VIẾT TRONG NHỮNG NGÀY THƯỜNG
TẤT CẢ CÁC DÒNG SÔNG ĐỀU CHẢY
Có khi nào anh trở lại hôm qua
Nhìn lại mình của ngày chưa xa ấy
Ừ thì em biết, tất cả các dòng sông đều chảy
Trên một dòng sông chẳng ai tắm hai lần
Đường đời dài lắm, anh có mỏi chân
Có biết dừng đâu đó để nghỉ qua lúc mệt
Đành một nhẽ nỗi buồn thì chẳng hết
Nhưng ít nhiều nó cũng nguôi ngoai
Đợi em sau cánh cửa nửa đêm là ngày mai
Buồn hay vui
em cũng không biết nữa
Nhưng em biết
lúc này nước mắt em sắp sửa
rơi...
*****
NẾU CHIA TAY ĐÂU PHẢI LỖI CHÚNG MÌNH
Sao anh lại gửi em bài thơ ấy
Nếu chia tay đâu phải lỗi chúng mình
Khi Tình yêu đã không còn muốn ở
Có thể nào mình giữ được đâu anh...
*****
CÓ KHI NÀO ANH ĐỂ LÒNG MÌNH LẶNG
Anh đừng chê rằng cà phê đắng
Tình anh cho em có lúc đắng hơn nhiều
Có khi nào anh để lòng mình lặng
Để thấy em yêu anh biết bao nhiêu...
*****
PHẢI VÌ MÌNH ĐÃ YÊU NHAU QUÁ VỘI
Gió vẫn hát hoài những bản tình ca
Qua những con phố ngoằn ngoèo như cuộc sống
Không có bão mà biển triều dậy sóng
Anh xa rồi
phải không anh yêu
Muốn nói thật nhiều
Muốn nói bao nhiêu
Nhưng tất cả rồi em đều không thể
Ơi nỗi nhớ sao cứ dài đến thế
Mùa đi qua vẫn cứ cồn cào
Phải vì mình đã yêu nhau quá vội
Nên xa rồi cũng chẳng hiểu vì sao...
*****
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2006 00:40:12 bởi diên vỹ >
CRY ON MY SHOULDER
Đêm dài với những lặng thinh
Nửa đêm về sáng giật mình nhớ ai
Nhè nhẹ những tiếng thở dài
Với tay bật "Cry on my shoulder"
Nằm lặng im nhớ câu thơ
Nép bờ vai lúc tinh mơ của ngày
Xa nào ai đó có hay
Tưởng như nghe tiếng thở say đều đều...
*****
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2006 10:42:34 bởi HẠ VŨ >
LÀ EM GÓP NHỚ ĐỂ DÀNH
Hỏi em có nhớ anh không
Mặt không biết mặt, ngăn sông cách đò
Anh thì ra ngẩn vào ngơ
Ngóng trông, trông ngóng, đợi chờ em đâu
Nhớ nhiều là lúc cùng nhau
Chuyện trò cả buổi mà sao nhớ là
Dâng trào một mối thiết tha
Chỉ e cái nhớ vỡ oà thôi anh
Là em góp nhớ để dành
Khi xa anh biết biến thành yêu thương...
*****
GỬI LÒNG THEO GIÓ
Đêm sao dài thế hỡi đêm
Quơ tay em bật đèn lên mấy lần
Phải là gió khẽ dừng chân
Gửi em một chút tình gần người xa
Xuân về nụ sẽ đơm hoa
Xuân về tim có nở ra hoa lòng
Gió mùa cõng hết ngày đông
Yêu thương cõng hết ngóng trông một người
Một người ở quá xa xôi
Gửi lòng theo gió - đành thôi, gọi là
Giữ anh bằng chút mặn mà
Cau trầu vôi quyện, la đà với nhau...
*****
CHẲNG CẦN TỈNH CŨNG BIẾT MÌNH ĐANG KHÓC
Em biết rằng tất cả đã qua rồi
Những buồn vui của cái thời vụng dại
Cũng chẳng mong ước thời gian quay trở lại
Nếu có quay về, khi đó vẫn như vậy mà thôi
Chỉ đôi khi thèm nghe tiếng “Em ơi”
Giữa đêm khuya giật mình vì ngỡ như ai gọi
Đi được mấy dặm đường mà trái tim đã mỏi
Úp mặt vào đêm
Có giọt nước lăn chạm khẽ môi mềm
Chẳng cần tỉnh cũng biết mình đang khóc…
5/6/06
*****
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2006 00:45:21 bởi diên vỹ >
VÔ ĐỀ
Nếu tim phiêu bạt mệt rồi
Thì anh hãy trở về ngồi bên em
Xanh xao một cõi lòng mềm
Nỗi buồn đã rụng bên thềm tháng năm...
*****
NÊN DÙ MUỐN EM CŨNG KHÔNG THỂ TẶNG CHO ANH ĐƯỢC
Dẫu biết rằng đó sẽ không phải một nửa của mình
Nhưng trái tim em vẫn run lên nhè nhẹ
Con gái mà, ai đều chẳng thế
Một thoáng mơ hồ
khi ai đó nói yêu
Nhưng em là em, chẳng vì thế mà kiêu
Sau phút giây rẩy run trái tim em thót lên đau nhói
Em sẽ đau thế nào nếu phải nghe lời từ chối
Nhưng em biết đau khi không thể nhận tình yêu anh tặng cho em
Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn
Nhưng đúng tình yêu thì chỉ duy có một*
Nên dù muốn em cũng không thể tặng cho anh được
Nó là quà để tặng một người mà em cũng chưa biết là ai...
*****
* : Có người nhắc giùm, ý thơ này trùng với một bài thơ mà người đó đã đọc. Có thể HV cũng bị ảnh hưởng mà không biết. Cảm ơn bạn đã nhắc HV!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 10:47:02 bởi HẠ VŨ >
TAY LẠNH
Tay anh có lạnh không anh
Đưa em em ủ trong lòng tay em
Buồn cười chưa, anh nhìn xem
Giá mà em lớn được thêm chút thì
Tay em chẳng bé thế kia
Tay anh sẽ chẳng bị chìa cả ra
Thấy anh bất chợt cười xoà
Ngốc ơi là ngốc, thế mà cũng kêu
Tay em càng bé bao nhiêu
Tay anh càng lớn rất nhiều chứ sao
Có gì là khó đâu nào
Buông ra, rồi hãy đặt vào tay anh
Tình yêu thì vốn mong manh
Nắm chặt là vỡ tan tành mất thôi
Nhưng mà giữ hợt giữ hời
Cũng không thể trách nó rời bỏ ta...
*****
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2006 00:43:45 bởi diên vỹ >
Có giọt nước lăn chạm khẽ môi mềm
Chẳng cần tỉnh cũng biết mình đang khóc…
Tứ thơ này hay quá. Mà HV có nhận ra CL hok dzi? CL là MM trong KTTL. Vào đây thấy thơ HV muốn họa mà tiếc là ko có ý thơ. Khi khác nhất định sẽ chơi cùng HV
Thân !
Trích đoạn: cô lẻ
Có giọt nước lăn chạm khẽ môi mềm
Chẳng cần tỉnh cũng biết mình đang khóc…
Tứ thơ này hay quá. Mà HV có nhận ra CL hok dzi? CL là MM trong KTTL. Vào đây thấy thơ HV muốn họa mà tiếc là ko có ý thơ. Khi khác nhất định sẽ chơi cùng HV
Thân !
Cô lẻ,
Cảm ơn CL đã ghé nơi đây, quote đúng hai câu ấy...
Rất xin lỗi, HV không nhận ra CL là ai, dù đã cố gắng lục lọi trong trí nhớ hai chữ MM và bốn chữ KTTL. Liệu CL có nhầm HV với một người bạn nào khác không? Nhưng nhầm đôi khi cũng là một cái duyên của người với nhau trong cuộc sống, HV vẫn luôn nghĩ vậy.
HV có rẽ sang vườn của CL để cố gắng xem có "tung tích" gì không. Chỉ lướt qua những bài thơ-tiếng lòng của CL. Lướt qua, không phải vì không hay, mà vì...mắt đã rơm rớm rồi (cười nhẹ). Người ta nói, niềm vui thì dễ khác nhau, nhưng nỗi đau thì dễ giống nhau lắm. Nhưng, niềm vui thì lại dễ chia sẻ hơn là nỗi buồn...
Vài lời vậy...CL nhớ là đã nói "khi khác nhất định sẽ chơi cùng HV" rồi đó nha...
Mến,
HV.
CẢM LỜI CHIA SẺ
-For DCN-
Người đừng buồn khi lời Người an ủi
Không xoa dịu được nỗi đau quá lâu rồi
Cứ im lặng ở bên em khi ấy
Em chắc là nỗi buồn sẽ nhanh trôi
Ngọn lửa nào cũng có đốm tàn rơi
Người thắp bằng gì để không bao giờ ngừng cháy
Trái tim Người có đủ nóng để làm trái tim em tan chảy
Những giá băng lạnh lẽo tự xưa rồi
Người sẽ làm gì để em không cảm thấy đơn côi
Không cảm thấy bơ vơ ngay khi Người bên cạnh
Tay có ấm mà lòng thì lạnh
Nhìn thấy Người mà như chốn hư không
Người giữ làm sao để đoá hoa lòng
Đã tặng em, tươi tháng ngày không úa
Có tưới đều để không khi nào héo rũ
Suốt cả bốn mùa, xuân hạ đông thu
Người sẽ thế nào nếu là những giọt mưa
Có tưới mát cõi lòng đang khô hạn
Trái tim nhỏ đã từng nứt rạn
Mưa mát lạnh đôi lúc cũng buốt đau
Người sẽ làm gì để tim ở trong nhau,
Có lặng yên nghe ngực hồi hộp thở
Không phải không ước mơ, không đợì chờ, không mong nhớ
Chỉ là...sợ...mà thôi
Người đừng buồn, đừng buồn nhiều thế Người ơi...
Đêm 5/6/06
*****
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2006 10:28:36 bởi HẠ VŨ >
Dặn lòng
Thương mến tặng Hạ Vũ
Dẫu hết hồn nhiên
Em dừng chai sạn
Mắt buồn khô
Lệ đắng chảy vào tim
Muôn nẻo đường đòi
Gập ghềnh chi lạ
Những ưu phiền ai nỡ đặt tên !
Em nhiệt thành
Giờ em đã lặng im
Lời muốn nói
Thôi đành phơi trong dạ
Đừng ngỡ ngàng trước bao điều lạ
Bởi thế gian này
Mới – cũ vô biên !
Em xao động
Rồi em sẽ bình yên
Tâm an lạc
Sau bộn bề dâu bể
Đêm năm canh
Trầm mình thức đợi
Rồi bình minh, nắng đẹp sẽ về!
Cứ hiền lành, thánh thiện em nghe
Thơ vẫn dệt mộng lành ru giấc ngủ
Rồi tất cả đều trở thành quá khứ
Hãy dịu – dàng – em - giữa – hư vô ! HV à, chị vừa đọc PM của em rồi, chẳng biết trả lời thế nào, tặng em bài thơ này nhé !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: