chuyện.....đời thường....!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 15 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 217 bài trong đề mục
diên vỹ 29.07.2006 03:13:39 (permalink)
Hmmmm Hôm nay bận túi bụi, sáng sớm sau khi đưa anh đi làm thì ta chạy ra chợ mua thùng giấy về để đóng hết đồ đạc, sách vở...và tất cả đồ trong nhà lại...thấy ghét, có mấy cái thùng giấy thôi, mà cũng mắc tàn canh....

Định là ngày mai sẽ cùng anh đóng thùng, nhưng ta biết anh chậm chạp lắm, đợi tới anh làm chắc...việc chuyển nhà chiều tối mối xong,...nên thôi kệ....ta chịu cực xíu...., ta làm một hơi đã thanh toán tất cả các sách vở và quần áo của ta vào trong thùng hết rồi...bây giờ một nhà toàn là....thùng không hà....thế mà còn thiếu....Xíu nữa chạy ra chợ mua tiếp, sau đó đi làm...tối nay về chắc ì ạch làm tiếp...hihih anh về chắc sẽ khen ta giỏi ngay...! Ơ mà mệt ảnh lắm, không làm gì cũng được khen nữa á, huống gì làm việc nhiều đến thế...!

Mèn, dọn một căn nhà mà chỉ có 2 đứa ì ạch làm....Ta nghĩ người cô độc nhất cũng không như ta với anh....! Ừ, anh không bạn,...ta cũng không có bạn...Mà không bạn thì có, gia đình cũng có...mà tại tính hai đứa...không thích phiền ai cả....nên....cái gì cũng tự làm...thế có phải ta với anh quá cô lập trong thế giới này không?...Ta cũng chẳng biết nữa...Và cũng chẳng biết đó là điều tốt hay xấu...

Vừa dọn đồ vào thùng, vừa xem fim "công chúa hiệp nghĩa.." fim gì mà...ngộ, coi thấy hả dạ ghê...! Lâu lắm rồi ít có cơ hội coi một bộ fim vừa ý như thế...!

Nói tới nói lui ta vẫn ngán đi làm quá...! Ngán đi làm, nhưng cần tiền..., nên phải chịu.....thôi...! Thiệt là tình....giàu sang có phải tốt hơn không?..Hmmm..cái đó chẳng biết...nhưng ta biết không có tiền thì tình thế hơi tệ á...! Phải không?
Triều Sương 31.07.2006 09:15:21 (permalink)

Trích đoạn: silhouette

DV ơi, DV bớt đi làm 1 ngày được rồi đó - có other source of income rồi kìa, tính tiền cho mướn đất với Triều Sương đi huh hehehe..

--

hi Triều Sương, "Nắng Mong Manh" của Triều Sương hay quá - sil đọc mà tưởng như mình đang trong mơ :)..


Sis DV hiền lành và thương TS lém, hỏng có tính tiền với TS đâu Sil ơi
Mà Sil coi chừng nhé, đọc bài của TS muh mơ rồi té là TS hỏng chịu trách nhiệm đâu nhen..hihihi

Trích đoạn: DienVy
Sil :)

Triều Sương - dạo này ít thấy em ghê.....cám ơn những dòng nhật ký của em nhá...., rảnh viết nhiều nhiều cho chị đọc với....chúc em thật vui và thật dễ thương... :)


Dạo nì TS bận á chị, có rảnh thì toàn vào 360 nhưng thỉnh thoảng em vẫn ghé thư quán đọc nhật ký của chị nè..vì thích á
Chị cũng vui, khoẻ nhé
silhouette 01.08.2006 11:57:55 (permalink)
hi DV , dọn nhà chưa xong huh ?? nhà mới vui hong ?? :) ..

--


Trích đoạn: Triều Sương

Sis DV hiền lành và thương TS lém, hỏng có tính tiền với TS đâu Sil ơi
Mà Sil coi chừng nhé, đọc bài của TS muh mơ rồi té là TS hỏng chịu trách nhiệm đâu nhen..hihihi



TS ơi, có phải TS là bé út trong nhà hong ?? được cưng quá nên bị spoiled ..hư quá đi, có người chị hiền vậy mà khg chịu help-out để she phải làm việc nhiều đến muốn xỉu luôn kìa..

..sil có bị té sẽ khg trách TS đâu, nhưng chỉ đổ thừa những bài của TS thôi ..sil nghĩ vầy nè, TS nên chỉ đường cho sil tới cái 360 của TS đi, để sil được hòa mình vào giấc mơ dài thật dài rồi té 1 lần thôi, té nhiều ê-ẩm lắm, sợ hết đứng lên nổi ah, deal !?

:)..
diên vỹ 03.08.2006 00:48:27 (permalink)
Sil - hmmm..dv dọn nhà xong rồi á Sil, nhưng unpack..thì chưa xong...

TS - :) chúc nhỏ vui á :)
diên vỹ 03.08.2006 01:11:11 (permalink)
Không ai như anh hết, ừ mà tại anh đâu có biết mướn xe dọn nhà là phải ...gọi trước ..... Ta cũng đâu hề biết chứ ....! Cho nên bửa sáng thứ bảy ta và anh đến chổ mướn xe thì không có xe. Thế nên ta và anh đi hút bụi xe, chùi rửa xong rồi thì trở về nhà tháo hết computer ra dọn tới chổ mới, tại dù sao chổ road runner hẹn 3 giờ có mặt để set up internet ....

Thế là 2 cái computer được cho vào thùng ....ta và anh hí hửng chở tới chổ mới . Lúc ấy khoảng 3 giờ. Người set up road runner cũng có mặt đó ....Cái computer nhỏ xíu anh set up xong ...nhưng cái của ta thì sáng nay anh mới set up ...Thấy ghét ...! Mà bận túi bụi nên ta cũng đâu có thời gian làm gì đâu ....

Bửa hôm thứ bảy định là nhờ 2 nhóc em dọn phụ, dù sau nhóc em út cũng là con trai khoẻ mạnh ...Ai ngờ tụi nó chẳng thể giúp được, nên ta và anh ì ạch rinh đồ lên xe ...., mà xe thì tới 5 giờ chiều mới mướn được.

Tưởng mấy cái thùng lặt vặt ấy rinh vài chuyến là xong, ai ngờ tới gần 4 giờ sáng ta và anh mới đi ngủ được. Anh cũng kỳ, ta mệt muốn đức hơi mà kêu anh đi nghỉ anh hỏng chịu. Ảnh bảo ta đi nghỉ đi ...Ai nở chứ ....! Đồ đạc ê hề, ảnh hỏng nghỉ , ta nghỉ sao cho được. ....Nên ráng một hơi, ta đổ quạo la lên:

- Anh có biết thương em không vậy ?

Ảnh chưng hửng hỏi:

- Sao em nói thế ...:

Ta cau có nói :

- Anh coi nè, chân tay em thì bị trầy túi bụi, em mệt muốn thở hong ra hơi, từ nhỏ tới lớn có khi nào em làm việc gần 24 tiếng đồng hồ thế này (cái này ta nói xạo hihih ....), anh không mệt, cũng phải đi nghỉ để em nghỉ chứ ...em mệt lắm rồi á ....., em dậy từ 6 giờ sáng, bây giờ anh coi đi, mấy giờ rồi ...

Anh nhìn đồng hồ 3 giờ mấy ...anh bảo:

- Xin lỗi em, ...anh dọn tới chổ mới vui quá ..nên quên ......

Ta bực quá chừng bực la lên một trận ...Anh cũng hỏng thua , la lại ta một trận ...

Hihihi .....người gì chẳng biết thế nào là ..tế nhị cả ..ghét ...tối ngày cứ nói yêu ..yêu con khỉ thì có ...Yêu gì mà ...cứ hay quên ta là đàn bà con gái, sức yếu tay mềm ấy mờ ..nói thì ảnh bảo là ....:

- Ở đó mà yếu với mềm ...bửa kia em quào anh khiến tay anh chảy máu á ...!

hihihi

Mệt nhất là rinh cái tấm niệm ra xe ....Đường từ chổ ở ra xe cách 50 feet .....xa dịu dợi ...hihih mặc dù ngày thường bước có xíu hà .....Cũng may là tới chổ mới có cái ông nào đó kế bên, chắc thấy ta và anh ì ạch nên chạy ra phụ rinh tấm niệm ..nếu không chắc ta trẹo xương luôn quá ...! Mà cái ông đó, nghe anh bảo ổng là người Nga ...., không biết ông ấy làm gì mà 3 giờ mấy sáng còn thức nhỉ ..., lại nặc nồng mùi rượu , ta chịu không nổi ...cứ lo là ông sẽ .....hihih :)

Nhưng dù sao có ông cũng đở, ....rinh xong đồ ổng còn chạy về nhà lấy 2 chay bia cho ta và anh nữa ....Hmmm ...lúc đó thì ta đã ngủ mất tiêu ......sáng nghe anh kể lại thôi .....ta ngủ như chưa từng ngủ á ...mệt chết đi được ....Ngủ đâu chừng 2 tiếng, ta và anh phải dậy để rinh số đồ còn lại vào garage ...tại 9 giờ thì phải trả xe ....

Trên đường láy xe theo anh, ta bị ngủ gật hết 3 lần ...chắc mỗi lần vài giây gì đó ....ta đã cố gắng véo vào chân mình để cho bớt buồn ngủ, có khi phải la lên thiệt lớn, nhưng vô phương, bao nhiêu kẹo trong túi ta đã ăn hết thế mà vẫn không tỉnh nỗi ....Cuối cùng cũng may là không có chuyện gì xảy ra ..nếu không chắc ta chết queo mà cũng hong hay vì sao á .....

Đến chổ trả xe, anh phải đi đổ thêm dầu cho nó ...Anh bảo nó chạy bằng dầu nên tìm kiếm khắp nơi mà không thấy cây xăng có bán dầu ...Ta mệt quá, không láy xe theo anh nổi nữa, nên ta tấp vào chổ cho muớn xe, ngả ghế ra ngủ gần 1 tiếng.

Trả xe xong, ta và anh chạy lại nhà cũ dọn dẹp cho sạch sẽ, thế mà ta cũng ngả ra ngủ thêm 1 tiếng nữa ....Rồi trong lúc đợi 2 nhóc em đến, ta lại ngả ra ngủ thêm 2 tiếng ...!

Trời ạ, chẳng biết ta là cái giống gì, chỉ cần anh chạy đi làm việc khác, hay đi mua cái chi mà để ta ở nhà một mình thì ta lăn ra ngủ ...ngủ ngon lành á ...Anh nhìn ta thương hại bảo:

- Tội nghiệp em quá , mệt lắm hả ....Lần sau anh để dành tiền mướn người ta dọn dùm ....Chứ dọn kiểu này ....thương em ghê ...!

Thấy ghét ..Giờ mới biết thương, ta nhắc lại chuyện đêm qua ta năn nỉ anh đi nghỉ mà anh ác hỏng chịu đi .......hihi anh chỉ cười ....Ghét á ...!

Nhà dọn xong rồi, mấy ngày luôn mà ta chưa có thời gian unpack mấy cái thùng nữa, ....hmm chẳng biết mấy ngày nay ta làm gì á ...hihihi hình như lăn ra ngủ thì nhiều ... Như hôm qua, đang máng đồ nửa chừng mệt quá, ...ta lăn ra ngủ hết cả mấy tiếng đồng hồ chứ bộ ....

Thế mới biết ta tệ đến cở nào á ...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2006 01:18:27 bởi diên vỹ >
diên vỹ 03.08.2006 01:39:45 (permalink)
Ông manager người Ấn dễ thương ghê, xin ổng nghỉ ngày thứ bảy và chủ nhật, vậy mà ổng cho nghỉ luôn ngày thứ hai...Thế nên đến chiều thứ ba ta mới vào làm. Vừa bước vào thì một ông chef người Mễ đến hỏi:

- Lâu quá không gặp cô, tôi tưởng cô nghỉ luôn rồi chứ...!

Ta cười nói vài câu đùa với ông...

Ông bartender người Mễ lại nói:

- Tôi nói với cô rồi, nếu chịu làm vợ tôi thì cô không cần phải mệt nhọc đến thế....

Ta cười ngất nói:

- Ông có nói đùa không đó, đâu phải hễ có chồng là được sướng tấm thân đâu...

Ông bảo:

- Sao không sướng tấm thân, cô mà chịu tôi cưới, tôi bảo đảm tất cả tiền bạc tôi đều cung cấp đầy đủ cho cô.......và tôi nghĩ, hôn nhân thường cho người phụ nữ một sự hạnh phúc và an nhàn...

Ta hỏi:

- An nhàn à...? Hạnh phúc à...?

Ông mĩm cười thích chí bảo:

- Dĩ nhiên, và nhất là cô không cần đi làm nữa...

Ta hỏi tiếp:

- Có thật khi có một hôn nhân thì người phụ nữ không cần đi làm sao?

Ông gật đầu...ta nói :

- Thế ông có thấy em tôi đang có mang mà vẫn phải đi làm không?

Ông...ú ớ.....không ra lời....Ta tiếp:

- Ông đừng nói đùa với tôi nữa á.....Tôi không tin hôn nhân có thể đảm bảo được cái chi hết..., tôi chỉ biết cuộc sống hiện tại của tôi như ý tôi lắm....

- Thế cô mãi mãi không chịu có chồng à...!

Ta lắc đầu cười .....

Ừ mà ...ta cũng chẳng biết nữa ...., tại sao người ta hay hỏi ta về hôn nhân ....? Bộ ta kỳ lắm sao? ....Ta cũng chẳng biết mình kỳ ở chổ nào nữa ....Không thích thì ...ta nói không thích thôi ...chứ ....không thích mà bảo rằng thích hay sao kà ...? Hay là không thích mà vẫn làm cho giống người ....! Mệt á ...! Chết ta cũng chẳng chịu ....! Sống cho mình chứ có cho ai đâu mà cần phải giống người, hợp với đời chứ ...! Ơ ..nhưng chẳng biết á ...! Có lẽ ta kỳ thật ...!

Gặp bà train, ta hỏi:

- Tôi nghỉ ba ngày, bà nhớ tôi không?

Bà nói:

- Ừ, tôi nhớ cô lắm đó ...., nhất là đêm thứ bảy ...!

Ta cười ...Ngộ hén ...Sao bà ta trả lời như thế ...! Nhớ hả ..Hmmm....ta không hiểu .....

Một người Chef khác đi ngang qua ....bà ta nói:

- Chú là người thành thật nhất phải không?

Người chef ấy gật đầu cười ....bà lại tiếp ...

- Thành thật là một tính tốt, chú đừng nên bắt chước người khác mà đánh mất tính thành thật của mình đấy ...!

Người chef ấy cười, bỏ đi. Ta tò mò hỏi bà :

- Vì sao bà nói thế ....Thực sự là ông ấy thành thật lắm sao ?

Bà cười bảo:

- Trước kia thì đúng, nhưng hôm qua tôi phát hiện ra được mặt trái của chú ấy ...!

Ta nhíu mày ...., bà tiếp:

- Hôm qua, khách cho tiền tip, đáng lý ra thì chú ấy phải để chung vào thùng tip của tụi mình, nhưng chú ấy lại bỏ túi riêng ....Cũng may là Lulu nó phát hiện được ....

- Rồi ông ấy có trả lại không?

- Có, tôi hỏi lý do thì chú nói là tại Lulu không coi bàn tốt ....! Đúng là lý do vớ vẩn ....

Ta im lặng đôi giây rồi nói:

- Hmmmmm tôi nghĩ ...con người ít ai thoát ra khỏi sự cám dỗ của tiền ....

Bà gật đầu đồng tình ....! Ta thì chẳng thấy đó là một việc chi lạ hết ...Làm ở nhà hàng, hầu như người ta coi từng đồng từng cắt là quan trọng lắm ...! Hmmm ..ta thì sao hở ...có một lần cũng vì những đồng những cắt ấy khiến ta bực mình cau có ...Nhưng may mắn là ...ta cố tự bảo mình tiền là những thứ ...không nên tranh ...! hhihih ....Thế nhưng sự cám dỗ của nó không phải ai cũng thoát được ....ta đem chuyện nói với anh ...anh bảo :

- Ừ, làm gì làm, đừng để nhân cách mình mất ....Tiền mất có thể kiếm lại được ..Nhân cách mất rồi thì vô phương tìm lại ...!

Anh nói đúng hén ...! Nhưng còn thực hành nó thì ..hình như khó lắm ...mà hình như gì ...khó thật á mà ..Nếu không cuộc sống của con người đâu lộn xộn đến thế này ...phải không ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2006 01:43:40 bởi diên vỹ >
diên vỹ 03.08.2006 02:03:59 (permalink)
Ta coi lại schedule của ta....rồi của Jimmy....Ta thấy ngày nào nhóc ấy làm, thì là ngày ta nghỉ, chỉ có thứ bảy và chủ nhật.....Từ hôm thứ 2 tuần trước đến tận chiều hôm qua ta không thấy mặt nhóc....hmmm...Nghĩ cũng lạ...! Có nhóc thì thấy vui vui...! Con người lạ đến thế sao...Làm việc gì cũng không chí công vô tư được hả..phải có một chút cảm mến xen lẫn sao kà....! Cũng như không có Anh Mai, không có em ta , không có nhóc ở chổ làm thì ta tự dưng thấy chổ làm nó..sao đâu á...hơi ngán.....! Khi không có khách, ta chỉ biết đứng ngó cây ngó cỏ...., ngó xe chạy....Các bà thì ai cũng lớn tuổi nên họ có những cái vui riêng, có những cách nói chuyện riêng của họ...ta chẳng thể chen lẫn vào....Các Chef thì cũng thế, cả 2 chị VN nọ cũng vậy......ta không thể nào bước vào thế giới của họ để hòa cùng với họ....

Chiều qua, hình như khoảng 7 giờ gì đó...ta đang lấy nước cho bàn số 9, tự dưng ta thấy bàn số 4 đối diện có một nhóc nào đó quen quen...ta cố nhớ ra coi quen ở đâu, và quen thế nào..nhưng không tài nào nhớ được. Sau đó ta trở về bàn số 9 để lấy order cho khách. Xong, ta xếp những cái menu lại, định đi lạy máy computer để send order thì ngay lúc ta ngước đầu lên ta bắt gặp ánh mắt của nhóc Jimmy...

