TRUYỆN NGẮN: SỰ TÍCH TRÁI TIM
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 26 trên tổng số 26 bài trong đề mục
KimGiang 05.11.2006 16:39:11 (permalink)
 
 
ĐIỀU ƯỚC ĐỊNH MỆNH

Cuốn sổ lưu những giờ khắc đáng nhớ của gia đình có từ khi tôi chưa sinh ra, được Cha giữ gìn cẩn thận, từ khi Cha mất, Mẹ để vào hộp kính đặt lên ban thờ. Hôm nay tôi mở hộp, mang xuống đọc lại. Nét chữ nhảy nhót rồi nhoè đi để trở về những hồi ức thân thương.

Như quy ước truyền đời, cái giờ khắc chuyển giao của năm cũ sang năm mới, Cha mở sổ ghi trước, đến lượt anh tôi, rồi tới tôi. Muốn ghi gì thì ghi, nhưng mỗi người sẽ chỉ được ghi lại ba điều ước muốn nhất cho tương lai.

Tôi tìm tới trang năm tôi mười ba tuổi, nơi tôi đã vội vã ghi một điều ước ngớ ngẩn nhất trên đời; Để rồi lo lắng, ân hận, muốn đổi mà không đổi được. Năm ấy ba điều tôi ước là:

Điều một: Con ước Bà sống 5 năm nữa.
Điều hai: Con ước Bố Mẹ mãi mãi yêu thương nhau.
Điều ba: Ước Cô cho con được làm quản ca, không phải làm lớp trưởng.

Khi Cha đọc lại, tôi thoáng gặp ánh mắt người lo lắng không vui, nhưng nó chỉ vô tình trượt qua ý nghĩ, tôi chẳng hiểu gì cả.

Ba năm sau đó, vào một ngày cuối năm. Em gái bà tôi ở làng trong, đột ngột mất; Buổi sáng Bà vào với em, gần trưa các Cô Chú nhốn nháo cõng Bà về. Thập tử nhất sinh, chín ngày sau Bà mới tỉnh lại.

Tôi giật mình và bắt đầu lo lắng về cái điều ước mấy năm trước, sao tôi lại chỉ ước cho Bà sống có 5 năm! Trời ơi làm thế nào bây giờ... Từ đó mỗi khi có ý nghĩ về sức khoẻ của Bà, hay vào giờ khắc cuối năm là tôi lại lầm rầm cải chính lại điều ước: Ước Bà sống lâu trăm tuổi!

Hai năm liền đó Bà rất khoẻ, Bà còn tự mình đi thăm bà con ở những nơi rất xa; Thường xuyên ôn kể cho các cháu nghe chuyện hồi xuân trẻ của Ông Bà. Tóc trắng phơ, da dẻ hồng hào, cằm lẹm, miệng lúc nào cũng tủm tỉm tươi cười, còn xâu được kim, đọc được báo, ánh mắt tinh anh. Ai cũng bàng hoàng vì không nghĩ Bà ra đi nhanh thế, bão bệnh xô Bà đi chỉ trong mấy tiếng đồng hồ. Tháng mười một của năm cuối trong cái điều ước định mệnh, trẻ con của tôi, tôi đi học về không kịp khi Bà gọi để được nhìn lần cuối trước lúc đi xa.

Nhớ Bà, nhớ Cha quá! Cuối năm nay con sẽ về ghi ba điều ước mới; Nhất định phải có điều một là: Mẹ khoẻ mạnh sống lâu hơn trăm tuổi; Điều hai ước luôn được gặp Bà, gặp Cha trong mơ...!

Kim Giang

<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2009 18:47:19 bởi KimGiang >
#16
    KimGiang 22.07.2007 11:45:52 (permalink)
     
    SỰ BÙ ĐẮP CỦA TẠO HOÁ

    Vừa bước chân xuống phà, anh học viên trường Sỹ Quan Lục Quân bỗng thấy mình như chạm vào một cái gì đó; Người anh nhẹ lâng lâng, không phải là trưa hè đổ lửa, không phải là chuyến phà người xe chật cứng như nêm, không phải những khuôn mặt nhễ nhại bỏng dát với những ánh mắt cháy lên vì chờ đợi.

    Một thoáng thần tiên hiện ra trước mắt anh, đối diện là một cô gái, em chừng mười chín đôi mươi.

    Ôi đôi mắt! Anh lính bàng hoàng, mình chưa bao giờ thấy, kể cả trong phim hay tranh ảnh. Sóng sánh trong veo như một biển hồ, có nam châm; mình bị hút vào rồi. Cái thanh tú trên nét mày mới lạ lùng, nếu là một tay thẩm mỹ học, ngày mai các minh tinh màn bạc trên khắp thế giới sẽ sửa lại lông mày theo mốt của em. Nhìn thấy nó người ta cứ muốn bay lên. Con phà to thế, trở nặng thế mà cứ bềnh bồng, bềnh bồng.

    Em cứ vô tư nhìn thẳng tận chân trời, không để ý tới mình, may quá. Anh lính như người khách tham quan bảo tàng mỹ thuật, chiêm ngưỡng kỳ quan tạo hoá. Mình nhớ đôi lần được Mẹ luộc trứng cho mang tới trường. Lúc rảnh ngồi bóc vỏ, nhớ tới Mẹ, không ăn cứ cầm trên tay ngắm mãi...Và đây mới đích thực là làn da trứng gà bóc.

    - Em ơi!

    Cô bé giật mình quay lại, ánh mắt lung linh như có những dấu hỏi xanh đang nhảy nhót. Em không nói gì, hai cánh môi hồng như run run trước gió.

    - Em gái ơi!

    Em không ngảnh lại, nhìn nghiêng nghiêng khuôn mặt em như nữ đồng chinh trong tranh chúa, cái sống mũi toát lên vẻ kiêu sa, mà nét cười cứ như mật ngọt.

    - Về nhà em còn xa không em.
    - Chẳng nói gì cả, anh hỏi thật mà.
    - Chỉ cười thôi!
    - Cho anh về xin ngụm nước mà em.

    Đôi mắt to đen càng mở to hơn, em cười như nắng sớm. Chắc mình phải theo về nhà em thật.

    - Về nhà anh cũng không xa lắm, nhưng anh khát quá không chịu được nữa rồi.

    Em ngảnh đi rồi lại ngảnh lại, gió bay làn tóc đen óng ả che gần  hết khuôn mặt (mình đã thấy những mái tóc ép của các cô gái cũng đẹp, nhưng không đẹp tự nhiên như thế) ; Ánh mắt em nói; Anh chỉ xạo thôi, trên bến bao nhiêu là quán nước kìa. Mình hiểu có cái gì như rất ân cần dịu mát, như chiếc khăn mềm đang thấm hạt mồ hôi trên trán. Nhất định phải theo em về. Nếu không mai còn biết em ở đâu mà tìm.

    Như cố tình đánh thức, con phà cập bến đột ngột. Sao hôm nay phà đi nhanh thế.

    Như một thiên thần, gần gũi mà lại rất kiêu sa con gái; Mình không thể thắng sự hấp dẫn từ em, tò mò một lẽ, mà chân quý rất nhiều, cảm giác chưa từng có khi mình gặp gỡ các bạn nữ. Thôi cứ lặng lẽ theo xe em về nhà, như số phận mách bảo.

    Em đi không ngảnh lại. Nếu em ngảnh lại thấy mình thì sao nhỉ. Cũng may đường về nhà em thật gần. Em phóng xe vào sân. Còn mình phải xuống xe từ cổng, dắt xe vào sân, hơi hoảng một chút.

    Người phụ nữ phúc hậu, chắc là Mẹ em. Em đẹp vậy cũng đúng thôi. Cô từ trong nhà nhanh chân ra mời khách lạ, hơi thoáng ngỡ ngàng. Mình không thấy run, dựng xe bước vào như về với Mẹ. Vui thế chứ. Còn em cứ tròn mắt nhìn, rồi lại tủm tỉm cười. Sao mà đáng "Ghét" đến thế.

    - Cháu vào uống nước.
    - Cháu là bạn của em à.
    - Dạ

    Cô nhìn con gái, hai mẹ con nhìn nhau, như hiểu tất cả. Mắt cô thoáng buồn, chỉ một thoáng rất nhanh, mình kịp nhận ra điều đó. Rồi cô tươi cười nhìn mình.

    - Hôm nay trời nắng quá. Em sang chợ tỉnh, về muộn cô lo sốt cả ruột. Anh chắc mới quen em.
    - Dạ cháu mới gặp em trên phà, hỏi chuyện em không nói gì đâu.
    - Vậy à.
    - Cháu đánh bạo theo em vào thăm nhà cô ạ.
    - Cháu uống nước đi.
    - Dạ mời cô uống nước, mời em sang uống nước.

    Em ngồi bên kia giường, xếp sắp lại đồ vừa mua sắm về, ngước nhìn mình như bảo. Mời anh uống nước đi, một chút lém lỉnh dễu cợt: Vô duyên, tự nhiên theo về, tự nhiên như ở nhà...khiến mình cũng buồn cười.

    - Cháu đóng quân ở đâu, quê nhà ở đâu

    Người Mẹ thật chân tình. Ánh mắt nhìn tôi như thông cảm và như còn có điều gì đó.

    - Cô chú chỉ có một em thôi. Chú đi bộ đội năm 75. Ở Tây Nguyên rất lâu. Năm 82 cô chú mới cưới, sa sẩy mấy lần, rồi mới bắt được em đó. Nhưng em thiệt thòi lắm, vừa điếc vừa câm!

    Một con dao sắc lạnh cứa dọc sống lưng tôi. Tôi muốn kêu cho vỡ trời vỡ đất. Nhưng tôi kịp chấn tĩnh như điều đáng tiếc đó với tôi không đến nỗi bất ngờ.

    Tôi ngảnh lại nhìn em. Cũng để tránh ánh mắt cô đang nhìn tôi lại bắt gặp tôi khóc. Nước mắt cay cay theo sống mũi chảy vào lòng. Thiên thần của tôi nhìn tôi như hiểu hết những gì Mẹ nói, như hiểu hết nỗi sót sa của tôi. Em vẫn cười. Tôi muốn lao vào em. Xiết chặt em vào lòng.

    Em ơi! ước gì em nghe được, nói được!!!

    Em ơi! Không cần em phải nói. Anh chính là người sinh ra để đọc được ý nghĩ của em.

    Anh lính bạo dạn hơn, chủ động hơn. Trưa đó anh ở lại ăn cơm với nhà cô gái.

    Kim Giang





    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2009 18:46:33 bởi KimGiang >
    #17
      KimGiang 22.08.2008 22:16:27 (permalink)
      UNG THƯ MÁU
       
      Chiếc giường nệm trắng tinh, chiếc gối cũng trắng tinh, Cái chăn trắng tinh, em như áng mây. Cửa sổ mở toang cho ánh nắng ùa vào.
       
      Rồi đây những tia nắng sẽ xa vời, dù chỉ một phút thôi em vẫn muốn níu kéo, bàn tay trắng xanh yếu ớt cứ xòe ra, nắm lại như cái miệng nhỏ xinh của em bé, sắp ngủ say rồi vẫn cố hớp thêm dòng sữa mẹ.
       
      Bầu trời Thu trong xanh. Hồi mới yêu em, anh đã bồng em bay lên mây, anh bảo:
       
      - Khoảng trời này là của riêng chúng mình.
      - Đừng bao giờ xa em anh nhé!
      - Không...Anh yêu em mãi mãi...
      - Đời này, kiếp này...Và muôn kiếp sau em vẫn yêu anh
      - Kiếp sau biết em là ai mà anh tìm...Cho anh đánh dấu để kiếp sau mình khỏi lạc nha em...
      - Anh ơi...Anh nhìn nè...Như một rừng hoa Cúc
       
      Anh không bỏ em, em không bao giờ xa anh. Cơn sốt nhẹ nhàng đến mấy buổi chiều. Đơn giản vậy...Mà cái phiếu xét nghiệm cũng chỉ loằng ngoằng mấy chữ:
       
      Ung thư máu
       
      Kim Giang
       
       
       
      #18
        KimGiang 07.12.2008 10:07:06 (permalink)
         
         

        NGƯỜI YÊU DẤU

        Sao em lại ngốc thế...Đi giới thiệu anh với đứa bạn gái thân nhất của mình.

        Em đã thường kể với anh bao nhiêu chuyện về nó: Nó thông minh, hay đón được ý người khác, khi nó nói, lúc nó cười ai cũng muốn nghiêng dạt về phía nó...Đại loại nó rất đáng yêu; Anh nghe em chăm chú lắm. Em rất mừng khi thấy anh vui. Cuối câu chuyện bao giờ em cũng kết: Nó vừa đẹp nết lại vừa xinh, không biết thằng nào được chết vì nó đây...

        Em đã xắp xếp chuyến đi ngoại ô. Lần đầu gặp, hai người tay bắt mặt mừng, như đã quen, đã xa lâu tự bao giờ và đã mong có lần này lắm. Em vô hình chung là cầu nối hai người. Hôm ấy em cũng thật ngốc. Cứ nghĩ hai người cũng vì em mà thân thiện thế thôi.

        Cái gì phải đến cũng đã đến. Hai người gặp nhau mà không cần có em.

        Sao em lại ngốc thế. Nghe anh nói điện thoại bị hỏng sim, nghe anh nói mạng nhà anh bị mất, nghe anh nói Yahoo máy anh bị lỗi. Em cũng chỉ buồn...Đơn giản do khách quan thôi. Em đâu biết...Anh đã dần xa em.

        Giờ đây hai người sắp cưới. Nó ngại ngùng khi đưa thiệp mời em. Hai đứa lảng tránh không nói nhiều tới chuyện cưới xin, lảng tránh không nhắc đến anh. Chỉ hỏi thăm và nói chuyện về những đứa bạn: Ra trường đi đâu, làm gì, đứa nào sướng, đứa nào long đong, còn mấy đứa chưa chồng, chưa vợ...

        Một cái gì thuốn sâu, buốt nhói nơi ngực trái...

        - Nhớ đến với bọn tao...Nhất định tao sẽ mối cho mày thằng bạn thân, nó cực kỳ...
        - Ừ nhất định...

