kết thúc một cuộc tình
hacker_pretty 20.04.2006 15:12:32 (permalink)
Anh !!!

Cũng đã từ lâu em đã khép lại trang nhật ký cũng như khép lại kí ức của anh thuộc về em. Nhưng anh đến làm gì để rồi anh lại ra đi. Em không muốn nghĩ,em cũng không muốn nhớ. Nhớ làm gì khi người đã đổi thay. Anh ơi,em là con người em không là tượng đá.Tượng đá, người mà làm ra cái tượng ấy còn lồng vào trong ấy một chút tình, một chút hồn. Còn anh, anh tạo ra một chút tình ấy rồi anh lại dửng dưng ngoảnh mặt. Nhưng em không là tượng đá mà em chính là con người. Chính vì là con người nên em biết buồn, biết giận, biết khóc và biết nhớ anh. Em vui khi em được gặp anh, em buồn khi anh đã ra đi. Em muốn viết nỗi nhớ của em vào tận sâu trái tim, nhưng em sợ rằng chính những nỗi nhớ đó sẽ làm tim em rạn vỡ.
Anh ah, có lẽ nào hai đứa sẽ mãi xa thật sao anh?
Có lẽ mọi người đã nói đúng. Chẳng bao giờ có được một tình bạn giữa hai kẻ yêu nhau. Em vẫn nghĩ rằng chúng mình có thể làm được. Nhưng chính anh đã làm cho em không có được tình bạn ấy.Càng làm bạn thì lòng em lại càng đau.Thế thì sao mình vẫn muốn tồn tại một tình bạn?
Em đã trao anh lại quyển nhật kí là em muốn gửi trả anh tất cả cái tình mà em đã dành hết cho anh. Biết không còn là gì của nhau nữa thì tìm đến chi để em phải đau buồn. Càng biết nhiều sự thật thì niềm tin và tình yêu cũng dần phai nhạt. Nếu nói với anh rằng em không còn yêu anh nữa? Thì liệu rằng có ai tin không? Vâng! Một tình yêu, một sự thật và một kỉ niệm đã lùi vào quá khứ. Nhưng bây giờ thì em thấy ghê sợ và … anh nhiều quá. Biết sẽ như thế nào nếu em sẽ nói với anh hết tất cả những gì gọi là sự thật. Có lẽ xa nhau rồi thì chẳng có gì là đẹp nữa phải không anh? Có lẽ là thế và dần dần anh cũng biết được rằng thế nào là đau khổ khi mất người mình yêu. Và nỗi đau đó cũng đã dần qua đi đối với em và nó cũng sẽ lắng đọng lại trong một nỗi nhớ nếu như em đã sắp nó ở tận đáy lòng. Vâng! Bây giờ thì em đã biết, cái tình là như thế. Nó làm cho em đau, cho em hận và cho em biết đắng cay khi người anh lừa dối em. Chính vì em đã biết quá nhiều nên em đã quên anh rồi đây. Bây giờ thì em lại sợ mỗi lần đối diện cùng anh. Thấy anh ghê quá. Như là một con thú mà đã hiện nguyên hình cho em biết thế nào là thú dữ trong khu rừng tình yêu. Trời ơi, bức tranh mà bấy lâu nay em đã từng thêu dệt thì có lẽ đã đến lúc em đã phải xé nó đi. Một bức tranh em tô vẽ chỉ toàn màu hồng thì bây giờ lại là một màn mây đen xám xịt. Vâng! Xa rồi anh nhé. Có lẽ đừng bao giờ tìm lại nữa. Những vật mà trước đây em đã từng nâng niu, từng yêu quý thì bây giờ lại là lúc em lo sợ. Em lo sợ rằng em lại quay về lối cũ nên em đã trả hết tất cả lại cho anh. Đó là điều hiển nhiên thôi, đúng không anh?Khi em trao trả anh hết tất cả những kỉ vật và khi anh nhận nó thì em cũng đã biết được rằng chẳng còn tồn tại một cái tình nào giữa hai chúng ta. Khi anh nhận tất cả anh có nghĩ gì không anh? Chắc là không? Làm gì có được một dòng suy nghĩ khi chính anh là người phản bội. Mà anh hay thật anh nhỉ? Đóng kịch quá hoàn hảo. Phản bội mà bắt người ta phải thương hại mình nghĩ mình là một người cao thượng.Là một người phản bội mà nói rằng do gia đình anh ép buộc. Thế mà em vẫn tin.Thế mới là anh của em phải không? Bây giờ thì em đã quá bất lực chẳng còn một tình yêu mà chỉ thay vào đó là một sự căm giận. Anh đừng nghĩ rằng vì em và anh ko thể yêu nhau nên em lại căm giận anh. Như thế thì đã quá sai lầm rồi anh ah. Căm giận anh vì anh đã đối xử em như là một con rối. Con rối trong tay người đã một thời mình yêu và được đem ra làm trò đùa. Anh đã nghĩ rằng ai cũng tầm thương như anh sao? Em nói như thế không phải để tự đề cao mình nhưng thú thật là em đang hạ thấp anh đấy. Đúng là mình xem người ta tầm thường thì người ta cũng sẽ xem mình như thế thôi, nhưng xin lỗi anh nhé em chỉ có thể xem anh được như thế thôi. Anh đã nói rằng em có người yêu khác nên việc anh có bạn gái khác cũng là chuyện bình thường. Tại sao lại đem em ra làm tấm bình phong cho sự thay đổi và đểu giả của anh. Đối với em, mọi chuyện em đều bỏ ngoài tai, em chỉ nghe một mình anh nói và một mình anh giải thích. Nhưng sự thật thì chưa bao giờ như anh nói cả. Bây giờ có muốn yêu anh thêm một lần nữa em cũng không dám yêu. Vì bây giờ anh chính là một con thú dữ có thể nuốt chững tình yêu của em vào bất cứ lúc nào. Và em cũng không biết anh nghe từ ai hay chính anh lại đặt chuyện ra cho rằng em đã có người yêu mới. Em không tầm thường như anh nghĩ và cũng chẳng cao thượng khi mọi người đánh giá em đâu. Em chỉ làm theo những gì con tim mình nghĩ thôi anh ah. Em giúp đỡ anh vì em nghĩ rằng anh thật sự cần nó, em ko hề nghĩ rằng lòng tốt của em đang bị người ta lợi dụng. Một tình yêu đã ra đi để lại bao nhiêu vết rạn nứt và khi biết được rằng tất cả những gì em làm cho anh đều do anh sắp đặt tất cả. Còn nỗi đau nào hơn đây. Em cứ nghĩ rằng mình sẽ cố gắng để quên anh, nhưng có lẽ bây giờ em không còn phải cố gắng nữa mà nó lại là một sự thật hiển nhiên. Một sự thật phủ phàng mà ở những kẻ yêu nhau không ai muốn biết điều đó. Đau lắm chứ anh, nhưng âu đây cũng là một niềm may mắn cho em. Em luôn nghĩ rằng trên đời này còn có sự công bằng. Vâng, có lẽ người đến sau anh để yêu em, ko đẹp như anh đâu nhỉ? Nhưng còn nhiều thứ họ đẹp hơn anh, họ đẹp hơn anh về tấm lòng, về tư cách và điều duy nhất đó là họ yêu em. Nếu như anh còn là một người con trai em hy vọng rằng em và anh đừng bao giờ tìm đến hay liên lạc với nhau nữa. Bao nhiêu thôi cũng làm em sợ nhiều lắm rồi. Sợ mỗi lần khi anh đến thăm em. Đó là một nỗi nhớ thật của 2 người bạn ( em ko dám nói là 2 kẻ đã từng yêu nhau vì có bao giờ anh yêu em), hay đằng sau nó còn có một điều gì đó mà anh đang sắp đặt. Bây giờ thì chẳng còn gì để trách. Biết trách gì bây giờ nhỉ? Em chỉ cảm thấy một điều rằng em đã đem trọn trái tim và tình yêu của em vào một người mà người đó không đáng để nhận được tình yêu và sự giúp đỡ của gia đình em. Thật sự em nghĩ gia đình anh cũng như gia đình em, cũng mong muốn con mình có một tình yêu thật sự và một gia đình hạnh phúc, nhưng chính gia đình anh đâu ai nghĩ rằng ở dưới mảnh đất Sài Gòn con của họ đã như thế nào. Ba mẹ của anh không biết có đau khi biết anh như thế không anh nhỉ? Chắc là cũng có đấy. Vì chẳng ba mẹ nào lại dạy con mình là một kẻ phản bội cả. Cũng giống như mẹ em. Không dạy em là một người nhẫn tâm. Chính vì thế mà em đã giúp đỡ anh trên một tình cảm lợi dụng của anh. Em còn nhớ như in cái ngày ba em qua đời. Lúc đó em cũng đã nhìn thấy anh khóc. Anh cho em hỏi anh nhé! Giọt nước mắt của anh lúc đó chính là lòng thương của tình người dành cho nhau, là của một người con khóc cho người cha đã qua đời (vì anh nói rằng anh xem gia đình em cũng như gia đình anh), hay giọt nước mắt đó là của một sự dối trá. Và những lần em bệnh, anh chăm sóc, anh lo lắng đó là tình cảm của người yêu dành cho người yêu hay đó chính là một màn kịch để em càng lún sâu vào tình yêu mù quáng đó. Anh cũng đã nói với em rằng :” Sẽ chẳng bao giờ có một túp lều tranh và hai quả tim vàng? Chẳng bao giờ anh có thể yêu ai ngoài em, và bây giờ đây anh vẫn chưa thể yêu ai.” Đó có phải là lời anh của em nói hay là không? Khi chưa chia tay nhau thì anh đã đi yêu người con gái khác.Em cũng đã có thể hiểu tại sao những lần nói chuyện anh chỉ im lặng mà không một lời giải thích.Làm gì có một lời giải thích cho hành động lừa dối, phải không anh?Và cũng từ lúc đó những kỉ niệm mà em và anh đã có được với nhau, thì bây giờ em lại có cảm giác sợ, em không biết mình sẽ phải làm cách nào để xoá sạch nó đây. Nhưng bây giờ thì em cũng đã có thể làm được. Cám ơn anh nhiều nhé, do anh đã giúp đỡ em giúp em thoát khỏi cơn mộng mà đáng lẽ ra em đã phải sực tỉnh từ khi anh thay đổi. Nhưng không ngờ cái tình của em đã đánh đổi quá nhiều, đánh đổi tất cả để cuối cùng là con số 0. Nhưng cũng hy vọng rằng với những người đến sau em, anh hãy cho họ một tình cảm thật. Nhưng có bao giờ có tình cảm thật và tình yêu thật với một người dối trá như anh không? Cũng như em, trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ phải xa anh. Thật! Đây là điều chưa bao giờ em nghĩ đến. Nhưng thôi em cũng sẽ chẳng bao giờ lại dám nói về tình cảm của em đã dành cho anh. Vì cuối cùng thì anh cũng đã ra đi. Và đây là lời chúc thật lòng và cũng là lời chúc cuối cùng mà em gửi đến anh: “ chúc anh hạnh phúc, và đừng bao giờ đùa giỡn với tình yêu như anh đã đùa giỡn với em. Chúc người mà một thời em đã từng yêu say đắm, em đã hy sinh tất cả để rồi em nhận sự thật phũ phàng, một tương lai tươi đẹp và chúc anh thành công.”
Số tiền mà em đã đưa cho anh, khi nào có tiền thì anh gửi lại cho em, em ko đòi vì có lẽ ko có nó em vẫn có thể tồn tại.Và đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhận tiền từ tay em, đúng không? Lẽ hiển nhiên em nói rằng anh hãy gửi tiền lại cho em là vì, em chỉ muốn dùng đồng tiền đó em gửi đến cho những người nào đáng nhận nó mà thôi. Nhưng em phải lấy lại vì người em đưa lại chính là anh người mà em không nên tin, và không đáng để em đặt niềm tin. Anh có biết số tiền ở đâu mà em có, để em có thể đưa cho anh vào lần cuối cùng đó không? Đó là số tiền em phải đóng tiền học Anh Văn, em ko đóng em đưa cho anh. Để rồi cuối cùng khi em biết rằng anh dùng số tiền đó để làm một việc mà em không nên biết thì mọi suy nghĩ của em trong anh đều thay đổi. Anh có biết khi em đưa tiền cho anh xong, em chạy xe đi thì cũng là lúc nước mắt em đã rơi. Em khóc ko phải vì em còn yêu anh mà em khóc vì em thấy mình ngu lắm.Vì sao có được những đồng tiền kia anh biết không? Vì anh đấy, vì anh em phải chạy trốn với thời gian. Vì anh em phải làm cả ngày, làm từ 7h30 sáng cho đến 12h đêm. Làm việc mà trong em không có một cảm giác mệt mỏi.Vì em biết rằng nếu em không làm thì em suy nghĩ đến anh cảm giác đau khổ nó lại bao trùm lấy em. Em làm việc mà bệnh em cũng không nghĩ rằng mình đang bệnh, vì lúc đó trong đầu em chẳng còn anh nữa.(Nói như thế ko phải để anh thương hại vì có bao giờ anh biết thương hại ai. Nói như thế để anh biết anh nhận được tiền của em là trong hoàn cảnh như thế nào. Đồng tiền đó lồng vào cả mồ hôi, nước mắt, chịu đựng, sự quyết tâm và trong đó chính là sự nhẫn tâm của anh) Em làm không vì đồng tiền mà em làm để bên em không còn được một thời gian nào rãnh để em có thể nhớ về anh. Nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng em lại dùng chính ngay cái đồng tiền mà em cố công để quên anh để rồi em lại gửi nó cho anh. Đã 1 tháng nay, kể từ ngày anh ra đi, giọt nước mắt cũng đã khô khi em nghĩ về anh và bây giờ đây em đã khóc, không phải khóc vì nhớ anh mà khóc vì tức. Tức vì anh thay đổi mà một sự thay đổi rất ư là …Bởi thế đừng gặp nhau tốt hơn. Anh biết địa chỉ nhà của em rồi đó, khi nào cần trả thì anh cứ gửi nó qua đường bưu điện, dịch vụ tiền gì phải trả thêm thì anh cứ trừ tiền lại đưa đủ số tiền là được rồi. Em không phải muốn đòi anh, nhưng anh có biết vì sự việc này mà mọi người đã nghĩ em như thế nào không? Có lẽ chẳng còn gì để em mất đúng không? Đúng những gì có thể mất thì em đã mất tất cả. Và điều làm em đau nhất đó chính là em đã mất anh. Em không muốn nghĩ người em yêu như thế đâu anh ah, nhưng em phải làm như thế thôi. Mong anh hãy hiểu cho em cũng như em đã hiểu cho anh. Và cũng may bên cạnh em còn có những người bạn, người nào cũng yêu và cũng muốn tốt cho em. Và có lẽ em cũng chẳng còn điều gì hối hận khi mọi người đều biết hết tất cả chuyện của em. Đúng, sự thật rất đau lòng, nhưng sự thật thì cũng là sự thật. Cho em gửi lời chúc tất cả đến gia đình anh. Còn riêng anh, có lẽ đừng gửi lại cho em bất kỳ lời chúc hay hỏi thăm gì cả vì bây giờ có lẽ em chẳng còn tin vào điều gì nữa.
Anh nghĩ rằng em đã tin vào những gì anh nói vào lần cuối cùng đó sao? Có lẽ là em đã tin lúc đó vì em muốn cho anh đắc thắng về chiến lợi phẩm của mình, em muốn cho anh đi đến đỉnh vinh quang khi anh lừa dối. Chứ anh đâu nghĩ rằng lúc ấy em cũng chỉ đang cố gắng. Cố gắng cho người em yêu vui trong một cơn mộng. Anh nói rằng anh chỉ mới đi làm đây còn trước đây một tháng anh chưa hề đi làm. Thế là em đã tin. Tin rằng 1 tháng đó anh đã ở bên em, đã lừa dối em và ngay cả người con gái đó. Anh đã nói với em anh bận công việc anh phải đi làm xa và em cũng đã tin hoàn toàn vào những gì anh nói. Thế mà bây giờ lại nói là anh ko hề đi làm nên anh không nhận được lương. Vâng em sẽ tin, tin anh một lần cuối cùng khi chúng mình đã xa nhau. Anh biết em có cảm nghĩ như thế nào khi anh đã ôm em trong vòng tay của anh không? Cảm giác em ghê sợ lắm. Bàn tay đã từng nắm lấy tay em, đã từng ôm em thì bây giờ lại ôm người con gái khác và lại quay về ôm em. Khi đó anh nghĩ anh là gì? Anh đã nghĩ gì mà anh lại lau nước mắt cho em. Anh có biết những giọt nước mắt đó là em khóc vì ai ko? Không cảm nhận được những giọt nước mắt đó thì anh lau nó để làm gì? Em biết những gì anh làm không xuất phát từ trái tim mà chỉ xuất phát từ bản năng vì với bất kỳ người con gái nào anh cũng như thế. Em đã hy sinh cái nhỏ nhoi của mình để cho anh đạt được mục đích cao cả? Thế thì cuối cùng ra sao? Anh có cảm thấy rằng càng ngày anh càng nói dối nhiều hơn trước đây không? Chính vì ai anh có biết không? Đó chính là người con gái anh đang yêu, người mà anh đang bên cạnh anh để anh thương nhớ. Cũng chính vì người con gái đó mà anh đã biết nói dối với tất cả. Nói dối với gia đình, nói dối với em và hơn hết là anh đã nói dối với chính bản thân mình. Anh thử nghĩ lại ngày trước anh có như thế không? Anh đã đưa hình ảnh của cô ta vào trong mỗi giấc ngủ của anh. Anh đã lừa dối em, đã yêu người ấy nên anh cứ mãi đắm say trong hạnh phúc.Chính vì điều đó làm sao anh có thể tập trung học bài được vì cứ mỗi lần anh học bài là anh lại nhớ đến nụ cười của cô ta. Anh lại thẩn thờ vào mỗi chiều khi nhìn qua bên căn nhà ấy không nhìn thấy được nụ cười của cô ta. Đó cũng chính là kết quả của anh yêu cô ta khi cuối cùng anh không thể đậu tốt nghiệp. Và cũng chính vì điều đó nên anh đã trờ thành người con biết nói dối với gia đình. Cũng chính vì điều đó nên anh cũng chẳng còn được niềm tin trọn vẹn trong lòng mọi người. Em đã nghe được Hoa và anh Hoà bạn anh nói tất cả. Và anh cứ chìm đắm trong hạnh phúc đi, còn em thì chẳng còn một dòng suy nghĩ nào cho riêng mình nữa cả. Khi em thấy được anh đi cùng cô gái đó thì trong em không còn một cảm giác, em đã không đau và em biết được rằng mình đã không còn yêu anh. Em biết được rằng trong tình yêu không có sự cao thượng. Anh chẳng hề cao thượng khi nói với em rằng chia tay nhau chính vì gia đình anh không chấp nhận. Đưa một lý do cao thượng để chính mình là người dối trá.
Em cũng đã từng suy nghĩ sẽ làm bạn cùng anh, vì trước đây em nghĩ anh còn có nỗi khổ, anh ra đi vì sự ép buộc của gia đình. Nhưng khi biết rằng anh ra đi vì sự dối trá thì em không thể nào làm bạn cùng một người dối trá như anh. Có lẽ người con gái đó cũng đang có tâm trạng như em ngày trước. Đang hạnh phúc trong sự dối trá của anh. Vì đó là một người con gái miền Nam và cũng có có một kết thúc cũng như em, như Hương người yêu trước đây của anh.
Em ko dám chấp nhận lời nhận xét của anh về em đâu. Em không tốt và cũng chẳng như những gì anh nghĩ. Đơn giản một điều anh nắm thật chặt trong suy nghĩ của anh thôi. Em không nói lên điều đó nhưng có lẽ anh cũng đã hiểu.
Nếu có điều kiện anh hãy mua quyển : “Nhật Ký Đặng Thuỳ Trâm” anh đọc đi. Anh sẽ thấy chị là con gái mà mạnh mẽ đến dường nào, còn anh ? Anh là con trai mà anh chưa làm được điều gì có ích mà anh đã hại biết bao nhiêu người. Nhưng em nghĩ rằng anh cũng chẳng có lòng can đảm và cũng không có một sự suy nghĩ nào để đọc nó cả. Đơn giản thôi vì anh chẳng xứng đáng là một người đàn ông. Khi xa anh rồi, em mới biết cuộc sống còn đáng sống biết dường nào, em cũng đã tự tin và chững chạc hơn rất nhiều. Đôi khi muốn gọi ĐT cho anh, mượn anh lại quyển nhật ký và cuốn Album hình. Nhưng em nghĩ lại, mượn lại để làm gì và bây giờ thì em đã biết được 2 vật mà em đã từng yêu nhất anh để nó lại ở đâu rồi. Khi nào anh gửi tiền cho em, anh nhớ gửi lại cho em những tấm hình của một mình em thôi. Còn hình nào mà em và anh cùng chụp thì em ko muốn nhìn thấy nữa anh muốn làm gì thì đó là quyền quyết định của anh. Đừng hỏi tại sao em lại nói lên những lời như vậy nhé anh. Vì từ lâu em cũng sợ rằng sẽ làm anh tổn thương. Nói lên những lời như thế là anh có biết rằng trong lòng em còn đau hơn anh gấp trăm ngàn lần. Em đã phải suy nghĩ, đã phải dằn vặt chính bản thân mình là tại sao em lại suy nghĩ người em yêu như thế. Em cứ nhớ mãi lần em nhắn tin vào số ĐTDĐ của người yêu anh. Chỉ để nhắn anh đi sinh nhật Vinh. Giọng nói của anh lúc đó như thế nào anh có biết ko? Anh đã nhẫn tâm giống như xua đuổi em như em là một người mắc lỗi và anh đã đề nghị rằng em đừng bao giờ làm phiền anh nữa.Cũng từ giây phút đó là anh đã chết trong em. Cũng từ giây phút đó anh chẳng còn đẹp trong mắt em và em cũng chẳng cần anh ban bố cho em một lòng thương hại hay chính anh ban bố cho em một sự lợi dụng.Anh hãy nghĩ lại tất cả những gì đã qua, và vì sao em lại nói lên những lời nặng lời như thế.Em cũng không muốn đâu anh ah.Nhưng chính anh đã ép em phải như thế.Em biết nếu nói như thế giữa em và anh chẳng còn được một tình bạn. Vâng! Nhưng chính em lại muốn như thế đấy. Chính em ko muốn tồn tại một tình bạn nào với anh nữa cả. Vì em biết rằng chưa bao giờ anh suy nghĩ lại và chưa bao giờ anh biết được anh đã làm sai những gì. Khi nào anh suy nghĩ lại tất cả những việc làm anh đã đối xử với em thì khi đó em và anh sẽ nói chuyện sau. Còn bằng như ko vĩnh viễn em ko muốn có một người bạn như anh.
Chào anh !!!
CHÚC ANH HẠNH PHÚC
MỌI ĐIỀU TỐT LÀNH SẼ ĐẾN VỚI ANH.

#1
    xuan 20.04.2006 18:24:33 (permalink)
    xuân không bít nói gì với hacker_pretty nữa, vì hacker_pretty đã nhận ra tất cả và bít phải làm gì, xuân sẽ cố gắng mạnh mẽ như hacker_pretty vì ở chúng ta có một cái gì đó giống nhau, thui những cái gì đã qua thì cho nó qua luôn hacker_pretty nhé, hãy nắm chặt đôi tay của những người bạn ta sẽ cảm nhận được một hơi ấm, một niềm tin và một nghị lực, đôi tay ấy sẽ kéo ta ra khỏi cái vũng lầy của sự lừa dối và những chuỗi ngày buồn bã, hacker_pretty vững tin lên nhé!cười cái nào!
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9