Trời đất...! Y như người quen từ năm nẳm không gặp được, bây giờ gặp thấy vui vậy á...! hihih Mà nhóc đó nghĩ sao hả...ơ ta chẳng biết, ta chỉ biết mắc cười bản thân mình thôi...Nên ta chỉ cười với nhóc..rồi làm việc của mình.....

Một lát hồi ta đi ngang qua bàn....giả bộ hỏi:

- Ủa, cái đứa ngồi bìa là anh của nhóc à...

Nhóc cười nói :

- Không...anh ấy đen hơn em mà...!

Ta cười,....rồi đi làm việc tiếp.....!

Ừ, chiều hôm qua nhóc và đám bạn đến nhà hàng ăn á.....hình như tổ chức sinh nhật cho một nhóc nào đó trong đám....Nguyên đám có 4 đứa con trai, và 2 đứa con gái...! Toàn là trẻ như nhóc....!

Sau khi ta lo cho bàn của ta xong, ta đến hỏi nhóc :

- Ủa, có cần chị thêm nước cho nhóc không?

Nhóc cười nói:

- Không á chị, em uống nước lạnh được rồi....À..mà chị nà...tại sao...lâu quá em không thấy chị đi làm...?

Hmmm hoá ra...nhóc cũng nghĩ như ta nghĩ sao?...Đúng là lâu thật lâu....ta không gặp nhóc....Nhưng ta cười nói:

- Thì tại..ngày chị đi làm, là ngày nhóc nghỉ....nên làm sao gặp....

- À.. cuối tuần qua ....sao không thấy chị đi làm?

- Tại chị dọn nhà mà...có nói với nhóc...không nhớ sao?

Cậu bé...à lên một tiếng...rồi nói....:

- Bửa chủ nhật bị cúp điện cả 2 tiếng đó chị...thế mà....

Câu nói của nhóc bỏ lửng......! Không biết nhóc nghĩ điều chi đó...rồi hỏi ta tiếp:

- Mai chị có đi làm không...?

Ta cười lắc đầu....! Những lúc chạy vòng vòng....nhìn về hướng nhóc ngồi..ta có đôi khi bắt gặp nhóc nhìn mình...Lạ ! Hay là ....nhóc đang thắc mắc vì sao ta bình thản không hỏi chuyện gì nhiều về nhóc ...Hay là ...hihih ..ơ ..nhóc là nhóc mà ...ta có thắc mắc cũng vậy thôi ...Con nít thường lạ như thế ....

Ừ..mà có gì đâu lạ....Như một người bạn nói với ta là....chắc tại ta vui tính nên nhóc thích nói chuyện...Thế thôi á...!....

Và cũng may là con người còn có sự cảm mến cho nhau...Nếu không cuộc sống chắc sẽ tẻ nhạt lắm....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2006 02:15:11 bởi diên vỹ >
diên vỹ 03.08.2006 09:32:48 (permalink)
Suốt cả mấy tuần qua, phần lười, phần cái chân bị đau vì lâu quá không đi làm,....vì..v.v....đủ thứ chuyện nên ta chẳng có chạy bộ....nên...dĩ nhiên..hỏng chạy bộ mà hay ăn thì..nó hơi bị phì.....bửa hôm trước nhảy lên cái cân, nhìn thấy những con số...ta muốn xỉu luôn....thôi thế là tiêu....buồn thảm á....!

Cuối cùng thì sáng nay ta cũng đã chạy bộ lại....Ta vừa chạy, vừa đi....hơn một tiếng và được 4 miles á...mà....ở chổ mới này không có sân chạy bộ, nhưng có phòng tập thể dục và có những cái máy nên ta chạy bằng máy...thích ghê....!...Đáng lẽ trưa ta định chạy thêm 4 miles nữa, nhưng lại...mắc chứng gì buồn ngủ kinh dị, nên bị ngủ hồi nào mà hỏng hay, đến 2 giờ mấy mới thức dậy....Tiếc hùi hụi....! Lúc nảy khoảng 6 giờ mấy chiều gì đó, ta đi tập thể dục tiếp....được 4 miles nữa...Mệt chết đi được, nhưng thích á....Hy vọng một tháng sau ta trở lại bình thường như xưa....có mấy pounds thôi mà...mấy cái áo cũng làm nũng hong chịu....ghét...!

Vừa ra khỏi phòng tập thể dục thì...nghe tiếng điện thoại réo...Lại là những con số...bí mật...Ta cũng hơi tò mò...hỗm rày thấy cái con số này cứ hay gọi....ta bắt phone...:

- Hello...

Bên đầu giây kia...trời lại là cái giọng ta ghét.....! Ông hỏi :

- Cô nhớ tôi không...?

Bực mình ta nói :

- Không....

Hắn hỏi tứ lung tung...hỏi đủ thứ chuyện....ta mệt thở hỏng ra hơi vì mới tập thể dục xong...nên vừa nói vừa ho sặt sụi.....Cuối cùng ta nói:

- Xin lỗi ông..., tôi rất mệt....

Đã nói thế mà ông ta còn hỏng cho yên nữa,...ông hỏi:

- Thế khi nào tôi có thể nói chuyện với cô được ...?

Ta trả lời bực dọc....:

- Tùy vào hên xui của ông....

- Ý của cô là tôi có thể gọi cô à...?

- Dĩ nhiên, nhưng nói chuyện hay không là do tôi....Và hơn nữa, tôi không thích nói chuyện với những con số bí mật ...

- Thế tôi cho số phone của tôi cho cô nhé ...!

- Nếu tôi biết rõ số của ông thì tôi càng không bắt máy ....!

- Sao cô đối xử với tôi như thế...?

- Tôi không quen ông mà, ông bảo tôi phải đối xử với ông sao đây....Xin lỗi, tôi rất mệt...Chào ông...!

Không đợi ông ta đồng ý hay không, ta..off phone...Ừ...cái ông mà có cái giọng the thé...., bất chợt quen trong một lần mà do ông ta gọi lộn số...Hình như cũng đã 1 năm mấy rồi ta không nói chuyện với ông thì phải...Người dị hộm....Người ta....nói chuyện cộc cằn, bực dọc, cau có...đủ thứ xấu như thế mà vẫn thích phá...Hmmm..có thể nào là người quen không ta....? Ai mà biết....! Hmm..có thể là người quen...Nhưng kệ....Ai bảo có cái giọng thấy ghét làm chi.....!

Hmmm...một ngày..qua nhanh quá....! Hình như ta chưa kịp làm gì hết....! Mà không, ngày nên qua nhanh chứ...để những mơ ước mau chóng đạt thành....! Không biết tự khi nào ta lại mong ở một ngày mai....Mỗi ngày đưa anh đi làm qua con đường đầy cây lá....Một màu xanh tươi mát, một không khí trong lành.....Đêm trên đường rước anh về lại nghe xung quanh toàn những tiếng côn trùng ra rả...ta tự dưng cảm thấy êm tai làm sao á....ta ngửi được cả mùi đất nữa...ta hỏi anh:

- Có ngử thấy mùi đất không anh?

Anh đang láy xe, hình như cũng đang mơ đâu đó...nghe ta hỏi, anh gật đầu cười thích thú...anh nói:

- Lâu lắm rồi, anh mới ngửi lại được cái mùi vị này...., hoa , cỏ....đẹp quá phải không em...!

Đêm tối thui mà anh bảo đẹp....hihihi nhưng ta hiểu ý của anh...nên cũng cười.....Anh im lặng hồi lâu rồi nói:

- Cô bạn thân của anh sắp trở về quê của cô ta rồi...ở đó cũng êm ả và lặng thinh như nơi này....có thể đêm đen hơn nữa á....

Ta suy nghĩ xíu rồi nói:

- Anh có cảm thấy cô ấy yêu thầm anh không?

- Yêu thầm anh..ý của em....

Ta ra giọng triết lý....:

- Trên đời này không có tình bạn giữa hai người khác phái á anh.....chí ít....phải có một người yêu thầm một người.....Trường hợp cô bạn của anh..có lẽ cô ấy thích anh lắm, những bản thân cô ta hiểu mình mong cái gì, lại càng biết rõ anh thích cái gì...nên....cô ta chỉ lặng lẽ làm một người bạn với anh...

Nghe ta nói, anh gật gù...bảo...

- Cũng có thể, nhưng....cũng không có thể...

Ta cợt....:

- Nếu có dịp anh cho em gặp cô ấy, em tin là từ tia mắt của cô ta, em sẽ biết cô ta có yêu thầm anh không á...!

Anh cười bảo:

- Em xạo vừa vừa thôi....!

Ta cười...! Ừ xạo....! Nhưng cũng không chịu thua, nói với anh:

- Một người thích một người tia mắt của họ khác lắm anh.....!

- Khác...làm sao...?

- Trong tia mắt của người ấy..dành cho người họ thích có một sự cảm thông, một sự mong mỏi và...sự triều mến hoà lẫn vào trong tia mắt đó....

- Thật...!

- Em xạo với anh làm gì....!

- Ừ, cũng có lý....!

hihih....Lần nào ta nói chuyện mà anh không bảo là ta có lý...nên ta cười ngất...! Anh biết ý nói:

- Em lại nói xạo với anh phải hong...!

Ta vẫn chẳng thể nhịn được cười...! Đêm bình yên quá....! Khung cảnh an lành quá...! Và anh....anh dễ thương đến lạ....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2006 09:36:01 bởi diên vỹ >
diên vỹ 04.08.2006 01:21:24 (permalink)
Căn phòng đầy những thùng là thùng mà....tại ta lười, nên...hihih vào nét đọc thơ....!

Hình như tâm trạng của ta không được tốt, nên thơ có đọc, mà hồn thì...bay mất tận đâu đâu...

Sao mà tự dưng có nhiều việc cần phải làm quá vậy ta...? Chẳng hiểu....và cũng chẳng biết nên bắt đầu từ cái nào cả....Ừ mà..số tiền để mua sách ta lở tay dùng mua hết mấy đồ lặt vặt trong nhà rồi....Sáng nay anh bảo ra chợ copy thêm chìa khoá...ta nói :

- Thôi em hỏng ra chợ nữa đâu....

Anh không hiểu ý, hỏi tại sao....ta bảo:

- Mất công em lại sài tiền...!

Anh cười...! Sao anh chỉ cười hở....? Anh dễ tính như thế ta sẽ hư mất...!

Chiều qua, sau khi chạy xong, ta nấu ăn,...và dọn dẹp nhà bếp...chùi cả sàn nhà nữa...Anh về, vừa bước vào cửa ngạc nhiên nói :

- Có phải là em không?

Ta cười ngất hỏi :

- Lạ lắm sao?

- Ừ lạ....Tại có đời nào em..dọn dẹp nhà cửa...!

Trời...! Ghét ! Ngay cả anh cũng nói ta thế....! Bộ hỏng sợ ta quê sao kà...!

Dọn dẹp tất cả cũng khoảng 12 giờ mấy khuya...Hơi...sao dạo này ta lại thích dọn dẹp thế kà...hihih...Chắc tại chỗ mới, nên ta nổi chứng lạ...! Hỏng biết mai mốt còn thế hong á....! Nhưng thích thú thật á...ta khoe với anh :

- Nà anh xem cái lò nà..có giống lò mới không? Giá như mình có tiền mua toàn đồ mới hén anh....!

Anh cười bảo:

- Thì...sau khi em chùi nó cũng mới rồi..., cần chi mua...!

Ngẫm nghĩ hồi, anh tiếp:

- Nếu biết em thay đổi thế này anh dọn nhà từ sớm á...!

hihih ta cười..! Anh bảo từ ngày dọn nhà ta hiền hơn nè, ngoan hơn nè, lại siêng năng hơn nữa...Ngay cả đi tập thể dục ta cũng tự đi chứ không cần anh phải nài ép hay kéo níu như xưa....! Hìhihih....Mà chắc ta ngoan chừng tuần thôi chứ gì....! Ơ kệ...!

Mà sao hôm nay lười quá....! Cả thân người ê ẩm....chắc tại lâu quá không chạy...nay chạy lại nên...đau...Cả thở mạnh cũng bị đau nữa á...! Lâu lâu...nhảy mũi một cái muốn xỉu luôn....! Hơi...lại tới giờ đi làm...Ngán quá...! Hơi sao đôi lúc ngán không thể tưởng á...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2006 01:23:39 bởi diên vỹ >
diên vỹ 04.08.2006 23:29:27 (permalink)
Ghét, cái check thì chỉ có 258 đồng mà mua sách thì đã 250 đồng...còn 8 đồng ăn kẹo....nhưng cũng hên á, nếu lở hụt cái chắc méo mặt luôn....!

Mắc cười, cái bà lấy sách cho ta bả nói :

- Ủa...cô học tiếng Anh,...tiếng Tây Ban Nha...rồi...cả tiếng Pháp nữa sao....?

Ta tủm tỉm cười và gật đầu. Câu hỏi của bà khiến ta tự cảm thấy mình hơi bị điên nặng....Nhưng đành thôi...tại nếu lấy các lớp khác thì trình độ Anh Văn của ta đâu đủ để đọc và viết trôi chảy như một học sinh bình thường chứ....., nên lấy 2 tiếng kia học vừa dễ, vừa vui....kết quả thế nào thì chẳng quan trọng, quan trọng là.....đừng cho ta những ngày tháng buồn chán...nếu không ta sẽ chết mất...! Hơn nữa học tiếng Tây Ban Nha thì có lợi một điều là...đôi năm nữa khi mấy nhóc tì lớn lên lở mà nó phát một tràn tiếng ấy thì ta còn bập bẹ hiểu.....Còn học tiếng Pháp thì chỉ cho vui thôi...không mục đích gì cả......

Bà đi qua mấy hàng sách rồi chồm lên trên một kệ sách nọ lấy cho ta quyển học tiếng Pháp....Bà chỉ vào cái tựa đề của sách hỏi:

- Cô biết chữ này nghĩa là gì chứ....?

Ta gãy gãy đầu.....bí á...! Hồi ở trung học ta có học 2 năm tiếng Pháp, nhưng trả lại hết cho thầy rồi....mà nói chi đến tiếng Pháp, cả tên thầy giáo ta còn không nhớ á...Thấy ta không biết chi nên bà giải thích một tràng....rồi bà nói:

- Tôi là người Pháp, sang định cư ở Mỹ cũng hơn 30 năm rồi..!

Ta ngạc nhiên hỏi:

- Thật à...Thế bà còn đọc, viết được không?

- Chút chút thôi cô à..., tại ở đây đâu có ai dùng tiếng Pháp đâu nà...!

- Hmmm cũng đúng...À..thế tôi theo bà học tiếng Pháp nhé..!

Bà cười ngất...Lộ nguyên hàm răng trước trống mấy cái...Nhìn dễ thương ghê....! Bà đưa sách cho ta rồi nói:

- Tôi chúc cô có nhiều hứng thú trong lớp học này nhé...!

Ta cám ơn bà rồi ra ngoài tính tiền....!

Tháng 8 rồi...! Nhanh quá...! Mà trời nóng ơi là nóng....! Hôm qua anh kể có 3 người thanh niên Việt Nam.....bị bắt vì mang súng trong xe ...(hình như 52 K gì đó...hmmm anh nói nhưng ta không để ý..) loại súng mà ...theo luật lệ nước Mỹ thì người dân bình thường không có quyền mang nó theo dù bất cứ ở nơi nào ...nếu không sẽ coi như là phạm pháp .....đồng thời bắn lại cảnh sát nữa.....bắn không phải 1 phát mà hình như 7 phát lận ..tuy không ai chết ....nhưng bị thương vì kính xe văng vào .....kết quả bị bắt và có thể bị xử khoảng 30 năm tù...!

Nghe xong, ta chỉ biết thở dài .... Khoảng vài tháng trước cũng có một thanh niên Việt Nam ...bị kết án là bắt cóc ...gì gì đó ...Nghe nói, thanh niên đó yêu một cô gái ..dưới tuổi vị thành niên ...và đã bắt cóc cô ta , đã thế còn chở cô ta qua một tiểu ban khác nữa ....cuối cùng bị bắt được và cũng kết tội khá nặng ....Vì cô bé còn nhỏ tuổi, đồng thời thanh niên đó mang cô từ tiểu ban này sang tiểu ban khác ....

Luật lệ thì ta chẳng rành ...., pháp lý ta cũng chẳng thông ...có điều ta thấy thật đáng thương cho những thanh niên đó quá ...! Từ một đất nước xa xôi đến nơi này ..mà lại phạm pháp ...để mang thân tù đày ...., là một người tầm thường như ta cũng đã là điều đáng buồn rồi ...thế mà các thanh niên đó lại phạm vào tội này nọ làm chi thế hở ....? Ta chẳng hiểu được ...!

Xỉu...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2006 23:31:44 bởi diên vỹ >
diên vỹ 05.08.2006 00:16:54 (permalink)
Kỳ thật, ngày nào đi làm ta cũng buồn ngủ chết đi được....! Ta đang loay hoay làm một số việc vặt như là thêm đường, thêm muối cho các bàn, rồi lấy những chay xì dầu để ở 4 gốc....5 giờ mấy rồi mà..chưa có khách...Nhìn xuống phía trước, ta thấy nhóc...! Lạ thật, ta nhớ là nhóc đâu có đi làm hôm nay......

Hình như nhóc cũng thấy ta..nên chạy lại nói chuyện...!

Dĩ nhiên ta vui...! Ta hỏi nhóc:

- Ủa, chị thấy trong schedule cưng đâu có làm bửa nay...!

- Bửa nay là ngày em làm mờ...chắc chị nhìn lộn rồi á...!

Ta cười...! Nói chuyện trời đất một hồi..thì các người khác cũng lại nói chuyện chung...Trong lúc nói chuyện nhóc nói với mọi người là nhóc ước gì có thể sống được đến 80 tuổi....Ta chau mày hỏi:

- 80 tuổi..vì sao cưng muốn sống chi tới đó....?

Nhóc cười...!

Một người nọ bắt đầu học bộ người già 80 tuổi lụm khụm, chân tay run rẩy...Nhóc la lên bảo:

- Ơ thôi, không sống 80 tuổi nữa đâu......Cái tướng ông diễn tả khiến người ta hết hồn á...!

Cả đám phá lên cười...Ta mới nói:

- Đưa bàn tay chị xem coi...

Nhóc đưa bàn tay cho ta....! Ta nghía qua nghía lại..Nhóc tò mò hỏi:

- Chị biết coi chỉ tay sao....?

- Không biết...?

Nhóc rụt tay về và nói:

- Hỏng biết cũng đòi coi..., chị kỳ á...!

- Thì coi...cho biết...!

Ta cười, nhóc cũng cười...! Nhóc hỏi:

- Sao? Em sống thọ chứ....!

Ta gật đầu....!Nhóc hỏi sao mà ta biết..., ta nói:

- Đường sanh đạo của em dài và đẹp, dĩ nhiên sẽ sống dai....

Nhóc chỉ vào một đường khác hỏi:

- Thế còn đường này, đường gì dạ chị?

- Tình yêu...!

Nhóc im lặng, không hỏi chi thêm....Ta thì thấy lạ, tại sao đường Tâm đạo của nhóc lại đến có 2 đường song song với nhau vậy kà...Ta có đọc trong sách..nhưng quên mất ý nghĩa rồi...Giờ thì đóng sách còn nằm trong thùng nên chẳng biết nó ở đâu để lật ra xem lại...Nhưng lạ quá...! Ta có liếc sang đường hôn nhân...., đường trí đạo..và đường....định mệnh....! Đường định mệnh của nhóc mỏng manh quá....!

Không biết ta có phải là người mê tính lắm không, có điều ta thích nhìn ngắm chỉ tay của người ta lắm...hiểu biết thì không sâu, không rộng...nhưng lại thích ngắm.....ngắm rồi..người ta hỏi thì ta chỉ cười....

Thiệt ra, ta chỉ muốn coi những chỉ tay của từng coi người nó như thế nào thôi, chứ có rành ý nghĩa gì đâu ........Không nói chuyện chỉ tay nữa...ta hỏi nhóc:

- Bửa trước nguyên cả đám là bạn cưng đó hả..?

Nhóc gật đầu...Thật ra ý của ta muốn biết là...trong số đó..có bạn gái của nhóc không...Không hiểu sao ta lại quan tâm đến vấn đề ấy chi nữa...Có lẽ cũng chỉ tò mò...Nhưng rồi ta lại không muốn hỏi.., vì ngại nhóc...hiểu lầm ý của ta.....Con nít mà, thường hiểu lộn ý người lớn ...Nên ta lãng sang chuyện khác...ta hỏi nhóc:

- Thế khi nào đến sinh nhật của cưng?

- Tháng 10 á chị...!

- Ngày?

- 26 !

Suy nghĩ đâu đó một hồi, nhóc lại nói :

- Chị nà, sinh nhật của em chị đi dự nhá...được không?

Ta cười nói:

- Trời...chị lớn như vầy, tụi em bé như thế...làm sao mà đi cho được...?

- Được mà..em tổ chức party lớn lắm...chị đến nhá...!

Ta vẫn cười và lắt đầu..., nhóc thắc mắc:

- Tại sao?

- Hmmm.....chị không thích party...!

- Nhưng sinh nhật của em mà...!

Ta im lặng..., chợt điện thoại ở bàn phía trước reng...nhóc chạy lại bắt điện thoại...trước khi đi còn phàn nàn một câu:

- Ơ cái điện thoại mắc dịch ...!

Ta cười thầm....Đúng là..con nít...!

Đêm qua khách đông quá, đến 10 giờ mấy mà vẫn chưa xong......! Đến khi xong ta nhìn lên phía trên thì không thấy nhóc nữa...Lấy làm lạ...ta hỏi ông manager người Ấn..:

- Ủa, nhóc đâu rồi ông?

Ông ngạc nhiên hỏi:

- Nhóc nào?

- Jimmy...!

- Oh, chắc về rồi!

- Về...?

Hmmm lạ...về sao ta không hay kà...Cái thằng khỉ..về mà không cho ta biết...! Nghĩ đến đó...ta thấy mình mắc cười...! Sao ta lạ thế, quan tâm chi một cậu nhóc...! Có lẽ...nhóc dễ thương...., và có lẽ vì tính dễ thương ấy nên khiến ta thấy chổ làm còn có cái gì đó vui vui....đở hơn nghe mọi người nói xấu lẫn nhau, rồi bề ngoài thì giả đò thân thiết...ích ra....nhóc dễ thương hơn nhiều.....Mà đâu riêng vì nhóc đâu, cả ngay có em gái ta làm chung ta cũng vui chứ bộ....hỏng hiểu sao ngày nào có nó đi làm là ta thấy vui...Dầu bình thường 2 chị em không thân lắm, và hay gây á...Nhưng có lẽ....khi đi làm thì thấy người thân của mình dù sao cũng là nhất á...!

Lúc ta đang dọn dẹp...nhỏ em gái thì thào bảo:

- Chị nà...cái ông David thích chị đó..., chị đừng nói đùa với ổng nữa , kẻo ổng hiểu lầm tội nghiệp...!

Ta ngạc nhiên hỏi :

- Sao cưng biết ổng thích chị...?

- Ổng nói á..!

Trời đất...! Xỉu....!

Mà thích khỉ gì đâu, đi làm, chỉ mong kiếm một số tiền để còn lo trang trải thứ này thứ nọ......Hơi, tự dưng ta cảm thấy nhức cái đầu...!

Mà lạ thật, con người là thế sao? Khi để họ chung với nhau...nhất định họ nẩy sinh ra cảm mến......Ngộ quá...!

Hèn gì,....những cuộc hôn nhân thường đi đến gãy đôi...cũng chỉ vì cứ đi làm..cứ gặp người đồng nghiệp...dù không có cảm tình...nhưng khi làm việc quanh năm suốt thánh thì cũng tự dưng...có một cái gì đó...mến....!

Ông ấy có nói với ta mấy lần, nhưng ta bảo ông ta là :

- Bạn trai còn yêu tôi lắm....ông ráng đợi khi nào bạn trai hết yêu tôi thì..tính sau...nhưng..chưa chắc, vì...có khối người đang xếp hàng...tôi chỉ sợ ông đợi không nổi....!

Đùa...Ừ đùa...! Nhưng nói thật, ta không tin lại có người thích ta...Hoàn toàn không á...! cái họ thích chỉ là một bề ngoài vui vẻ.., một tính tình thoải mái.....! Thế thôi....! Nhưng ta bảo đảm khi phải chung đụng thì có lẽ họ sẽ chạy dài....!

Mà sao tự nhưng hôm qua ta có nhiều cái phiền lạ quá...! Nực cười cho ta, cứ hay suy nghĩ tứ lung tung.....Bây giờ tự dưng đâm lo, không biết đến khi học rồi ta có lo xuể mọi thứ không á...! Phiền quá...tham lam...hình như ta là đệ nhất tham á...!

....

À quên nữa, hôm qua nhóc mượn cây viết...nói là trước khi về sẽ trả...thế mà xấu tính thật....Về không chịu chào ta..mà quên trả cây viết luôn...Không biết chiều nay nhóc có làm không...Chắc không..., nhưng thứ bảy gặp sẽ đòi lại á....! Con người của ta thì..ích kỷ lắm..chỉ có ai ta thích thì mượn đồ ta mới cho...Ông Manager người Mễ hỏi mượn viết...ta lắt đầu á..Ghét ông đó lắm....! Hôm qua còn dám chọc ta nữa...., ông bảo tiếng nói của ta..như con chuột....Đúng là..đáng ghét...! Ông còn nói là mỗi khi ta hát bản sinh nhật thì ta hay bị vấp...ta cãi thì ổng bảo là chính ổng nghe á...Ghét...tại mồi khi ta hát tới đó cái ổng..nhìn ta chọc...biểu ...làm sao ta hát mà không vấp chứ...Với lại nhỏ em nói tính ổng xấu lắm...nên đời nào ta ưa ổng được....!

Mắc cười , cũng vụ cây viết...bửa hôm anh Mai nói :

- Cây viết này của em phải hong...?

Ta gật đầu cười....Ảnh nói :

- Thế thì không trả cho em đâu...!

Ta lại cười...hỏng hiểu sao..cách ảnh nói chuyện là ta mắc cười....xong ta nói :

- Hỏng trả cho em....e tối anh khó ngủ...

Nói xong ta lại cười tiếp...Ảnh chắc tưởng ta nghĩ lung tung hay sao á...ảnh hỏi :

- Sao lại khó ngủ...?

Ta bảo :

- Thì tại...anh bỏ cây viết trong túi, tối ngủ...bị nó cấn..nên..khó ngủ....!

Nói xong ta bật cười ha hả...Không thể nín cười được nữa...Tại ta biết...ảnh tưởng là ta nói....vì cây viết ảnh sẽ nhớ ta mà khó ngủ....! Nghe câu giải thích của ta...nét mặt của ảnh mắc cười lắm....và rồi ảnh cũng bật cười nói:

- Trời, không ai nói chuyện lạ như em á..., có cây viết thôi mà cũng bị cấn khó ngủ sao..., thế thì anh giữ luôn...!

Hmmm...làm việc tuần này thì là tuần thứ 4 rồi...mà bà train thì ngày nào ta làm, thì ngày đó bả không làm...nên...bả chẳng biết sức làm của ta ra sao, nên..tip của ta vẫn chỉ ở mức 50% thôi..Ghét hén...!

Thực tình thì cũng chẳng hề gì...! Nhưng tại....nói tóm lại..nếu được 100% thì cũng tốt..., mà không sớm thì muộn khoảng 2 hoặc 3 tuần nữa thì được thôi...nhưng tại...ta hay thắc mắc á mà...! Sao cũng được..ta cũng chẳng thèm hỏi làm gì...... Cần tiền mà cứ hay giả đò như không cần...Nghèo mà hay làm sang á....!

Thôi thì đành chờ vậy....! Anh bảo...phải biết kiên nhẫn.... Hơi...tại anh là con người chậm chạp nên hay nói thế....có lẽ...! Ta thì thấy cái gì đến thì cứ đến đại cho rồi, còn không thì thôi....chứ trông mong, ngóng đợi chán chết đi được...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2006 00:37:54 bởi diên vỹ >
diên vỹ 05.08.2006 22:27:59 (permalink)
Tội nghiệp nhóc em ta quá đi hà...., mà ta có thể giúp gì được đây ngoài việc nhìn nó với một cảm giác sầu sầu....

Jessy lại bịnh...sau lại cứ bịnh hoài thế...Từ ngày nó sinh ra cho tới bây giờ không biết đây là lần thứ mấy nó bị bịnh á....Có một lần ta mơ thấy nó rời khỏi cuộc đời..., ta hoảng sợ,....khi tỉnh giấc..cũng may chỉ là..mơ...!

Chỗ làm thì phiền quá....! Phiền không phải vì người...mà ta phiền cái tính....của ta quá...! Giá như ta chịu nghe lời một xíu, hiền một xíu , ngoan một xíu....Cứ như em gái ta đó thì có gì phiền nà....Nó tốt bụng một cách không cần suy nghĩ..., nó dễ thương một cách không cần đắng đo.... Hay hén...! Sao có thể làm một người tốt bụng mà không cần suy nghĩ được kà....? Sao có thể dễ thương mà không cân nhắc đắng đo được....? Có lẽ do bản tính nó hiền....Còn ta thì....không hiền được...!

Chiều hôm qua ta gặp 2 người khách...lãng xẹt....!

Tại..nhỏ em lấy order dùm, nên ta chẳng biết bà ấy ăn cái món gì...., nên ta chẳng có đem soup cho bà ta...Khi bà ta nói là món ăn của bà cũng có soup....Ta thì...hơi..nói tóm lại..hễ cái gì không biết , không rõ thì...miệng luôn phát ra câu...:

- Xin bà để tôi xem lại...!

Trời ạ...! Phản ứng của ta như một cái máy....Và....có lẽ chạm tự ái hay như thế nào đó bà ta nổi giận....! Vẻ mặt rất không vừa ý...! Ơ kệ....! Khách không vừa ý là chuyện thường...Ta cũng chẳng thèm bận tâm...!

Ông chồng của bà...đưa soup cho của ông cho bà...Rồi nói là.....đợi cái soup của bà đến ông sẽ dùng....!

Mặc....! Ta làm việc của mình...Vào nhà bếp...không biết gặp xíu trục trặc gì đó, ta đem soup ra hơi chậm đôi phút...! Ta mang cả 7 cái salad khác trên tay, nên tô soup bị che khuất...Mới ló đầu ra là ông tỏ vẻ không hài lòng nói:

- Thế soup của tôi đâu?

Ta cười nói...:

- Ơ tôi có đem ra đây nè...!

Không biết vì cảm thấy mình vô lý hay như thế nào đó..mà nét mặt của ông ta có vẻ giận hơn thêm một tí, bực hơn thêm một tí...! Ơ mặc...! Ta chán ngán những cái tính đó của khách....Nhiệm vụ của ta là...không được bực mình..., dù khách đang nổi giận...!

Sau đó, ta đem một chay xì dầu để ăn sushi lại cho bà vợ của ông...Vì..chổ ngồi của bà khuất ở phía trong, ta không thể đi vào....nên ta để ngay chổ của ông.......Thế là xui cho ta..chọc cái bực trong ông lớn thêm...Ông nói:

- Người ăn sushi bên kia chớ chẳng phải tôi...!

Bà vợ cũng tỏ vẻ bực nói:

- Tôi muốn loại low sodium kìa...!

Trời...Muốn thì nói nhỏ nhẹ cho người ta....Khách chớ có phải là chủ gì mà lên giọng quá...Lãng thì thôi....Mà dù có là chủ cũng vậy ...muốn người ta làm cái thứ gì thì nhỏ nhẹ xíu á ....hở cái lên giọng là sao? Ta ghét nhất ....hạng người thế ...Nhưng ...ghét trong lòng thôi ... Ta vẫn cười cười và lấy cái khác cho bà ta ...

Ta nhớ lại một lần làm nhà hàng nọ...Có đứa làm chung nó cũng bị khách hằn hộc như thế....Nó giận quá...chạy vào nhà bếp chửi cho một tràng...rồi nó nói...:

- Chờ xem, tôi mà không làm cho mình hả giận, tôi không phải là tôi..!

Ta ngạc nhiên hỏi nó:

- Thế.....Steven định làm gì....?

Nó cười nói:

- Nà....coi nà...!

Rồi nó lấy một nùi giẻ dơ ơi là dơ , vắt một xíu nước cho vào trong tô soup của khách....Rồi nó cười nói :

- Cho nó ăn chết luôn...!

Trời đất...Ta nhăn mặt nói :

- Cần chi quá đáng thế....! Ớn quá đi hà...!

Nó vừa bực, lại vừa hả dạ bảo...:

- Cho đáng cái đời họ....!

Cái cảnh đó cứ ám ảnh ta mãi, khiến ta mỗi lần đi nhà hàng là phát sợ....Không biết trong đồ ăn mình người ta lại để cái thứ gì trong đó......Kể lại cho anh ta nghe thì ảnh nói:

- Có những người điên mới gây sự với waitress/ waitor....Bởi vì....họ có thể cho mình ăn bất cứ thứ bẩn nào mà cũng không hay...Tưởng có tiền là ngon lắm sao....!

Bực mình vì thái độ của 2 người khách kỳ cục đó ...., nhưng kệ , ta vẫn lo nhiệm vụ của mình, vẫn hỏi hang, vẫn xem ông bà ấy có cần gì không ....Lạ cái là ...sau khi bà ta ăn sushi xong , hình như tính dịu đi á ...Ta hỏi chi cũng cười ...Ông cũng thế ...?

Hmmm hay là ...ông bà lại ..có cái tính giống ta là không thể chịu nổi sự đói bụng ....Ừ, ta mà đói bụng thì trên trời dưới đất chẳng còn sự việc hay thứ gì quan trọng nữa ngoài món ăn ...Nếu không ăn được ngay nét mặt ta sẽ rất khó coi ...và ....ai làm gì ta cũng có thể đổ quạo bất chợt ....

Rồi sau khi lo tất cả các thứ cần làm cho bàn của ta....và khi Chef đã nấu xong, ta trở lại bàn và hỏi đôi vợ chồng khó chịu ấy:

- Thế buổi ăn của ông bà có vừa ý không?

Ta ngạc nhiên kinh khủng....Ông bà cười rất tươi ! Hơi...lãng xẹt...! Trước khi ra về...ta chào và chúc một buổi tối thật đẹp thì ông cười bảo:

- Cám ơn cô,....buổi ăn tuyệt quá...! Tôi cũng chúc cô có một buổi tối thật đẹp...!

Ta cười..Nhưng trong đầu có một câu hỏi tổ chảng....! Có những người tính tình lạ hơn ta nữa sao kà.... Ơ mặc....!

Bà train của ta thì...Trời ạ...! Ta bực bà ấy đến nổi muốn đổ quạo...nhưng....không dám...hihih..dù sao cũng kính lão xíu xíu mà...Với lại....ai lại đổ quạo với người khác bao giờ....Anh hay nói...:

- Chỉ có những kẻ thất học mới nổi nóng...!

Trời, câu nói của anh khiến ta nhiều lúc bực mà chẳng dám bực...Ghét anh ghê....!

Cũng lại một waitress khác, ta bực nhất là ai nhảy vào bàn của ta lây order...Vì như thế nó khiến ta chẳng biết phải bắt đầu từ chổ nào và....v...v. lộn xà ngầu hết..Nhưng người ta có lòng tốt..hỏng lẽ mình lại...khướt từ...Như thế thì còn ra cái gì chứ...Nên ơ kệ...! Mặc...

Ta chạy lại chổ sushi lấy sushi cho khách..... Chef ở sushi thì nói :

- 3 cái Benihana memphis roll đó là của bàn số 9 của cô đó....!

Ta thắc mắc hỏi:

- Lạ thật, bàn tôi có 1 roll thôi mà...sao lại tới 3 roll...! Hơn nữa khách của tôi đã có rồi mà ..tôi không cần thêm á ...!

Tự nhiên ổng nổi giận..Lãng xẹt thì thôi...Ơ...kệ, ta cũng khệ nệ rinh 2 cái roll đó....Với vẻ mặt méo xẹo...Bà train vừa đến chẳng hiểu ất giáp gì...đã la lên bảo:

- Tôi đã dặn cô nhiều lần rồi...Memphis roll có hai loại mà...!


Trời , bà này lãng nữa...Ta có nói gì đâu...Mà kệ bả...La được thì la...Ta vừa bưng 2 cái roll trên tay, vừa đi tìm anh Mai....Ảnh là người dễ thương nhất...mà có thể giúp ta...Ảnh hỏi:

- Lại chuyện gì đó cô hai..?

Ta nhăn mặt nói :

- Anh coi nè, lúc nảy anh rõ ràng đem lại bàn của em sushi hết rồi chứ gì...Bây giờ cái ông chef mắc dịch kia khi không nói là em có thêm 2 cái roll nữa, trong khi khách em order chỉ có 1 cái..., bà train không hiểu chuyện lại la em lãng xẹt....Bực quá đi nà...Đúng là con bà nó...!

Anh trợn mắt nói:

- Hôm nay em chửi thề à...!

Ta rụt cổ cười....Nói..:

- Ơ bực quá mà..bực không thể chịu nỗi....Nhà hàng của anh đúng là vô duyên không thể tưởng, lại cứ hay ăn hiếp em...!

Ảnh cười bảo:

- Đâu, in cái ticket ra cho anh coi...

Ta in ra..., và anh nói :

- Ừ order có 1 cái thôi mà...mấy cái đứa này...lại đây..anh giải quyết cho...!

Thế là ta lẻo đẻo bưng 2 cái roll theo anh...Anh lại chổ sushi kêu ông chef ra nói, ông ấy vẫn có vẻ bực...anh bảo:

- Khách của cô ấy order có 1 roll, 2 roll này rõ ràng là dư....anh làm ơn dẹp lại cho tôi và nên nhớ đừng bao giờ cho tôi thấy cái giọng điệu lúc nảy của anh...nghe chứ...!

Ông chef thế mà cũng nhát...Bị anh la cái là lật đật lấy 2 cái roll đem dẹp , và không nói thêm một tiếng nào ngoài hai chữ "yes sir"...

hihi Anh coi vậy mà cũng ngầu chứ....Dĩ nhiên, anh làm manager 20 mấy năm rồi....Nhắc đến mới nhớ....Chú Le thì thôi khỏi nói.....

Ta lỡ tay..khùng...., order của bàn số 10 lại đi bấm lộn cho bàn số 9....Thế là....xui xẻo phải nhờ chú lấy avoid dùm mấy cái lộn xộn ấy....Ta vì quá bận, nên nói chuyện rất nhanh....Ông ta nghe không kịp nên bực mình bảo:

- Chuyện gì cô cũng từ từ nói, cô nói năng loạn xà ngầu thế này là sao?...Như thế không phải cô tự làm cho mình lộn xộn lên à....

Lãng xẹt...! Người ta đang gấp thì phải nói nhanh..Người ta có phải là thánh đâu mà bình thản trước mọi việc chứ...Ông ấy tối ngày ngồi trong văn phòng, lâu lâu ra ngoài đảo một vòng....dĩ nhiên là bình thản trưóc mọi việc...vậy cũng đi nói....Tự dưng ta phát bực vì câu ông vừa chỉnh mình...hỏng lẽ chỉnh lại ông ta rồi xách gói đi về luôn á...Nhưng thôi, đang cần tiền...nên....chỉ nói là "yes sir " một cái cho ổng im...hihih...Người gì mà thấy ghét...Ta méc lại anh Mai...ảnh cười nói:

- Xui cho em, ai biểu....!

Còn bà train nữa....Bà Phai nọ, người lào, làm salad xong rồi đem dẹp cái thùng đựng salad , nhưng còn sót lại vài ba cọng gì đó..thế là bà ta la lại ta nói:

- Cô nên lấy hết những cọng salad còn sót lạit rước khi dẹp cái thùng này chứ...không khéo lại bị la đó cô ạ...!

Trời...! Lãng...Trước khi nói người làm ơn phải biết ai vừa mới bỏ thùng salad xuống chứ...Khi không nhè ta mà la..... Nhưng hơi..ta mặc kệ....! không thèm giải thích, cũng chẳng thèm nói cái đó là không phải mình làm...Nói với bả cũng vậy, mất công bà ta lại tưởng ta ham cãi lại lắm...

Phiền và bực không thể tưởng....! Nhưng làm được gì bây giờ...! Hay là ba ta la bà nọ không được rồi dùng ta để....nói xéo...! Chán thật...! Ta nói với anh...Anh bảo:

- Ai biểu em không đính chính làm chi...!

Mệt...! Ta tự hứa với lòng rồi..Chẳng thèm nói khỉ gì hết....Hihihi... Cũng chẳng thèm để tâm chi nữa.... Chổ làm kỳ cục....Mà kỳ thiệt...hay có lẽ tại ta...được cưng nhiều rồi nên sinh ra hư kà...? Cũng có thể lắm....Cứ tưởng mình là quan trọng lắm sao......Đúng là...ta có chút kỳ khôi...!

Mà kỳ, anh Mai dễ thương quá hà...sao lúc nào cũng giúp ta đủ thứ hết...! Có lẽ ảnh thấy ta bị ăn hiếp hở..Hay sao?

Mỗi lần thấy ta tìm các món ăn để bấm vào computer thì ảnh đứng bên cười cười nói:

- Không biết thì hỏi, hỏng hỏi anh cho tự tìm mệt nghỉ ráng chịu...!

Ta cười nói:

- Thấy em tội nghiệp, không thương hại mà còn đứng đó chọc...

- Thì tại thương nên...anh mới...

Hở...trời....! Ý gì đây...Ta hoảng hồn nói:

- Anh dám...!

Hơi...! Phiền....! Có thể nào chứ..Hy vọng chỉ là một lời nói đùa...Người ta vẫn thường đùa với nhau mà...Phải không...!

Ta nghĩ..có lẽ...ta quá nhại cảm....! Nhiều lúc ta thấy hình như ta quá tự tin và quá tự cao với bản thân thì phải.... Cảm giác của ta quá nhạy..hay là..do ta....tin nó nhạy...Người mến người là lẽ tất nhiên...cần nên có giữa con người với nhau...Có gì mà ta phải hoảng hồn...Miễn sao....với lý, với đời mình đừng sai...Mà làm sao đừng sai hở.......Con người là chúa của yếu lòng, là chúa của sự sai lầm mà....và bản thân ta lại là chúa của gây loạn...!

Ơ... bởi vậy, ta vẫn thích nhóc Jimmy hơn....như một đứa trẻ....! Lời của một đứa trẻ bao giờ cũng dễ thương hơn một người lớn...nhất là người từng trải....!

Tự dưng ta có một chút phiền...Hy vọng chỉ do cảm giác kỳ cục của ta thôi chứ không là thực.....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2006 22:35:53 bởi diên vỹ >
diên vỹ 06.08.2006 21:55:10 (permalink)
Dạo này nhóc nói chuyện với ta bằng tiếng Việt khá nhiều....Ôi, con nít...! Sao nhóc cứ như là một đứa con nít..dễ thương lạ....Ta có cảm giác như là mấy nhóc tì cháu của ta á...Trời...Hay là tại ta thích nét ngây thơ của con nít dị kà...!

Hôm qua, nhóc đi chụp hình bằng láy xe lại á....rồi đem khoe tất cả mọi người...và người cuối cùng nhóc khoe là ta...Nhóc vừa đưa bằng láy xe vừa nói:

- Chị nè, đẹp không...?

Ta mắc cười....và gật đầu...

Đứa người Mễ nọ tò mò lật sang những tấm hình trong bóp của nhóc.......ta thấy nên hỏi:

- Ý...bạn gái nhóc à...

Nhóc tủm tỉm cười nói:

- Chị gái của em đó...

Ta ồ một tiếng...! Hỏi:

- Thế hình bạn gái cưng đâu?

Nhóc....nhìn ta..cười...rồi hỏng biết nghĩ chi đó , nhóc nói :

- À...hình bạn gái em trong phone nè....!

Nhóc đưa cái hình trong phone ra....Ta nghi ngờ hỏi:

- Xạo? Bạn gái em thật à...!

- Thật, chứ đùa với chị làm gì...

Đúng là xạo không thể tưởng...Bửa hôm kia nói là hong có bạn gái, nay lại đem hình ai đó ra...chọc ta...chắc...! Mà hình giống chị của nhóc quá....Nhưng ta cũng chẳng hỏi chi...!

Nhóc làm ở front desk, thế mà cứ đi tới đi lui ra ngoài sau bếp ....Mỗi lần đi gặp ta ...nhóc cười cái ...Chời ...Ta ...chẳng hiểu nổi ...nên hỏi:

- Sao mà cưng cười hoài dạ ...?

- Tại em vui mà ...?

- Vui cái gì ?

Nhóc không trả lời, mà cứ mĩm cười ...! Ta nói :

- Hỏng lẽ khi sắp là người lớn, thì em vui thế sao ?

- Đúng rồi chị ...Làm người lớn được quyết định mọi chuyện, được đủ thứ hết ...!

Trời ...Xỉu ....Làm người lớn mà cũng vui ...Đúng là con nít ...!

Ngẫm nghĩ thêm một xíu, nhóc lại phán 1 câu ta mém xỉu:

- Em lại thích con nít lắm chị à...Làm người lớn sẽ có thể lập gia đình..sinh con...!

Trời...! Nghe nhóc nói, ta chỉ biết lắt đầu....! Đúng là con nít quá....Cái khổ của đời chưa trải qua mà....! Tội nghiệp....! Ta thì cứ ước mình là con nít mãi....để không bao giờ là người lớn....!

Sau khi làm việc xong hết, ta lo dọn dẹp...thấy nhóc đảo một vòng mà không mặt áo uniform nữa ,...nên ta hỏi:

- Ủa về hả cưng...?

Nhóc lắt đầu.....cười, rồi đưa vòng ta ra định hug ta...Trời...! Ta vừa cười vừa nhìn hỏi:

- Ủa định làm gì dạ...

Nhóc nói :

- Muốn hug chị thôi...

Trời...! Xỉu...Xin nắm tay chưa chắc ta đã cho...Ở đó mà hug....!

Ta nhìn nhóc cười và lắt đầu..Vô tình một người làm nọ thấy nhóc muốn hug, ta thì không cho....nên ông ấy chọc...Nhóc không biết có mắc cở không mà vừa quay đi vừa nói:

- Chị làm như làm em hôi lắm dạ...! Kỳ

Ta ngó theo...mắc cười..! Ơ con nít...Nhưng nhóc quên ta là người Việt chính cống..chứ không phải như nhóc lớn lên ở Mỹ..quen lối xã giao của họ......Khờ thật...!

Tự dưng ta ước nhóc cứ là con nít như thế mãi...Để chổ làm..còn có chút gì đó dễ thương.....! Là con nít thì rất ngây thơ , không lo lắng xa xôi, không nghĩ chuyện lung tung....Dễ thương biết mấy...phải không?

Đêm qua khách nhiều quá..mà mỗi khi gặp nhóc, nhóc lại hay nói câu gì đó...mà ta thì cứ hay cười bảo xạo...! Một anh nọ nghe thế nói :

- Ngày xưa...anh mà bị con gái nói xạo là..quê lắm đó...!

Nghe anh nói vậy..ta quay sang hỏi nói:

- Cưng có quê không?

Nhóc cười...!

Trời...sao lại cứ cười...! Nụ cười thường có 2 nghĩa...Một là kẻ thông thái..hai là gã khờ...Nhóc của ta....có phải là một nhóc khờ không?....Khổ ghê...!

Thường hễ chủ nhật thì nhà hàng bị nước tràn hay cúp điện..Tự dưng ta mong hôm nay...nhà hàng cũng bị nước tràn..hoặc cúp điện...cho vui...! Để ta có dịp tìm hiểu nụ cười của nhóc....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2006 22:06:12 bởi diên vỹ >
diên vỹ 08.08.2006 02:35:21 (permalink)
Công việc đã bắt đầu trở nên khá dễ dàng với ta lắm.... Chỉ có điều không biết một tuần hay 2 tuần nữa hoặc có thể đến 3 tuần nữa thì mới được 100% tip....Đúng là....ép người quá đáng...hihihi...Nhưng thôi...mặc...! Vì bởi không phải là vấn đề quan trọng gì cho lắm....hmmm cũng quan trọng chứ...tiền mà...nhưng nghĩ kỹ...chẳng sao cả...Mặc đi...Vui là chính...phải không...?

Ở trong mọi mặc của đời sống, ta không muốn tiền là thứ yếu làm ta phiền...Nhưng thiệt lòng ta không hiểu được cảm giác của chính mình á... Hình như ta mặc kệ...mà hình như ta cũng có chút gì đó bực bội...! Nhưng cái bực bội thì thoáng qua, cái mặc kệ thì....được thay thế vào ấy.... Ơ...thì mặc đi...phải không...?Trước sau gì cũng vậy thôi..biết thế mà sao cứ thắc mắc hoài...Mà mấy bà này đối xử với người ta có chút ép người đó...Nghe nói những người khác còn tới 2 tháng mới được 100% tip..Đúng là quá đáng...hén...! Hồi chổ ta làm, tuần trước train, tuần sau là ta có thể có 100% ngay lập tức á...! Waitress mà các bà làm như là học làm tổng thống hay cầm quân ra trận dị đó..., đòi hỏi điều kiện...đúng là...hết nói nổi...Nhưng giờ lunch thì bà ta đã cho ta đúng 100% típ rồi....Chỉ có dinner thôi...Ngộ...nhưng ta cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm...Chẳng hỏi hang làm gì...Chỉ là trong lòng thấy lạ...

Nhóc Vinh hỏi:

- Ủa chị , bà ấy cho chị 100% chưa...

Ta cười nói:

- Chưa...

Nhóc Vinh trề môi bảo..:

- Trời...!

Ta nhìn sang anh Việt cười nói:

- Chuyện nhỏ anh Việt hén.., không 1 tuần thì 2 tuần...không 2 thì 3 tuần nữa sẽ được, chứ có phải trọn đời không được đâu mà lo....!

Ừ...Đúng rồi, hơi sức nào...!

diên vỹ 08.08.2006 02:58:04 (permalink)
Bửa hôm nhóc mượn ta cây viết, nói là trả liền, nhưng rồi lại quên...Qua bửa sau ta hỏi nhóc nói là để quên ở nhà...Hôm qua...., vừa vào thì nhóc đã trả lại cho ta cây viết...

Chà, có cây viết thôi mà nhóc cũng nhớ mang theo...Coi như giỏi á...! Nếu là ta, chắc cây viết sẽ được ở nhà trọn đời quá....Nhóc đưa ta cây viết,vừa cười, vừa nói:

- Cây viết chị nà, cám ơn...!

Ta nhìn nhóc...cười...và bảo:

- Thôi, cho cưng đó...!

Nhóc ngạc nhiên hỏi lại:

- Thiệt không chị....?

- Giỡn với em chi...?

Nhóc 2 tay cầm cây viết đưa ngang lên trước mặt, kiểu phim kiếm hiệp các đại hiệp giang hồ làm lễ dâng kiếm và nói:

- Thế thì cây viết này em phải đem về nhà lộng kính...

Trời...Nghe nhóc nói mà ta không tránh khỏi phì cười...Đúng là con nít....Ta bảo:

- Em xạo vừa vừa thôi...

Đúng lúc lại có khách bước vào...Nhóc nhìn ta lắt đầu bảo:

- Ơ..ghét thật...

Rồi lủi thủi bước ra phía trước...Ta nhìn theo...Mắc cười...Ơ con nít...!

Khoảng một tiếng mấy sau thì có một cô bé...cũng làm font desk như nhóc...vào...Cô tên là C.C....và hôm qua là ngày làm đầu tiên....Người Mỹ da trắng..Dáng nhỏ nhỏ, cao cao...Gương mặt nhỏ nhỏ...dĩ nhiên đôi mắt xanh xanh....Nhìn xa xa cũng dễ thương lắm...Nhưng nhìn gần thì...hơi bị mụn...hihihi Da mặt không được đẹp như những cô bé khác...có lẽ lý do....dùng quá nhiều make up....Nụ cười thì...không được xinh cho lắm...hihih...:) Nói tóm lại ok thôi....Ta vừa bước ra ngoài thì nhóc cười..ta bảo:

- Có cô bé mới vào kìa cưng...Nhỏ xíu...hình như bằng tuổi cưng đó...

Nhóc cười nói :

- Ơ chết em rồi chị ơi...!

Ta mắc cười quá nói:

- Chết con khỉ...!

Ơ con nít...! Con gái thôi mà...chẳng lẽ cũng khiến con nít chết được sao kà....? Ta không hiểu.....!

Một lát sau nhóc gặp lại ta...Vừa ôm vai của ta vừa nói...

- Ơ chị ơi...chết em..!

Trời..Ta mắc cười quá.....Đang lúc ta bận chết đi được, ở ngoài có 3 bàn khách do ta trông ......mỗi bàn 8 người...2 bàn nọ thì Chef đã nấu rồi..còn bàn kia ta phải đem soup và salad ra....Đúng lúc ta đang làm salad...nhóc nói:

- Chị ơi, cho em 1 cái đi chị....

Không hiểu sao ta cũng làm cho nhóc một cái salad...Nhóc cười nói:

- Chị dễ thương nhất..!

Ta bảo:

- Dĩ nhiên, em cưng mà...!

Nhóc nói:

- Ừ...em là baby của chị....

Hmmm ta không hiểu....nhóc hay đùa thế để làm gì.., bộ ta thiệt khiến nhóc thích...như thế sao?....Hay là tại ta hiền quá với nhóc...? Ơ chẳng hiểu..Mà kệ..con nít mà...khi mình cho nó kẹo bánh, thì nó mến...Thế thôi...chẳng có gì phải thắc mắc...!
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 15 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 217 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9