        Nó luôn đón được ý nghĩ của người khác, nó rất thông minh. Anh thật hạnh phúc.

        Chỉ là những lời nói đùa vui, những cử chỉ thân thiện, nụ cười, ánh mắt làm trái tim em rung động...Anh chưa bao giờ nói yêu em.

        Em yêu anh! Nhưng em sẽ không nói cho anh biết đâu. Em sẽ mãi mãi giữ những kỷ niệm về anh; Chỉ mình em yêu anh thôi. Chỉ thầm thôi. Dẫu anh đã thuộc về người khác.

        Người yêu dấu ạ. Em thật là đại ngốc!

        Kim Giang

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2009 18:44:47 bởi KimGiang >
        #19
          Ct.Ly 22.12.2008 06:25:24 (permalink)
          #20
            KimGiang 20.05.2009 22:25:09 (permalink)

            Công Tử thương mến!

            Lâu lắm, hôm nay Kim Giang mới vào lại trang viết này. Thật xúc động khi đọc lời chúc và tin nhắn của Công Tử. Hiệp Sĩ Hào Hoa thật đáng yêu, chúc hạnh phúc và cảm ơn Ct.Ly rất nhiều [sm=hugs.gif] - Kim Giang
            #21
              KimGiang 20.05.2009 23:31:18 (permalink)

              HOANG ĐƯỜNG
               
              Có sự thật hiển nhiên, mà ngay cả trong mơ ta cũng không dám nghĩ tới.

              Ngày xưa những cuộc trường chinh, những con đường thám hiểm người ta phải đầu tư cả gia tài và nhiều khi phải đánh đổi cả cuộc đời mới có được. Nay chỉ bằng những thao tác của ngón tay đến nút phím, là có muôn điều; Vòng quanh thế giới trong chốc lát; Và đặc biệt kỳ diệu là con đường: Từ trái tim đến trái tim; Công nghệ thông tin thật tuyệt vời.

              Hôm nay tôi nhận được một tin nhắn điện thoại di động: "Gửi nhanh quà mừng tụi tau, cưới ngày..." Tôi cứ bật cười một mình từ sáng tới giờ. Bạn tôi, Hà Béo, cao một mét năm sáu, nặng sáu tám kg lô gam.Nó xinh xẻo và tốt bụng lắm. Nhưng tụi tôi ai cũng nghĩ nó đẫy đà thế chắc không ai dám liều mạng làm cái nửa kia của nó. Mỗi lần thử cân, câu trả lời tự động trong máy lại phát lên: Bạn thừa 12 cân, chúc mừng bạn đang mang em bé...Nó cười giàn rụa, lũ chúng tôi thì bấm bụng không nhịn được. Nhớ hồi này, năm xưa, dạo ấy dịch vụ nhạc chuông, bài hát chờ, mới nổi. Tụi tôi đua nhau tìm bài hát ưa thích cài vào máy, một hai tuần lại đổi món. Chỉ có nó chung thủy với một bài hát, nghe mãi mà không ai để ý. Bữa kia, đang giờ nghỉ trưa tại văn phòng, nó bật dậy làm náo loạn cả Công Ty vì một tin nhắn của bạn gửi tới. Tôi tò mò muốn coi, nó phá chạy, săn mãi cuối cùng nó mới cho coi.

              Trời ơi...Hi hi, hi hi...
              Hi hi...
              Hi hi...
              Cí tin nhắn viết vẻn vẹn thế này: "Hoang đường... Hoang đường quá! Làm sao gió cuốn cậu đi được."

              Hi hi...Cả phòng cười chí chết. Rồi hai đứa nó yêu nhau lúc nào không biết.

              Tôi vừa gọi lại chúc mừng. Chuông chờ của Hà Béo vẫn là bài hát: "Để gió cuốn đi..." hi hi 

              Kim Giang



              #22
                KimGiang 08.10.2009 01:51:17 (permalink)
                 
                CÁI CHẾT CHIM THIÊN NGA

                Không biết đã có bao nhiêu câu hỏi: Tình yêu là gì...Truyền thuyết kể rằng: Tình yêu là cánh chim Thiên Nga.

                Mùa Xuân đơm chồi non, lộc biếc. Sương giọt long lanh đu mình trên những nhành cây. Có loài hoa hương sắc lạ kỳ, lác đác mọc xen thảm cỏ như bức gấm nhung.

                Khu rừng nguyên sinh bừng dậy trước ban mai, đàn chim nhảy nhót thêu những sợi nắng vàng, trò chuyện ríu ran, bên cạnh chị Nhện miệt mài đan mắc võng. Dòng suối chảy roóc rách, sóng lao xao thỉnh thoảng giật mình tung lên những chú cá ánh vảy lân tinh lấp lánh. Gió đung đưa tán lá, tất cả đang chung hoà bản tình ca Mùa Xuân.

                Giữa khu rừng mộng ảo có một hồ nước rộng. Chim Thiên Nga mơ màng giang đôi cánh bài thơ trắng muốt, nhẹ nhàng lâng lâng mặt nước. Trên bờ bóng Nai ngơ ngác tìm đôi.

                Mùa Xuân tưởng chừng như vĩnh cửu.

                Chuồn Chuồn nhởn nhơ bay, làn sương hờn giận thêm dầy. Mùa bão tuyết. Những bông Tuyết ban đầu như cánh hoa thơ mộng, nhưng rồi cứ vô duyên bám đầy trên cánh Thiên Nga. Trải mình cho những bông tuyết rơi, Thiên Nga lặng người. Cái lạnh ngấm vào xương, Thiên Nga vươn mình vỗ cánh, đôi cánh cứng đơ, đôi chân không còn cảm giác. Nó nghiêng mình, lướt trên mặt băng, vũ điệu cuối cùng của tình yêu quay cuồng trong tiếng gió rít. Nó nghiêng dần, nghiêng dần, đôi cánh trắng xoè ra, vẫn bồng bềnh, bồng bềnh. Chim nằm xuống như chìm trong giấc ngủ, đôi mắt đen khép cửa sổ đời.

                Thiên Nga trắng như Tuyết, Tuyết trắng như Thiên Nga. Chỉ những giọt nước mắt đỏ tươi cứ ứa ra, tan, ngưng đọng trên Tuyết, tạc thành cánh Hoa Hồng. Tình yêu đã chết, từ thân xác bay lên dáng hình mờ ảo, mỏng tang như lụa. Tương truyền đó là linh hồn của tình yêu, linh hồn không bao giờ chết. Linh hồn bay lên Thiên Đường, linh hồn lại hoá kiếp Thiên Nga bay về tìm lại mùa Xuân.

                Dân gian đồn rằng: Huyết lệ Thiên Nga vùi trong Tuyết trắng, trăm năm, ngàn năm, mãi mãi vẫn trong như Hổ Phách tươi hồng, ai thấy nó, người đó sẽ có tình yêu vĩnh cửu.

                Kim Giang.
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2009 18:43:42 bởi KimGiang >
                #23
                  KimGiang 05.01.2011 00:59:38 (permalink)



                  PHƯỜNG KẺ CẮP

                  Đi miền Tây là chuyến xe đường dài, nên khi lên xe ai cũng muốn tìm một bạn đồng hành tin cậy. Tiếng chào hỏi lao xao, nói cười vui vẻ.

                  Như sóng nước mùa Thu, em gái trìu mến lướt nhìn và bước tới ghế ngồi gần một hành khách là phụ nữ, (vậy là yên tâm); Chị có khuôn mặt khả ái và cái nhìn lôi cuốn. Hai người thân mật rất nhanh.

                  Cô gái sắp xếp lại hành trang, có một thứ chắc là quý giá lắm, cô nâng niu, trân trọng cất vào ngực trái. Nhà chị ngồi bên cũng xuýt xoa khi thấy nó.

                  Cả xe như một câu lạc bộ văn nghệ di động, từ khi bác già vui tính xuất hiện. Ánh mắt hóm hỉnh, trên nét mặt hằn dấu thời gian của bác còn nguyên cái miệng thời trai trẻ dễ mến. Bác dẫn người nghe đi từ truyện Trạng đến các giai thoại đầy chất Lính.

                  - Này, đây có ai đang ở Lính hay đã từng đi Lính không. Nghe tớ phổ biến kinh nghiệm: Hồi còn ở đơn vị, có anh lính trẻ hay ghen vớ phải cô vợ lẳng lơ. Mỗi lần trả phép anh ta lại nghĩ ra một kế đánh dấu vợ. Có một lần trước khi đi, anh ta vẽ vào đùi phải vợ hình một anh lính bồng súng gác. Hôm sau có việc anh tạt qua nhà. Ngắm vợ, vẫn còn kia anh lính gác trung thành, anh hạnh phúc lắm. Nhưng rùi anh ta chết lặng người...mãi mới gằn hỏi vợ:
                  - Tay lính này nằm ở đùi bên trái???
                  Con vợ tỉnh bơ.
                  - Thì nằm mãi người ta cũng phải trở mình chớ.
                  - Rồi anh ta bỏ vợ, nghe đâu cô vợ đi theo tụi phát vãng, kiếm tiền trên tầu xe.

                  - Này...hi hi...mọi người có ai nhớ thơ Bút (Chuối) không, đọc cho vui.

                  - Anh đi công tác Flây
                  Cu dài...

                  Một bác gái chừng là dân buôn chuyến, đanh đá cướp lời:

                  - Cu dài dằng...dặc...đoạn này thử vô

                  Rồi bác cười như nắc nẻ.

                  - Bác Sitalin ở Liên
                  Xô mỳ Hảo Hảo ăn liền rất ngon

                  - Chúng mình có chung một con
                  Sông là dải lụa Sài Gòn xanh xanh

                  Không khí trong xe nóng ran tiếng cười. Nhà chị ngồi cạnh cũng rúc rích, đổ xiên xẹo vào cô gái.

                  Bỗng dưng cô gái giật thót người, đưa vội tay lên ngực trái. Đôi mắt trong thảng thốt nhìn quanh. Nhà chị kia vùng vằng đứng dậy:

                  - Ơ...này...đừng nghi oan cho chị nghen...Chị ta xoè hai bàn tay trắng bợt hươ hươ làm bộ với mọi người.
                  - Đi chung với đồ trẻ con, bất cẩn, thật khó chịu...tôi à...từ cha sinh mẹ đẻ, trắng trong, thật thà, hông ăn cắp cướp giựt của ai cái chi...
                  - Này...nói lại đi...hay cô quên đâu đó, hay không có...chớ đừng giá hoạ cho tui nhen...

                  Mụ thao thao bất tuyệt. Mụ tài thật. Nghe mụ nói không ít người thấy trạnh, nghĩ không chừng mình cũng bị nghi oan. Ném cái nhìn dè dặt về phía cô gái.

                  Nhìn em run run, hai môi mín chặt, nước mắt ngân ngấn, không nói được lời nào.

                  Tuyến đường mới trải nhựa, phẳng lỳ, láng bóng. Vậy mà hành khách cảm như chiếc xe chao đảo sắp lật xuống vực, bíu chặt thành ghế. Bác già vui tính kéo sụp chiếc mũ phớt che mặt. Anh Tài xế hết gồng người lên, lại thõng xuống, hai tay múa trên vô lăng, giờ như đang lạnh cóng. Bác gái buôn chuyến vội ôm rịt chiếc túi sách vào lòng, hai chân quặp chặt bao hàng phía dưới.

                  Bặt tiếng nói cười.

                  - Xe eee! Cho xuống đây.

                  Mụ kia xuống, ba đứa nữa ở các hàng ghế kế tiếp ơi ới xuống theo.

                  Lần sau, cách đó gần nửa năm. Trên chuyến tàu ra Bắc. Vô tình, tôi lại gặp cái khuôn mặt đánh lừa cảm giác, trên chuyến xe lần trước. Lần này tụi nó ngồi cạnh nhau. Tôi vội quay đi. Hành khách lên tầu vào vị trí lại chào chào nói nói làm quen. 

                  Tầu rời ga không lâu. Mọi người giật mình vì tiếng la như xé vải của con bé cùng hội chúng.

                  - Cái dây của tau, cái dây 5 chỉ của tau mới kiếm được hổm, con thằng nào xỉa của tau...không đùa đâu...

                  Mặt nó đâm lê, đằng đằng sát khí.

                  Bác gái cùng hàng ghế nháy tôi nhìn theo, thấy mụ kia len lén nhét trả vào túi con bé vật gì.

                  Vờ vịt một lát, mụ sốt sắng:

                  - Mày coi kỹ xem nào. Mụ vỗ vỗ, xóc xóc mấy cái túi hộp bấu trên quần con bé.
                  - Cái gì đâyyyy...- Mụ reo lên.

                  Con bé hớn hở lộn túi. Chiếc dây chuyền rớt xuống sàn xe. Tiếng chạm sàn nghe chua loét như giọng tụi nó. Con bé nhặt lên, ngớ ngẩn một lúc. Rồi tru tréo:

                  - Mẹ kiếp đồ rởm.

                  Đến ga xép, tụi nó ủn nhau xuống.

                  Một bác dân chợ, ngồi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm:
                  - Phường kẻ cắp đấy cháu ạ.
                   
                  Còn tôi cứ vướng vất cái cảm giác nhầm lẫn khi thấy khuôn mặt người đàn bà ấy lần đầu.

                  Kim Giang


                  #24
                    KimGiang 30.12.2012 02:10:53 (permalink)

                    HÃY ĐỂ TÌNH YÊU CHẾT

                    Mối tình đầu khắc dấu ấn trong tim con người ta sâu đậm tới mức nào. Đã bao nhà văn, nhà thơ, nhạc sỹ để lại cho đời những tác phẩm bất hủ với nội dung liên quan tới đề tài này. Em chẳng là nhà gì cả, em chỉ là kẻ đã yêu, đang yêu và môi mặn bao nhiêu lệ vì tình yêu, mối tình đầu thơ mộng, đắng cay của mình.

                    Mười bảy tuổi, tình yêu đến với em tự nhiên như tia nắng mặt trời. Em như lá non tơ phới phới, những cơn gió biết hát bên tai. Với em sớm bình minh huyền diệu, ban trưa nồng nàn, chiều hoàng hôn thơ mộng, màn đêm kỳ bí...tất thảy đều đẹp. Có một dòng sông tuổi mười bảy chảy trong con người em, con sông quê mềm như dải lụa, những đêm trăng dát vàng , những con sóng bồng bềnh lung linh như ngàn vạn vì sao trên thiên hà đang xuống tắm. Cuộc đời thật đẹp khi có anh ở bên. Yêu anh bởi ánh mắt biết cười, bởi cái hào hoa hút hồn người.

                    Em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Ngày có anh, con đường em đi luôn có tiếng chim hót ríu ran. Niềm vui cứ lâng lâng mãi, và nỗi buồn thật chóng qua khi được chia sẻ.

                    - Mình yêu nhau mãi mãi nhé em
                    - Em yêu anh suốt kiếp này, kiếp nữa, kiếp nữa nếu được làm người em vẫn mãi yêu anh
                    - Anh thật hạnh phúc khi có em
                    - Em may mắn nhất trần đời vì đã được anh yêu

                    Nhưng rồi đứng trước những rào cản em đã dừng lại.
                    Những ngày nói chia tay anh, trời đất xung quanh em sập xuống.

                    Thời gian không lâu sau đó anh đã có người khác. Anh lấy người ta để lấp đầy khoảng trống không em.
                    Em không còn nhớ mình đã sống như thế nào khi anh và người ta lên xe hoa.

                    Có cái đã chết, lẽ ra phải để cho nó chết; Trái tim yếu đuối của em lại hà hơi cho nó sống trở lại. Người thân trong gia đình mừng lắm khi sau chuỗi ngày thờ thẫn,lại thấy em vui vẻ nói cười.

                    Nhưng sấm sét, búa rìu dư luận đã giáng xuống đầu em không thương tiếc, khi vợ anh đọc thấy tin nhắn của em trong điện thoại của anh.

                    Mẹ như bị phát điên vì thất vọng, tiếng Mẹ hụt hẫng trong điện thoại:

                    - Con ơi...từ lúc nào con đã không nghe lời Mẹ...
                    - xa xôi quá...Mẹ không làm sao bao bọc che trở được cho con...
                    - Con ơi...
                    - Con nói sự tình cho Mẹ nghe đi con...
                    ....
                    - Con vẫn yêu anh ấy...
                    - Mẹ ơi! Con là đứa con bất hiếu, con đã làm cho Mẹ và người thân trong gia đình phải buồn bực vì con
                    - Nhưng con không biết phải làm sao bây giờ...
                    ...
                    Mẹ hoảng loạn, điện thoại cho Cô, cho Bác cùng cứu con. cứu vớt trái tim khờ dại của con.

                    Cô ngồi bên nhẹ nhàng phân giải.

                    - Cô thật có lỗi với con, sau thời gian con chia tay người yêu, Cô không dám khơi chuyện hỏi han, bởi muốn để con quên, không nỡ chạm nỗi buồn của con. Cô thấy con vui vẻ cũng thầm mừng con đã qua cơn sốc. Nhưng bây giờ Cô thực sự sốc khi nhận được tin Mẹ con báo.
                    - Nếu bạn trai yêu con lắm, thì khi gia đình ngăn cản, con nói lời chia tay, nó quyết tâm bảo vệ tình yêu, chắc gia đình mình không ai cố tình phá tình yêu hai đứa...
                    - Người ta đau khổ thế nào, nhưng người ta đã tìm được hạnh phúc từ người khác rồi, còn gì để con.
                    - Con chủ động chia tay người ta, người ta quay lại với con, lí do có đơn giản chỉ vì quá yêu nhau không con...
                    - Yêu lại một người đàn ông đã có vợ rồi, con gái làm sao chống đỡ được sự trải đời của họ...
                    - Đừng dại dột con nhé...
                    - Vợ người ta đã biết chồng mình yêu con trước đó, con lại là đứa có nhan sắc cơ mà, không nói đến chuyện bắt được tin nhắn của hai đứa; Là con trong cảnh đó con có ghen không, Hậu họa khôn lường đang rình dập con, con có nghĩ người đàn bà ghen chồng có thể làm những chuyện gì không ...
                    - Vợ chồng người ta đã có con rồi...nếu hạnh phúc của người ta tan vỡ, con có thấy tội lỗi không, Người ta bỏ vợ để đến với con, gia đình mình làm sao chấp nhận được.
                    - Con yêu người ta tha thiết thế sao con nỡ.
                    - Người ta yêu con lắm...thì người ta phải biết dừng vì tương lai hạnh phúc cho con chứ
                    - Nếu còn thực sự Yêu nhau phải biết hy sinh vì nhau, hãy để cho mối tình của hai đứa chết thật sự đi..
                    - Dừng lại đi con,.
                    - (Con cá mất là con cá to) cứ vương vấn mãi thì khổ con thôi..
                    - Con hãy mở cửa trái tim mình cho tình yêu mới đến, nghe lời Cô con nhé...

