về thơ Trần Thái Vân
Tôi đến với thơ một chiều nhạt nắng
Hình như là thuở ấy mới mười ba
Ngồi bâng quơ đọc bài thơ tang trắng
Ngỡ rằng mình nhân chứng đã từng qua
Tôi vẫn nhớ về mùa hè năm ấy
Nắng ươm vàng, mây trắng, gió xôn xao
Hoa khế tím, hương xưa giờ còn đấy
Giấc mơ hồng sợ lỡ bước nôn nao
Và như thế bài thơ tình thứ nhất
Mấy chục trang giấy nháp: chỉ đôi dòng
Mà sao tôi trong lòng rung động thật
Mối tình đầu\? Có thể hoặc là không!
Khi lớn lên, cuộc đời thâu nhỏ lại
Xa gia đình nhung nhớ cũng làm thơ
Biển Nha trang mơ về bên cửa Ðại
Ðèo Phượng hoàng thương quá bến Nam ô
Thơ im lặng trong những lần lao động
Trên nông trường đất đỏ bụi mờ bay
Ðỉnh đồi Mơ chiều thiên nhai gió lộng
Liếc nhìn nàng... thơ chớm nở đầu tay
Tình hé nhụy thơ hồng hơn lúc trước
Tội cho thơ vất vả suốt ngày đêm
Làm thi sĩ tôi chẳng hề mong ước
Làm tình nhân tôi muôn thuở vẫn thèm
Thơ có lúc khóc cho vài thằng bạn
Chết sa trường, hoặc bị cụt chân tay
Tuổi mười tám không phải thời chiến loạn
Chết như là con chó nhỏ phơi thây
Thơ ray rứt trong những ngày viễn xứ
Ðã cùng tôi lên, xuống biết bao lần
Chiều độc ẩm, đàn nâng cung cô lữ
Tự nhớ mình, nhạc hoài cảm lâng lâng
Thơ hạnh phúc bên bờ hồ hoa trắng
Trăng mơ màng mang lại tuổi xuân xanh
Em cười, nói, rồi em ngồi im lặng
Ơ này thơ\... Bất chiến tự nhiên thành
Thơ đã qua một phần đời lưu lạc
Qua con đường không có tuổi, có tên
Qua đại dương cỡi trên đầu sóng bạc
Thương nhớ bao người, thơ thương nhớ tên
Ừ, gốc khế là người tình thứ nhất
Là cội nguồn thơ từ đó sinh ra
Hoa khế tím, trần truồng nhưng rất thật
Có ngọt, chua nên ngày tháng mặn mà