Tình dẫu đã chết đi, nhưng tình vẫn còn đầy
Trăng_Khuyết 05.05.2006 04:36:39 (permalink)
Người tôi yêu đấu ơi!
Người có biết bao đêm rồi giấc ngủ không tìm đến, để tôi trằng trọc vì nỗi nhớ thương người không. làm sao người hiểu và làm sao người cho là thật. Chờ đợi, mỏi mòn, khoảng cô độc rộng đến nỗi có nhiều khi tôi tưởng mình không thể chịu đựng nổi, không biết mình tâm sự với ai, tôi chỉ còn biết trải mình ra trong những vần thơ và những mảng buồn nhớ được ghép bằng nỗi tủi hờn trong cuộc sống này. tôi tự biết mình không xứng đáng, kiếp tôi bọt bèo như đám lục bình trôi. Người sống bình an thanh thản, hầu như chưa biết thế nào là thiếu thốn lo kế sinh nhai. Nhưng dù sao tôi cũng đã trót trao người trọn con tim rồi, tuy người và tôi chưa hẹn thề rõ ràng nhưng tôi đã hứa với người, tôi mắc nợ nỗi buồn không tên. Tôi không thể tự lừa dối lòng mình. Tôi biết, vâng, tình yêu là vậy đó, khi biết yêu là xao xuyến niềm vui, khi đam mê là nếm vị đắng khổ đau. Gần như thúc thủ với nỗi buồn gặm nhấm triền miên.
Chẳng ai xác định được yêu là gì, nhưng chắc rằng nó là cái gì đó vừa vĩ đại vừa nhỏ nhoi, có ma lực làm mê tài tử và rút khôn anh hùng, chưa biết thì muốn biết, đến khi biết rồi thì đành phải "Đong lấy sầu".
Ngược dòng thời gian, trở về dĩ vãng để gặp nhau. Tôi biết người cung một thởi yêu tôi tha thiết, chân thật da diết nhớ nhung như tôi. Mỗi chúng ta cũng mơ ước được bên nhau, ôi hạnh phúc miên mang rót vào tim tôi ngọt ngào làm sao, hoài vọng ấy cứ như áng mây chợt cuốn theo chiều gió. Người cũng như tôi, tôi biết, cũng bị cú Shok tình yêu giật mạnh. Bây giờ, người lại muốn tôi hận người mà tự đi tìm hạnh phúc riêng ư? Có đẽ dàng như ngừoi nghĩ không? Nếu thật sự người khác làm được mà tôi lại yêu ngươi thế kia, vậy tôi có thể làm được không?
Rồi thời gian cũng nối thêm độ dài, có lẽ những suy nghĩ của người cũng dần đổi thay. Tôi không thể tìm được đáp án chính xác nhất. Vết tình quá sâu đậm trong tôi khiến tôi đâm bối rối. Bút hiệu tôi thường ký dưới những bài thơ được người khen hay kia mà. Nó là mốt tình của tôi và người, đó là một bước ngoặt và hóa thành kỉ niệm bao giờ nhỉ? Không dễ dàng phai nhạt trong tôi dù tôi lãng mạng thơ nhạc. Bây giờ, bút hiệu đó như mũi kim đâm xoáy nỗi đau vào tim tôi, người biêt không khi mà sự đau đớn như nhân đôi khi người chia tay tôi vào ngày sinh nhật của chính tôi, người cũng biết kia mà, nhưng tình yêu lại không có chỗ cho sự thương hại......
Người còn yêu tôi như tôi vẫn yêu người? Người có nhớ tôi như tôi vẫn nhớ người, Tôi chợt thản thốt nhớ lại câu nói của H.D Balzac "Khi không yêu, phụ nữ có tất cả sự bình tĩnh của luật sự biện hộ lão thành" khi yêu trái tim có 1001 lý do để biện hộ thì khi không yêu, nó cũng có muôn vàn lý do để bào chữa, để từ chối. tôi không thể trách người, thực sự chứ không nói suông, tôi hy vọng biết được tình yêu trong người ra sao khi mà người chợt đến rồi di, người nói không yêu tôi nhưng người vẫn trao cho tôi những lý do để gặp nhau mà cuối cùng, tôi phải buồn phiền. Có lẽ dù cho khi biết sự thật tôi sẽ đau lòng hơn. Tôi hát bài hát "Unbreak My Heart" để tự an ủi mình, chứ thật sự tôi đang "To be Let down" đây. Thà là thế, và chính đều đó là điều tốt cuối cùng người giành cho tôi?
Hơn hai năm qua, tình yêu tôi dành cho người với sự chân thành, đôn hậu và dung dị, đối với tôi, nó như một điều trời cho, không lẽ trời cho lại là trò chơi sao? Tình tôi là khối tình câm nên buồn da diết, tôi không phủ nhận mẫn cảm người giành cho tôi, nhưng phải chăng vì hoàn cảnh vô hình giữa người và tôi, vì cuộc sống khắc nghiệt và đam mê riêng tôi làm cho người chán nản? hay vì một lý do nào khác? Tôi yêu người vô điều kiện nên tôi không muốn người vì tôi mà liên lụy khổ đau.
Không hiểu vì sao tôi vẫn hòai vọng người, vẫn nhớ thương người như thuở nào. Nó thôi thúc tôi viết những dòng này, cho người hay cho tôi, có lẽ cho niềm hạnh phúc không trọn vẹn mà tình yêu đã cho tôi nếm thử.
Có một dòng sông lững lờ trôi mang theo đám lục bình xa xót khi mất người, "Trời ơi! yêu người như thế đó, vì sông nên phải lụy đò..."
Ru em tình khúc bao dung
Lời ru có buộc cũng vùng mà ra
Lời ru có hóa mái nhà
Em không muốn ở, cũng là bởi em.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9