VƯỢT DÒNG THỜI GIAN
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 23 trên tổng số 23 bài trong đề mục
NuHiepDeThuong 22.04.2004 01:42:54 (permalink)
Chương 16


Hy nhìn Bằng rồi gật đầu. Anh chở cô ra quán nước cập bờ sông. Ngồi xuống ghế, Hy vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung lên. Nắng lấp lánh dát vàng trên sóng nước. Cảnh sông rộng trời xa chợt khiến tâm hồn cô thanh thản đôi chút.
Bẳng mở lời trước :
- Lại xung đột với gia đình à?
Phượng Hy mệt mỏi :
- Tôi đang xung đột với chính tôi thì đúng hơn.
Bằng tò mò :
- Về vấn đề gì mới được?
Hy thở dài. Bằng hỏi tiếp :
- Hy vọng không liên quan tới chú Tâm.
- Có đấy.
Bằng nheo nheo mắt :
- Đừng nói với tôi em đã xiêu lòng trước đề nghị khiếm nhã của chú Tâm nha.
Phượng Hy kêu lên :
- Xin phép cưới một cô gái, chẳng lẽ lại là khiếm nhã?
Bằng cười khinh khỉnh :
- Không phải khiếm nhã mà là tồi tệ, vì cô gái ấy là con người yêu cũ của ông ta.
Hất hàm về phía Hy, Bằng mai mỉa :
- Em thích đi Mỹ hay thích chú Tâm?
Hy lơ lửng :
- Anh đoán thử xem nào?
- Chắc là em thích...tôi hơn.
Hy xụ mặt, cái gương mặt vẫn đầy nét nặng nề u uẩn của cô chợt làm Bằng chạnh lòng.
Chắc chắn Hy vừa trải qua một cú sốc nào đó nên giữa trưa, cô mới lang thang một mình như người tâm thần thế nầy.
Thấy Phượng Hy có vẻ giận, Bằng vội vàng nói tiếp những lời anh đã ấp ủ suốt thời gian gần đây :
- Từ khi em nghĩ làm tới nay, tôi buồn lắm. Càng buồn hơn khi biết em bị gia đình ép lấy chú Tâm. Chả biết phải tôi đã yêu không?
Phượng Hy mím môi :
- Xin lỗi. Tôi không phải Kim Mỹ. Đừng có đùa.
Bẳng trầm giọng :
- Tôi không đùa những chuyện như thế. Tôi đã tới nhà tìm em mấy lần, lần nào cũng bị ngoại em đuổi. Được gặp em ở đây, tôi phải nói thật lòng mình. Tôi rất cần có em. Tôi yêu em mất rồi, Hy ạ.
Phượng Hy làm thinh. Cô xót xa cho Bằng. Anh ngỏ lời yêu cô khi cô đang đau khổ vì tình. Thật không đúng lúc chút nào.
"Yêu em, cần có em". Những ngôn từ có sức mê đắm chết người ấy, đối với Hy bây giờ nghe khô khan như từng viên đá ném vào nền xi măng. Hy không nhận được chút cảm xúc nào, dù Bằng rất chân thật.
Mà cũng chưa chắc anh ta chân thật. Kinh nghiệm đau thương từ mối tình với Long vẫn còn mới nguyên, lẽ nào Hy chưa rút ra cho bản thân bài học nào?
Bỗng dưng cô buột miệng :
- Kim Mỹ đâu? Anh cần tôi bằng cần bà ta không? Tôi là con mồ côi, nghèo rớt mồng tơi, đâu sánh nổi với bà chủ xe hàng chạy đường dài.
Bằng nhấn mạnh:
- Khi yêu, không thể so sánh như thế được. Mới ra tù, tôi cô đơn, lạc lõng với cuộc sống mình đã cách biệt bao nhiêu năm, nên khi quen với Kim Mỹ, tôi đã tưởng mình yêu. Nhưng thật ra không phải thế. Càng gần, tôi càng nhận ra tôi và cô ấy có quá nhiều điểm bất đồng.
Im lặng một chút, Bằng nói tiếp :
- Mỹ là một người đàn bà quyết đoán. Cô ấy xem nặng vật chất và coi tiền bạc trên hết. Trong công việc, Mỹ tỉnh táo va thực dụng đến mức lạnh lùng tàn nhẫn. Tôi chỉ có thể có một người trong quan hệ làm ăn, chớ không thể có một người yêu hay một người vợ như thế. Ở gần em, cùng làm việc với em, tôi bắt gặp vẻ dịu dàng chu đáo, ân cần trong nét ngang bướng rất dễ yêu của con gái. Thoạt đầu, tôi vờ dửng dưng, xa cách, nhưng rồi chính tôi không thể dối được mình. Đến khi chú Ba về, chú ấy bị em thu hút ba phần hồn bảy phần vía, và dùng đủ mọi cách để có được em, tôi mới hốt hoảng nhận ra mình đã chậm mất rồi.
Phượng Hy cười buồn :
- Cả anh lẫn ông Tâm đều chậm. Tôi đã có người yêu và đang khổ vì thói giả dối của anh ta đây. Tôi chán ngấy những câu "Anh yêu em, cần có em". Vậy mà vừa rồi, tôi phải nghe những lời đó nữa.
Bẳng hơi hẫng vì không ngờ Hy lại nói thế. Hy có người đàn ông khác và "đang khổ" vì bị hắn ta lừa à? Thật khó tin vì Phượng Hy rất ít giao tiếp, cô quen ai ở thành phố lạ này nhỉ? Chắc cô bé nói dối để từ chối tình cảm của mình thôi. Nhưng nếu dối, sao Hy lại rưng rưng khiến Bằng phải nao lòng thế kia?
Anh xót xa :
- Tôi không hiểu người đàn ông đó đã dối gian gì khiến em khổ, tôi chỉ mong được chia xẻ với em nỗi thống khổ đó.
Phượng Hy nhếch môi :
- Chia xẻ nỗi khổ. Nói nghe bao dung, rộng lượng thật, nhưng chắc gì anh làm được như vậy.
Bằng chắc chắn :
- Tôi làm được. Rồi em sẽ thấy....
Phượng Hy im lặng, cô nhìn ra sông để tránh ánh mắt nồng nàn của Bằng. Ở người đàn ông này vẫn có một nét gì đó làm cô xao xuyến. Nếu những lời anh la thật thì sao nhỉ? Cô có nên đáp lại cảm tình của anh khi vừa bị một vố đau điếng không?
Phượng Hy nuốt tiếng thở dài. Cô điện thoại gọi Long về để cùng anh tính toán chuyện tương lai. Giờ thì chuyện đó chả có nghĩa lý gì nữa, vì Long phải lo phần của mình. Giờ chỉ còn mình Hy chống chọi lại những áp lực mỗi lúc một nặng nề, cấp bách của bà ngoại. Đã đến lúc cô phải tự quyết định cuộc đời mình rồi.
Giọng Bằng ân cần :
- Hãy nói ra những ẩn uất trong lòng, em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Hy đều đều giọng :
- Chuyện cũng bình thường như bao nhiêu chuyện tình trên đời, có khác chăng nhân vật chính ngu ngốc chính là tôi. Anh ta chơi trò cút bắt và khốn khổ sao chính lúc tôi cần anh ta làm một điểm tựa thì cũng là lúc tôi biết anh ta lừa dối mình.
Phượng Hy chua xót :
- Tôi sẽ trôi về đâu đây khi điểm tựa tôi tin tưởng đã vỡ tan.
Nói tới đó, bỗng dưng Hy nghẹn lời. Cô cúi xuống dấu mặt, nước mắt rưng rưng.
Bằng vỗ về cô với tất cả trìu mến :
- Nào cô bé, em cần gì? Em muốn gì? Cứ nói đi. Tuy không phải là thần đèn của Aladin, nhưng tôi sẽ cố hết sức mình để em được vui.
Phượng Hy chưa biết trả lời thế nào thì cô chợt thấy Long. Anh đang bước vào quán với Bích Đào. Trông vẻ tươi tỉnh của cô ta, Hy nhói tim. Cô vội vã quay đi, nhưng Long đã xộc tới với tất cả ghen tức.
Anh nhìn xoáy vào Bằng rồi quay sang Hy, giọng hết sức phẩn nộ :
- Anh đi tìm em khắp nơi, không ngờ em lại bình thản ngồi đây với hắn ta.
Phượng Hy còn đang bối rối, Long đã chỉ tay vào mặt Bằng, hằn học :
- Tôi cấm anh không được đeo đuổi, làm phiền Phượng Hy. Cô bé đã...đã...có nơi có chỗ rồi đấy.
Bằng ung dung nhìn Long, anh nói :
- Anh bạn cũng hùa với mọi người trong gia đình ép Hy lấy chú Ba tôi sao? Nếu vậy anh bạn quá tệ.
Long hơi hẫng, anh ấp úng :
- Tôi mà ủng hộ chuyện đó sao?
Bằng mềm mỏng :
- Nếu không, xin đừng cản trở chúng tôi ngồi với nhau. Tình cảm của tôi đối với cô em họ anh rất chân thật.
- Ai dám tin một người từng ngồi tù như anh. Hy! Về nhà ngay với anh.
Phượng Hy lạnh lùng :
- Em tin anh Bằng, tin tình cảm của ảnh đối với em là chân thật. Bởi vậy, xin anh đừng xen vào chuyện riêng tư của em.
Long hạ giọng :
- Em phải nghe anh. Nói chuyện với Bích Đào xong, anh sẽ cùng em rời khỏi Mỹ Tho.
Hy ngắt ngang :
- Hãy để em và Bằng được yên.
Mắt tái mét vì tức, Long nắm vai Hy kéo mạnh :
- Về nhà ngay.
Bằng đứng phắt dậy, nhanh nhẹn chộp tay Long bẻ quặt ra sau, giọng lanh tanh :
- Anh không được làm thế với cô bé.
Long nhăn nhó vì đau. Bích Đào hớt hải chạy đến :
- Sao lại thế? Buông anh Long ra.
Bằng đẩy mạnh khiến Long loạng choạng lui sau. Bích Đào vội giữ Long lại, cô đứng ngáng giữa Long và Bằng với dáng vẻ che chở, xả thân khiến Hy phải chớp mắt. Cô nhận ra Bích Đào yêu anh rất nhiều, tình cảm ấy thể hiện rất rõ ngay lúc này.
Nuốt nghẹn xuống, Hy nói :
- Mình đi thôi, anh Bằng.
Lườm lườm nhìn Long thêm mấy giây như dằn mặt, Bằng mới chịu ra dắt xe.
Giọng anh vỡ toang :
- Là anh ta à? Tôi thật không hiểu nỗi.
Phượng Hy ngắn gọn :
- Long là con riêng của mợ Phụng.
Bằng kêu lên :
- Lẽ ra, tôi phải nhận thấy sự bất thường ngay đêm Long tới nhà tôi chờ đón em về chớ. Anh chàng ghen không thua Otenlo, em sẽ gặp khó khăn vì phải chung một mái nhà với Long. Mà chuyện ra sao? Em không thể bỏ qua cho Long một lần à?
Phượng Hy cay đắng :
- Bỏ qua một lần à? Còn cô gái kia thì sao? Suy cho cùng, Bích Đào là người đến trước tôi. Khi muốn ruồng rẫy phụ nữ, bọn đàn ông các anh luôn viện lý do "không phù hợp". Nghe đơn giản và máy móc làm sao.
Bằng tỏ vẻ bất bình :
- Sao lại quơ đũa cả nắm thế?
- Chớ không đúng à? Anh và Kim Mỹ cũng đâu có hợp nhau. Bây giờ, tôi mới hiểu thế nào là lời đầu môi chót lưỡi. Tất cả đều là giả dối. Ai cũng chỉ sống cho bản thân mình.
Bằng lơ lửng :
- Vẫn còn người biết sống cho kẻ khác, tại em u mê nên chưa nhìn ra đó thôi.
Phượng Hy im lặng. Bằng đưa cô về tới trước cổng. Anh ngập ngừng :
- Chúng ta sẽ tiếp tục gặp nhau chứ?
Phượng Hy do dự :
- Tôi không biết. Nhưng hy vọng được như vậy ở một nơi nào đó tự do hơn.

Cô vào nhà, mọi người vẫn chưa ai về. Phượng Hy quyết định thật nhanh. Đã tới lúc cô phải rời khỏi đây rồi. Lấy quần áo bỏ vào túi xách, Hy bước ra sân sau tìm ông Quỳ.
Giọng hết sức chững chạc, cô nói :
- Chú Ba thưa lại với ngoại dùm, cháu đi Sài gòn chớ không ở đây được nữa.
<Edited by: Thanhvien -- 4/22/2004 5:29:58 AM >
#16
    NuHiepDeThuong 22.04.2004 09:35:45 (permalink)
    Chương 17


    Bằng mỉm cười nhìn bà Tuyên :
    - Chắc dì quên cháu rồi.
    Bà Tuyên nheo con mắt tô sáp màu nâu lại, rồi lắc đầu :
    - Nhìn thì quen quen. Trông cậu giống một người nào đó trong đám bạn bè hồi xưa của tôi, nhưng tôi không nhớ cậu là ai.
    Bằng nhắc :
    - Hồi nhỏ dì và dì Phượng Huyền thường gọi cháu là Xí Ngầu...
    Bà Tuyên kêu lên :
    - Cháu của Ba Tâm. Bằng phải không? Dì có nghe Phượng Hy nhắc tới cháu. Lần đó, đi chung xe mà dì có biết đâu. Hai mươi mấy năm rồi chớ gì. Chú Ba cháu thế nào rồi?
    Bằng trả lời :
    - Chú Ba đã trở về Mỹ, nghe đâu cũng sắp sửa lấy vợ.
    - Vợ ở Mỹ hay ở Việt Nam?
    - Dạ, ở Việt Nam, cũng không đâu xa lạ, có bà con với dì đó.
    Bà Tuyên cau mày :
    - Chắc chắn không thể nào là Phượng Hy rồi. Ai kìa?
    Bằng nói :
    - Con gái của ông Hai Thọ.
    - Ánh Vy à? Ối dào! Quanh đi quẩn lại cũng toàn người quen. Lạ thật đó.
    Bằng thẳng vào vấn đề :
    - Xin phép dì cho cháu gặp Phượng Hy.
    Bà Tuyên gạt ngang :
    - Nó đâu có ở đây.
    - Vậy phiền dì cho cháu xin địa chỉ.
    Bà Tuyên lắc đầu :
    - Dì không biết.
    Bằng ngỡ ngàng :
    - Không phải Phượng Hy phụ việc cho dì sao?
    Bà Tuyên chặc lưỡi :
    - Trước đây thì có, nhưng được mấy tháng Hy đã bỏ đi.
    - Tại sao vậy?
    Bà Tuyên kéo ghế ra mời Bằng ngồi rồi gọi tiếp viên mang nước tới.
    Bà trầm ngâm :
    - Số con bé đúng là bất hạnh. Từ khi mẹ mất tới giờ, Phượng Hy gặp toàn chuyện buồn.
    Bằng nôn nóng :
    - Chuyện gì đã xảy đến cho Phượng Hy vậy dì?
    Bà Tuyên kể :
    - Bỏ ngôi nhà này mà đúng ra Hy vẫn có quyền thừa kế để về ở với dì, Phượng Hy không chịu đi học tiếp dù dì đã hết sức năn nỉ, con bé xin vào làm trong quán. Thú thật, môi trường quán xá không phù hợp với nó nên dì không đồng ý. Dì thừa hiểu trước kia Phượng Huyền không muốn Hy ở với dì vì sợ con bé hư hỏng, nên dì cương quyết từ chối. Nhưng ở Sài gòn tìm một công việc ưng ý đâu phải đơn giản, nên cuối cùng, dì đành ép bụng xếp Hy vào ngồi chỗ quầy thu ngân. Con bé làm việc cẩn thận, chu đáo, tánh tình lại dịu dàng nhưng nghiêm nghị, nên vừa được lòng khách vừa không bị trêu ghẹo như những tiếp viên khác.
    Bà Tuyên cao giọng :
    - Phải. Công bằng mà nói, từ hồi Hy ngồi quầy, bar của dì đông khách hẳn lên. Và dĩ nhiên, cây si già trẻ mỗi ngày một xếp hàng dài hơn. Trong số đó có một tay trung niên rất giàu. Gã đàn ông này ăn chơi khét tiếng mà giới ăn chơi Sài Gòn đều biết tiếng.
    Bằng hỏi tới :
    - Gã ta có liên quan gì tới Hy?
    Bà Tuyên nói :
    - Gã ta mê Phượng Hy mới ngộ chớ. Hắn theo tán riết, nhưng con nhỏ đâu có chịu. Thế là gã thề sẽ chiếm cho bằng được Phượng Hy.
    Bẳng kêu lên :
    - Phượng Hy bỏ đi vì sợ lời đe doạ của hắn à?
    Bà Tuyên gật đầu :
    - Đúng vậy. Nhưng cũng không đơn giản như vậy. Tất cả cũng vì ba nó. Khi biết Hy về ở với dì, ông ta đã nhiều lần mò tới xin tiền để đánh bài. Gã đàn ông kia biết được tật tới chết vẫn không chừa của Trọng Nhân, nên đã tốt bụng cho vay. Trong vòng một tháng nợ lẫn lãi đã lên tới cả trăm triệu. Thế là ông bố trời tru đất diệt kia nhẫn tâm bán con gái để trừ nợ. Cũng may là có một tiếp viên tình cờ nghe được câu chuyện tồi tệ này, nên đã báo cho Phượng Hy. Con bé kịp thời trốn thoát, còn ba nó đành phải vào tù vì nợ.
    Bẳng nhíu mày :
    - Đã lâu chưa dì?
    - Cách đây độ hai tháng.
    Bẳng khẩn khoản :
    - Dì không biết chỗ Hy đang ở thật sao?
    Bà Tuyên không trả lời mà hỏi :
    - Cậu tìm con bé để làm gì?
    Bằng nhanh miệng :
    - Hồi ở Mỹ Tho, cháu và Hy khá thân nhau. Cháu tìm cô bé với tư cách là bạn bè. Hy vọng sẽ giúp được Hy vượt qua phần nào khó khăn.
    Bà Tuyên nhún vai :
    - Chỉ là chỗ bạn bè thông thường thì chưa đủ. Con bé bảo không muốn gặp bất cứ ai. Dì làm sao tin cậu được.
    Bằng im lặng. Một lúc sau anh mới nói :
    - Từ khi Hy rời Mỹ Tho đến giờ cháu tới nhà bà Bảy hỏi thăm mấy lần, nhưng không hề biết được tin tức gì của Hy. Cháu rất lo cho cô bé. Mãi tới lúc gần đây, dì Bê người ngày xưa từng giúp việc cho nhà bà Bảy...
    Bà Tuyên ngắt lời anh :
    - Dì biết con Bê. Chắc Bê đã cho cháu biết chỗ dì ở?
    Bằng gật đầu :
    - Dì Bê đã tới nhà mẹ dì ở Mỹ Tho để xin địa chỉ quán bar này. Dì ấy cũng như cháu, đều rất quý Phượng Hy. Cuộc sống thành phố phức tạp quá, cháu muốn đưa Hy về Mỹ Tho, nơi có nhiều việc cần cô ấy.
    Bà Tuyên gạt ngang :
    - Chắc gì Hy bằng lòng, khi con bé đã bỏ đó về đây.
    Bẳng quả quyết :
    - Nếu gặp Hy cháu sẽ thuyết phục và tin rằng Hy sẽ đồng ý.
    - Cậu chủ quan quá.
    Rồi đột nhiên bà hỏi :
    - Cháu yêu con bé lắm à?
    Bị chất vấn bất ngờ, Bằng nghệch mặt ra, anh ấp úng :
    - Vâng , cháu yêu và rất cần có Hy. Chỉ tiếc là Hy không yêu cháu.
    Bà Tuyên khịt mũi :
    - Bếit người ta không yêu mà vẫn không nản. Thế lúc Ba Tâm đòi cưới Phượng Hy, cháu phản ứng như thế nào?
    Bẳng trầm ngâm :
    - Cháu và chú Ba có nhiều mâu thuẫn từ trước. Dĩ nhiên vì Phượng Hy, hai chú cháu càng đối đầu gay gắt hơn. Có những chuyện thuộc phạm vi gia đình, cháu không tiện nói ra, mong dì thông cảm. Điều cháu tha thiết xin là dì cho cháu biết rõ chỗ Hy ở.
    Bà Tuyên thở dài :
    - Dì đã qua tuổi yêu đương sướt mướt như tụi cháu từ lâu rồi, nhưng vẫn động lòng trước tình cảm của cháu. Nhà con bé ở khó tìm lắm, tận quận 7, trong khu gọi là Âm hồn miếu.
    Bẳng nhẹ nhõm :
    - Khó cỡ nào, cháu cũng sẽ tìm ra.
    Hý hoáy vẽ đường, viết địa chỉ cho Bẳng xong, bà Tuyên thắc mắc :
    - Cháu nói Phượng Hy yêu người khác. Ai vậy? Ngoài cháu là người đầu tiên tìm Hy ra, dì có thấy ai đâu.
    Bẳng ngập ngừng :
    - Theo cháu đoán, Phượng Hy rời Mỹ Tho vì không muốn thấy anh chàng đó nhởn nhơ bên cô gái khác, chớ không hẳn bị ép duyên. Đây là chuyện riêng của Hy, cháu có thể không nói tên anh ta được không?
    Bà Tuyên có vẻ hài lòng :
    - Kín đáo lắm. Vậy cũng tốt, dì tin cháu không giống tính ông chú Ba của cháu.
    Bẳng gượng gạo :
    - Dì nói vậy là sao ạ?
    Bà Tuyên kể :
    - Hồi đó, Phượng Huyền chán Ba Tâm vì nhận ra anh ta là kẻ lươn lẹo, bẻm mép, thích chơi trội hơn người. Đến khi gặp Trọng Nhân, Huyền xiêu lòng ngay. Để không phải ưng Ba Tâm theo ý của cha mẹ, Huyền đã liều trốn theo anh kép hát đẹp trai. Nào ngờ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, số mẹ Phượng Hy là số hồng nhan bạc mệnh.
    Nhìn Bằng, bà Tuyên ý nhị :
    - Cầu mong sao nó sẽ gặp một người thật thà, hết lòng yêu thương bảo bọc nó.
    Bẳng hùng hồn :
    - Nếu có thì hắn ta đang đứng trước mắt dì đây. Nói thế nghe phô thật, nhưng cháu không quá lời đâu.
    Bà Tuyên bật cười. Bà thấy có cảm tình với anh chàng... Hai Lúa này, và không hiểu sao Hy lại từ chối anh ta để đau khổ vì một gã lập lờ nào đó.
    Nhưng tình yêu mà, đâu ai cắt nghĩa được. Chỉ mong sao Hy không bất hạnh như mẹ nó. Vâng, chỉ ước được như thế.
    <Edited by: Thanhvien -- 4/22/2004 6:03:03 AM >
    #17
      NuHiepDeThuong 23.04.2004 07:00:20 (permalink)
      Chương 18


      Đang dọn dẹp nhà bếp, Phượng Hy giật mình vì có người gọi :
      - Có anh nào tìm em kìa Hy ơi !
      Lau vội tay vào tạp dề, cô tất tả đi ra cổng, lòng ngập tràn hy vọng người đó là Long. Vì chỉ có anh, dì Tuyên mới cho địa chỉ của Hy mà thôi. Đã cương quyết chia tay với Long rồi, nhưng chả hiểu sao tâm trí cô vẫn còn hướng về anh. Như thế có phải là ngốc không nhỉ?
      Chuồi người ra khỏi cánh cổng đang khép hờ, Phượng Hy tối sầm mặt khi thấy Bằng. Trong lúc anh mỉm cười rạng rỡ, Hy lại thất vọng kêu lên :
      - Là anh à?
      Bằng nhếch môi :
      - Em tưởng Long sao?
      Phượng Hy ấp úng :
      - Vì tôi không ngờ dì Tuyên lại cho địa chỉ của tôi cho một người lạ như anh.
      Bằng nói :
      - Tại em không biết đó thôi, dì Tuyên biết tôi lúc em chưa có mặt trên đời này kìa.
      Nhìn Hy bằng ánh mắt dịu dàng, buồn nhưng đong đầy yêu thương, Bằng nói :
      - Gặp được em, tôi vui rồi.
      Phượng Hy đưa Bằng vào ngồi ở ghế đá, trong khuôn viên một trường mẫu giáo dân lập nơi cô làm cấp dưỡng.
      Hai người im lặng, Phượng Hy bẻ những ngón tay của mình, giọng nghèn nghẹn :
      - Anh vẫn khoẻ chứ?
      - Tôi đang ốm vì nhớ người ta quá đây.
      Hy chớp mắt, cô gắt :
      - Lại đùa. Dì Bê thế nào?
      - Vẫn bình thường.
      Hy cắn môi :
      - Còn những người khác?
      Bằng ngơ ngác :
      - Ai cơ?
      Phượng Hy liếc anh :
      - Thừa biết mà còn ác độc hỏi vặn hỏi vẹo.
      Bằng thản nhiên :
      - À! Tư Chí hở? Anh ta vẫn làm ở vựa. Vắng em, anh ta cứ nhắc hoài. Dạo này, Tư Chí chịu vô khuôn phép, hết dám ăn chận rồi.
      Phượng Hy hỏi :
      - Còn Kim Mỹ của anh thì sao?
      Bằng chậm rãi trả lời :
      - Tôi và Mỹ vẫn hợp tác làm ăn vui vẻ. Kết quả đôi bên cùng có lợi, nhưng cũng chỉ đến mức độ đó, chúng tôi đã quá hiểu nhau để không thể tiến tới hơn nữa. Mà sao em chẳng hỏi gì về tôi nhỉ?
      - Tôi hỏi rồi đó.
      Bằng tha thiết :
      - Tôi mong em về Mỹ Tho cùng tôi vô cùng. Chúng ta sẽ cùng nhau làm giàu, em quên mình đã hứa thế à?
      Phượng Hy cười héo hắt :
      - Anh thừa biết tôi không thể về được mà.
      - Em ngại gặp Long hả? Cậu ấy đâu còn ở Mỹ Tho nữa.
      Hy nuốt nước bọt :
      - Anh ấy và Bích Đào đưa nhau lên Long Khánh rồi à?
      Bằng nhún vai :
      - Tôi không rõ Long đi một mình hay với ai. Chỉ biết rằng cậu ta biến mất sau khi em đi vài ba ngày. Cũng có thể sắp tới, anh chàng sẽ về dự đám cưới của Ánh Vy. Em thử đoán xem chồng cô ta là ai?
      Hy gượng gạo :
      - Tôi đoán không nổi rồi.
      - Là người quen cũ của em đấy.
      Phượng Hy buột miệng :
      - Chú Tâm hả?
      Bằng cười :
      - Em ngạc nhiên không?
      Hy chống tay dưới cằm :
      - Tôi thật tình không hiểu chú Tâm là người như thế nào. Nhưng tôi tin mình đúng khi thấy ghét mẫu đàn ông như vậy.
      Cô tò mò :
      - Nghe dì Bê nói, anh và chú Tâm có mâu thuẫn rất sâu từ trước. Có đúng thế không?
      Bằng cay đắng :
      - Đúng. Nhưng tôi không muốn nhắc lại chuyện này.
      Anh chép miệng :
      - Thấy tình cảnh của em hiện giờ, tôi chịu không nổi.
      Phượng Hy có vẻ tự ái :
      - Tôi vẫn sống như mọi người, chớ có gì khác mà anh phải tội nghiệp.
      Anh hất hàm :
      - Em làm gì ở đây?
      - Nấu cơm, làm tạp vụ trong trường này.
      - Đúng là phí, trong khi em có khả năng làm những việc cao hơn. Trở về giúp tôi đi Hy.
      Phượng Hy lắc đầu :
      - Tôi không muốn về Mỹ Tho.
      - Vậy thì làm ở đây.
      - Làm gì mới được chứ?
      Giọng Bằng sôi nổi hẳn lên :
      - Tôi muốn cung cấp trái cây miền Tây trực tiếp cho các siêu thị, tôi muốn...
      Phượng Hy thờ ơ nghe Bằng huyên thuyên về kế hoạch cung cấp trái cây cho các siêu thị của anh, đầu óc cô cứ quay cuồng vì Long. Anh đang sống ra sao nhỉ? Tại sao anh không đi tìm cô như Bằng? Phải tại Long đã quên Hy rồi không? Hay anh đang hạnh phúc bên Bích Đào và với anh, chuyện yêu Hy chỉ là đùa?
      Bẳng cao giọng ngắt ngang suy nghĩ của Hy :
      - Em đồng ý nhé?
      Phượng Hy máy móc đáp :
      - Vâng.
      Rồi ngơ ngác hỏi lại :
      - Anh vừa bảo gì nhỉ?
      Bằng nhăn mặt :
      - Chậc ! Làm đại diện cho cơ sở của tôi ở Sài gòn. Đã gật đầu rồi, không được chối đấy.
      Phượng Hy định thần lại, cô thoái thác :
      - Tôi cần phải suy nghĩ đã chứ.
      - Tôi sẽ chờ em trả lời, bao giờ em đồng ý mới thôi.
      Phượng Hy kêu lên :
      - Sao anh tốt với tôi thế?
      Bằng dịu dàng :
      - Em biết vì sao mà. Dầu em không thích, nhưng tôi tin thời gian sẽ ủng hộ tôi.
      Phượng Hy thở dài. Đáp lại tình cảm của Bằng, điều ấy đâu có gì sai. Hơn nữa, giữa Hy và Long chắc gì là yêu. Đó chỉ là cảm giác thôi thì sao? Hiện tại, cô đang cần một người đàn ông hào hiệp, bao dung chở che. Đó phải là người lăn lốc, bản lãnh, từng trải, thông suốt chuyện đời để ứng phó với những cuộc bể dâu. Nếu có người đàn ông như thế, thì anh ta chính là Bằng. Hy còn chờ đợi gì ở Long nữa khi anh đã quên bẵng cô rồi.
      Hy không thể một thân một mình, sức yếu thế cô giữa chốn phồn hoa đô hội, đầy dẫy những cạm bẫy. Cô còn trông mong vào ai khi ba mình nỡ đành đoạn bán mình để trừ nợ.
      Mắt Phượng Hy chợt rưng rưng khi nhớ về thời gian trốn chạy vừa qua. Cô không làm gì nên tội, thế mà cứ phải nơm nớp lo sợ y như kẻ đào tẩu. Vậy thì tại sao Bằng tạo công việc cho cô, cô lại do dự khi biết rõ hiện tại và cả mai sau cô sẽ rất cần anh?
      Bằng nói :
      - Tôi chờ tin em. Gọi cho tôi số ở vựa bất cứ lúc nào. Tôi, dì Bê và bé Xê đang đóng đô ở đó.
      Hy ngạc nhiên :
      - Còn ngôi nhà thì sao?
      - Nhà đó của chú Tâm, tôi chỉ trông dùm. Giờ có Ánh Vy rồi, tôi rời xa chỗ ấy là tốt nhất.
      Phượng Hy xót xa :
      - Vậy thì cực cho anh quá.
      Bằng nhìn cô trìu mến :
      - Chả có gì cực hết. Ở đâu cũng sướng hơn ở trong tù. Hơn nữa, vựa trái cây là của tôi. Cái gì của mình vẫn hơn. Chỉ có chỗ em thuê hiện giờ mới đáng sợ. Lúc nãy, người ta chỉ tôi dãy nhà tôn thấp lè tè, ẩm mốc, bẩn thỉu ấy, tôi hy vọng người ta chỉ lầm. Ai ngờ đúng chỗ em ở. Làm sao em chịu nổi hở...tiểu thư?
      Phượng Hy nói :
      - Thật ra, tôi chỉ cần một chỗ ngã lưng ban đêm, còn suốt ngày tôi đã ở đây rồi. Thiếu gì người sống dưới mái tôn rỉ sét, nóng như lửa khi nắng, dột tả tơi khi mưa như tôi mà có ai bị gì đâu.
      - Đó chỉ là cuộc sống tạm bợ trên con đường dài vì cuộc mưu sinh. Tôi không thể để em đơn độc một mình thế này. Hãy để tôi ở cạnh em nhé Hy.
      Phượng Hy nao lòng trước ánh mắt tha thiết, cách nói ân cần đầy thương yêu của Bằng. Cô rưng rưng cúi đầu và thổn thức nhận ra tay mình đang nằm gọn trong đôi tay to khoẻ, vững chắc của anh.
      <Edited by: Thanhvien -- 4/23/2004 3:33:12 AM >
      #18
        NuHiepDeThuong 23.04.2004 07:36:46 (permalink)
        Chương 19

        Dù đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ, nhưng Phượng Hy vẫn không giữ được bình tĩnh khi biết người đang ngồi chờ mình ngoài kia là Long.
        Cuối cùng, anh cũng đến tìm cô vào lúc cô tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh. Phượng Hy nhìn mình trong gương, cô xoa hai bên má rồi hồi hộp bước ra.
        Căn phòng nhỏ im đến mức cô nghe rõ mồn một tiếng quạt máy chuyển động và nghe tiếng bước chân mình nhẹ tênh.
        Dáng Long nhập nhoè sau làn nước mắt chợt tràn mi. Cô ngồi xuống và thốt lên :
        - Anh gầy quá.
        Long lặng nhìn cô :
        - Em cũng thế.
        Hy cắn môi :
        - Sao anh biết em ở đây?
        - Dì Bê cho anh địa chỉ. Cũng lâu rồi, nhưng hôm nay anh mới có dịp ghé thăm em.
        Phượng Hy dò dẫm :
        - Chắc là anh rất bận?
        Long lắc đầu rồi nói một hơi :
        - Anh bị ràng buộc bởi nhiều thứ quá. Giờ thanh thản, anh mới dám gặp em. Mới đó đã hai năm, thời gian trôi nhanh khủng khiếp phải không? Nhưng dầu thế nào, trong trái tim anh vẫn chỉ có mỗi hình bóng em. Chính vì vậy, nên anh sống với Bích Đào, anh vẫn không thấy hạnh phúc.
        Bất ngờ vì gặp lại, Long đã nói hơi nhiều. Hy nghiêm mặt :
        - Than thở với em như vậy là không nên. Anh phải có trách nhiệm với chị Đào chứ.
        Long cười khẩy :
        - Anh đã chết nửa đời với cái trách nhiệm độc ác đó. Xin em dẹp cái lý tưởng suông ấy hộ anh. Nếu trước đây, anh giải quyết vấn đề theo cách khác, có lẽ cả anh, em và Bích Đào đều không khổ như vầy. Khi bỏ đi, em đã đẩy cuộc đời anh qua lối khác. Anh đã không còn điểm tựa tinh thần nào cả. Trở về Long Khánh, anh định sẽ đi tìm em. Không ngờ chính mẹ lại đưa Bích Đào lên theo. Mẹ làm áp lực với ba, bắt anh phải làm đám cưới với Bích Đào, nếu không phải là thằng sở khanh.
        Hy cay đắng :
        - Và anh đã làm theo ý hai người?
        Long chua chát :
        - Để cho tròn trách nhiệm em đã đặt lên vai anh trước khi bỏ đi. Giờ nghĩ lại, anh thấy mình đúng là dại dột.
        Phượng Hy se sắt nghe Long nói tiếp :
        - Sau này, Bích Đào đã thú thật, khi biết anh không yêu cô ta, Đào đã gài đủ mọi cách để có con với anh.
        Bật cười thống khổ, Long nói :
        - Và anh đã sa bẫy của Đào, vì không kềm chế ham muốn của bản thân. Anh đã phải trả giá cho trò anh vui qua đường đó bằng giá quá đắt, để bây giờ anh và cô ấy cũng phải chia tay thôi.
        Hy khô khan :
        - Sao anh không nói gì về con mình hết?
        Long trầm giọng :
        - Nó là con gái, dễ thương lắm. Trước đây, anh có sống với Đào vì con, nhưng bây giờ không được nữa rồi.
        - Chị ấy có khuyết điểm gì để anh không thể chấp nhận chứ?
        - Bài bạc. Đó là điều anh chưa bao giờ ngờ tới.
        Phượng Hy kêu lên khi nhớ tới ba mình :
        - Trời ơi! Đúng là khổ cho anh.
        Long buồn bã :
        - Hai năm nay, chả giúp gì cho anh, trái lại, cô ta phá tiêu hết số tiền anh dành dụm. Bởi vậy, anh dứt khoát ly dị. Vì Đào có lỗi, anh được quyền nuôi đứa bé. Mẹ anh cưng con nhỏ lắm. Bà cũng đã rời Mỹ Tho lên Long Khánh với anh sau khi đã ly dị với ông Hai Thọ.
        - Mợ Phụng sẽ sống với ba anh chớ?
        - Hiện giờ, hai người như đôi bạn già, hôm sớm có nhau. Dầu gì, hai người cũng hạnh phúc vì cuối đời được sống đoàn tụ. Chính mẹ bảo anh đi tìm em, chớ thật sự anh rất mặc cảm, dù vẫn còn yêu em.
        Hy tránh ánh mắt của Long vì cô biết nó có sức quyến rũ rất lớn. Cách đây hai năm, cô từng động lòng trước nỗi trắc ẩn của Long, lẽ nào bây giờ cô lại bị anh cướp mất hồn vía thêm lần nữa, vì những bất hạnh trong cuộc sống riêng vừa được anh kể lể nghe hết sức tội nghiệp.
        Long tha thiết hỏi :
        - Em vẫn còn yêu anh đúng không Hy?
        Phượng Hy không trả lời ngay, cô lựa từng lời trước khi nói :
        - Em đã từng yêu anh. Nhưng bây giờ, đó chỉ là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp.
        Long vội vã ngắt lời cô :
        - Nhưng anh vẫn còn yêu em. Chúng ta sẽ đi lại từ đầu, mà không bị một ràng buộc nào làm trở ngại.
        Hy khẽ lắc đầu :
        - Tất cả đã muộn và chả ai muốn đi ngược thời gian, suốt hai năm ròng em sống ra sao anh biết không?
        Long im lặng trong bối rối. Anh nói :
        - Anh có nghe dì Bê kể sơ về những trắc trở em đã gặp. Rất tiếc, lúc em khó khăn, anh không ở gần để chia xẻ.
        Hy nuốt nghẹn :
        - Em không trách anh đâu. Vì lúc đó, anh cũng bận rộn với vợ con, với gia đình riêng của anh. Điều em muốn nói là cuộc sống đã đẩy chúng ta mỗi đứa xô dạt một nơi. Khi anh buồn, không hạnh phúc, em cũng chẳng thể an ủi anh. Lúc em khốn đốn vì cuộc mưu sinh, anh cũng đâu đến gần để giúp đỡ. Chúng ta không còn gì chung hết, theo thời gian chút tình xưa mong manh giờ cũng phai nhạt hết rồi.
        Long thất vọng :
        - Nghĩa là em không còn yêu anh nữa?
        Hy thở dài thay cho câu trả lời. Cô không hiểu mình đã hết yêu Long hay không dám yêu anh nữa. Chỉ biết rằng, hiện tại giữa hai người là cả một khoảng cách về thời gian lẫn không gian. Hy cảm nhận rõ một điều, Long đang trước mặt cô, nhưng khổ sao, anh lại là một người lạ hoàn toàn.
        Long nói tiếp :
        - Chúng ta xa nhau lâu quá, nên em tưởng chừng đã quên mất anh. Hãy cho tình yêu của chúng ta thời gian, anh tin chắc em sẽ yêu anh như thuở ban đầu.
        Phượng Hy khó khăn mở lời :
        - Tất cả đã muộn rồi.
        Long dò dẫm :
        - Em đang yêu một người khác phải không?
        Hy trớ đi :
        - Hiện giờ em chỉ quan tâm tới công việc, trái tim em không còn chỗ cho bất cứ chuyện gì khác.
        Long cao giọng :
        - Thế còn Bằng thì sao? Chẳng lẽ em không hề nghĩ tới anh ta?
        Phượng Hy nhấn mạnh :
        - Quan hệ giữa em và Bằng là quan hệ công việc. Ngoài ra, không còn gì khác.
        - Anh không tin, vì Bằng không dấu diếm ai chuyện yêu em.
        Long vừa dứt lời thì Bẳng bước vào. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy hai người. Nhưng ngay tức khắc, Bằng nhanh nhẹn bước đến chìa tay cho Long, giọng vui vẻ :
        - Lâu quá mới gặp lại cậu, khỏe không?
        Long hơi sượng, nhưng vẫn bắt tay Bằng :
        - Tôi vẫn thường.
        Rồi anh mồm mép :
        - Cảm ơn anh suốt thời gian qua đã chăm sóc Phượng Hy hộ tôi.
        Bằng nhíu mày :
        - Tôi có chăm sóc gì Hy đâu. Tự cô ấy lo cho bản thân mình đấy chứ. Mà nếu có chăm sóc Hy, tôi cũng không làm việc đó dùm người khác.
        Long gật gù :
        - Tôi hiểu anh, cũng như anh hiểu tôi và Phượng Hy. Trước đây, vì hoàn cảnh chúng tôi phải xa nhau, bây giờ mọi việc được sắp xếp ổn thoả. Tôi sẽ đưa Hy đi cùng.
        Mặt Bằng chợt biến sắc, nhưng anh vẫn cố giữ thản nhiên :
        - Nếu Hy thích thì cậu cứ đưa cô ấy đi. Tôi sẽ tìm người khác thế vào vị trí của Hy đang làm cho tôi.
        Phượng Hy định lên tiếng đính chính những lời Long nói, nhưng không hiểu sao cô lại lặng thinh, lòng ấm ức vì cách nói của Bằng.
        Hôm nay anh thế nào ấy. Chẳng lẽ Bằng không hiểu cô sao lại tin lời Long nói nhỉ? Trong lúc Hy đang khó chịu vì anh thì Bằng hỏi bằng giọng quyền hành :
        - Em định bao giờ nghỉ việc đây Hy? Phải cho tôi thời gian để sắp xếp người thay đấy.
        Phượng Hy không giận Long đã ma mãnh chận đầu Bằng bằng những lời như thật, cô lại giận Bằng tỏ ra bất cần cô.
        Môi mím lại, Hy nói :
        - Nếu anh không cần tôi nữa, tôi sẽ xin nghỉ ngay bây giờ.
        Bằng bật cười khô khốc :
        - Có vội vã quá không?
        Long chen vào :
        - Theo tôi, Hy nghỉ sớm chừng nào tốt chừng đó. Tạm thời, anh vẫn có thể tự điều hành cơ sở này mà.
        Bằng nhếch môi :
        - Vậy thì thiệt thòi cho tôi quá. Người ta sống đâu chỉ vì bản thân mình. Đúng không Hy? Em suy nghĩ lại đi.
        Dứt lời, anh đi thẳng lên lầu mà không thèm chào Long lấy một tiếng >
        Long hể hả :
        - Anh biết rồi em cũng quay về với anh.
        Phượng Hy gân cổ lên :
        - Anh quên chuyện đó đi. Thật lố bịch khi tự anh nghĩ ra rằng em sẽ cùng anh lên Long Khánh.
        Long mềm mỏng :
        - Đúng là anh chủ quan khi nói với Bằng như thế. Nhưng chính em cũng đồng ý nghỉ việc mà.
        Hy ngao ngán :
        - Anh không hiểu hay giả vờ không hiểu hở Long? Giữa chúng ta chẳng còn gì hết. Em nhận ra em không phù hợp với anh.
        - Vô lý, trước đây chúng ta rất hiểu nhau.
        - Đó là chuyện trước đây. Em bây giờ khác xưa và anh cũng thế. Những lận đận của tình yêu, những lọc lừa của cuộc sống khiến em không còn khờ khạo để thấm thía thế nào là "yêu về một hướng". Người em cần là người phải cùng em đối mặt với thực tế của cuộc đời, là...
        Long gắt :
        - Cứ nói thẳng ra là em cần Bằng đi. Dông dài làm chi nữa?
        Phượng Hy nghiêm nghị nhìn Long, ánh mắt anh vẫn tha thiết nồng nàn, nhưng không còn đủ sức làm cô xao động nữa.
        Cô thốt lên :
        - Tốt nhất, chúng ta vẫn là anh em như trong mắt nhìn của mọi người.
        Long tựa vào ghế với tất cả tuyệt vọng. Anh biết mình đã thất bại. Anh đã mất Phượng Hy mà không thể trách cô được. Nếu có trách, hãy trách bản thân anh.
        Anh hiểu khi đã cạn tình, thà người ta chết chớ không cách nào yêu trở lại được nữa. Cũng như anh trước kia, anh không còn yêu Bích Đào, nhưng vì đứa con, vì mềm lòng trước những giọt nước mắt của Đào, anh đã bỏ mặc Phượng Hy chống chọi một mình với sức ép của bà ngoại, của ông Thọ và mẹ. Lẽ ra phải đi tìm Hy, nhưng anh lại trốn về Long Khánh để sau đó dễ dàng nghe lời mẹ đồng ý cưới Bích Đào. Và rồi Long không thể nào tiếp tục yêu cô ta như anh vẫn tưởng. Trong tình cảm, Long đã sai khi chưa khẳng định mối quan hệ giữa mình với Bích Đào là gì, mà đã vội tiến quá xa.
        <Edited by: Thanhvien -- 4/23/2004 4:19:58 AM >
        #19
          NuHiepDeThuong 23.04.2004 08:46:52 (permalink)
          Chương 20


          Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Kết cuộc của Long không khác được đâu. Chỉ thương Phượng Hy phải một thời gian dài đau khổ vì anh. Nếu hiện tại cô đã thoát khỏi nỗi đau đó để tìm được tình yêu với người đàn ông khác, Long nên chúc phúc cho cô hơn là kéo cô trở về với mình chứ.
          Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sao tim Long nhức nhối thế này?
          Giọng Phượng Hy dịu dàng vang lên :
          - Anh luôn có một chỗ đứng tuyệt vời trong tâm trí em. Em luôn muốn hình ảnh ấy mãi mãi đẹp.
          Long ngồi thừ ra ghế. Anh hiểu Hy vừa kết thúc cuộc tình của hai người bằng một câu kết ngọt ngào, nhưng cũng thật rõ ràng, rành mạch.
          Thở dài, Long nói :
          - Cảm ơn em đã trân trọng anh. Mong em nhớ cho rằng, em chính là tình yêu của anh, trước đây, bây giờ và mãi mãi.
          Hy đưa Long ra cửa, anh nắm tay cô không rời. Rồi như không dằn được lòng, anh xiết Hy vào lòng, cô để mặc cho anh ôm mình với tất cả xúc động.
          Long buông cô ra, rồi vội vã bước đi. Phượng Hy thẩn thờ trở vào và giật mình khi thấy Bằng đang ngồi đốt thuốc trên ghế.
          Giọng anh mỉa mai , cay độc :
          - Sớm muộn gì em cũng theo anh ta, đâu cần làm đau người khác với cảnh chia tay mùi mẫn như thế.
          Phượng Hy trừng mắt nhìn Bằng và không nói lời nào. Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng suốt hai năm làm việc với nhau, lẽ nào Bằng không hiểu cô đã yêu anh để có thể thốt lên những lời dễ ghét ấy?
          Vốn bướng bỉnh, Hy lầm lì hỏi :
          - Anh định bao giờ cho tôi nghỉ đây?
          Bằng sa sầm mặt, anh rít khói thuốc liên tục rồi hỏi lại Hy :
          - Bao giờ em đi?
          Phượng Hy nhíu mày :
          - Đi đâu?
          Bằng cau có :
          - Đi với người tình cũ chớ đi đâu.
          Hy hét lên :
          - tôi có nói sẽ đi với Long sao? Anh muốn cho tôi nghỉ việc, cứ nói thẳng ra, chứ đừng bắt quàng sang Long, khi anh thừa biết từ lâu rồi, tôi không còn yêu anh ấy nữa.
          Ngừng lại để thở, Hy gằn giọng :
          - Tôi sẽ nghỉ việc ngay bây giờ, cho vừa lòng anh, một người nhỏ mọn.
          Dứt lời, cô ào ào chạy về phòng. Mở tủ ra, cô lôi quần áo cho vào giỏ xách. Vừa làm, cô vừa nghe ngóng xem Bằng có động tĩnh gì không, nhưng Hy chẳng thấy anh đâu cả.
          Mắt cay xè , cô chợt nhớ lại...Từ khi Bằng năn nỉ cô nghỉ làm cấp dưỡng cho trường mẫu giáo dân lập, anh đã đưa Hy về làm ở đây, điểm giao dịch để bán trái cây đặc sản cho các siêu thị, nhà hàng trong thành phố.
          Bước đầu việc tiếp thị, chào hàng, gặp không ít khó khăn, nhưng nhờ kiên trì, chịu khó, Phượng Hy đã tạo được uy tín với khách hàng. Tới bây giờ, hơn 70% trái cây trong các siêu thị, nhà hàng cao cấp của thành phố là do cơ sở thu mua trái cây của Bằng cung cấp.
          Vậy là ngoài việc xuất trái cây ở Tiền Giang và một số vùng lân cận sang Campuchia, Trung Quốc, Bằng đã có thêm một số khách hàng thường xuyên ổn định tại thành phố.
          Mơ ước của Bằng cũng như của Hy là sẽ biến cơ sở ấy thành một công ty với quy mô lớn, thị trường tiêu thụ rộng khắp nơi. Bằng dự định sẽ thực hiện mơ ước ấy trong năm nay. Chính vì vậy, thời gian này, anh thường xuyên đi tìm hiểu thị trường ở các nước Đông Nam Á. Anh và Hy rất "tâm đầu ý hợp" trong việc làm giàu. Suốt hai năm trôi qua, Bằng đối xử với cô không thể nào chê trách được. Nhưng hình như anh đã quên bẳng có hơn một lần anh bảo yêu cô.

          Phượng Hy nuốt tiếng thở dài. Lần đó, lâu lắm rồi, Hy còn ở Mỹ Tho và cô đã từ chối tình cảm của anh vì cô đang yêu Long.
          Sau này, chính Bằng đã chủ động tìm cô, giúp đỡ cô ổn định cuộc sống. Hai người thân thiết, hiểu nhau hơn trước. Nhưng chưa lần nào nữa, Bằng nhắc lại lời anh từng tỏ tình.
          Thật ra, anh còn yêu Hy không? Hay một thời gian dài gần gũi, Bằng lại chợt nhìn ra Hy không hợp với anh, cũng như trước kia anh đã cảm thấy như thế với Kim Mỹ?
          Không yêu vẫn là bạn được. Bằng từng nói thế và anh đã duy trì tình bạn với Kim Mỹ đến tận bây giờ. Bếit đâu chừng, anh đang xem Phượng Hy là bạn?
          Nhưng không ai lại đành đoạn cho bạn nghỉ việc một cách mau chóng như vậy.
          Nhớ tới gương mặt đẹp, nhưng lạnh lùng của Bằng khi hỏi Hy : "Bao giờ em đi?", cô lại muốn khóc. Sao Bằng ác thế nhỉ?
          Đã thế, cô đi cho rồi. Nhưng Hy đi đâu đây ngoài chỗ của dì Tuyên?
          Nhớ tới không gian âm u, tiếng nhạc loạn cuồng của quán bar, Hy chợt rùng mình. Đó không phải là chỗ của cô, nhưng nếu rời khỏi đây, Hy có còn nơi nào khác để nương thân.
          Nhìn giỏ xách đầy ắp, Phượng Hy chùn chân. Nhưng đã lỡ lớn tiếng với Bằng rồi, cô đâu ở lại được.
          Đứng dậy, Hy xách giỏ đi một mạch. Tới cửa, cô thấy Bằng đứng khoanh tay đầy khiêu khích.
          Anh nhếch môi chua chát :
          - Em đi thật à?
          Hy chợt tủi thân :
          - Anh đâu cần tôi nữa.
          - Ai bảo với em như thế?
          - Thái độ của anh nói lên tất cả.
          Bằng kêu lên :
          - Thái độ của tôi à?
          Phượng Hy ấm ức :
          - Chớ không đúng sao? Tôi chưa nói tiếng nào có từ nghỉ, anh đã lo tìm người thay.
          Bằng hất hàm :
          - Thế em có thấy thái độ của mình không? Tôi cho rằng nói như vậy là đáp ứng đúng nguyện vọng lâu nay của em. Cuối cùng, Long cũng đã tìm đến em, và đưa em đi.
          Hy lắc đầu :
          - Đấy không phải là nguyện vọng của tôi.
          Bằng nhếch môi :
          - Tôi nhớ rất rõ là lần tới tìm em ở trường mẫu giáo cách đây hai năm, em không dấu vẻ thất vọng khi người tìm em là tôi chớ không phải Long. Từ đó trở về sau, tôi luôn dặn lòng không bao giờ để mình rơi vào trường hợp đó lần nữa.
          Phượng Hy nhìn Bằng trân trối :
          - Thì ra đây là nguyên nhân để lâu nay anh dè dặt với tôi. Đó không phải là tính cách của anh.
          - Nhưng thật sự đúng là như vậy. Rõ ràng Long đã đến như em từng mong đợi.
          Phượng Hy nói :
          - Đúng là tôi từng mong gặp Long, nhưng không phải để theo ảnh như anh tưởng. Tôi những tưởng lâu nay có một người hiểu mình, yêu thương mình, nào ngờ không phải. Tôi đã lầm. Có lẽ người ta nhận ra không hợp với tôi, và chỉ xem tôi như một nhân viên quèn. Nếu thế thì mọi nỗ lực của tôi lâu nay không còn chút gía trị nào nữa.
          Hy chưa kịp bước, Bằng đã giữ tay cô lại :
          - Em đi đâu?
          Vừa cố rút tay ra, Hy vừa dỗi :
          - Mặc kệ người ta. Anh hỏi làm gì?
          Bằng chận Hy lại:
          - Em tưởng anh sẽ để em đi dễ dàng vậy sao?
          Phượng Hy lùi lại và dựa vào tường, trong khi Bằng tiếp tục nói :
          - Anh phát triển cơ sở này vì ai? Anh làm việc cực lực ngày đêm là vì ai? Em thừa biết, sao lại nhẫn tâm đòi bỏ đi hoài vậy?
          Phượng Hy vẫn còn dỗi :
          - Ở lại để anh làm tình làm tội người ta nữa hả?
          - Suốt hai năm nay, anh đã bao giờ làm buồn lòng em đâu.
          - Nhưng mới vừa rồi, anh khiến người ta tức muốn chết. Anh thật ác khi cứ hỏi :Bao giờ em theo anh ta?" Sao anh không nhận ra rằng tình yêu em dành cho Long đã phai nhạt từ lâu?
          Bằng nhỏ nhẹ :
          - Anh xin lỗi đã hỏi lẫy như thế, nhưng thú thật anh không thể nào bình tĩnh khi bất ngờ thấy Long ngồi cạnh em. Anh càng rối hơn khi bị Long đánh một đòn phủ đầu, mà em lại lặng thinh không lời nào đính chính.
          Phượng Hy cong môi :
          - Trong làm ăn, anh bản lãnh lắm mà. Lẽ nào anh không nhận ra Long đang nói dối?
          Bằng thản nhiên :
          - Anh biết chứ. Có điều anh muốn xem em sẽ ứng xử ra sao với anh ta và với anh.
          Phượng Hy dậm chân :
          - Anh...anh đúng là quỷ quái. Hừ! Em sẽ đi khỏi đây cho anh xem.
          Bằng khoát tay :
          - Anh không năn nỉ nữa, em muốn đi đâu thì đi.
          Hy đứng chết trân vì giọng điệu tráo trở của Bằng. Vừa hạ giọng van vỉ cô tức thời, anh lại đã thay đổi như lật bàn tay. Anh thừa biết Hy không có nơi đến nên mới khiêu khích cô như thế. Bằng đúng là ác. Vừa tức, vừa tự ái, Phượng Hy đẩy mạnh Bằng ra rồi dằn gót thật mạnh. Nhưng làm sao Hy thoát khỏi cánh tay vừa dài vừa khoẻ của Bằng. Anh nhoài người theo cô, miệng tủm tỉm cười :
          - Nhưng đi thì phải mang theo anh chứ.
          Hy tiếp tục đẩy anh ra :
          - Có ngốc mới lôi theo của nợ cho khổ.
          Bằng lì lợm giữ chặt Hy lại :
          - Đã là nợ, em có dứt bỏ cũng không được. Sao thế? Sao không thử nhìn vào mắt anh xem anh phải là nợ không?
          Phượng Hy ngúng nguẩy:
          - Không thèm.
          Bằng nghiêng đầu nhìn Hy :
          - Vậy để anh nhìn vào mắt em.
          Nhắm tít mắt lại, Hy kêu lên :
          - Đừng mà.
          Bằng dằn lòng không được trước đôi môi nũng nịu, đôi má ửng đỏ của Hy. Kéo xát cô vào người, anh từ tốn cúi xuống đặt một nụ hôn khao khát từ đời nào lên môi cô.
          Phượng Hy khẽ đẩy anh ra, nhưng ngay sau đó, cô nhón chân bấu vào vai anh. Nụ hôn được cô chờ đợi rất lâu kéo dài như bất tận và cô biết mình khó dứt bỏ của nợ này.
          Dưới chân hai người, chiếc giỏ xách nằm một góc, buồn thiu, ngơ ngác.
          <Edited by: Thanhvien -- 4/23/2004 5:03:31 AM >
          #20
            NuHiepDeThuong 23.04.2004 09:12:31 (permalink)
            Chương kết


            Bà Bê vừa gọt trái xoài cát chín cây, vừa hỏi :
            - Bà ngoại cháu có khoẻ không Hy?
            Phượng Hy trả lời :
            - Ngoại cháu ốm hơn trước, nhưng vẫn khoẻ.
            - Dạo này hình như bà Bảy ở bên cù lao.
            - Dạ, ngoại thích yên tịnh. Hơn nữa, ở bên cù lao có mợ Chi chăm sóc. Ngoại có vẻ hợp với bà dâu trẻ này hơn mợ Phụng.
            Bà Bê gật gù :
            - Vậy cũng được. Bà Bảy có trách cứ gì chuyện cháu bỏ đi trước kia không?
            Phượng Hy nhón một miếng xoài trong dĩa :
            - Ngoại không nhắc, nhưng tự cháu lôi chuyện cũ ra để xin lỗi đã không chịu nghe lời ngoại.
            - Rồi bà nói sao?
            - Cả ngoại lẫn cậu Hai đều không muốn nhắc tới chuyện này, nên chả ai nói gì hết.
            Bà Bê bật cười :
            - Cũng phải thôi. Ánh Vy đã là vợ của ông Ba Tâm, nhắc chuyện cũ khó nghe lắm.
            Rồi bà tò mò :
            - Có gặp Ánh Vy không?
            Phượng Hy lắc đầu :
            - Dạ không. Chị Vy ở bên nhà của ông Tâm, cháu thấy không tiện qua thăm, nên thôi. Nghe ngoại nói với mợ Chi, Ánh Vy đang chờ ông Tâm bão lãnh, nhưng thủ tục bên Mỹ còn trục trặc nên đã hai năm hơn rồi, chuyện xuất cảnh theo chồng của chị Vy vẫn chưa tới đâu.
            Đẩy dĩa xoài tới gần chỗ Hy ngồi, bà Bê bâng quơ :
            - Chắc sẽ chẳng đi tới đâu đâu.
            Hy ngạc nhiên :
            - Sao vậy dì?
            Bà Bê cười khẩy :
            - Ông ta không làm hồ sơ thì sao Ánh Vy đi cho được. Nói tóm lại, Ba Tâm không có ý đưa vợ sang Mỹ, vì nghe đồn ở bển, ổng cũng có một bà vợ.
            Phượng Hy ngờ vực :
            - Không lý nào.
            Bà Bê cao giọng :
            - Cháu thì hiểu gì về Ba Tâm cơ chứ. Ông ta là một tay dối trá, nhỏ mọn. Ba Tâm sẵn sàng lật lộng, miễn chuyện đó có lợi cho mình. Cậu Bằng nhà này từng là nạn nhân của ông ta đấy.
            Hy hỏi tới :
            - Chuyện như thế nào hả dì?
            Bà Bê chép miệng :
            - Dài dòng lắm. Chuyện xảy ra mười mấy năm trước kìa. Hồi ấy, Bằng đang học đại học ở Sài Gòn, nghỉ hè mới về Mỹ Tho. Hè năm đó, ông Tâm được xuất cảnh nên ổng thường tổ chức nhậu nhẹt với bạn bè, vừa để chia tay, vừa để giết thời gian trong lúc chờ đợi chuyến bay. Có một lần ông Tâm mượn xe của Bằng ra nhà bạn đâu tận ở ngã ba Trung Lương, đã đụng phải hai vợ chồng chở nhau bằng xe đạp. Thay vì dừng lại xem họ thương tích ra sao, ông ta chạy thẳng về nhà mà không hề biết số xe của mình đã bị người đi đường ghi được.
            Ngừng lại để thở, bà Bê nói tiếp :
            - Khi cảnh sát giao thông hỏi đến, ông ta chối phăng, mặt khác lại năn nỉ Bằng nhận tội thay, vì ông ta đã tới ngày được xuất cảnh. Chẳng hiểu ông Tâm mồm mép thế nào mà cậu Bằng hào hiệp gật đầu. Ngày ông Tâm lên máy bay cũng là ngày cậu Bằng ra toà. Toà xử cậu ấy mười hai năm vì tội uống rượu, lái xe đụng chết người rồi bỏ chạy luôn. Nhờ cải tạo tốt, cậu ấy được ra sớm.
            Phượng Hy kêu lên :
            - Trời ơi! Chuyện cứ y như bịa ấy. Thật khó tin.Tại sao Bằng lại nhận tội thay ông Tâm chứ?
            Bà Bê ngậm ngùi :
            - Sau này dì mới biết, Bằng làm thế một phần cũng vì gia đình. Lúc đó bà Hai Nữ làm ăn thất bại, ông Tâm đã đưa bà gần hết số đô la và vàng được phép mang theo, để bà làm vốn.
            Phượng Hy thẩn thờ :
            - Thì ra là như vậy.
            - Ngoài số tiền ấy, ông Tâm còn hứa cho Bằng nhà và đất đai ổng vẫn chưa bán được khi xuất cảnh. Chính vì cái lợi trước mắt bà Hai và cậu Yên vừa thuyết phục, vừa ép buộc Bằng đồng ý. Có lẽ hai người không ai ngờ Bằng bị kêu án những mười mấy năm.
            Bà Bê thở dài :
            - Tội nghiệp! Bằng tốt bụng lắm. Ngồi tù nhưng cậu ấy nhắn ra bảo tôi phải mang bằng được đứa con của vợ chồng bị nạn về nuôi. Khi ra tù, cậu ấy lo lắng, chăm sóc con bé từng chút, trong khi ông Tâm lại ghét con Xê ra mặt. Ông ta chưa bao giờ hỏi thăm con bé một câu. Dường như nhìn thấy bé Xê, ông ta lại sợ mỗi khi nhớ đến tội lỗi của mình hay sao ấy.
            Môi bĩu ra khinh bỉ, bà Bê nói tiếp :
            - Ông ấy tráo trở ở chỗ nào cháu biết không?
            Hy chưa kịp trả lời, bà Bê đã cao giọng :
            - Lúc năn nỉ Bằng nhận tội cho mình, ông ta hứa ngon hứa ngọt đủ điều, nhưng khi yên thân ở xứ người rồi, ông ta lại nghĩ khác. Ông ta gọi điện về không cho bán nhà, đất với lý do để khi Bằng ra tù có chỗ ở, có chút ít thu nhập từ vườn. Nói thì nghe tốt lắm, nhưng Bằng vừa mãn hạn tù, ông ta đã vội từ Mỹ bay về. Rồi cũng mồm mép đó, ông Tâm trân tráo đòi lại những gì trước kia đã năn nỉ Bằng nhận.
            Hy ngao ngán :
            - Cháu không thể tưởng tượng nỗi.
            Bà Bê cười nhạt :
            - Dì cũng thế. Bởi vậy, Bằng rất phẫn uất. Hai chú cháu không nhìn nhau từ đó. Lần về nước thứ hai, ông Tâm cũng nhắm mục đích đòi lại nhà. Lần này, giữa hai người lại thêm một điểm đối đầu nữa là cháu. Sự việc chưa ngả ngũ tới đâu, cháu đã biến mất.
            Phượng Hy hỏi :
            - Cuối cùng, Bằng cũng trả lại ông ta ngôi nhà ấy?
            Bà Bê chép miệng :
            - Ông Tâm mang tới đưa cậu Yên và bà Hai Nữ một số tiền khá lớn, để đổi lại ngôi nhà. Nói là khá lớn nhưng nếu tính trị giá thì chưa được bằng một phần ba giá tiền nhà và đất ấy. Mẹ Bằng đã nhận tiền, cậu Bằng đành phải rời khỏi ngôi nhà đó.
            Hy trầm ngâm :
            - Vậy mà Bằng không hề nói với cháu chuyện này.
            Bà Bê nói một hơi :
            - Tính Bằng là thế. Nói thật, dì rất mừng khi biết cháu đã chọn Bằng làm người bạn đời của mình. Cậu ấy là người tốt, cháu sẽ được hạnh phúc. Thật đó, chỉ tội cho Ánh Vy lấy nhằm người không ra gì. Rồi con bé sẽ Hòn Vọng Phu thời đại mới.
            Phượng Hy bâng khuâng. Hạnh phúc với người mình yêu, đó là mơ ước đâu của chỉ riêng cô. Hy cười rạng rỡ khi thấy Bằng từ cổng bước vào. Cô đi về phía đó và buông mình vào vòng ôm của anh. Bằng hôn nhanh lên trán Hy với tất cả trìu mến.
            Ngồi cùng Hy xuống ghế đá trong sân, Bằng hồ hởi thông báo :
            - Anh đã tìm được trại của ba em đang ở. Tuần sau, chúng ta sẽ đi thăm bác ấy.
            Mặt đang vui, Phượng Hy bỗng xìu xuống :
            - Em sợ gặp ba lắm. Gặp ba nghĩa là đối diện với những chuyện em muốn quên. Từ cái chết của mẹ, đến chuyện ba đành đoạn bán em. Em không muốn, anh hiểu không?
            Bằng dịu giọng :
            - Anh hiểu. Nhưng từ chối gặp ba, liệu lương tâm em có an ổn không? Em sẽ bỏ mặc ba, khi ông được ra khỏi trại sao?
            Hy ôm đầu :
            - Đương nhiên em sẽ lo cho ba sau này. Chỉ sợ anh và gia đình anh không chấp nhận ba em.
            Bằng lắc đầu :
            - Không có chuyện đó đâu. Anh từng ngồi tù những mười năm kia mà.
            Phượng Hy nhìn Bằng :
            - Anh ở tù vì người khác, anh hoàn toàn khác xa ba em.
            Bằng vuôt tóc cô :
            - Nhưng dù sao, anh cũng từng ngồi tù, nên hiểu tâm tình của người trong tù ra sao. Chúng ta nên đi thăm ba. Đó cũng là một cách khiến ông phải nghĩ lại kiểu sống của mình trước đây. Em đồng ý chứ?
            Phượng Hy chớp mắt :
            - Sao anh tốt với em dữ vậy?
            Bằng mỉm cười :
            - Câu này anh đã trả lời nhiều lần rồi. Nhưng anh không ngại trả lời nữa đâu. Tất cả cũng vì "Anh yêu em". Đơn giản quá phải không?
            Phượng Hy thì thầm :
            - Đơn giản nhưng vô cùng thiêng liêng với những ai hiểu thế nào là yêu thương chân thật. Cuộc đời mang tới cho em nhiều nỗi buồn, nhưng cuộc đời cũng mang tới cho em nguồn hạnh phúc quý giá nhất là anh.

            HẾT
            <Edited by: Thanhvien -- 4/23/2004 5:45:30 AM >
            #21
              NuHiepDeThuong 23.04.2004 09:47:23 (permalink)
              MS, Mickey, TSAH ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

              TV đã gõ xong hết rồi đấy.

              Bạn nào rảnh thì khiêng vào thư quán dùm TV nghen.

              Cảm ơn các bạn.
              #22
                thatsonanhhung 23.04.2004 21:33:00 (permalink)
                Thân chào TV,

                Truyện đã được đưa vào thư quán.

                Xin chân thành cảm ơn bạn đã góp sức.

                Thân ái,
                TSAH
                #23
                  Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 23 trên tổng số 23 bài trong đề mục
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9