Anh Có Là Anh?!
Trích đoạn: nguyenthoai
...
Em muốn cùng Anh
Hái ước mơ
Tô vẽ trang thơ
Tím mọng chiều
Ghi lại con đường qua
Ngàn điệu
Sự sống...
Con người...
Cuộc tồn sinh...
Hoàng Thy Mai Thảo
Tới cõi ngàn sau
Ta là ai
Đi tìm nhau
Trong muôn màu
Ngọt ngào cay đắng
Ta là ai
Đi tìm nhau
Trong được mất
Của cuộc đời
Xích gần nhau
Nữa em ơi
Yêu và thương
Trong nhiệm mầu
Dắt dìu nhau
Tới cõi ngàn sau…
Nguyên Thoại
Thơ và thơ!
Em cũng hỏi
Anh là ai
Lạ nhỉ?
Vơ vẩn hoài
Rồi cứ hỏi
"Ta là ai"?
Nếu giả thử
Em là mây
Anh là gió
Liệu đoạn trường
Có
Gió
Thoảng
Mây
Bay??
Chẳng màng chi
Cái cõi
Mãi sau ngàn
Xa xôi lắm
Thôi ta về cõi thật
Ở nơi đây
Làm đôi chim bay lượn
Giữa một trời
Thơ!
Thơ!
Chỉ thơ thôi!? Hoàng Thy Mai Thảo
Em mơ gì?
Anh sẽ hỏi: Em mơ gì không nhỉ?
Con đường xưa, một bận bỗng gặp người
Rồi từ đó trang cuộc đời thay đổi
Tháng năm dài cũng chẳng thể xóa phai
Hết đêm trường nỗi nhớ vẫn nguôi ngoai
Cứ loanh quanh ở đoạn trót hẹn hò
Làm mới lại từng trang thơ lỡ dở
Bóng con đường lẫn trong bóng người xưa
Em đâu cần hỏi nơi đó có mưa
Gió có ru bên anh những giọt hờn
Vì tất cả buồn đau và lụy khốn
Em mang rồi ướt lạnh những đêm sâu
Biết một điều rất thật- sẽ về đâu
Chút mong manh của tình đắm đầu đời
Như con nước một dòng sông vời vợi
Ra biển một ngày rồi lại trở về thôi
Riêng gió kia vi vút mãi lưng trời
Em luôn hỏi- gió ơi sao không nghỉ
Ca hát mãi cung điệu đàn tuyệt mỹ
Cho em hoài nghe tiếng gọi: "em ơi!!"
Có bao giờ gió chở một vần thơ
Từ nơi đây xa lắm tới phương trời
Ở nơi đó mải mê anh bận bịu...
Gọi anh bừng thức tỉnh một niềm say ..
Hạ đã về hoa Gạo thắm chiều xa
Nhớ như in dưới tán lá đổ dài
Anh vội vã hôn lên môi lần ấy..
Mộng mơ đời em khép lại muôn Thu
Chỉ về anh mãi mãi một góc trời... 12h00 - 20/05/2006 Hoàng Thy Mai Thảo
Tình khúc trắng .. viết thay cho một người ..............
Rồi một hôm, em đi không từ giã!
Thương tượng gầy từ đó đứng ngẩn ngơ.
Thơ anh buồn chất ngất đỉnh bơ vơ.
Bờ liễu đứng tủi hờn buông tóc rũ;
Những cột đèn trắng đêm dài không ngủ,
Đợi người về thao thức suốt canh thâu.
Em về đâu ? Em hỡi! đã về đâu?
Có hoài vọng công viên ngày tháng cũ?
Hàng me buồn choàng vai nhau lá rũ.
Vắng em rồi, vũ trụ cũng tiêu hao!
Ôi còn đâu! Ngày tháng cũ còn đâu!* Em ra đi, phương trời xa thuở đó
Mất hình hài, chỉ còn lại tim đau
Trái đất xoay- quay về hướng cây cầu
Nơi ngày ấy hai đứa mình hò hẹn
Công viên nhỏ ta vẫn từng đi-đến
Đếm lá vàng rụng xuống mỗi độ Thu
Cho em nghe Thu vàng úa giã từ
Khi nhắm mắt nhớ về anh .. có biết?
Năm tháng đến rồi lại đi mải miết
Biết khi nào ta mới lại gặp nhau
Nhắc nhau nghe câu chuyện mối tình đầu
Em-mây xanh, anh nguyện là gió trắng
Phải ngày ấy giá mình nghe cơn nắng
Gọi thì thào bên những nụ hoa non
Chớ như mây hay như gió- tình hờn
Sẽ đứt nhịp trong một ngày giông bão
Em đi xa mang theo lời hư hão
Trôi vào đời như một cánh hoa rơi
Gió phương anh nghe vẫn thoảng tơi bời
Thêm vật vã mảnh tình trên biển sóng
Hôm nay đây bên giòng sâu cuồng động
Gởi về anh tất cả những mến thương
Nói với anh ở nơi cuối đoạn đường
Là điểm hẹn của tình mây-gió cũ
Thôi anh nhé ta bay vào vũ trụ
Trong đêm này giữa vạn cánh sao băng
Hát bên nhau "tình khúc trắng muộn màng"
Cho nối lại thời gian cùng dĩ vãng
Đây bản nhạc đôi tâm hồn lãng đãng
Mộng mơ đời như thuở mới khai thiên
Đất hoa tươi tô điểm nét dịu hiền
Cho cuộc sống luôn bình yên, giản dị
Nhạc sẽ dứt... đưa ta về yên nghỉ
Trong mái nhà của Thánh-Chúa toàn năng
Đắm si-mê.. cho đẫm giấc mơ màng
Chiều nơi ấy thơ dệt thơ bất tận...
Người yêu ơi, em mãi là mây thắm
Đợi anh hoài, cơn gió trắng có hay?! 21-05-2006 * một bài thơ của Charlie .. Hoàng Thy Mai Thảo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2006 00:41:56 bởi Hoàng Thy Mai Thảo >
Em gửi bài thơ này vào nhà chị nhé, chị yêu [sm=khoc.gif]
NẾU CÓ THỂ
Nếu có thể quên đươc những đắng cay
Em lại sẽ hoá thân thành làn mây trắng
Bay lững lơ trên vùng trời yêu thương thầm lặng
Đến bên anh...
Và em sẽ mỉm cười.
Nếu có thể không có giây phút tim em nhỏ lệ rơi
Có thể nhặt lại trái tim không hề tì vết
Thì anh ơi...
Bức tường yêu thương không loang từng vệt
Và em sẽ không..vẽ vòng tròn
Nếu có thể thức dậy thời gian qua trăm năm
Em quên mất..
Giận...
Buồn..
Chua xót..
Vẫn nếm vô tư nụ tình mật ngọt
Thì dải lụa xanh
Tay em vẫn phất bút ngà.
Nếu có thể quên được những xót xa
Khi bình minh trong veo rơi từng giọt sương sớm
Thì hương thi...
Theo dòng phôi pha vẫn nồng đượm
Và em...
Vẫn sẽ chờ....
Nhưng dòng thời gian vẫn mãi lửng lơ
Tình yêu không còn là khao khát
Em như dã tràng se cát
Anh như sóng vô tình xô ngã lâu đài yêu.
Bóng nắng chiều nay cũng đã đìu hiu
Lật úp bàn tay...
Cuộc tình như ván bài sấp ngửa
Nhưng chẳng có ai thua
Chỉ có tình yêu không tròn lời hứa
Hai ta.. bước ngược dòng
Em...
Nước mắt dừng lại khoé mi!!!!!
Hương Xuân
Nếu giả thử
Em là mây
Anh là gió
Liệu đoạn trường
Có
Gió
Thoảng
Mây
Bay??
Chẳng màng chi
Cái cõi
Mãi sau ngàn
Xa xôi lắm
Thôi ta về cõi thật
Ở nơi đây
Làm đôi chim bay lượn
Giữa một trời
Thơ!
Thơ!
Chỉ thơ thôi!?
Hoàng Thy Mai Thảo
Chỉ thơ thôi ! chỉ thơ thôi !
ừ…chỉ thơ thôi
trớ trêu người
thường cho “thơ” thêm dấu
đôi chim kia
có còn nơi về đậu
khi một sớm mai đời
bão giông
chỉ thơ thôi !
