Gia Định * Qui Nhơn
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
LXMai 26.12.2006 21:30:18 (permalink)


Tuesday December 26, 2006

 

 

Sài Gòn

Nhiệt độ
Cao nhất 28°C
Thấp nhất 19°C
Sức gió 1 (N)
Bình minh (ICT) 06:08
Hoàng hôn (ICT) 17:37


Dự báo thời tiết 5 ngày liền

Tuesday

Sunrise 06:08 (ICT)
Sunset 17:37 (ICT)



28°C


19°C





Wednesday

Sunrise 06:08 (ICT)
Sunset 17:38 (ICT)



30°C


18°C




Thursday

Sunrise 06:09 (ICT)
Sunset 17:38 (ICT)



30°C


19°C





Friday

Sunrise 06:09 (ICT)
Sunset 17:39 (ICT)



26°C


18°C




Saturday

Sunrise 06:10 (ICT)
Sunset 17:40 (ICT)



27°C


21°C



It mây, nhiệt độ trung bình là thời tiết tốt khi du ngoạn miền biển.

Chúc vui với Cần Giờ một sinh thái thiên nhiên đến bây giờ mới đuợc chúng ta chiêm ngưỡng.

http://www.bbc.co.uk/weather/5day.shtml?world=0157&links',%20770,%20510,%200;
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2006 21:36:54 bởi LXMai >
#16
    LXMai 29.03.2007 07:42:46 (permalink)
    Thăm Ðảo Khỉ Cần Giờ

    Tuesday, March 27, 2007
     

     
     
     
    Bài và hình: Văn Lang/Người Việt
    CẦN GIỜ - Hai bên đường nắng chang chang, chỉ thấy những cây dừa nước và những “vuông tôm” nhỏ, nhà cửa của cư dân lúp xúp nghèo nàn... Nhưng khi xe chạy khỏi khu cư dân, người ta thấy hai bên đường một màu xanh mơn mởn trong nắng vàng của ngút ngàn những cây đước trong những cánh rừng ngập mặn... Tôi đã đến đảo Khỉ, Cần Giờ. Chỉ trong chốc lát nữa thôi, tôi sẽ được nhìn thấy hàng trăm con khỉ trong khu vườn sinh thái nổi tiếng miền Nam.

    Từ chợ Bến Thành, Sài Gòn, bạn có thể đi xe bus về tới bến phà Bình Khánh. Giá vé chỉ 3 ngàn đồng cho đoạn đường dài khoảng 20 km, khá êm ả. Xe chạy theo lộ trình qua cầu Tân Thuận, rồi chạy thẳng một một “lèo” xuyên quận 7, vừa được tách khỏi huyện Nhà Bè, và qua cầu Phú Xuân. Tới bến phà Bình Khách, qua phà tốn hết 500 đồng cho một khách bộ hành. Lên tới bờ bên kia, bạn sẽ thấy ngay bến xe khách nhỏ, với những chiếc xe du lịch “đời cũ” loại 17 chỗ ngồi, nhưng tài xế “nhét” bao nhiêu khách thì... tùy theo ngày. Ngày lễ và Chủ Nhật, xe chật cứng người đứng, kẻ ngồi. Nhưng ngày thường thì đôi khi có chuyến xuất bến chỉ với 5 hoặc 7 người. Xe chạy theo giờ nên không có vụ “câu giờ” rước khách. Xe tuyến này chỉ thấy ghi một “bảng biểu” duy nhất: Bình Khánh-Cần Thạnh (Cần Thạnh là tên của thị trấn Cần Giờ). Lên xe bạn dặn người bán vé kiêm”lơ” xe, cho bạn xuống khúc đường vô đảo Khỉ (xe chạy tuyến này đều rành đường vô đảo Khỉ, nhưng cũng phải nhắc chừng, nếu không vui câu chuyện hoặc “ngủ quên” người bán vé kiêm “lơ” xe có thể quên và bạn có thể bị đi tới... bến. Giá vé từ bến phà Bình Khánh tới đoạn đường vô đảo Khỉ là 4 ngàn đồng. Ðoạn đường dài khoảng hơn 30 km, xe chạy không nhanh nên mất khoảng 1 giờ 25 phút.

    Xe dừng ven đường cho tôi xuống vô khu đảo Khỉ. Bước xuống xe, thấy hoa cả mắt vì cái nắng chói chang của giờ chính Ngọ. Xung quanh không một bóng nhà và cũng không một bóng người, chỉ thấy cây là cây và con đường nhựa dài hun hút mà chiếc xe thả tôi xuống đã nhanh chóng mất dạng.

