Bùi Hoằng Vị - Cổ học ranh ma
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 21 trên tổng số 21 bài trong đề mục
Ngọc Lý 03.05.2006 21:53:42 (permalink)
.
24. DIỆU QUỐC SÁCH
(Trích TỨ QUỐC CHÍ) / SG, 02/05/1989





Vua nước Cẩu cử Nhảm Nhí Đại Nhân đi sứ ba nước láng giềng - Mã, Ngưu, Trư Quốc; trở về, Đại Nhân trình:

- Tâu Bệ Hạ, nước Mã hùng mạnh nhất, nước Ngưu chả ra sao, còn nước Trư thời bất khả tư nghị; tuy nhiên, đường lối mỗi nước đều có chỗ đắc dụng, đáng cho ta học hỏi nghiên cứu.

Cẩu vương hỏi:

- Khanh hãy khá giải thích cho Trẫm, tại sao nước Mã lại hùng mạnh?

- Tâu Bệ Hạ, nước Mã đối xử với người tài khác xa kẻ bất tài: Người tài được giao cho những việc trọng đại, bổng lộc lại tương xứng công lao; trong khi đó, kẻ bất tài dẫu ghen tị cũng chẳng chen chân được, đành chịu lép một bề, nhờ vậy, đất nước lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, xã hội cứ thế mà tiến lên địa vị hùng mạnh. Tâu Bệ Hạ, nếu ta muốn thôn tính những nước khác, thời phải học hỏi theo đường lối dùng người của nước này trước đã.

Cẩu Vương phán:

- Phải rồi. Chà, ước gì nước Cẩu của Trẫm đây cũng được như thế.

Đoạn, hỏi tiếp:

- Còn như nước Ngưu nọ, bởi đâu lại bảo chả ra sao?

Tâu Bệ Hạ, vua nước Ngưu đối xử chẳng phân biệt người tài với kẻ bất tài, nghĩa là cào bằng như nhau cả lũ; bởi vậy, đâu đâu cũng gặp cái cảnh trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, dở khóc dở cười, nom thật chẳng ra làm sao.

Cẩu Vương phán:

- Ôi, cầu sao cho nước Cẩu của Trẫm chẳng bao giờ phải đến nỗi như thế. Có điều Trẫm chẳng hiểu, ấy là, có gì để ta học hỏi ở cái nước Ngưu nọ?

- Tâu Bệ hạ, có chứ. Ấy là khi ta cần xin viện trợ của một nước nào khác, đường lối dùng người của nước Ngưu sẽ giúp ta chóng tạo được một bộ mặt cực kỳ thê thảm, dễ khiến cho người phải động lòng trắc ẩn, đến nỗi móc tiền lẻ ra bố thí ngay, chẳng ngần ngại mảy may.

- Ừ nhỉ. Trẫm sẽ nghiên cứu thêm. Còn như nước Trư, cớ sao mà bất khả tư nghị? Phải chăng dân quân nước ấy đều đã được nên như tiên thánh cả?

- Tâu Bệ Hạ, chẳng phải thế. Vua nước Trư cũng đối xử rất khác giữa người tài và kẻ bất tài.

- Thế thời cũng giống nước Mã ? Ắt phải hùng mạnh lắm?

- Tâu Bệ Hạ, nào phải thế! Đành là giống nhau ở cái có phân biệt, song lại khác hẳn ở cái cách phân biệt: Ở nước Trư, người tài chớ hòng chen chân vào một công việc nào ra hồn, nghĩa là may mắn lắm thời được kéo xe, hớt tóc, hay gác cổng; trái lại, mọi trọng trách đều phó thác vào tay những kẻ bất tài. Kết quả là xã hội cứ thế mà tiến đến một địa vị khủng khiếp, chẳng ai dám bàn, dám tiên đoán gì nữa ; có thể gọi bất khả tư nghị được vậy.

Cẩu Vương phán:

- Tuyệt. Khấn sao cho mọi nước thù địch của Trẫm đều ra như thế. Mà này, hy vọng là khanh sẽ không khuyên Trẫm phải học hỏi lấy một điều gì của cái nước Trư ấy đấy chứ?

- Tâu Bệ Hạ, thần thiết tưởng không nên suy nghĩ giản đơn như vậy. Sự thật thời đường lối của nước Trư rất có thể trở thành đắc sách trong những trường hợp nhất định.

- Đắc sách? Hô hô hô !!!

- Kìa, xin chớ coi thường: Bệ Hạ hãy thử tưởng tượng mà coi, nếu như một khi ta đang bị đe dọa xâm lăng bởi một nước khác hùng mạnh hơn, thời quả chỉ có đường lối của nước Trư nọ mới có thể cứu vãn được tình thế. Thật vậy, những kẻ dọ thám của địch, trước tình hình đó, sẽ không còn biết đâu mà mò nữa, ắt sinh lòng hoảng sợ khiếp phục, mà phải trở về tâu với Vua của chúng cho bỏ ngay cái âm mưu bất tường kia đi.

Cẩu Vương nghe đến đây, thời hết cười hô hô; trái lại, chuyển dần sang vẻ kinh dị, khều Nhảm Nhí Đại Nhân, bảo nhỏ:

- Thật ư ? Thảo nào, nước Mã chẳng dám mó vào cái nước Trư nọ, mà gần đây lại có ý quay sang nhòm nhỏ nước Cẩu này của Trẫm. Thôi đúng rồi. Nếu vậy, có lẽ Trẫm phải cho người nghiên cứu, áp dụng ngay đường lối kỳ diệu ấy của nuớc Trư !?







© 2000 Bùi Hoằng Vị
http://vannghe.free.fr/buihoangvi/cohoctinhhoa/ch24.html
#16
    Ngọc Lý 06.05.2006 08:05:50 (permalink)
    .

    31. NGHỊCH LÝ CỦA CON TIM
    (Trích Đặc San HÔN NHÂN & TÌNH YÊU/Trang TUỔI 17) / SG, 04/05/1989



    Ở chân núi Cắc Cớ có một thôn nhỏ, trong thôn có nhà Kỳ Cục lão gia sinh được một gái, rất mực yêu chiều, tên gọi Ly Kỳ, năm nay vừa tới tuần cặp kê. Xảy cùng lúc có hai nơi đến cầu hôn: Bạch Công Tử và Hắc Công Tử. Bạch Lang được cả thôn ví như Thạch Sanh, khen từ ngọn tóc xuống gót chân, lại khen cho đến cả những chuyện chẳng đáng chút nào; trái lại, Hắc Công Tử bị coi như Lý Thông vậy, chê từ đỉnh đầu xuống đế giầy, lại cũng chê cho đến cả những việc chẳng nhằm đâu cả. Ly Kỳ Tiểu Thơ nghe biết hết. (Mà không nghe cũng chẳng được: Miệng đời đã khen, hay chê, thời cứ mờ sáng cho chí tối mịt, bình minh cho tới hoàng hôn, suốt ngày, suốt tháng, quanh năm, ra rả, ra rả.)

    Kỳ Cục lão gia tuyên bố để mặc con gái tự ý, song trong lòng cũng chắc mười phần chẳng ai lại chọn Lý Thông. Thế nhưng, đùng một cái, rõ kinh hoàng: Ly Kỳ Cô Nương quyết định sánh duyên cùng Hắc Công Tử. Cả nhà mếu máo; ai cũng bảo nhất định Tiểu Thư đã bị ma ám. Lão gia đành phải cấp kỳ đem ái nữ lên núi, tìm Hang Cắc Cớ, nhờ Cắc Cớ Đạo Nhân ra tay trừ tà.

    Đạo Nhân xem qua tình trạng Ly Kỳ Tiểu Thơ, bảo:

    - Ta thấy cô nương thần khí tươi nhuận lắm, ắt chẳng phải bệnh; chẳng hiểu vì đâu gia đình lại quá ư lo lắng?

    Kỳ Cục lão gia vẻ mặt vô cùng thiểu não, kể hết chuyện Hắc, Bạch nhị lang, nhờ Đạo Nhân khuyên giải tiểu nữ giùm. Cắc Cớ nghe xong, mỉm cười:

    - Ấy nào phải tại tà ma? Chỉ bởi tâm lý thường tình thôi. Nghe nói, thiên hạ chỉ thuần khen Bạch Công Tử. Chẳng nói tới những lời khen dầu xứng chỗ, song lập đi lập lại mãi, cũng phải nhàm tai, huống hồ những chuyện khen chẳng xứng chỗ, lại ra rả tứ thời, thời sẽ ra sao? E còn tệ quá là chê: Kết cục, người nghe chẳng còn thấy hay đâu nữa, lại đâm ra chán. Phần Hắc Công Tử, thiên hạ lại thuần chê. Chẳng nói tới những cái chê dẫu nhằm nơi, song nhai tới nhai lui hoài, cũng đâm hết sợ, huống hồ những việc chê chẳng nhằm nơi, lại cứ nheo nhéo quanh năm, thời sẽ ra sao? E còn tốt quá là khen: Kết cục, người nghe không còn thấy dở chỗ nào, lại nảy ý bênh. Nay lệnh ái nghe khen chê hẳn đã bão hòa, lại quyết chọn lấy Hắc Công Tử, âu cũng bởi cái lẽ kia thôi, có gì lạ? Việc này lỗi chẳng tại ai, chỉ nực cười cho cái miệng đời, khen cũng không biết cách khen, chê cũng chẳng biết đường chê, đa ngôn đa quá, đều phản tác dụng cả.

    Kỳ Cục lão gia lại nằn nì:

    - Dù sao thì dù, xin Đạo Nhân vì gia đình tôi, bảo ban, khuyên nhủ tiện nữ giùm một tiếng.

    Song, Cắc Cớ lại rằng:

    - Đã nói lỗi chẳng ở ai, ta biết dựa vào đâu mà khuyên can? Thôi thì lão gia từ đầu đã muốn tôn trọng ý riêng của tiểu thơ, thời nay cứ vậy mà tiếp tục, chẳng phải hay hơn cả sao?

    Kỳ cục lão gia xạm mặt lại, rũ áo đứng lên, vùng vằng nói:

    - Tưởng đem nó tới đây Đạo Nhân dậy bảo làm sao, ai ngờ lý luận như rứa, thời bỏ mẹ người ta cả rồi còn gì? Đạo Nhân lấy hiệu là Cắc Cớ, lại ở trong Hang Cắc Cớ này, thật phải lắm.

    Nói đoạn, dắt Ly Kỳ ái nữ đi thẳng một mạch xuống núi, không thèm ngoái lại. Phần Cắc Cớ, chỉ ngồi yên nhìn theo vị khách quý mà cười hì hì, hiển nhiên là vẫn còn khoái chá vậy.






    © 2000 Bùi Hoằng Vị
    http://vannghe.free.fr/buihoangvi/cohoctinhhoa/ch31.html
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2006 08:09:35 bởi Ngọc Lý >
    #17
      Ngọc Lý 09.05.2006 03:23:33 (permalink)
      .

      32. NƯỚC VỎ LỰU, MÁU MÀO GÀ
      SG, 05/05/1989


      Ngố Học Sinh lại đọc sử, lại thắc mắc, lại hỏi Lù Đù Tiên Sinh:

      - Thưa Tiên Sinh, sách kể Dã Viên Đại Quốc thủa đó chỉ trong vòng chưa đầy mươi niên đã thay bốn năm đời vua chúa; có điều này thật lấy làm lạ.

      Lù Đù hỏi:

      - Lại lấy làm lạ điều chi nữa thế? Phải chăng cũng như câu chuyện Bốn Cái Lờ hôm nào?

