thơ Vi Thùy Linh

Tác giả Bài
sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
thơ Vi Thùy Linh - 27.04.2006 03:36:41
.


Giao cảm Ea Sola
Vi Thùy Linh





Ðừng nhắc loài tử đinh hương nào
Nàng mắt nâu da trắng tóc chạm eo đoá hoa bí ẩn
Sáng tạo và múa câu chuyện của đồng loại
Múa câu chuyện của mình với thân thể ma lực quyến rũ diễn tả cảm giác quá khứ ẩn ức tương lai, đương đại chính đáng
Bằng toàn bộ cơ thể bằng tóc, tiếng ngân
22 diễn viên thể hiện quan niệm và ý tưởng của sự chuyển động đến nơi người cảm thấy
Khúc cầu nguyện (1)
Khúc cầu hồn cho người chết lẫn người sống cho sự biến đi và xuất hiện, ở lại và vĩnh biệt, lưu luyến và đoạn tuyệt
(Hiếm khi người ta có đủ lạnh lùng để đoạn tuyệt điều gì)
Mỗi người đều mang những câu chuyện công khai và bí ẩn
Ðối thoại với cộng đồng, đám đông huyên náo
Sự tĩnh lặng ngự trị trong ký ức
Luôn luôn làm con người chấn động
Tất cả chúng ta đều không thể bình lặng
Khuôn mặt tương lại không cần chờ đợi
Ðất nước nhiều thiên tai, độ ẩm
Mang vóc dáng người đàn bà đòi hỏi
Người đàn bà không thét gào. Tự phá phách và cam chịu
Người đàn bà không muốn vô danh

Nơi hạn hán và cơn mưa, ngày xưa
Ngày xưa, cánh đồng âm nhạc, khúc cầu nguyện (2) đã cật lực bùng nổ và cất lên thanh thoát
Cật lực tự vỗ về quá trình tìm kiếm
Cật lực một lịch sử truyền qua những cơ thể sống - chết
Của những người bị lãng quên và được nhớ tên
Khủng bố dữ dội tận cùng chiều kích
Những điều người nghĩ đến
Rồi buồn bã tháo gỡ cho mình trong cam phận lầm lũi
Không phải luôn hoà đồng bằng sự vị tha, cao thượng
Hiền hoà, bao dung nổi xung với khắt khe nham hiểm
Những con người vô hình treo khắp không gian đầy ánh mắt tự tin và mặc cảm
Thực dụng và lãng mạn quả quyết lẫn yếu hèn; đầy thân thể cuồng nhiệt và lãnh cảm

Váy đụp quần thâm
Yếm đào mớ ba mớ bảy
Lẳng lơ và cục mịch
Ði bên nhau đan vào nhau
Ruộng bậc thang, đồng chiêm trũng
Lưu sự Sống và cái Chết
Của những người vô danh thật thà không dừng kêu gọi
Cơn khát thèm nhục dục không chịu nổi;
Người đàn ông vùng vẫy cật lực nhưng không chế ngự được cơ thể mình

Liền ôm lấy thân thể người đàn bà vừa chết bọc kín trong vải liệm màu đất nâu
Sự tắt thở của người đàn bà kín mít vải liệm đứng sững đối thoại
Với những cuộc đổ vạ và cãi vã của những người đàn bà nông dân chân đất mắt toét

Khi chị và tôi cùng cô độc với một cuộc sống riêng tư không đơn thuần không thông thường
Sự an bài yên phận ở bên ngoài đường viền chiếc váy nổi loạn

Những chu kỳ sáng tác diễu hành
Cuộc đời chiêm nghiệm của chúng ta
Khúc cầu hồn dựng từ cổ xưa đến thời miên viễn
Nguyên nhân các loại bệnh nan y không cắt nghĩa, không rõ tên, không thể chữa đi dọc hành trình sống - chết

Tôi kinh sợ khi nhìn thấy trong những vở kịch múa ấy
Những tiền kiếp của chúng ta
Trong âm thanh, ánh sáng của tương lai cảm thấy định đoạt mạnh hơn mọi vẫy vùng từ chối
Các loại không gian hợp lại bằng ám ảnh và dự đoán
Bản năng gốc bản năng sinh tồn thì không hề khác trước
Những cơ thể nối thành bản đồ vũ trụ
Chúng ta múa hư vô phận kiếp
Chúng ta múa mang tang sự sống







http://www.ivce.org/magazine/ns8/ns7.html

Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2006 14:52:45 bởi diên vỹ >

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 27.04.2006 11:53:27
.
Phía ngày nắng tắt



