thư viết cho người....cho mình...
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
diên vỹ 05.05.2006 08:25:42 (permalink)
Là một con người bình thường thì tất nhiên ai cũng đã và đang yêu, ít nhất là hơn một lần trong đời. Hỏi định nghĩa về tình yêu thì ta chẳng biết. Chỉ biết nó có một cảm giác vui vui khi gần người ta, và người ta đi rồi thì mình thấy nhớ nhớ. Tình yêu đối với ta nó đơn giản thế đó. Nên ngày xưa hầu như bao giờ ta cũng có một cảm giác yêu yêu.

Tình yêu của ta không mãnh liệt, vì ta không đòi chết sống với tình như trong thơ truyện hay phim ảnh người ta đã diễn tả. Nhưng cũng không hẳn gọi là qua loa, vì ta yêu với cảm giác thật của con tim mình.

Hôm nay tự dưng buồn quá, mà không, hình như lâu lắm rồi ta không nghĩ nhiều đến tình yêu như ngày xưa. Hay khi con người tìm được một bến dừng cho đời mình, tự nhiên mọi thứ non trẻ trong người tan biến. Điều đó ta không biết. Ôi! những ngày xưa. Ta đọc lại dòng thơ của mình, chợt khẻ rùng mình thầm thỉ..."ngày xưa..ta yêu lạ quá...".

Không biết khi mình cảm giác thích một người thì có lỗi không? Điều đó ta không biết..... ta thường tự nhủ là sẽ chẳng bao giờ lập gia đình, vì ta e mình mang lỗi. Để rồi tình yêu của anh khiến cho ta cảm thấy như mình tìm ra một nơi trú ẩn an toàn nhất của đời. Đáng lẽ, ta đã bình yên lắm trong cái tình yêu ấy. Chợt một ngày...có một người rất lạ,...lạ lắm....người ấy đến....ta tiếp chuyện cho đúng phong cách lịch sự của con người, chứ chẳng vì lẽ gì cả...thế mà....tiếp chuyện riết rồi trở thành mến.... Ừ thì mến...mến một người cũng chả sao. Ta nghĩ thế......Để rồi đến một hôm ta nhận ra thấy cái lòng mến lạ lẫm ấy hình như đã chiếm hơn phân nửa trái tim của ta. Trái tim đáng lý mà ta tưởng nó đã ngủ yên rồi.

Và chợt anh biến mất...biến như trong thần thoại. Ta ngơ ngẩn cả tim lòng.

Liệu rồi anh sẽ trở lại không? Mà vì sao anh biến đi hở ..? Một trò đùa ...? Hay một cuộc thí nghiệm ...? Hay chính anh cũng không hiểu được lòng mình, nên anh tạm ngưng tất cả để thử thách.

Ta tự nhiên mong cuộc thử thách này cứ kéo dài ....mà một phần ta cũng mong nó ngắn lại. Ừ mà ta chẳng biết nữa. Ngắn lại hay dài ra thì vốn chẳng quan hệ gì mà ...phải không? ....

Ừ, thôi ta gởi anh đôi dòng nhé ....! Và những cảm giác về anh, ta xin ghi lại để mở đầu cho trang tình thư cho anh, cho người và cho cả ta ...., được không anh?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2006 08:48:35 bởi diên vỹ >
#1
    diên vỹ 05.05.2006 09:05:18 (permalink)
    Anh biết không, khoảng thời gian gần đây ta không chú tâm vào việc gì được cả. Nhìn mây ta chợt muốn oà khóc. Tháng này bắt đầu xuân, nên bên ta trời cứ mưa mãi.....và hình như trời đất cùng với lòng ta hoà thành một điệu khúc buồn.

    Lúc đầu ta không nhận thức được cái nhớ nó day diết thế đâu. Giờ thì ta biết. Ta nhớ anh lắm. Mà không, ta nghĩ đôi vài ngày nữa thôi thì chắc nó hết. Có lẽ thế .... cảm giác thoáng qua mà ...phải không anh?

    Còn anh sao hở? Lòng của anh có như lòng của ta không? Hay anh cũng như thiên hạ, chay cứng trước mọi tình huống? Nhiều lúc muốn hỏi anh lắm, nhưng ta sợ anh cho ta là một con bé ....nên ta thôi. Để bây giờ, quanh quẩn một mình ta ....ta chẳng biết hỏi ai cả.

    Ôi! thời gian cứ trôi ....
    Ôi! lòng người cứ thế ...

    Ừ, ta vái anh cứ thế, cứ hờ hững đi qua, cứ vô tình vô ý, vô tình hờ hững để lòng ta còn có cái cớ mà buồn, mà khóc. Ừ mà ta chỉ buồn buồn vậy thôi, chứ không có khóc đâu anh ......Lớn rồi mà, ...phải không?

    Ngày xưa, xưa lắm, ta cũng nhớ một người ta ....nhưng người ấy vô tình lắm .....để rồi cái nhớ lắng dịu xuống, ta cứ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ khùng đem lòng nhớ một người xa xôi nữa .....vậy mà ....anh lại khiến cái cảm giác ấy trở về với ta.

    Ở bên anh trời mùa này chắc ấm ...? Hay như bên ta ...mưa lất phất rơi....? Ôi! Lại thêm một ngày ta nhớ anh .....! Ừ mà có lẽ ngày mai ....ngày mai có lẽ cái nhớ này sẽ lắng dịu lại ....và thêm vài ngày mai nữa .....ta có thể xoá hẳn được anh ra khỏi tâm trí mình....? Mà ....anh có muốn thế không hở anh?

    #2
      diên vỹ 05.05.2006 09:31:10 (permalink)
      Ta thật sự điên lắm khi ngồi đây viết về anh.....ừ mà nếu không viết, ai biết ngày mai ta sẽ quên. Anh bảo ta có bịnh quên mà.....anh còn nhớ chứ?

      Mà anh biết không, hình như viết ra thì nó vơi đi một phần nào á.

      Giả sử anh tự nhiên biến mất là vì anh ghét ta....thì sao hở....? Nếu đọc những dòng này, anh có ghét ta thêm không?

      Hoặc giả sử anh biến đi vì một thử thách....mà không...ta nghĩ không là 1 thử thách đâu. Con người có mấy khi tìm được người đồng tâm đồng tính chứ.....? Thế thì ai lại có thể cố tình bỏ mất bao giờ.

      Một hôm có người bạn gởi cho ta những dòng sau:

      1. Khi gặp được người mà bạn thật sự yêu thương: Hãy nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, tất cả sẽ không còn kịp nữa.

      2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được: Cần giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ.

      3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn: Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.

      4. Gặp người đã từng yêu bạn: Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạn hiểu thêm về tình yêu.

      5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn: Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.

      6. Gặp người đã từng phản bội bạn: Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.

      7. Gặp người bạn đã từng yêu: Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?

      8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn:
      Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cụôc sống phong phú và đa dạng của bạn.

      9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn: Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.

      10. Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã yêu bạn, vì bạn và người ấy đang hạnh phúc.


      Vậy thì anh xem .... ta phải đối với anh như thế nào đây ....? Dửng dưng như chưa từng biết .....hở anh? Hay như câu số 8, cần cảm ơn anh vì đã mang đến cho ta những sắc màu trong cuộc sống. Còn ta đối với anh thì sao .....? Có phải là một người anh ghét ....? Ơ mà sao cũng được, hôm nay buồn quá ....ta chẳng biết làm gì nên vẩn vơ đôi chút ...nghĩ một chút về anh, dành một chút thời gian viết cho anh ....Cuộc đời qua vội lắm anh à,...ai biết được ngày mai ta sẽ sang một thế giới khác ..., phải không? .... Ơ, ta nghĩ thế thôi ..., vì ta vừa được người bạn cho ta biết người yêu của anh mới qua đời ở tuổi của ta.....nên ta thấy đời mong manh thế á ....Dù thế nào đi nữa, thì cũng như câu số 8. Ta cám ơn anh .....!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2006 09:33:25 bởi diên vỹ >
      #3
        diên vỹ 09.06.2006 23:33:42 (permalink)
        Anh biết không, loài người đặt ra rất nhiều định luật riêng - chung, một đất nước thì có những qui chế của nó, một thành phố, một xóm làng, rồi cả một gia đình cũng thế ....

        Và rồi, hễ ai đi trệch ra ngoài vòng những qui chế, định luật đó thì ....con người bảo là sai ....

        Ta không biết con tim anh và con tim của ta có phải là đang đi trệch ra ngoài những vòng qui luật của đời hay không ..ừ có lẽ có ...có lẽ lắm .......!

        Cái lòng nhơ nhớ của ta đối với anh nếu đơn thuần thì có thể gọi ta một kẻ say thơ mà vô tình đọc được một bài thơ hay nên tấm tắc khen, và mường tượng những cái hay về người tác giả của bài thơ ấy ....

        Cũng có thể, cái lòng nhơ nhớ đó như một kẻ yêu đất trời mà diễm phúc lạc bước đến vùng mây nước hữu tình, nên quyến luyến, nên không nở dời chân ...

        Hay một cách khác, ta dễ xúc cảm, nên gặp những kẻ đồng tình đồng điệu thì lòng mến mộ, xa thì thấy nhớ, gần chợt thấy thương ....

        Thế thì ta sai hở anh ?

        Nếu ta sai, hoá ra những kẻ yêu đất trời, yêu mây nước cũng sai ...

        Nếu ta sai, hoá ra những người yêu trăng thích gió ...cũng sai ....

        Ôi định luật của con người ...đúng và sai , sai và đúng ...điên đảo, đảo điên ....

        Giá như anh yêu cuộc sống của anh, và ta cũng như 1 bài thơ mà anh thích, hoặc một điệu nhạc anh say hay một cảnh trời trăng mây nước mà anh mộng ....thì có lẽ ...không có gì là sai cả ....phải không anh ...?

        Nhớ anh, vâng! Bao giờ mà ta không nhớ ....! Nhưng cái nhớ đó nó không đến nổi cào cấu tâm tư và xé nát hồn ta ra muôn mảnh, nó như là ngọn gió nhè nhẹ, như là ánh trăng bàn bạc giữa biển đêm ....

        Và hơn bao giờ hết, ta mong anh luôn vui, luôn hạnh phúc ......để có thể mãi mãi là một vần thơ hay, một ánh trăng đẹp ...của ta ...., được không hở anh?
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2006 00:12:02 bởi diên vỹ >
        #4
          diên vỹ 10.06.2006 00:08:23 (permalink)
          Anh biết không, nếu đi sâu vào tận cùng tâm hồn của từng cá nhân, thì hình như con người ai ai cũng đáng tội nghiệp.

          Con người hữu hạn, mà xung quanh thì quá ư là vô hạn, nên có cái con người làm được, có cái con người không thể làm được. Nguyên nhân có thể là vì nghĩa, vì ân, vì kẻ khác ...v.v.

          Ta có một cuộc sống khá gọi là hạnh phúc ...Nhưng tận trong tâm hồn ta ....như có một cái gì đó sầu sầu anh ạ ....!

          Nhưng ta biết, làm người đừng nên bất nghĩa , và chẳng thể quá tham lam cuồng vọng được .......dẫu lòng mình không vui, nhưng biết làm sao bây giờ ...Tào Tháo thì nói một câu: "Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta ..." Còn ta thì ..." người phụ ta, ta không phụ người ..." :) Ta biết, đó chỉ là bề mặt của đạo đức, của luân lý xã hội, nhưng ít ra ..dù tâm hồn không vui, mà lương tâm bớt cắn rứt ...anh hiểu không ? :)

          Chợt thèm muốn tâm sự với anh quá ...! Nhưng tâm sự làm sao ....? Anh có thể tâm sự với ta sao ...? Hai tâm hồn dầu có đồng điệu ..nhưng thực tế thì riêng rẻ hai đường ....anh có thế giới riêng của anh ...ta có những mộng ước của ta ....anh như ánh trăng, ta như kẻ khờ đêm đêm nhìn ngắm ....mà kẻ khờ thì có chạm được trăng bao giờ ...phải không anh?

          Thôi thì ...anh cho ta viết tâm tư của mình ở đây .....được không anh ...? Anh có thể bảo ta là trẻ con, anh có thể xem ta tầm thường như bao cô gái khác ...nhưng có điều, nói ra được những điều mình nghĩ , và một ngày nào đó, anh vô tình đọc được thì coi như là một niềm an ủi ...một cái vui của ta vậy ....!

          Hai thế giới khác nhau, nhưng nếu được biết là cũng có 1 giây giờ nào đó anh nhớ đến ta ...thì cũng là một niềm hạnh phúc của ta rồi ...anh biết không ....?

          Sáng, mây bay qua cửa ...Anh hãy mĩm cười ....chào lại cùng mây ....! Nhé anh ...!
          #5
            diên vỹ 10.06.2006 18:06:01 (permalink)
            Anh biết không, một ngày luôn luôn kết thúc....nhưng nỗi nhớ thì cứ triền miên, cứ dai dẳng.....

            Ta mong, nhưng rồi lại thôi....cứ nhủ thầm... "- người ta chắc gì như thế..., chắc gì...nhớ đâu"...để rồi cùng với lời nhủ thầm ấy, cái nhớ trong ta bay vút tận trời....hoá thành áng mây lang thang tìm kiếm...., tìm mà chẳng biết tìm gì, kiếm mà rồi chẳng biết sẽ gặp hay không........, chợt ta thở dài....tự trách...."- mình ngớ ngẩn quá...., mà không, điên thì đúng hơn..."

            Ta đi tìm những dòng nhạc nhẹ nhàng để mong ru nỗi nhớ vào tiềm thức....nhưng nỗi nhớ vẫn hiện về, vẫn ám ảnh ta......

            Bước ra ban công, ta ngắm mây, nghe gió....., phố phường vẫn im lặng với chiều...., như anh vẫn hoài im lặng.....với ta....!

            Ừ, nhưng có thể là ngày mai....ngày mai cái nhớ ấy sẽ thôi....anh có cùng nghĩ như ta không....? Bởi mỏi mong nào rồi cũng chết dần theo năm tháng, nhớ thương nào rồi cũng hoá đá chơ vơ......

            Không biết anh có mong cái nhớ trong ta tan biến không hở anh...., ừ có thể anh mong như thế....! Có thể anh cố tình để ta quên....!

            Một ngày lại trôi, ngày mới lại bắt đầu...nỗi nhớ trong ta....lại bắt đầu sống lại....., và anh.....anh vẫn cố tình xa....!

            Ơ! cuộc sống, ơ! kiếp người.....
            sao ta không là mây...
            sao ta... chẳng là gió....
            .....
            và anh...sao cứ là nỗi nhớ ở trong ta.....?
            #6
              diên vỹ 11.06.2006 08:09:59 (permalink)
              Anh biết không, nếu ta có thể hỏi anh những câu hỏi trong lòng ta, và nếu được anh trả lời thì chắc ta sẽ bớt đi phần nào trong cái nhớ âm ỉ ấy....


              Nhưng ta biết, anh sẽ chẳng bao giờ trả lời ....


              Ngày lại tắt rồi đó anh ....! Thế là cái nhớ của ta mặc sức tung hoành với bóng đêm ....Ừ, chỉ có đêm, đêm mới hiểu được ta nhớ anh đến mức độ nào ...

              có bao giờ...anh biết nhớ ta không?
              câu hỏi ấy trong ta hàng trăm lần lập lại
              nhưng ta chỉ thấy
              gió đùa mây, cây cỏ nghiêng sầu...

              không biết rồi cái nhớ sẽ về đâu
              chìm tận biển hay bay ra ngoài vũ trụ
              giá như được một lần bên tai lời anh tự thú
              "cũng nghìn giây,
              nghìn phút ước mong ta ..."

              ôi! nỗi nhớ ơi....sao chẳng chịu buông tha...?
              và anh cứ...là một người rất lạ.....!
              sao mình không yêu anh hở....
              để nhân gian...thêm một chuyện tình....!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2006 08:23:34 bởi diên vỹ >
              #7
                diên vỹ 11.06.2006 19:04:32 (permalink)
                Sáng nay, cái nhớ không hoành hành ta lắm....anh biết tại sao không?

                Tại vì cái thắc mắc trong lòng, có lẽ đã tìm được câu trả lời anh ạ....!

                Nhưng con tim vẫn cảm xúc ngập tràn...anh có hiểu không?

                Có lẽ không, mà thôi, anh không cần hiểu cái gì cả....

                Đôi lúc ta nghĩ, giá như anh đừng bao giờ biết đến cảm xúc này của ta cả...cứ hãy để ta mặc tình buồn vui với lòng mình...mặc tình thương mây, nhớ gió......nhưng rồi ta thèm được anh hiểu tận tường gốc ngọn....ôi cái lòng của ta, trái tim của ta, nó cuồng dại và điên rồ quá phải không anh?...

                giá như hai tâm hồn gần nhau hơn nữa
                để hiểu rằng mình cần thiết cho nhau....
                để đời thường không mục nát, hư hao
                và thương nhớ len vào từng giấc ngủ....
                .....
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:17:30 bởi diên vỹ >
                #8
                  diên vỹ 12.06.2006 22:41:34 (permalink)
                  Anh biết không...., hôm nay ta nhức đầu quá....! Ta có một cái bịnh là hễ suy nghĩ hay thắc mắc cái chi mà không tìm ra giải đáp thì cái đầu nó nhức.......

                  Ừ,....giá như mà có thể như xưa, có thể gặp anh, 1 câu vui hay 1 vài điều tranh luận chuyện đất trời để cái nhức đầu của ta đi chơi chổ khác thì hay biết mấy...anh hén...!

                  Nhưng.....ngày xưa thì là ngày xưa....phải không....? Còn hiện giờ...là hiện giờ...hai khoảng thời gian khác nhau....không thể đem hoà thành một...., ngoài việc thở dài và thốt chữ "giá như" ra, ta không biết phải làm gì hơn.....! Cũng may, nơi này có một chỗ để ta trút nỗi lòng của mình....., dù biết là...viết ra cũng chỉ là viết ra thôi, không có thể thay đổi được gì...khoảng cách anh ta vẫn thế...ngày tháng vẫn trôi....tình người vẫn vậy........

                  nỗi lòng ta...anh có hiểu không?
                  hay đã hiểu....nhưng đành thôi im tiếng...
                  giá như tất cả những điều ước nguyện
                  được như lòng, như ý....chắc vui...!

                  sáng nay, anh có ngắm mây trôi
                  có nghe gió mang lời thương nhớ?
                  ta, giấc đêm quá nhiều trăn trở ...
                  mà sao trong mơ .....
                  anh không đến một lần ....

                  ....

                  #9
                    chialy1904 13.06.2006 00:03:25 (permalink)
                    Đọc những dòng thư viết cho người...cho mình...của DV, chialy cảm thấy mình tìm được sự đồng cảm.... Trái tim con người có những lý lẽ riêng của nó mà đôi khi lý trí ta cũng không thể tự lý giải được....và ta sống mà cứ phải nhớ, phải nghĩ ngợi...về cuộc đời , về những cuộc tình ta đã trải qua...
                    Để khi xa nhau rồi ta vẫn cảm thấy:


                    "Ôi cái nhớ sao mà kỳ diệu
                    Ôi cái thương sao khéo mặn mà
                    Có phải xa nhau rồi mới hiểu
                    Hết lòng người trong những phút giây qua"


                    Vũ trụ thì bao la & mênh mông, còn cuộc đời con người thì hạn hữu, nó dài ngắn tùy theo số phận của mỗi con người...cuộc đời của mỗi con người không nói trước được điều gì...cái hôm nay là nó nhưng ngày mai có khi ko còn là nó nữa rồi....Vì thế ta hãy biết trân trọng, nâng niu những tình cảm mà ta đã có....dù nó đã xa rời hay còn hiện hữu bởi vì dù sao tất cả đều là 1 phần cuộc sống của ta, ta ko thể quên..., ko thể dửng dưng....nói như Trịnh Công Sơn: " Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ"...có phải ko DV??
                    Mong rằng những lời cho người...cho mình của bạn sẽ an ủi và làm lòng bạn cảm thấy nhẹ nhàng hơn trong những lúc buồn hay cô đơn...Và điều đó giúp bạn vững vàng hơn ở tương lai....Xin được chia sẻ vài dòng suy nghĩ, tâm sự....
                    Thân mến, chialy.
                    #10
                      diên vỹ 13.06.2006 12:08:19 (permalink)
                      Chialy


                      [sm=hugs.gif][sm=z_hug.gif]

                      Ui..những cuộc tình....đã qua....hihihi...khổ thật, phải không Chialy,...sao mình hong vứt hết cho nó nhẹ á...mang chi cho mệt hong biết nữa..... :) cám ơn đôi dòng của Chialy nhá....., yes, khi dv phiền muộn hay hong biết xử sự thế nào thì thường hay viết, viết để mình đọc, mình suy ngẫm...và có khi để tự tố cáo bản thân mình hihih :) chẳng hiểu nữa.... :) Chialy đọc đừng cười hén...:)

                      Chúc Chialy thật vui :)
                      #11
                        diên vỹ 13.06.2006 12:30:33 (permalink)
                        sáng....
                        ta mong lời anh thăm hỏi...
                        nhưng quang cảnh im lìm,
                        trời đất lặng thinh

                        trưa....
                        ta mong được cái nhìn
                        từ ánh mắt thương yêu và thông cảm
                        nhưng chỉ thấy một màu trời trắng xám
                        mưa hạ về, mà lòng ta chẳng được vui

                        chiều ...
                        nhìn áng mây trôi
                        ta đoán biết, anh sẽ chẳng lời thăm viếng

                        đêm ...
                        chiếc bóng trên tường ngóng chuyện
                        mà hồn ta ...
                        đã chẳng có nơi này ....

                        có lẽ là
                        anh sẽ chẳng biết - hay
                        lòng nhung nhớ của một kẻ khờ
                        khổ lắm...
                        thèm được một lời dù rất ngắn
                        mà hình như
                        mơ ước ấy không thành....!

                        ngày lại ngày....tưởng rất nhanh
                        nhưng ai biết trong lòng ta từng giờ, từng khắc
                        từng cái nhớ mong, từng cái đợi chờ dằn vặt
                        cả đêm về, giấc ngủ chẳng bình yên....!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:31:52 bởi diên vỹ >
                        #12
                          diên vỹ 13.06.2006 21:22:19 (permalink)
                          Anh biết không......

                          Cuối cùng thì.....ta cũng đã nhận lời nhắn của anh....nhưng rất đau...!

                          Ừ! thì có sao đâu..., ít ra ta cũng biết...mình điên....

                          Có lần người bạn bảo với ta là...những dòng nước mắt chảy ngược....Lúc ấy ta cười bảo...."Xạo quá , buồn thì khóc....cho nó ra xối xả rồi lại hết..chứ mắc gì mà cho nó chảy ngược...."

                          Bây giờ...nước mắt ta đang chảy ngược rồi đó anh...!

                          Tại sao con người không thể bình yên và chấp nhận cảm xúc của mình....tại sao phải làm đau lòng nhau hở....Vâng, ta biết...trong lúc nhất thời....ta đã gởi cho anh những lời đau nhất...!....Để cho anh hiểu rằng.....anh không có quyền chạm tới cảm xúc của ta, anh biết không...?

                          Nhưng rồi ta bật khóc...những dòng nước mắt chảy ngược vào tim lúc nảy...bây giờ ào ạt tuông rơi...Ừ..cứ rơi...rơi đi...khi rơi hết thì không còn gì nữa để khóc....!

                          Những tưởng ta có thể bình yên trong cái nhung nhớ này, nhưng rốt cuộc....ta cũng chẳng được bình yên...Nhớ một người là có tội sao?...Tại sao anh bảo ta đừng nên nhớ....dừng lại à...! Được.....ta dừng...nếu như anh mong điều đó.....! Chỉ cần anh nói với ta là....khi ta không nhớ anh...là lúc anh vui nhất....thì ta sẽ nghe lời anh ngay...nghe lời ngay á...!

                          Mà thôi ...! Ta không cần gì nữa cả ....Ta không cần bất cứ điều gì hết ...anh hiểu không?

                          Anh đã tư dưng biến ...thế tại sao ...anh không biến mãi mãi đi ...anh còn quan tâm tới những gì ta viết để làm gì hở .....! Hay anh thích thấy ta đau ...?

                          Ta có những ước mong bình thường lắm anh à ...!

                          Nhưng thôi ....tất cả rồi cũng phai dần theo năm tháng ...ai biết ngày mai ta sẽ vui ....vâng , chỉ còn mong ở ngày mai thôi .....chỉ tiếc là ta chưa viết hết những cái nhớ mong của mình , thì đã dừng ngay lại ....chỉ tiếc là ...một mầm non vừa nhú thì đã bị người dẫm đạp ...ôi thương quá ....., vết lòng này ...liệu sẽ âm ỉ trong ta ..hay nhanh chóng phục hồi đây ? ....


                          Giá như có thể được bình yên với cảm xúc của mình , giá như có thể viết những mơ ước, mong mỏi của mình .....mà không làm phiền lòng ai cả ....ôi con người ..cả trong thế giới ảo cũng không thể tự do sống cho mình ...thật đáng thương quá cho kiếp người mong manh và có quá nhiều cái giới hạn ...làm thế nào để thoát được ra những cái giới hạn cỏn con của đời hở anh .....?

                          Ta buồn, ta khóc không phải vì anh ...mà ta khóc vì ....cảm xúc của mình .....thương quá ....! Nếu có thể dễ dàng tìm được cảm xúc ấy , thì anh có là gì đâu .....phải không?

                          Ta đau ....đau vì không biết rồi mình sẽ có thể tìm lại cái cảm xúc này ở ngày mai nữa không...? Có thể có ..nhưng chắc gì nó giống nhau .....!

                          Thương quá, cái hồn của ta ơi ...!

                          Người ta oán hận nhau vì tình yêu bị bội phản...., người ta sầu bi, người ta than khóc vì tình không thành...còn ta...ta khóc vì cái gì , ta oán gì cái chi...? Ừ, chỉ biết giận mình....chứ hỏng lẽ giận người sao...? Người ta có quyền tự do phát ngôn mà....Mình lấy quyền gì để trách người ta đây?...Chỉ có điều những lời ấy...cay quá..., đau quá....!

                          Nhưng thế cũng hay....! Ai đó đã bảo...tất cả mọi việc xảy ra điều có một nguyên nhân, hoặc một sự an bày....và ta tin...!

                          Chỉ có điều, hôm nay rất buồn....mà cái buồn này, nói ra thì nó quá vô lý, quá ư.....không đáng....!

                          Sống một ngày, chỉ mong được yêu, được nhớ...thế mà phải ngăn lòng mình lại, đừng cho nhớ , đừng cho yêu...!

                          Thế thì sao ta không là sỏi đá cho rồi hở.....làm người có ích chi..., khi bị tướt đoạt , hoặc ngăn cấm tất cả cảm xúc của mình.....!

                          Anh thiệt là....!

                          Anh có quyền không nhớ ta mà...Nhưng xin đừng bắt ta cũng như anh, có được không?

                          Anh có quyền không đọc những gì ta viết....Nhưng xin đừng bắt ta ngưng..., có được không?

                          Ừ, viết một hơi, khóc 1 trận thì...cái buồn kia đã giảm rồi...chỉ không biết là...ngày mai...ta có viết được nữa không....!

                          ....
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 21:32:40 bởi diên vỹ >
                          #13
                            diên vỹ 14.06.2006 08:49:37 (permalink)
                            Anh biết không....bây giờ....ta chẳng biết viết gì trong đây cho anh cả...

                            Trong lòng ta hình như có chút bình yên, cái nhớ hình như đã được định hình, nó không lơ lững, không lang thang nữa ....

                            Nhưng trời ạ ...! Ta cứ thèm viết, để cho anh đọc ....mặc dù chẳng biết là anh có đọc hay không ...?

                            Ta điên quá phải không ?

                            Nhưng nếu có thể điên, ta cũng thèm được điên lắm anh à ...!

                            "Mình yêu nhau, được không anh ?????"

                            Chời ạ ...! Nghĩ đến đó, ta không khỏi bật cười ...ta đúng là điên mà ....

                            Yêu cái con khỉ gì mà yêu anh hén :) hơi ....

                            Loạn, đúng là loạn cả ....nhưng thôi kệ, biết làm sao bây giờ ....Đời thật thì ta còn có thể vì người, vì mình mà không điên ...chứ thế giới ảo, ta phải vì ai đây ...? Ngoài con tim thôi thúc ra ....ta không vì ai cả ....ta nhớ khi nó bảo ta nhớ, ta yêu khi nó muốn ta yêu ......

                            Có thể nào ...anh cũng đi theo tiếng gọi của con tim không? Có thể nào ..anh cũng cứ để mặc cảm giác đến, ....mà cảm giác gì hở ....Trời ...Hỏi ta, ta hỏi ai ...?

                            Đến đây ta thắc mắc ...tại sao con người ...lại thích nhau hở anh ? ..Dù chỉ là ...nói chuyện bằng chữ ...? Tại sao vậy ?

                            Vì hiếu kỳ, hay vì tâm hồn đơn độc ?

                            Tâm hồn anh có đơn độc không ?

                            Ta biết, tâm hồn ta ....hơi ...điên ...:)

                            Sáng này, vì lòng mang nhiều thắc mắc ...ta hỏi chú 1 câu:

                            - Chú à ...ông trời nghĩ gì khi kết tội những kẻ ngoại tình hở chú ? Bởi vì ...có một số đi theo con tim, ...mà con tim ...ai có thể cho nó là tội ...!

                            Chú bảo ....:

                            - Chú thì không xét theo luân lý hay triết học ...cái chú biết là người yêu nghệ thuật, hình như tâm hồn họ cô độc lắm, và chính vì thế, họ thường tìm đến với nhau trong tư tưởng ....!

                            Chời ...! Thế thì ...ta có câu trả lời gì đây ....

                            Cô độc trong tư tưởng, trong tâm hồn là có thể yêu thích người khác sao ? ...

                            Mà có thể hay không thể, con tim nó đã thích rồi ..thì làm sao bây giờ ?

                            Im lặng hở anh ?

                            Bỏ đi hở anh ?

                            Chạy trốn hở anh ...?

                            Hồi nhỏ thì ta nghĩ , cách duy nhất là ...im lặng, bỏ chạy .....nhưng bây giờ lớn rồi ..ta lại thấy ....cần gì chứ , tình yêu đến, tình yêu đi ...chính bản thân nó còn không có thể trường cửu , thì tội gì phải hành hạ con tim mình chứ ....

                            Sáng mai thức dậy, biết trong lòng còn yêu, còn nhớ thì là đã quá hạnh phúc rồi, phải không anh ? ....Còn tình yêu, thôi mặc nó đi ..đẹp hay xấu, chung tình hay phản trắc ...miễn sao thật tình đối xử thì là tuyệt vời rồi ....Anh nghĩ sao ? ....


                            #14
                              diên vỹ 14.06.2006 22:36:42 (permalink)
                              Anh biết không ..., hôm nay ta cảm thấy rất khoẻ. Mà không, khoẻ từ chiều hôm qua lận, nên giấc ngủ rất bình yên, sáng dậy thì thấy tinh thần sảng khoái ....Anh có hiểu vì sao không ?

                              Vì .....:) anh đừng cười ta nhé! Có lúc tâm hồn ta nhỏ hẹp, ý nghĩ của ta nông cạn , cái nhìn của ta không được sâu, nên ...ta cứ quẩn quanh trong ý nghĩ của mình, rồi buồn, rồi tự dưng chán ...! Giá như có thể nhìn đời bằng đôi mắt bao dung, dễ dãi hoặc có thể coi nhẹ mọi thứ thì chắc ta không có những đêm trằn trọc lo âu, phải không anh? ...

                              Đối với ta, mọi thứ, mọi vật đã không còn quan trọng nữa ...ý của ta là ...không đặt cái gì trên cái gì cả ....hôm nay sống, hôm nay vui ....Mặc ngày mai ...ừ ngày mai đến thì mình tính ...Cũng không phải là ta buông xuôi mọi thứ, mà chính là ta đang nâng niu mọi thứ đó anh ....

                              Ta vẫn cứ hy vọng là mình sẽ nhớ anh hoài, nhớ anh mãi .....vì cái cảm giác nhớ về anh cũng là một nguồn hứng thú để ta viết ....nhưng anh cũng biết đó ....việc đời luôn có sự thay đổi thình lình, tình yêu càng không bao giờ chịu đứng yên ...có thể nó đi lên đến đỉnh cao của hạnh phúc, có thể nó tự biến tan ...., đến đi bất thường ...Liệu cái ngày mà người ta nhớ không là anh nữa ....anh sẽ có cho ta là kẻ bạc bẽo không ...?