                    Bác cũng điện thoại, chỉ nghe thôi đã thấy Bác giận giữ sót xa đến thế nào.

                    Anh yêu thương - em có còn được quyền nói vậy nữa không...

                    Sau những lời khuyên răn phải trái...
                    Cái đầu và trái tim còn cãi lại nhau nhiều trận kịch liệt, cuối cùng chúng ôm nhau khóc để chôn cất mối tình đầu thơ mộng trái ngang.

                    Kim Giang
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2013 23:09:37 bởi KimGiang >
                    #25
                      KimGiang 09.11.2013 23:13:50 (permalink)
                       
                      CHỒNG ƠI...

                      Qua sinh nhật một người bạn, thấy bạn hạnh phúc rạng rỡ bên người chồng thành đạt; Em nghĩ tới Anh- Chồng iu dấu của em, tại sao em chỉ biết nhận thôi; Anh không chờ lời cám ơn của em phải không anh. Em viết ở đây chắc anh cũng không có thời gian đọc.

                      Tình yêu của chúng mình thật đẹp. Không cân được ai yêu ai nhiều hơn cả. Em không là nhà văn để viết về nó, nếu diễn tả hết được, chắc nó sẽ nổi tiếng nhất thế giới đấy, hi hi.

                      Em bình thường thôi, nhưng được anh yêu em thấy mình hạnh phúc vô cùng và tự hào lắm chứ; Bởi nhiều bạn gái đã mơ ước điều đó mà không được. Nhưng anh đừng thấy vậy mà đem nó đi ban phát nha anh. Con sư tử Hà Đông thấy em hiền nên luôn ở bên cạnh bảo vệ em đó. Đùa vậy thôi anh không phải sợ đâu, nếu anh không yêu em như thế, em cũng có nhiều bạn trai để yêu lắm đấy. Chà đừng ai nghĩ rằng em đe dọa anh nha. Ui nếu yêu và lấy một người mà chẳng ai thèm ao ước thì buồn chết đi ấy chứ...hic hic.

                      Người ta bảo con trai iu bằng mắt, nhưng chính em lại chết đuối trong ánh mắt của anh; Ánh mắt rất đàn ông và lúc nào cũng đằm thắm iu thương. Bố bảo em: Những người ánh mắt có thần thái tinh anh, luôn sống rất cởi mở, có trách nhiệm và sự nghiệp cũng rất thành đạt. Anh biết không...em mê tín điều đó, em tìm và đã gặp được hạnh phúc của mình.

                      Anh là trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy, công to việc nhỏ anh không xắn tay thì cũng đóng góp bằng cách này cách khác. Anh bươn trải, lăn lộn rất nhiều mới có được cuộc sống và sự nghiệp như ngày nay, không có gì sẵn có cho anh, trừ em; Anh đã nói trời sinh ra em để cho anh phải không anh. Cũng có lúc em thật buồn cười, cứ nhõng nhẽo và hay cấu véo anh, làm anh đau; Anh không chấp giận lâu, luôn là người rụt lửa sợ cơm khê ; Em cũng sợ mất anh lắm chứ, thời buổi này, những người đáng mặt dễ bị chụp giật lắm đó...Nhưng em cũng biết đã là vợ chồng rồi thì ít ai muốn đổi thay, dù đời vẫn ví (Vợ như là chiếc áo...) đời tệ nhỉ.

                      Anh yêu dấu, em là đứa lãng mạn, và anh chính là người chắp cánh cho em đó; Thường thì sự lãng mạn rất mỏng manh, dễ rách nát, nhưng em chỉ lãng mạn với thơ thôi; Em yêu anh chân thật và sâu nặng lắm, anh cũng rất hiểu em phải không anh.

                      Sinh nhật anh em tặng anh gì mới xứng với tình anh đây; Anh không quan trọng ngày sinh của mình và không hay nhớ tới nữa. Nhưng em thì em nhớ lắm, nhớ hơn nhớ tới ngày sinh của em vậy. Tặng anh gì nhỉ...nghĩ mãi...anh thích gì nhất...em biết rồi...

                      Anh nhắm mắt lại...em tặng anh một món quà mà anh quý nhất nè; Anh nói đi...xem em đoán trúng không...

                      Anh choàng tay xiết em thật chặt; Tặng anh trái tim của em này...mình mãi mãi của nhau em nhé...

                      - Ơ...sao nước mắt...
                      - Em khóc vì vui quá đấy.

                      Chồng ơiiiiiiiiiiiiiii

                      Kim Giang
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2013 23:15:13 bởi KimGiang >
                      #26
                        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 26 trên tổng số 26 bài trong đề mục
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9