Sầu Rưng
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 14 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 208 bài trong đề mục
Trường Phi Bảo 15.05.2007 19:31:11 (permalink)
0
Người Đàn Bà Hôm Qua
-Trường Phi Bảo-
 
Anh đã khoanh tròn vòng "tự do"
Nên bờ vai chỉ riêng cho chị ấy
Người đàn bà là vợ của anh đấy
Biết không?
 
Chiếc nhẫn tình yêu là chứng tích hào hùng
Sự thủy chung nằm ngay ngón áp út
Em chẳng dám mơ về bến bờ hạnh phúc
Đành thôi!
 
Anh như những niềm vui hiếm hoi
Mà trong em là nhỏ nhoi khó kiếm
Đời con gái lấy trắng trong thử nghiệm
Nghẹn ngào...lẽ tất nhiên.
 
Lỡ trót đem thân làm ván đóng thuyền
Em ngây ngô với tình yêu hào phóng
Rồi một ngày mặt biển kia bị động
Em vô tình thành gợn sóng mỏng manh
 
Anh hãy về yêu lấy vợ của anh
Em trả cho chị ấy lại vòng tay ấm áp
Để nhận về mình những chiều bão táp
Quặn lòng đau khi kỷ niệm khuất dần.
 
Mái ấm ai cũng cần
Sau mệt mỏi là nơi dừng, chốn đậu
Cái lạnh phong trần ai hiểu thấu
Thôi anh hãy vui cùng thửa ruộng, vườn nhà
 
Anh đừng yêu em, hãy nhớ đừng yêu nha!
Người đàn bà đến đời anh thật muộn
Người đàn bà chưa phải là cao thượng
Người đàn bà vỏn vẹn mới hôm qua.
15-5-2007
Trường Phi Bảo 17.05.2007 19:06:31 (permalink)
0
Chữ "trinh" 2
Trường Phi Bảo


Ngày xưa mẹ thời con gái
Chữ "trinh" đáng giá ngàn vàng
Yêu ai chín chờ, mười đợi
Bến tình một chuyến đò ngang

Ngoại thương mẹ thời con gái
Cưới sinh chọn rễ thật hiền
Rễ hiền giàu sang, quý phái
Lấy nhau, à chắc nợ duyên

Mẹ sinh tôi thời con gái
Như hủ mắm treo đầu giường
Ông bà vẫn thường hay nói:
(Nữ lưu "đức hạnh" làm gương)

Tôi đau một thời con gái
Chữ "trinh" quý hơn gia tài
Trái tình chín mùi nên hái
Dại lòng mới chuốt đắng cay

Giờ thì lỡ thời con gái
Trắng tay, tóc ngã màu buồn
Chữ "trinh" rách trong tâm tưởng
Kể từ ăn gió nằm sương

17-5-2007

Trường Phi Bảo 24.05.2007 18:45:03 (permalink)
0
Riêng Mình Quạnh Hiu
-Trường Phi Bảo-


Em nào dám trách hờn ai
Chẳng qua con tạo lắt lay tình người
Vầng trăng mộng vỡ tan rồi
Nói chi thề thốt, với lời yêu thương

Yêu nhau chẳng đặn...thì buông
Khi xa nhau chớ để buồn trao nhau
Dù lòng quá đổi đớn đau
Dù mình sai hẹn trầu cau cũng đành

Cũng đành quên sạch sành sanh
Cũng đành quên hết nhé anh một thời...
Vầng trăng mộng vỡ tan rồi
Hương xưa theo gió cuối trời xa bay

Em nào dám trách hờn ai
Yêu nhau chẳng đặn, thương hoài ít chi
Bụi hồng chắn lối anh đi
Nhưng không mở lối vu quy một lần

Ngậm ngùi tiếc nửa vầng trăng
Ai xây nên những cách ngăn tội tình
Ngày nao như bóng với hình
Ngày sau chỉ bóng riêng mình quạnh hiu

24-5-2007

Trường Phi Bảo 26.05.2007 19:02:58 (permalink)
0
 
Trang Điểm
Trường Phi Bảo


Ngồi ngoan trên ghế nỗi niềm
Này đây môi mắt kẻ thêm chút sầu
Màu vui hết nhẵn từ lâu
Màu buồn dặm tí niềm đau má hồng
Lược gương chải sợi tang bồng
Cột vương vấn, thắt nơ hồng rất duyên
Màu ưu tư, màu muộn phiền
Thoa lớp phấn bạc trắng nguyên bệt tình
Chọn màu nhung nhớ cho mình
Làm màu áo của mối tình chết đi
Tay thon ôm đóa hoa si
Vòng trang sức chuỗi lệ khi nghẹn ngào
Như vừa tỉnh giấc chiêm bao
Mình điểm trang những xanh xao ngày mùa
Vị cà phê đắng hơn xưa
Không anh thành phố bốn mùa thôi xuân

26-5-2007
Thu Hiền 27.05.2007 22:43:54 (permalink)
0
Trường Phi Bảo thân mến!
 
