôi từng thắm giọt đàn bầu
Thương lời ru dãi dầu cơn mưa nắng Mẹ đã cho tấm thân Anh lành lặn
Cha là người uốn nắn phẩm hạnh Em
Ôi Quê Hương là dòng sông êm đềm
Vẫn chảy xuôi về Biển đầy khát vọng Ta như chim bay vào trời gió lộng
Bão giông kia đã mấy lượt gọi mời
Bước ly loạn, buồn phận khách mồ côi
Sầu kiếp lá rụng rơi từ nguồn cội Mơ xứ sở thơm hồn bông lúa mới
Mình tha hương thiếu thốn cả tình thương
Xin đừng trách bao ngang trái đời thường
Đã rẽ chia đường muôn phương ngàn ngã Đêm độc hành, gió phong trần lạnh quá
Ai hiểu mình? mình có hiểu ai đâu?
Quê Hương vẫn là giấc ngủ ban đầu
Trong mỗi người có một bầu tâm sự Đừng vội trách những lớp người viễn xứ
Giũ áo đi còn nặng món nợ lòng
Gương Cha Ông, và chí cả non sông
Ôi Quê cũ vẫn dặm ngàn trông ngóng 8/12/2008 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2008 21:51:57 bởi Huyền Băng >
Nhẫn cưới Trường Phi Bảo Em muốn nói lời yêu anh chân thật Giá tay kia không nhẫn cưới đeo mang Phút bên nhau sao cay đắng, bẽ bàng Lời muốn nói... ngại e nên đâu dám Tình yêu kéo theo mây trời ảm đạm Muộn màng rồi anh là của riêng ai Khổ thân em tơ tưởng bóng anh hoài Tình kiếp này, phải duyên trong kiếp trước Hiểu lòng anh như lòng em ao ước Bao đêm về bước từng bước lẽ loi Vòng tay anh dành cho vợ con rồi Còn đâu nữa trao em ngày hạnh phúc Khao khát được nói lời yêu thoi thúc Mà tay anh mang nhẫn cưới... trớ trêu Biết yêu anh là tủi phận thật nhiều Định mệnh ơi, sao đặt điều ngang trái Anh còn có vợ nhà, con thơ dại Bổn phận và trách nhiệm nặng đôi vai Vương vấn chi cho tình lụy cả hai Em xa cách giữ hoài anh êm ấm Đành xa cách cho vẹn nguyên mái ấm Quá đau lòng, nhức nhói cả con tim Tình yêu đó xin chôn chặt nỗi niềm Thà không gặp chẳng ai sầu thương nhớ 11/12/2008
Nỗi nhớ bạn thơ
Trường Phi Bảo
Chẳng biết nỗi nhớ có từ đâu
Vần thơ ai khéo bắt nhịp cầu
Đưa duyên muôn lối, tình muôn ngã
Chưa gặp mà như quen biết lâu
Người Bắc, Trung, Nam, một niềm thương
Trang trải lòng nhau, vơi nỗi sầu
Nợ đời chút cơm, cùng manh áo
Về đây kể nốt chuyện bể dâu
11/4/2009
Tự cảm Trường Phi Bảo
Quê chồng ở tận xứ Hàn
Tôi ngu ngơ lắm chẳng màng theo đâu
Ở nhà khó biết nông sâu
Ra ngoài e dẫm bùn sầu gót chân
Đau thương nặng gánh mấy lần
Phận này lỡ dỡ còn xuân nỗi gì
Nên lòng nào ước mơ chi
Những người ngày trước nay thì nơi mô
"Hôn nhân" xây một nấm mồ
Khúc tình, khúc nghĩa đôi bờ khát nhau
Tiễn chàng đi dạ buồn đau
Thuyền xưa ván đóng phai màu mắt xưa
Không yêu không phải vì chưa
Mà yêu không hẳn cho vừa nhớ nhung
Tình duyên phím lỡ tơ chùng
Nhạc lòng đứt đoạn, tim rung mối sầu
May mắn thoát cảnh làm dâu
Nhưng ai biết được (?)...ví dầu ai hay (?)
Đêm dài ngày lại thêm dài
Cô đơn giữa bốn bề say thẩn thờ
Nghe mình thèm chút men thơ
Tâm tư nghiêng ngã từng giờ đông sang
Chàng về thăm lại quê chàng
Quê nàng, nàng ở, lòng nàng luyến lưu
Chia ly là để từ từ
Cuộc vui sắp sẵn đắp bù trăm năm
Dọn hồn cho trống chỗ nằm
Phút giây chồng vợ chắc đầm ấm nhau
Mai sau chuyện của mai sau...
07/09/2009
Những bài thơ em viết thuở còn son
Trường Phi Bảo
Những bài thơ em viết thuở còn son
Giờ ngẫm lại thấy sao mà hữu ý
Đứng trước một cảnh sắc đầy thi vị
Đọc câu thơ mình thuở ấy thật thân thương
Có nỗi buồn con gái rất vấn vương
Đọng giọt sương trên vòm mi hờn dỗi
Yêu lần đầu lặng thầm không dám nói
Để rồi... tình hờ hững... gió bay...
Trang sách học trò còn in bóng hình ai
Lá thuộc bài ép hoài trong trang vở
Bài chửa thuộc, toàn chữ "thương", chữ "nhớ"
Bị mẹ đánh đòn vẫn thầm gọi tên anh
Dù duyên cách trở, dù mộng không thành
Dù ký ức mong manh như sợi khói
Em vẫn nhớ phút cầm tay bổi hổi
Mắt trao vội vàng, bối rối - kỷ niệm ơi!
