chuyện.....đời thường....!
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 217 bài trong đề mục
diên vỹ 03.05.2006 21:35:25 (permalink)
Ngày xưa ta yêu nhật ký lắm, hầu như ta viết mỗi ngày.....rồi lâu lâu ta lật trang nhật ký của mình để ôn lại....có khi tự cười khúc khích...có khi cảm thấy mình ngu ngơ và tự thẹn cho chính mình......Để rồi cuộc sống đời thường bận bịu....hay có lẽ là ta đã lớn chăng....? Nhưng chợt ngày hôm qua.......

Không biết sao nắng dường như cũng héo.....mây không còn vô tư.....gió buồn không thổi....Nằm ở ngoài ban công, ta nhìn trời, ta nhìn phố.....phố vẫn im lìm....trời vẫn lặng lẽ....còn Người....?

Ừ! Có lẽ Người vẫn thế....!

Với cuộc đời, ta không mong mỏi điều chi nữa...., nhưng không biết sao...có phút nào đó, lòng chợt chùng xuống, những ước mơ thèm được bay cao....

Gần nhà ta, có một ông lão, hình như khoảng 50 có lẽ. Một hôm ta dậy sớm để chạy bộ, chợt thấy ông ngủ ngoài hiên......rồi những ngày kế tiếp, ông cứ ngủ lang thang quanh vĩa hè..... Gương mặt sầu khổ của ông khiến lòng cảm thấy một điều gì đó xót xa cho đời người quá....

Có thể ông gặp một nghịch cảnh nào đó....có thể người vợ tống ông ra khỏi nhà..., hay có thể con cái của ông không thèm chứa chấp ông nữa...hoặc bạn bè rấp tâm hại ông chăng...? Dáng dấp của ông có vẻ là một người cần cù, chăm chỉ làm việc lắm....nhưng có lẻ vì không minh mẩn như người, nên bị người ta hại....?

Ừ, đó là suy nghĩ của ta thôi, còn sự thật ra sao ta chẳng biết. Người ta hay vẽ ra một khung cảnh thiên đường cho nước Mỹ, nhưng người ta không biết rằng thiên đường đó cũng có lắm kẻ nghèo hèn, cũng có nhiều người sống lang thang vất dưởng không nhà , không cửa.....

Cuộc đời của ta hạnh phúc hơn họ rất nhiều.....nên nhiều lúc buồn thì ta cảm thấy tự giận mình hơn......!

Ôi! những ước mơ của ta.....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2006 00:50:40 bởi diên vỹ >
#1
    diên vỹ 05.05.2006 07:09:53 (permalink)
    Từ bửa hôm em bịnh, ta cứ định gọi hỏi thăm nhưng rồi cứ quên. Chợt một ngày em gọi ta và bảo:

    - Chị ơi! Mình phải làm cái gì á....

    Ta ngạc nhiên hỏi:

    - Làm gì là sao?

    - Thì làm giàu á...!

    Trời! Và không biết ta im lặng bao lâu, chỉ nghe bên kia em la lớn:

    - Ui bà chị tui có nhà hong...? Xin cho tui nói chuyện với bà chị tui.

    Ta cười!

    Em bảo ta thay đổi, em bảo ta không còn thích nói chuyện cổ tích. Khờ thật! Chừng tuổi này rồi mà nói chuyện cổ tích sao em?....Ta không còn mê cổ tích như ngày xưa nữa, vì ta biết, cổ tích chỉ đẹp cho tuổi thơ, còn cái tuổi nửa người lớn như ta thì nó trở thành vô lý.

    Cuộc sống hằng ngày cứ êm đềm lập lại, nó khiến cho ta có lúc muốn điên vì chán. Thèm một cơn bão bất chợt, nhưng lại rụt rè không dám nghĩ đến, vì sợ mình lạc đường lạc lối.

    Có những giấc mơ cứ dệt mãi mà không biết có ngày thành hiện thực không? Có lẽ không...., cũng có thể có. Ta mơ một căn nhà nhỏ, nhỏ thôi ở gần biển. Mơ có thể sang xứ ấm áp để tránh cái lạnh mùa đông. Thế nhưng mơ thì cứ mơ, mà ta vẫn cứ ở mãi nơi đây.

    Có một hôm, cuộc sống ngày thường của ta tự dưng biến đổi...... Nhưng hình như chỉ được một khoảng thời gian rất ngắn, chợt nó biến nhanh, nhanh đến độ ta chưa kịp nhận ra nó là một niềm vui. Những ngày đầu ta còn bỡ ngỡ, còn diện cho nó những lý do chánh đáng khác....nhưng giờ đây thì có lẽ ta đã chẳng còn chút gì hy vọng nữa. Nếu có thì...thế nào nó cũng vuột mất nữa thôi.
    #2
      diên vỹ 05.05.2006 07:36:11 (permalink)
      Hôm nay chẳng làm sao học bài được. Trời đêm qua mưa nhiều lắm, đến sáng mà vẫn còn mưa nên ta chẳng thể chạy bộ được, thế là quấn chăn ngủ đến hơn 8 giờ mới dậy. Mở máy lên học đâu được đôi phút thì thấy buồn buồn. Vào nét thì có một cậu nhóc gởi đôi dòng làm quen. Ừ thì quen. Nói chuyện trời đất một hồi, ta đi học bài tiếp. Nhưng lại chẳng thể nào học được, lại on line.

      Lâu lắm rồi ta không gặp em, có thể là hơn ba tháng thì phải. Thế là tự dưng được tin nhắn của em, ta mừng lắm, hai chị em trò chuyện mây mưa, trăng gió, từ chiến tranh sang lịch sử, từ lịch sử sang hiện đại, từ tình yêu đến....tình không đâu. Ta hỏi em:

      - Thế khi nào em định lấy chồng...?

      - Hong biết á chị

      - Vậy giờ em có bạn trai chứ?

      - Ai mà thèm em.

      - Sao lại hong thèm.

      - Chắc em làm les. quá chị ơi.

      - Trời đất! Ừ mà có khi chị mơ thấy mình yêu con gái đó. Thế giờ em muốn thử với chị hong?

      Cô nhóc la trời quá chừng.....bảo ta là bà chị dạy hư em út.

      Ừ! Tại chán quá mà!

      Ta kể cho em nghe về những chuyện tình không đâu, về những cuộc đi chơi đây đó....! Cứ thế, hể gặp em là ta kể. Mà hong biết sao em cũng thích nghe. Lạ.

      Cô bé ấy nhỏ hơn ta đâu chừng vài tuổi. Có cái tên y chang tên ta. Có lẻ cùng tên nên con người hay thích một cách đặc biệt và cảm thông nhau hơn không? Điều đó ta chẳng biết, chỉ nhớ là lâu lắm, hình như 3 năm về trước thì phải. Lúc ta còn ở trang web MT. Cô bé không biết trục trặc gì đó không vào web được và gởi tin nhắn cho ta. Rồi sau đôi lần gởi thư ta và cô bé hẹn nhau vào chat cho vui. Và cứ thế. Cô bé mến ta một cách rất đặc biệt, và ta cũng thế. Cô bé bình thường hơn cả những cô bé bình thường khác. Có nghĩa là...người ta vào net, ít nhất cũng biết viết đôi câu thơ hay vài mẫu nhật ký, cô bé thì không biết gì cả....cũng không thích gì cả. Cô bé chỉ..... thích ta.

      Mùa Giáng Sinh rồi, ta lạc mất địa chỉ của cô bé, thế mà cô bé vẫn gởi cho ta một tấm thiệp. Dễ thương làm sao.

      Đã hết mùa hè này sang đến mùa hè khác đến, ta hứa sẽ bay sang thăm cô bé, thế mà tới bây giờ vẫn chưa thực hiện nổi lời hứa ấy. Có lẻ năm tới. Ta nghĩ vậy. Ừ, để sang năm ta ráng thử xem. Chứ hỏng lẽ hứa hoài mà hong đi thì cổ cô bé chắc dài mất quá.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2006 07:41:09 bởi diên vỹ >
      #3
        diên vỹ 06.05.2006 20:53:14 (permalink)
        Eo ơi, cả ngày hôm qua....đi suốt.....!

        1 giờ mấy chạy đi coi phim "promise"....hihih , cũng dễ thương.....lại là tình yêu....ừ thì tình yêu thôi, cuộc đời này ngoài tình yêu thì còn cái gì để đáng nói, phải không? :)

        Sau khi coi phim xong thì đi "memphis in may festival"....ừ....đến 2 giờ sáng mới về tới nhà, suốt cả mấy tiếng đồng hồ đứng nghe nhạc....cặp giò muốn rụng, người ta lại cứ hút thuốc phì phèo nên muốn ngợp thở......người gì mà hong biết từ phương nào đến, đông dễ sợ luôn...Năm rồi ta cũng có đi, nhưng đi 1 ngày thôi...trời năm rồi lại lạnh, ta lại không có biết, nên ăn mặc sơ sài, nên...lạnh chết được. Năm nay...kinh nghiệm mang theo chiếc áo khoác, nên.....hỏng lạnh tẹo nào hết...mà làm sao lạnh được, người ta đông nghẹt, xoay người qua nhẹ 1 cái thôi đã chạm nhau rồi....mà ghét..ta lại có xíu hà...nên....có nhìn thấy được sân khấu đâu...thành ra nghe thôi....Cô gái cạnh ta cũng nhỏ xíu như ta....quay sang hỏi:

        - Ủa, ai đang hát thế...

        - Ta cười nhúng vai bảo...chẳng biết, và kêu cô hỏi anh ta.

        Chời ạ! Nhè ta mà hỏi ....ca sĩ, nhạc sĩ người Việt mà hỏi ta còn ú ớ huống gì người nước ngoài. Nhưng xuất chót thì có ông ca sĩ kim nhạc sĩ ....B.B King gì đó ...ừ ta nghe rỏ và thấy vì lần này ta với anh đứng gần sân khấu hơn, những người xung quanh lại rất dễ thương, họ thấy ta bé xíu nên cứ nhường cho ta ....hihih có anh đứng trước mặc ...hong ...cậu bé chứ ....chời ạ ,...người gì mà to đùng ..gấp ba ta luôn chắc ....thấy ta tội nghiệp hay sao á ...nên cứ nhường chổ cho ta ....cậu bé kế bên thì phải đưa cái vai cho ta vịnh đở mỗi khi ta nhón chân ... Con người bình thường thì đôi khi to tiếng vơi nhau ...., nhưng hể đi đến những chổ như thế thì bao giờ cũng gặp những cử chỉ dễ thương, có lẽ họ biết, nơi này chỉ dành cho những người thưởng thức âm nhạc, hoặc tận hưởng những ngày nghỉ và gặp gở giữa bạn bè thân hoặc sơ ....

        Cũng nhờ mấy tháng qua xếp hàng xin nhạc không lời, và nghe rết ta cũng hơi mê mê...nhờ vậy mà lần này đi nghe nhạc ta cũng có phần hơi thích thích ...chứ không như năm rồi ngủ gục á ......:) Ta thì chỉ kết những trái bắp nướng thôi ...ăn nó mà mê. Cậu bán bắp hỏi:

        - Ủa, bửa hổm cô có đi Crawfish Festival mà phải hong?

        Nghe cậu hỏi, ta mới nhớ ...ừ, thì rõ ràng bửa hôm đó cũng ăn bắp của cậu bán mờ. Ừ bửa hôm đó đi ăn crawfish về bị bịnh hết 1 trận sanh tử mà vẫn hong tởn .....:) Kỳ này hong biết có bị bịnh hong ...ui ..đôi chân của ta ngủ một đêm mà giờ còn rụng rời quá ....Ngày mai, ngày mốt ...cũng đi nữa ..chắc xỉu. Hmmm...nhưng vui!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2006 20:54:32 bởi diên vỹ >
        #4
          tulipdenus 07.05.2006 01:34:59 (permalink)
          Diên Vỹ - hoa của mùa xuân, chúc bạn sẽ là mùa xuân mãi mãi, những gì muốn làm hãy làm đi kẻo muộn mất, tặng bạn cành hoa Diên Vỹ như cái tên của bạn




          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/4112/0CC6504CCF6E4191913BED977DC8EDAE.jpg[/image]
          Attached Image(s)
          #5
            diên vỹ 08.05.2006 05:33:12 (permalink)

            Trích đoạn: tulipdenus

            Diên Vỹ - hoa của mùa xuân, chúc bạn sẽ là mùa xuân mãi mãi, những gì muốn làm hãy làm đi kẻo muộn mất, tặng bạn cành hoa Diên Vỹ như cái tên của bạn




            í ...cám ơn Tulipdenus nhiều thiệt nhiều nà :), và chúc bạn thật vui á
            #6
              diên vỹ 08.05.2006 06:39:56 (permalink)
              Ghét, nguyên cả ngày hôm qua thì cũng đi xem phim, coi nhạc...và cũng về nhà rất khuya. Nhưng trời cứ mưa rỉ rã suốt đêm, tuy có áo mưa nhưng lạnh lắm, mọi người hong biết sao chịu lạnh hay đến thế, còn ta....ta chết được vì cái lạnh đó á...nên ta bảo anh đưa ta lại cái Blue Tent...nơi mà có cái liều che lại có ghế ngồi, anh thì đi nghe đâu cũng được, khi nào nghe xong thì đến rước ta.

              Thế á, ta ngồi đó ấm hơn, và đỡ mỏi chân vì đứng, nhạc lại hay nữa, nên thích lắm...cứ tình tang nghe...tình tang thưởng thức từng nhịp điệu...tuy là blue music nhưng cái ông nhạc sĩ gì đó đàn hay ghê....hihihi hong biết tên...(người ta có giới thiệu..) nhưng ai mà nhớ cho nổi....tại có bao giờ nghe đến đâu...

              Anh nghe xong nhạc của anh, anh đến đưa ta đi ăn 2 trái bắp nướng. Đêm hôm qua ăn đồ lào ta thấy cái bụng hơi khó chịu, vì dầu nhiều quá....kỳ ghê, bảo là đồ lào mà nấu y chang kiểu tàu hà, toàn là dầu làm cái bụng ta khó chịu muốn chết được, nên ta hứa sẽ hỏng ăn gì nữa, chỉ ăn bắp nướng thôi, thơm ngon hơn các thứ khác nhiều.

              Ăn xong, ta bảo anh đưa ta lại Blue Tent để ta ngồi nghe nhạc tiếp...nhưng lần này thì hong may, cái bà gì đó hát....chời ạ...nhạc blue mà.....hát kiểu này buồn ngủ chết được.... ta cứ bị ngủ gật...còn các người khác thì cứ thưa dần, thưa dần, tuy ngồi trong liều thế mà ta cũng thấy lạnh......Khi ban nhạc đó kết thúc, ta đợi anh đến rước....Ai ngờ người điều khiển bảo ta cùng những người khác phải ra ngoài để họ dọn dẹp..vì đó là suất cuối của đêm.

              Ừ thì ta ra ngoài đợi anh, 15 phút, 30 phút, rồi 45 phút.....vậy mà anh vẫn chưa đến. Ta bắt đầu rưng rưng nước mắt. Ngoài trời lạnh quá, tuy mưa đã ngưng, nhưng trời ạ....có 1 cảm giác sợ ghê gớm.

              Cũng tại hồi sớm mơi anh đưa đi coi phim "Tsotsi" gì đó... (hmmm lại quên cái tên viết sao rồi..), mà kệ, phim đó ớn quá đi hà....về một gã bụi đời.....phim rất cảm động nhưng cũng rất thực cho cái xã hội đương thời.....nên khi đứng một mình ta đâm ra sợ......có một gã con trai từ phía sau đi đến.....cất tiếng chào, làm ta giật thót người. Hắn nhe răng cười mà ta cứ liên tưởng đến.....điềm xấu. Ghê á.

              Vì lạnh, nên ta cứ đi tới đi lui, nhưng theo điệu nhạc, vì từ phía xa xa ta nghe tiếng nhạc vọng lại, nhờ vậy cũng đỡ lạnh. Có 2 ông khá lớn tuổi đi ngang qua chổ ta, ông mĩm cười và hỏi:

              - Dance?

              Chời, cả một câu đơn giản thế cũng làm ta khiếp trong lúc đó. Xung quanh đèn bắt đầu tắt dần, rồi những người an ninh cũng rời khỏi.....Ta chợt bật khóc.

              Anh bảo yêu ta, mà sao anh lại quá ư bê bối, biết ta ra sớm sao không đến rước. Vậy mà nói yêu....đúng là...xạo quá. Đang một mình ngồi thúc thích thì nghe tiếng chân anh chạy đến.....

              - Vy?

              Ta không thèm nói. Nước mắt tuông ra...

              - Xin lỗi em, anh quên, anh thật sự không biết là họ sẽ không cho em ở trong liều.

              Ta im lặng, khóc.

              Anh ôm ta vào lòng tỏ vẻ hối hận, nhưng ta mặc, cứ khóc.

              Anh đưa ta đến chổ khác nghe nhạc, nhưng ta vẫn cứ chúi mặt vào anh mà khóc rấm rức. Thấy vậy nên anh đưa ta về.

              Trên đường về, ta vẫn khóc.....

              Về đến nhà,....vẫn khóc....(hihihi ừ mít ước dị đó. Ai biểu bỏ ta.)

              Vừa mở cửa, anh vừa bực bội lầm bầm:

              - Khóc gì mà day thế, hỏi lại không nói, anh bỏ mặc em á.

              Thiệt ra thì ta hong có buồn nữa, vì chuyện có gì đâu, nhưng tại thấy mình quê quá, cái gì cũng sợ nên giận lây cả anh. Vào đến nhà, ta đi tắm thật nhanh, mệt quá, nên vừa leo lên gường là ngủ tuốt, nếu hong đã kể tội anh rồi.

              Sáng dậy, anh hỏi:

              - Em khoẻ chứ?

              Ta quên mất chuyện đêm qua nên cười, chừng sực nhớ lại ta....khóc tiếp. Anh kêu trời:

              - Em định hành hạ anh ra sao?

              Ta vừa thúc thích, vừa nói....:

              - Rồi anh sẽ biết.....

              Ta bắt đầu thao thao kể tội anh, nào là mê nhạc bỏ ta, nào là để ta vừa lạnh, vừa sơ, lại vừa đói, khi về đến nhà thay vì xin lỗi, anh lại nói là hỏng thèm để ý đến ta....nào là lúc đi về anh lôi kéo ta bất cần đến ta...v.v.v. ôi đủ thứ tội, cả từ cái tội ngày xưa cũng kể ra hết.

              Anh cười ngất bảo:

              - Bộ em định kể tội suốt ngày luôn hả?

              Ta tiếp:

              - Lỡ như có ai đó bắt em, giết em, rồi thả em xuống sông, ba ngày sau nổi phình lên, cho bỏ tật anh mê nhạc.

              Anh cười chọc ta:

              - Làm gì có việc ba ngày sau nổi lên, vừa thảy xuống thì bị mấy con catfish ăn mất rồi á.


              Ta cười ngất, chúi đầu vào ngực anh. Chợt nghe vui lạ. Cũng may là anh, nếu là ai khác làm gì ta có thể kể tội và vu oan được. Lỗi đâu có là tại anh đâu nè, nhưng kệ, ai biểu anh nhận.

              Đôi lúc ta sợ bản thân hồ đồ đánh rơi hạnh phúc. Thế nhưng đời mà phải không...những cái được mất cứ như khói bụi.....có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không còn yêu ta nữa....có lẽ một ngày nào đó ta vô tình lạc lối....nhưng có sao...phải không? Ít ra, ta cũng đã từng vui. Vậy mà có khi, ta mơ ước rất xa xôi. Một người con gái bình thường như ta nên chọn một lối sống theo mình mong muốn hay nên hưởng một hạnh phúc do người khác đang sẳn dành cho. Ta có những mơ ước của riêng ta, nhưng chẳng bao giờ thành hiện thực. Anh thì có cả một hạnh phúc dành cho ta, hạnh phúc mà ta biết nó rất an toàn và vững chắc. Ừ, ta xấu quá, phải không? Ừ, mặc, chuyện của mai để cho ngày mai, còn chiều nay thì đi nghe nhạc tiếp á. Nhất định sẽ ăn thêm 2 trái bắp nữa mới chịu. Nhưng sẽ hong dám tách rời anh nữa đâu, sợ lắm.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2006 07:04:12 bởi diên vỹ >
              #7
                harrypotter 11.05.2006 23:33:27 (permalink)
                Sis à Sis cũng chịu làm nũng quá hén, hình như mê ăn bắp hơn là nghe nhạc á
                #8
                  diên vỹ 12.05.2006 20:23:50 (permalink)
                  hihih :) ừ tại chị hong rành nhạc thì làm sao thưởng thức nà....!
                  #9
                    diên vỹ 14.05.2006 06:35:01 (permalink)
                    hihihi....Mắc cười!

                    Hôm qua nè, mà hong bửa hôm thứ ba lận, tại nhỏ em bị bịnh nên ta mới chạy lại nhà nó coi nó có muốn nhờ coi mấy nhóc con của nó hay nấu gì cho nó ăn hong. Ngồi chơi chơi, nhỏ em lục đâu trong đống thư ra cái tờ nhắn của bưu điện, nó bảo :

                    - Ủa chị, cái này của chị hả?

                    Ta giậc mình la lên:

                    - Í chết, nhận hồi nào vậy?

                    - Chời bà, làm gì la lớn hết hồn.

                    Rồi ta hỏng chờ nhỏ em trả lời, ta vội lấy tờ giấy trên tay của nó xem. Hóa ra mới gởi ngày hôm thứ hai. Hú hồn. Nó tò mò hỏi:

                    - Ủa cái chi dạ.

                    - Ừ sách, từ VN á, mấy tháng trước chị có nhờ người bạn mua gởi dùm....chèn trông dài cổ...giờ nó mới tới.

                    Rồi ta đợi đến chiều chiều mới chạy lại bưu điện. Ai dè, ghét quá, nhân viên ở đó bảo là package của ta hỏng có ở đó. Ta bí xị, ra về.

                    Sang ngày hôm sau, ta gọi điện lại bưu điện bảo là nếu có package thì làm ơn giữ ở bưu điện, đừng cho người đưa thư mang lại nhà, vì có thể em ta không có nhà. Và ta nói thêm là thứ sáu ta sẽ đến nhận.

                    Sáng thứ sáu, ta hí hửng đi.

                    Nhưng rồi cũng bí xị trở về. Nhân viên của bưu điện lại cũng bảo là bà ta hong biết gì về package đó.

                    Vừa bước vào nhà. Anh hỏi ta:

                    - Ủa, sao thế? Hong có hả?

                    Ta hong trả lời, chạy vào giường khóc sướt mướt. Anh hoảng hốt chạy theo hỏi:

                    - Sao thế?

                    Ta cứ híc híc, bao nhiêu ấm ức tuông ra. Ta bảo nào là nhân viên bưu điện xấu quá, rõ ràng package có mà hong chịu tìm dùm ta, nào là có thể họ làm mất...nhưng vô lý, họ để cái note là ta đến liền ngày sau chứ có xa xôi chi đâu mà lại mất......Cứ thế ta khóc và khóc. Anh cũng giận lây họ và nói:

                    - Nhưng package đó là cái gì.

                    - Sách á, em nhờ bạn mua gởi qua?

                    - Em mua bao nhiêu?

                    - hmmm hỏng có nhiều, khoảng $150 đồng thôi.

                    - Nhiều chứ hong nhiều gì...

                    - Ơ....chắc khoảng chừng 25 quyển sách á....mà em chờ gần ba tháng nay rồi chứ bộ. Sao họ làm việc bất cẩn quá.....Em ức quá hà....

                    - Được rồi, để anh lo. Đừng khóc nữa....nghen.

                    Ừ thì ta biết chắc là anh an ủi. Ta nghĩ chắc họ làm mất.....Ui....ức quá, ta cứ thúc thích.....Hỏng phải tiếc cái gì.....mà tại công tình chờ đợi muốn dài cổ....với lại...ui sách mà mất thì là điều buồn nhất trên đời, dầu có thể mua lại...nhưng hỏng lẻ đợi thêm 3 tháng sau nữa..đúng là vô lý. Nghĩ thế, ta lại khóc tiếp.

                    Không biết anh gọi điện thoại sao đó. Rồi anh bảo anh viết email gởi rồi, họ mà hong lo xong thì chắc chắn họ sẽ biết tay anh.

                    Hihih....anh là vậy á...Dữ lắm với người khác. Anh còn bảo sáng thứ bảy anh sẽ đi cùng với ta vào bưu điện để coi họ còn dám nói là hong biết nữa hong.

                    Dầu anh nói thế, nhưng ta vẫn cứ khóc. Anh bực mình hỏi :

                    - Sao em vẫn còn khóc?

                    Ta bắt đầu kể tội anh. Nào là biết ta buồn mà hong chịu nói chuyện với ta....để ta nằm trong gường cả gần sáu tiếng đồng hồ, anh hong thèm ngó....nhân viên bưu điện đã làm lơ với ta, hỏng ngờ anh cũng thế.

                    Anh la trời:

                    - Trời ạ! Anh tưởng em ngủ mà, rõ ràng anh vào coi em, thì thấy em nhắm mắt.

                    - Bộ hễ ai nhắm mắt là cũng ngủ sao?

                    Thiệt tình thì ta ngủ á. Tại buồn quá, khóc , rùi cái mệt ngủ luôn mấy tiếng, ngon ghê. Thức dậy thấy anh vẫn còn ngồi trong computer nên....ức....rồi kiếm chuyện. Và dĩ nhiên, ta vô lý thì không thể nào thắng nổi anh. Rồi thì ta cũng hết buồn, tại thấy anh dễ thương quá, nên thôi, đi nấu đồ ăn, rồi....ngủ tiếp.

                    Sáng dậy, anh và ta đến bưu điện.

                    Đang đứng xếp hàng ta chực nhớ là mình quên đem theo bằng láy xe để họ check ID....anh trách:

                    - Em cứ thế, ẩu thả quá.

                    Ta cười cười bảo:

                    - Ơ thì, nếu họ hong cho em nhận hàng, thì mình về lấy ID thôi, rồi trở lại, có xa xôi gì nà.

                    Anh hong rầy mà ừ gọn hơ.....

                    Rồi anh đưa tờ giấy mà bưu điện gởi cho bà nhân viên. Bà nhìn ta và hỏi:

                    - Ủa, cô đến hôm qua mà phải không?

                    Anh trả lời với giọng cứng lắm:

                    - Dĩ nhiên, không những hôm qua, mà lần này là lần thứ ba. Bà làm ơn kiểm tra dùm.

                    Bà cười cười, rồi đi vào trong. Đôi phút sau ta thấy bóng bà đi ở phía sau và có vác một thùng rất bự. Ta reo lên:

                    - Ui anh, có rồi, có rồi....Anh giỏi quá.

                    - Sao em thấy?

                    Ta trỏ tay chỉ :

                    - Kìa, bà ra kìa.....!

                    Bà đưa package cho ta. Mà ẩu ghê nghen, bà hong check ID , cũng hong hỏi gì hết. Mà kệ, ta lật đật thúc anh:

                    - Ui nhanh lên anh, em vui quá, mau, em muốn về nhà ngay.

                    Anh vừa vác thùng sách trên vai, vừa nghiêng cổ sang hỏi ta:

                    - Thế còn khóc hết?

                    - Ơ hết rồi. Vui hơn nữa á !

                    Anh cười. Vào đến xe, ta thắc mắc hỏi anh:

                    - Ủa hôm qua....anh viết email gì cho họ dạ?

                    Anh cười cười với cái vẻ đắc chí lắm....và hỏi ngược lại ta:

                    - Em nghĩ anh viết email thế nào đây?

                    - Bộ dữ lắm hả?

                    - Ừa.

                    Ta cười.

                    Mà thiệt, anh dữ lắm. Anh bảo các người như thế họ vì là làm việc cho chính phủ, nên họ không có coi mình ra gì. Nhưng với anh, anh có cách đối phó á. Hồi mấy tháng trước, cũng có một việc rất ngộ. Chổ thuê nhà gởi thư bảo anh phải trả thêm $300 vì trể hạng nộp tiền nhà. Anh ức lắm. Anh bảo anh ở đây hơn 5 năm rồi, chưa từng trể một lần. Tiền anh gởi 1 tờ money order nọ 200, còn tờ kia 300, trừ phi có người cố tình ăn cắp tiền mới làm thế. Rồi anh gọi lại nhà băng, thì quả thật, số tiền của anh đã được người ta đổi ra thành tiền mặt. Anh gọi điện tùm lum, chổ thuê nhà vẫn hong ngó ngàng tới. Anh liền gởi một cái email thật dài, phân bua thựt hư, đủ thứ, anh không những gởi cho một người thôi, mà anh gởi cho hàng loạt những người có vai vế trong công ty cho thuê nhà. Thế là...ngay lập tức, họ gởi thư lại bảo anh là họ lầm lẫn....Bức thư của anh, ta có đọc, anh dùng từ....cứng lắm, ta đọc còn phải ngán...huống chi người khác........

                    Anh bảo, cuộc sống này là vậy, mình bình thường quá nên người ta nghĩ mình hong biết gì, nên người ta hay dỡ trò lắm. Nếu không cho họ biết là mình hỏng phải là kẻ ngu xuẩn thì họ không ngán đâu. hihih Anh nói gì thì nói, ta chỉ thấy rất vui khi có anh. Vui hơn nữa là hôm nay đã nhận được sách.

                    #10
                      diên vỹ 18.05.2006 00:39:35 (permalink)
                      Mẹ điện thoại lại hỏi :

                      - Ủa Vy, mai ai chở mẹ đi nha sĩ....

                      Ta cười ngất :

                      - Nhất định hong phải là con....!

                      Mẹ ngạc nhiên...

                      - Ủa..., sao vậy, bửa trước ....

                      Ta vẫn không nhịn được cười.

                      - Thì bửa trước con chở, nhưng ngày mai thì hong đâu....

                      Mẹ hình như nhớ lại câu chuyện, nên mẹ cũng cười.

                      Thiệt ra hỏng có gì hết, chỉ tại cái ông ấy. Ngộ. Bửa hôm đó ta đến rước mẹ ở phòng mạch để cho anh rể có thể chở con ảnh đi học. Ta vì buổi sáng bận việc, nên không đưa mẹ đi được, và đã nhờ ông anh rể đưa dùm.

                      Sau một hồi ngồi đợi mẹ, thì mấy ông bà nha sĩ, y tá cứ đi qua, đi lại ấy mà. Có một ông hay nhìn ta..... ừ thì ta cũng nhìn...mình có mắt mà phải hong, hỏng lẽ.....có mắt mà bảo đừng nhìn nè. Ông có nói đôi ba câu...ừ nói thì mình nói lại....mình đâu phải hong biết nói...phải hong?

                      Thế rồi bà y tá bảo ông lại gần xem răng mẹ ta. Bà bảo là người châu á, vì họ ăn rau nhiều nên răng cứng lắm.....ta thích chí như kẻ vừa mới phát hiện ra điều bí mật lớn. Ngẫm nghĩ xíu xíu, ta nói:

                      - Tôi nghĩ, chắc tại..hmmmm nước tụi tui nghèo, nên...hihih hỏng có cá thịt mà ăn, chỉ ăn rau cải thôi.

                      Bà mĩm cười, và bảo :

                      - Đâu phải vậy.....!

                      Ừ, có lẽ bà an ủi. Chứ ta thấy thiệt là vậy mà.

                      Ông thì đứng bên cạnh bà, nhìn ta....rồi nói :

                      - Hồi trước tôi ở San Jose,..... chổ đó người Việt nhiều lắm đó cô...., và đặc biệt tôi cũng thích ăn rau cải....

                      hihihihi.....Ta cười. Ông bước ra. Bà y tá nói:

                      - Ông ấy là sinh viên thực tập đấy.

                      Ta ồ một tiếng ...rồi châm chú vào những tờ báo.

                      Đợi cả mấy tiếng, cuối cùng mẹ cũng xong. Nhưng lưỡi mẹ vì bị thuốt tê làm tê, nên vô tình mẹ cắn trúng và máu chảy ra quá trời. Nên ra đến cửa rồi mẹ bảo ta:

                      - Sao con hỏng xin cho mẹ tí bông gòn, máu lại ra nữa rồi nè.

                      Nghe mẹ nói thế, nên ta chạy vào phòng bà nha sĩ lúc nảy xin thêm xíu bông gòn. Ông ta đứng cạnh đó, chợt lên tiếng:

                      - À, để tôi đi lấy cho cô.

                      Chời! Đây đó vào chổ tủ lấy bông gòn có xíu, mà ổng làm gì lâu lắt. Ta đứng ngoài đợi. Khi ông quay lại đưa cho ta bịch bông gòn, lại còn thêm 1 mảnh giấy rất nhỏ được xếp lại. Ta mắc cười, nhưng tỏ vẻ hỏng biết gì hết. Cám ơn ông rồi biến nhanh.

                      Ra đến ngoài xe, ta cười ngất. Mẹ ngạc nhiên hỏi:

                      - Cười gì ghê dạ ?

                      - Cái ông ......kia ...!

                      - Ổng làm gì ....?

                      Ta đưa mẫu giấy cho mẹ, mẹ trề môi xì một cái.


                      ----

                      Chiều, khi anh về, ta đưa cho anh mẫu giấy, anh cười hỏi ....:

                      - Willy là ai ?

                      - Người yêu mới của em.

                      Anh đi lại phía thùng rác và nói:

                      - Vậy thì anh cho người yêu của em vào sọt rác.

                      Rồi anh quay sang ta bảo :

                      - Chắc hắn hong muốn sống.

                      Ta khoái chí cười lớn, và kể lại cho anh nghe chuyện ban sáng, và mẫu giấy đó gỏn gọn tên và số điện thoại của ông ...đồng thời viết thêm một câu là "gọi sau 5 giờ chiều "

                      Anh nói:

                      - Cái ông này lạ, gọi mà còn bảo phải sau 5 giờ chiều ...là sao? Anh mà cua ai, anh sẽ bảo :" Baby, you call me anyyyyyyyyyyyytime ..."

                      Và đó cũng là lý do ta hong chở mẹ đi nha sĩ lần này, lỡ gặp ổng, kỳ thấy mồ. Nhưng mai phải đi giữ 3 đứa nhóc cho đứa em chở mẹ đi. Thế là chuẩn bị tinh thần để 3 đứa nó đày đọa á.

                      Chời, con nít gì ngộ. Gặp ta là nó bắt nào là đi .....hihih :) Ừ, ít khi được con nít đày đọa mà .....phải hong ....?
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2006 07:31:51 bởi diên vỹ >
                      #11
                        diên vỹ 19.05.2006 09:04:24 (permalink)
                        Trời ạ ! có ai biết rằng bị con nít thích là một điều khổ không?

                        Em ta có ba đứa con chứ gì, toàn là trai....2 đứa đầu song sinh, được ba tuổi. Đứa sau thì cũng gần 2 tuổi rồi. Trong hai đứa song sinh thì có một đứa hong biết sao ta thích nó lắm. Thích đến nổi gần như là thiên vị, ta chẳng bao giờ la nó, đi đâu hay có cái gì thích thú hoặc cả lúc cho bánh trái ta cũng dành phần ưu tiên cho nó cả.

                        Hôm chủ nhật, chị ta muốn đãi mẹ ăn sushi, nên chị em ta ráp làm cho mẹ. Đang lui cui dưới bếp cùng các chị em làm việc, nhóc con của em ta nó lon ton chạy đến, ta bực quá, tưởng là đứa kia, nên ta đưa tay lên định quánh vào mông nó, nhưng nhìn lại thấy là cháu cưng của ta, nên...hihih ôm kiss nó một cái....:) Thấy không, ta thiên vị đến kỳ lạ thế đó.

                        Mà thằng nhóc ngộ lắm, nó biết ta thương hay sao á, nên đi ngang qua thấy ta là nó mĩm cười.....chời, nụ cười.......ngọt ghê á.

                        Đang xem tv, hay ngồi chơi đồ chơi, hễ có ta ở đó thì xíu xíu là nó quay sang ta.....mĩm cười.....cute ơi là cute.

                        Đó là những cái dễ thương hén, còn cái bị đày là....trời ạ, đi ăn nhà hàng, hay đi bất cứ nơi đâu hể có ta là nó...bắt ta nào là bồng nó nè hén, nào là cho nó ăn nè, nào là.....dẫn nó đi restroom nè, mà mẹ nó ngồi kế bên đó chứ, nhưng nó chỉ chịu mình ta thôi. Trời, đúng là khổ.. Và vì nó là anh hai, nên....bày đầu mọi thứ....hể nó đòi cái gì thì....2 nhóc kia....ăn theo...thế là ta đi đâu cũng có 3 thằng nhóc lon ton chạy theo phía sau...có khi đứa bồng tay, đứa đeo trên cổ.....người không biết tưởng nó là con ta á. Ví dụ như lúc nảy sau khi đi ăn nhà hàng ra, hỏng biết nhỏ em quen với....ông nào đó.. nó nói là ổng có đi nhà thờ....ơ ta chẳng biết, phép lịch sự nó chào hỏi....ông ấy bắt đầu......hỏi, nào là má em khoẻ không, nào là...cái chị đó là chị cả em hả....v.v.v...rồi ổng cũng như bao người....ngạc nhiên hỏi em ta :

                        - Ủa , 3 đứa nó là con em cả đó hả...chứ hong phải con chị ấy sao?

                        Trời , ta đứng trơ trơ đó chứ có phải là người vắng mặt mà ổng nói chuyện y như ta hong có ở đó. Ơ mà kệ, ta chỉ cười....hihih duyên.... ( dĩ nhiên....)

                        Và thường thì hễ khi ta ra về thì bắt đầu 3 cây đàn cò của 3 nhóc kéo nhau ré lên nhé...., nhóc cưng của ta thì vừa khóc vừa nắm tay ta và bảo...:

                        - Dì ba, đi.....

                        Ừ, nói vậy là ý nó muốn đi về nhà cùng ta á, và rồi....2 nhóc kia....ré theo.....Ta nào phải dụ khị, nào phải đủ thứ để cho nó hong ré. Khổ ghê.

                        Và bình thường nếu ngồi chơi chơi, thì hết đứa này gọi "dì ba", đến đứa kia gọi "dì ba" ...nó gọi thế chỉ để được ta nhìn nó .....nếu hong nhìn nó và cười thì tụi nó ....réo đến khi nào ta nhìn lại thì tụi nói mới thôi.

                        Trưa này, trong lúc giữ 3 đứa nó cho đứa em chở mẹ đi nha sĩ, ta sau khi đùa với 3 nhóc mệt quá, nên định là nằm đọc sách một xíu, hihihi mà dĩ nhiên, ta đọc sách thì phải có sách cho tụi nó , nếu hong tụi nó hong để ta yên. Nên ta chạy vào phòng nhỏ em vát 6 - 7 quyển sách truyện tranh màu mè đem ra cho tụi nó. Thế nhưng tụi nhóc có để ta yên đâu, mỗi đứa rinh 1 quyển sách chạy lại chổ ta nằm, đứa thì ngồi ngay vai ta, đứa ngồi ngay bụng, đứa ngồi dưới chân ....rồi nó bắt đầu réo nghen :

                        - Look! Dì ba, what's this?

                        Cứ câu hỏi đó, nó hỏi tới tấp, mỗi khi đứa này lật trúng hình con gì thì nó chỉ vào hình và hỏi, hỏi đến khi ta trả lời thì tụi nó mới chịu lật sang trang khác. Mà lật qua trang khác thì nó có chịu im đâu ....thế là .....cứ bản cũ sao lại ...nó tới tấp hỏi ....ta trả lời muốn đứt hơi ....hihih ....

                        Ừ thì, ta cũng phải ngưng đọc sách nhìn hình mà nói, nào là khỉ, chim, chó , baby, ...ôi tùm lum. Có cái hình kia, nhóc cưng hỏi ta là gì, ta ngoảnh cổ lại xem và nói là rắn. Đứa em song sinh của nó nghe nói là rắn, nên nó nhớ lại hình như nó vừa lật ở đâu đó có cũng có hình con rắn, (dĩ nhiên, vì ta mới trả lời cho nó đâu vài phút trước á) thế là ảnh te te đi tìm. Cuối cùng quyển sách đó nằm trong tay của cậu út. Nó chạy lại giật ...và thế là ....khóc nhau inh ỏi ....... ôi ...nhức cái đầu. Ta thường phục nhỏ em ta á, làm sao mà nó có thể ....mỗi ngày chịu được 3 nhóc tì quậy hén ...ờ .....còn thêm một tin vui ....nó đang có thêm baby nữa á ....!

                        Ta nghe xong muốn xỉu! Phải công nhận ...ta phục nó sát đất. Chắc điệu này ta phải tôn nó làm chị cả á.
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.05.2006 09:16:00 bởi diên vỹ >
                        #12
                          diên vỹ 19.05.2006 23:18:22 (permalink)
                          Bửa hôm chiều chủ nhật, ta gặp chị....

                          Ngày xưa, ta và chị làm chung, nên hầu như là từ sáng tới chiều bao giờ ta và chị cũng xúm xích bên nhau kể chuyện trời trăng mây gió. Chẳng biết sao....ta thích chị và chị thì thích nghe ta...kể chuyện.

                          Mà lần đầu tiên gặp chị đó nhe,....ta chẳng có thiện cảm tí nào. Ta về nói với mẹ là:

                          - Mẹ, con hỏng thích chị đó...?

                          Mẹ ngạc nhiên hỏi:

                          - Sao vậy, mẹ thấy nó vui vẻ lắm mà.

                          Lúc bấy giờ chị là bạn thân của chị hai ta, nên chị hai ta nói đủ thứ tốt về chị, ta thì cố tình bôi bác....., ta bảo:

                          - Người gì bất lịch sự quá, em tới nhà chỉ, chẳng thấy chỉ chào em một tiếng...nên em hong thích.....!

                          Rồi một hôm, ta đang lang thang tìm việc làm, chị nói với mẹ là trong hãng chị đang cần người. Thế là ta bắt đầu đi làm chung với chị. Ngày đầu tiên, cũng không biết lý do gì đó, ta quên mất, nhưng ta đi chung với chị.

                          Phút đầu tiên hơi khó chịu, vì ta vốn không có thiện cảm với chị ngay từ đầu. Nhưng hỏng biết tại sao .....hình như có ai đó vặn trúng đài á, nên ta và chị vào câu chuyện hồi nào hỏng hay, và hai chị em cứ cười cười nói nói ....đến nổi từ đó, hể làm gì cũng đứng gần nhau để mong được nói chuyện.

                          Chị hay bảo ta:

                          - Em xạo quá trời ....!

                          Ta cười :

                          - Ai bắt chị tin ...!

                          - Vậy mà chị cam lòng tin mới chết chứ ...!

                          Ừ, ta hay nói ...chuyện .....xạo ....! ....Ừ thì ..một ngày làm việc chán ngắt, nên ta kiếm chuyện nói ....nói để chọc chị cười, để ...ừ cũng chẳng biết để làm gì nữa ....Có lẽ đời thường chán quá, nên .....con người ta .....tìm cách thoát ly chăng ...? Không biết ...có điều ...từ ngày ta không làm chung chị nữa thì hai chị em ít gặp nhau lắm.

                          Tính của chị rất vô tư. Trong mấy năm làm chung, hầu như chưa một lần nào ta và chị cãi nhau ...hay bất đồng ý kiến cả. Mẹ thường hay bảo ta:

                          - Con cuốn gói qua nhà P. ở luôn đi !

                          Ta hỏi tại sao thì mẹ trả lời :

                          - Còn hỏi, con gái gì mà vô tư, con gái gì mà ....hư quá!

                          hihihi ...ừ trong mắt mẹ, ta và chị ...là thuộc loại vô tư và hư lắm ...cái hư theo nghĩa của mẹ là ...đi thì quên chìa khoá, gặp ai thì .....hay quên không nhớ mặt, hoặc người ta làm gì thì làm, ta và chị ít khi để ý đến.

                          Hôm gặp lại chị, chị vui lắm, gần 10 giờ tối rồi mà chị còn chưa chịu cho ta về .....cứ kéo lại nói chuyện, bảo là khó lắm mới gặp nhau.

                          Quả thật, đời sống bên này bận rộn quá, mặc dù mình cũng là người bình thường thôi, sáng đi làm, chiều về nhà, ngày qua ngày nối tiếp, ngay cả khi chị em ở trong nhà còn khó gặp, huống chi bạn bè.

                          Ta nhìn chị, chọc :

                          - Chà, dạo này em thấy chị đẹp ra à nghen!

                          Chị tủm tỉm cười rất dễ thương ....và cũng câu ngày xưa:

                          - Em là xạo số một !

                          - Em nói thật mà, .....

                          Rồi ta giả đò suy nghĩ đôi phút ....và nói:

                          - Hmmm ....mà em thấy con người ta có tình yêu thì cái đôi mắt nó ánh lên một niềm vui á chị .....và cả da vẻ cũng hồng hào nữa ...mùa xuân đang đến với chị hả ....?

                          Nhẹ chồm tới quánh ta một cái ....lầm bầm :

                          - Em đó nghen ....giỏi nhất là nói xạo ...! Cả mấy năm không làm chung, em cũng chẳng thay đổi tí nào.

                          Rồi hỏng biết chị nghĩ sao đó ....chị lại tiếp:

                          - Mà thiệt em ...hihih ...chị cũng tự dưng thấy mình đẹp ra ...!

                          - Đó , em nói mà ....!

                          - Thiệt ra ....ừ mà em biết hong .... đàn bà mà hễ có ai ngày ngày thỏ thẻ vào tai nói là mình đẹp, thì tự nhiên khi soi gương cũng thấy mình đẹp ra.

                          Ta bật cười thật lớn. Chị thẹn đỏ mặt.

                          Mà đúng. Cuộc sống của những người bình thường, như ta, như chị ...thì có cầu mong gì đâu. Nếu may mắn được một người hết lòng yêu mến thì còn gì hạnh phúc bằng.

                          Có một khoảng thời gian chị rất khổ sở. Khổ vì chồng ...! Ừ, hầu như mọi con người khi lớn lên, khi bước vào đời thì ít nhất một lần ....chịu khổ .....

                          Chồng của chị ...sau khi cưới cả gần 10 năm nói 1 câu nghe ..lãng xẹt ...:

                          - Anh không hề yêu em, .....người anh yêu là ......

                          Trời! Nghe lãng xẹt không thể tưởng.

                          Sau khi biết được anh ngoại tình, chị vẫn tha thứ, và mong anh trở về!

                          Trời! Ta chỉ biết lắt đầu .......!

                          Lúc đó ta bảo chị:

                          - Tha thứ là một cái hay á chị ...., nhưng tha thứ kiểu này có hại cho mình thôi. Chị có thể không giận anh, nhưng chị cũng phải biết tự lo chính mình, chị trẻ, đẹp, lại dễ thương, thêm vào chị đâu phải thuộc loại đàn bà sống nhờ vào người đâu ...chị tự lực, chị thông minh nữa ...em nghĩ, chị nên để cho ảnh đi đâu thì đi ....sống ra sao thì sống ....chị cứ sống cho mình, em tin là một người như chị sẽ có một người đàn ông xứng đáng để yêu á.

                          Không biết chị nghĩ gì, ta không rõ .....để rồi cuối cùng nghe mẹ bảo chị cũng tìm được một người yêu!

                          Và như bây giờ, thì chị vui lắm. Cả đứa con gái của chị cũng cứ hay đốc thúc chị tiến đến hôn nhân với người sau này. Cô bé chỉ 10 tuổi thôi, nhưng rất thông minh và nhạy cảm ...., cô bé bảo với chị :

                          - Con thích chú lắm mẹ ơi, sao mẹ không đám cưới với chú ....

                          Chị nói đùa với cô bé:

                          - Mẹ cũng thích chú, nhưng bà dì không ưa chú , mẹ biết tính sao ?

                          Cô bé trợn mắt hỏi lại chị :

                          - Thế ...mẹ nghe lời con hay nghe lời bà dì ...!

                          Ta nghe câu chuyện mà không khỏi bật cười ....Ừ bà dì ....chỉ là một người trong hội thánh, vì gia cảnh đơn độc lại bịnh hoạn liên miên, tuổi lại già ...nên chị đem về nhà ở chung, bà có thể giúp chị trông nhà, đồng thời lại có được một chổ ở mà không cần đi làm cực khổ.


                          Ơ, ta thì thấy rằng hễ yêu nhau, mến nhau thì nên cùng nhau hưởng cái tình cảm đó, hơi sức đâu mà đắng đo cho mệt. Còn nếu lỡ tình cảm nhạt phai thì thôi anh đi đường anh, em đi đường em cho nó gọn, gây nhau chi những cái khổ nà. Cuộc sống đã quá phiền rồi, tại sao mình lại tự đày đọa nhau chứ? Thiệt ta chẳng hiểu nổi....!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2006 19:58:40 bởi diên vỹ >
                          #13
                            diên vỹ 20.05.2006 00:00:58 (permalink)
                            Thường mỗi ngày 5 giờ sáng là anh và ta phải dậy để chuẩn bị chạy bộ. Chạy 1 tiếng thôi.

                            Cũng như thường lệ, cái đồng hồ báo thức ré lên, là anh bắt đầu đi xúc miệng, bật computer lên để coi thời tiết nóng lạnh ra sao.....và ghét, hể ta dậy mang giày, bận đồ chạy bộ vào thì anh tắt computer ngay và đi sớm. Còn ngược lại bửa hôm nào ta lười nướng thêm đôi phút và ngủ quên luôn cả 45 phút thì...anh vẫn cứ điềm nhiên ở trong phòng computer mà.....đọc tin tức.

                            Và sáng này, vì lười nên ta nướng....đến 5 giờ 45 mới dậy. Nghe ta dậy là anh tắt computer ngay chạy ra. Ghét, ta hỏng thèm nói tới anh. Anh hỏi, ta cũng im.

                            Ra đến ngoài sân, anh cằn nhằn:

                            - Sao ngày nào em cũng giận anh?

                            Ức ta la lên:

                            - Ngày nào.....cũng giận nghĩa là sao? Anh làm ơn nghĩ kỷ lại hôm qua em có giận anh không?

                            Anh nghĩ một hơi rồi nói...

                            - Thế thì không !

                            Ta ức quá.... hihih mà hong hiểu sao mỗi khi ức là nước mắt nó rớt ra hà....Nên anh bực bảo :

                            - Trời ơi ! Vậy cũng mít ướt!

                            - Anh nói oan người ta mờ!

                            - Mà rõ ràng em đang giận anh á!

                            - Ai biểu anh mê computer...!

                            - Trời....anh....pay mấy cái bill mà

                            - Pay mấy cái bill mà tốn cả 45 phút à!

                            - Thì tại...anh check thời tiếc !

                            - Check thời tiếc tốn hong tới 1 phút !

                            -...Ờ thì tại anh...!

                            Được thế ta lại ré lên....

                            - Đã vậy còn hong biết lỗi, còn dám đổi thừa giận anh mỗi ngày....từ nay em bỏ mặc anh, em sẽ hỏng thèm nói gì nữa

                            - Thôi...! Anh sai ! Em làm ơn đừng bỏ mặc anh nghen....được không...?

                            hihihih Hỏng biết sao mỗi khi giận anh là ta thấy giận mình hơn xíu. Người ta nói con người tham lam, được cái này mong cái kia, chắc có lẽ ta cũng vậy....Nên...cứ hay giận hờn vô lý.... Ơ mà kệ, biết sao giờ, ảnh mà hết thương thì ta cũng đành chịu, chứ hỏng lẻ van xin này nỉ.....còn mà nếu ảnh còn thương thì ta nghĩ...chắc hỏng sao.

                            Tự nhiên ta cảm thấy chán. Chán mình, chán người...chán cả cuộc sống...ừ tự nhiên có 1 cái chán to đùng nó khiến ta chẳng thèm chạy bộ nữa...ta lê từng bước một cách nặng nhọc......Ta đá những viên sỏi tứ tung....ta thấy....ơ cuộc sống sao mà vô nghĩa quá.....và ta thấy bản thân tầm thương đến vô cùng.

                            Anh chạy một vòng, anh bỏ mặc ta.....Anh chạy thêm vòng thứ hai....gặp ta, anh quay lại nói....

                            - Vy à, anh vẫn yêu em....!

                            Ngộ hén, tự nhiên ta thấy mắc cười. Cố nín cười lắm mà.....hỏng được. Thấy ta vẫn cuối đầu, gầm mặt. Anh chạy tới kéo tay ta bảo:

                            - Anh biết em lo cho anh, anh biết.....anh sai... Đừng giận anh nghen.

                            Đến lúc này, ta không thể nín cười được. Nên bật cười lớn và nói:

                            - Anh xạo á....!

                            Và kỳ thật, hôm nay một tiếng qua rất nhanh, thường bửa ta hay hỏi anh sao lâu quá, anh có ăn gian không...v.v.v.....

                            Anh kể về chuyện hãng, anh kể về những người bạn.....Anh nói:

                            - Kỳ nghen em, tại sao.....mấy nhà tâm lý học tạo ra những bài trắc nghiệm đúng với mình quá vậy?

                            Ta cười, bảo :

                            - Có gì khó đâu nè, chỉ tại....số đông người ta thường đặt ra một định nghĩa cho một vật rồi mình tin theo đó và họ lấy đó làm chuẩn thôi.

                            Anh bảo trong một trắc nghiệm bảo là chọn màu.....anh chọn màu vàng khi anh nghĩ đến ta, và kết quả bảo là màu vàng là màu nói về một người anh không thể nào quên....

                            Xí đúng là nịnh....! Biết ta đang giận anh bày trò. Nhưng ta thấy vui vui.

                            .....

                            Ừ thì anh đi làm rồi....ta lại ở nhà...lại với 4 bức tường.....! Bạn cùng ta chỉ là chiếc máy tính và những chương trình vụng vặt.....Không phải ta than hay chê cuộc sống bình thường này, mà chỉ tại...ta thấy....chán mình quá. Hỏng hiểu sao dạo này ta lười học quá.....!

                            Đọc về quyển những người đàn bà lừng danh thế giới thì ta thấy chán hơn. Ừ....mình bình thường quá phải không? Bình thường đến nổi không biết vui với cuộc sống....!

                            Người bạn bảo ta là :

                            - Nổi tiếng rồi sao chứ, cũng thế thôi ...!

                            Ừ ta biết ...nhưng ít ra ..mình cũng thoả chí tung hoành ngang dọc chứ phải hong ? ..... Chứ cái gì mà thui thủi sống rồi thui thủi biến mất, sinh ra hong ai hay, chết đi chẳng ai biết ....ôi nó vô vị làm sao á ....! Nghĩ đến đó, nên sáng này ta hỏi anh ?

                            - Có phải dù em tầm thường anh cũng yêu , phải không ?

                            - Ý của em là ...

                            - Ví dụ sau này, 10 hay 20 năm nữa em cũng vẫn là em, cũng chẳng làm nên cái gì với đời, anh cũng yêu phải không ?

                            - Ửa , bộ em định thành ...cái khác hả

                            - Ừ thì, giống như là .... giàu á

                            - Em dám chê anh nghèo ...?

                            - Xí ...!

                            Hơi ..... người ta hỏi mà anh trả lời đâu đâu á ...! Mặc .....! Ừ lòng ta tự nhiên chùng xuống ...lạ quá ....!

                            Ta đọc đâu đó bảo :

                            - Muốn thành công trong đời, thì con người ta cần phải có sự kiên nhẫn, ý chí và khao khát....

                            Ôi....cái gì ta cũng không có....chẳng biết ta khao khát cái thứ gì đây nữa...? Có đôi lúc ta thấy hoảng hồn khi nghĩ đến mình 60 tuổi rồi mà vẫn ngồi trước trang nhật ký như ngày hôm nay.....! Điều đó thật kinh dị quá....!
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2006 20:03:35 bởi diên vỹ >
                            #14
                              Mộc Hoa Lê 20.05.2006 12:09:07 (permalink)
                              Những câu chuyện đời thường lãng đãng như khói như sương,
                              xa xa gần gần, huyền huyền, ảo ảo,
                              êm êm, dịu ngọt, ru mát hồn người tìm đến
                              như chốn nghỉ sau những áp lực đời thường.

                              Mong mỗi ngày tỷ dành chút thời gian ghé qua
                              viết đôi dòng tâm tư, tình cảm
                              cho muội thỏa lòng mong đợi.

                              Cám ơn tỷ nhiều.

                              Thân ái!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2006 13:22:02 bởi Mộc Hoa Lê >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 15 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 217 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9