TRUYỆN NGẮN: SỰ TÍCH TRÁI TIM
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
KimGiang 07.05.2006 22:45:44 (permalink)
SỰ TÍCH TRÁI TIM

Ngày xưa: Trái Tim có dáng hình tròn. Vì tròn trịa quá nên con người mang nó cũng vô cảm, cứ như hòn bi, đụng phía này lăn về phía khác. Cuộc sống thật tẻ nhạt, nhân gian chỉ toàn màu trắng. Thượng đế buồn lắm.

Một ngày nọ, Thượng Đế bắt gặp hai hòn bi đứng sát vào nhau, xung quanh họ lung linh sắc màu cuộc sống. Người cũng lâng lâng, thấy lạ, Người sai thổi gió, rồi nổi bão mà lạ thay chúng càng gắn với nhau hơn. Người tò mò nhìn kĩ, thì ra hai hòn bi ấy do một biến cố nào đó đều đã bị khuyết.

Thượng Đế đập tay vào trán mình, thốt lên: Ta hiểu ra rồi, tại ta, lỗi tại ta. Rồi phán rằng: - Phàm là cái gì cũng vậy, mà nhất là Trái Tim, từ nay khi nặn ra nó, các ngươi hãy nặn thừa một tí, thiếu một tẹo . Để chúng còn có thể chia sẻ, bù đắp, gắn kết được với nhau.

Từ đó Trái Tim mang hình dáng như bây giờ .

Kim Giang
#1
    KimGiang 07.05.2006 22:48:11 (permalink)
    SỰ TÍCH HOA TIM ĐỎ
    (Hoa Tigon)

    Cô gái đẹp lạ lùng, ai đã nhìn thấy cô cũng muốn được nhìn lâu hơn nữa. Bao chàng trai mơ ước được nàng yêu. Nhưng trái tim trinh trắng của nàng lại đem lòng yêu một chàng trai lãng mạn giang hồ. Chàng mang theo tình yêu của nàng làm gió cho cánh buồm dong ruổi khắp mọi nơi.

    Có viên quan đã dùng quyền, dùng tiền để ép duyên nàng với ngã. Đem được người đẹp về lầu son gác tiá, rồi Quan cũng hiểu không thể chiếm được nàng. Hàng ngày nàng vẫn tựa hiên mong chờ chàng trở laị. Sau đó không ai thấy nàng đâu, nơi nàng đứng mọc lên một loaì hoa hình tim màu trinh trắng.

    Phiêu bạt maĩ, trái tim nặng trĩu tình yêu đã kéo chàng trở lại tìm nàng. Hối hận, đau đớn, tiếc thương, chàng đã ôm hoa vào ngực mình thay lời phân tỏ. Một ngày kia tiếng đồn xôn xao, mọi người đổ xô đến xem, chàng không còn nữa, chỉ còn thấy những cánh hoa rực lên màu maú.

    Ai thấy hoa cũng thương, cũng buồn cho mối tình mông muội si mê, và cứ hoỉ: tại sao họ yêu nhau đến thế mà cam chịu theo số phận và chỉ để lại cho đời loaì hoa không kết quả, với những cánh hình tim hồng vương vấn lối đi ?

    22/7/2005

    Kim Giang
    #2
      KimGiang 07.05.2006 22:49:47 (permalink)
      GIÁ CỦA QUÀ TẶNG

      Chị thấy mình cô đơn lắm. Tình yêu ở đâu? Những ý nghĩ miên man đưa bước chân chị vào công viên, ở đây chắc sẽ nhiều điều vui. Trái tim chị xốn xang, thời tiết như bỗng dưng thay đổi. Chị thấy yêu cả mùa đông, vì những hạt mưa phùn đã đưa người đàn ông đến ngồi cùng ghế đá với chị. Người này chẳng có gì đặc biệt, chỉ cái nhìn, cử chỉ hơi khác thường.

      Ngày thứ ba, hai người gặp laị, trở thành quen. Chị buông mình đón nhận những gì đang ước ao, thiếu hụt. Người ấy tiến dần, xích lại thật gần. Choàng tay như che trở, áp đầu chị vào vai mình. Chị thấy cái cổ kiêu ba ngấn, trắng ngần của mình vẫn là món quà tặng của tạo hoá. Nó thu hút bàn tay, cái nhìn của người ấy nhiều nhất.
       
      - Em ơi! Anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào có mái tóc tuyệt vời thế này...
      - Diễm phúc nhường nào khi được quen em...
      - Em ơi! Em có biết cái nõn nà này xứng đáng được hưởng những gì không em!...
       
      Biết những lời tán tỉnh hoa mỹ đó thường chỉ được thốt ra từ... vậy mà xốn sang, chộn rộn như khi còn mười tám.
       
      Khi về người ấy còn hứa hẹn những ngày mai.

      Đến nhà chị vội đứng trước gương để ngắm chính mình đang trẻ laị. Chị sững người, bàng hoàng, bủn rủn chân tay, đổ vật xuống giường. Lệ ứ lên, tràn ra, lành lạnh chảy theo đuôi mắt, theo hàng tóc mai, nhỏ xuống vành tai, mò mò vào trong làm tai ù ù, đầu ong ong. Chiếc vòng kim cương, kỷ niệm vô giá chồng chị đã trao cùng nụ hôn và câu noí: "Anh tặng em. Nó xứng đáng với những gì tạo hóa ban cho em, để chúng mình được tặng cho nhau". Giờ nó biến mất - Như một chứng nhân biết hổ thẹn.

      Kim Giang
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2007 16:31:04 bởi KimGiang >
      #3
        KimGiang 07.05.2006 22:50:59 (permalink)
        NHÌN XA TRÔNG RỘNG

        Suốt ngày làm việc trong phòng gắn cửa kính, có máy điều hoà, cuộc đời sáng loáng trước mắt gã .

        Hôm nay hắn bước chân đi dạo ngắm phố phường, hắn đi xa hơn, phía trước là một dãy núi , nhưng trời nắng to quá làm hắn còn nhìn thấy cả bóng mấy sợi lông mày dài của hắn ( Mà bữa qua anh thợ cạo quên không tiả), hắn xì một tiếng và lẩm bẩm: Cái đống đất kia dưới lông mày ta...

        Vừa đi vừa đắc ý, hắn vấp chân ngã sấp, loay hoay chưa dậy được. Hắn lại nhìn thấy trước mặt gã lúc này có một trái núi thực sự to đen đồ sộ, lấp hết cả tầm nhìn. Hắn lơ mơ với khám phá mới mà chưa vội nhỏm dậy.

        Bọn trẻ chăn trâu nháo nhào xô tới, đứa túm chân, đứa túm tay, đứa nâng đầu, và kêu toáng lên: Chú ơi! Chú có sao không, chú dậy đi, trước mặt chú là bãi phân trâu kià.

        Kim Giang
        #4
          KimGiang 09.05.2006 23:42:06 (permalink)
          THỨC TỈNH

          Tạo hóa cố chứng minh sự công bằng bằng cách: Để cô một người đẹp sắc nước hương trời, ở vào hoàn cảnh không quyền kén chọn. Lấy người chồng cục mịch hiền lành, những người ấy mới chịu "Chui gầm trạn". Nếu nhìn đôi đũa ấy nhiều khi người đa cảm phải trạnh niềm xót xa.

          Nhiều lần ông lão làng bên gặp toán thanh niên chêu trọc cô, lần này chúng xúi nhau đọc đi đọc lại:

          "Con vợ khôn lấy thằng chồng dại
          Như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu"

          Rồi tiếng đồn vợ chồng cô lục đục, khó mà hàn gắn được. Mấy hôm nay đi dạo ông gặp cô ngồi bên bờ sông rấm rức khóc, đoán cô có ý nghĩ dại dột, cô chỉ chờ cho bến vắng người....

          Cũng bấy ngày ấy cô ngạc nhiên, cứ thấy ông mò mẫm tìm cái gì dưới bến nước, cố ý đợi mà không hôm nào ông về trước. Cô tiến lại gần hỏi:
          - Ông ơi! Ông tìm gì dưới đó?
          - Ta tìm cái lưỡi xẻng cùn.
          - Sao ông không mua cái mới mà dùng.
          - Nhưng con ơi - Ông dơ cái cán xẻng nhẵn bóng mồ hôi cho cô xem - Con thấy không ta quen hơi nó rồi, mà đã là duyên phận, mua cái lưỡi mới thì dễ, nhưng làm sao lắp cho vừa đây...

          ông quay xuống nước mò tiếp. Và để ý thấy cô gái gạt nước mắt, mặt có vẻ tươi tỉnh, bước chân quay về rứt khoát nhẹ nhàng.

          Kim Giang

          #5
            KimGiang 10.05.2006 00:24:06 (permalink)
            NÉT CHỮ HỌC TRÒ

            Buổi họp lớp vừa rồi, cùng về gặp mặt, có hai cặp là vợ chồng học cùng khóa. Trong đó có vợ chồng H - TL. Xôn xao ký ức, năm học cuối cấp có thật nhiều kỷ niệm.

            Hồi đó tụi con gái chúng tôi thường bày đặt những trò tinh quái; Chúng tôi tổ chức chiến dịch: "Những bức thư xanh". Tôi đã bỏ ra hai buổi tối để viết bức thư bày tỏ thật tình cảm, nửa đùa nửa thật gửi cho H - Cậu thư sinh điển trai, học giỏi, đa tài. Không riêng tôi, bọn con gái trong trường đứa nào cũng ngưỡng mộ. Thư tôi viết cầu kỳ nắn nót từng nét chữ, xoay tờ giấy để hàng chữ nghiêng đều thật đẹp, và cũng để không ai nhận ra chữ của tôi (Vốn loắng ngoắng cẩu thả).

            Những bức thư xanh được bỏ vào cặp của đối tượng trong lúc mọi người ra sân tập thể dục giữa giờ. Hôm ấy là thứ bảy.

            Sáng thứ hai, đột xuất kiểm tra vở sạch chữ đẹp cả ba lớp trong khối. Do tổ thanh niên cờ đỏ H làm tổ trưởng thực hiện. Họ đặc biệt kiểm tra kỹ vở của học sinh nữ. Việc này không vượt quyền hạn của họ nên không ai thắc mắc.

            Gần cuối năm học, có tiếng xì xào H yêu TL. Tin này được Hòa trong tổ cờ đỏ, bạn thân trong nhóm của tôi và H xác nhận. Còn khẳng định thêm: H yêu TL ngay từ khi nhận được bức thư tỏ tình của TL; Hôm mà bọn tớ tổ chúc kiểm tra vở thực tình để so tìm nét chữ trong bức thư, nét chữ đó là của TL. Một cảm giác rất lạ theo tôi suốt từ đó, kéo dài rất lâu sau khi ra trường và sau này ai nhắc tới tên H hoặc TL nó lại trỗi dậy.

            Buổi họp lớp trong chương trình: Khơi dòng kỷ niệm, Khánh Chi, đứa bạn gái duy nhất biết rõ chuyện bức thư. Đã nháy mắt với tôi, đứng lên dõng dạc: Tuyên bố mở bức màn bí mật "Những bức thư xanh". Tôi choáng váng, nhưng hiểu điều gì sẽ xảy ra. Tôi kịp nhào tới bịt miệng nó lôi về chỗ ngồi.

            Kim Giang
            #6
              KimGiang 14.05.2006 17:08:45 (permalink)
              Ý THỨC

              Bọn trẻ lang thang hành nghề móc túi, mọi người rất rễ nhận biết và có ý tránh cho xa.

              Vô tình tôi nghe hai thằng choai choai đang nẹt nhau. Để ý thấy chúng phờ phạc xanh xao, tội nghiệp, chắc từ sáng tời giờ chưa có gì vào bụng.

              Thằng lớn quàu quạu mắng thằng bé:

              - Tao hỏi tại sao mày moi được chiếc ví to phồng ra khỏi túi rồi, mà còn chạy theo nhét trả vảo túi hử...???
              - Em nhìn thấy...
              - Thấy cái gì? Công an đường phố hả...???
              - Không... Thấy tóc bạc!
              - Đồ ngu ! Thấy... (Thằng lớn chửi tục)
              - Tóc bạc như tóc bà, em nhớ và thương bà quá...

              Thắng lớn cụp mắt xuống. Hình như bụi bay vào mắt cả hai đứa, chúng nó cứ chớp chớp. Tôi xích lại, để gần gũi hơn với bọn trẻ. Hai thằng có vẻ ngại, bỏ đi. Còn tôi cứ lặng người !

              Kim Giang
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2006 17:19:59 bởi KimGiang >
              #7
                n.trang 16.05.2006 06:50:52 (permalink)

                Mình rất thích những truyện ngắn của KimGiang.

                Cám ơn bạn nhiều nhé...

                [sm=flower.gif]
                #8
                  KimGiang 16.05.2006 19:45:51 (permalink)
                  Cảm ơn Tam M đã ghé thăm và động viên ! KG sẽ cố gắng thật nhiều, mong bạn luôn qua thăm và góp ý cho G nhé !
                  Chúc Tam M xinh tươi nhiều người yêu mến!

                  Kim Giang
                  #9
                    Ct.Ly 16.05.2006 20:32:58 (permalink)
                    #10
                      KimGiang 17.05.2006 19:11:32 (permalink)

                      Từ lâu vẫn thấy Kim Giang vào VNTQ toàn là thả thơ vào vườn thơ không hà,

                      Hôm nay được đọc những mẫu truyện ngắn , cũng rất hay

                      Chúc Kim Giang luôn vui , và viết thêm nhiều truyện ngắn, cho mọi người cùng đọc nhé

                      Tình thân Ct.Ly



                      Ct.Ly và Tam M thân mến!

                      Kim Giang cảm ơn các bạn đã quan tâm, động viên. Chia sẻ với Kim Giang cảm xúc này nhé:

                      KỶ NIỆM VỚI THƯ QUÁN

                      Có một người anh đã đưa KG tới Thư Quán, nghe anh nói KG chẳng tin, nhưng tò mò, cứ đến thử xem sao.

                      Với thời gian chưa dài, KG đã gặp, nếm trải bao niềm vui, nỗi buồn. Có một điều khác hẳn các website khác mà KG đã đến là: Ở đây từ BQT tới nhân viên điều hành ai cũng rất gần gũi, thân thương với các thành viên tham gia. Cứ như ở nhà mình vậy.

                      Ct.Ly à KG vẫn thường lui tới các bàn tiệc, thưởng thức các món ăn mà Ct.Ly chiêu tặng mọi người (Nói nhỏ vì KG hay ăn quà). KG còn một tính sấu: Rất vui sướng khi ăn cắp được các mẹo vặt - Bởi vì mẹo vặt như phương thức đòn bẩy giúp ta dám tin mình bẩy được trái đất đấy - KG khái niệm vậy (Có khập khiễng không bạn?).

                      Đến với Thư Quán, mình đã lớn hơn mình một chút!

                      Kim Giang
                      #11
                        KimGiang 17.05.2006 22:07:06 (permalink)
                        CÁ BIẾT CƯỜI

                        Được thông báo trước, chị gái H đã đi chợ từ sớm, mua đủ thực phẩm làm nhiều món ăn, chào đón em dâu tương lai. Trong đó có món cá rô. Quê H là đồng chiêm trũng, mùa này cá rô con nào cũng béo ngậy vàng.

                        H khôn khéo lựa cho người yêu chỉ phải ra tay chế biến món đơn giản nhất: Cá rô rán.

                        Bàn ăn thịnh soạn, đầy đủ các món vừa đẹp mắt vừa thơm ngon. Mọi người quây quần vui vẻ chờ H bật nút chai khai vị.

                        Thằng nhỏ con chị gái H mới năm tuổi, kháu khỉnh thông minh, trung tâm chú ý của cả nhà. Nhỏ quỳ lên ghế ngắm các món ăn vẻ thích thú. Nó bật dậy reo to:

                        - Ngoại ơi cá biết cười...

                        Cả nhà đổ dồn nhìn món ăn mà N đã công phu chế biến.Không ai nhịn được cười. Những con cá rô nằm trên đĩa, con nào cũng hoác miệng như tranh nhau đớp mấy cánh hoa tỉa, rắc điểm trang.

                        Vốn thông minh tươi tắn mà suốt bữa ăn cho tới khi ra về N vẫn không lấy lại được sự tự tin cho mình.

                        Đưa người yêu tới nhà, H vừa bông đùa vừa giảng giải cho N đỡ căng thẳng. N mới hiểu khi rán mấy con cá đã không lật nhanh cho thấm đều nhiệt nên cá con nào con nấy đều há miệng cười giễu vậy.

                        Cái ấn tượng N tạo, khi lần đầu ra mắt nhà người yêu thật buồn, và buồn cười nữa...

