Tương tư
Trích đoạn: Trầm Thi
Trích đoạn: Khách_Viếng_Thăm
Ghé quán tương tư dzạ bùi ngùi
Chẳng hay thục nữ mấy xuân rơi
Áo khăn có kẻ cho nâng sửa
Hay vẫn rèm thưa với then cài
Ghé quán tương tư tự thấy lòng
Bâng khuâng đến lạ, biết chi không ?
Muốn say một tối mà lại ngại
Chủ quán không ưng, tiếp rượu nồng
"Tương tư đôi chốn, tình ngàn dặm
Vạn lý sầu lên núi tiếp mây
Nắng đã xế về bên xứ bạn
Chiều mưa trên bãi, nước sông đầy" (Huy Cận)
Hãy cứ tương tư và hãy cứ bâng khuâng!
Đón khách giúp bạn... mới quen!
TT ah, đón khách giùm em sao chẳng đem ghế rót trà mời người ta nán lại??
Cho em thay mặt TT "tạ lỗi" với người ta nha[sm=welcome.gif]
MỜI NGỒI
(Câu chuyện về chiếc ghế trống)
Bên chiếc bàn tôi ngồi
Còn một khung ghế trống
Trống suốt mùa nắng nóng
Rồi hết mùa hoang đông
Ghế trống khi cửa mở
Rồi khi khép căn phòng
Mảnh nhung trong lòng ghế
Vẫn cứ xanh chờ mong!
Lòng ghế thì rất rộng
Tay ghế ôm tay người
Ghế đã làm quán đợi
Người đã bao năm rồi...
Sao người không ghé chơi...
Tôi thương ghế đơn côi
Mua về chú cún nhỏ
Để ghế bế bồng chơi
Dầu chỉ bằng bông thôi! [sm=z_gathering.gif]
TƯƠNG TƯ...
Mắt em không đủ trong
Da em không đủ trắng
Nên tình anh phẳng lặng
Như mặt hồ nước đầy
Đêm tình không đủ dài
Lời yêu không đủ cánh
Nên ta không cùng sánh
Trên một đoạn đường đời
Thơ em không đủ lời
Trải cho vừa thương nhớ
Nước mắt rơi lã chã
Khóc trong đêm tương tư...
Năm tháng hư, thực, hư
Chỉ nỗi đau rõ nét
Còn nợ nhau lời hẹn
Có chờ người đến sau?
Hãy nhìn nhau thật lâu
Dầu niềm vui không trọn
Ước mơ còn dang dở
Mà vòng tay chưa tròn...
Phụ nữ xưa và nay
Hy sinh và dâng hiến
Em bảo em không thế
Có phải không thật lòng
Sông khi đục khi trong
Người khi nay khi khác
Tình em như hạt cát
Tình người như dòng sông...
Nhưng ơi em hãy sống
Dù ai không tỏ lòng
Kỷ niệm như vôi vữa
Xây ngôi nhà đón đông!
Có phải Cho Ta Cái ghế trống đơn sơ
Đành lòng con cún ở
Khách viếng ta cứ ngỡ
Một bóng hồng chinh nhân
Ta khách viếng em ơi
Ghé qua rồi nán lại
Ta khách viếng em ơi
Đến và đi rất vội
Cái ghế trống đơn sơ
Đợi chờ ai trở lại
Đợi chờ ta có phải?
Nói một lời đi em
Trích đoạn: Khách_Viếng_Thăm
Có phải Cho Ta
Cái ghế trống đơn sơ
Đành lòng con cún ở
Khách viếng ta cứ ngỡ
Một bóng hồng chinh nhân
Ta khách viếng em ơi
Ghé qua rồi nán lại
Ta khách viếng em ơi
Đến và đi rất vội
Cái ghế trống đơn sơ
Đợi chờ ai trở lại
Đợi chờ ta có phải?
Nói một lời đi em
Nói một lời đi anh
Đến đi sao quá vội?
Chẳng đợi em trở về
ta nhìn nhau e lệ
ta nhìn nhau như thể
quen biết tự bao giờ
quen biết tự ngàn xưa
anh ơi sao vội thế
"quân tại tương giang đầu
thiếp tại tương giang vĩ
tương tư bất tương kiến
đồng ẩm tương giang thủy!"
Người đi nhớ trở về
Đừng gieo em buồn nhớ
Đừng trăm năm lờ lững
Cho lòng anh buồn giăng!
khách ơi khách!!
Em chờ!
Cái ghế trống bỏ không
hihi!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2006 20:21:06 bởi eureka_vn >
Xuân chưa qua
Mà hè đã tới
Trời bốn phía mây giăng
Sấm nổi
Lá vội vàng rơi
Trên mặt hồ sũng nước
Đời thì mải miết
Mà em thì đơn côi
tháng năm ấy đã vắng xa rồi
Anh có nhớ?
Em không xứ sở
Xa lạ lời yêu anh
nỗi nhớ rất xanh
trên những con đường tiếp nối
Thèm cảm giác được chờ được đợi
khi em trở về
Anh đã đi qua những say mê
và đã nói với em
về một tình yêu không chết!
Rồi vẫn thế
những tháng ngày mỏi mệt
lướt qua em... (repost & revised)
Chủ nhà đi đâu vắng
Đã lâu rồi chưa về
Ngồi đợi - ui, lâu ghê!
Buồn ngủ rùi đây nè...
TT
Chiều mở mắt
nắng loang hiên nhà
gió đùa hờ hững
Xuân qua!
Căn phòng lặng ngắt
đồ đạc biếng lười
muốn buông tay
để con tim mỏi
lăn trong cuộc đời!
Biết em không đợi
vòng tay xa vời
tin yêu chẳng đủ
Cùng người!
Trách gì. Chiếc lá vội rơi
Bốn bề lạnh lẽo
Nắng cũng tắt rồi!
BAO CHIẾC LÁ RỤNG ĐẦY...
(TT-HH)
Kìa con nước dòng Hương giang chảy ngược
Bên kia cồn, râu bắp ngẩn ngơ bay
Bao nỗi niềm hiện ẩn dặm đường dài
Ta góc nhỏ và ai chừ đâu đấy...
Mộng và tỉnh, ảo tưởng và sự thật,
Thân gầy hao, tâm vọng động gió lay.
Đời lắm chuyện, độc ẩm say - ta hát.
Trước - nay - sau: bao chiếc lá rụng đầy!
(cho một ngày
cho người và cho ta...)
Tôi sẽ về như thế giới tạm qua đi
Trống chếnh lời ca cho lòng bớt đắng
Mặt ao có đám lục bình phẳng lặng
Bờ hoa theo gió vào chiều
Một con đường cát gió cô liêu
Lá vàng rơi như nốt nhạc
Bức tranh vẽ đoá bìm bìm tím ngát
Chỉ tiếc trăng chẳng tròn như nỗi tin yêu
Kỷ niệm rêu phong mệt mỏi bước qua chiều
Ngang mùa cũ tìm điều yên ổn nhất
Đậu xuống tim tôi là hoàng hôn rất thật
Khắc khoải còn yêu dấu những ngày xa...
MÁ HỒNG
Một thời thiếu nữ má hồng
Ta chưa kịp biết má-hồng là chi
Rồi ngày xuân sắc qua đi
Nâng son thoa cái còn-chi-má-hồng! (repost)
MỴ CHÂU
Cổ Loa
Một chiều nhạt nắng
Thanh thanh non nước
Dấu xưa thời cuộc thăng trầm...
Một đời người con gái
Nâng trên vòng tay ngọc một tình yêu
Rồi là rối lừa vụn vỡ
Nên còn đây tượng đá cụt đầu!
Nước mắt chảy về đâu
cho vơi nỗi đau ngàn năm vay trả?
Ôi Mỵ Châu!
Một đời hoá đá vì nhau
Ngọc nào trả nổi tình đầu trắng trong?
quote:
Trích đoạn: Hoatina_hn
......
Em chỉ muốn trở về bên cạnh anh thôi
Sau những chặng đường mỏi mệt
Nhung nhớ
Yêu thương
Vắt cho sức cùng lực kiệt
Chỉ còn lại nỗi buồn
Em mang đến tìm anh…
HoaTiNa
EM VẪN LÀ EM
Lại một mình ngồi giữa đêm khuya
đếm tiếng đồng hồ tích tắc...
Em thấy mình lẻ loi hơn bao giờ hết
Câu hát ngân nga
Về một thuở thiên thanh em đã hát
Ôi thương mến thiết tha...
Những ánh đèn vàng vọt đêm khuya
gọi em về những tháng năm xa lắc
Những người bạn học
Những dòng thư đậm nỗi nhớ quê nhà
Em chọn nhật ký làm nơi cất mọi nỗi xót xa
Mọi ước mơ, đam mê thời con gái
Cả những nỗi niềm trống trải
Cả những cay đắng em qua
Để về bên anh vẹn nguyên
những niềm vui chỉ chực vỡ òa
Vẹn nguyên nụ cười
vẹn nguyên những vòng ôm rất chặt
Và giấc mơ về một mái nhà...
Rồi em lại thấy mình
một ngày...
thật đơn côi trên dặm đường xa
Bài học ấy chưa bao giờ là cũ!
Nước mắt rơi lã chã
Khóc cho những gì đang tới
Khóc cho những gì đã qua...
VÔ THƯỜNG
I.
Nâng lên, đặt xuống một nụ cười
Cân, đo, đong, đếm phút buông lơi
Toan lo dầu dãi đầu son trẻ
Ngoảnh lại đã phai một kiếp người!
II.
Sông-trăng mắc nợ câu ca người *
Em mắc nợ giữa khóc-cười tình anh
Tự tay buộc mối tơ xanh
Tự giam với những hư không một đời! * TCS
BÀI THƠ MUỘN
Gửi tới L.P.Hà
"Người ở lại bao giờ cũng buồn hơn kẻ ra đi..."
Ta là kẻ ra đi
trong lần từ biệt ấy
Người ở lại
Ta vô tình quên câu nhớ thương ai
Ngày tháng quay lưng
đâu hay người nhặt lá bàng tìm kỷ niệm
Mặt hồ buông sương tím
ráng chiều hằn rưng rưng
Trang sách, câu thơ
Ta sẻ chia quên cuộc đời gian dối
Lối xưa chung về
Thắt lòng màu phượng đỏ đam mê...
Thời gian bạc lòng
Ta trở lại
Đợi mãi bên đường mà người không tới
Kỷ niệm phai nhòa
Ai ra đi...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: