Trưa qua anh đi làm về khoảng 2 giờ gì đó, sau khi mở cửa phòng ra, thấy ta, anh nhìn một cái ...rồi lặng lẽ đi ra ngoài ngồi ... Ta cảm giác có điều gì đó không ổn, nên chạy ra hỏi :
- Anh sao thế?
- Anh mệt..!
- Mệt?
Anh bắt đầu kể....Anh bảo....:
- Anh mệt vì bực mình ông Michael Jones quá.
Hơi...lại là cái ông supervisor thí ghét đó... Ngày xưa ta cũng làm cho ông ấy, tính ông ấy thì rất ngộ, lúc buồn lúc vui, lúc la lối um sùm, lúc chỉ cười....Nhưng ông ấy tốt với ta lắm....Có lẻ tại ta nhỏ con, lại làm gì cũng im lìm, không như anh..., chuyện gì không đúng thì anh phải nói. Ta đã bảo với anh rất nhiều lần là....đừng nên mong tìm cái sự công bằng khi mình chỉ là mình nhỏ nhoi.....Nghe ta nói thế, anh phì cười bảo :
- Tại em bé ti tí nên em nói thế, nhưng anh thì khác, họ đừng hòng bắt anh xuống nước hay tuân phục họ một cách ngu xuẩn...!
Á trời..! Đàn ông,...phái mạnh.... Đúng như là cái nghĩa của nó....!
Ta lại hỏi anh :
- Ông ấy lại làm gì anh nữa...?
Anh bắt đầu kể :
- Thì em nghĩ coi, sáng anh vừa vào, Marvin bảo anh là Michael Jones kêu anh qua bên Dell làm, anh bực quá anh tự chửi thề một câu thôi...không ngờ hắn đứng ở bàn đối diện nghe được, và chạy lại kêu anh vào văn phòng bảo là phải ký tên này nọ cảnh cáo là không được chửi thề. Anh mới nói là chẳng thèm ký, và hỏi hắn là anh chửi thề thì đã sao, ai nghe? ai làm chứng? Nếu bắt anh ký tên thì phải kêu người nào đó ra làm chứng là đã nghe anh chửi thề....Và chẳng lẽ, anh là một con người thì anh chẳng có những cái bức xúc sao? Khi bức xúc, anh chẳng thể tự chửi một câu cho chính mình à....Trong khi đó, thiên hạ xung quanh họ nói tục chửi thề hằng bửa, họ nghe cả những nhạc rap toàn là những câu bậy bạ....Và ở giới đàn ông....Chửi một câu đã chết người sao?
Nghe anh phân bài, ta mĩm cười...hỏi :
- Thế ổng trả lời sao?
- Dĩ nhiên ổng bí, tưởng tìm cơ hội để chọc sau lưng anh....Đúng là ngu xuẩn. Rồi anh lại send email cho HR, bảo là ông ấy quấy rầy anh.....!
Trời..! Đúng là anh chẳng bao giờ khuất phục kẻ khác...! Hơi....ta lại hỏi :
- HR nói sao?
Anh bực mình bảo :
- Đáng ghét, họ lại cùng một phe, bà ấy bảo ông ấy là supervisor thì ông ấy có quyền nói thế...! Em nghĩ bà ấy đáng ghét không? Anh liền sent lại một cái email giải thích... Bà ấy bảo thứ hai cùng Michael Jones vào HR nói chuyện....
Nghe anh phân trần này nọ một hồi..ta lại nói :
- Có lẽ họ phải đuổi anh á..!
- Lý do?
- Tại....như Michael Jones nói là anh dẫn đầu cho người khác khiến họ không nghe lời ông ấy....Với lại anh cũng biết....lẽ phải đâu bao giờ ở công nhân...trừ phi..anh chính là người làm ra lẻ phải...
Anh lại chửi một câu...! Ta im lặng...Thở dài...rồi bảo :
- Nè, Thứ Hai lên HR nhớ đừng chửi thề nghe, hỏng thôi trúng kế ổng á...!
Anh cười bảo :
- Ừ, không đâu....! Mà họ làm quá, anh kiện họ á..., dù kiện không thắng, anh cũng khiến cho Michael Jones phải lao đau lận đận anh mới chịu...! Anh rất ghét ông ấy....!
Ta lại chỉ biết thở dài. Ta không thích tranh đua, ta chẳng mong tìm cái chi để chứng minh mình đúng với thiên hạ...Đúng sai có là gì , chẳng qua là do ở suy nghĩ của từng cá nhân con người mà chính hoàn cảnh xung quanh tạo cho họ cái suy nghĩ đó...Đời sống không như bài toán, nên chẳng thể có duy nhất một kết quả...Mà đời sống là một cái hộp. Nhưng cái hộp thì chỉ có 6 mặt thôi,...đời sống lại có trăm vạn hình thù, mỗi hình thù là một cách nhìn của cá nhân con người.... Anh thường hay bức xúc về cách người này thế này , người kia thế nọ thì anh sẽ cứ mãi quẩn quanh trong những cái bức xúc đó...Tại bởi có mấy ai đủ trí thức, đủ cảm thông để nhìn đời bằng một con mắt thiện cảm đâu....
Anh thành thật, anh tôn sùng lẻ phải, đều đó rất quí. Nhưng chính cái tính quá thẳng của anh lại là sự cản trở cho cuộc đời của anh. Không biết đã bao phen anh gặp xui rủi cùng gì cái tính này. Nhưng có lẽ cũng vì cái tính này mà ta rất mến phục anh.
Thấy ta im lặng, và có lẽ vì suy nghĩ lung tung nên khiến cho gương mặt ta lộ sắc lo âu. Anh hỏi :
- Nè, em thấy anh sai à...!
- Không, anh không sai....Nhưng....
- Em giận anh..?
Ta phì cười bảo :
- Giận làm gì, anh đâu phải là trẻ nít, anh biết anh làm gì mà, em chỉ lo là...anh phải thêm lận đận thôi...!
- Tại ông ấy quá đáng mà. Anh bảo ông ấy, muốn anh làm bên Dell thì phải có đủ dụng cụ cho anh, với lại anh không làm bên ấy cả năm rồi, anh làm sao nhớ được phải làm như thế nào...Khi anh hỏi tới những dụng cụ cần thiết thì ông ấy xua tay bảo thôi không cần anh làm...Em xem đó, ông ấy lợi dụng cái quyền hành của ông ấy mà quấy rầy anh. Anh không như những kẻ rục rè nhác chết khác, chịu đựng sự sai khiến tầm bậy của ông ấy.... Dù cho có bị đuổi, anh cũng phải hiên ngang bước ra chổ đó chứ đừng hòng anh khuất phục. Lần trước ông ấy lớn tiếng với anh trước mặt mọi người, đã bị anh cho một trận. Ngu xuẩn như thế mà dám đối đầu với anh thì chỉ có tự hại mình thôi.
Á trời ạ...! Ta nghe xong muốn xỉu. Phái mạnh...! Lại là phái mạnh... Hình như rất thích chiến tranh. Mà không, anh không sai. Nhưng cao ngạo quá cũng là cái nguy cho mình... Nhiều lần ta bảo anh bớt cái tính cao ngạo lại đi..thì anh bảo :
- Anh đâu cao ngạo.., chỉ có điều anh ghét ai ngu xuẩn thôi...
Trời ạ....! Vô phương.... Ta đọc một chuyện xưa, quên tên nhân vật, nhưng ta nhớ mài mại là bà vợ thấy chồng mình chỉ là tên đánh xe cho một viên quan nọ thôi mà cái mặt vênh vênh váo váo...nên đã trách khéo chồng,...nhờ thế mà người chồng thấy rõ cái sai của mình và biết sửa, sau này cũng nhờ đó mà thành đạt.... Nhưng....thời đại này, nhất là ở đây, hình như tính khiêm nhường không thể sử dụng được thì phải...... Cũng như đi xin việc làm mà khiêm nhường bảo mình không giỏi thì có nước về nhà ăn mì gói thôi..
Mà cũng đành chịu thôi , anh làm sao đó thì làm, muốn tỏ ra khí khái đàn ông thì cứ tỏ.... Bản tính của anh mà, nhưng ta lại có một cảm giác buồn buồn lạ....! Nhưng rồi cũng chỉ biết thở dài thôi....! Nhiều lần đã bảo anh...ráng cố gắng đừng để ý xung quanh, mọi người có ai thèm nghĩ cho người khác đâu mà anh cầu ở cái đó....Nghe ta nói anh phì cười bảo :
- Tại em bé xíu nên em phải khiêm nhường, nếu em như anh....Em sẽ chẳng để yên cho ai cố tình chạm vào em đâu.
Ừ thì đành vậy. Mà anh đã nửa đời lận đận với cái tính này , sao anh không ngán hén...Biết làm thế sẽ nguy cho mình mà vẫn làm.... Chân thật, ngay thẳng là một tính tốt...nhưng tội cho anh quá..., cuộc đời này còn mấy ai chân thật...Bởi..có bao nhiêu thì đã bị người ta tìm cách hại hết rồi còn gì...! Thiệt là tình...! Phiền quá...! Mà hình như ta lo cho mình nhiều hơn thì phải.... Ta xấu quá phải không?... Ta sợ anh sai sót điều gì thì ta bị bơ vơ á... Ta sợ nếu rủi có điều gì không hay xảy ra cho anh, rồi thời gian ta lại có một người đàn ông khác....người đàn ông đó có lẽ do ta mù quáng chọn lựa, hắn sẽ đánh ta nè, đánh ta như một gã đàn ông vừa qua đánh chết vợ mình... hoặc dầy dò ta bằng những hành động hung dữ của hắn... Không hiểu sao, ta lại có một cảm giác sợ hãi kinh khủng. Chẳng lẽ đàn ông trên đời ngoài anh, đều cho ta một cảm giác đó sao? Họ có thật sự hoàn toàn xấu không? Có lẽ không, nếu không sao biết bao phụ nữ vẫn yêu họ. Mà không, họ không xấu , chỉ tại tính ta có thể khiến họ xấu....! Bởi vì không có ai sẽ như anh chịu đựng những lúc ta bực mình la lối, hoặc những lúc ta ngồi khóc vô vớ....v..v.... Ta nghĩ ai rồi cũng sẽ trở thành một vũ phu nếu họ là người yêu của ta...Ngoại trừ anh.... ! Nhưng ai biết đâu, anh cũng có thể là một vũ phu...Ơ...sao mà ta ngán quá...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2006 22:41:33 bởi diên vỹ >