ừ…chỉ thơ thôi
mây trắng ơi
xin đừng ngưng ‘thở” nhé
gió thẩn “thờ”
ôm vần vũ vào mơ…
ta van đời…
chỉ thơ thôi !
đã đủ trời và đất
ta bên người
hót những lời chân thật
chỉ thơ thôi !
ta thấy rõ nhất
cái được mất
hồn nhiên…
xếp cất…
tặng riêng mình.
Nguyên Thoại.
Trích đoạn: Hương Xuân
Em gửi bài thơ này vào nhà chị nhé, chị yêu [sm=khoc.gif]
NẾU CÓ THỂ
Nếu có thể quên đươc những đắng cay
Em lại sẽ hoá thân thành làn mây trắng
Bay lững lơ trên vùng trời yêu thương thầm lặng
Đến bên anh...
Và em sẽ mỉm cười.
Nếu có thể không có giây phút tim em nhỏ lệ rơi
Có thể nhặt lại trái tim không hề tì vết
Thì anh ơi...
Bức tường yêu thương không loang từng vệt
Và em sẽ không..vẽ vòng tròn
Nếu có thể thức dậy thời gian qua trăm năm
Em quên mất..
Giận...
Buồn..
Chua xót..
Vẫn nếm vô tư nụ tình mật ngọt
Thì dải lụa xanh
Tay em vẫn phất bút ngà.
Nếu có thể quên được những xót xa
Khi bình minh trong veo rơi từng giọt sương sớm
Thì hương thi...
Theo dòng phôi pha vẫn nồng đượm
Và em...
Vẫn sẽ chờ....
Nhưng dòng thời gian vẫn mãi lửng lơ
Tình yêu không còn là khao khát
Em như dã tràng se cát
Anh như sóng vô tình xô ngã lâu đài yêu.
Bóng nắng chiều nay cũng đã đìu hiu
Lật úp bàn tay...
Cuộc tình như ván bài sấp ngửa
Nhưng chẳng có ai thua
Chỉ có tình yêu không tròn lời hứa
Hai ta.. bước ngược dòng
Em...
Nước mắt dừng lại khoé mi!!!!!
Hương Xuân
Đắng Cay!
Em nhắc đến
Đắng cay!!
Lòng ta thêm
Cay đắng!!
Những nụ tình
Mật đắng!!
Ngọt ngào!!
Trên môi thơm...
Em thầm lặng
Một hôm ..
Ta âm thầm
Năm tháng ..
Cũng con đường
Hoang vắng!
Cũng khoảnh trời Trắng
Mây!!
Mắt em lệ
rơi...
.....rơi...
Xuống bàn tay
Thơ quá!!
Con tim ta
Rỉ máu...
Quanh quẩn hoài
Tim đau!!
Em khóc
Mối tình đi
Như một lời
Gian dối...
Ta châu sa
Nhỏ giọt
Thương đọt tình
Trắng trong...
Ở phía trước của em
Là con đường rộng mở
Bàn chân em sẽ tới
Vùng cỏ còn hoang sơ
Sau lưng cuộc đời ta
Lối mòn kia còn đó
Người vẫn trong chiều đỏ
Mắt lạnh lùng... than ôi!!!
* * *
Ừ, ta lấy bút thơ
Điểm tô
Đời
Em nhé
Vẽ hình vuông
Góc cạnh
Cho thành người
Hôm nay?!
Ôi, em của chị ơi
Cứ quên
Và
Cứ nhớ
Cứ đàn, thơ
Nhạc, họa
Cho đất-trời mê say!?
9h39 -22/05/2006 Hoàng Thy Mai Thảo
Trích đoạn: nguyenthoai
Nếu giả thử
Em là mây
Anh là gió
Liệu đoạn trường
Có
Gió
Thoảng
Mây
Bay??
Chẳng màng chi
Cái cõi
Mãi sau ngàn
Xa xôi lắm
Thôi ta về cõi thật
Ở nơi đây
Làm đôi chim bay lượn
Giữa một trời
Thơ!
Thơ!
Chỉ thơ thôi!?
Hoàng Thy Mai Thảo
Chỉ thơ thôi !
chỉ thơ thôi !
ừ…chỉ thơ thôi
trớ trêu người
thường cho “thơ” thêm dấu
đôi chim kia
có còn nơi về đậu
khi một sớm mai đời
bão giông
chỉ thơ thôi !
ừ…chỉ thơ thôi
mây trắng ơi
xin đừng ngưng ‘thở” nhé
gió thẩn “thờ”
ôm vần vũ vào mơ…
ta van đời…
chỉ thơ thôi !
đã đủ trời và đất
ta bên người
hót những lời chân thật
chỉ thơ thôi !
ta thấy rõ nhất
cái được mất
hồn nhiên…
xếp cất…
tặng riêng mình.
Nguyên Thoại.
Thơ với Thơ Thơ với Thơ
Đời trả ta
Tất cả
Một khoảng trời
Đã một thuở
Trôi xa
Gió trắng ..
Mây thanh ..
Mảnh tơ mành ..
Đứt đoạn!
Cuộc tình đầu
Nụ tình
Mãi vẫn xanh?!
Thơ vẫn cho mơ
Một chiều ngơ
Vội vã
Em nơi này
Anh phương ấy
Xa ngàn xa
Nhờ khúc tình ca
Chuyển cho ta
Ý nhị
Với
Ngôn từ
Đã thật đủ
Miên man?!
Ừ, mây ráng "thở"
Mà gió nên ráng "nhớ"
Khung trời này
Ta giữ mãi
Trắng như mơ!? ***"Được"-"Mất"
Không quan trọng
Quan trọng
Là thi-thơ??? Hoàng Thy Mai Thảo
Vô Duyên
Vì anh đã bỏ em rồi
Nên trời và đất tự rời xa nhau
Anh quên mất em từ lâu
Nên trái trứng cá âu sầu rụng rơi
Anh quay lưng rồi em ơi
Nên bờ đứng ngó mù khơi không thuyền
Anh nói với em lỡ duyên
Nên qua cầu gió áo hiền chẳng bay
Anh về chẳng muốn em hay
Nên con đường đã hao gầy mảnh trăng
Anh qua khác ngõ - vắng em
Mâm trầu võng lọng với niềm vui riêng
Anh ơi trời đất chuân chuyên
Có duyên Trăng sáng - muộn phiền Trăng lu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2006 14:43:06 bởi MM_Ngoc >
Anh đã đổi thay rồi
Tim em đừng chờ đợi
Đừng mong ngóng anh nữa
Tiếc chi một... trái tim
Em đừng cố kiếm tìm
Một người yêu... bội bạc
Anh giờ là người khác
Chẳng còn đẹp như xưa
Tình ta tựa như mơ
Đẹp lung linh dễ vỡ
Tình ta như ngọn gió
Thổi về miền hư vô
Tất cả từ tình cờ
Ghép mình thành đôi lứa
Và rồi cũng tình cờ
Anh phụ lòng chờ đợi
Anh của ngày xưa cũ
Chỉ còn trong lòng em
Giữ anh làm chi nữa
Trái tim bao tật nguyền
Như vỏ bao diêm ấy
(Em còn nhớ bài "Diêm")
Vô tình và bội bạc
Yêu nhiều được bao nhiêu
Thì thôi quên anh nhé
Nhớ về anh làm chi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2006 11:01:14 bởi shine >
Khúc Say
Anh rớt giữa mênh mông
Lạc vạn ngàn mơ ước
Dấu tình trôi theo sóng
Vọng động hồn trập trùng
Lời thơ giăng buồn giăng
Tình thơ buông mông lung
Bước đi sầu lặng lặng
Rụng rơi vào trăm năm
Trời gieo chi oan khiên
Người treo dấu muộn phiền
bâng khuâng về vô cực
Người ơi và tình ơi
Lần theo dấu cung trầm
Lối hoang chừ thêm vắng
Lá khép chiều vỗ giấc
Chim khép cánh say đêm
Ngàn sao về nhấp nhánh
Anh về giữa cơn say
nhìn sao trời lắng lại
Nỗi niềm đắng môi cay
Mai mở mắt lại ngày
Nắng ùa vào khung cửa
Người ơi người hãy nhớ
Cảm nhận tình bao dung
Cảm nhận tình ấm áp
Cho nỗi đời thêm vui
Đừng ôm ấp nốt lặng
Thi trầm sẽ ngàn năm...
Dỗ giấc nhau người hỡi
Yêu thương nhau nửa đời
Dẫu ngày mai rằng biết
Hai tay trắng về không
Trắng đôi tay
... về không!
(Cho một đêm say rồi tỉnh
Cho người và cho ta...)
Chị yêu...em phá nhà chị đây..hổng biết nói gì...cười trừ hehe
NGƯỢC DỐC
Em gánh thơ trên vai
Chạy trốn người tình
Là anh...
Nắng không còn ấm
Trời chẳng còn xanh
Chỉ có mưa..
Mưa về giăng ngập lối
Hoa dạ hợp không buồn nở
Cành chơ vơ
Em gánh tình đặt vào trong thơ
Lời thơ đau
Lời thơ buốt nhói
Ánh mắt em quay đi vội
Yêu thương úa nhàu.
Chiều lạc loài chìm trong mắt sâu
Trầm bổng câu thơ
Gánh tình oằn vai
..Khóc!
Gánh thơ lọc cọc
..Buồn!
Anh như cánh chuồn chuồn
Khi vui thì đậu
Khi buồn vụt bay!
Hương Xuân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2006 11:55:34 bởi Hương Xuân >
* đa tạ các "nàng-tiên ảo", trái tim Anh dẫu chia thành 5-7 , vẫn cứ đầy cho một tấm tình Em !! hâh !!!! Tóc Mây
Tóc mây Em chải
Bên cầu gió bay
Anh trong mộng ngải
Thấy lòng say say
Mây tóc nhẹ rơi
Mùi hương quyến rũ
Mùa thương xưa cũ
Lay hồn chơi vơi
Mây ơi! Mây ơi!!
Làm cơn gió nhớ
Bới thêm nỗi khổ
Qua cầu... buồn thôi
Làn mây nhẹ bay
Tóc tơ khẽ chảy
Ngón tay mềm mại
Suối dài... thương ai !? 20/05/2006 *.. "gọi em tóc mây".. Hoàng Thy Mai Thảo
Thơ với Thơ
Thơ với Thơ
Đời trả ta
Tất cả
Một khoảng trời
Đã một thuở
Trôi xa
Gió trắng ..
Mây thanh ..
Mảnh tơ mành ..
Đứt đoạn!
Cuộc tình đầu
Nụ tình
Mãi vẫn xanh?!
...
Hoàng Thy Mai Thảo
Cho mây - gió cùng Thơ với Thơ … Người cùng Người
Đời trả ta … chút nụ cười bấp bênh
Tất cả … nhớ … tất cả … quên
Một khoảng trời … nắng đủ đền cho mây
Đã một thuở … ngỡ đong đầy
Trôi xa … là cái trả vay cuộc đời
Gió trắng … ta mãi nhớ lời
Mây thanh … ơi cứ vẫn hoài mây thanh
Mảnh tơ mành … lơ lững
Cuộc tình đầu … heo may
Nụ tình … dẫu có vơi đầy
Mãi xanh … xanh mãi cho mây-gió cùng
Nguyên Thoại
Mai Em Về
Mai Em về, nhớ Paris không nhỉ
Nhớ trưa này... con nắng thoáng nhạt phai
Nhớ gió bay... mưa bụi rối tóc dài
Mây hỗn độn... xuôi về đâu hốt hoảng!?
Tiếng chuông trầm*... khua lòng đang chểnh mảng
Nghĩ suy gì lãng đãng thế hả Thy
Biết không Em, có một giấc mộng dài
Như không thể bao giờ thành sự thực(?)
Hôm nay đây ta bên nhau- nghi thức
Như cuộc tình Thánh-Chúa đã đặt tên
Cho nên thơ, nên nhạc được êm đềm
Thêm một nốt của tình yêu sự sống(!)
