Tội nghiệp nhóc em ta quá đi hà...., mà ta có thể giúp gì được đây ngoài việc nhìn nó với một cảm giác sầu sầu....
Jessy lại bịnh...sau lại cứ bịnh hoài thế...Từ ngày nó sinh ra cho tới bây giờ không biết đây là lần thứ mấy nó bị bịnh á....Có một lần ta mơ thấy nó rời khỏi cuộc đời..., ta hoảng sợ,....khi tỉnh giấc..cũng may chỉ là..mơ...!
Chỗ làm thì phiền quá....! Phiền không phải vì người...mà ta phiền cái tính....của ta quá...! Giá như ta chịu nghe lời một xíu, hiền một xíu , ngoan một xíu....Cứ như em gái ta đó thì có gì phiền nà....Nó tốt bụng một cách không cần suy nghĩ..., nó dễ thương một cách không cần đắng đo.... Hay hén...! Sao có thể làm một người tốt bụng mà không cần suy nghĩ được kà....? Sao có thể dễ thương mà không cân nhắc đắng đo được....? Có lẽ do bản tính nó hiền....Còn ta thì....không hiền được...!
Chiều hôm qua ta gặp 2 người khách...lãng xẹt....!
Tại..nhỏ em lấy order dùm, nên ta chẳng biết bà ấy ăn cái món gì...., nên ta chẳng có đem soup cho bà ta...Khi bà ta nói là món ăn của bà cũng có soup....Ta thì...hơi..nói tóm lại..hễ cái gì không biết , không rõ thì...miệng luôn phát ra câu...:
- Xin bà để tôi xem lại...!
Trời ạ...! Phản ứng của ta như một cái máy....Và....có lẽ chạm tự ái hay như thế nào đó bà ta nổi giận....! Vẻ mặt rất không vừa ý...! Ơ kệ....! Khách không vừa ý là chuyện thường...Ta cũng chẳng thèm bận tâm...!
Ông chồng của bà...đưa soup cho của ông cho bà...Rồi nói là.....đợi cái soup của bà đến ông sẽ dùng....!
Mặc....! Ta làm việc của mình...Vào nhà bếp...không biết gặp xíu trục trặc gì đó, ta đem soup ra hơi chậm đôi phút...! Ta mang cả 7 cái salad khác trên tay, nên tô soup bị che khuất...Mới ló đầu ra là ông tỏ vẻ không hài lòng nói:
- Thế soup của tôi đâu?
Ta cười nói...:
- Ơ tôi có đem ra đây nè...!
Không biết vì cảm thấy mình vô lý hay như thế nào đó..mà nét mặt của ông ta có vẻ giận hơn thêm một tí, bực hơn thêm một tí...! Ơ mặc...! Ta chán ngán những cái tính đó của khách....Nhiệm vụ của ta là...không được bực mình..., dù khách đang nổi giận...!
Sau đó, ta đem một chay xì dầu để ăn sushi lại cho bà vợ của ông...Vì..chổ ngồi của bà khuất ở phía trong, ta không thể đi vào....nên ta để ngay chổ của ông.......Thế là xui cho ta..chọc cái bực trong ông lớn thêm...Ông nói:
- Người ăn sushi bên kia chớ chẳng phải tôi...!
Bà vợ cũng tỏ vẻ bực nói:
- Tôi muốn loại low sodium kìa...!
Trời...Muốn thì nói nhỏ nhẹ cho người ta....Khách chớ có phải là chủ gì mà lên giọng quá...Lãng thì thôi....Mà dù có là chủ cũng vậy ...muốn người ta làm cái thứ gì thì nhỏ nhẹ xíu á ....hở cái lên giọng là sao? Ta ghét nhất ....hạng người thế ...Nhưng ...ghét trong lòng thôi ... Ta vẫn cười cười và lấy cái khác cho bà ta ...
Ta nhớ lại một lần làm nhà hàng nọ...Có đứa làm chung nó cũng bị khách hằn hộc như thế....Nó giận quá...chạy vào nhà bếp chửi cho một tràng...rồi nó nói...:
- Chờ xem, tôi mà không làm cho mình hả giận, tôi không phải là tôi..!
Ta ngạc nhiên hỏi nó:
- Thế.....Steven định làm gì....?
Nó cười nói:
- Nà....coi nà...!
Rồi nó lấy một nùi giẻ dơ ơi là dơ , vắt một xíu nước cho vào trong tô soup của khách....Rồi nó cười nói :
- Cho nó ăn chết luôn...!
Trời đất...Ta nhăn mặt nói :
- Cần chi quá đáng thế....! Ớn quá đi hà...!
Nó vừa bực, lại vừa hả dạ bảo...:
- Cho đáng cái đời họ....!
Cái cảnh đó cứ ám ảnh ta mãi, khiến ta mỗi lần đi nhà hàng là phát sợ....Không biết trong đồ ăn mình người ta lại để cái thứ gì trong đó......Kể lại cho anh ta nghe thì ảnh nói:
- Có những người điên mới gây sự với waitress/ waitor....Bởi vì....họ có thể cho mình ăn bất cứ thứ bẩn nào mà cũng không hay...Tưởng có tiền là ngon lắm sao....!
Bực mình vì thái độ của 2 người khách kỳ cục đó ...., nhưng kệ , ta vẫn lo nhiệm vụ của mình, vẫn hỏi hang, vẫn xem ông bà ấy có cần gì không ....Lạ cái là ...sau khi bà ta ăn sushi xong , hình như tính dịu đi á ...Ta hỏi chi cũng cười ...Ông cũng thế ...?
Hmmm hay là ...ông bà lại ..có cái tính giống ta là không thể chịu nổi sự đói bụng ....Ừ, ta mà đói bụng thì trên trời dưới đất chẳng còn sự việc hay thứ gì quan trọng nữa ngoài món ăn ...Nếu không ăn được ngay nét mặt ta sẽ rất khó coi ...và ....ai làm gì ta cũng có thể đổ quạo bất chợt ....
Rồi sau khi lo tất cả các thứ cần làm cho bàn của ta....và khi Chef đã nấu xong, ta trở lại bàn và hỏi đôi vợ chồng khó chịu ấy:
- Thế buổi ăn của ông bà có vừa ý không?
Ta ngạc nhiên kinh khủng....Ông bà cười rất tươi ! Hơi...lãng xẹt...! Trước khi ra về...ta chào và chúc một buổi tối thật đẹp thì ông cười bảo:
- Cám ơn cô,....buổi ăn tuyệt quá...! Tôi cũng chúc cô có một buổi tối thật đẹp...!
Ta cười..Nhưng trong đầu có một câu hỏi tổ chảng....! Có những người tính tình lạ hơn ta nữa sao kà.... Ơ mặc....!
Bà train của ta thì...Trời ạ...! Ta bực bà ấy đến nổi muốn đổ quạo...nhưng....không dám...hihih..dù sao cũng kính lão xíu xíu mà...Với lại....ai lại đổ quạo với người khác bao giờ....Anh hay nói...:
- Chỉ có những kẻ thất học mới nổi nóng...!
Trời, câu nói của anh khiến ta nhiều lúc bực mà chẳng dám bực...Ghét anh ghê....!
Cũng lại một waitress khác, ta bực nhất là ai nhảy vào bàn của ta lây order...Vì như thế nó khiến ta chẳng biết phải bắt đầu từ chổ nào và....v...v. lộn xà ngầu hết..Nhưng người ta có lòng tốt..hỏng lẽ mình lại...khướt từ...Như thế thì còn ra cái gì chứ...Nên ơ kệ...! Mặc...
Ta chạy lại chổ sushi lấy sushi cho khách..... Chef ở sushi thì nói :
- 3 cái Benihana memphis roll đó là của bàn số 9 của cô đó....!
Ta thắc mắc hỏi:
- Lạ thật, bàn tôi có 1 roll thôi mà...sao lại tới 3 roll...! Hơn nữa khách của tôi đã có rồi mà ..tôi không cần thêm á ...!
Tự nhiên ổng nổi giận..Lãng xẹt thì thôi...Ơ...kệ, ta cũng khệ nệ rinh 2 cái roll đó....Với vẻ mặt méo xẹo...Bà train vừa đến chẳng hiểu ất giáp gì...đã la lên bảo:
- Tôi đã dặn cô nhiều lần rồi...Memphis roll có hai loại mà...!
Trời , bà này lãng nữa...Ta có nói gì đâu...Mà kệ bả...La được thì la...Ta vừa bưng 2 cái roll trên tay, vừa đi tìm anh Mai....Ảnh là người dễ thương nhất...mà có thể giúp ta...Ảnh hỏi:
- Lại chuyện gì đó cô hai..?
Ta nhăn mặt nói :
- Anh coi nè, lúc nảy anh rõ ràng đem lại bàn của em sushi hết rồi chứ gì...Bây giờ cái ông chef mắc dịch kia khi không nói là em có thêm 2 cái roll nữa, trong khi khách em order chỉ có 1 cái..., bà train không hiểu chuyện lại la em lãng xẹt....Bực quá đi nà...Đúng là con bà nó...!
Anh trợn mắt nói:
- Hôm nay em chửi thề à...!
Ta rụt cổ cười....Nói..:
- Ơ bực quá mà..bực không thể chịu nỗi....Nhà hàng của anh đúng là vô duyên không thể tưởng, lại cứ hay ăn hiếp em...!
Ảnh cười bảo:
- Đâu, in cái ticket ra cho anh coi...
Ta in ra..., và anh nói :
- Ừ order có 1 cái thôi mà...mấy cái đứa này...lại đây..anh giải quyết cho...!
Thế là ta lẻo đẻo bưng 2 cái roll theo anh...Anh lại chổ sushi kêu ông chef ra nói, ông ấy vẫn có vẻ bực...anh bảo:
- Khách của cô ấy order có 1 roll, 2 roll này rõ ràng là dư....anh làm ơn dẹp lại cho tôi và nên nhớ đừng bao giờ cho tôi thấy cái giọng điệu lúc nảy của anh...nghe chứ...!
Ông chef thế mà cũng nhát...Bị anh la cái là lật đật lấy 2 cái roll đem dẹp , và không nói thêm một tiếng nào ngoài hai chữ "yes sir"...
hihi Anh coi vậy mà cũng ngầu chứ....Dĩ nhiên, anh làm manager 20 mấy năm rồi....Nhắc đến mới nhớ....Chú Le thì thôi khỏi nói.....
Ta lỡ tay..khùng...., order của bàn số 10 lại đi bấm lộn cho bàn số 9....Thế là....xui xẻo phải nhờ chú lấy avoid dùm mấy cái lộn xộn ấy....Ta vì quá bận, nên nói chuyện rất nhanh....Ông ta nghe không kịp nên bực mình bảo:
- Chuyện gì cô cũng từ từ nói, cô nói năng loạn xà ngầu thế này là sao?...Như thế không phải cô tự làm cho mình lộn xộn lên à....
Lãng xẹt...! Người ta đang gấp thì phải nói nhanh..Người ta có phải là thánh đâu mà bình thản trước mọi việc chứ...Ông ấy tối ngày ngồi trong văn phòng, lâu lâu ra ngoài đảo một vòng....dĩ nhiên là bình thản trưóc mọi việc...vậy cũng đi nói....Tự dưng ta phát bực vì câu ông vừa chỉnh mình...hỏng lẽ chỉnh lại ông ta rồi xách gói đi về luôn á...Nhưng thôi, đang cần tiền...nên....chỉ nói là "yes sir " một cái cho ổng im...hihih...Người gì mà thấy ghét...Ta méc lại anh Mai...ảnh cười nói:
- Xui cho em, ai biểu....!
Còn bà train nữa....Bà Phai nọ, người lào, làm salad xong rồi đem dẹp cái thùng đựng salad , nhưng còn sót lại vài ba cọng gì đó..thế là bà ta la lại ta nói:
- Cô nên lấy hết những cọng salad còn sót lạit rước khi dẹp cái thùng này chứ...không khéo lại bị la đó cô ạ...!
Trời...! Lãng...Trước khi nói người làm ơn phải biết ai vừa mới bỏ thùng salad xuống chứ...Khi không nhè ta mà la..... Nhưng hơi..ta mặc kệ....! không thèm giải thích, cũng chẳng thèm nói cái đó là không phải mình làm...Nói với bả cũng vậy, mất công bà ta lại tưởng ta ham cãi lại lắm...
Phiền và bực không thể tưởng....! Nhưng làm được gì bây giờ...! Hay là ba ta la bà nọ không được rồi dùng ta để....nói xéo...! Chán thật...! Ta nói với anh...Anh bảo:
- Ai biểu em không đính chính làm chi...!
Mệt...! Ta tự hứa với lòng rồi..Chẳng thèm nói khỉ gì hết....Hihihi... Cũng chẳng thèm để tâm chi nữa.... Chổ làm kỳ cục....Mà kỳ thiệt...hay có lẽ tại ta...được cưng nhiều rồi nên sinh ra hư kà...? Cũng có thể lắm....Cứ tưởng mình là quan trọng lắm sao......Đúng là...ta có chút kỳ khôi...!
Mà kỳ, anh Mai dễ thương quá hà...sao lúc nào cũng giúp ta đủ thứ hết...! Có lẽ ảnh thấy ta bị ăn hiếp hở..Hay sao?
Mỗi lần thấy ta tìm các món ăn để bấm vào computer thì ảnh đứng bên cười cười nói:
- Không biết thì hỏi, hỏng hỏi anh cho tự tìm mệt nghỉ ráng chịu...!
Ta cười nói:
- Thấy em tội nghiệp, không thương hại mà còn đứng đó chọc...
- Thì tại thương nên...anh mới...
Hở...trời....! Ý gì đây...Ta hoảng hồn nói:
- Anh dám...!
Hơi...! Phiền....! Có thể nào chứ..Hy vọng chỉ là một lời nói đùa...Người ta vẫn thường đùa với nhau mà...Phải không...!
Ta nghĩ..có lẽ...ta quá nhại cảm....! Nhiều lúc ta thấy hình như ta quá tự tin và quá tự cao với bản thân thì phải.... Cảm giác của ta quá nhạy..hay là..do ta....tin nó nhạy...Người mến người là lẽ tất nhiên...cần nên có giữa con người với nhau...Có gì mà ta phải hoảng hồn...Miễn sao....với lý, với đời mình đừng sai...Mà làm sao đừng sai hở.......Con người là chúa của yếu lòng, là chúa của sự sai lầm mà....và bản thân ta lại là chúa của gây loạn...!
Ơ... bởi vậy, ta vẫn thích nhóc Jimmy hơn....như một đứa trẻ....! Lời của một đứa trẻ bao giờ cũng dễ thương hơn một người lớn...nhất là người từng trải....!
Tự dưng ta có một chút phiền...Hy vọng chỉ do cảm giác kỳ cục của ta thôi chứ không là thực.....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2006 22:35:53 bởi diên vỹ >