    Ðịnh thần lại một chút tôi nhìn ra tấm bảng chỉ đường vô đảo Khỉ. Vậy mà người ta nói với tôi ở đây có một bến xe ôm và họ sẽ chở khách vô thăm đảo. Hít một hơi thật sâu, tôi theo hướng tấm bảng chỉ đường, thẳng bước. Cũng may là tôi hỏi thăm trước lúc ở bến xe là từ đường vô đảo Khỉ cũng không xa lắm, chừng hơn 2 km. Nắng trưa đến rạt người, tôi vẫn... không nao núng, vì thực ra đôi chân của tôi cũng đã nhiều phen “cuốc” những đoạn đường dài hơn rất nhiều. Lội bộ chừng hơn cây số thì tôi “phát hiện” ra bạn... đồng hành: mấy chú khỉ ven rừng đước phóng ra, chúng nhìn tôi lom lom và khi tôi tiến lại gần để chụp hình thì chúng bỏ chạy và phóng lên cây kêu “khọt, khẹt,” “chí, chóe”...

    Tại cổng vào đảo Khỉ, buổi trưa vắng chỉ có mình cô bán vé. Khi tôi than phiền về việc không có xe ôm. Cô cho biết thường ngày vẫn có xe Honda ôm chở khách, nhưng bữa nay có lẽ vắng khách quá nên họ... về hết rồi. Tôi mua một vé vô thăm đảo Khỉ giá 15 ngàn đồng. Như vậy là tiền vé thăm... Khỉ tương đương với tiền đi và về của tôi từ Sài Gòn ra, cộng luôn tiền phà.

    Cầm vé, tôi tiếp tục “một mình một bóng” cuốc bộ vô đảo Khỉ dưới cái nắng chói chang. Ðường bộ gần cây số, nhưng có một chút an ủi là đã được mấy chú khỉ... “nghinh tiếp” và thấy bảng hướng dẫn gần quầy vé ghi: “Vé sẽ được đổi một chai nước tại nơi... bán thức ăn cho... Khỉ.” Vô tới bên trong, khi đưa vé cho nhân viên kiểm soát tôi được trao lại cho một chai nước “tinh khiết” nhỏ xíu được ướp lạnh đàng hoàng. Vội vàng bật nắp và... thong thả, uống theo phương pháp khoa học đàng hoàng, nhấp từng ngụm nhỏ. Uống xong nhìn quanh nhìn quất kiếm cái thùng bỏ rác mà không thấy, tôi đành cầm cái vỏ chai bằng nhựa trên tay. Tôi ý thức, dù gì thì đây cũng là khu du lịch sinh thái, hơn nữa vùng rừng đước ngập mặn của Cần Giờ đã được Ủy Ban Văn Hóa Khoa Học của Liên Hiệp Quốc công nhận là di sản tự nhiên của thế giới, tầm quan trọng đâu có thua gì Vịnh Hạ Long. Khi hỏi nhân viên của khu du lịch nơi bỏ rác thì họ chỉ cho tôi “một cái gì đó” giống như một cái “hộp cống” bằng xi-măng, ngó vô tôi biết ngay đó không phải là thùng rác, vì nếu thả chai nước rỗng bằng nhựa vô chắc chắn nó sẽ... lăn ra ngoài.

    Buổi trưa hoàn toàn vắng khách, lại chỉ có mình tôi thả bộ theo con đường đất đỏ lúc này đã có bóng mát vì con đường nhỏ hai bên là những cây đước ken dày. Khu rừng đước thì du khách chỉ có thể nhìn chứ không thể băng qua, vì những rễ đước lớn buông xuống ken dày. Tầm nhìn bị che khuất bởi cây mọc rất dày, bên là rừng cây, bên còn lại cũng vậy nhưng có một con rạch nhỏ đầy nước chạy dài theo con đường có vẻ giống như miền Tây, nhưng đây là vùng nước ngập mặn, nước lợ. Những chú khỉ kéo đàn xuống phơi nắng, hoặc phóng nghịch trên những chùm rễ cây lớn, hoặc cắn phá nhau chí chóe lúc phóng bầy băng băng qua cây “cầu khỉ” nối ra những con mương rộng dưới những tán cây đước - nơi hầm nuôi cá sấu thiên nhiên hoang dã.

    Khi tôi bước qua cây cầu hẹp để ra hầm nuôi cá sấu, mấy chú khỉ khá dạn dĩ đứng ngay trên “lan can” cầu đong đưa tròn hai con mắt dòm tôi. Hầm cá sấu có lẽ sâu, trưa nắng không biết chúng lặn đi đâu, chỉ thấy chừng năm hay bảy con gì đó nổi lờ mờ trên mặt nước, mỗi con dài chừng thước rưỡi, cá sấu lớn hơn trầm mình ở đâu thì tôi không thấy... Hỏi nhân viên ở đây thì họ nói, cá sấu ở đây thuộc loại “cá sấu hoa cà” và có chừng bảy hay tám chục con gì đó.