Biển sóng vô tình cuốn trôi biệt mù khơi
Mùa xuân đi không gởi lời nhắn nhủ
Tuổi chồng tuổi, dại khờ chưa nếm đủ
Dốc đời nghiêng, nông nổi cứ dấn sâu
Quá khứ điêu tàn, tương lai tìm đâu
Không xác pháo, em qua cầu an phận
Cảm ơn một thời ghét, yêu và ngộ nhận
Khoảnh khắc này xin sống lại giấc mơ
Khoảnh khắc này rưng rưng mấy vần thơ
Là em đấy thuở tóc dài thắt bím
Giờ thiếu phụ níu thời gian bịn rịn
Lại là em bất chợt tội nghiệp mình...
13/09/2009
Trích đoạn: Trường Phi Bảo
Những bài thơ em viết thuở còn son
Trường Phi Bảo
...
Khoảnh khắc này rưng rưng mấy vần thơ
Là em đấy thuở tóc dài thắt bím
Giờ thiếu phụ níu thời gian bịn rịn
Lại là em bất chợt tội nghiệp mình...
13/09/2009
Khoảnh khắc ấy sẽ dài như đêm vắng
Sẽ trở về như sợi tóc rũ vai
Sẽ những đêm nghe đắng một mai
Và giọt lệ. Ôi tiếng khóc thầm thinh lặng
Vũ Quỳ
Chào bạn Vũ Quỳ, rất vui khi bạn ghé thăm nhà, chúc bạn một chủ nhật hồng.
Không đề
Trường Phi Bảo
Vắng anh vài ba hôm
Đã thấy buồn, thấy chán
Nếu vắng cả tuần hơn
Lòng sẽ sầu ngao ngán
Lâu rồi không lãng mạn
Viết thơ tình mênh mang
Mình như dòng sông cạn
Bỗng dưng chợt ngỡ ngàng
Khi anh xa ngôi nhà
Cô đơn giăng bốn phía
Quẩn quanh trong lặng lẽ
Tí tách giọt mưa đêm
Tiếng lá rơi bên thềm
Không làm em sực tỉnh
Những khổ đau riêng mình
Chỉ riêng mình câm nín
Gặp anh chửa bao lâu
Vội qua cầu sánh bước
Làm sao em biết đựơc
Tình đủ thật để yêu
Mỗi ngày anh nuông chiều
Rót thật nhiều thương nhớ
Anh mỗi ngày che chở
Phút từng phút dịu êm
Biết em tánh yếu mềm
Lại vụng về bếp núc
Anh xuống bếp cùng em
Anh lo em từng chút
Giờ thì anh đi xa
Giữa ngã ba, ngã bảy
Trống vắng khi thức dậy
Anh nơi nào có hay (?)
Lâu rồi thơ chẳng thơ
Mình thôi yêu, thôi nhớ
Vợ chồng như hơi thở
Thơ bây giờ chỉ anh
26/09/2009
Đêm cuối cùng chung thân
Trường Phi Bảo
Em không viết đâu
Bài thơ cuối cùng
Em không muốn quên
Riêng em mối tình
Đày đọa chính mình
Trong nỗi nhớ anh.
Ngày vui qua nhanh
Mùa trăng rụng vỡ
Hồn nhiên tắt thở
Sao lòng dại khờ
Anh giết em rồi
Trong cả giấc mơ
Em viết bài thơ
Cho một người tình
Không phải bài thơ
Cuối cùng đâu anh
Hạnh phúc mỏng manh
Em khóc thật nhiều
Những giòng lệ yêu
Nào ai thấu hiểu
Khi dấu chân anh
In trên nỗi buồn
Dẫu cách xa lòng
Em vẫn còn thương
Trũng mắt sầu vương
Màu xanh kỷ niệm
Đáy sâu tâm hồn
Ái ân tẩm lịm
Anh như chim trời
Muôn kiếp xa bay
Ôi men rượu say
Em uống cho say
Trong đêm cuối cùng
Đêm chung thân này
Vẫn dành cho anh
Tình yêu bất diệt
Vĩnh biệt! vĩnh biệt!
Mùa trăng đã tắt
Ngày vui đã mất
Em chịu lưu đày
Trong nỗi khổ đau
Ôi!
Kiếp sau...kiếp sau
Biết còn gặp nhau
Ôi!
Hỡi người yêu dấu
Có còn thấy nhau.
21/ 03/ 2010
Giữa dòng Trường Phi Bảo Tình tôi... ai hiểu... cho tôi Xa nhau... ai hiểu... chớ rồi trách nhau Vạn lần... ai hiểu... lòng đau Kiếp này... ai hiểu... kiếp sau... thôi đừng Riêng mình... ai hiểu... đã từng Mơ duyên... ai hiểu... ngập ngừng duyên trôi Bóng mây che khuất lưng đồi Người về rụng cánh hoa môi võ vàng Người về kịp chuyến sang ngang Trả anh cay đắng mộng vàng ngày xưa Chỉ mong lặng gió yên mưa Cho thuyền xuôi mái, cho vừa biệt ly Giữa dòng lệ đẫm rèm mi Hẹn thề vỡ nát còn gì ước mong Bạc lòng chim sáo qua sông Nhớ thương ngoảnh lại... bờ không thấy bờ 25/10/2010
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: