BỤI TRỜI
Xưa không luyện sách Huỳnh Ðình
Nay nằm cõi tục hỏi mình là ai ?
Vạn nghìn năm kiếp bụi trời
Trăm năm thử một kiếp người dương gian.
Nhởn nhơ đời đẹp tuổi vàng
Sinh nhà phúc lộc rỡ ràng tương lai
Bà yêu thương cháu nhất đời
Ông yêu thương với những lời dạy răn
Công cha non Thái khó bằng
Bể như lòng mẹ cưu mang sớm chiều
Nhà vui con một cháu nhiều
Chung nhau ấm lạnh chia nhau ngọt bùi.
Thương cha mai một cuộc đời
Công dày nghiên bút thả trôi theo dòng
Phượng hoàng đội lốt bồ-nông
Ðem câu kinh sử ngâm cùng gió mây
Cuộc cờ chén rượu làm vui
Kê toa chẩn mạch giúp đời lầm than.
Mẹ từ trao gởi đá vàng
Vai gầy nặng gánh giang san nhà chồng
Con thơ tay dắt tay bồng
Một thân gom cả việc trong việc ngoài.
Vừa khi con trẻ nên người
Chiến trường vang tiếng ời ơi gọi vào
Sức không sánh kẻ anh hào
Chọn đường giúp nước trẻ vào hậu phương
Cũng từng gối đất nằm sương
Góp lời gọi kẻ lên đường đấu tranh
Thân tàn cạn thuốc rừng xanh
Ở cầm như bỏ thôi đành trở lui.
Thành đô hơi mỏn phục hồi
Trông người lại muốn thử chơi sức mình
Hai phen danh toại công thành
Gặp phường ăn bẩn hai lần công toi
Gẫm câu "thành bại do trời" (1)
Ðược thua là của chung người thế gian.
Trăm năm còn chút phong trần
Một thân chai đá nửa phần xót xa
Chưa tròn nghĩa mẹ công cha
Ước gì bên ấy một nhà gặp nhau.
Khí thiêng trùm cõi nhiệm mầu
Chập chờn theo giấc chiêm bao bụi trời !
Lá chờ rơi
(1) Mưu sự tại nhơn
Thành sự tại thiên
Nhơn nguyện như thử
Thiên lý vị nhiên !