Phía ngày nắng tắt
Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời
Như bóng bay!
Đã nhiều rồi tìm anh,
Em không nhớ đã tìm gặp anh,
Biết bao lần rồi?
Một mình vỡ oà,
Chiều vàng lắt lay.
Khi anh đẩy em bằng mắt
Trăng vừa tròn mười chín!
Em đã thả đi bao nỗi buồn
Buộc bằng tóc rụng,
Tóc đã rụng mùa mùa nhiều rồi
Mà chưa thấy nắng lên,
Em oà vỡ,
Những nỗi đau chèn nhau,
Em lầm lũi đến trước cổng nhà anh!
Nhặt xác nỗi buồn còn tươi nguyên,
Đốt lên thành lửa ném lên trời,
Đốt lên thành lửa ném lên trời.


Vi Thùy Linh

Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2006 14:53:08 bởi diên vỹ >

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 09.05.2006 04:00:07
.
Sinh ngày 4 tháng 4


Những con kiến rừng yêu mùa nào, để đẻ trứng đúng vào tháng Tư
Cả tháng Tư em bồn chồn như cả rừng kiến đốt
Như con ong
Em khích động anh bằng tưởng tượng có thật
...
Và đáp lại tất cả thèm muốn
Anh và em trong trắng trong Vũ - trụ - sơ - sinh
(Những bí ẩn được khơi mở như thể nếu không, người ta sẽ điên lên vì bức bối)
Em bắt đầu yêu anh, và
Anh yêu em, bằng sự cực đại được khuếch tán
Sự tối tăm và sáng láng
Sự chôn chân và những cuộc bay
Cái lưỡi mềm của anh nơi gan bàn chân em
Làm Thế giới hoá lỏng
Em như bông lúa chín
Trò Domino với hiệu ứng lan truyền, đổ sang nhau những
ăn năn - bất cần, trong sạch - vấy bẩn, ý nghĩa - vô bổ, cạn kiệt - lấp đầy, tuyệt vọng và ngộ nhận, đoàn tụ và lưu lạc, trấn tĩnh và hoảng loạn
Sự ầm ĩ chen đua của đám đông chỉ là một chế giễu cho mảnh đất chật hẹp
Những tranh cãi chằng chịt chẳng biện minh điều gì

Anh nói, nơi khuôn mặt em, đôi mắt gọi, nhưng anh yêu cái miệng hơn, cái miệng biết yêu anh hơn mọi ve vuốt của lời nói
Một tình yêu phi thường của những Định mệnh khác thường
Là sự kết hợp toàn hảo
Không chỉ trong ánh sáng tự nhiên của thân thể được gột rửa và tái sinh
Sự hợp nhất kỳ diệu làm anh cùng em lớn lao, trước những ngạc nhiên không kiềm chế của mọi người
Xung quanh, tất cả đều lạnh lẽo, sau khi em ở bên anh và đã gần anh, thuộc về anh trong tình yêu đôi ta (anh vắng mặt)
Dẫu sự vắng mặt của anh là thường hằng
Em vẫn thuộc về sự sống của anh, trọn vẹn


1.5.2000
Vi Thùy Linh

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 09.05.2006 04:13:35
.
Mùa thụ mầm


Đêm song song phố ướt - cặp đùi dài
Nàng đếm ngày người yêu về lại
Đếm bằng ngón tay như những phím cầm nâu của anh
Đôi chân chưa nhìn thấy
Chỉ những dấu chân vẫn nhấn trời mang bầu vĩnh cửu

Từ kiếp trước
Chúng mình đã yêu cần mẫn. Và im lặng

Đời người thì ngắn
Giấc mơ lại dài
Anh giấu đôi tay trước sự chờ đợi của em

Ngoài kia
Tất cả thành phố cây xanh bỗng rực vàng cành khô. Lá vàng ngân nga như những át_cơ hồi hộp

Căn phòng say mềm tay
Ánh vàng toát từ những lọ gốm như mồ hôi mặt trời chiều
Níu anh, em sóng...
Không thể đu lên giữ chiếc kim giờ hiện thực
Vì khuôn mặt chúng ta là chiếc đồng hồ

Gửi cho anh hai mươi búp ngọc lan ủ bên ngực em từ đêm anh choáng ngợp
Vốc tay đầy hương linh
Mạch mạch nước nấc lên vì nhớ
Bừng từng đêm lưỡi như ngọn lửa
Liếm vào thân sóng nóng
Nguyên một mùa đắm đuối
Tình yêu sinh ra Con người

Khi em lúng túng không cất tiếng, là lúc nỗi sợ hãi xa cách quất lên
Ngôn ngữ không quyền uy cho diễn đạt yếu đuối
Đôi mắt ôi mùi nồng nàn ơi

Tạo cho chúng ta ánh sáng mới tinh sau một đêm mê man còn váng sữa
Mảnh trăng như miếng dưa hấu đỏ
Bỏ lạc giữa trời
Váng vất cơn cơn mưa mê sảng
Những giọt mưa tuột ra từ những đám mây bụng mang dạ chửa
Khiến cái túi nilon tứ tung bỗng vỡ nước ối từ một số mái nhà
Vỡ không gian rối tung bê tông cọc sắt
Mưa tới tấp vừa rơi vừa yêu

Không phải Phật nghìn mắt nghìn tay
Anh ủ em trong im lặng đầy hơi ẩm bằng đôi tay xuất thần
Con đường khểnh theo chiếc răng bên trái
Cầu vồng mọc từ hai ngón tay cái
Em ngập vào ngân gió
Ngân anh
Giữa nỗi lạc lõng

Trong ánh sáng đỏ của mặt trăng dưa hấu đang hồi lại màu thu non vì được bú dịu dàng
Những chiếc máy bay như bầy chuồn chuồn ớt
Cắn rốn Ngày và Đêm

Thế mà Đêm chẳng biết bơi băng qua những ngăn cách, khủng hoảng của loài người
Đêm một mình và đêm yêu nhau. Lúc nào cũng tóc
Tóc ướt trong phòng tắm tóc khô héo gối
Dòng sông đầy tóc rụng đang ngân gió
Gọi xanh

Kìa búp búp sen xanh mắt quyền uy khép đêm giao linh
Ôm cơn khát để anh tung vó
Chỉ hơi thở và tiếng hân hoan tưới đầy mặt đất
Hằng hà mầm cây như những núm vú bật lên từ hoang hoá đất đai
Tiếng lục lạc tràn hoang mạc
Ngày sinh của chúng ta: sự nhân - chia đôi tiền định hai người tháng Tư
Em nấp vào vết tay anh để lại trên bàn vàng căn phòng quen lạ ấy
Nơi lưỡi nến phập phồng vươn cả khi sắp tắt trong cái nhìn hình phễu của chiếc lưới chụp bên nụ hồng vàng khô mép cánh giống đôi môi em

Ngày anh về, chưa biết rõ
Phố đầy cây phượng gọi anh từ mùa hoa này
Nơi bay lên bầy vú thiếu nữ
Con đường đêm héo như quả phượng già
Tháng 9 nhớ về chín nhịp phồn sinh trong tiếng gọi đoá đoá hoa kèn tháng Tư nở vào mùa thu tinh khiết...

Con đường trỗi cặp chân dài




Vi Thùy Linh
Nguồn:vnexpress

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 09.05.2006 04:18:29
.

đôi mắt anh


Đắm đuối em
Đôi mắt anh
Mang bình minh và bóng tối
Em đã nhìn thấy quá khứ nặng nề náu trong đó những nỗi buồn, dẫu anh luôn cười
Tiếng cười vang như gió đại dương thổi qua núi đá

Vũ trụ có lỗ đen bí ẩn
Đôi mắt là lỗ đen của Vũ trụ - Người
Khi hôn mắt anh, mắt trong mắt anh
Em nhìn thấy sự vận động của thế giới từ những hạt mầm còn nằm trong ngấn nước.

Khi nằm nơi anh,
Em như ở trên hòn đảo bình yên của cuộc đời mình.
Khi áp vào tai anh,
Em nghe thấy muôn tiếng sóng vỗ về miên man, như áp con ốc biển
Khi em hòa trong toàn vẹn anh,
Em đã vén được bức màn bí ẩn về sự sống…

Và em biết
Với tình yêu của em
Anh có thể ngẩng cao, trở thành chính anh
Mặt trời - cuộn len màu lửa đang xổ tung triệu sợi
Gió thổi rối những sợi len nắng đan nhau đan chúng ta.
Giữa những trật tự và rối loạn sinh động,
Nỗi buồn lại bùng lên
Ngày mai là một huyền viễn

Trái đất vẫn xoay quanh những chiếc giường
Hãy tin ngày mai trong sự ngây ngất
Phản chiếu chúng ta, đám cỏ mọc từ dậy thì tới lúc chết
Hãy cứ tin ở huyền viễn, dẫu trí óc ta lẫn lộn những vô định, mô phỏng
Trong cả cơn thịnh nộ khiến ánh sáng rớm tím hóa sứ thành những cánh hoa

Em tin ở ngày mai của đôi ta
Khi đôi mắt anh nhìn thấy trong mắt em những đứa bé chưa được sinh ra và hoan hỉ gọi
Không còn biết một chấn động nào hơn
Anh xoáy vào em
Cơn lốc.



Vi Thùy Linh
Nguồn: vnexpress

Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2006 14:53:29 bởi diên vỹ >

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 04.06.2006 13:38:40
.


Bóng người


    1. Khi tắm
    Tôi thường ngắm mình
    (Như có một người, cùng tấm gương, ngắm tôi)
    Mảnh mai, lóng lánh ướt…
    Lan khắp chúng ta, sự choáng ngợp của vẻ đẹp mong manh và trong sạch làm chúng ta dịu lại
    Trong chiêm bao bí ẩn
    Trong những dự cảm ta vừa chộp lấy ở giao điểm khoảnh khắc tỉnh - mê


    2. Những con búp bê biết cười và khóc không nước mắt
    Con lật đật ngã rồi đứng lên lập tức
    Con ốc sên nhẫn nại áp mình vào cánh cửa
    Giá con người được như vậy!
    (Loài vật và lũ búp bê vẫn kiên trì giấc mơ làm người?)


    3. Trong những bức họa của mình
    Lêvitan không hề vẽ người (?)
    Và ở tranh của Đinh Ý Nhi
    Những người đàn bà, những thiếu nữ, những bé gái đều gầy gò hai màu đen trắng.



Vi Thùy Linh
nguồn: VNexpress

Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2006 14:53:47 bởi diên vỹ >

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 04.06.2006 13:44:02
.


Âu Cơ



    Hoa một loài một bông độc sáng
    Giữa những đoá hồng đen dập dìu khắp không gian mịn ướt

    Hôm nay lại tiếp tục thói quen cầu ước
    Khi ngồi quán trên cao uống nước đu đủ
    Để dồn đủ một đêm tình tự
    Trong lòng anh, em khai thị thế gian

    Phiêu diêu mắt, thấy con đường tơ lụa
    Phiêu diêu lưỡi, chạm đáy mềm Âu Cơ

    Ly rượu dan díu mùi đàn bà
    Nước mắt không thể ngấm thêm được nữa
    Ta tạo dị bản ta, chống đỡ
    Dan díu men mê man
    Mật khẩu nẻ lá môi thâm nhập

    Hồi hộp đến cuối đường tơ lụa
    Tây Tạng mê ảo cuồng hoa
    Trứng nhộn nhịp thụ thai
    Âu Cơ rũ váy rũ nghiệt ngã
    Lại hứng hứng gió thốc
    Thôi miên những cánh cửa chồi răng

    Hoa Thùy Linh
    Đàn đàn mũi tên bay từ giữa hai đùi
    Bắn nát sự cam phận





Vi Thùy Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2006 13:49:36 bởi sóng trăng >

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 04.06.2006 14:15:57
.


Ðêm Linh
Vi Thùy Linh




    Những mảnh vụn chiêm bao bỗng ghép thành đoàn tàu hăm hở chở anh về

    Em bặm đôi môi nẻ mùa vào gáy anh lạnh mồ hôi mặn

    Dấu chấm biệt biến động

    Thế rồi em vẫn phải giăng thêm những sợi tóc đủ màu thành lưới sáng

    Giữ nụ - cười - chậm - của anh

    Những ngôi sao già lại đầu thai vào quả quả khế non

    Thân cây anh toả khói thuốc

    Bỗng chốc sừng sững đâm thẳng vòm trời

    Trái đất nở tròn viên mãn

    ác mộng tử thần làm mồi lửa giống

    Ðốt chiêm bao đông giá

    Ðầy sao già tự tử dưới gốc cây

    Ðoàn tàu vẫn chạy trong âm vọng tên người

    Xuân gọi mưa về gột dịu

    Thấm tháp hạt hạt mầm vùng dậy

    Thôi bế em lên thảm cỏ hoa để cùng bay chu du

    Hãy cùng đứng lên mặt đất này, nhìn sông Hồng đang hồng thêm phù sa thiếu nữ

    Ngày cũ vừa bóc như cái rùng mình cuối cùng của gió mùa đông bắc

    Những - mảnh - vụn - chiêm bao - là chính em định đoạt bởi anh!




Vi Thùy Linh

www.ivce.org/magazine

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 02.10.2006 05:18:14

      Tình yêu
      vi thùy linh




        Ta cứ viết như là ta đang sống
        Em nhớ anh vò nát cả biển rồi!

        Biển đổ xanh lên những ngôi nhà cổ
        Em chênh vênh mái phố cuối cùng

        Nỗi tái tê đang nhuộm nâu hoà thanh xanh ngọc hơi thở giận dữ ghen tuông tủi thân dằn vặt

        Anh đầy phòng em đợi em gọi em hốt hoảng

        Ðể được bình yên, từ lúc chào đời tôi phải cuộn mình như cây bắp cải?

        Tất cả sinh vật bỗng quên ngôn ngữ lẩn trốn vào im lặng
        Những bông hoa ngáp mãi dưới sương mù
        Hoa Thùy Linh phập phồng sương mùa

        Em im lặng cho ngàn năm náo động

        Ðăm đắm nhìn chảy chiếc điện thoại đỏ trên bàn anh làm việc cách hai ngàn dặm

        Ngôn ngữ mới bật từ âm thanh yêu nhau

        Từ ánh sáng giấc mơ râu đằm miết thảo nguyên vỡ bão

        Em pháo bông sáng rực trên cao nở đàn con tràn lan mặt đất

        Chưa bao giờ hôn đủ dù cho em hôn anh suốt đêm trên con tàu lửa lao từ biển

        Em tàu lửa

        Từ căn phòng này

        Hình ảnh anh ngự mọi khôn gian thời gian, hắt vào sự tối tăm

        Ðể mỗi ráng chiều - đêm đứng sân thượng hướng phương Nam, thân thể em bức phù điêu đỏ

        Giữa cơn cuồng nộ vì hiện tại chưa trọn vẹn

        Em nhận ra mình cuồng tín với tình yêu

        Vết thương (lần gặp anh cuối năm) nơi ống chân phải lên da non, như cánh đào phai
        Niềm tái tê tấy lên nhiều sẹo
        Vết thương mới đang cắn ký ức đêm cuối Sài Gòn chúng mình ngồi xiêu ngôi nhà cao tường tróc lỏ

        Mắt chỉ thấy nhau, dẫu phố đêm nhoa nhoá đèn, người

        Từ cơn rát như gặp bão cát, đôi mắt em - anh vút lên, bay quanh những hành tinh sắp băng hà hành tinh sắp mọc

        (Sau khi mắt đổi ngôi những vì sao nức nở trên trời)

        Thẫn thờ những con phố Hà Nội nhức nhối nhớ
        Anh bú mùa quên cả giêng, hai
        Những quả bưởi Tết đỏ như đàn đèn lồng lăn qua những ngày xuân
        Em phù điêu nứng giai điệu xanh ngọc
        Anh bú mùa quên mái phố Linh chênh vênh sắp lạc

        Không phải lạc vào giá rét như người đàn bà đội thúng bánh mì, gầy và đen như ngõ tối, rao khản gió

        như người đàn ông đứng bán bóng bay cắm mặt xuống những quả bóng bất thần vỡ, tiếng ho rã rợi trong lơ lớ ánh đèn như những mặt người mắt to ngoác miệng

        như cười như gào ngạc nhiên sướng sợ trên bốn bức tường muốn đổ vì mưa trong triển lãm Gặp mưa của Trần Trọng Vũ

        Tự sắp đặt mình cơn nóng-lạnh

        Vĩnh viễn yêu bằng vẻ đẹp tinh khôi tiềm thể

        Người đàn bà - không - thế - kỷ

        Miên man anh bú mùa mùa




      thơ Vi Thùy Linh




Copyright © 2005 by IVCE .

sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 02.10.2006 05:27:04
.


      Sư tử buồn
      Vi Thùy Linh




        Thật dịu dàng trong cơn cuồng nộ
        Chúng mình lao vào nhau từ rất lâu
        Chấn động gấp nhiều vụ khủng bố làm sụp đổ WTC chấn động thế giới
        Những sinh vật tuyệt chủng bỗng bật dậy tính dục
        Vẫn còn trên từng tế bào em
        Dư chấn cơ thể anh
        Con sư tử kiêu hùng và đơn độc
        Luôn muốn rúc vào ẩm nồng mềm mại
        Tạc gương mặt tuấn kiệt giữa Vũ trụ đen
        Sự thèm khát truy nã chúng ta
        Thế giới đại loạn trong tiếng rên hoan lạc triệu năm còn âm ỉ

        Chúng ta nghe thấy tiếng rên ấy bằng cái nhìn dựng đứng bức tranh cực thực

        Chúng ta không phát tiếng bằng tự do quá vãng của ngôn từ, mà dồn lắng bằng trạng thái quẫn bách được báo trước của nhân loại

        Ðêm ngày tháo đáy bổn phận

        Chúng ta sống hoài nghi ngờ vực như thể đấy là xung động nguyên uỷ

        Râm ran khắp nơi tiếng thều thào của mặt đất hẹp, đại dương ô nhiễm, những cánh rừng khô trụi bầu trời đầy không tặc
        Ðang cố níu giữ sự sống bằng sự cưu mang Vũ trụ
        Em đang xiết anh dưới vòm động Phong Nha trong tấm ảnh
        Và anh biết được (với xung năng khuếch đại) tín hiệu mùi của hoa Thùy Linh
        Ðộng kỳ vĩ nhất mang ánh sáng, độ ẩm, nhịp đàn hồi của người đàn bà đang yêu cực độ
        Hầm hập núi vú cơn cuồng hoan bền bỉ
        Ðã thống trị những quy luật bất trị
        Người ta cần nhận ra nhau bằng khải tín trong chìm xuống dâng lên mặt biển
        Ngày không khóc như chang chang biển nhật lệ cuồn cuộn những con rồng sóng sóng
        Ðêm không buồn như xanh miết đường thành Huế mơn man những hàng cây đắm đuối
        Em yêu anh trên tất cả những danh phận xác lập
        Sư tử dũng mãnh và vĩ đại !
        Tràn bờm đầy mình nàng hai mươi hai tuổi
        Không cần cùng 40 tên cướp, anh đã cướp nàng đi khỏi sự thăng bằng - không bao giờ có nổi
        Ðể Nàng phải cong rồi dựng đứng
        Yêu anh hân hoan náo nức
        Cánh cửa chỉ cho anh
        Bên trong là kho báu
        Không vàng bạc kim cương đá quý
        Không mở bằng thần chú
        Mở cánh cửa bằng trục nóng của anh - trục Vũ trụ
        Vừa lọt tận cùng đã mắc kẹt vĩnh viễn
        Ở cánh cửa Linh
        Tóc bạc râu bạc bật tung sự chênh lệch
        Tinh khí làm mềm những sự vật hoá thạch
        Sư tử
        Ðắm hai màu trắng-đen thân thể nàng
        Một đêm cực diệu tinh khí anh tròn nơi bụng em Tương lai
        Sư tử buồn của em !
        Băng qua địa cầu bằng tiếng gầm kinh động
        Núi vú lại cương lên sự sống
        Những cặp chân khoá chặt nhau khước từ chân lý !





      thơ Vi Thùy Linh
      www.ivce.org


sóng trăng
  • Số bài : 1013
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.02.2006
RE: thơ Vi Thùy Linh - 02.10.2006 05:33:19
.


      Lang thang
      Vi Thùy Linh




        Ta đi bằng những bước chân thu
        Mùa thu thổi vàng áo phố
        Giấc mơ mỏng như heo may bay trong ý nghĩ
        Lẻ loi buồn
        lắng xuống
        đáy tim

        …Bước chân thu chậm hơn lá rơi
        Nỗi đau nấc lời cầu khẩn phóng thích
        Những vết xe đè nhau hằn như vết trói
        Những vết chân nằm sấp giữa chiều

        Cơn mưa kêu lên!
        Sót lại
        tiếng trả lời
        lạc lối…

        Đêm buông
        Hổn hển nhịp điệu từ những góc tối
        Từng đôi trai gái lẫn vào đêm truyền lửa
        Thôi,
        Đừng hát tình ca du mục nữa
        Bởi vì lang thang ơi!
        Hư ảnh tình yêu không dừng bước giữa đời…




      thơ Vi Thùy Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2006 05:35:58 bởi sóng trăng >