chuyện.....đời thường....!
Thay đổi trang: << < 131415 | Trang 15 của 15 trang, bài viết từ 211 đến 217 trên tổng số 217 bài trong đề mục
diên vỹ 01.12.2006 23:55:48 (permalink)
Thời tiết thật kỳ quái. Mới hôm qua gió mát hiu hiu, hôm nay lại lạnh cóng người. Sáng bước ra ngòai, ý mà ta mặc 2 lớp áo, thêm cái áo lạnh dầy cui rồi mà cũng vẫn thấy lạnh. Ta ngán nhất là những cơn gió mùa đông chạm vào da thịt rát làm sao á. Mùa đông sẽ kéo dài hàng mấy tháng, ngán quá đi thôi.
 
Chỉ còn 30 ngày nữa là hết một năm rồi. Nhanh quá !
 
Hỗm rày ta cắm đầu cắm cổ học và làm bài cho xong, mùa học chỉ còn 1 tuần nữa là dứt.
 
Đôi lúc cứ thèm đi học như thế này mãi.... Kệ cứ hãy là một sinh viên và đừng bao giờ lớn hơn nữa.
 
Hôm nay ta có một cảm giác không được vui , mà không, không hài lòng với chính mình thì đúng hơn. Có lẽ tại do bài làm ở trong lớp mà bà cô cho , nếu chỉ cần ta cố gắng thêm một xíu, chịu suy nghĩ thêm một xíu, có lẽ đã được. Sao có đôi lúc ta vội vã quá, dù thật sự không có cái gì cần phải vội vã....Ghét làm sao á....!
 
 
diên vỹ 02.12.2006 00:36:22 (permalink)
Trong lớp reading, bà cô làm cho mỗi đứa một cái folder, trong folder đó bà cô ghi tất cả những con điểm của từng cá nhân học sinh. Hôm nay , nhỏ Whiney lật cái folder của nhỏ ấy ra, phát hiện chữ "X" to đùng ở ngay cột điểm, cô bé la lên và hỏi bà cô tại sao....

Bọn ta nghe nhỏ la thế cũng lật ra xem, quả thật trong folder của ai cũng có chữ "X" to đùng....

Ta không biết là nếu  như bà cô xóa những con điểm của từng đứa, thế...không biết bà cô lấy con điểm nào để cho cho từng học sinh? Chẳng lẽ...cho tất cả pass hết sao?

Ta không thích cách làm đó, mặc dù điểm của ta rất tệ... Nhưng nếu các cô giáo cứ nhân từ kiểu đó thì học sinh đi học có nghĩa là chỉ học cho có cái bằng cấp rồi ra trường thôi, không cần biết mình đã học được chi, và cũng chẳng cần phấn đấu nếu như mình tệ....

Trong lớp spanish, french....tất cả các bà cô điều như thế, tìm đủ mọi cách để học sinh có thêm extra credit...để cộng vào con điểm của các bài test....

Sao các bà cô làm như thế? Có lòng giúp học sinh chăng? Hay.....các bà cô sợ lớp khó quá sẽ không ai lấy và.....cuối cùng thì mất job?

Nhất là trong lớp spanish.., ta thà ở nhà học còn hơn đi đến trường, lạnh thấy mồ mà lại chẳng học được chi...., mà không, tất cả các lớp ở đại học là thế , phải tự học, chứ các thầy cô lại chẳng có thể giúp mình cái gì hơn ngòai những câu hỏi....

Vậy mục đích đến trường là gì , trong khi sách về chuyên môn thì đầy dẫy , chỉ cần có đủ tiền mua nó về là có thể tự học....!

Hay...suy nghĩ của ta sai? Mà không, có lẽ ít ai có thể tự học được, cũng như ta, chẳng thể nào tự mình học được, phải đến trường...để có thể là cái gì đó thúc đẩy mình...

Hmmm ta cũng chẳng hiểu nổi..., tại ta bất phục cách các bà cô làm như thế, nên ta đâm ra có  chút gì đó chán chán..., dầu cách đó rất có ích cho số điểm rất thấp của ta, nhưng..ta vẫn thấy không thích....!

Từ nay phải ráng tự học mới được, cứ lười hòai..thành ra chẳng nên thân cái chi và càng ngày càng thấy không hài lòng xíu nào với bản thân cả...Ghét quá, bài làm dễ ợt mà cũng làm hong được.... Cứ mang hòai cái tính vội vã ấy , thành ra chẳng nên thân...!

Hôm nay..sao đâu á, không cảm thấy vui tí nào...!
diên vỹ 02.12.2006 23:32:18 (permalink)
Thứ hai này sẽ có bài thi trong lớp Spanish ..., và có một bài kiểm tra trong French ...và chỉ có ngày hôm nay để ôn bài, vì chiều và nguyên cả ngày mai phải đi làm....!

Tự nhiên ta thấy ngán...! Ngán cho cái cách học gạo của ta ...Học chỉ để thi..., thi xong quên tất cả...!

Mùa sau ta lấy 2 lớp duy nhất....! Và mua thêm sách vở để tự mình học Grammar của Anh Văn...!

Đôi lúc ta phải phì cười cái tính....khờ khạo ngu ngơ của mình...!

Sáng nay thức dậy mà lười ra khỏi tấm chăn, ta nằm nhìn ra cửa sổ..., nhìn trần nhà, ngắm những tia sáng dễ thương....

Xoè đôi bàn tay, ta nhìn những dòng chỉ tay của mình...chợt thở dài..

Số mệnh...? Ta có tin không? Hay con người có thể xoay chuyển  được số mệnh...?

Anh thì bảo không có số mệnh gì cả..., con người thành bại hay không là do bản thân, do tự mình siêng năng và đeo đuổi theo con đường mình thích...Và ai ai nếu cứ siêng năng, cố gắng không ngừng, học hỏi và làm việc, và nhất là biết lo cho cho sức khoẻ để tránh bệnh tật thì  ở cái tuổi 40-50 là sẽ bắt đầu thành đạt thôi...

Anh nói...ta thấy cũng có lý...! Hoá ra đơn giản thế sao? Một kiếp người....Đơn giản là thế....!

Nhưng con người mấy ai có thể...đơn giản được...Lại có lắm lần sai, lại có quá nhiều lo lắng....

Sáng nay gặp, người bạn hỏi ta :

- V hình như không luyết tiếc quá khứ?

Ta giậc mình.....hỏi lại...bạn giải thích.......và nói?

- V hạnh phúc lắm à...?

Hạnh phúc....?...Ta phì cười...nửa đùa , nửa thật bảo :

- Phải hạnh phúc thôi..., không muốn tính toán, không muốn lắng lo....!

Bạn im lặng....! Hình như...có điều gì đó buồn lòng...!










diên vỹ 03.12.2006 21:50:35 (permalink)
Trưa qua anh đi làm về khoảng 2 giờ gì đó, sau khi mở cửa phòng ra, thấy ta, anh nhìn một cái ...rồi lặng lẽ đi ra ngoài ngồi ... Ta cảm giác có điều gì đó không ổn, nên chạy ra hỏi :

- Anh sao thế?

- Anh mệt..!

- Mệt?

Anh bắt đầu kể....Anh bảo....:

- Anh mệt vì bực mình ông Michael Jones quá.

Hơi...lại là cái ông supervisor thí ghét đó... Ngày xưa ta cũng làm cho ông ấy, tính ông ấy thì rất ngộ, lúc buồn lúc vui, lúc la lối um sùm, lúc chỉ cười....Nhưng ông ấy tốt với ta lắm....Có lẻ tại ta nhỏ con, lại làm gì cũng im lìm, không như anh..., chuyện gì không đúng thì anh phải nói. Ta đã bảo với anh rất nhiều lần là....đừng nên mong tìm cái sự công bằng khi mình chỉ là mình nhỏ nhoi.....Nghe ta nói thế, anh phì cười bảo :

- Tại em bé ti tí nên em nói thế, nhưng anh thì khác, họ đừng hòng bắt anh xuống nước hay tuân phục họ một cách ngu xuẩn...!

Á trời..! Đàn ông,...phái mạnh.... Đúng như là cái nghĩa của nó....!

Ta lại hỏi anh :

- Ông ấy lại làm gì anh nữa...?

Anh bắt đầu kể :

- Thì em nghĩ coi, sáng anh vừa vào, Marvin bảo anh là Michael Jones kêu anh qua bên Dell làm, anh bực quá anh tự chửi thề một câu thôi...không ngờ hắn đứng ở bàn đối diện nghe được, và chạy lại kêu anh vào văn phòng bảo là phải ký tên này nọ cảnh cáo là không được chửi thề. Anh mới nói là chẳng thèm ký, và hỏi hắn là anh chửi thề thì đã sao, ai nghe? ai làm chứng? Nếu bắt anh ký tên thì phải kêu người nào đó ra làm chứng là đã nghe anh chửi thề....Và chẳng lẽ, anh là một con người thì anh chẳng có những cái bức xúc sao? Khi bức xúc, anh chẳng thể tự chửi một câu cho chính mình à....Trong khi đó, thiên hạ xung quanh họ nói tục chửi thề hằng bửa, họ nghe cả những nhạc rap toàn là những câu bậy bạ....Và ở giới đàn ông....Chửi một câu đã chết người sao?

Nghe anh phân bài, ta mĩm cười...hỏi :

- Thế ổng trả lời sao?

- Dĩ nhiên ổng bí, tưởng tìm cơ hội để chọc sau lưng anh....Đúng là ngu xuẩn. Rồi anh lại send email cho HR, bảo là ông ấy quấy rầy anh.....!

Trời..! Đúng là anh chẳng bao giờ khuất phục kẻ khác...! Hơi....ta lại hỏi :

- HR nói sao?

Anh bực mình bảo :

- Đáng ghét, họ lại cùng một phe, bà ấy bảo ông ấy là supervisor thì ông ấy có quyền nói thế...! Em nghĩ bà ấy đáng ghét không? Anh liền sent lại một cái email giải thích... Bà ấy bảo thứ hai cùng Michael Jones vào HR nói chuyện....

Nghe anh phân trần này nọ một hồi..ta lại nói :

- Có lẽ họ phải đuổi anh á..!

- Lý do?

- Tại....như Michael Jones nói là anh dẫn đầu cho người khác khiến họ không nghe lời ông ấy....Với lại anh cũng biết....lẽ phải đâu bao giờ ở công nhân...trừ phi..anh chính là người làm ra lẻ phải...

Anh lại chửi một câu...! Ta im lặng...Thở dài...rồi bảo :

- Nè, Thứ Hai lên HR nhớ đừng chửi thề nghe, hỏng thôi trúng kế ổng á...!

Anh cười bảo :

- Ừ, không đâu....! Mà họ làm quá, anh kiện họ á..., dù kiện không thắng, anh cũng khiến cho Michael Jones phải lao đau lận đận anh mới chịu...! Anh rất ghét ông ấy....!

Ta lại chỉ biết thở dài. Ta không thích tranh đua, ta chẳng mong tìm cái chi để chứng minh mình đúng với thiên hạ...Đúng sai có là gì , chẳng qua là do ở suy nghĩ của từng cá nhân con người mà chính hoàn cảnh xung quanh tạo cho họ cái suy nghĩ đó...Đời sống không như bài toán, nên chẳng thể có duy nhất một kết quả...Mà đời sống là một cái hộp. Nhưng cái hộp thì chỉ có 6 mặt thôi,...đời sống lại có trăm vạn hình thù, mỗi hình thù là một cách nhìn của cá nhân con người.... Anh thường hay bức xúc về cách người này thế này , người kia thế nọ thì anh sẽ cứ mãi quẩn quanh trong những cái bức xúc đó...Tại bởi có mấy ai đủ trí thức, đủ cảm thông để nhìn đời bằng một con mắt thiện cảm đâu....

Anh thành thật, anh tôn sùng lẻ phải, đều đó rất quí. Nhưng chính cái tính quá thẳng của anh lại là sự cản trở cho cuộc đời của anh. Không biết đã bao phen anh gặp xui rủi cùng gì cái tính này. Nhưng có lẽ cũng vì cái tính này mà ta rất mến phục anh.

Thấy ta im lặng, và có lẽ vì suy nghĩ lung tung nên khiến cho gương mặt ta lộ sắc lo âu. Anh hỏi :

- Nè, em thấy anh sai à...!

- Không, anh không sai....Nhưng....

- Em giận anh..?