      - Thưa không, song là ở chỗ này: Số là thoạt đầu, dưới triều Sư Pù Sư Đại Vương, có Guy Nổng Guy Nồng hảo hán dấy binh, luận đủ năm tội đại ác của Sư Pù Sư; sau, Sư Pù Sư phải đầu bêu ngọn giáo. Kế, đến lượt dưới triều Guy Nổng Guy Nồng Đại Vương, lại có Giét Nổ Giét Nồ hảo hán đảo chánh, luận đủ sáu tội đại ác khác của Guy Nổng Guy Nồng; sau, Guy Nổng Guy Nồng phải thây phơi giữa chợ. Xong, đến lượt dưới triều Giét Nổ Giét Nồ Đại Vương, cũng lại có Đa Nhẻt Đa Nhét hảo hán khởi nghĩa, luận đủ bẩy tội đại ác khác nữa của Giét Nổ Giét Nồ; sau, Giét Nổ Giét Nồ phải cổ treo cổng thành. Rồi, đến lượt dưới triều Đa Nhẻt Đa Nhét Đại Vương, lại cũng vân vân và vân vân, nghĩa là tóm lại, vãn bối chẳng còn biết đâu mà lần nữa: Luận tội người ta hùng hồn thể nào, thời đến lượt mình lại cũng hăm hở phạm tội thế ấy, mà lại có phần hơn. Phải chăng điều đó là bí hiểm quá lẽ?

      Lù Đù lắc đầu bảo:

      - Có gì mà bí hiểm? Chỉ cần hiểu, bọn Sư Pù Sư, Guy Nổng Guy Nồng này nọ, thẩy đều là hạng khát vọng quyền lực cả; dẫu họ luận tội người khác hùng hồn thể nào mặc lòng, chẳng qua cũng chỉ vì ganh ghét bởi không có đủ lực đủ quyền, là cái thế hoàn hảo nhất để được phạm tội cho thoải mái hơn mọi người, thế thôi, chớ nào phải bởi chuộng Hiền, yêu Đức gì đâu? Cái Hiền, Đức, của hạng người đó, bởi vậy, có khác chi nước vỏ lựu với máu mào gà của giới thanh lâu? Song, thật chẳng may, thực tế chứng tỏ nhiều lúc nó cũng vẫn còn mầu nhiệm lắm vậy thay, hỡi ơi!


      © 2000 Bùi Hoằng Vị
      http://vannghe.free.fr/buihoangvi/cohoctinhhoa/ch32.html
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2006 03:26:10 bởi Ngọc Lý >
      #18
        Ngọc Lý 09.05.2006 04:35:07 (permalink)
        .

        01. ÂM ĐẠO
        (Trích lục QÙY HOA BẢO ĐIỂN) / SG, 15/03/1989


        Chuyện kể Pôl Pốt Đại Ma Đầu tu luyện đã lâu, đến ngày kia khởi phát tâm nguyện thiên hạ đại trị ; trước lúc hạ san, có ghé Hồ Đồ Tiên Sinh ở Hồ Đồ Cốc để vấn đạo. Hồ Đồ trông mặt đã biết tám chín phần tâm địa, nói:

        Ngươi sắp lên ngôi báu đấy. Xin có lời mừng.

        Thiên hạ bao nhiêu là cao nhân ; bản thân chỉ nguyện giúp đời, nào dám nghĩ đến tranh giành ngôi thứ ?

        Nói là nói vậy, chứ phàm người có quý tướng, không sớm thì muộn, cũng phải gặp hồi vinh hiển.

        Tiên sinh khéo đùa, chứ mặt heo, tai chó, tay khỉ, lưng trâu thế này, sao có thể gọi quý tướng ?

        Ngươi chưa hiểu. Quý tướng chỉ có nghĩa là dị tướng đó. Ở đời hễ hiếm, hễ lạ, thì quý. Nọ đời Tần bên Tầu có kẻ chỉ nhờ dương vật to lớn phi thường mà phút chốc lên ngôi giả phụ của Vua. Có gì dưới gầm trời này gọi được là bất khả ?

        Được như lời, thì quý hóa xiết bao. Nay giả có lên ngôi báu, thời phải trị dân lẽ nào ? Mong tiên sinh vì đời, chỉ dậy đôi lời minh triết ; sẽ xin ghi chép vào lòng, làm cẩm nang tối thượng.

        Chẳng dám. Những điều ta nói chỉ là lập lại cổ nhân, chẳng dám tự nhận là minh triết.

        Vậy cổ nhân dậy thế nào ?

        Cổ nhân dậy dân nào cũng là dân, thời nào cũng đi chân đất mà cầy cấy, đi xe ngựa mà bán buôn. Có khác là khác Vua, khác cách trị. Có một cách nọ: Thế thiên hành đạo. Vô vi nhi trị. Bất khả tư nghị. Người người đều thư thái. Theo cách ấy trị dân gọi là Đế Đạo, chỉ bậc thánh hiền mới làm được.

        Nghe mù mờ quá, chẳng khác Hư Không, làm sao phân biệt? Xin cho nghe cách khác.

        Lại một cách nọ: Lấy danh lợi, tiền của, mà khiến người. Ai nghe thì được danh, được lợi, chẳng nghe thì miễn bàn. Cách ấy trị dân gọi là Vương Đạo, chỉ kẻ lắm tài, lắm tiền, mới làm được.

        Xưa nay Độc Nhất Thư Chi Nhân, Tư Nhất Riel Chi Thủ, tài chẳng bao nhiêu, tiền chẳng bao nhiêu, cách ấy chẳng theo được. Xin cho nghe cách khác.

        Còn một cách nữa: Lấy miệng lưỡi mà mê hoặc người. Lấy vũ lực mà khiển người. Lấy cái chết mà dọa người. Chẳng ai dám phản. Nơi nơi đều yên. Theo cách ấy trị dân gọi là Bá Đạo, phải người bản lãnh mới làm được.

        Ma Đầu cướp lời :
        Ôi, cao kiến. Xin theo cách ấy. Hôm nay sáng được nghe lời phải, tối dẫu nhắm mắt cũng không ân hận vậy.
        Nói xong, lậy tạ, rồi khấp khởi xuống núi ...


        *


        Lại nói Hồ Đồ, ngày đó cũng bỏ Cốc, ngao du sơn thủy. Tưởng đã chẳng bao giờ còn thấy Ma Đầu, nào ngờ buổi kia, nhân hái thuốc chốn thâm sơn giáp ranh Xiêm Quốc, xảy gặp một toán quân đang tuần lánh nạn, cầm đầu lại hóa ra là cố nhân. Có điều, giờ trông y sao lạ : Xiêm áo xác xơ, mặt mày hớt hải. Tùy tùng lại càng thảm : Tay cụt chân què, sứt tai mẻ mũi, bước đi bước khóc , rất đỗi ... dễ thương. Động lòng, hỏi:

        Sao lại đến nỗi này ?

        Ma Đầu sấp đất, tru lên:

        Tiên sinh ơi là tiên sinh ! Sao không báo trước cái hậu vận này ? Trời ơi là Trời ! Hồ Đồ ơi là Hồ Đồ !

        Ngày nọ ngươi bỏ đi ngay, ta nào kịp thêm một lời ? Giờ xin kể cho nghe, ngươi đã làm gì nên nỗi ?

        Làm gì ư ? Từ buổi ấy về ngay cố hương, gặp thời cơ lớn, cứ y cẩm nang tối thượng mà làm; những tưởng một đời an hưởng ngôi báu, ngờ đâu ngồi chưa nóng chỗ, đã bị đánh đuổi tan tác, phải bỏ của chạy lấy người, lánh vào tận chốn này. Chao, cẩm nang ơi là cẩm nang!

        Cẩm nang tối thượng là cái quái chi? Cụ thể ngươi đã làm những gì?

        Còn hỏi đã làm gì nữa ư? Lấy đao búa mà kề cổ người. Lấy Bạch Thư, Miêu Tuyển mà răn người. Lại mỗi ngày chỉ cho ăn một hột cốc, uống một giọt máu ; trăm họ rơi đầu, máu chẩy thành sông, xương chồng thành núi, xã tắc hóa tha ma, cực kỳ khoản khoát. Thế còn chửa được gọi là Bá Đạo ru? Sao ngày ấy lại dậy: chẳng ai dám phản, nơi nơi đều yên ?

        Ôi chao, ngươi đã nhầm lớn rồi. Cẩm nang của ngươi dẫu bá đạo đến như Kiệt, Trụ, cũng chẳng dám theo nữa là !

        Cứ những lời vừa nói đó, thời đây đã chẳng theo đúng Bá Đạo ư ?

        Phải. Đạo ngươi tuyệt chẳng thể gọi Đế, Vương, hay Bá, gì hết ; trần đời này chẳng ai, ngoại trừ một thằng khùng nọ bên nước Phổ, là lớn mật dám làm, song kết cục đã phải thẳng đường Âm Phủ lánh nạn rồi. Nói vậy, có thể tạm gọi đạo của ngươi bằng một cái tên đó.

        Là gì, hử Trời ?

        Là ... Âm Đạo !

        Sao mà nghe âm hiểm quá vậy ?

        Nói rồi, lại tru lên. Tùy tùng cũng rống thêm vào, lại càng thảm thiết.




        © 2000 Bùi Hoằng Vị
        http://vannghe.free.fr/buihoangvi/cohoctinhhoa
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2006 14:40:51 bởi Ngọc Lý >
        #19
          Ngọc Lý 04.06.2006 14:43:38 (permalink)
          .

          33. QUỶ NHẬP TRÀNG
          SG, 09/05/1989


          Ngày ấy ở Dã Viên Đại Quốc có tin đồn Sinh Vật Học Bảo Tàng Viện đang trưng bầy một Quỷ Nhập Tràng; người người kéo đến xem, vé bán không xuể.

          Quan khách đã thấy gì?

          Trong một gian buồng lớn, vách kiếng dầy, một cá thể giống người suốt ngày đi đi lại lại, trên mình không một mảnh vải, chỗ bụng có một đường khâu quanh còn thấy rõ cả vệt chỉ chưa tiêu. Hướng dẫn viên giải thích:

          Cái quý vị đang trông thấy đây chính là Quỷ Nhập Tràng. Trước kia nó cũng đã từng là một con người thật trăm phần, y như quý vị đây vậy, nhưng rồi do một tai nạn rủi ro, nó bị chém đứt làm đôi, máu đổ chừng năm chậu, không cách nào cứu nữa ; tuy nhiên, khi các y bác sĩ tạm ráp nối hai nửa hình hài kia vào nhau, khâu lại, chuẩn bị chôn, thời lạ lùng sao, đùng một cái, nó bỗng nhỏm dậy đi đứng, sinh hoạt được, cứ thế cho đến giờ.

          Dù sao, xin quý vị chớ quên, nó chẳng phải người, song chỉ là một con quỷ: Mọi hoạt động sinh học của nó đều hoàn toàn nghịch thiên đảo lý, khác với người ta xa lắm, chẳng hạn, có lúc ẩm thực bằng lỗ rốn, đánh hơi bằng nách ; lại có lúc đại tiện bằng mồm, trung tiện bằng tai, tiểu tiện bằng mũi. Chưa hết, đầu nó có thể dùng thay bàn tọa, trái lại, bàn tọa dùng để tư duy. Vẫn chưa hết, những khi áp suất đường ruột nâng cao lại còn siêng năng phát biểu cảm tưởng triết lý cao siêu bằng hậu môn, hay viết nên hàng thiên văn học nghệ thuật này nọ bằng dương vật nữa.

          Cũng cần nói thêm, trong điều kiện sinh hoạt cách ly thế này, quỷ có vẻ nhã nhặn, thậm chí e lệ ; song, nếu được phóng thích tự do, thời khả năng phá phách được ước tính là không gì sánh bằng. Máy tính điện tử tối tân nhất đã khẳng định, ở điều kiện lý tưởng, con quỷ này có khả năng làm đần độn cả hành tinh của chúng ta chỉ trong vòng chưa đầy nửa thập niên. Ấy thế mà khả năng sống dại, sống dai của nó là vượt mọi kỷ lục, bởi lẽ, nó chẳng phải là một sinh vật tự nhiên, nên chẳng cần tuân thủ quy luật sinh học tự nhiên làm gì ; được hỏi, nó đã cho biết định sống tạm đến tận thế, rồi hẵng hay; thật đáng sợ.

          Nhưng mà, dù sao thì dù, quý vị chớ bỏ qua cơ hội, hãy vào xem để mở rộng tầm mắt; cứ mạnh dạn mua vé chợ đen mà vào. Mại dô !!!



          © 2000 Bui Hoang Vi
          #20
            banh2005 11.06.2006 08:25:20 (permalink)
            Truyện Ma cũng hay lắm NL à.Post thêm giùm mình tí.Mình thích chuyện ma lắm.
            #21
              Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 21 trên tổng số 21 bài trong đề mục
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9