VAI BỒ TÁT GÁNH TỬ, SINH THÍ, PHÁT tôi sống lại từ ngôi mồ đã lấp
mỗi căn nhà gìn giữ giấc mơ, riêng.
thiên đàng vốn chia đôi cùng địa ngục
như môi em treo lửng vết thương, hiền.
tôi sống lại từ dòng sông thuở mẹ - -
lượng bao dung / em / mở cửa tôi vào.
con đê nhỏ thắt nơ trời, đất rộng.
dăm cánh cò chở hết tử, sinh đi.
tôi sống lại từ ngọn đèn đã tắt.
theo tháng, năm / đeo nặng hạt sương, chờ - -
hiên oan khuất những lời nguyền, vây bủa(!!!!!)
em / lênh đênh / nghiệp lực / níu tôi về /.
tôi sống lại từ mắt chim cứu rỗi.
xanh / sợi mưa / khâu vá vết thương, tươi.
vai bồ tát gánh niềm vui thí, phát - -
hạt sa-di cẩn, nạm biết ơn người.
tôi sống lại từ trang kinh tháng sáu;
(và,) dòng thơ truyền nhiễm tội: em / tôi /!?!!
CHẲNG LỚN LAO NÀO HƠN NIỀM CÔ ĐƠN.
cảm ơn kỷ niệm nuôi em lớn
như bóng nuôi hình lúc thiếu nhau
cảm ơn ngực ấm nôi thương bạn
giọt lệ nuôi tình sâu kiếp sau.
cảm ơn xa, vắng nuôi em lớn
như lá nuôi rừng thuở thiếu niên
cảm ơn chăn, gối cho mưa, nắng
qúa khứ như người có tuổi, tên
cảm ơn định mệnh nuôi em lớn
hạt giống ân tình kia tự tâm
cảm ơn lênh láng / đêm / da, thịt
những ngón tay thơm chọn lựa mình.
cảm ơn thần thánh nuôi em lớn
như gió nuôi trời lúc bão lên.
cảm ơn núi nhắc sông xa, nhớ
chẳng lớn lao nào hơn niềm cô đơn.
cảm ơn sách vở nuôi em lớn
con chữ nuôi người trong giấc mơ.
hồn cũ rưng rưng từng khối đá
tôi trầm mình trong em: đời sau.
cảm ơn hiện tại: không sau, trước.