    Khu đảo Khỉ không dài, chỉ chừng hơn cây số. Ðám khỉ chỉ tập trung ở khu ngoài vì quen được du khách tập trung cho thức ăn. Phần cuối của đảo hoàn toàn vắng tiếng “chim kêu, vượn hú” nên khá tĩnh mịch. Tôi thả bộ tới tận cuối đảo đụng tới bờ sông nơi neo một con tàu gỗ loại nhỏ. Nhưng bữa đó tàu không hoạt động, vì ngày thường vắng khách. Tàu chỉ chạy vào Thứ Bảy và Chủ Nhật, với giá vé 10 ngàn đồng cho một du khách. Tàu chạy dọc theo hệ thống kênh nước mặn, chừng 15 phút ra một khu tham quan thuộc đảo khác.

    Tôi thấy thất vọng vì quy mô đảo Khỉ khá nhỏ, đi bộ còn chưa “đã” đôi chân. Nhưng nhìn cảnh của một bộ phận rừng đước khá âm u thì coi như cũng “huề vốn” rồi, nhất là một trưa vắng lang thang chỉ có mình tôi... Du lịch sinh thái cần nhất là giữ được vẻ hoang sơ của nó, nhưng cái “nan giải” của du lịch là làm sao thu hút du khách (có nhiều khách thì mới doanh thu cao, lợi nhuận nhiều), nhưng cũng chính du khách sẽ là người giết chết cảnh quan môi trường của khu du lịch sinh thái...

    Khi ra tới cổng, khi tôi than là khu du lịch nhỏ quá, nhân viên ở đây khuyên tôi nên đi ca-nô ra thăm quan khu chiến khu rừng Sác. Nghe họ nói là cảnh quan ở đây được tái lập lại giống “y như thật.” Và giá vé ca-nô là 250 ngàn một chuyến (Tây không quá 6 người, còn Ta thì không quá 10 người) đi theo đoàn thì tiện, còn đi lẻ thì phải chờ “share” tiền với nhau, còn đi một mình thì phải trả hết (đi và về chừng 30 phút). Nếu ở tham quan lâu thì báo giờ ca-nô sẽ ra đón... Tôi ngỏ ý muốn đi tham quan những cảnh quan thiên nhiên hoang dã, họ nói vậy tôi phải đi thăm khu du lịch sinh thái Vàm Sát, hoặc khu du lịch Hòn Ðảo Ngọc Phương Nam...

    Sự thật, cảnh quan Cần Giờ một lần đầu đến đã thấy cuốn hút vì những rừng cây ngút ngàn, vì sông nước bao quanh, không khí ở đây thật yên tĩnh, trong lành... Sau 1975, Cần Giờ mới được sáp nhập vào Sài Gòn như một “vệ tinh,” nhưng diện tích của Cần Giờ đã chiếm hết 1/3 cái gọi là “thành phố Hồ Chí Minh.” Vị trí địa lý của Cần Giờ giống như một “viên ngọc” với bốn phương thì một mở ra biển Ðông, ba mặt còn lại được bao quanh bởi sông nước, với rừng ngập mặn tự nhiên... Cần Giờ chẳng khác nào một người đẹp ngủ trong rừng. Trong khi đường từ Sài Gòn ra Cần Giờ thì lại quá gần, xu thế phát triển du lịch và khu dân cư hạng “deluxe” chắc chắn là không tránh khỏi. Nhưng nếu thiếu óc khoa học trong việc phát triển Cần Giờ thì cảnh quan nơi đây sẽ mau chóng bị tàn phá bởi những con đường “quốc lộ” cán nhựa lem luốc, sẽ “xẻ thịt” những khu rừng và thành hình những khu dân cư với những tòa building và đám đông khách du lịch nội địa thiếu ý thức môi trường sẽ kéo tới “xả” rác đầy kinh rạch, rồi những nhà đầu tư du lịch dạng “ăn xổi, ở thì”... Lúc ấy, “người đẹp Cần Giờ” lúc còn chưa kịp “thức giấc” đã mau chóng trở thành một bà lão “ăn mày”, tàn tạ, xơ xác...

    Mong rằng cơn “ác mộng” đó không tới với Cần Giờ - một tài sản của quốc gia và là di sản của thế giới.

    http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=57600&z=2
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2007 07:43:52 bởi LXMai >
    #17
      LXMai 11.06.2007 04:54:51 (permalink)
      #18
        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 18 trên tổng số 18 bài trong đề mục
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9