Hiền thích những bài thơ của bạn viết về phân phận, nỗi buồn của người phụ nữ. Hiền đã diễn đọc bài thơ "Xin đừng trách bậu" của bạn, đăng ở đây:
 
http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=272333&mpage=1&key=&#272333
 
 
Chúc bạn thêm nhiều thi hứng để sáng tác nhiều bài thơ hay nữa nhé!
 
Thân chào bạn!
 
Thu Hiền
Trường Phi Bảo 28.05.2007 22:10:26 (permalink)
0
Bảo cảm ơn chị đã diễn đọc bài thơ của Bảo, Bảo xúc động và vui lắm, Bảo chúc chị luôn vui vẽ và dồi dào sức khỏe. Thân ái!
Trường Phi Bảo 28.05.2007 22:28:47 (permalink)
0
Không đề
Trừơng Phi Bảo
 
Anh về, em tiển anh về
Anh hôn nhẹ mái tóc thề rồi xa
Dặn dò mai lại ghé qua
Chúc em ngon giấc, thế là...chia tay
 
Anh đi rồi, lệ tuôn dài
chỗ anh ngồi vẫn còn hoài ấm hơi
Ứơc gì có trận mưa rơi
Níu chân anh lúc anh rời bứơc chân
 
Sớm mai nắng rọi bên sân
Tiếng anh đầu ngõ, trong ngần lời yêu
Mắt hoe đỏ, dáng mĩ miều
Áo em chiếc cúc nói điều dối gian
 
Anh nhìn em thoáng ngỡ ngàng
Em cừơi rạng rỡ, đón chàng nụ hôn
Anh nghi hoặc, anh bồn chồn,
Tửơng em ăn trái cấm còn lửng lơ!
 
Anh ghen hờn với vu vơ
Anh đâu biết em đợi chờ suốt đêm
Giận hờn anh mắng nhiếc em
Em ngơ ngác đem nỗi niềm tỏ phân
 
Giận hờn ngoảnh mặt quay lưng
Biết mình sai anh ân cần vuốt ve
Xiêu lòng mắt hết đỏ hoe
Tình yêu - ngọn lửa lập lòe niềm vui
 
27-5-2007
Trường Phi Bảo 31.05.2007 20:43:31 (permalink)
0
Giữ lấy riêng chung một mối tình
Trường Phi Bảo


Giữ lấy đời em khi anh nhớ
Giữ lấy đời em lúc anh cần
Em sẽ không vì anh bất cẩn
Mà đánh rơi mình giữa giấc mơ

Mà để tháng năm tiếc ngẩn ngơ
Dẫu chỉ riêng em nỗi đợi chờ
Dẫu rằng anh có phút hờ hững
Vó ngựa mãi mê chửa dừng chân

Vó ngựa say xưa miền đất mới
Và em một bóng với lẻ loi
Đêm em buồn bã ôm chiếc gối
Vẫn giữ thủy chung, vẫn mặn mòi

Giữ lấy đời nhau bớt quạnh hiu
Sông quê, bến chợ, quán tình yêu
Giữ lấy đời nhau qua kỷ niệm
Mai sau còn nguyên nét mĩ miều

Và cứ thế cho tận lúc chết
Nụ cười vẫn nở như hoa tết
Anh giữ thiên thu cùng em nhé
Có thế thì mình mới chở che

Có thế thì tình yêu mới nghe
Hạnh phúc bốc lên từ hơi đất
Em tin hạnh phúc là chân thật
Giữ lấy đời nhau kẻo gió lùa

Mắt ngân ngấn buồn, trời sẽ mưa
Giữ lấy đi anh những vụ mùa
Trứng rụng sau tình yêu lận đận
Là anh hay em của ngày xưa?

31-5-2007
Trường Phi Bảo 27.06.2007 20:33:40 (permalink)
0
Nỗi Buồn Tôi
Trường Phi Bảo


Người dưng
xa tận cuối đường
Người mang theo cả
nỗi buồn tôi đi
Đợi cho khuất nẽo xuân thì
Ngăn đôi dòng lệ
còn gì...
luyến lưu?