Nghĩa là chi khi tâm tình bay bổng
Cho hòa đồng hợp với ý nàng-thơ
Không có tên, không có tuổi, ngôn từ
Chỉ có sóng đi-về chiều đôi ngả
Biết giờ sau ta sẽ còn thư thả
Đắm hồn mình trôi chảy mãi không ngơi
Khẽ ngân nga âm điệu bỗng vợi vời
Thêm yếu đuối... khi xa rời trần-thế
Hay lại phải quay về bên ngõ hẻm
Đã quá nhàm và đã quá lê thê
Với bao nhiêu luân lý thật ê chề
Không thể nhấc đời mình qua bóng tối
* * * * *
Ta đưa nhau bàn tay nghe nóng hổi
Thấy bồi hồi như đã quá thân quen
Phải trong mơ gặp gỡ giấc muộn phiền
Năm xưa ấy... khi mưa nhiều bên nắng
Gió mải bay, mây vần hoài mải trắng
Chiều vương màu cái sợi nhớ mong manh
Hết tầm xa của ánh mắt trong lành
Em ngơ ngác nhìn con đường đẹp nhất**
Ồ kinh ngạc với những gì quá thật
Chính giờ này dạo gót rất vô tư
Bên sông Seine, những con phố đổ dài,...
Theo năm tháng của bao nhiêu sách vở
Em muốn thở cho căng đầy tim-phổi
Chút lạnh buồn theo vạt nắng rơi... rơi
Ora ơi! Có hiểu giữa khoảng trời
Sao tím đỏ một màu mơ huyền hoặc...***
Cám ơn thơ, cám ơn đời... nghẹn nấc
Mai Em về hẳn bối rối cơn mê
Sẽ bơ vơ... nhung nhớ đến dại khờ
Thơ mộng quá Paris, chiều Hạ sớm!!
17h15 - 00h 30 - 23/05/2006
* chuông nhà thờ Đức Bà Paris -đổ 17h00
**đại lộ Champs Elysée nhìn từ quảng trường Concord (20h .)
***cái lý sự hư-vô của VHP và "coco chanel" , bato-bus (tháp Eiffel 15h04)
Hoàng Thy Mai Thảo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2006 23:05:38 bởi Hoàng Thy Mai Thảo >
Trích đoạn: Hương Xuân
Chị yêu...em phá nhà chị đây..hổng biết nói gì...cười trừ hehe
NGƯỢC DỐC
Em gánh thơ trên vai
Chạy trốn người tình
Là anh...
Nắng không còn ấm
Trời chẳng còn xanh
Chỉ có mưa..
Mưa về giăng ngập lối
Hoa dạ hợp không buồn nở
Cành chơ vơ
Em gánh tình đặt vào trong thơ
Lời thơ đau
Lời thơ buốt nhói
Ánh mắt em quay đi vội
Yêu thương úa nhàu.
Chiều lạc loài chìm trong mắt sâu
Trầm bổng câu thơ
Gánh tình oằn vai
..Khóc!
Gánh thơ lọc cọc
..Buồn!
Anh như cánh chuồn chuồn
Khi vui thì đậu
Khi buồn vụt bay!
Hương Xuân
Những vòng tròn của Tình Yêu
Cái vòng tròn của tình yêu
Đôi khi nổ tung ra
Vụn vỡ!
Từ những đường biên vô định
Từ những nguyên do sao thật quá vô tình
Ta quay về nơi chấm nhỏ
Khóc cuộc tình .. bơ vơ…
Nàng-thơ
Đỡ trên tay «món nợ»
Nấc cùng Em nghẹn ngào
Hát ru nỗi buồn chảy trôi như vũ bão
Cứa vô cuộc đời một vết xước không phai
Xong vẫn nhớ một sớm mai
Khi Tình Yêu trở dậy an bình
Vào một giờ ta chẳng ngỡ có bình minh
Không ngỡ nắng ập quay về nơi ngõ vắng
Để lại mơ màng…
Hứng giọt nhớ!!
Giọt thương đau!!
Kệ thời gian trôi mau
Kệ đời nghe tội lỗi
Kệ cho mưa gió nổi
Yêu một giờ… bên thơ!
Rồi trong mọi giấc mơ ..
Em lại vẽ vòng tròn
Với đường biên bỗng khép lại nguyên si
Nhiều nguyên do ..
Nhiều lý lẽ ..
Nhưng trên hơn tất cả
Là rất nhiều yêu thương!!!
Cứ thế đọan tơ vương
Cho ghép lại
Những vòng tròn… *** sau những ngày mưa
là nắng
hết nắng nhạt
lại mưa
trời- đất
cũng chuyển mùa
hỏi, tình yêu
không "được"-"mất"??? 10h33 – 25/05/2006
*cho một ngày mưa, gió miên man… Hoàng Thy Mai Thảo
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: