Ô hay buồn vương cây ngô đồng !
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
DaQuyMong 18.05.2006 17:28:19 (permalink)
Trót mang thân phận ly hương, tôi cặm cụi bước những bước của người đi khai hoang. Nỗi buồn của người con đơn côi cứ thầm thì như nhắc nhở. Nơi ấy, quê nhà mẹ cha mỏi mòn trông.
Nơi ấy những đêm dài mẹ thắm hương khấn nguyện, cho áo cơm, cho bình yên. Nước mắt mẹ cứ thế lặng thầm mỗi đêm vắng. Đã nhiều năm qua, tôi biết rằng mẹ vẫn để rơi những nỗi buồn vào đêm. Đêm vô tận.
Đã mấy đêm nay không ngủ. Làm gì để vực dậy tất cả đây? Tôi thấy như mình kiệt sức. Phía trước cứ như cái khung của sổ trắng trắng mênh mang của Mỵ.
Tôi đã sai khi để cho em một mình ở nhà lo toan tất cả. Tôi đã sai vì nó quá sức của em. Bây giờ tôi không còn tin vào lựa chọn của mình nữa. Tôi thật sự thất bại. Tôi đã thua trong ván cờ của chính mình.
Những ngày tháng long đong đi tìm miền đất mới, tiếc thay tôi vẫn còn là một đứa trẻ con. Một đứa trẻ mang trong tim hình bóng cậu học trò cùng lớp, để rồi mỗi bước đi tiếng gọi tình yêu lại như thôi miên, níu kéo tôi. Và rồi tôi đã không thắng được, tôi đã quay về. Để có tình yêu ấy. Và cũng đã đánh mất nó ngay thánh địa của nó.
Quan trọng hơn là tôi dã góp một phần quan trọng vào việc trở về của cả gia đình. Vậy là một lần trắng tay, gia đình tôi trở lại điểm xuất phát. Có lẽ tất cả những nỗi truân chuyên cũng bắt đầu từ đấy. Những ngày tháng cặm cụi đốt nương, khai hoang để tìm đất mới ngay tại chốn cũ với chúng tôi thật cay đắng.
Rồi ngày tháng cũng qua. Vượt lên tất cả chúng tôi cũng trưởng thành. Tôi cứ thế vô tư ra đi theo một dự tính đã định trước. Bạn bè bảo tôi là đứa bạc bẽo. Chỉ lo cho mình. Cũng đúng. Vì tôi đã để lại sau lưng những triền đồi bazan bụi đỏ mịt mù để đi về phía thành phố. Đắng thật.
Cứ như thế tôi đi và giấu đi dự tính của mình. Mặc nỗi buồn, nỗi nhớ nhà đêm đêm gặm nhấm.
Có những thời gian, đêm nào tôi cũng bị hành hạ bởi những cơn ác mộng. Từng ngày, từng ngày tôi luôn bị ám ảnh sẽ mất đi người thân yêu của mình, vì một lý do nào đó. Tôi sẽ không kịp về. Luôn luôn thế và tỉnh dậy với sự trống rỗng. Tôi không sao so sánh nổi cái được và cái mất trong đời mình khi lựa chọn con đường này. Thật mơ hồ. Thật khôi hài.
Nhưng tôi đã chọn con đường như thế.
Vì nhiều lý do.
Mà giờ ngồi đây tôi không sao nhận chân được.
Thế nên.... đừng ai như tôi.
Biết đâu có buổi chiều như chiều nay. Buôn vương cây ngô đồng !
#1
    DaQuyMong 23.05.2006 11:28:28 (permalink)
    Ba !

    Ba đến thăm con bằng gót dày lấm lem bụi đỏ. Ba đi trong vùng nhớ của con với y nguyên dáng hình ướt đẫm mồ hôi.Tóc ba giờ đã bạc trắng.
    Những bước chân ba vẫn không bỏ sót một mảng đồi nào. Con đã thấy bước chân ba giờ run run không còn mạnh mẽ như trước nữa. Nắng gió cao nguyên vẫn vậy, hong khô nước da người cha già trọn đời tâm khổ. Ba có biết không chỉ con gái ba là không đọc hết những cuốn sách trên kệ kia. Chỉ có con gái ba là lại phiêu diêu cười cợt mà quên đi tất cả. Ngay cả chính mình. Con đứng bên những cuốn sách, cố chất chồng cho đầy niềm kiêu hãnh hão huyền.....
    Ngày tháng qua đi, nỗi niềm con tật nguyền, bệnh hoạn. Con sấy khô niềm tin. Con rạn vỡ những nụ cười. Vì sao vậy ba?
    Ngày tháng qua đi ba đi trong vùng nhớ của con. Vẫn đôi dày ấy, đôi dày đã bị nương rẫy bào mòn. Ba bước đi trong con một hình dáng cạn kiệt ngày xanh. Ba ơi ! Cho đến bây giờ muộn màng con mới hiểu chính ba đã dắt con ra khỏi vực xoáy phù du.
    Ba lặn lội đến xế chiều, con chung chiêng lãng đãng lượm nhặt những hoàng hôn rải lên hồn mình chuỗi ngày tàn....
    Trên bước đường con về Ba vẫn cứ đi....
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2006 11:31:38 bởi DaQuyMong >
    #2
      Ngôi sao ban chiều 23.05.2006 17:00:15 (permalink)
      "Bao nhiêu nắng cũng không vừa buốt giá"
      Bao nhiêu mưa cũng chẳng đủ ướt mình
      Khi ta chọn trên đường đời trăm ngả
      Đi về đâu cũng là kiếp phù sinh

      Cũng có thể ta đi mà chẳng đến
      Nhưng là người thì vẫn phải dấn thân
      ...........................................................................
      Bạn có thể cho tôi biết câu thơ đó của ai được không?Lúc này tôi ko viết tiếp dc cái gì tạm tặng bạn như vậy.Chúc bạn có nhiều niềm vui.
      #3
        DaQuyMong 23.05.2006 17:22:40 (permalink)
        "Những cơn mưa buổi chiều - co ro ngoài cửa sổ...."

        Tháng năm. Những cơn giông bất chợt, tiếng sấm ì ầm xa xa... tất cả cứ gợi nhớ trong tôi về một nơi xa lắc ấy. Cao nguyên bây giờ chắc đã ngát xanh. Mùa mưa rồi. Lại một mùa mưa đi qua trong sự bất lực vô bờ bến.
        Giọt nước mắt, giọng nói đầy trắc ẩn, âu lo cứ như cứa vào tim. Cố mà nuốt vào trong cho trọn vẹn. tất cả.. tất cả.....
        Rồi một ngày, tôi biết có đến một ngày tôi sẽ nhận nỗi đau lớn nhất trong hành trình này. Tôi biết và đau xót đợi nó đến.
        Gọi anh hai và cho anh biết suy nghĩ của mình, về tất cả. Anh giường như dửng dưng. Có lẽ không hẳn vậy. Anh là người tôi tin tưỏng nhất. Nhưng sao tôi thấy bất lực và vô nghĩa đến thế khi nói hết với anh. Chắc lại tại tôi kỳ vọng quá nhiều.
        Giá như có tồn tại cái gọi là điều ước. Tôi chỉ có 1 điều.
        Cái gì đã đưa ký ức trở lại nơi đây? Tự nhiên cho tôi thấy lại bóng dáng 1 đứa trẻ con. Ngày hai buổi chăn bò trên những triền đồi cao nguyên. Hành trang mang theo chỉ 1 cái gùi. Trong đó có 1 cà mèn cơm, 1 chai nước, 1 cái áo mưa và 1 cái bao. Vừa chăn bò, vừa tranh thủ hái đậu. Lại cũng chính là mùa mưa. Hồi ấy rất sợ ma, sợ rắn và các loại sâu. Mà sâu và rắn thì nhiều vô cùng ở xứ này. 1 mình trên rẫy vắng hiu lúc nào cũng canh cánh sợ ma. Còn sâu thì có những khi sợ quá, đeo gùi trên lưng cô bé cứ nhón tay hái từng trái đậu, nhảy từ chỗ trống này sang chỗ trống khác trong rẫy đậu để khỏi chạm phải sâu. Có khi đậu rơi hết ra ngoài mà không dám nhặt. Cũng có khi mải ngồi trêu 1 tổ kiến mà quên cả hái đậu và trông bò. Bò đi đâu mất không biết, chân thấp chân cao chạy đến rướm hết cả máu. Trẻ con hồi đó ở chỗ tôi toàn chân đất lội rừng. Mãi cũng thành quen....

        Tôi yêu mảnh đất ấy. Nơi đã cất giữ cho tôi từng kỷ niệm li ti để tôi quay gót ra đi. Nhưng sao mảnh đất thân yêu lại là mảnh đất khắc nghiệt, bạc bẽo đến thế !
        Chiều nay cũng như bao chiều đơn độc, tiếng gọi mẹ cứ thế lặng lẽ chìm vào thinh không.

        #4
          DaQuyMong 24.05.2006 15:00:20 (permalink)


          Trích đoạn: Ngôi sao ban chiều

          "Bao nhiêu nắng cũng không vừa buốt giá"
          Bao nhiêu mưa cũng chẳng đủ ướt mình
          Khi ta chọn trên đường đời trăm ngả
          Đi về đâu cũng là kiếp phù sinh

          Cũng có thể ta đi mà chẳng đến
          Nhưng là người thì vẫn phải dấn thân
          ...........................................................................
          Bạn có thể cho tôi biết câu thơ đó của ai được không?Lúc này tôi ko viết tiếp dc cái gì tạm tặng bạn như vậy.Chúc bạn có nhiều niềm vui.


          Cám ơn bạn đã quan tâm. Chũ ký của tôi là 1 câu thơ, từ bao giờ chả biết nó đã có ở trong trí nhớ của tôi. Đó là 1 bài thơ về thời khắc giao mùa từ mùa Xuân sang mùa Hè. Tôi rất tiếu không nhớ chính xác tên tác giả.
          #5
            DaQuyMong 31.05.2006 14:31:38 (permalink)
            Đêm I

            Một mình ta và vỡ nát nhà quê
            Cha heo hắt một dáng hình kham khổ
            Mẹ mỏi mòn quảy gánh níu thời gian
            Đây vôi vữa
            đây rạ rơm
            đây cuộc mưu sinh
            và đây dòng nước lũ ...

            Đêm II

            con đã về đây
            đêm mưa thác đổ
            để thấy mẹ đã cất giấu đi
            những nỗi buồn rạn vỡ

            con đã về đây
            mệt nhoài nỗi niềm phố thị
            mẹ mỉm cười cúi lau vết bụi dường xa
            trên vai áo con
            trên mái tóc con
            trong đôi mắt con

            những âm thanh thành phố
            những âm thanh con thác đổ bao đêm dài
            từ thượng nguồn tuổi thơ dại
            tranh phần
            dội về
            hối hả

            Mẹ
            con đã về
            từ gió cát phù du
            từ biệt ly
            từ niềm hối tiếc
            từ nửa cuộc sinh thành khờ dại
            con trở về
            dưới bóng mẹ ...à ...ơi....

            Hai chữ hiếu sinh
            rưng rưng
            chìm trong giấc mộng...
            #6
              DaQuyMong 02.06.2006 14:20:47 (permalink)
              đêm III

              Tiếng mẹ gọi nơi nào vọng lại
              Về đi con
              Xóm nhỏ nhớ hơi người

              Con xa xứ năm mười sáu tuổi
              Những lối mòn rêu cỏ
              Dấu chân xưa

              Về đi con
              Với bazan đất đỏ
              Với bạt ngàn lau lách tuổi thơ xưa

              Đêm phố thị
              Xạc xào nỗi niềm thơ dại
              vẫn tròn đầy...hao khuyết... một vành trăng.

              #7
                DaQuyMong 05.06.2006 10:35:32 (permalink)
                Đêm 4

                Trăng ướt..

                Anh hãy về
                nhận lấy tuổi thơ em
                Đêm trăng đẫm ướt...
                Những bông Dã quỳ ngủ say
                Rải vàng ký ức...

                Anh hãy về
                Đón những gọt trăng rơi
                Trên những đoá quỳ hoang dại
                Hái cho em
                Sắc vàng mộng mị....

                Hãy hãy về
                nhận cả tuổi thơ em
                Bỏ lại sau lưng tháng ngày phố thị
                Hái cho em những giọt trăng say....






                #8
                  Ngôi sao ban chiều 05.06.2006 13:26:54 (permalink)


                  Trích đoạn: DaQuyMong

                  đêm III

                  Tiếng mẹ gọi nơi nào vọng lại
                  Về đi con
                  Xóm nhỏ nhớ hơi người

                  Con xa xứ năm mười sáu tuổi
                  Những lối mòn rêu cỏ
                  Dấu chân xưa

                  Về đi con
                  Với bazan đất đỏ
                  Với bạt ngàn lau lách tuổi thơ xưa

                  Đêm phố thị
                  Xạc xào nỗi niềm thơ dại
                  vẫn tròn đầy...hao khuyết... một vành trăng.

                  Mình nghĩ là nếu bạn bỏ hai từ tô màu vàng thì hay hơn, bạn nghĩ sao?
                  #9
                    DaQuyMong 26.06.2006 11:06:39 (permalink)
                    Ngày....
                    Bây giờ là mùa mưa trên cao ấy. Là ngát xanh bạt ngàn... Nhớ một ngày cách đây đã 4 năm, sau rất nhiều ngày lang bạt, Ta bước những bước đầu tiên trở lại mảnh đất thân yêu. Thấm thoắt đã 4 năm rồi. Thời gian như kẻ cắp vậy. Thời gian đánh cắp của ta những tháng, những ngày, những năm... trả lại cho ta dấu chân chim trên khoé mắt, mỏi mệt trên môi cười và sự vong bạc trong mắt bạn bè.
                    Đã lâu lắm không được nghe tiếng nói của nhỏ. Đêm qua tự nhiên tiếng nói ấy lại vang lên ngay trên mảnh đất của ta.
                    Đã gần 15 năm không gặp. Ngỡ ngàng khi bên kia đầu dây nhỏ bảo "ta đây, nhóc quên ta rồi sao ?"

                    Quên ? Phải thừa nhận ta đã quên đi quá nhiều. Những gương mặt bè bạn cứ như sương, như khói giữa cuộc mưu sinh. Đến khi một tiếng nói nào đó vọng lại cứ ngỡ ngàng, xót xa lạ. Sao ta lại quên được nhỉ? Khi nhỏ đã gắn bó suốt thời học trò, đã đi cùng ta bên vực thẳm để khôn lớn. Đây là người đã sút 5kg khi rời xa ta, rời xa thời áo trắng !
                    Quên ! đúng là vong bạc. Những kỷ niệm cứ như vôi. Trong một thời khắc thành muốn mặn, sát vào tâm can ta. Nhỏ có đọc được trong lời tạm biệt có muối không ?
                    Đêm, những kỷ niệm cứ như thể tranh phần nhau nói lời tránh móc. Chúng sợ sẽ không kịp trách móc.. sợ cuộc mưu sinh như bão nước lũ... lại một lần nữa cuốn đi....
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2006 11:54:17 bởi DaQuyMong >
                    #10
                      DaQuyMong 26.06.2006 12:31:16 (permalink)

                      Anh sẽ làm cuộc thay máu
                      Đổi đi màu máu trong tim
                      Để yên tâm một lần
                      Sẽ quên em ... hoàn hảo.
                      Xoay mình trở về
                      Tinh khôi
                      Sạch sẽ
                      Trong một sát na .....
                      Em không phải tín đồ
                      Nói có thể sai về phật pháp
                      Nhưng có một điều
                      Em biết
                      Cực đau đớn
                      Tròn đầy rồi hao khuyết một vành trăng..

                      Nơi khe suối
                      Dòng nước thiên thu
                      Trôi chảy mãi...
                      Khóm trúc ngát xanh
                      Ý đợi người...
                      #11
                        DaQuyMong 31.07.2006 17:56:07 (permalink)

                        Mười chín giờ ngày mồng tám tháng 7. Tôi theo đoàn tàu xuôi về phương Nam. Vậy là thêm một lần tôi rời xa đất Bắc. Hai từ đất Bắc này đã thôi thúc tôi suốt hơn 20 năm qua.
                        Tự nhiên thấy mình chênh chao theo nhịp con tàu.
                        Thật ra lần trở về này tôi cũng chỉ kịp vội vàng nhìn qua khuôn mặt quê hương khi ngồi trên xe máy với vận tốc 60km/h. Đến trước Ông thưa rằng: Cháu về rồi đây ! và lại vội vàng ra đi 4 tiếng sau đó...
                        Lần đầu tiên biết mặt quê hương chỉ có vậy. Ngồi trên tàu lủi thủi quay về Nam chỉ muốn khóc thật to lên. Giờ thì nỗi nhớ quê hương đã thật hơn. Nói đúng hơn Quê Hương đã có hình hài chứ không chỉ là một cái gì đó mơ hồ như bao nhiêu năm qua.
                        Sông Hồng gợi cho tôi thật nhiều cảm xúc. Đã đi qua nhiều dòng sông, nhưng khi về đứng trước sông Hồng bỗng thấy mình bất lực, không thể diễn tả nổi. Cái sắc phù sa cứ theo đi day dứt mãi.

                        Quê tôi là một vùng thuần nông, còn rất nghèo. Nghèo hơn những gì tôi nhớ. Hơn 20 năm, tôi đã thành người lớn. Ký ức về quê trống tềnh trống toàng. Bạc....
                        Ông năm nay đã ngoài 90. Ước mong cuối cùng của ông là được gặp đứa cháu lưu lạc ấy. Và vào một buổi sáng không hẹn trước, Nó đã trở đã trở về đứng trước ông: Cháu đã về đây !
                        Hơn 20 năm ông có thể nhận ra đứa cháu này không? Chỉ thấy ông rưng rưng: Ai đưa cháu về đây? rồi bước lại phía hiên gọi chú chim cu gáy... gù gù gù... chào cháu ông đi. Nó đấy cu gáy ạ.
                        Đứng trước bàn thờ tổ tiên, chỉ 3 nén nhang mà sao nặng trĩu. Lần đầu tiên kể từ khi biết làm người tôi đã trở về và một mình đứng trước tổ tiên. Trong tâm trí chỉ vang lên được mỗi mấy chữ "con đã về đây" rồi thì oà khóc như trẻ thơ.
                        Không biết tự bao giờ hôm nay mình lại khóc ngon lành như thế. Hoá ra trước tổ tông ta bỗng thấy mình như được tự do. Tự do khóc, tự do để cho cảm xúc làm chủ.
                        Bởi đã từ lâu khôn lớn. Khôn lớn thì hay nghi ngại và vong bạc.
                        Giờ thì ta đã lại rời xa đất Bắc. Ta lại nợ mảnh đất này một lời hứa: Bao giờ sẽ trở lại?

                        Đây là câu hỏi ta không thể trả lời nổi.

                        Rồi sẽ lại tiếp tục những tháng năm lang thang phương trời khác, quê hương khác. Sẽ lại băn khoăn " Quê hương bây giờ ra sao?"
                        Mai con sẽ lại về.... có kịp không năm tháng đời người....
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2006 18:00:52 bởi DaQuyMong >
                        #12
                          DaQuyMong 14.08.2006 10:26:21 (permalink)
                          Buồn lại vương vào thân. Như một lẽ tự nhiên của đất trời, vào thu rồi. Cái cảm giác ngột ngạt khó thở lại trở về chiếm giữ vị trí ấy. Nhớ. Mấy đêm nay đêm nào cũng mơ thấy khuôn mặt ấy, bóng hình ấy. Ánh nhìn yêu thương đến lạ nhưng cũng buồn khủng khiếp. Có cách gì để đêm đêm ánh mắt ấy không nhìn ta buồn đến thế không? Làm sao để cưỡng lại mình đừng cầm máy lên gọi đến đó không? Ta sao bất lực đến thế.
                          Sớm nay mưa. Đã mấy ngày nay rồi trời cứ thế. ai như MH đang hát, chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi...
                          Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
                          Chim về góc biển . Bóng ra khơi
                          Lòng tôi lũng thấp . Tâm hiu quạnh
                          Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi

                          Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
                          Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai
                          Em đi để lại hồn thơ dại
                          Tôi vó câu buồn sâu sớm mai

                          Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
                          Em còn gương lược dấu đường ngôi
                          Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
                          Và khoảng trời xanh đến rợn người

                          Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
                          Bàn tay dư mấy ngón chia phôi
                          (Tặng nhau chín ngón không đeo nhẫn)
                          Và những tàn phai đầy tuổi tôi

                          Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
                          Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
                          Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
                          Thư nhớ hồi âm - Lệ nhớ môi

                          Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn
                          Nói gì kiếp khác với đời sau
                          Đôi khi nghe ấm trên da thịt
                          Như thể ai đi mới trở về

                          Mưa. Cái điệp khúc mưa cứ như trăm ngàn lời yêu thương réo gọi. Ta phải làm gì cho ta?
                          #13
                            DaQuyMong 15.08.2006 10:36:21 (permalink)

                            Cảm niệm


                            Phố thêng thang
                            những cơn mưa vội vàng
                            buông xoã

                            Ánh mắt của một thời
                            Ánh mắt của một người
                            Đã xa
                            Xin đừng nhìn ta
                            Vời vợi niềm đau tâm thức...

                            Anh là người chúa ngục
                            Biết bao giờ thôi cai quản giấc mơ ta ...

                            Buổi sớm nay thu vừa chạm ngõ
                            Ta gánh nỗi buồn rao bán giữa phố đông...

                            #14
                              CDKT_NMQ 17.08.2006 02:44:50 (permalink)
                              Gửi nhờ bạn 1 bài linh tinh vào đây.



                              Có phải thu đến rồi không
                              Khi mùa mưa Ngâu sắp hết
                              Heo may sẽ đến vô cùng
                              Nỗi nhớ thương em thao thiết

                              Mưa vẫn giăng mắc bên sông
                              Tình em vẫn còn hư ảo
                              Chỉ sợ một ngày chẳng mong
                              Em về đường xưa ướt áo.
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9