Tiễn người mấy dặm
tương tư
Từ trong cõi thực về hư
vội vàng
Phương người
lạnh gió đông sang
Phương tôi
rét lắm nhỡ nhàng chia phôi

Nỗi buồn
người lấy đi rồi
Sao lòng
chẳng thể vui cười
với ai
Tóc tôi ngày một thêm dài
Mà sao chẳng thể cùng ai
nô đùa

Chợt thương,
chợt nhớ,
ngày xưa.
Người dưng
đứng đợi trong mưa
bóng mình
Không vì sóng gió cuộc tình
Phải chăng người chọn riêng mình nỗi đau

Giờ tôi...
gác tía
lầu cao
Bên chồng
sống cảnh sang giàu chửa quen
Ước gì
trở lại nghèo hèn
Tôi - người
tối lửa tắt đèn
không xa

Nỗi buồn người đã đi qua
Chồng tôi nhặt lại
vẫn da diết buồn.
Đành rằng
lỡ mộng yêu đương
Sao còn trao cả vết thương tâm hồn

Tay ngà lấp đất vùi chôn
Nỗi buồn tôi,
nỗi buồn... vương...
nỗi buồn!

27-6-2007
 
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2007 23:32:01 bởi Viet duong nhan >
Trường Phi Bảo 28.06.2007 18:03:34 (permalink)
0
Quán nữa khuya
Trường Phi Bảo


Gió đưa
xác lá về đường
Đèn leo lét ngọn
nỗi buồn hắt hiu

Dừng chân ghé quán tình yêu
Đợi ai, ai đợi mà liu riu sầu

Người biền biệt
bóng chim câu
Quán khuya vãng khách
gục đầu mình tôi

Người ta lỗi hẹn mất rồi
Giọt cà phê đắng, chổ ngồi trống huơ

Trông về lối cũ
hằng mơ
Chợt cay đắng,
khóc dại khờ, ai hay?

Hai tay ôm lấy mộng gầy
Còn đâu ngày tháng sum vầy bên nhau

28-6-2007
Trường Phi Bảo 29.06.2007 12:45:08 (permalink)
0
Quán lòng
Trường Phi Bảo

Quán lòng lạnh lẽo than ôi...!
Quán tình trơ trọi mình tôi thiệt buồn
khách hờ tặng nhụy yêu thương
Biết ai thật dạ mà vương tơ tình

Tôi người coi quán lặng thinh
Hợp tan, tan hợp vô tình thế kia
Chứng kiến bao cuộc chia lìa
Hớp bao cốc lệ vẫn đầm đìa rơi

Thất vọng chờ mõi mắt rồi
Người yêu, người ở phương trời nào đây?
Phải nào gặp gỡ bèo mây
Quán nhân duyên đúng hẹn này còn ai?

28-6-2007
Trường Phi Bảo 30.06.2007 21:41:41 (permalink)
0
Hiển Nhiên
-Trường Phi Bảo-


Như là một lẽ hiển nhiên
Không nuối tiếc, chẳng muộn phiền gì nhau
Giữa đường khập khiểng câu chào
Cảm ơn anh buổi hôm nào làm quen

Tình cờ bất chợt mà duyên
Trao nhau ánh mắt, còn nguyên nụ cười
Cảm ơn anh đến giữa đời
Hiển nhiên em lại đúng người anh yêu

Hạnh phúc sao những buổi chiều
Tay trong tay dệt thật nhiều mộng mơ
Tình yêu là nhạc, là thơ
Cảm ơn hết thảy dại khờ của chung

Hiển nhiên nên vợ thành chồng
Cho em có dịp mặn nồng cùng anh
Cảm ơn một túp liều tranh
Buồn, vui, sướng, khổ quẩn quanh sự đời

Mình yêu nhau mãi không rời
Hiển nhiên là có đất trời chứng minh
Giữ trong nhau một bóng hình
Mai sau có thác vẫn mình sóng đôi

30-6-2007
#132
    Trường Phi Bảo 26.07.2007 22:42:03 (permalink)
    0
    Lời Ru Thiếu Phụ
    Trường Phi Bảo


    Cha còn bận việc chiến khu
    Ngủ đi con, trọn lời ru cha về
    Mẹ tin cha vẹn câu thề
    Tròn nợ nứơc, sẽ quay về nẽo xưa

    Ngủ đi con say giấc trưa
    Sớm nghe bom dậy, chiều vừa đạn sa
    Tuổi thơ con vắng bóng cha
    Ầu ơ...tiếng mẹ, con à... hồn nhiên...

    Mẹ ru con giấc muộn phiền
    Cha còn bận việc nơi miền biên cương
    Ví dầu lắt lẽo mà thương
    Cha còn bận giữ quê hương thanh bình

    Nước non trong cuộc chiến chinh
    Mẹ xa cha vẫn nặng tình phu thê
    Cha con rồi sẽ sớm về
    Ăn mau chóng nhớn chỉnh tề như cha

    Đuổi Tây giành lại cửa nhà
    Quên thân, quyết lấy sơn hà cõi riêng
    Làm đẹp thêm giống Rồng - Tiên
    Nghe lời mẹ gắng sống hiên ngang đời

    Nhỡ cha con ở trên trời
    Xót tình mẹ, đắng nụ cừơi thay con
    Lời ru mẹ mãi sắt son
    Nguyện thành vọng đá trên non ngóng chồng

    Rồi con mẹ hết trắng trong
    Tuổi thơ sẵn máu trong lòng hờn căm
    Mình ơi, con rất giống anh
    Mẹ vui, dù lỡ trăm năm đợi chờ...

    26-7-2007
    #133
      Trường Phi Bảo 06.08.2007 20:03:05 (permalink)
      0
      Nghẹn Ngào
      Trường Phi Bảo


      Ván xưa chưa đóng thành cầu (*)
      Thương tôi bến lặng cắm sào đợi anh
      Mười năm thoắt cái qua nhanh
      Lời thề buổi ấy chợt thành gió bay
      Tôi quay đi với đắng cay
      Mười năm gặp lại anh nay khác rồi
      Anh vui vẽ sánh vai người
      Tay anh bồng bế con người hân hoan
      Tôi nhìn anh thoáng bẽ bàng
      Bước ngang anh có hai hàng lệ sa
      Thủy chung chết một đời hoa
      Bởi con bướm mãi la đà vườn yêu
      Mộng xưa tỉnh giấc một chiều
      Anh xưa chắc chắng nhớ nhiều ngày xưa
      Bỏ mặc tôi khóc như mưa
      Cầu chưa ván đóng nên chưa theo chồng
      Mười năm rối dạ rối lòng
      Tình tôi một mớ bòng bong nghẹn ngào

      6-8-2007

      * Thơ Dương Trọng Dật
      #134
        Trường Phi Bảo 12.08.2007 16:53:47 (permalink)
        0
        Em và anh, như trời và đất
        Trường Phi Bảo


        Trời có tự bao giờ?
        Đất có tự bao giờ?
        Em cũng không biết nữa
        Nhưng tình yêu thì có
        Từ cái thưở nằm nôi

        Anh đâu đó xa xôi
        Em nằm trong bụng mẹ
        Trần gian còn vắng vẽ
        Chưa đầy những tiếng cười
        Chỉ tiếng nức con người
        Mới thành ra cuộc sống

        Biển rộng tới mênh mông
        Và sông dài nối bãi
        Núi cao rồi cao mãi
        Chim mõi cánh đường bay
        Trời xanh tự ngày nay
        Bởi đất hoài sinh nở
        Những hạt nầm nhung nhớ
        Cho em và cho anh

        Biết yêu quý màu xanh
        Biết giữ gìn hy vọng
        Biết mở rộng tấm lòng
        Sau dãi dầu cơ cực
        Và ngàn năm thao thức
        Nghe con sóng vỗ bờ
        Em trăm năm dại khờ
        Vá tình trong âu bể
        Ông bà vẫn thường kể
        Câu chuyện tình trầu cau
        Mẹ hát lý thương nhau
        Cho lòng cha vương vấn

        Mình xa nhau mấy bận
        Cũng "muối mặn gừng cay"
        Câu "vàng đá" không phai
        Từ niềm tin bốc cháy

        Để giờ khi khôn lớn
        Trái đất đã hình tròn
        Cây xanh mọc trên non
        Biển - thuyền theo sóng biếc
        Cho lòng em da diết
        Một nỗi nhớ về anh
        Mong giấc mộng vẹn lành
        Hạnh phuc thành vĩnh cửu
        Bình yên qua giấc ngủ
        Tình mình đẹp thiên thu

        4- 8- 2007

        #135
          Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 14 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 208 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9