Ta phì cười bảo :

- Giận làm gì, anh đâu phải là trẻ nít, anh biết anh làm gì mà, em chỉ lo là...anh phải thêm lận đận thôi...!

- Tại ông ấy quá đáng mà. Anh bảo ông ấy, muốn anh làm bên Dell thì phải có đủ dụng cụ cho anh, với lại anh không làm bên ấy cả năm rồi, anh làm sao nhớ được phải làm như thế nào...Khi anh hỏi tới những dụng cụ cần thiết thì ông ấy xua tay bảo thôi không cần anh làm...Em xem đó, ông ấy lợi dụng cái quyền hành của ông ấy mà quấy rầy anh. Anh không như những kẻ rục rè nhác chết khác, chịu đựng sự sai khiến tầm bậy của ông ấy.... Dù cho có bị đuổi, anh cũng phải hiên ngang bước ra chổ đó chứ đừng hòng anh khuất phục. Lần trước ông ấy lớn tiếng với anh trước mặt mọi người, đã bị anh cho một trận. Ngu xuẩn như thế mà dám đối đầu với anh thì chỉ có tự hại mình thôi.

Á trời ạ...! Ta nghe xong muốn xỉu. Phái mạnh...! Lại là phái mạnh... Hình như rất thích chiến tranh. Mà không, anh không sai. Nhưng cao ngạo quá cũng là cái nguy cho mình... Nhiều lần ta bảo anh bớt cái tính cao ngạo lại đi..thì anh bảo :
- Anh đâu cao ngạo.., chỉ có điều anh ghét ai ngu xuẩn thôi...

Trời ạ....! Vô phương.... Ta đọc một chuyện xưa, quên tên nhân vật, nhưng ta nhớ mài mại là bà vợ thấy chồng mình chỉ là tên đánh xe cho một viên quan nọ thôi mà cái mặt vênh vênh váo váo...nên đã trách khéo chồng,...nhờ thế mà người chồng thấy rõ cái sai của mình và biết sửa, sau này cũng nhờ đó mà thành đạt.... Nhưng....thời đại này, nhất là ở đây, hình như tính khiêm nhường không thể sử dụng được thì phải...... Cũng như đi xin việc làm mà khiêm nhường bảo mình không giỏi thì có nước về nhà ăn mì gói thôi..

Mà cũng đành chịu thôi , anh làm sao đó thì làm, muốn tỏ ra khí khái đàn ông thì cứ tỏ.... Bản tính của anh mà, nhưng ta lại có một cảm giác buồn buồn lạ....! Nhưng rồi cũng chỉ biết thở dài thôi....! Nhiều lần đã bảo anh...ráng cố gắng đừng để ý xung quanh, mọi người có ai thèm nghĩ cho người khác đâu mà anh cầu ở cái đó....Nghe ta nói anh phì cười bảo :

- Tại em bé xíu nên em phải khiêm nhường, nếu em như anh....Em sẽ chẳng để yên cho ai cố tình chạm vào em đâu.

Ừ thì đành vậy. Mà anh đã nửa đời lận đận với cái tính này , sao anh không ngán hén...Biết làm thế sẽ nguy cho mình mà vẫn làm.... Chân thật, ngay thẳng là một tính tốt...nhưng tội cho anh quá..., cuộc đời này còn mấy ai chân thật...Bởi..có bao nhiêu thì đã bị người ta tìm cách hại hết rồi còn gì...! Thiệt là tình...! Phiền quá...! Mà hình như ta lo cho mình nhiều hơn thì phải.... Ta xấu quá phải không?... Ta sợ anh sai sót điều gì thì ta bị bơ vơ á... Ta sợ nếu rủi có điều gì không hay xảy ra cho anh, rồi thời gian ta lại có một người đàn ông khác....người đàn ông đó có lẽ do ta mù quáng chọn lựa, hắn sẽ đánh ta nè, đánh ta như một gã đàn ông vừa qua đánh chết vợ mình... hoặc dầy dò ta bằng những hành động hung dữ của hắn... Không hiểu sao, ta lại có một cảm giác sợ hãi kinh khủng. Chẳng lẽ đàn ông trên đời ngoài anh, đều cho ta một cảm giác đó sao? Họ có thật sự hoàn toàn xấu không? Có lẽ không, nếu không sao biết bao phụ nữ vẫn yêu họ. Mà không, họ không xấu , chỉ tại tính ta  có thể khiến họ xấu....! Bởi vì không có ai sẽ như anh chịu đựng những lúc ta bực mình la lối, hoặc những lúc ta ngồi khóc vô vớ....v..v.... Ta nghĩ ai rồi cũng sẽ trở thành một vũ phu nếu họ là người yêu của ta...Ngoại trừ anh.... ! Nhưng ai biết đâu, anh cũng có thể là một vũ phu...Ơ...sao mà ta ngán quá...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2006 22:41:33 bởi diên vỹ >
diên vỹ 05.12.2006 09:47:11 (permalink)
Lớp spanish đã thi xong ...

Lớp French coi như cũng đã thi xong, tại bài kiểm tra khó nhất thì hôm nay bà cô đã cho rồi. Tuần sau chỉ cần làm thêm một bài kiểm tra nữa thì lớp học coi như đã chấm dứt. Nhưng bài kiểm tra kỳ sau so với bài kỳ này rất dễ, dễ gấp bội.

Lớp writing thứ tư này cũng sẽ thi, nhưng cũng không mấy gì khó, tại bà cô chỉ cover trong chapter 32 thôi.

Còn lại lớp reading, tới tận ngày nay mà bà cô vẫn chưa cho biết ngày để thi. Bữa hôm bà cô nói là sẽ bỏ hết các số điểm. Xong bửa nay bà cô lại nói là lấy các số điểm... Chắc bà cô về suy nghĩ lung lắm thì phải... :) Ơ sao cũng được,  đối với ta, điểm cao hay thấp cũng chẳng thành vấn đề, cái quan trọng là nội trong vòng 2 năm (bắt đầu từ năm nay ) ta phải thiệt sự biết tiếng anh (đọc và viết ) để đến năm 2009 vào U of M mà học thật sự chứ không phải lơ mơ như bây giờ á...!

Mùa tới ta nửa muốn lấy lớp spanish, nửa lại chần chừ..., lấy cũng đặng, mà không lấy cũng đặng....! French thì thôi, ta thật sự sợ quá, có lẽ chẳng dám lấy nó nữa....! Ngán vô cùng !

Hôm qua đi làm cả ngày từ sáng đến chiều, đáng lẽ ta và bà Shin với Kyoko là early shift, có thể về sớm, nhưng anh Mai xấu, đến gần giờ bọn ta về, anh bảo là có party khoảng 32 người nên không cho ai về cả. Ghét thì thôi. Ta có tỏ ra vẻ bực mình một chút, và chẳng có lòng giúp bàn của ai cả. Tội nghiệp bà Kyoko hình như thấy ta bực mình, nên bà không chịu về..., khi ta hỏi, bà bảo :

- Tụi mình cùng về một lượt á, tôi không muốn bỏ V ở lại một mình đâu...?

Nghe câu bà nói, dầu sự thật trong đó chẳng đúng 100%..., tại ta biết tính của bà.... Nhưng cũng thấy bớt bực.

Bực anh Mai, bực anh Việt....Bực đủ thứ, lại thêm mấy người làm ở sushi phách quá.... Ta chẳng hiểu tại sao họ lại hay tỏ vẻ bực dọc khi bọn ta trên này order sai hay khách cancel order.  Ừ thì bọn ta order sai thì nếu bực cũng châm chế đi... Còn khách cancel thì..trời ạ....ai mà biết phải làm thế nào ,....ai biểu sushi làm chậm ráng chịu chứ...

Ta cũng từng làm sushi chứ bộ, có gì đâu là khó...Trải tấm sea-weed ra đó, vò một nắm cơm trong tay rồi trải đều ra...sao đó tuỳ theo order của khách mà thêm loại cá như tuna, salmon, hay v.v..... Cali Roll thì có crab, bơ..dưa...crunchy shrim thì có...shrim với crunchy..cứ thế...xong cuộn tròn nó lại rồi làm thành một hình vuông...xong lấy con dao cắt ra làm 2, xếp 2 nửa lại rồi cất ra làm 4...Vậy thôi..Một người bình thường tập làm sushi khoảng đôi tuần thôi là có thể làm gọn gàng , nhanh lẹ... Thế mà cũng làm phách.... Không lẻ ta bất lịch sự đến nổi......hihi mà thôi..không nên bất lịch sự....... Có bửa ta nói với Orlando khi ta order lộn...tại khách bảo không muốn salmon egg trong cali roll của họ...mà ta quên ghi vào.....Sau khi mấy người ờ sushi bar làm xong, ta nói lộn, họ phát cáo...ta cũng phát cáo nói với ổng....

- Cái cali roll, cuộn tròn cái lại có bao lâu đâu , sao ông cứ nhăn nhó đến thế...!

- Ở đó mà nhanh, cô giỏi xuống đây làm...

Ta nói :

- Trời ạ, tôi làm sushi gần 3 năm...ông tưởng tôi nói giỡn à...!

Câu chăm chọc ấy của ta càng khiến ông ấy bực mình...

Nhiều lúc ta thấy sao mọi người cứ đụng cái là nhăn, đụng cái là la toán lên....

Riếc ta cũng đâm bực...Ta nói với nhóc Vinh....:

- Sao không thấy em nhăn?

Nhóc trả lời gọn bơ :

- Chời ! Tội tình gì nhăn cho mau già á chị.... Tất cả đồ ở đây là của nhà hàng..ông chủ ấy giàu thấy mồ...hư vài món bỏ làm lại cũng chẳng nhầm nhò với ổng tí nào.... Tiền ổng bây giờ đem đốt còn chưa hết á...

Nghe nhóc nói , ta chỉ biết cười ngất...! Suy nghĩ tuy trẻ con nhưng cũng dễ thương... Đành rằng công nhân như thế..đáng bị quánh đòn lắm... Nhưng ta thấy trong cách cư xử thì tốt chứ sao.... Hơi sức nào mà nổi quạo khi chuyện thật sự đã không thể sửa đổi được...

Khác với Vinh, ông David tuy là cũng bartender, nhưng sai lệch một tí là ông cũng chỉnh sửa... Cả ngay nước đá thôi mà ông cũng tiếc kiệm... Trời ạ...! Nhiều lúc ta muốn nổi cáo...Nhưng thôi kệ...Ta mà để ý cách ổng làm của ổng riếc chắc ta xỉu quá....!

Làm thì share tip, mà người thì làm nhanh, người thì làm chậm, người lười, người siêng..lại ở front desk hình như chơi xấu , không thích ai thì cứ cho họ lấy bàn tệ... Cũng như chị ở font desk không thích bà Kazue , thế là hễ bàn có con nít là đem tống cho bà ấy.... Đôi lúc lại skip bàn, như hôm qua anh Việt suốt đêm mà hình như làm có 3-4 bàn thôi, trong khi đó bọn ta chạy muốn toát mồ hôi, và rồi anh Mai lại bảo front desk quên ảnh...!

Trời...!

Nhỏ Beatriz thì ta nửa tội nghiệp, nửa bực mình... Nhỏ ấy không rành tiếng anh lắm, nên hể gặp bàn nào khó hiểu là nhỏ làm lộn.. Hôm qua, khách order 1 cái shrim lover mà nhỏ nghe sao đó order tới 2 cái, rồi nhỏ quên vài món khác nữa. Nhỏ réo ta lại coi...Sau khi hỏi ra, khách nói order của họ, ta sửa lại..thế là bị mang vạ...Những người ở sushi lại nổi cáo tưởng ta sent lộn order nên......bực ta... ! Ơ bực thì mặc, ta chả thèm giải thích..., lúc đầu làm sai ta còn thấy ngại vì mình ....không chịu để ý...hoặc của ai sai ta còn giải thích..riếc ta chả thèm...Nếu bực mình, ta lại nói với ông Miming hay anh Mai..... Ừ, chỉ cần nói với 2 người ấy là bọn họ im lại thôi...! Có thế mà cũng làm phách...Ghét bạo tàn....!

Có phải con người sinh ra là có một cái tính xấu bất diệt không?...Hình như vậy á...!  Xấu vì cố ý, xấu vì....vô tình.... !

Nói tóm lại, hôm qua là một ngày không như ý.... Và ta lại nghiệm thêm một điều bí mật.... ! :).....Hình như chỉ có anh là thương ta thôi á...!

Cũng may còn có anh thương, nếu không..chắc ta sẽ tự cảm thấy buồn bực lắm....! Và hầu như mỗi ngày ta đều hỏi anh tại sao thương nổi ta..., trong khi đó có rất nhiều người tốt hơn....Anh có trả lời, nhưng ta thấy những câu trả lời đó không trúng tí nào....

Tình yêu có phải là do nhân duyên, định mạng không?  Mỗi con người điều có sẳn  một con người để chung sống? Sự thật có phải thế không? Nếu phải...thì tại sao duyên đến, duyên đi..tình tan, tình hợp... Nếu không phải thì tại sao lại không thể với người này mà lại có thể với người kia?....Nghĩ hoài mà hình như ta không tài nào hiểu nổi cái lý của đời này.... ! Mọi chuyện xảy ra hình như có lý, và hình như cũng hoàn toàn vô lý.

Hôm nay trong lớp reading, bà cô cho đọc bài "maried....with problems..."...của Joannie M. Schrof viết...Bài viết ngắn gọn chỉ khoảng 1290 từ thôi... Nói về những cặp vợ chồng chung sống, từ yêu cho đến bất hoà , và nói về những nhà tâm lý, cách họ giúp cách đôi vợ chồng hàn gắn lại...!

Đọc rồi nhìn lại cuộc sống...tự dưng cảm thấy khó hiểu...! Nhưng rồi lại cũng chỉ biết thở dài thôi..., tại..ta có hiểu cái chi đâu mà giải đáp cho chính mình....! Mà không, thực sự không có câu giải đáp thì đúng hơn....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2006 10:12:36 bởi diên vỹ >
diên vỹ 12.12.2006 03:07:37 (permalink)
Anh bảo chị T. lúc này có chuyện phiền . Ta hỏi, anh kể :

- T nói là chồng suốt thời gian qua cứ đi làm sớm, về thì trễ...hỏi thì bảo là làm thêm, nhưng thực chất không có làm thêm mà chỉ là cùng bè bạn đi ăn nhậu...!

Nói đến đó, anh thở dài...xong anh tiếp....

- Đã vậy, lúc T sanh, ảnh cũng không đến nhà thương, bảo là không chịu nổi bệnh viện...Em xem đó, chồng như thế mà còn gọi là chồng sao?

Anh kể, ta im lặng nghe...! Tự xét bản thân, không biết mình sẽ có bị rơi vào cảnh đó không...?  Anh lại tiếp :

- Lúc T định lập gia đình, tụi anh đã bảo T là ở xứ này mà có chuyện nghe theo lời cha mẹ chấp nhận một người mình không quen làm chồng sao, thế mà T lại không chịu nghe..., bây giờ mới biết là chồng T ngày xưa sở dĩ chịu nghe lời cha mẹ cưới T là nghe đâu anh ta mới chia tay với bạn gái , nghe nói cuộc tình cũng đậm đà, nhưng rồi lại không thành, ảnh không vui, nên đi cưới T, mà không cần biết có yêu  hay không...

Ta hỏi :

- Thế là chị T và ảnh không từng quen nhau à...?

- Gia đình 2 bên quen thôi..!

Ta chỉ biết la trời...! Anh lại tiếp :

- Bây giờ, anh dám chắc những lúc đi sớm về khuya, thế nào..ảnh cũng có dang díu với bạn gái cũ...!

Lại chỉ biết thở dài...! Chị T và anh cùng chị C. và các bạn khác của anh làm chung với nhau rất lâu, hình như 5-6 năm rồi thì phải... Trong chỗ làm, anh chỉ có bao nhiêu đó bạn bè, và hầu như mỗi ngày ta đều nghe anh kể về những người bạn ấy...Chị T, chị C thì ta có gặp qua, tại lúc ta sang chổ anh làm và cũng có quen vì họ ngồi gần với nhau.

....


silhouette 29.12.2006 11:55:12 (permalink)
hi DV , chuyện đời thường vui thật vui sang Năm mới há !!  ..
Thay đổi trang: << < 131415 | Trang 15 của 15 trang, bài viết từ 211 đến 217 trên tổng số 217 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9