Điện thoại lại reng. Con số rất lạ .....Ta không bắt .....
Cũng có một lần điện thoại reng. Con số lạ ...ta bắt, đầu dây bên kia , giọng một người đàn ông, nhưng hình như thiếu chất đàn ông trong giọng nói ...có nghĩa là nó trong, nó nhỏ ....hmmmm ta chẳng thích giọng như thế ....nên ngay lúc ông ấy nói câu chào là ta hơi ....không thích ...Ừ ta có những cái thích và không thích vô lý lắm ....Đầu giây bên kia giọng trong, và nhỏ ấy bắt đầu:
- Xin lỗi, cô cho tôi nói chuyện với ...XXX
Ta , ừ lịch sự bảo:
- Thưa ông, ông đã nhầm số ....
- Sao cô biết tôi nhầm ..?
Tới đây tự dưng ta bực, bực một cách vô căn cứ ...ta gằng giọng bảo:
- Đây là điện thoại của tôi, và tên của người nào đó ông vừa nêu ra, xin lỗi, không phải là tôi.
Bên kia đầu dây, giọng trong, và nhỏ ấy vẫn ngoan cố bảo:
- Nhưng biết đâu, người nhà của cô ...!
Đến đây ta ...phát cáu ...nhấn từng chữ bảo:
- Thưa ông ...! Tôi xin lập lại, ....ông gọi nhầm số ...và tôi không có một lý do gì để cãi lý với ông. Xin lỗi, tôi đành vô phép.
Ta định cúp máy, thì bên kia, giọng trong, nhỏ ấy lại cất lên:
- Vâng, coi như tôi có lỗi. Nhưng cô có thể nán lại đôi giây không ?
Ta hỏi bằng một giọng cộc cằn:
- Lý do ...?
Người đàn ông có giọng trong và nhỏ ấy nhỏ nhẹ đáp:
- Vì, tôi thích giọng của cô ...!
Trời đất ...! Ta phì cười ...Hóa ra con gái tệ thế sao? Một lời khen vu vơ cũng ...tự nhiên thấy vui ... ...! Nhưng để tránh cho ông ấy đoán được cảm nghĩ của mình ...Ta vẫn nghiêm giọng.
- À ..! Hóa ra ông không phải là gọi nhầm số, mà là ông cố ý phải không? Hãy cho tôi biết, làm thế nào mà ông có số máy của tôi, nếu không tôi đành thất lễ ...
Bên kia, người đàn ông im lặng ....rồi đôi giây sau ông bảo :
- Thưa cô, tôi thực tình gọi bạn của tôi ...nhưng có lẽ tôi bấm nhầm ..?
- Nhầm ..? Hoá ra ông biết ông nhầm, tại sao lúc đầu ông khăng khăng bảo là ...ông quen với người nhà của tôi...Hình như ông đang nói dối ...!
- Vâng, tôi nói dối , quả thật tôi biết mình nhầm, nhưng vì giọng nói của cô ...nên ...
- Thế có gì chứng minh là ông nhầm không ?
- Cô muốn chứng minh làm sao ?
Ta ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Ông đọc cho tôi số điện thoại của bạn ông. Nếu như tôi gọi lại bạn ông mà bạn ông bảo có quen ông thì ....tôi tin ông.
Bên kia, người đàn ông im lặng ....ta tiếp.
- Sao ? Ông không dám à ...! Thế thì xin tạm biệt ông vậy ....!
- Cô à ...! Tôi thật tình thích giọng của cô, và mong được làm bạn với cô ...!
- Xin lỗi ! Bạn của tôi không là người nói dối ...!
Rồi ta cúp máy ....Ông ấy lại gọi ...Ta nhấc máy lên nói ngay mà không cần chào ...:
- Xin ông hãy tự trọng. Đây là lần cuối tôi nói với ông.
Ừ thì ...ta tỏ ra nghiêm ...chứ thật ra cũng thấy tò mò ...Chẳng biết ông ấy là ai ...Giọng nói thì là một người mỹ ....Ta không cúp máy vội, vì ta muốn xem phản ứng của ông ấy. Ông ấy bảo:
- Thực tình tôi xin lỗi cô, nhưng tôi rất muốn làm bạn với cô ...có được không ?
Ta cự tuyệt:
- Xin lỗi, trong lúc này, tôi không cần bạn ...!
- Vậy cô cần lúc nào ? ...À ..cô có gia đình chứ , cô bao nhiêu tuổi ...?
Hmmm...Ừ lúc đó ta đang rảnh, vừa mới đi làm về mà ...nên ...ừ thôi phá một chút, chắc không sao nên ta nói :
- Ông nghĩ xem tôi là người gì ..và bao nhiêu tuổi ?
Bên kia, giọng ông có phần nhẹ nhỏm ...và vui hơn , ông nói:
- Tôi đoán cô còn rất trẻ ...Và tôi tin chắc cô không là người bản xứ !
- Vậy ông nghĩ tôi là người gì ?
- Có lẽ cô là người gốc Mễ
Ta bậc cười hỏi:
- Ông căn cứ vào đâu mà nói tôi còn trẻ và là người Mễ ...
- Tôi nghĩ thế thôi, nếu sai, mong cô giúp dùm ...
Ta bậc cười, ....và trong một khoảng thời gian ngắn trao đổi câu chuyện. Ông có vẻ hóm hỉnh lắm......Ta cười , nhưng dĩ nhiên, ta bảo với ông là ta đã 80 tuổi, và đang bận bịu con cháu lùm đùm ...Ông bậc cười nói:
- Cô 80 thì tôi đã 90 rồi . Mình tuổi già, nên kết bạn cô nhỉ ...Và tôi có thể gặp cô không ?
Hmmm ừ, người Mỹ, bao giờ cũng nhanh và táo bạo trong mọi tình huống ...Nên ta không ngạc nhiên ...ta hỏi lại:
- Ông muốn tôi gặp ông bằng cách nào?
Ông suy nghĩ, và trả lời:
- Tôi có thể đãi cô ăn ...
- Tôi không hứng thú trong việc ăn uống ...!
- Thế cô thích gì ?
Ta chừng chừ, ...và nói:
- Nếu ông cho tôi địa chỉ nhà ông, tôi sẽ đến ngay !
Ừ ta biết. Đời nào ông ấy dám. Xã hội này là xã hội gì chứ ? ..Hỗn loạn và lắm nhiều chuyện đáng tiếc hay xảy ra ......Nên ta tin ...ta tin là ông ấy sẽ chẳng dám tiếp chuyện nữa ...và quả thật, ông ấy bảo:
- Có phải cô còn chưa tin tôi không? Hay cô định báo với cảnh sát là tôi quấy rối cô ...?
- Tùy ông nghĩ sao á ...! Nhưng nếu làm bạn với tôi, ông phải thật lòng ...!
Đến đây, ta biết ...Có lẽ ông ấy là một gả điên, hoặc nhàn rảnh mà tìm người phá, hoặc quá cô đơn, à mà cũng có thể ông ấy là một người làm chung của ta cũng không chừng. Vì ta vừa mới viết số điện thoại của mình cho một cô bạn làm chung người Mễ. Lúc ấy, ông người làm chung có mặt ...Nên ta tin ..thế nào cũng là ông ấy .....Nên đời nào ông dám cho ta biết mặt ....
Sau đó, có rất nhiều lần người đàn ông ấy gọi điện. Mà lần nào ta cũng bực mình vô phép cắt ngang câu chuyện. Nhưng khi vào chổ làm, ta có giả đò đến trò chuyện cùng ông bạn mà ta nghi là người đàn ông ấy, thì ông bạn vẫn tỉnh bơ ..., hmmm có lẽ ta lầm ...nhưng làm sao lầm được. Điện thoại ta lại luôn reng vào những giờ ăn trưa, khi ông ấy không có mặt. Nhưng có một lần, điện thoại lại reng, reng ngay cả ông ấy đang đứng trước mặt ta ...Lúc ấy ta mới thôi nghi ngờ .....Và dĩ nhiên, ta không bao giờ nhấc máy khi số điện thoại của người đàn ông có giọng nói trong và nhẹ ấy nữa. Hôm nay, đang ngồi, chợt điện thoại reng ......khiến ta nhớ lại lần ấy ....Câu chuyện xảy ra hơn một năm ..., tưởng ta đã quên rồi chứ ....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.06.2006 00:20:38 bởi diên vỹ >