Khi trái tim trở gió
Khi trái tim trở gió
Tình yêu về trên tay
Em có nghe biển gọi
Tiếng sóng lòng ngây say
Điều gì cho Em hay
Đại dương cồn nhung nhớ
Bóng chim trời không mỏi
Soãi cánh dài bay bay
Mùa lại mùa đổi thay
Cây bao lần đổi lá
Em mãi là phiến đá
Hứng giọt buồn dịu êm
Mặt nước lặng về đêm
Hay màn đêm ẩn dấu
Tâm sự đời biển cả
Vọng qua bờ du dương
Sự sống thiếu yêu thương
Như nhành cây ngã xuống
Bên ngả đời vô vọng
Không sắc màu hương hoa
Tình làm gió thoảng qua
Vương lại lời sâu lắng
Em con đường khuya vắng
Anh mỏi mòn lê chân
Trời vần vũ chuyển luân
Gió đổi mùa thương mến
Cho thuyền Anh cập bến
Đưa Em về sông Ngân.
Hoàng Thy Mai Thảo
Điều tôi thầm ước … Khi gió trở tim về bên phải
Tay còn tay để mãi mân mê
Biển gọi nhớ em có quay về
Ngây ngất sóng não nề bọt biển
Chợt chiều nay nghe đời gọi tiếng
Những niềm riêng đã gởi trao rồi
Tôi và tôi giờ cũng xa xôi
Bờ và bến bồi hồi đợt sóng
Em có đến cho đời biển động
Có ra đi ảo mộng đi cùng
Còn trong tôi nỗi nhớ mông lung
Quay quắt quá chập chùng cả gió
Đời quay lưng ngập ngừng bóng đổ
Xõa mắt người cuối phố nhấp nhô
Dẫu yêu thường là chút tình cờ
Tôi vẫn nghĩ … đây nguồn sự sống
Tôi vẫn mơ một trời gió lộng
Quấn quit bên người phút đón đưa
Đã đôi lúc tôi biết mình thừa
Rời rã rệu chiều mưa chân bước
Nhưng đôi lần tình tôi vẫn ngước
Mây xanh ơi có thực còn xanh
Xin cho tôi một chút yên lành
Rong ruổi gió quên mình … thầm ước
Đời.