Ô hay buồn vương cây ngô đồng !
DaQuyMong 18.05.2006 17:28:19 (permalink)
Trót mang thân phận ly hương, tôi cặm cụi bước những bước của người đi khai hoang. Nỗi buồn của người con đơn côi cứ thầm thì như nhắc nhở. Nơi ấy, quê nhà mẹ cha mỏi mòn trông.
Nơi ấy những đêm dài mẹ thắm hương khấn nguyện, cho áo cơm, cho bình yên. Nước mắt mẹ cứ thế lặng thầm mỗi đêm vắng. Đã nhiều năm qua, tôi biết rằng mẹ vẫn để rơi những nỗi buồn vào đêm. Đêm vô tận.
Đã mấy đêm nay không ngủ. Làm gì để vực dậy tất cả đây? Tôi thấy như mình kiệt sức. Phía trước cứ như cái khung của sổ trắng trắng mênh mang của Mỵ.
Tôi đã sai khi để cho em một mình ở nhà lo toan tất cả. Tôi đã sai vì nó quá sức của em. Bây giờ tôi không còn tin vào lựa chọn của mình nữa. Tôi thật sự thất bại. Tôi đã thua trong ván cờ của chính mình.
Những ngày tháng long đong đi tìm miền đất mới, tiếc thay tôi vẫn còn là một đứa trẻ con. Một đứa trẻ mang trong tim hình bóng cậu học trò cùng lớp, để rồi mỗi bước đi tiếng gọi tình yêu lại như thôi miên, níu kéo tôi. Và rồi tôi đã không thắng được, tôi đã quay về. Để có tình yêu ấy. Và cũng đã đánh mất nó ngay thánh địa của nó.
Quan trọng hơn là tôi dã góp một phần quan trọng vào việc trở về của cả gia đình. Vậy là một lần trắng tay, gia đình tôi trở lại điểm xuất phát. Có lẽ tất cả những nỗi truân chuyên cũng bắt đầu từ đấy. Những ngày tháng cặm cụi đốt nương, khai hoang để tìm đất mới ngay tại chốn cũ với chúng tôi thật cay đắng.
Rồi ngày tháng cũng qua. Vượt lên tất cả chúng tôi cũng trưởng thành. Tôi cứ thế vô tư ra đi theo một dự tính đã định trước. Bạn bè bảo tôi là đứa bạc bẽo. Chỉ lo cho mình. Cũng đúng. Vì tôi đã để lại sau lưng những triền đồi bazan bụi đỏ mịt mù để đi về phía thành phố. Đắng thật.
Cứ như thế tôi đi và giấu đi dự tính của mình. Mặc nỗi buồn, nỗi nhớ nhà đêm đêm gặm nhấm.
Có những thời gian, đêm nào tôi cũng bị hành hạ bởi những cơn ác mộng. Từng ngày, từng ngày tôi luôn bị ám ảnh sẽ mất đi người thân yêu của mình, vì một lý do nào đó. Tôi sẽ không kịp về. Luôn luôn thế và tỉnh dậy với sự trống rỗng. Tôi không sao so sánh nổi cái được và cái mất trong đời mình khi lựa chọn con đường này. Thật mơ hồ. Thật khôi hài.
Nhưng tôi đã chọn con đường như thế.
Vì nhiều lý do.
Mà giờ ngồi đây tôi không sao nhận chân được.
Thế nên.... đừng ai như tôi.
Biết đâu có buổi chiều như chiều nay. Buôn vương cây ngô đồng !
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9