Trích đoạn: nguyễn thế duyên
Rụng -Rơi
Tuổi bẩy mươi rồi đâu có chơi
Mà sao cái ấy chẳng chịu rơi
Còn mấy cái răng thì cứ rụng
Oái oăm con tạo khéo trêu ngươi
Hết răng rượu nhắm bằng đậu phụ
Đọc câu "Ứ hự" mặc thây đời
Cái không dùng nữa thì không rụng
Cái vẫn luôn dùng lại cứ rơi nguyễn thế duyên
LẮM NGHỀ CHƠI
Bẩy mươi là tuổi lắm nghề chơi
Của quý nào ai nỡ bỏ rơi
Răng rụng thay ngay thành cái mới
Mồi ngon đâu chịu để trêu ngươi
Rượu nồng dê béo lo gì thiếu
Đêm bảy ngày ba mặc kệ đời
‘Ứ hự’ giữa đồng không kẻ sánh
Bẩy mươi là tuổi lắm nghề chơi !
Lá chờ rơi 19/08/08
Chớ chớ
Chớ chớ nghĩ càn, chớ nói chơi
Có ngày thèm khóc tiếc đồ rơi
Muốn làm thái giám cù thiên hạ?
Thích cải bê đê để dễ ngươi?
Nghé mộng ò e vòi thử lửa
Thuyền quyên ứ hự ghẹo trêu đời
Mất răng còn lợi than chi Cụ
Hay thử theo lời học bác Rơi...
Chu Hà
...
THÔI THÌ
Càng già, càng dẻo chớ đùa chơi.
Ôm hận trong lòng nước miếng rơi.
Cái thuở huy hòang nay đã mất.
Nay thời hoang phế khéo khi ngươi.
Mỡ treo trước mắt đùa ông cụ.
Cám đậy sau lưng nhử sự đời.
Già tóc, già gân nên hỏng cẳng.
Thôi thì...mạnh miệng lại đùa chơi
Trần Mạnh Hùng
Cò phải dzậy không Bác Lá
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2008 04:20:15 bởi Trần Mạnh Hùng >