Chùm thơ Hoàng Anh Tú
nutacxinhxan 05.05.2006 23:32:18 (permalink)
THÀNH PHỐ TỪ ĐÓ KHÔNG CÒN CHÚNG MÌNH YÊU NHAU NỮA

Thành phố từ đó không còn chúng mình yêu nhau nữa
Những quán quen thưa những chiếc hôn
Bớt một cái cầm tay, phố rộng thêm như nỗi nhớ
Vắng những lời yêu thương sẽ tốt cho nỗi buồn

Thành phố sẽ chẳng cần mưa tuôn
Bởi đâu cần một môi trường lãng mạn
Quán xá chẳng cần cà phê đắng
Bởi chẳng còn ai ra dáng vẻ thất tình

Cam đoan với em về cái giật mình
Khi anh đi khắp những con đường thành phố
Sẽ chẳng phải là vì anh đang nhớ
Và chẳng phải giật mình vì ai đó giống em

Anh từ đó không khước từ hơi men
Uống chẳng phải vì xa em mà uống
Anh từ đó không làm ngơ, bỏ uổng
Những thứ bảy dài đằng đẵng không em

Thành phố rõ ràng đêm nối đến đêm
Ngoảnh mặt là lại ra Chủ Nhật
Anh cứ ngược xuôi Nam- Bắc
Trốn thành phố và em

Bạn bè vài đứa nhỡ miệng nên
Nhắc đến em và hỏi han vớ vỉn
Hoạ có điên mà anh thèm quyến luyến
Nên cứ toét miệng cười nói lảng chuyện ... Tây

Thành phố từ chỗ không còn ta yêu nhau nữa
Chuyển qua thành nơi chốn không tên
Trong tài sản chữ nghĩa của anh cũng quên
Tất cả những nick name yêu dấu

Anh ngẩng cao đầu mà tim rỉ máu
mà tim cứ chùng buồn nỗi gì đâu
Thành phố không tình yêu- Thành phố tựa váng dầu
Em xa vắng! Ôi, nhớ sao họng đắng

Thôi post vu vơ mấy đoạn thơ tình
Chẳng mong ngày em đọc tới
Chẳng mong thay lời xưng tội
Giữa thành phố không nhau
12/11/2004


#1
    nutacxinhxan 05.05.2006 23:32:46 (permalink)
    VỀ CUỘC ĐIỆN THOẠI SAU NHIỀU NGÀY XA CÁCH

    Rất có thể cuối cùng mình cũng sẽ
    lãng quên nhau như chưa nhớ bao giờ
    anh sẽ gọi điện, em cười như thể
    đã lâu rồi hai đứa mình chưa...

    Đã lâu rồi, như thể đã rất xưa
    Em hỏi anh về những cô gái khác
    Anh ậm ừ bịa ra tên lạ hoắc
    Cốt để em yên lòng

    Chúng mình nói với nhau cho đến nửa đêm
    Những câu chuyện lần hồi dần mà nhạt
    Nhưng chẳng đứa nào muốn ngắt
    suốt một đêm

    Anh không vào topic viết cho em
    Vì anh sợ thế nào anh cũng khóc
    Thơ không dám về nơi cỏ mọc
    Sợ màu xanh thương nhớ đến nhói lòng

    Rồi Hà Nội cũng chầm chậm vào Đông
    Hoa sữa rụng đau cả từng viên sỏi
    Hồ Gươm biếc vì điều chưa ai nói
    Hình như là câu chia tay- chia tay

    Em sẽ kể về anh bạn nước ngoài
    Cũng biết nói lời yêu bằng tiếng Việt
    Chao, lá bàng vì chưng mà đỏ biếc?
    Gió vì chưng mà thổi suốt tê lòng

    Rồi có thể và em cũng sang sông
    (Sến nguyên nải lúc người yêu lấy chồng)
    Anh chẳng ham làm anh chàng thi sĩ
    Đứng bên đường nhìn cô dâu sang sông

    Thì vờ vậy, điện thoại hết pin và
    Vội vã hẹn nhau một ngày không xa
    Mình cà phê nhé! Tất nhiên, nếu được
    Rồi cụp máy mà biết chắc ... Kinh Kha

    Kinh Kha qua sông ai oán bi hùng
    Anh dứt cuộc điện thoại mà bi ai chẳng kém
    Lại hiện về Hà Nội từng con hẻm
    Hun hút suốt một mùa Đông

    Và lặng lẽ cho phép mình buồn
    Châm điếu thuốc online và post
    Những câu thơ đắng đót
    Nhớ thương em

    11/2004

    #2
      nutacxinhxan 05.05.2006 23:33:14 (permalink)
      Tự Dỗ


      Người mà cứ dửng dừng dưng
      Thì ta ơi cũng đừng chưng biển " BUỒN "
      sinh ra ai cũng ba hồn
      Mất đi một sẽ vẫn còn đến hai

      Người mà nói "cóc thèm yêu "
      Thì ta ơi dại gì liều mình mong
      Vác xe xuống phố vài vòng
      Là gom đủ chục người giông giống người

      Người mà đã quên ta rồi
      thì ta ơi nói nửa lời cũng không
      Giữ hơi mà đợi một hôm
      Gặp ai ưng ý thì còn nói năng

      Người mà khuất chẳng qua thăm
      thì ta ơi cũng chẳng cần đâu ta
      Tha hồ bừa bộn khắp nhà
      Chẳng lo người quát ta là "dọn ngay !"

      Có gì đâu ta ... ơ hay !
      Sao còn vấp phải những ngày đã xưa ?


      #3
        nutacxinhxan 05.05.2006 23:36:31 (permalink)
        LỤC BÁT LỤC ĐŨA MÀ NHỚ THƯƠNG EM

        Khổ chưa vì biết làm thơ
        Nên thương nhớ sẽ lơ ngơ ráp vần
        Thà trơ trơ hoặc đần đần
        Hăm bốn chữ cái đâu vần vò ta

        Nhớ em là dính thơ ca
        Thơ ca là dính bùa tà ẩm ương
        Có mà nằm sấp xuống giường
        Cũng không dẹp nổi thơ cương đòi trào

        Nhớ em là cất giọng gào
        Chửi vung thiên địa thế nào... (lại) thành thơ
        Mẹ kiếp! Cái đầu mộng mơ
        Người ta đá đít vẫn vờ không tin

        Áo phông mặc với quần Jeans
        Cái thằng thi sĩ trong tim ồn ào
        Thơ ca viết như cào cào
        Ngẩn ngơ hát mãi bài "chao, nhớ nàng"

        Nhớ chó gì, cứ làm hàng
        Khoe nỗi đau họ Chí càng tiểu nông
        Gọi rượu nốc từng bi đông
        Đếch say nổi, mắt chong chong nhìn trời

        Thơ lục bát dễ như chơi
        Thơ lục đũa rõ ràng lời phàm ăn
        Nhớ em hay nhớ gối chăn?
        Mẹ kiếp, quên , sao khó khăn thế này

        Thà rằng chẳng biết lại hay
        Không thơ có lẽ dăm ngày là quên

        11/11/2004


        #4
          nutacxinhxan 05.05.2006 23:37:14 (permalink)
          NHẤT ĐỊNH SẼ QUÊN

          Nhất định sẽ quên em
          Như chưa bao giờ nhớ
          Dẫu trong tim ngọn lửa
          Thiêu đốt mình mỗi hôm

          Nhất định sẽ thôi buồn
          Như đời vui biết mấy
          Dẫu nụ cười rất chảy
          Mặt dài hơn cái bơm

          Nhất định sẽ thôi luôn
          Tự cancle ánh mắt
          Dẫu đôi lần se sắt
          Khi thấy em thoáng qua

          Nhất định, nhất định là...
          Nhất định, nhất định xa
          Nhất định và nhất định
          Úp mặt khóc cái oà

          Quên thế nào cho nổi
          Trừ phi mất trí rồi
          Nhớ để đâu cho hết
          Nẻ bợt cả bờ môi

          Thì gục đầu vào gối
          Thì kéo thuốc hết ngày
          Thì vào ngồi quán cũ
          Khói thuốc se mắt cay

          11/2004

          #5
            nutacxinhxan 05.05.2006 23:38:18 (permalink)
            "Tháng 10 sinh nhật anh không có em..."

            Tháng 10 sinh nhật anh, không có em
            không có cả lời chúc
            Đời ta như sân gà chờ đợi mơ hồ nơi xa một tiếng còi tàu rúc
            Chiếc lá nào rợp xuống vai ta?

            Tháng 10, sinh nhật anh, không có em
            không có cánh thiệp
            Mùa chớm Đông, cơn gió mùa da diết
            Hơi may nào phủ xuống vai ta?

            Tháng 10 sinh nhật anh, không có em
            không có cả ánh mắt
            Chao, thương ngọn đèn vàng héo hắt
            Câu hát nào đọng xuống vai ta?

            Tháng 10 sinh nhật anh, không có em
            không có bất cứ điều gì cả
            Con đường khuya vắng rồi, con đường xạc xào rụng lá
            Nhớ thương nào đè trĩu vai ta?

            Ừ thôi, tháng 10 sinh nhật không có em
            Chỉ có nỗi nhớ rộng dài như biển
            Mắt nhìn vào đâu cũng vấp hoài kỷ niệm
            Nỗi buồn chờ tan ra, chảy qua kẽ bàn tay
            #6
              nutacxinhxan 05.05.2006 23:38:45 (permalink)
              NGÀY KỶ NIỆM TRỞ VỀ QUÁN CŨ

              Quán gọi tình ơi sao nhớ quá
              Muỗng gõ thành ly đã đắng môi
              Giọt cà phê thức bao mắt lá
              Mắt lá gió qua như lả lơi

              Mình về quán cũ, ngồi chỗ cũ
              Ngày này năm xưa... nhớ điếng người
              Hôm nay báo gió mùa đông bắc
              Cái nhớ cuồng lên ... toát mồ hôi

              Châm thuốc hát "Chiều" như Hồ Dzếnh
              Theo Trịnh rao: "Cho đời chút ơn"
              Quán vẫn cũ mà người chẳng đến
              Hát thế nào cũng ra cô đơn

              Thèm được giật mạnh em vào ngực
              Tới tấp lên môi, tới tấp hôn
              Thế nào em cũng phải thổn thức
              Thế nào ngực anh cũng dập dồn

              Cà phê rớt vào tim thành nhớ
              Nhớ rớt vào nhau sẽ thành yêu
              Em rớt vào anh như cánh diều

              Tiếc nỗi cà phê rớt nhầm áo
              Áo rớt chẳng còn em cầm về
              Em chẳng phải diều khi trời bão
              Em là chim, và chim di cư

              Quán cũ anh ngồi vào ghế cũ
              Tưởng thêm chút gió sẽ bổ nhào
              Nửa mông chạm ghế, nửa mông cứ
              Nghiêng sang bên ghế em hôm nao

              Châm thuốc điếu này sang điếu khác
              Ngỡ đốt bay chiều nhung nhớ đi
              Chiều nay, lại một mười lăm nữa
              Mười lăm tháng nào anh cũng suy

              Phủi đít đứng lên gọi thanh toán
              Mắt ngây như đứa trẻ mất tiền
              Anh mất em giờ chỉ còn quán
              Rời quán rồi đời tối như đêm

              Gọi điện cho một người yêu cũ
              (Cô gái trước khi anh gặp em)
              Thấy lòng bỗng dưng lạnh lẽo quá
              Tưởng chừng em là tình đầu tiên

              Gọi điện cho một cô gái khác
              (Một cô có thể thay thế và...)
              Thấy lòng bỗng dưng hơi độc ác
              Trong tim anh em chưa hề xa

              Thì thôi messages cho em nhé
              Biết rằng em sẽ chẳng trả lời
              Report báo về cho thêm nữa
              Một ngày mười lăm nữa rơi.... rơi..

              15/11/2004
              #7
                nutacxinhxan 05.05.2006 23:39:21 (permalink)
                VIẾT TỪ MỘT QUÁN NHỎ KHI ANH NGỒI CHỜ MỘT NỤ HÔN

                Quán đã dọn rồi, anh phải đi
                Ngoài kia gió buốt máy nẻo về
                Nhớ em xuống phố và bỗng thấy
                Cuộc đời như thể những chuyến xe

                Cuộc đời như thể nhưng u mê
                Đã trót ra đi chẳng hẹn về
                Ai hát nghêu ngao bài hát cũ
                Cho anh nhớ em đến sắt se

                Cho tình đau đáu lời dâu bể
                Cho xót xa thương biếc hẹn thề
                Cho đôi mắt buốt nhìn năm tháng
                Thời gian có kìm bớt đam mê?

                Quán dọn hàng rồi, anh phải đi
                Nhưng biết đi đâu? Đâu lối về?
                Phố lạnh thương nhưng con ngõ nhỏ
                Như thể co ro hun hút vì…
                Phố lạnh thương cả lời thơ mảnh
                Thơ gồng mình đau những lời thề
                Phố lạnh thương cả cho đời bạc
                Đời bạc từ em bỏ anh đi

                23h46 phút- trong một quán nhỏ không tên


                #8
                  nutacxinhxan 08.05.2006 21:52:35 (permalink)
                  Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi

                  Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi
                  Cuộc đời mà dun dủi được nhau
                  Anh xin hứa sẽ trồng cây chuối
                  Mỗi lần mà đôi mắt em cau

                  Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi
                  Anh sẽ để râu, chắc chắn mà
                  Em sẽ ngồi trên lòng anh hát
                  Chúng mình song ca: Bé lên ba

                  Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi
                  Anh sắm chiếc xe cuốc vi vu
                  Em sẽ ngồi gióng ngang xe và tóc
                  Tóc bạc mà anh vẫn ngất ngư

                  Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi
                  Con chúng mình cũng đã lớn khôn
                  Còn bận bịu gì mà không du lịch
                  Anh sẽ đưa em đi khắp nơi hai đứa đã từng hôn

                  Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi
                  Anh sẽ thanh niên hơn cả bây giờ
                  Anh sẽ suốt ngày làm con hổ đói
                  Em cứ gọi là mệt hộc cả bơ

                  Tưởng tượng đến năm chúng mình 50 tuổi
                  Tình yêu chúng ta có vốn cỡ chín nghìn ngày
                  Nhân với 24 giờ được sống
                  Em tính được không nụ hôn thế này

                  Nụ hôn thế này, dưới chân cầu thang
                  Dưới ánh đèn vàng của khu tập thể
                  Nụ hôn chưa khi nào say thế
                  Dẫu biết hôn xong không biết bao giờ…

                  Không biết bao giờ mới hôn được tiếp
                  Em tựa lưng vào tường, đôi mắt chẳng nhìn anh
                  Nhưng những ngón tay chúng mình đan vào nhau da diết
                  Những ngón tay nói hết ý nghĩ mình

                  Nụ hôn sau nhiều ngày xa cách
                  Sau nhiều ngày môi hạn hán môi
                  Sau nhiều ngày chúng mình xa xôi
                  Miệng cười đấy mà lòng đau đáu nhớ

                  Tưởng tượng năm chúng mình 50 tuổi
                  Tưởng tượng vui để lại thấy bùi ngùi
                  Cánh cửa khép, anh trở về thực tại
                  Thấy bóng mình đổ dài run rẩy chơi vơi

                  Anh trở về, con phố ngợp gió. Đau
                  Thả xuống đường từng câu thơ lạc giọng
                  Hương hoa sữa cứ cồn cào rát bỏng
                  Ai hát Phú Quang thương nhớ se lòng
                  Viết từ chân cầu thang nhà em, 00h05' ngày 17/11/2004
                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9