                              Riêng ta ....anh yêu ai, anh nhớ ai ....đối với ta không một chút ghen hờn, hay trách móc ...Nói thế có lẽ hơi không đúng với một kẻ đang yêu ...vì thực tế, ta có ghen ...có sầu, có tủi ...Nhưng nếu hỏi lại lòng ta sẽ phản ứng gì khi ta biết người anh yêu sẽ không là ta ..., thì anh biết đó ...ta sẽ chẳng làm gì cả .....Chẳng lẽ mình lại đi ép người ta, đi nài xin tình của người ta hay sao ? Hay mong một chút lòng thương hại ...Không, ta không làm thế ....Ta có thể buồn, có thể khóc ...Nhưng cũng không vì thế mà ta trì hoãn hành trình sống của mình, ta vẫn đi đến trước, vẫn mở rộng tâm tư của mình ...vì ta biết, tình yêu vốn tự đến, khi nó đi ....không ai giữ nó lại được ....Nếu anh yêu ta ....thì hãy yêu anh nhé ...., còn không thì ...anh cứ như con én mùa xuân tung cánh trên bầu trời xanh thẳm á ....Và có ai biết được, cánh én đó cùng mang lại cho ta một niềm vui ..dù chỉ ngắm nhìn ....

                              Ý thức được những điều trên, tâm hồn ta nhẹ bớt ....Còn anh ...? Anh sao hở ...Giá như ta có thể đọc được tâm sự của anh, giá như ta có thể hiểu anh thì hay biết dường nào..

                              Anh cũng biết, cuộc sống này tình yêu là quan trọng hơn hết thảy ...nhưng người ta không biết rằng ..tình yêu sẽ không là gì nếu nó không có sự cảm thông và thấu hiểu trong đó .....Người ta yêu nhau, rồi chán nản với nhau cũng chính vì người ta thường hay che giấu cảm nghĩ và suy tư của mình, người ta không rộng lòng hé mở và đón nhận đối phương bằng con tim thật thà anh ạ ..., nên khi đã có quá nhiều sự che giấu, thì tự dưng đến một ngày nào đó, người ta không còn gì để nói cho nhau nghe nữa ....

                              Người ta cũng nghĩ là đừng nên tìm hiểu quá sâu về đối phương, bởi vì sự thật phủ phàng thường mang đến cho mình thất vọng ...Ta thì nghĩ, mỗi con người đều có một tâm tư khác nhau ..mà ai đó đã bảo cái tâm tư đó như một quyển sách ..để hiểu nó, phải đọc chầm chậm từ đầu cho đến cuối , đừng vội vàng, vì có khi ..mình bỏ xót những cái đáng quí .......Thế thì trang sách của ta, anh có hứng thú đọc không ? Riêng ta, nếu may mắn được chạm trang sách lòng anh, ta thèm được đọc nó ngay từ trang đầu á anh ..... Ta đọc để hiểu, để biết, chứ không phải đọc để sánh so, để cân nhắc cái tình ta dành cho anh ....Đối với ta, con người ai ai cũng là một phần tử quan trọng ...dù kẻ tệ nhất đi nữa cũng có cái hay riêng của họ mà ta có khi chẳng thể sánh bằng. Vì anh cũng biết, Thượng Đế không tạo ra cái chi thừa và vô dụng cả ...anh nghĩ có đúng không ?

                              Ta không xét người ở quá khứ, dầu quá khứ đúng là một phương tiện để nhìn người ... Đối với ta, quá khứ là 1 bài thơ, là 1 kỷ niệm đẹp ...Đời người ai không trải qua đau thương, nghịch cảnh hở anh ...Ai không từng sai trái, thế thì ta lấy cái quyền gì để đánh giá người ta sai đây, trong khi đó ..ta cùng đã có lần sai ....chứ ta nào có phải thánh thiện đâu ...

                              Nên, ta mong, ta cầu được hiểu anh ...hiểu để nhớ, để yêu ...để cảm thấy rằng cuộc đời không đơn độc, hay ít ra đêm đêm có thể có những giấc mơ xinh xắn ...Anh có thể cười ta ...Nhưng ...ừ thì anh cứ cười ....Có điều tâm tư ta như bình yên lại rất nhiều đó anh à ...! Ta gởi đến anh lời cầu chúc tốt đẹp nhá ...! Không biết nếu đọc những lời này, anh có cho ta là một trẻ con không? Hay anh nghĩ là ta vớ vẩn ...ừ, trẻ con cũng mặc, vớ vẩn cũng mặc. Ta chỉ cầu cho anh vui ....Thế thôi ...!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2006 03:46:11 bởi diên vỹ >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9