                        Kim Giang
                        #12
                          KimGiang 18.05.2006 08:27:11 (permalink)
                          CÁI ÁN KHÔNG NẰM TRONG CÁO TRẠNG

                          Anh một người hào hoa phong độ. Một thời là thần tượng trong lòng các cô gái. Hôm nay anh sụp xuống, già gấp đôi tuổi của anh.

                          Thành đạt sớm, làm công chức có hạng. Anh đi nước ngoài như người ta đi siêu thị. Nhiều tiền, thích tự do, anh ra ngoài mở công ty riêng, chuyên buôn bán ô tô.

                          Chị vợ anh đẹp lắm - Trai tài gái sắc - Âu cũng là lẽ thường tình. Nhìn chị lộng lẫy, nhưng mình thấy rờn rợn.

                          Đang ăn nên làm ra, vốn có hàng trăm tỷ, vay kinh doanh vài trăm tỷ. Đùng một cái anh bị lệnh truy nã, mà đâu liên quan tới chiếc xe buôn lậu qua Đông Hà Quảng Trị từ hồi chưa khai sinh cái công ty của anh. Can tội chính là do ngạo mạn không trình diện kịp thời theo thông báo của nhân viên Cục điều tra chống buôn lậu.

                          Dậu đổ bìm leo. Ngân hàng khoanh vốn, phòng điều tra tống đạt. Con nợ chấp nhận theo anh vào trại, thay vì phải trả anh hàng tỷ.

                          Hôm nay theo người nhà anh tới dự phiên tòa phúc thẩm. Bản cáo trạng về tội buôn lậu, chiếm đoạt tài sản... dài mấy chục trang.

                          Anh, bạn bè và người nhà ai cũng như người mất hồn.

                          Chị vợ anh năm đầu đôn đáo chạy án cho chồng, năm thứ hai chắc nản. Hôm nay chị cũng đến tòa vì cái nghĩa vụ không thể đừng được - Là vợ.

                          Nghị án. Tòa tuyên anh 9 năm tù giam.

                          Chia tay, anh lên xe hòm về trại. Vài phút sau chị vợ anh lên xe hơi về với người tình, bản án chung thân cho hạnh phúc của cuộc đời anh không được viết một lời trong cáo trạng!

                          Kim Giang
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2006 08:58:24 bởi KimGiang >
                          #13
                            KimGiang 19.05.2006 08:33:54 (permalink)
                            CỔ TÍCH CỦA NHỮNG ĐIỀU ƯỚC

                            Ngày xưa Quốc Vương nước nọ có năm nàng Công Chúa đến tuổi cập kê. Trời cho nhan sắc, thiên chức bẩm sinh, thông minh hiếm có, nhưng Quốc Vương vẫn muốn ban cho các con thêm một ân phước.

                            Quốc Vương cho gọi năm Công Chúa đến và tuyên bố: Ta sẽ ban cho các con mỗi người một điều ước làm hành trang theo suốt cuộc đời. Các con nhiều người có thể có chung một ước muốn, nhưng mỗi người chỉ được ước một điều thôi. Đây là năm điều ta cho, các con suy nghĩ mà lựa chọn:

                            Một là: Vàng bạc, châu báu.
                            Hai là: Hạnh phúc.
                            Ba là: Trẻ mãi không già.
                            Bốn là: Quyền uy.
                            Năm là: Thơ mộng.

                            Công Chúa thứ nhất ý thức được tuổi tác, nàng chọn được trẻ mãi không già, quả thật khi nhìn nàng người ta không còn khái niệm về năm tháng, nàng trở thành tiên nữ Thời gian.

                            Công Chúa thứ hai chọn giàu sang, nàng có phò mã, Quốc Vương ban cho phần đất nơi có hòn đảo vàng bạc châu báu dùng muôn đời không hết.

                            Công Chúa thứ ba, từ bé đến lớn nàng cứ ở vị thế chung bình, nàng khao khát có quyền uy, nàng chọn điều ước thứ tư, nàng đã trở thành một nữ hoàng mạnh mẽ, được tôn vinh truyền tụng tới giờ.

                            Công Chúa thứ tư chọn Hạnh Phúc. Cho tới nay trên thế giới duy nhất chỉ có phần lãnh thổ của nàng là con cháu luôn được hưởng cuộc sống tràn đầy yêu thương, hòa bình và sung túc đủ đầy.

                            Công Chúa thứ năm, từ nhỏ trong con người nàng đã ngấm đầy chất thơ, nàng cảm thấy lúc nào nàng không còn mơ mộng nghĩa là nàng đã không còn ở cõi này. Nàng chọn điều ước thứ năm.

                            Nàng cảm nhận được linh hồn con người khi tiếp xúc với họ. Nàng vui sướng khi thấy thiên hạ vui sướng, nàng đau đớn khi thấy ai đó gặp tai ương, nàng đi tìm miền đất hứa nơi mà nàng tin có một Hoàng Tử khôi ngô tuấn tú, đại diện của thiên tài, giàu tình nhân ái, và tất nhiên cũng lãng mạn mộng mơ như nàng.

                            Cuộc sống thơ mộng cho nàng sự bất tử; Hóa giải được mọi điều, tâm hồn nàng cũng lâng lâng bay bổng, nàng hóa thân thành Nàng Mây.

                            Lúc là những đám mây bông tinh trắng cho người ta thấy được sự thanh thoát trẻ trung; Lúc dàn chải mỏng manh gợi nên cung đàn nốt nhạc; Lúc như bức vẽ thần tiên để ai cũng tìm thấy mình trong đó. Lúc cuồn cuộn, vần vũ với những bất công, tai ương đày đọa con người. Lúc thầm lặng mung lung, tím đầy nhung nhớ. Mây ảo ảo mơ mơ tìm muốn dâng đời những áng thơ.

                            Bọn con gái chúng tôi cũng thử mình làm công chúa, và mỗi đứa cũng đã chọn cho mình một ước muốn mà nó sẽ gắn với cái duyên cái nghiệp của cả cuộc đời mình.

                            Kim Giang
                            #14
                              KimGiang 30.05.2006 23:35:03 (permalink)
                              GỐC MÍT XƯA

                              Hai nhà chung một dặng rào, anh hơn tôi hai tuổi, nhưng chúng tôi thân nhau lắm. Cuối vườn nhà anh có cây mít mật rất to.

                              Đã nhiều năm, đến ngày này, ông Nội anh lại gọi tôi sang vườn. Đưa cho tôi con dao phát bờ cùn trơ không có lưỡi. Ông bảo:

                              - Thằng Thành trẻo ôm cây, còn con cầm con dao này mà khảo.

                              Anh trèo lên quá mặt đất chừng một tầm người, ôm cây chờ tôi hỏi.

                              - Mít ơi ! Năm nay mày ra bao nhiêu quả !
                              - Hai mươi quả. - Anh trả lời xong, tôi vụt vào gốc cây hai mươi lần.

                              Năm nào tôi cũng tham lam hỏi tới ba lần. Cứ lần sau anh lại trả lời số quả gấp đôi lần trước. Tôi vừa vụt vừa đếm mỏi mồm, sái cả cánh tay.

                              Lần cuối vào năm tôi đã gần mười sáu. Hai anh em gượng gạo làm theo lời ông. Anh chắc cũng xấu hổ. Tôi thì không dám nhìn theo anh khi anh trèo lên cao nữa. Như mọi khi tôi hỏi:

                              - Mít ơi! Năm nay mày đẻ... Chỉ nói được tới đó, tôi không nhịn cười được mà hỏi tiếp. Anh cũng buồn cười trả lời đại.

                              - Ba mươi quả.

                              Tôi nhắm mắt vụt cái đầu tiên, cái thứ hai anh la toáng lên rồi tụt xuống. Cẳng chân anh hằn lưng dao, máu rơm rớm rồi giọt giọt chảy. Ông Nội bảo tôi nhá nửa cái búp chuối tiêu, đắp chỗ đau cho anh.

                              Hai tháng sau anh được cô ruột về đưa sang Hung. Tôi ngơ ngẩn như người bị mất cái gì quý lắm. Năm ấy mít bói được hai quả. Những năm sau cũng vậy, ít quả lắm. Tôi cứ nghĩ chắc vì chúng tôi xa nhau nên nó buồn không ra quả được.

                              Từ lần đi, giờ anh mới về thăm nhà lần đầu. Anh ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào nói:

                              - Anh nhớ gốc mít quá !

                              Bà con xung quanh xô đến hỏi thăm anh. Thấy vậy cười ồ lên. Tôi rơm rớm nước mắt phá chạy về nhà.

                              Kim Giang
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 26 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9