chuyện.....đời thường....!

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 8 trang, bài viết từ 91 đến 120 trên tổng số 217 bài trong đề mục
Tác giả Bài
diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 16.07.2006 21:47:10
Người ta bảo trẻ con là thiên thần, quả thật không sai.

Nhỏ em đến rước ta. Ta mở cửa bước lên xe....Jimmy nói:

- Dì ba lâu quá...!

Ta bậc cười hỏi nhóc em....Em ta nói....:

- Con mới tới đậu xe chưa được vài giây chờ chị, thì nó nói là chị lâu.....

Đúng là con nít..Ta nhìn ra băng ghế sau, ba nhóc cười te tét.

Về đến nhà nhỏ em, ta đùa giỡn với 3 nhóc cháu một hơi....mịt quá, ta nghỉ xíu. Nằm trên ghế sô - pha , ta hỏi:

- Ai muốn theo về nhà dì ba, giơ tay lên.

Jimmy và Josep nhanh tay đưa lên. Chỉ có nhóc Jessy là chạy lại ôm cổ và hôn lên má ta một cái...rồi nhoẻn miệng cười.

Không hiểu sau, ta lại cười ngất. Nhỏ em trong bếp hỏi:

- Sao cười dữ vậy bà?

Ta kể lại. Và hỏi :

- Sao nó không đưa tay lên mà lại hôn chị...Nó đang nghĩ gì?

Em ta cười nói:

- Chắc nó biết chị cưng, nên nịn...!

Hmmm....ta chẳng biết. Giá như Jessy biết nói rành ta sẽ hỏi vì sao nó không giơ tay lên như 2 đứa em mà lại hôn ta hén...!

Đến tối, sau khi đi làm về, ghé nhà nhóc em chờ anh đến rước. 2 nhóc kia ngủ hết, chỉ có Jessy còn thức, nó lon ton chạy ra gặp ta, lại cười cười...khi ta hỏi:

- Con muốn theo dì ba không?

Câu hỏi của ta nó không bao giờ trả lời, mà chỉ gục đầu lên đùi ta mà cười...hoặc ôm cổ ta....

Vì sao nó không bao giờ trả lời hả?..Hmmm ta chẳng biết....

Sau đó ta nói :

- Thôi, khuya rồi, con đi ngủ đi....Khi nào dì ba dời về nhà mới, đẹp hơn thì dì ba sẽ đem con về chơi....Giờ thì đi ngủ đi nghen.

Vậy mà nó cũng nghe lời. Hôn ta rồi đi ngủ...

Ba tuổi thôi...Nó đã hiểu gì, biết gì?...Ta bó tay, chẳng biết á.

Và cũng chẳng hiểu vì sao cùng là con nit, cùng là cháu cả....mà ta lại thương nhất là nó.

Ta có quá thiên vị không? Ừ, chắc có...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2006 21:50:13 bởi diên vỹ >

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 17.07.2006 13:30:04
Hơi...Anh của ta...Bực ghê, mình tin tưởng ảnh, kêu ảnh đi coi cái nhà.....để chọn....dặn ảnh đủ điều...ảnh ừ ừ....tưởng sao chọn cái nhà gì mà garage gần sát lộ hà ......hơi...sao con trai tệ quá hén...hỏng có suy nghĩ nhiều chi hết, cái gì cũng ok....bực quá...

Bực quá làm sao đây ta.... :)

Con gái thì xí xọn quá, cái chi cũng thích....hong, tham chứ xí xọn gì....

Ây da, bực quá, làm sao đây? ...Đâu trách ảnh được, ....ai biểu mình hỏng chịu đi chọn chung làm chi ....!

Làm sao bây giờ ..ảnh đã ký giấy hết rồi ...!

Aaaaaa ....bực quá, mà lại chẳng thể làm chi được ...!

.....

Thôi đành chịu vậy ...hihihi chứ còn biết làm sao....! hihih Hỏng lẻ gây với ảnh ....Gây sao mà gây .... Phải chi ảnh sai thì ta còn có lý để gây ...đằng này ảnh có làm gì sai đâu ..chỉ là không biết ta hỏng thích cái nhà có cái garage gần lộ thôi ....

Bực mình ảnh quá hà ...!

Nhưng thôi, coi như kinh nghiệm...., từ rày về sau nhớ là....hihih ừ nói tóm lại nhớ là cái gì cũng phải tự đi coi,...nếu hong sẽ bị bực mình..., mà ta cũng kỳ, chấp nhất nhiều chi mấy chuyện lặt vặt hỏng biết nữa à...!

Hơi...lại chỉ biết thở dài....!

Nếu bản thân ta tự thoát ra được những cái nhỏ nhặt này, có lẽ sẽ bớt phiền hơn...

Nhưng thoát làm sao hở ta...?

Không thích thì nói là không ...chẳng lẽ không đi nói có.....Thiệt là tình mà....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2006 13:47:23 bởi diên vỹ >

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 18.07.2006 01:22:46
hí ha,...thế là xong....

Đúng là việc gì cũng phải tự mình đi làm lấy..., nếu mà nghe lời cái ông advisor gọi điện thì hỏng biết tới đời nào mới xong. Sáng giờ cứ gọi hoài mà văn phòng bà giáo ấy có rảnh đâu, nên ta chạy vọt lại chổ của bà ấy. Cũng cùng với trường, nhưng là một chi nhánh khác....Ôi chổ lạ, đi tứ lung tung cũng chẳng biết đường, ta chỉ biết tên bà ấy là Babara Roseborough thôi........chẳng biết văn phòng bà nằm ở đâu, thuộc building nào..nên...gặp ai là ta cũng hỏi...họ cũng chẳng biết chi mấy chỉ tứ lung tung. Trời ở ngoài nóng chết được, nhưng nếu ta mà hong đi thì lớp đó chắc bị người ta lấy hết. Bửa hôm kia mới có 20 học sinh ghi danh, hôm nay đã tăng lên 24, mà lớp thì có 30 chổ trống thôi.

Cuối cùng ta đến văn phòng nọ...Ừ cũng là người ta chỉ đến...ta vào hỏi :

- Xin lỗi bà cho tôi gặp bà Babara Rosebrough được không?

Hai bà trong đó nhìn nhau cười, một bà bảo:

- Cô đi lộn chổ rồi !

Ta cười:

- Thế bà chỉ cho tôi đúng chổ đi...

Bà ta cười và vui vẻ chỉ cho ta...Mèn ở tuốt building E phòng 221....Ta biết nó ở đâu chết liền......Sau khi hỏi bà ta đường trở ra...thì ta cũng hỏi tứ lung tung là ngỏ nào sang Building E.

Cả cái cầu thang ta cũng chẳng biết nó nằm chổ nào nữa...Có một ông nọ thấy ta ngớ ngớ nên ông chạy lại bảo tìm gì ông sẽ giúp....Ông phải đưa tới tận chổ ta mới không lạc.......Đến chổ....cửa lại khoá....cô bé nọ bảo sang phòng kia hỏi thử...ừ thì ta cũng sang...rồi lại đi mấy lần lung tung nữa...mới gặp bà ấy!

Bà ấy lại nói chuyện điện thoại, ta lại phải đợi một lát mới xong. Tưởng gì, bà ta hỏi ta muốn gì, ta giải thích,...rồi trong vòng 2 phút là bà xong ngay. Thế là ta được đăng ký lớp học...

hhihih ta hỏi anh :

- Em lấy lại các lớp Anh Ngữ mà em đã học xong và mặc dù đã được điểm A, B...thế em có khùng không?

Anh nhìn ta bằng đôi mắt thông cảm và yêu thương nói:

- Em muốn giỏi hơn mà phải không? Thế thì có lo gì đến chuyện người khác nghĩ em khùng hay không khùng....!

Anh lúc nào cũng vậy, thiên vị với ta lắm....Mà thôi, anh bảo không thì là không...Lo gì :)

Xíu nữa chạy lại trường đóng tiền á...Cho xong, kẻo...quên người ta lại kick out.....uổng chết được...!

Lần này mà ta học hong xong nữa thì thôi, an phận làm cu li cho rồi á.... ! Nhưng làm cu - li...hihih ta hỏng cam lòng....! :)

Hmmm có nên tin mỗi người đều có số mệnh không? Hay là..mỗi người có thể lèo láy vận mệnh của mình?....

Ta chẳng biết...có điều tận khả năng cho ngày sau không hối tiếc....chắc ok á!

Ơ mà việc đời mà...... !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2006 01:28:21 bởi diên vỹ >

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 19.07.2006 02:19:11
Có phải vì ta quá tầm thường không, nên dầu một chuyện rất nhỏ cũng khiến ta thấy phiền.

Vào tháng 11 năm rồi, (2005) , ta thấy cứ đi làm mãi thì phiền quá, nên quyết định nghĩ làm để ôn lại vốn luyến tiếng Anh và quyết định trở lại đại học để học có thể làm một cô giáo, có thể làm một người giúp xã hội, có thể là một tâm lý gia...v.v. đại khái, một ngành nghề vững chắc để tuổi già không lận đận như mẹ..., như bạn...v.v.v....!

Tiền học thì hai năm đầu ta có thể dùng số tiền mà chiếc xe nọ của ta bán được, cộng thêm số tiền thuế...., dự tính đâu đó đàng hoàng, ta chỉ còn có việc lo ôn bài vở và đợi ngày nhập học.

Đến khoảng tháng ba gì đó, tự dưng nhỏ em út nài nỉ là...., bán xe cho người khác làm gì...thôi để cho nó chạy, rồi nó trả tiền từ từ...!

Trời.....Ta muốn xỉu...Mình cần tiền gấp mà nó bảo trả từ từ..thì ta cũng chịu thua luôn. Mà không để cho nó hỏng lẻ đem bán cho thiên hạ....hỏng lẻ vì một số tẹo tiền đó mà....nở để cho nhỏ em thức khuya dậy sớm đưa rước chồng nó, lại 3 đứa con...và cái bụng thì ngày thêm bự....

Ta rối trí.....! Người xưa bảo, muốn giúp người thì phảI giúp mình trước...Ừ....câu đó cũng đúng, nhưng trường hợp ta...ta chẳng biết làm sao hết....Mặc kệ nhóc em thì...lương tâm mình nó cắn chịu sao nổi. Mà nhỏ em ác....đánh trúng yếu điểm của ta....Nên ta chỉ còn biết thở dài....Thôi thì cứ để xe cho nó, sao thì sao. Niềm hy vọng duy nhất là số tiền thuế thôi.

Ai ngờ...trời xui đất khiến làm sao đó,...đứa em gái của ta điền đơn như thế nào hong biết....Cuối cùng chính phủ bảo đơn của ta có vấn đề...

Trời...! Mùa học đã gần kề...mà ta vỏn vẹn chỉ có vài trăm trong túi...., mua sách còn không đủ chứ đừng nói tới chuyện học.

Sẳn lại ngán chổ ở này quá, nên...bàn với anh là ta sẽ đi làm, thứ nhất có tiền cho học, thứ hai có thể phụ anh chút đỉnh để hai đứa được ở một chổ xinh xắn hơn.

Nhưng....ngán quá, vì mới vào làm, thì coi như là làm công không. Hôm qua coi lại tờ lịch của trường, thời gian hạn để đóng tiền là tháng 7 ngày 24 này, mà hôm nay đã là ngày 18...chỉ còn mấy ngày nữa thôi, ta làm sao có đủ tiền để đóng tiền học đây. Suy nghĩ tới vấn đề đó lòng ta....chán nản làm sao á. Tự cảm thấy mình tệ quá, cái chi cũng chẳng tính cho đặng. Buồn....chết đi được. Lại thêm phần đi làm quá mệt, ta lại bắt đầu bất mãn đủ thứ chuyện.

Buồn...

Thế là ngủ một giấc tới sáng. Khoảng 7 giờ gì đó, mẹ ta gọi bảo:

- Vy, về đưa mẹ đi làm!

Ta cười uể oải nói:

- Mẹ nói giỡn chơi hả....

Mẹ cười bảo:

- Ừ , đùa thôi, gọi cho con biết tiền thuế con về rồi nà...!

Trời đất...! Ta chẳng biết nên như thế nào nữa, ta tự dưng thấy vui chết đi được. Ta hỏi mẹ thêm lần nữa:

- Mẹ có thiệt không đó, sao lại về ngay lúc này?

Mẹ cười nói:

- Chứ con muốn lúc nào?

- Hong, ý con nói là...con cả đêm buồn vì đang cần tiền á mà...thế nhưng giờ mẹ nói vậy nên con nghi ngờ...!

Mẹ cười.

Ừ, tiền thuế ai ai cũng có hồi tháng tư á, chỉ riêng ta, vì đứa em điền đơn lộn xộn nên bị trụt trặc, chính phủ bảo điền lại và gởi đi...suốt mấy tháng qua, ta tưởng là không có gì luôn rồi chứ....! Nên ta cũng không thắc mắc làm gì, hôm nay tự dưng nó....về. Nên thấy vui.

Thế mới biết con người của ta tầm thường đến cở nào.

Sáng giờ lại phải chạy ngược chạy xuôi để tìm người giúp ta ghi danh các lớp học. Thiệt tình mà nói...phiền quá trời đi hà. Xui xẻo là những người ta cần tìm thì hình như họ nghỉ phép hết hay sao á....nhưng cuối cùng cũng đã xong. Tiền học cũng đã đóng....Lòng đã được nhẹ nhõm rồi, nhưng vì mấy ngày nay đầu óc căn thẳng quá, nên giờ nó bị nhức quá trời luôn.

Ta vì những chuyện nhỏ như thế mà phiền muộn, không biết các nhà lãng đạo, tổng thống...v..v.v họ phiền đến cở nào hở. Hèn gì trong phim họ thường hay nhắc các cụm từ "lao tâm, lao lực "..giờ ta mới thắm thía cụm từ ấy.

Làm sao mà đứng trước mọi tình huống mình vẫn có thể bình tĩnh để giải quyết vấn đề và kiên nhẫn chờ đợi kết quả hở. Khó quá...! Đến bao giờ ta làm nổi điều ấy đây?

Cái đầu ta đau quá. Cần có 1 giấc ngủ để định thần lại. Nhưng xíu nữa phải đi làm rồi. Ta chẳng thích làm ở nhà hàng bao giờ cả...Ghét quá á...! Không ai chạm gì đến ta cả, nhưng nhìn xung quanh, ta vẫn thấy phiền.

Tối qua lại tình cờ nghe một anh Việt Nam nọ và đứa người Mễ gây nhau về một cái máy tính.

Số là cái máy tính đó của anh Việt Nam mà đứa người Mễ lại nói là của nhà hàng , mặc dầu trên máy tính đã có tên của anh. Anh lại làm ở đó hơn 10 năm....mà nhỏ ấy lại khăng khăng bảo là của nhà hàng nên anh giận, anh.....cãi...., nhỏ ấy lại không chịu thua.....!

Cuối cùng, quả thật máy tính đó của anh...còn máy tính của nhà hàng thì một ngưòi Mễ khác đang dùng...

Một cái máy tính giá khoảng 5 đô mỹ là cao....(tại máy tính bình thường á...)

Hơi! Ta lại chỉ biết thở dài...ngao ngán quá....!

Nhà hàng là một nơi dễ kiếm tiền nhất...nhưng rất phiền...!

Nhưng không làm ở đó, ta còn biết làm ở đâu để có thể vừa làm ban đêm mà học ban ngày đây? Ta lại tầm thường quá, cái gì cũng không biết....! Lại cộng thêm một cái tính hay phiền muộn nữa...., hihih nói đại khái nghèo mà làm cao á... :) Ừ..kỳ, đã nghèo mà bày đặt làm cao ta ơi.

Thiệt là tình á mà...!

Sao chán ta quá đi....! Biết bao giờ ta mới nên thân đây hở?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2006 02:24:49 bởi diên vỹ >

silhouette
  • Số bài : 115
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.02.2006
RE: chuyện.....đời thường....! - 20.07.2006 08:33:09


Trích đoạn: diên vỹ


Thiệt là tình á mà...!




*pubsss*bpusss*bpusss*pubsss*bpusss*chèng*

hehehehh... sorry DV, couldnt help it w/your "thiệt là tình á mà..!" - sounds like rapping, nên sil phụ họa tí w/a beat..

okay, enough with hip-hop !!

--

DV có cảm thấy hình như mình đang losing patience hong ?? DV đừng để chuyện học của mình bị chi phối bởi những lặt vặt. sil nghĩ DV chỉ cần làm những gì cần thiết for now, còn lại thì cứ để đó đi cho tới khi nào ra trường rồi tính - [sensibility is the key] :)

ohh yeah, bớt cau-có với "anh" của DV đi huh. he sounds like a good man ah..!!

may i ask, what's your major ??
"..the imagination, the one reality
in this imagined world.."

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 20.07.2006 13:22:15
hihih cám ơn Sil..,

dv hở....nóng tính số một á... :) thì làm sao có lòng kiên nhẫn trong mọi việc nà..., bây giờ dv đã khá lắm rồi đó, chứ ngày xưa thì tệ vô cùng...., bây giờ gặp chuyện không như ý thì dv dù bực cũng hong bực dữ dội như ngày xưa , tuy trong nhật ký có viết đôi lời than thở..chứ cuộc sống thì...phải đợi chờ, phải nhẫn nại ......tại anh dv dạy thế hihih :)

hiện bây giờ thì dv không có học major nào chính thức cả, mà chỉ lo luyện tiếng Anh thôi :).... dv viết tiếng Anh dỡ lắm, nên phải học...:) nếu một ngày nào đó viết tiếng Anh giỏi là dv vui rồi :) đơn giản thế thôi á Sil ơi :)

anh của dv thì...dv cau có á , chứ đâu dám cau có với người , lỡ bị quánh chạy sao kịp nà :)

silhouette
  • Số bài : 115
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.02.2006
RE: chuyện.....đời thường....! - 20.07.2006 16:00:24
anh DV dạy đúng rồi mà còn ăn hiếp ổng nữa. DV must be a bully ..hehehe..j/k..

tiếng Anh đâu có khó lắm đâu, DV mỗi tuần ra thư viện mượn 1 quyển sách về đọc, rồi vô đây viết nhật ký bằng tiếng Anh. sil bảo đảm 6 tháng thôi DV sẽ giỏi liền. sil thấy học viết tiếng Hoa mới khó ah..

:)
"..the imagination, the one reality
in this imagined world.."

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 20.07.2006 19:26:51
ừa, mà hỏng biết sao tiếng Anh hỏng khó với ai hết, chỉ khó với mỗi mình dv thui hà.... :( bùn ghê....


diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 20.07.2006 20:11:54
Ui nóng quá...!

Khí hậu gì mà...nóng chết người đi được....!

Máy lạnh lại hư, cứ chạy cho có chứ chẳng thấm vào đâu với cái nóng bên ngoài. Lại lười kêu sửa vì trước sau thì tuần nữa đã dọn ra rồi...., nên dùng máy quạt....quạt gió ngay mặt nhiều quá hay sao á..nên..hihih kết quả....sổ mũi...

Chời ạ, trời nóng cũng bịnh được nữa sao ta? Ta chịu thua cơ thể ta luôn....! Nhớ ngày nào anh hùng lắm, chả bịnh bao giờ...nhưng kỳ thật 1 năm gần đây cứ hết bịnh này đến bịnh nọ....từ bịnh lặt vặt đến bịnh có tên khác..hihih :) Ta hay đổi thừa vì anh ở cái chổ...hihihi..này nên ta mới bị bịnh chứ ngày xưa ta ở nhà đâu bao giờ bịnh nà...Mà anh hiền ghê....ta đổi thừa ẩu thế cũng gật gù bảo đúng...hihi....Anh mà cứ như thế với ta, tin là vài năm nữa thôi ta sẽ biến thành một người họ Đỗ chứ chẳng mang họ ta nữa...!

Mắc cười, hôm qua ở nhà hàng, em ta nó đi vào trễ 2 phút.... nên thấy tới phiên bàn nó có khách mà nó chưa có ở đó, nên ta lại lấy nước uống cho khách.....chừng nó vào ta nói:

- Biết không, cái bà đó lúc nảy nói cưng ngày nào cũng đi trễ hết...đúng là..ghét....!

Nhóc em...thì tính hiền hơn ta....dĩ nhiên :) nên nó nói:

- Ừa, mà sao bả kỳ thế...nhưng đúng mà, con ngày nào cũng vào đúng giờ..nên....khi bả thấy con thì đúng là trễ 2 phút...!

- Cái bà thí ghét hén...

Nhỏ em chưng hửng nói:

- Ủa chị nói ai..?

- Thì cái bà đứng kế bên cưng đó...?

- Sao mà chị ghét bả..?

Ta lúc này cũng chưng hửng...ủa sao ta ghét bà ta kà....à nhớ ra rồi...ta nói:

- Thì tại cưng bảo bả thí ghét, nên chị ghét thôi....không phải ngày đầu chị vào làm ..cưng nói bả là chúa cằn nhằn sao ?

Nhỏ em cười ngất bảo:

- Lộn rồi bà ơi..., cái bà kia kìa...bửa nay bả hong có làm....bà này bả dễ thương lắm ....

- Trời...

Ta xỉu...! Quả thật con người tầm thường là thế...hihi mà đâu có con người nào đâu...là ta mới đúng...! Ta mới vào làm, em ta nó bảo ai dễ thương thì ta tin là dễ thương, nó bảo ai dễ ghét thì ta nhớ là người đó dễ ghét....hỏng có để làm gì, chỉ để tiện bề ứng phó thôi....Mà ai biểu nó cứ đứng xa xa và dùng mắt để chỉ làm chi...bảo sao ta không nhận lầm... :)

Đúng như trong quyển " cổ học tinh hoa " nói....người nhà nọ mất đồ..cứ nghi là thằng bé hàng xóm lấy...nên từ tướng đi, cách nói của thằng bé đều bị cho là kẻ cắp...đến khi tìm lại được vật đã mất thì...thấy thằng bé dễ thương...

Ta cũng vậy, em nó bảo ai dễ ghét thì...ta cũng thấy từ nét mặt, cách nói chuyện...v.v.v đều dễ ghét...Nguy thật, từ nay không xấn xơ xấn xác nữa, nếu hong...tội nghiệp người hiền...

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 20.07.2006 20:52:03
Nhà hàng này lúc nào khách khứa cũng tấp nập...., một đêm của họ bằng gấp mấy lần nhà hàng cũ ta làm....Nhà bếp cũng vậy, hễ khách đông là trong nhà bếp cũng người qua người lại vù vù..vì phải lo chạy gấp cho kịp với bên ngoài. Waitress thì mang nước, đi tới đi lui, mà hong, chạy chứ đi đâu .... kẻ dọn bàn chén thì cũng nhanh tay nhanh chân chạy...người lo soạn đồ cho các người nấu ngoài bàn thì cũng chạy tuá xua luôn...Bận bịu quá, nên gặp một anh nọ đứng trước mặt cản đường, ta nói:

- Anh ấy ơi , tránh cho em đi cái nà...!

Ảnh cười bảo với anh nọ:

- Tui có tên mà kêu bằng "anh ấy" là sao hở trời?

Ta mắc cười, nên nói:

- Thì gọi bằng "anh ấy" cho dễ thương á mờ...!

Anh nọ la lên....:

- Em đó nghen, anh giúp em đủ thứ mà chả thấy em gọi anh dễ thương....

Ta cười ngất.....và cả 2 anh cũng cười...!

Mệt, lại quên mệt....Đôi lúc nụ cười giúp nhiều điều quá phải không?

Một bà nọ nói về cái chi đó...ta bảo là mình đang học hỏi nên chưa biết..., bà ta cười bảo:

- Tôi nghĩ cô không nên biết thì tốt hơn...!

Ta ngạc nhiên hỏi tại sao thì bà nói:

- Có nhiều điều trong này cô không nên biết, mất công nhức đầu...!

Rồi bà cười...!

Ừ hén...!

Ta đang đứng chờ nhóc bartender thì một đứa người Mễ đi phía sau ta la lên một cái làm ta giật mình mém đổ hết nước ...Nhóc bartender nói:

- Thằng đó nó điên á chị ...

Ta cười, nhóc lại nói tiếp:

- Mà ai trong này cũng điên hết chị à ...!

Cách nói của nhóc, thêm vẻ mặt ngồ ngộ ta không ngăn được cười ...!

Ở bên ngoài, vì đang rảnh tay một xíu, nên ta đứng sớ rớ ở đó ...thì một nhóc nọ phía sau ta khìu khìu rồi...đi thụt lui vào cửa ...Khi ta quay sang thì cậu nhóc cười ...hihi Nhưng đến khi cậu nhóc quay mặt đi thì bị trúng vào cái cửa cái rầm ...Má ơi ...Ta mắc cười mà hỏng dám cười ...Cậu nhóc đỏ mặt ...!

Đến giờ ăn, thấy cậu nhóc ngồi với người Việt, ta mới nói bằng tiếng Anh là:

- Hmm ...Cậu bé có hiểu tiếng Việt không ?

Cậu nhóc bartender mới chọc:

- Nó người Việt mà mất gốc á chị ...

Oh ..hoá ra cậu bé người Việt à ...Người Việt mà cao lớn như thế nên ta nói:

- À người Việt, nhưng chắc uống sửa voi hén ...!

Ăn xong, và tại nhà hàng bị tràn nước ở Sushi bar, nên ....manager bảo có thể sẽ đóng cửa ....Thế là ta, nhóc cao cao đó với một số đứa Mễ đứng nói chuyện trời trăng. Nhóc cao cao hỏi ta:

- Cô bao nhiêu tuổi ?

Ta hỏi lại ...:

- Nhóc bao nhiêu ?

- 17 ..

Ta không tin, 17 mà lớn mà ...chời ...ta buộc miệng nói:

- Sao nhìn ..già dặn quá vậy?

Khi không nhóc nói:

- Tôi thích những người lớn tuổi ?

- Thích bạn gái lớn tuổi ....?

Nhóc cười ...ta lại đùa:

- Thế có cần ..ta làm bạn gái không ?

Nhóc đỏ mặt ..

Hơi những cậu bé ....!

Cũng như một nhóc nọ ...20 tuổi ...Cứ hễ vào làm là chạy đến chổ ta đang làm salad nói:

- Chị cho em xin 6 cái salad nhá ...!

Một bà nọ nói:

- Ngày nào cậu cũng lại đây lấy salad làm sẳn, sao cậu không tự làm nà ...?

Cậu bé đỏ mặt ....

Mà lạ, sao tuổi nhỏ thì hay đỏ mặt hở ...? Bị người ta chọc vài câu là mặt mày đỏ rần lên ....

Tội nghiệp...!

Thêm một anh nọ...cũng là bartender....Tên Jimmy, một hôm, vì là ngày nghĩ của nhóc bartender mà ta thích nên anh có cái tên Jimmy đó xuống làm thế. Người gì mà chả thấy cười. Mặc dù nhóc người Lào cùng ta cười nói đến đâu, anh ấy cũng lặng thinh..Mà lặng thinh ai nói...cái mặt thấy ghét....Qua ngày sau ta hỏi nhóc em:

- Cái người tên Jimmy gì đó, ngộ hén...bộ tính của ảnh là vậy hở cưng?

Nhóc em hỏi:

- Ngộ là sao?

Ta bảo là cái bà kia muốn lấy 2 ly nước pepsi, một ly đá chanh , và thêm hai chai bia kirin..thế mà nói ảnh, ảnh bảo phải in ticket ra..ảnh không phải là vào đây để nhớ các thứ ấy...! Nghe xong, em ta cười bảo:

- Ừ ảnh xấu tính lắm.., không như nhóc Vinh đâu....

Ừ nhóc Vinh là cái đứa bartender mà ta thích.., dễ tính....! Nhỏ em lại tiếp:

- Bởi vậy ai trong này cũng nói ảnh lớn cái đầu...28 tuổi rồi, mà chưa có bạn gái đó...! Nghe đâu tối ngày ôm computer chơi game không á chị..., mà mấy người chơi game đầu óc có vấn đề thì phải...

Ta cười bảo:

- Còn phải nói..người dị hộm....hỏng có bạn gái là đáng.., tính thế ai chịu cho nổi...!

Đang nói thế..Anh nọ lại lững thửng đi tới bảo:

- Mai anh kêu ông Miming tách hai đứa ra, hỏng cho làm chung nữa, cái gì mà cứ nói xấu người khác....

Ta, em ta, cùng anh bật cười...!

Giá như một chỗ làm không có một câu đùa cợt, không có một nụ cười...thế có chịu nổi không ta?

Hôm qua ta lại sơ ý, lại làm trật cái tay phải...Đau quá hà...! Ta vẫn phục, làm sao mà các bà ấy có thể làm trên mấy chục năm hở?..Hay thật...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2006 20:55:47 bởi diên vỹ >

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 22.07.2006 09:29:55
Kỳ thật, rõ ràng là bửa hôm đọc quyển sách "mưu lược của những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử trung hoa " thấy hay lắm mà...hihi...ừ chắc là đọc thầm trong đầu nên thấy hay, mấy ngày nay cứ loanh quanh với nó...để đọc audio mà chẳng sao đọc được..., hễ đọc chừng xíu là buồn ngủ chết người luôn....kỳ thật, thế mà mấy tháng trước ta đọc nó say mê.....

Kỳ thật, sao tự dưng lại đọc thơ không thấy được nữa vậy kà...?..Hay là tại đi làm mệt...?

Mà có mệt gì đâu, 2 ngày nay rõ ràng nghỉ ở nhà mà...hmm có lẽ nóng..nóng quá hà...Thứ bảy tuần sau là chuyển nhà đó....nửa vui , nửa buồn......vui vì....đi đến chổ mới...buồn vì....cái sân nhà mới không như ý....! Mà chắc hỏng sao...ta cũng có ở nhà suốt ngày hay ra ngoài sân đâu mà thấy cái sân..miễn là trong nhà ok, gọn gàng là vui á....!

Định ghi danh thêm một lớp học nữa....nhưng chắc thôi, bao nhiêu đó chắc đủ, tham lam quá...e không học nổi thì uổng lắm...!

Sao một tuần trôi qua mà thấy lâu quá hén...mà chưa á...hôm nay mới thứ sáu thôi...!

Ngán quá, ngày mai phải đi làm từ 11 giờ sáng đến 11 giờ tối mới về....chủ nhật thì 11 giờ 30 đến cũng khoảng 11 giờ tối về....ngán nhất 2 ngày này á.... Đi làm tuần này nữa chỉ mới có tuần thứ 2 thôi..thiệt ra....có 10 ngày gì đó...mà ta ngán vô cùng....! Ta xấu quá hén...! Nhưng ngán thì nói ngán chứ sao...!

Hy vọng thêm tuần sau nữa ta đủ tiền mua sách....! Tiền sách gì mà muốn bằng nửa tiền trường luôn..., ngán ghê...!

Mua sách về rồi coi soạn bài để chuẩn bị cho tháng 8 ngày 28 đi học....!

Ngán ta quá...! Không biết lần này học lại đến đâu....!

Mơ thì nhiều, mà chí không đạt hỏi làm sao mà thành công đây? Nhưng thành công để làm gì ta...?...Ơ...chả biết nữa....ta chỉ biết là nếu không học, không đeo đuổi cái gì..thì ta sẽ chết mất vì chán thôi...!

Anh nói, mai mốt khi mà 2 đứa ổn định rồi á, thì sẽ xây một căn nhà ở Miami nà...hihi :) Căn nhà đó anh vẽ ra thấy hay quá...Ta thích lắm....! Nhưng có thể 10 năm hoặc 15 năm nữa mới có được....lâu quá hén...! Vái trời anh còn thương ta hoài...chứ nếu không..chắc....ta lại gây nhiều chuyện trời đất nữa...thì mệt lắm....

Chiều tối rồi mà sao trời còn nóng thế hỏng biết á...Ngán ghê...!

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 22.07.2006 10:33:58
Ta nói với anh là một tuần qua lâu quá...anh cười bảo:

- Nhanh chứ lâu gì em...!

Ta cãi lại...! Rồi cười ngất...vì...., anh cứ hay bị ta cãi ngang.......Ừ cãi để cho vui..., chứ chẳng phải hơn thua cái gì cả....Thường ta cãi lại anh...để cho anh ngồi giải thích.......khi phát hiện ra ta cố tình cãi bướng thì anh nói..., như tự nói với bản thân...:

- Không thèm nói với em nữa....ngang quá đi hà...!

Sau câu nói của anh là giọng cười chọc phá của ta....! Im lặng hồi lâu, anh nói:

- Một năm qua nhanh quá hở em..., mới đây mà gần 8 tháng rồi..còn hơn 4 tháng nữa là một năm...!

Ta gật đầu....anh lại tiếp:

- Tháng 1, tháng hai,...tháng ba.., tháng tư, tháng năm , tháng sáu, tháng bảy.......gần tháng tám rồi...

Ta cười nói..:

- Làm gì có 1, 2, 3, 4, như thế anh...rỏ ràng là vừa tháng 1 rồi nhảy sang tháng 7 mờ...!

Anh không hiểu ý ta....nên gương mắt định hỏi..., ta nói:

- Anh nói cho em biết...chuyện gì xảy ra trong tháng một xem nào?

Anh ú ớ...., thấy vậy ta tiếp...:

- Còn tháng 2 , tháng 3..., tháng 4, thì sao?

Anh như gắng nhớ lại..., tại tiếp nữa:

- Tháng 5 thì mình có đi Memphis in May,...nhờ thế nên nhớ...., ngay cả tháng 6 ngoài việc em đi Boston ra, không có việc gì để nhớ cả...đúng hong?

Anh gật gù...ta lại bảo:

- Thế không phải rỏ ràng tháng 1 rồi nhảy sang tháng 7 hay sao..., tháng 1 được nhớ là vì nó là tháng đầu của năm mới ...!

Anh cười bảo ta đúng...! Ta cười theo....! Khỉ gì anh cũng nói ta đúng...Chán ghê...! Lý luận thế mà anh cũng bảo đúng thì ta chào thua...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2006 10:35:26 bởi diên vỹ >

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 22.07.2006 20:55:54
Đêm qua ta có giấc mơ rất lạ....

Hình như bà nội, mà cũng hình như ông nội......., rõ ràng ông nội đã qua đời mấy năm rồi...sao ta cứ hay mơ thấy ông hở...? Mà cũng dễ hiểu..., tại vì khi sống, ta mến ông nội, và ông ưng ý ta nhất....nên.....gặp ông trong mơ đó là chuyện hợp lý...nhưng sao hình ảnh của ông nội lại hoà sang bà nội...?

Một năm trước cả nhà nghe bịnh tình của nội ngày càng trầm trọng, và nội mong gặp tất cả tụi ta trước khi sang thế giới bên kia, nên bọn ta bất cả đều về thăm nội một lượt...., không biết bây giờ sức khoẻ của nội như thế nào....., phone thì cô tám bao giờ cũng nói nội ok....hơi...

Trong giấc mơ, hình như trong nhà có tiệc.., chẳng biết tiệc gì nữa...., mà ta phải đi làm.....cái này là kết quả làm nhà hàng ngán quá..nên bị vào trong mơ....

Nhưng khi đi làm, không hiểu sao đang láy xe ta..mà hồi thành láy xe của nhóc em.... rồi tụi nó ba đứa đều ở trong xe.... và ta thường sợ láy xe cạnh lề đường lắm...nhất là lề có 1 bức tường nhỏ xíu....ta có cảm giác xe tông vào trong đó.., nên trong mơ, ta láy xe của nhỏ em sao đó bị quẹt vào bứt tường thấp..nhỏ em la quá trời... cái này là triệu chứng...tại xe nhỏ em mới mua..hihi...:)

Đi một hồi bọn ta lạc vào một nơi mà....chỉ có cây xanh với núi đồi..., rồi lạc làm sao đó....nhóc em út bảo là bỏ quên đồ ở chổ lúc nảy...nên ta và em trai trở lại kiếm.....ở đó có người da đỏ..., ghê quá...nên ta bị bắt lại...

Sao có giấc mơ ngộ thế hén...! Bị người da đỏ bắt...thế nào cũng.....bị đem thiêu sống á...nhưng may là ta thức dậy nên chưa bị gì...:)

Giấc mơ rất lạ...lạ nhiều hơn những giấc mơ trước....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2006 20:58:07 bởi diên vỹ >

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 23.07.2006 13:43:18
Cậu bé 17 tuổi ấy, chẳng bao giờ ta nghe nói chuyện bằng tiếng Việt, nên ta thắc mắc và hỏi cậu bé bằng tiếng Anh...:

- Hình như chẳng bao giờ nghe cậu bé nói chuyện bằng tiếng Việt á..!

Cậu bé cười bảo:

- Tại chị không dùng tiếng Việt với em mà...!

Ta nói:

- Hmmm....nói chuyện có mọi người thì phải dùng tiếng Anh, tại họ đâu hiểu tiếng Việt..., nhưng giờ chị muốn nghe cậu bé nói bằng tiếng Việt cho chị nghe á..!

Cậu bé lại cứ cười cười...,, khi ta bưng nước ra cho khách, chậu bé vừa đi, vừa nói nhỏ nhỏ với ta là...:

- Bây giờ nói tiếng Việt cho chị nghe nhé.., nhưng cho chị nghe thôi á...

Ta khúc khích cười....cậu bé nói...:

- Khoẻ hong...?

Trời ạ...! Đến đây ta ta phải bật cười lớn...! Đúng là cậu bé....mà...! Nhưng dễ thương hén...!

Hình như tuổi trẻ là dễ thương thế đó...!

Ngày xưa ta cũng có 1 thời tuổi 17, nhưng lúc đó ta không dễ thương, cứ nghiêm như một cụ non .., giờ tiếc ngẩn ngơ ...!


silhouette
  • Số bài : 115
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.02.2006
RE: chuyện.....đời thường....! - 23.07.2006 16:38:39


Trích đoạn: diên vỹ

Bị người da đỏ bắt...thế nào cũng.....bị đem thiêu sống á...nhưng may là ta thức dậy nên chưa bị gì...:)



ahhhh... uổng quá !! DV ráng ngủ thêm 5 phút nữa thôi thì sẽ gặp the Shaman rồi - you could have experienced the mysteriousness.. :)..

DV coi western movie nhiều quá, bé tí như DV ai thiêu sống làm chi chớ ..
"..the imagination, the one reality
in this imagined world.."

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 23.07.2006 20:06:01
Sil ác, biểu dv ngủ thêm 5 phút nữa là kể như khỏi thức dậy lun á...

uh...mờ chắc tại coi fim rùi thấy vậy...tại...hình ảnh y chang như mí người ta lạc vào chổ....à giống như là trong phim king kong á....mí người đi vào cái đảo hoang....mờ trong mơ dv thì...cũng mí người ghê ghê đó mờ khác là da đỏ thui...

:)và gần đây nhất , fim gì mà..hmmmm...về cái người cướp biển...cũng y chang...:)

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 24.07.2006 15:19:51
Cũng có khi con người gần nhau thì mến, xa nhau lại nhớ....! Thế nhưng yêu nhau thì lại....tan...! Sao lạ thế?

Thế có phải do con người dễ nhàm chán, hay mơ ước cao xa, hoặc dễ thay lòng hay không?

Tự nhiên khí hậu lại xoay một dòng từ nóng bức đến ấm áp mát mẻ...! Chính trời đất cũng thay đổi thất thường ấy mà..., hèn gì...con người cũng vậy...!

Có lúc ta lại chán ngán quá...!

Và trong con người của ta, đang mang một dòng máu gì đây?...

Sống như thế nào là sống đẹp hở...?

Nếu hỏi ta có suy nghĩ gì về đời, về mình, thì ta sẽ trăn trở mãi không thôi...!

Hôm qua ta lại nghe nhóc em kể chuyện về hai người đàn bà là bạn suốt một thời gian hai mươi mấy năm làm chung ..rồi thì ..cùng thích một người đàn ông.

Em bảo ông ấy giỏi, lại nhúng nhường lắm....nên người đàn bà thứ nhất...yêu, và mong tình yêu kia được đáp lại.

Người đàn bà thứ nhất tính tình mạnh mẽ, làm việc đâu ra đó. Khi gặp những bạn đồng nghiệp nào làm việc không theo đúng quy tắt là bà ta nói ngay. Và hầu như ai cũng chẳng dám sai lời của bà. Nên giữa bà và bạn đồng nghiệp hình như có một khoảng cách....!

Người đàn bà thứ hai hiền, vui vẻ...., ai làm thế nào cũng mặc, mình lo công việc mình. Vì thế, với mọi người bà rất gần gũi.

Giữa hai người đàn bà, dĩ nhiên người đàn ông nhúng nhường kia chọn và yêu người đàn bà thứ hai.

Kể từ đó, tình bạn tan rã....Hai người đàn bà không còn thân nhau!

Với bản tính mạnh mẻ, kiên cường, người đàn bà thứ nhất có ghen với người đàn bà thứ hai không? Điều đó chắc có.....Nhưng vì tính kiên cường và từng trải qua cảnh đời dâu bể, người đàn bà thứ nhất đã biết vượt qua khi điều mong mỏi ở lòng không như ý . Cũng không thuộc loại người xấu xa, nên cái ghen của người đàn bà thứ nhất cũng thanh cao.

Thế mới biết sống sao cho đẹp là một chuyện khó vô cùng. Cái định nghĩa "sống đẹp" đó...là đẹp cho mình, hay đẹp cho đời. Đẹp cho mình thì có đẹp cho đời không, và ngược lại, đẹp cho đời thì chắc gì đẹp cho mình chứ hở...?

Người đàn bà thứ nhất, "sống đẹp" cho mình,....gặp mọi chuyện đều thẳng thắng nói ra dù biết lời nói ấy sẽ phật ý người,....bà như một mũi tên được người ta bắn ra....nên vun vút đi một con đường thẳng đến đích....

Người đàn bà thứ hai , "sống đẹp" cho đời...., nên gặp chuyện bất như ý, bà cũng bỏ qua...., bà như một dòng nước...gặp ghềnh đá thì len lỏi qua từng khe hở mà tìm đường ra biển.....

Hai cách sống ...., cái nào nên, cái nào không?

Người đàn bà thứ nhất, nếu không đủ kiên cuờng, thì làm sao vượt qua nổi cuộc đời.

Người đàn bà thứ hai, nếu không đủ tính vị tha và chịu đựng ..., thì cũng làm sao thoát được sầu muộn của lòng ...

Ôi, sống ...khó thật ...! Khó thật ..!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.07.2006 15:22:45 bởi diên vỹ >

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 24.07.2006 19:02:16
Chiều qua nhà hàng lại bị nước chảy ra tùm lum nữa....lại đóng cửa....Trời đất không?...Hồi tuần rồi cũng bị, tuần này cũng thế...sửa cái chi mà...hơi , nhưng thôi, kệ đi, có ngày nghỉ thì nên vui... :) phải không.

Thế là ta về nhà sớm...và cũng ngủ sớm...!....Ngủ sớm thì...phải bị dậy sớm.

Lại chỉ có nét...Nếu không có nét, không biết ta dậy sớm sẽ làm gì kà...Thiêu thùa hả...đời này ai lại thiêu thùa. Đọc sách à...hmmm...mới ngủ dậy ai đi đọc sách....! Thế là vào yahoo...coi có ai rảnh rảnh như mình không, có thì níu áo lại...tám...!

Ta gặp nhóc em....ở Haiwaii...Thấy em treo lơ lững bản "load...", nên ta hỏi:

- Cưng load gì dạ?

- Load anti virus á chị...!

Hỏi thăm vài câu, em bảo gởi hình hồi chuyến về VN cho ta xem....Hình thứ nhất là hình em trèo lên con trâu đá...ta mới nói:

- Chà, chị về bển chụp cái hình leo lên mình con sư tử, em thì con trâu hén, ngộ dạ...

Em cười. Hình thứ hai em gởi cho ta là hình ngồi trong lòng của chú cuội, cũng bằng đá....Ta mới nói :

- Chà, chị thì chụp ngồi trong lòng ông câu cá, em lại ngồi trong lòng chú cuội...., kỳ da...

Em cười bảo :

- Về bển thì có thế á chị,...

Ta gật gù đồng ý...Đúng là về VN thì ngoài việc xí xọn chụp hình ra , thì đi thăm bạn bè, xong...thăm lại cảnh cũ dù không còn nhận ra nó là cảnh nào...ngoài những việc đó cũng hết thời gian á....Em nói:

- Em về bển có học câu cá á chị, nhưng câu chẳng được cái chi...!

Ta cười nói:

- Ngày xưa Khương Tử Nha ngồi câu cá chờ minh chúa, còn em học câu cá...chờ cái chi...?

Em cười ha hả bảo:

- Em chờ đĩa cá chiên thơm ngon á chị...!

Dễ thương hén....! Em lúc nào cũng dễ thương...Em lại tâm sự:

- Chị nè, em về bển quen nhiều bạn mới lắm á..!

- Sao hay vậy, chị bạn cũ chưa thăm hết, còn đâu thời gian mà có bạn mới....

- Thiệt ra, hỏng phải bạn mới, mà là...hồi thời trung học, bạn ấy bên lớp khác, em bên lớp khác, rồi giờ bạn nhớ mặt em nên nhận ra thôi...

Ta cười chọc:

- Con trai hả cưng?

- Sao chị biết?

- Thì con trai nên mới nhớ em dù hong quen...

Em cười bảo:

- Nhớ VN quá chị ơi...

Ta hỏi:

- Nhớ đất nước hay con người hở em?

Em lại cười nghiêng ngữa bảo:

- Con người..!

- Người trai đất Việt hở em..

Em phân bua:

- Em có nhớ con gái nữa mờ...!

- Ơ chị có nói chi....

Em lại bắt ta kể chuyện đời thường...., ta kể cho em nghe về cậu bé 17 tuổi ở nhà hàng...mà ta mới quen...ta bảo với em...:

- Nhóc đó qua mỹ lúc 3-4 tuổi, nên tiếng Việt ít nói lắm em...., nhưng hỏng biết sao cứ lẻo đẻo theo chị nói chuyện hoài...dễ thương lắm...!

Ta khoe thế, nên em bắt ta kể lại từ đầu...Ừ thì kể....Kể đến lúc....không còn chuyện gì á, thì em đi ngủ....

Ta lại lang thang....

Đợi sáng xíu sẽ đến trường mua sách á...!

Tuần này lại đi làm từ thứ hai đến thứ 6...tại cuối tuần dọn nhà nên xin ông chủ đổi thời khóa biểu...! Nhưng xỉu á...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2006 00:16:46 bởi diên vỹ >

silhouette
  • Số bài : 115
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.02.2006
RE: chuyện.....đời thường....! - 25.07.2006 16:02:36


Trích đoạn: diên vỹ

Cũng có khi con người gần nhau thì mến, xa nhau lại nhớ....! Thế nhưng yêu nhau thì lại....tan...! Sao lạ thế?

Thế có phải do con người dễ nhàm chán, hay mơ ước cao xa, hoặc dễ thay lòng hay không?


khg phải !!! but con người vốn có tánh "ich kỷ" :)..


Người đàn bà thứ nhất tính tình mạnh mẽ, làm việc đâu ra đó. Khi gặp những bạn đồng nghiệp nào làm việc không theo đúng quy tắt là bà ta nói ngay. Và hầu như ai cũng chẳng dám sai lời của bà. Nên giữa bà và bạn đồng nghiệp hình như có một khoảng cách....!

Người đàn bà thứ hai hiền, vui vẻ...., ai làm thế nào cũng mặc, mình lo công việc mình. Vì thế, với mọi người bà rất gần gũi.

Giữa hai người đàn bà, dĩ nhiên người đàn ông nhúng nhường kia chọn và yêu người đàn bà thứ hai.


..tại sao DV lại nghĩ là "dĩ nhiên" (?)

sil tin rằng khg gì tuyệt đối cả; sil tin người đàn bà thứ nhất kia cũng đã từng có những lúc thùy mỵ, nhường nhịn - tùy theo môi trường. và ngược lại người đàn bà thứ hai cũng thế

sil nghĩ người đàn ông đó chọn người đàn bà thứ hai cũng chỉ vì lối suy nghĩ của ông ta còn quá phong-kiến thôi ..



Với bản tính mạnh mẻ, kiên cường, người đàn bà thứ nhất có ghen với người đàn bà thứ hai không? Điều đó chắc có.....Nhưng vì tính kiên cường và từng trải qua cảnh đời dâu bể, người đàn bà thứ nhất đã biết vượt qua khi điều mong mỏi ở lòng không như ý . Cũng không thuộc loại người xấu xa, nên cái ghen của người đàn bà thứ nhất cũng thanh cao.


..nếu sil là ông kia, sil chọn người này


Thế mới biết sống sao cho đẹp là một chuyện khó vô cùng. Cái định nghĩa "sống đẹp" đó...là đẹp cho mình, hay đẹp cho đời. Đẹp cho mình thì có đẹp cho đời không, và ngược lại, đẹp cho đời thì chắc gì đẹp cho mình chứ hở...?

Người đàn bà thứ nhất, "sống đẹp" cho mình,....gặp mọi chuyện đều thẳng thắng nói ra dù biết lời nói ấy sẽ phật ý người,....bà như một mũi tên được người ta bắn ra....nên vun vút đi một con đường thẳng đến đích....

Người đàn bà thứ hai , "sống đẹp" cho đời...., nên gặp chuyện bất như ý, bà cũng bỏ qua...., bà như một dòng nước...gặp ghềnh đá thì len lỏi qua từng khe hở mà tìm đường ra biển.....

Hai cách sống ...., cái nào nên, cái nào không?

Người đàn bà thứ nhất, nếu không đủ kiên cuờng, thì làm sao vượt qua nổi cuộc đời.

Người đàn bà thứ hai, nếu không đủ tính vị tha và chịu đựng ..., thì cũng làm sao thoát được sầu muộn của lòng ...

Ôi, sống ...khó thật ...! Khó thật ..!

DV than sống khó thì tức là DV đã nghiêng về cách sống của người đàn bà thứ hai rồi đó, nhưng bản chất của DV thì khg giống như vậy cho nên DV mới bức rức trong người..

DV nè, tại sao lại phải sống cho người chứ (!?) chắc gì người đã sống cho mình !! DV chỉ cần sống làm sao khg thẹn với bản thân là được rồi

con người là hiện tượng của mâu thuẫn, DV biết điều này mà; thế nhưng DV lại hay bị ràng buộc bởi những luân lý của người. mà có nhiều người thể hiện cái luân lý của đời một cách rất mâu thuẫn mà họ chẳng biết; họ cứ oang-oang như một cái máy vậy thôi - DV khg tin thì cứ thử xem; bằng cách chạm vào cái "ego" của họ xem sao !? sau đó DV thử so sánh họ lúc này với lúc họ nói về luân-lý in general coi; một trời một vực !!

có 1 câu mà sil thấy người ta hay dùng [mindlessly] để bào chữa cho cái sai của mình, hay để bênh vực người thân, mà nó lại thể hiện rõ ràng cái cá tánh "khg biết phục thiện" của con người nhưng họ lại khg thấy và cứ dùng hoài: "mỗi người có một cách nhìn khác nhau". nếu thật sự là vậy thì phải có cả trăm, cả ngàn Khổng Tử khác nhau chứ, đúng khg !?

con người cái "ego" to quá đến nỗi sil ít thấy ai chịu nhận lỗi ở mình; lúc nào cũng có "lý do" hay "viện cớ" cho mình; nhưng ngược lại thì "sát ván" người khác khi người ta sai - như, khi một người con của người khác hư thì nói: "con hư tại mẹ", còn khi con của mình bị hư thì khg bao giờ chịu nhận là mình khg biết dạy con nên nó hư và đổ thừa đến luôn cả ông trời với câu: "cha mẹ sinh con, trời sinh tánh"..đó, DV thấy cái vô lý chưa ?? ..

DV àh, just be true to self thì sẽ chẳng có gì làm DV nhức đầu cả. nếu có thì chắc chỉ bị sil làm nhức đầu thôi ..vì sil bị cái tật hay làm cho người mình thích nhức đầu áh..

:)..
"..the imagination, the one reality
in this imagined world.."

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 25.07.2006 22:58:00
Sil biết không, hồi nhỏ , dv rất cao ngạo và coi trời bằng vun...

nhưng khi lớn lên, khi chạm vào đời, dv mới biết... mình quá tầm thường, quá bé nhỏ...

nhìn đời, nhìn người, nhìn lại mình...dv tự dưng lạc lỏng...

nhiều khi sự việc dồn dập xảy ra...dv trở nên vụn về, trở nên ngớ ngẩn , có khi cả ngu xuẩn trong cách xử sự....

2 người đàn bà trên là câu chuyện đàm tiếu hằng ngày của người làm chung ....dv nghe, dv cảm thấy buồn ...., cái buồn là lạ lắm ...buồn cho đời, buồn cho người ...và tự dưng cũng buồn cho mình ....

thế mà, 2 người đàn bà ấy bề ngoài vẫn dửng dưng ...người đàn bà thứ nhất, dv tin chắc có ghen, có hờn, nhưng cái ghen hờn của bà ta có lẽ rất cao thượng, nên không có làm điều gì xấu xa ..hoặc có ...mà người không biết ....

người đàn bà thứ hai, vẫn gương mặt nói cười, vẫn giọng điệu ngọt ngào, vẫn hăng hái giúp người ...nhưng trong lòng của bà như thế nào ...?

người đàn ông kia cũng hiền, mặc đời, mặc người, vẫn cứ yêu, vẫn cứ sống ....

ông chọn người đàn bà thứ hai, có lẽ ông đã mệt mỏi với sự quật cường, mệt mỏi với sự cứng rắn của đời, vì cả ba họ tất cả đều vào tuổi gần 60, nên ...với ông, ông chỉ muốn có một sự dịu dàng ấm áp ....nên dv nghĩ , dĩ nhiên ông sẽ chọn người đàn bà thứ hai để làm bạn đồng hành với mình ..dù thầm lặng trong đời, nhưng êm ả ....có lẽ ông đã quá mệt mỏi với những tranh đua , những hơn thua của đời ...ngày còn lại, ông chỉ muốn yêu và sống một cuộc sống êm ái, dịu dàng ...bình thản ...mặc đời, mặc người ..

còn dv hở, nếu hỏi sống làm sao cho đẹp, dv cũng chẳng biết trả lời làm sao cả ....

đối với dv, thích thì làm, không thì thôi ...

nhưng có nhiều việc trong đời không phải gọn gàng trong câu nói đó , có khi ...mình phải đứng trước một ngả ba ...ngả bảy ....lúc ấy phải chọn một con đường đi ....mình sẽ chọn làm sao cho không hối tiếc, chọn làm sao cho lòng không thẹn, chọn làm sao cho người không đau .....? .....

sống để lòng không hối tiếc ...., không thẹn với lương tâm ....câu ấy lại cũng nói thì nghe dễ ...nhưng có nhiều việc ...lại không gọn gàng trong 2 câu nói ấy ...

sống sao để lòng không hối tiếc ...là đừng làm gì hại ai, ....nhưng ....lỡ như có hại mà mình không biết thì sao ? ...

không thẹn với lương tâm ...lương tâm của mình có khi cũng hơi ngu muội ..mình đủ sáng suốt để biết đâu là con đường chính để đi sao ?

có khi đối diện với sự việc ...mình lại chỉ biết đứng lặng người ....chính vì thế, dv bảo sống khó ...., khó quá ...!

than khó là than thế thôi, nhưng cũng phải sống ..., chứ hỏng lẽ bảo khó thì ...thôi ..không sống nữa .... :) phải không Sil :)

việc đời nếu rõ ràng như tấm bản đồ có địa chỉ hẳn hoi, thì chắc con người không lạc...và chắc dv không than khó rồi....,

lòng con người nếu như một bài toán có đáp số thì hay biết mấy....đằng này, nó như một đám suơng dày đặc, người ta có khi thấy hình thù thoáng hiện trong đám sương đó, nhưng lại gần thì khác......

và có lẽ, sống thì không khó..nếu chỉ có một mình mình..., nhưng sống...cùng người thì..quả thật khó vô cùng........phải không?

ừ, buồn buồn viết vài câu, đúng say chẳng biết, nhưng đó là lối suy nghĩ của dv hiện thời...có lẽ sáng mai khác...ừ ai biết...!

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 25.07.2006 23:49:32
Làm nhà hàng đã 2 tuần, coi như mọi căn bản ta đã nắm rõ...Trời ạ,....làm một waitress thôi, ta ngở nó bình thường chứ đâu có phải..khó khăn thế...thế mà...cũng khó....

Nhà hàng ta làm trước kia dễ ẹt...! Chỉ cần mang nước, mang thức ăn cho khách..thế thôi....! Đói thì ta vào bếp kiếm gì đó ăn, khát thì...uống nước thả ga, có khi...hihihi ta xí xọn lấy cả sake pha với soda uống....ông manager thấy chứ, nhưng không hề la.......chán những món ăn ở bếp ta order sushi hay bất cứ một món ăn nào đó trong menu của nhà hàng...mà còn được giảm nửa giá nữa chứ.... Ta không rành về rượu, cocktail...., thế nên..khách bảo tên sao , thì ta lập lại tên đó cho...manager , rồi ổng tự order dùm, ổng làm hết....ta chẳng phải lo....ừ sướng quá sinh tật.....

Còn nhà hàng này,....đói chết người luôn cũng hỏng dám ăn,...ăn bị la đó...Trời...!

Khát quá, mà có khi không kịp dừng lại để uống..., tại chậm một xíu là các bà ấy bảo...sao không thế này, sao không thế nọ...Trời...!

Ừ, tại ta người mới mà....! Hơi....chán...!

Câu nhập gia tùy tục ấy...hình như con người cứ phục tùng theo nó....hihih dĩ nhiên, hong thôi thì bị đá ra sao?...

Sau 2 tuần làm việc, ta đã quen, cũng nhờ....họ nói cái gì, mình nghe cái nấy,....sau này rồi hãy tính...! Em ta nó cũng dặn thế....Đừng cãi lại họ mất công.....Họ lớn, nên....nếu bị họ giận..thì coi như khổ á...! Trời...!

Đêm qua, khách bảo ăn Hibachi Chicken...ta nghe sớn sơ sấn xác làm sao đó...vào order..Hibachi..Shrim......, thế là ta quíu lên....chẳng biết làm sao cả..cái ông manager mà mướn ta là người ấn.., ổng dễ tính..., hay có lẽ dù sao ta cũng do ổng mướn nên ổng dễ dãi với ta......nhưng khổ quá, ổng không có làm đêm qua....Ta níu tay áo anh manager người Việt, vừa than vừa nói :

- Chết rồi anh ơi...em order sai...phải làm sao..?

Anh cười bảo...

- Thì đi chết chứ sao...? Anh đâu có password để xoá dùm em....., Em vào văn phòng nhờ Chú Le đi...

Anh vừa nói, vừa chọc ta ....Xỉu....., nhờ ai chứ nhờ chú ấy là...ta thà đi về nhà còn sướng hơn...Tại nhỏ em nó doạ ta rồi...Nó bảo:

- Chị mà lở có làm sai cái gì, đừng cho Chú Le biết, ổng mà biết...sẽ giảng cho chị một tăng tới sáng đó....cả mấy bà làm 25 năm rồi còn không dám níu áo ổng á...!

Ta nhớ lại lời nó nói, ta xanh mặt...! hihihi...!...Ta đang quíu cả người chẳng biết làm sao....Ông manager người Mễ đứng cạnh bên liền nói:

- Tôi có password nè....lại đây tôi xoá dùm cô...!

Ta như người khát được nước, mừng hú hồn luôn..ta nói:

- Ông cứu tôi rồi đó, cám ơn ông nhiều...!

Ổng cười bảo:

- À mà sao lúc nào cũng thấy cô vui vẻ hết vậy ....Cuộc sống của cô hạnh phúc lắm sao ? Hay có phải vì cô chưa lập gia đình nên với đời, cô còn vui?

Ta cười hỏi lại:

- Bộ khi lập gia đình là....hết vui sao ông?

- Cái đó còn tùy á cô , tùy người đó có gia đình bao lâu?

- Thế ông vui hay buồn?

- Cô nhìn xem, tôi còn tóc không?

Ta bật cười ha hả....! Nhưng em ta bảo, ông ấy xấu tính lắm, phải coi chừng...! Ông ta hay vênh váo, ỷ ta đây là người giỏi nói tiếng anh trong đám người Mễ...nên hách lắm...! Hmmm...em nó bảo hách thì...tự dưng ta cũng thấy ổng hách.....nhưng nói gì thì nói, cũng cảm ơn ông ta rối rích, hông thôi ta bị chú Le giảng bài...khổ á...!

Mắc cười, ta nói với nhóc em:

- Chị ghét cưng lắm đó ...!

Nhóc em ngạc nhiên hỏi :

- Sao ghét người ta dạ bà ...

Ta cười nói nhỏ :

- Nà, tại cưng á, ...cưng cứ hay nói người này xấu tính, cần tránh, người kia hỏng tốt, cần tránh, làm chị gặp người nào chị cũng để khoảng cách .....có khi lại ...nhìn lộn người, tội nghiệp người ta ghê ...!

Nó cười ha hả bảo:

- Thì nói cho bà biết mờ ....để mất công bị thiệt thòi ...!

hihihi ...Nhóc dị mà cũng cưng ta ghê ...! Nó làm tip hôm qua, nên nó gọi ta bảo:

- Chị nà, con thấy chị lấy hết bàn này tới bàn kia có khác gì mấy người làm mấy chục năm đâu, nên con nói với bà kia là chị tôi giỏi, nên thay gì cho 20% tip thì mình cho 50% tip đi ..

Ta nói:

- Trời kệ mí bà á cưng ....cho bao nhiêu cũng được, thời gian sau cũng 100% thôi mà ...

Nhóc em bảo:

- Đâu được chị , ai ăn hiếp chị con là hong được á ...! Chị mình mình phải binh chứ ...!

Ta mắc cười ...! Mà tại nó giỏi, với lại dễ thương nên nói gì mấy bà cũng chìu theo hết ...Nó cũng biết thế á ...!

Ta thì ...hơi ...!

Sáng đi bộ 1 tiếng, ừ chạy hết nổi rồi, ...đau cái chân thì thôi ...vừa đi vừa học bài hát tiếng nhật , dễ ợt có 2 câu thôi, thế mà ..cứ lộn túa xua ....Nó như thế này nè:

Shi a wase nara te o tatako
Shi a wase nara te o tatako
Shi a wasa nara tai dode sime soyo so ramin nade te o tatako ...

hihihihi ...chỉ có thế thôi mà ....lộn hoài, nhưng hong sao ..đã hát được rồi ...! Tại tối nay làm không có nhỏ em, lại không có bà train ta ..nên ..coi như tự sinh tự diệt ....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2006 03:06:48 bởi diên vỹ >

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 26.07.2006 03:33:46
Hôm qua khi ra khỏi cửa nhà thì...người kế nhà ta cũng vừa ra khỏi...Thế là đi chung một thang máy...!

Ông ta nói:

- Từ nay cô đâu còn gặp vợ tôi nữa...!

Ta còn tưởng ổng biết 3 ngày sau ta dời nhà, nhưng vì nghi ngờ câu nói của ông có ý khác, nên ta hỏi:

- Sao ông lại nói thế...?

Ông buồn buồn nói:

- Vợ tôi lại chạy trốn tôi nữa rồi...?

Ta mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại:

- Thật à...? Bao lâu rồi..?

- Khoảng 2-3 tháng nay...!

Oh hèn gì, ta không còn thấy cô ta quanh quẩn nữa ...Ta hỏi tiếp:

- Tại sao lại bỏ đi, ...ông biết không?

- Tôi không biết. Thật ra cuộc sống tôi đã coi như bình an hạnh phúc lắm, chính cổ là người muốn qua mỹ nên tôi đã dùng hôn nhân mà đưa cổ sang ...., không thích thì thôi ...cổ đâu cần bỏ trốn năm lần bảy lượt như thế ...!

Ta lắc đầu thở dài ....

Anh về, ta nói lại với anh ....anh bảo:

- Cả vợ mình không biết giữ thì than trách cái nỗi gì ...!

Ta cười nói:

- Em thấy cổ đâu phải đẹp lắm đâu anh? Tại sao lại trốn chạy làm gì ...

Anh bảo:

- Thì em nhìn ổng có hơn ai đâu ...Đàn ông gì mà ...khệ nệ như thế, đàn bà nào ưa ...phải như ...?

- Anh hả ...?

Anh cười ha hả ......anh lúc nào cũng kiêu ngạo ....Lúc trước ta bực lắm vì cái tính kiêu ngạo đó của anh. Nhưng rồi riết chắc cũng quen ..hay thấy anh kiêu ngạo vì đúng là đáng để kiêu ngạo nên ta cũng không bực nữa ...

Mà buồn thật hén ....! Cô ấy người Roman, ...bằng tuổi ta á ...! Cô than với ta là cuộc sống chán chường đến nổi cô muốn thoát ra mà không sao thoát được ...

Nhưng tội quá, cô than với ta thì ta làm gì được. Sở thích của ta chính là cái cô ta chán ...Ta chỉ thích đọc sách, thích viết ...Ta chỉ thích đi dạo phố với anh, ta không thích đi shopping, không thích trò chuyện trời đất cùng người lạ ...Nói tóm lại ...ta chỉ thích làm cái gì đó có anh thôi, ngoài ra, ta chỉ ngồi nhà đọc sách, hoặc đi vườn hoa ..ngủ ... :) ...còn bây giờ thì hơi bị ghiền ....nét ...!

Hồi đó vào mùa thu, ta thích nhất đem đồ tới vườn hoa tìm một bóng mát ngồi đọc sách rồi ngủ trưa cho nó đã ghiền ...Gió mát hiu hiu đọc chuyện thời Xuân Thu Chiến Quốc hoặc những sách luận anh hùng thì còn thú nào bằng ...Đó ...thế nên cô ta than với ta thì ta cũng bất lực ...Đối với ta đi shopping bằng mắt thì ....chán chết đi được. Party, hoặc những cuộc vui ta cũng không hứng thú chen vào ....Cho nên mấy lần cô rũ đi chơi hay đi shopping ta điều từ chối cả ....

Giờ nghe cổ lại bỏ đi, ta thấy tồi tội ..mà chẳng biết tội cho ai ...cho ông ấy à ..hay cho cô ta ...? Ừ không biết nữa ...., ai cũng có một cái khổ tâm riêng của mình, sự việc xảy ra ...biết khổ tâm của ai là đúng lý, hợp tình đây?

Nhiều lúc ta cũng phiền anh của ta lắm ..Người gì đâu mà đáng ghét ...Nhưng nói thật, ......tìm một người như ý hình như là chuyện không thể có ở thế gian này ...nghe đâu đó có câu .." muốn có một người lý tưởng, trước hết mình phải là người lý tưởng cho người cái đã .." Ta rất đồng tình với câu đó ....vì mình không xứng đáng thì sao lại mong được hưởng được đối xử xứng đáng chứ ...phải không ...?

Với lại mội quan hệ cần phải được làm lại từ đầu ..Ừ ta chán ngán nhất là cái cảnh hai người giận nhau vì không thông hiểu cho nhau á ...Rồi hờn ghen vô cớ , chán lắm ...! Ta và anh đã trải qua gần 2 năm giận hờn, cãi vả ...năm nay coi như đã tốt lắm rồi ......Không biết những năm về sau sẽ như thế nào ...hay ta lại nổi chứng ngang lên làm tàn nữa ...đều đó ta không chắc được ..., nhưng bình tâm lại mà nói ....ta vẫn thích sống với anh hơn ....!

Đôi lúc thèm một tình yêu lãng mạng...Thèm một cảnh sống khác hơn ...! Nhưng lại chỉ biết tự cười mình sao ngu quá ...! Cứ thèm những cái mà trần gian vốn không có ....!

Ừ, dù sao ta cũng thích đời sống hiện thời hơn ...! Nếu có thay đổi thì nên cho trí ta mở rộng ra một xíu ...Thế thôi á ...!

Thế nhưng mỗi khi đi ngang qua cửa nhà của ông ấy, ta vẫn thoáng thấy buồn buồn ...! Ta rảnh thật ...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2006 04:09:33 bởi diên vỹ >

silhouette
  • Số bài : 115
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.02.2006
RE: chuyện.....đời thường....! - 26.07.2006 09:36:09
:)..
"..the imagination, the one reality
in this imagined world.."

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 26.07.2006 22:12:08
nụ cười của Sil sao có thêm 2 dấu chấm dạ....hay.....Sil đang học cách của các vị tiền bối trong fim, mỗi khi mĩm cười thì vuốt râu??? hihihihi

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 26.07.2006 23:19:04
Đêm qua làm không có nhóc em , cũng không có bà train...ta hơi lo lắng....!

Có lẽ như bà train nói đúng...Tại có lần bà hỏi:

- Hình như em cô có phần...nhát hơn cô đấy..!

Ta ngạc nhiên hỏi bà:

- Sao bà nói thế....người khác không bảo vậy đâu...

Sau đó bà hỏi nhóc em, nhóc em nói:

- À hồi nhỏ thì chị tôi nhát lắm...bây giờ thì đở hơn...

Bà quả quyết một câu như thế này:

- Chị cô chắc không phải nhát đâu, mà là thiếu lòng tin...thôi...!

Ừ, có lẽ bà nói đúng, ta thiếu lòng tin....thật sự á...! Không có em, không có bà..ta chẳng biết lỡ mà gặp chuyện gì khó hiểu sẽ hỏi ai đây...? Hỏi người ta 1 lần người ta vui vẻ trả lời, hỏi thêm lần nữa người ta sẽ thấy phiền...mà hỏi thêm lần nữa chắc người ta sẽ bực lắm....! Nên ta tự nhiên thấy buồn buồn, chán chán....lại gặp chuyện thế này, trong ấy có 20 bàn, mỗi bàn đều có số..mỗi ngày, trước khi khách vào thì manager đã phân công cho người nào bàn nấy á....bàn nào không có tên ai, thì coi như các waitress sẽ thay phiên nhau lấy bàn đó....

Ta bàn số 10, nhỏ LuLu bàn số 1, 2....các bà khác những bàn còn lại ....nhưng bàn số 9 bỏ trống.....Mà bàn số 9 thì đối diện bàn số 10 của ta.

Tại vì ta là người mới, nên...manager chỉ cho ta lấy 1 bàn thôi, có lẽ lo ta lo không xuể...Hôm trước thì tên của ta trong bàn số 9 , nhưng thực tế ta lại lấy hết hai bàn 9 và 10....

Thế là khách vào, thay vì để bàn số 10 hôm nay của ta, người đưa khách lại để khách vào bàn số 9....

Nhỏ LuLu nghĩ, đó là bàn không có tên của ai nên cô bé lại lấy nước cho khách....

Một bà waitress nọ thấy vậy hỏi ta:

- Ơ sao cô LuLu đó lạ thế, sao không để cô lấy mà cổ phải giành lấy chứ...

Ta buồn cười quá vì câu nói của bà, ta bảo:

- À không, bàn đó không phải của tên tôi, và cô ta bảo là vì bàn trống nên cô ta lấy...

Bà ta tỏ vẻ bực mình và nói:

- Ky cục không....Cô đó nghen, đừng ngại gì hết, cứ lấy đại đi...

Ta cười quay đi, rồi chị VN nọ cũng bảo:

- Nhỏ kỳ cục...sao lấy bàn của em..bàn nó là bàn 1, 2 mà...

Ta lắc đầu....cười...! Ngộ hén...! Chỉ tội nghiệp cô bé, khi không bị oan....Nếu mọi người đã muốn bàn đó cho ta thì để tên ta vào đi, để khỏi tránh nhầm lẫn..., mà giúp nhau thôi có gì phải...kỳ với không....

Nhưng cô LuLu đó khiến ta bực quá đi hà...Đôi lúc người hiền thường làm cho người khác bực. Hình như là thế...!

Bàn của cổ thì cổ lo đi, nước khách hết, cổ không thêm, chén dĩa khách xong, cổ không dọn, mà chạy qua giúp ta...Xỉu...Gặp chút chuyện là cổ hỏi thăm....hơi...xỉu...! Tốt gì mà tốt dữ thế á...! Nguời ta tốt với mình, thì mình phải tốt lại....Thế là ta cũng phải giúp cổ.....thay vì thế thì cổ lo cho bàn cổ xong đi, rồi hãy ngó tới ta....bực ghê....! Người tốt nhiều khi tự làm người khác phiền hén...!....Mà hỏng lẽ mỗi khi cổ giúp ta lại bảo là..."cô tự lo cho cô đi, tôi biết lo cho tôi.." hhihi ai nỡ nói thế...người nhạy cảm sẽ buồn chết được...nên thôi..kệ....!

Lúc ta đang loay quay với cái computer để tìm các món ăn mà khách order...ta chẳng biết nó ở đâu hết, vì từ ngày ta làm tới giờ khách hỏng có order món đó...mà menu trong computer lại là những từ viết tắc...., ta hiểu được chết liền á....Gặp lúc anh manager đi ngang qua...ta nhìn ảnh ..có vẻ muốn hỏi..nhưng lại thôi...ai biết ảnh hiền dữ thế nào...lỡ ảnh bực thì khổ mình...Nên...ta đang còn suy nghĩ.....

Ảnh đi qua, rồi đi lại thêm 1 vòng..xong ảnh đứng bên phải của ta và nói:

- Muốn hỏi thì hỏi, mắc cở gì mà không dám....!

Ta mắc cười nói:

- Khổ cái, em mắc cở quá biết tính sao?

Ảnh bảo:

- Không biết mà còn mắc cở, thế thì anh để em tự tìm á...!

Lúc đó ta quíu lên...bảo :

- Chời còn chọc em, thôi giúp dùm đi...

Sau khi ảnh giúp xong, quay lưng đi còn chọc thêm câu:

- Không biết mà bày đặt mắc cỡ nữa ta ơi..anh chịu thua em luôn...!

Ta cười ngất...Ai mà mắc cỡ chứ, chỉ ngại phiền người thôi...! Mà kệ ảnh đi, giúp cho ta là ta vui ...!

Lúc ta đang đứng ở quầy tính tiền đợi người tính tiền cho cái check cho bàn của ta ....thấy ảnh đang hỏi bà nọ một món ăn gì đó có ngon không ......nên ta nhìn ...!

Không biết tia mắt của ta như thế nào đó ....mà thực sự ta đang nhìn coi bà ấy ăn cái gì mà là lạ ...nó tròn tròn ..lại ..nâu nâu ..hihi, được cuốn lại như gỏi cuốn, mà không phải gỏi cuốn ..đang còn thắc mắc thì ảnh hỏi:

- Em nhìn cái chi mà nhìn dữ dạ ...

Ta bật cười nói:

- Chời nhìn cũng không cho, thế em có mắt để làm chi vậy chời ...!

- Ai mà cho em nhìn chăm chăm thế ....sợ món ăn của anh nấu giết người khác à ...?

- Ủa, anh nấu nữa hả ...

- Ừa, ngon lắm, muốn thử không? ...Ở đây ai cũng ăn hết rồi ...

Ta cười nói:

- Vậy chừa em ra nghen ..!

Ảnh vừa cười vừa lắt đầu ....bỏ đi ...!

Ta đang đi vòng quanh xem có bàn nào cần thêm nước hay làm gì hong cho khách thì ảnh tay ôm tay bợ nào là ly, rồi mấy chay bia ...., ta thì ....khi đang nhìn cái gì ..thực sự ta không thấy ..hoặc có thấy cũng chỉ thấy thôi, ..chứ đầu óc ta nó đang nghĩ lung tung cả ..hoặc đang dạo chơi đâu đó ...thấy vậy anh bảo:

- Trời ơi ..người gì mà vô tâm ...đáng lẽ thấy anh khệ nệ thế này phải hỏi mà giúp ...đi phớt qua nhìn là sao?

Ta không nhịn nổi cười nữa, ta nói:

- Ai biết anh cần giúp ....!

Ảnh lại lắc đầu lia lịa ....! Bộ ta ngộ lắm sao? ...Hmmm ..chẳng biết á ..! Cũng như vừa vào làm, thì thấy ảnh mình lịch sự mĩm cười cái rồi cất tiếng chào ....thế mà cũng bị ảnh chọc:

- Ngoan quá hén, gặp anh là chào ...Thế khi về có trình anh không?

Ta chỉ biết cười ...Chào cũng bị chọc hén ..! Ơ mà kệ ...!

Nhóc 17 tuổi lại không đi làm, ta hỏi đứa Lào nọ, nó bảo:

- Tại sao hỏi Jimmy chi ...? Cô thích nó à ...!

Trời ...! Không thích thì hỏi chi vậy trời ...Đúng là ....lãng xẹt ...Ta cười nói:

- Thích thì có sao? Hỏi một câu cũng thắc mắc ...

Nó nhe răng bảo :

- Ừ thì đã sao, hỏi cũng thắc mắc ...!

Ta cười ....Nó bảo:

- Jimmy chỉ làm ngày thứ tư và hai ngày cuối tuần thôi ....!

Ta ồ một tiếng ...rồi làm việc tiếp ...!

Việc đã xong, một bà waitress nọ kéo ta lại chổ không người cùng với một bà khác nói:

- Nà, chúng tôi cho cô 50% tip đêm nay, cô nhớ đừng nói ai nhé ......!

Ta ngạc nhiên hỏi;

- Tại sao ?

- Không có tại sao gì hết, cô đáng được thế mà ...tip thật sự của cô thì 20% thôi, nhưng tôi thấy cô làm đâu thua người khác ...Tuy vậy, đừng nói gì hết nghen ...!

Ta cười ..! Ngộ hén ...! Vậy tại sao các bà không cho thẳng cho rồi ....cần gì phải thêm cho mệt nà ...! Ừ, mà bà train của ta bảo 20% thì các bà không dám cãi đâu ..quyền quyết định bao giờ cũng trong tay bà ấy ..còn thực hiện hay không ...hihih do người nào thích hay ghét ta như thế nào á ...!

Ừ, còn vụ bài hát tiếng nhật ...có 2 câu thôi ..thế mà ..câu đầu ta hát được, nhưng câu sau cùng thì ...ta bị vướng ...Nên ngay lúc bàn của ta có sinh nhật ..ta méo mó ..nói với anh manager người Việt ...:

- Chết rồi anh ơi, em lại có sinh nhật ..làm sao đây ? Nhỏ em không có, bà train không có ...Em lại hát chẳng được ...! Anh hát phụ em nghen ...!

Ảnh cười bảo:

- Em mà không hát được thì suốt đời không được 100% tip đâu ...

- Em biết, nhưng ....mọi người hát nhanh quá, em theo không kịp , chữ bị vấp ...

Ảnh cười, nhưng cũng dễ thương, ảnh bảo:

- Nói nhiều làm gì, lẹ lẹ đi, anh gọi các bà khác hát phụ cho ...!

Ta cười ...cảm ơn hết sức ...! Mới nhìn thoáng thấy ảnh hong có cảm tình ..nhưng khi nói chuyện thì cũng thấy dễ thương hén ...! ...Chính vì vậy, nên đôi khi ảnh hỏi ta ...:

- Mắc mớ gì em nhìn anh rồi cười ..!

Ờ ..! Hỏi ta ta biết hỏi ai ...ta cười là gì ..chời ...! Ai biết, thì mình thấy ai nếu hỏng là người mình ghét thì mình nhe răng cười ..Vậy mà cũng bị hỏi ...ai biết đường nào mà trả lời chứ ...! Lãng thì thôi ..!

Nói thì nói, nhưng ta vẫn ngán chỗ làm quá ..!

Một bà người Lào nọ ...cứ đứng đó rồi bật cười, ta thấy lạ hỏi:

- Sao mà bà cười một mình thế? Có chuyện vui à ...?

Bà nói:

- Tôi cười tôi thôi?

- Sao lại cười bản thân mình?

- Ừ, tại ....có người nói tôi lười ..!

- Lười ...! Là sao ?

Bà nói có một số người ở đây nói xấu bà ...nên ngẫm nghĩ thấy nực cười thôi ...Ta hỏi:

- Bà chính tai nghe được à ..?

Bà gật đầu ....Hmmm lạ thế ..Người ta nói xấu mình ...mình phải buồn chứ sao lại cười ....Bà đâu phải là một nhà triết học đâu nà ....hihih ..ừ ngộ ....! Ta cũng không hỏi thêm làm gì á ...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2006 23:26:24 bởi diên vỹ >

Triều Sương
  • Số bài : 307
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.01.2005
RE: chuyện.....đời thường....! - 27.07.2006 08:46:42
Hum wa mới viết bài nì trong blog..nó như 1 chút xíu nhật ký, 1 chút xíu tản mản, một chút xíu vu vơ đời thường...sis cho TS xin 1 chỗ nho nhỏ chút xíu trong nhà sis nha

Em hỏi:
Nắng có mong manh
Ngày có nhạt ,
Chiều có lơ lửng gió
Mây có dệt sợi buồn như tợ.tơ vương ?
Không ai trả lời
Nắng im lặng
Lời chẳng buông
Mây ẩn mặt như cố tình không nói
Chỉ có anh
Đôi mắt anh nhìn em
Tia nhìn rười rượi
"Em là nắng mong manh...."


Một chút bâng khuâng rớt bên thềm nắng hạ, em nghiêng mình , nữa khuôn mày che bởi vành nón trắng , một nửa còn lại ló mình cho giọt nắng mơn man. Tháng bảy mưa về nhưng nắng vẫn còn quyến luyến rong chơi, vẫn nghịch đùa trong những tàn lá, vẫn nhảy nhót trên những song cửa sổ , vẫn soi mình trong lóng lánh hồ xanh.

Em nhớ ..nhớ một lần anh nói nắng rất mong manh, cũng dễ vỡ như mảnh thuỷ tinh trong vắt để rồi anh sợ một ngày nắng sẽ tắt đi. Lúc ấy, em chỉ biết cười mà thôi, chẳng biết nói điều chi vì em không thể mở lời nói trấn an anh hay là an ủi. Em biết, anh không phải là người dễ mềm lòng hay yếu đuối trong suy nghĩ nhưng có những điều gọi là linh cảm mà biết bao lần không những anh lẫn em đều vừa sợ lẫn tin. Linh cảm là gì hở anh? Có phải là những trực giác đến từ xúc cảm không báo trước, một giác quan thứ sáu của con người, một điều gì đó rất khó hiểu, khó hình dung và điều ấy rất xa xôi .. Cho đến bây giờ khoa học cũng đâu chứng minh được gì về nó nhưng với em linh cảm ngày nao của anh đã đúng rồi, chỉ có điều ...

Nắng vẫn không tắt đi mà mỗi ngày vẫn hiện diện đều khắp nơi, lang thang những bước chân trần không mệt mỏi, nắng vẫn nở nụ cười tươi rói với lá, với hoa với tất cả muôn vật muôn loài . Nắng không mệt nhoài đung đưa vạt tóc trên ngọn cỏ xanh hay trêu đùa chị gió , chỉ đôi khi nắng nhường chỗ cho mưa về..lúc ấy là nắng muốn nghỉ ngơi ....

Riêng em, em không còn theo ai quấn quít bên người, không còn là hạt cát bám víu chân người dù chốc lát, không còn những chiều mưa thủ thỉ những lời vu vơ tản mác, không còn những ngày chia sẻ niềm vui nỗi buồn với anh. Em biết, em không là nắng mong manh dù em nhận mình yếu đuối, em không là thuỷ tinh dễ vỡ nhưng trong tận thâm sâu em thừa nhận sự như nhược của chính mình. Bạn bè khuyên , sao em không thử một lần níu kéo dù chỉ một lần thôi nhưng anh biết không, em không thể. Em sợ mối dây níu kéo lại càng thêm rạn vỡ và chính em lại gây đau khổ cho người. Thì thôi, cái lắc đầu cùng nụ cười nhạt màu làm bạn bè thất vọng biết bao nhiêu, trong số những người bạn, có một ai đó đã nói rằng em cứng rắn. Ai đó có biết đâu, đằng sau lớp vỏ cứng rắn là một khối yếu mềm ...

Hoàng hôn buông, năng nhàn nhạt bên thềm, em ngồi đếm lá rơi và vẩn vơ nhìn mây trôi trên bầu trời cao rộng, lòng không vui, không buồn chỉ vu vơ thờ thẫn. Nếu có anh ở đây lúc này, em chắc rằng em lại đổ thừa :" con gái thường hay thế , đấy anh". Cái tật hay đổ thừa này của em đã không còn từ lúc anh không bên em nữa, từ lúc em dùng trăm phương ngàn cách nghĩ những điều xấu xa, gán ghép cho anh bao điều tội tệ, để làm gì ư..em cũng không biết nữa, chỉ biết là em từng nghĩ biết đâu..biết đâu vì những điều đó em lại dễ chóng quên anh.

Vậy mà không, nỗi nhớ vẫn đồng hành bên em như nắng vẫn đặn đều rạng rỡ mỗi ngày dù không còn da diết hay thật nhiều trăn trở. Em không dối lòng hay cố chôn vùi những điều đó nhưng với em, với anh bây giờ tất cả chỉ là vô nghĩa, phải không ?

Trong mắt em còn sót đọng một giọt nắng, bâng khuâng điều gì đó thật ngu ngơ em chìm vào khoảng lặng, hương hoa sứ rót vào hồn thoáng tâm tư dịu lắng, thư thả buông mình ...thảm cỏ mượt mà...dường như nắng mong manh.......
(Nắng mong manh)



silhouette
  • Số bài : 115
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 12.02.2006
RE: chuyện.....đời thường....! - 27.07.2006 10:03:26


Trích đoạn: diên vỹ

nụ cười của Sil sao có thêm 2 dấu chấm dạ....hay.....Sil đang học cách của các vị tiền bối trong fim, mỗi khi mĩm cười thì vuốt râu??? hihihihi



khg phải đâu em bé àh. là certainty đó.

sil sẽ khg bao giờ học những cái vẽ vời của mấy ông gìa lụm-khụm đó đâu. nếu sil muốn cho DV thấy mình vuốt râu thì vầy nà: ==

DV ơi, DV bớt đi làm 1 ngày được rồi đó - có other source of income rồi kìa, tính tiền cho mướn đất với Triều Sương đi huh hehehe..

--

hi Triều Sương, "Nắng Mong Manh" của Triều Sương hay quá - sil đọc mà tưởng như mình đang trong mơ :)..
"..the imagination, the one reality
in this imagined world.."

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 27.07.2006 20:21:10
Sil :)

Triều Sương - dạo này ít thấy em ghê.....cám ơn những dòng nhật ký của em nhá...., rảnh viết nhiều nhiều cho chị đọc với....chúc em thật vui và thật dễ thương... :)

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 27.07.2006 22:28:32
Ta nhìn thời khóa biểu thì thấy Jimmy phải vào làm lúc 5 giờ, xem đồng hồ thì đã 5 giờ 30 rồi mà vẫn không thấy nhóc ấy. Ta ra ngoài trước lấy menu sẳn hỏi anh Mai ....

- Ủa sao giờ này nhóc nó chưa vào hở anh?

Anh Mai chưng hửng hỏi:

- Nhóc ...là nhóc nào ?

- Jimmy á ..!

- Trời đất, con người ta cao lớn vậy mà em gọi là nhóc ....!

- Cao lớn thì có ...nhưng 17 tuổi thôi mà ..thì em gọi bằng nhóc chứ ...!

Anh cau mày hỏi:

- Thế em bao nhiêu tuổi ..

Ta nói tuổi của mình anh cười bảo ...:

- Hóa ra em cũng già thế sao ...

Nhóc Vinh đứng bên cạnh nói :

- Vậy mà bạn trai chỉ 25 tuổi đó anh ...!

Trời đất, cái thằng ....ta quánh vào vai nó thùi thụi và nói :

- Em xạo cũng vừa vừa thôi chứ ...!

Nó cười ha hả ....Anh Mai mới nói :

- Ủa vậy em đoán xem anh bao nhiêu tuổi ...?

Ta giả bộ nghía qua nghía lại, rồi bóp trán suy nghĩ ...xong ta nói :

- Chắc khoảng 70 ...

Anh và Vinh bật cười thật lớn ...Anh nói :

- Anh thua em luôn ...!

...

Mấy ngày làm không có bà train, nhưng đêm qua không biết vì sao vẻ mặt của bà train hình như có rất nhiều tâm sự...., tò mò nên ta hỏi:

- Hình như bà không được vui à?

Bà cười, nụ cười không được tươi lắm, bà bảo:

- À không có gì, chỉ là thời tiết làm tôi cảm thấy khó chịu thôi...?

Thời tiếc làm bà khó chịu à....Ta thì không nghĩ thế....Ta nghĩ, chính việc làm, chính người xung quanh làm bà phiền. Nhưng ta không dám tò mò sâu hơn vào chuyện của người. Làm thì có khoảng 6 waitress..., nhưng hầu như chỉ có mình bà là làm việc theo nguyên tắc , còn người khác...mạnh ai nấy làm, thích thì làm tròn bổn phận, không thì cứ tụm tụ để nói vài ba câu...., nên hầu như bàn nào cũng cần thêm nước cho khách, bàn nào cũng cần người đến coi mà...không ai coi....

Vừa lúc lại có một party lớn, gồm khoảng 36 người, chia ra làm 4 bàn..., nghe nói là sinh nhật của 2 người trong 36 người đó....Thế là chú Le bảo bà train:

- Ở trong kia có 4 bàn, nhờ cô vào giúp...

Bà bực mình gắt...:

- Tôi vừa mới lấy bàn số 10, ông nên bảo người khác giúp đi...

Nói thế rồi bà bỏ vào trong bếp...Chú đứng đó ngẩn ngơ....! Chú quay sang ta....hỏi:

- Cô có thể giúp được không?

Ta nói:

- 1 bàn thì con giúp được, 4 bàn con không lo xuể đâu chú....!

Chú cười bảo:

- Trời ơi, ai lại nhờ cô lo hết 4 bàn đâu, 1 thôi cô...còn 3 bàn khác tôi sẽ nhờ người khác....chứ 4 bàn....ai mà có thể làm nổi một lúc....

Chú cười , ta cũng cười, rồi ta chạy vào lấy order cho khách....!

Đang đứng lấy order 1 hơi, cũng thấy bà train bước vào phụ 1 bàn...! Bà có suy nghĩ gì hở....Ta không hiểu....Suy nghĩ của người lớn rất lạ...ta có cố gắng mấy vẫn không hiểu được.

.....

Ngày nào cũng vậy, hễ 9 giờ là ta lấy một ít nước bỏ vào xô nhỏ nhỏ, rồi lấy khoảng vài cái khăn nhúng vào đó mà lau bàn....Ta thấy lau bàn là một việc hết sức khoẻ...thế mà hong hiểu tại sao không ai chịu làm hết, hoặc có làm cũng chỉ làm sơ sơ một hay hai bàn thôi...chính nhóc em của ta nó còn nói :

- Trời ơi, chị đừng có lau hết...coi chừng mấy bả la đó...!

- La...?

Ta ngạc nhiên hỏi nó, nó nói:

- Thường mấy bả hỏng có lau đâu, chị mà lau hết, rồi sau này hỏng ai lau mất công mấy bả đổi thừa tại chị siêng....!

Trời...! Ta hết nói luôn...Nhưng kệ, ngày nào ta cũng lau bàn hết...Khoẻ hơn dọn dẹp trong bếp....Ta chẳng thích dọn dẹp...tại....ừ chẳng biết nữa...Lau bàn thì, lấy cái khăn, nhúng 1 xíu nước có sà bông trong đó, xong, đi tới một vòng, đi ngược một vòng...rồi lau ở phía trước bàn, xong lau cho mặt ghế sạch...chỉ thế thôi...! Mỗi bàn 8 cái ghế, nhà hàng thì có 20 bàn....làm trong tít tắt....

Thấy ta lau.., anh Mai hỏi:

- Trời, lau bàn cũng đeo bao tay...

Ta cười nói:

- Tay em đẹp mờ,...lau nhiều hư sao...!

- Chảnh thấy ớn...!

hihih...ai biểu hỏi....Lãng xẹt....Xong anh hỏi ta :

- Ủa......chồng em đâu?

Ta ngạc nhiên với câu hỏi bất ngờ của anh....Ta nói...:

- Hỏng có chồng?

- Chứ có gì...?

- Bạn trai...!

Ảnh hỏng biết đang suy nghĩ gì đó, ngưng xíu , ảnh hỏi :

- Ủa..sao em không chịu có chồng?

Hmmm...Lạ thật...Câu hỏi này...hình như ta nghe ít nhất cũng mấy chục bận...Tại sao phải có chồng????? Ta không biết nữa, bộ...lớn lên phải lấy chồng sao?...Hmmm...ta hỏi anh?

- Ủa...lấy chồng...chi anh?

Ta biết mình cũng thắc mắc ngớ ngẩn...Nhưng câu hỏi thì đã nhảy ra miệng rồi..ta níu lại hong kịp....Biết mình thắc mắc kỳ cục..Nên ta đảo sang câu khác ngay...Trời ạ...! Đôi lúc ta như một con bé..dù đã già cái đầu...Nhiều khi nói chuyện thiếu suy nghĩ..nên.....hơi...ta nói :

- Thôi, lấy chồng mất công bị đày đọa á anh...! Có khi hạnh phúc không là bao, mà ly dị mệt nghĩ...Với lại, chồng thì không thay đổi được, bạn trai thì....có thể...!

Ừ, ta cố tình nói....để...cho anh.....chạy...! Nghe xong, anh lắt đầu bỏ đi....! Ta mĩm cười một mình...! Nhưng sau đó anh ngoảnh đầu lại nói một câu :

- Nghe em nói...chạm tự ái ghê á ta...!

Trời đất...! Lãng vô cùng....! Cũng như bửa hôm anh Việt hỏi ta :

- Sao cả đống người mà em không chịu chọn một người để làm chồng...định độc thân suốt kiếp à..

Ta nói :

- Hmmm...thằng nào cũng như thằng nấy à anh ơi...lấy làm gì...!

Trời ạ, ta nói xong....ta bịt miệng không kịp...Còn anh..anh há mồm.....ngạc nhiên....rồi lắt đầu bảo:

- Trời đất, em biết là....anh đang đứng đây không?

Ta cười cầu hoà nói :

- Trừ anh ra....Anh có vợ mờ, em đâu có tính anh vô đâu nà...!

Hơi..nhiều lúc ta sợ chính bản thân mình luôn á...! Ngày xưa mẹ và ba bảo bà mụ nắn lộn...Đáng lý ta là một đứa con trai....Nhưng bị sinh nhầm làm con gái...! Mà ta nghĩ cũng đúng á...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2006 02:40:19 bởi diên vỹ >

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
RE: chuyện.....đời thường....! - 27.07.2006 22:45:53
Đêm qua vừa ra khỏi chổ làm thì nhóc em gọi lại nói:

- Cám ơn nghen....

Ừ tại đêm trước đó, nó gọi nhờ ta in dùm nó câu gốc trong đoạn in thánh "công cụ các sứ đồ.." đoạn 4 câu 35....! Ta không đi nhà thờ, không theo đạo, nhưng ở nhà gia đình ai ai cũng là đạo tin lành, nên ngày xưa, hầu như mỗi sáng chủ nhật là ta nghe chị, các em và mẹ học những câu kinh thánh..nên nó trở thành quá quen thuộc với ta , có khi...ta phải in câu gốc hoặc viết ra cho mẹ đặng mẹ dễ học...Ngay cả lúc nhà thờ vào những dịp lễ, nhỏ em một mình làm không xuể công việc, thì ta vẫn phụ giúp...Nên..với kinh thánh có lẽ ta rất quen thuộc...Ừ quen thuộc thôi..chứ chẳng hiểu sâu xa đâu...! Người ngoại đạo mà....! Nghe nó cám ơn, ta nói :

- Đẹp không? Thích chứ?

Nó bên kia cười te tét bảo:

- Ừ, chị là nhất á..Đẹp lắm....con thích...

- Chị in luôn hai bên á...!

- Ừ, hợp ý con ghê....!

- Dĩ nhiên, chị thức gần cả đêm để làm mà...!

Nó có vẻ thương thương ta, nên nói :

- Tội nghiệp hong, chị làm mất bao lâu dạ..?

- 15 phút...

Nó la trời nói :

- Vậy mà xạo, bảo cả đêm...

Ta cười giải thích:

- Ai mà xạo, rỏ ràng cưng gọi chị lúc 11 giờ mấy gần 12 giờ khuya....nên chị thức xíu làm..., xong cũng khoảng 12 giờ mấy...Không phải mém cả đêm là cái gì...!

Biết ta xạo , nên nó cười thật lớn...và bảo....

- Ừ thương quá hén...!

Rồi nó lại kể chuyện......hãng, chuyện người xung quanh...Ta nghe...ta cười..!

Đôi lúc không gặp nó...Ta nhớ...! Vì sao thì ta chẳng hiểu nữa...! Nó nói:

- Ủa, bà dọn nhà cuối tuần này mà con tưởng là tuần sau chứ , hứa giúp , nhưng tuần này con bận quá, phải tập hát, tập kịch cho nhà thờ....

Ta cười bảo:

- Ốm yếu như cưng mà giúp khỉ gì, có cũng như không á....đừng lo...

Nó xí một cái thật dài.....

Trong đám chị em, hình như ta cưng nó nhất...! Mà nó cũng lạ lắm, ta làm gì làm..nó không ghét, không giận, không buồn...mà ở mọi hoàn cảnh hình như là người thông cảm cho ta nhất....! Kỳ hén...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2006 22:46:56 bởi diên vỹ >

Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 8 trang, bài viết từ 91 đến 120 trên tổng số 217 bài trong đề mục