Tương tư
GỬI ANH TRAI
M ở phương này M nhớ anh
Bước chân buồn dạo khắp Hà Thành
Những con đường cũ, hàng cây cũ
Sài Gòn nắng lắm, phải không anh?
Lan can sân thượng chiều bạt gió
Dõi mắt M nhìn khắp bốn phương
Đất Bắc quê hương xa vời quá
Trời Nam anh ở mịt mờ sương!
Chẳng nghĩ thì thôi! Nghĩ lại thương
Thương bóng chị T lầm lũi cuối đường
Thương anh một mình nơi đất lạ
Thương M lạc lõng giữa phố phường!
Con đường này rồi vẫn vắng anh luôn
Mái phố nghiêng buồn nghe mưa tuôn
Thầm ước cho lòng không chút nhớ
Nhật ký làm nơi cất nỗi buồn...
Vô thức ngoảnh nhìn ngỡ bóng anh
Thấy xanh xanh rặng liễu buông mành
Chẳng biết mai đây người tri kỷ
Có thương M nhiều được như anh!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2006 18:08:26 bởi www.mai >
KHÔNG ĐỀ
Mùa năm đó đã đông
Anh trả em về con phố nghèo
rồi ra đi không mang theo gì cả
Chỉ bước theo mùa vội vã
Câu giã từ còn chưa kín
nên mãi còn dang dở
giữa lòng em!
Bóng anh mờ theo sương cuối đường
Thành khôn nguôi nỗi nhớ...
Rồi con phố êm đếm
đi qua mưa nắng
Nhà cao mọc trên cánh đồng
Con đường lên giầu có
Chỉ con phố trong lòng em vẫn nhỏ
Mãi thổi suốt đời khúc gió
của ngày xưa...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2006 11:08:14 bởi www.mai >
MÙA
Tặng H.
Mùa thu đi qua
tiếng còi tầu giục giã
Mùa xuân đi qua
hoa gạo cháy trong mưa buồn thị xã
Từng tuổi người qua đi
để lại những gì
Tuổi sầu theo nhau đi
với không người tri kỷ
Sáng mai nào co ro dưới hai hàng phượng vỹ
Giơ tay nhận một mùa đông!
Cơn mưa đầu hạ
mang lạnh về trên những cành lá
Xa thật rồi!
Mùa đông không còn gieo sầu lên mái phố
nỗi nhớ mãi thân thương
Lại trở về dọc suốt con đường
Những hàng phượng đỏ
Em một mình không xứ sở
Nói gì đến bình yên!
Một đêm cả gió
Một người hiền ngồi bên khung cửa
Vĩnh viễn mùa
vĩnh viễn tháng năm...
Lặng lẽ những ngón tay
ôm vào lòng
những đam mê
hư ảo...
Đâu rồi bản lĩnh
Đâu rồi niềm tin
Khi ngày mới đem về nằng xanh trong trẻo!
Ngọn đèn đường dầu dãi
vẫn vàng suốt bốn mùa
Nỗi buồn như sương thu
ra đi rồi trở lại
Em còn trẻ dại
Vụng khờ lo toan
Đường đời khi lạ khi quen
Tháng năm hát lời cát bụi
Tất cả những người đứng đợi
Sao chẳng phải là anh của tôi?
Những ngày tháng vừa mới đây thôi
Mà sao đã cũ?
Người đã đi giữa chiều mờ sương phủ
Đường vạn dặm xa xôi... (repost)
Bâng khuâng
Mây đã hóa cơn mưa
Chim không về lối cũ
Lá vĩnh biệt mùa thu
Mặt hồ xanh gợn sóng
Nắng xưa không còn đọng
Lung linh chiều nhuộm vàng
Tim tắt nhịp mênh mang
Nhịp tình yêu say đắm
Gió cũng như hờ hững
Bay về phía chân trời
Tình cũng theo làn gió
Mấy phương trời xa mờ
Người đi qua đời nhau
Nhẹ mềm sương trên cỏ
Nhưng hình như thấm cả
Vào trăm năm hồn nhau
Tháng ngày sẽ phai màu
Nắng lổ đổ nắng tắt
Người theo ngày ngủ muộn
Vùi quên nhớ... bâng khuâng!
Hoàng Hoa
_____________
Thử reply Vọng - tặng Mai...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2006 19:39:53 bởi Trầm Thi >
Dễ thương quá! Cảm ơn TT nhiều
Em không còn ngày xưa
Hoa không còn mùa cũ
Sông đã trôi sang thu
Trời chẳng xanh màu nhớ
Gió hoang ngoài bãi cỏ
Giật mình chuông chùa rơi
Mặt trời như vết nhọ
Quán cóc tiếng ai cười... Đâu đó vọng theo bâng khuâng...
LỤC BÁT LỠ LÀNG...
Vì ai rút ván sông sâu
Để ai nên nỗi qua cầu ngẩn ngơ
Vai non một gánh ơ hờ
Vì ai ai hát câu chờ đợi nhau
Cành sen quên áo bạc màu
Cho ai lặn lội bể dâu một mình
Vì ai tội tội tình tình
Để ai đứng gốc trúc xinh một đời
Ngước cao xanh hỏi ông trời
Đem tơ nhân ngãi buộc lời nợ duyên
Anh hùng chẳng phụ thuyền quyên
Sao còn cách bến để thuyền đục trong
Vườn cà vẫn tím bên song
Trầu cay một mớ ba đồng chẳng say
Giờ ai rộng bước đường mây
Còn ai gối bó đơn tay một mình...
Vì ai tội tội tình tình Cho một chiều lãng đãng...
Cảm xúc
Anh đến bên em tựa giấc mơ
Ngỡ làn gió nhẹ thoảng ơ hờ
Trái tim lỗi nhịp từ dạo ấy
Len lén đăng quang bao ý thơ
Trích đoạn: www.mai
Cảm xúc
Anh đến bên em tựa giấc mơ
Ngỡ làn gió nhẹ thoảng ơ hờ
Trái tim lỗi nhịp từ dạo ấy
Len lén đăng quang bao ý thơ
Nỗi nhớ
Len lén vào hồn nhau thuở ấy
Như là nắng nhẹ lẻn vào mây
Mây tím bất ngờ từ dạo ấy?
Từ mưa làm nỗi nhớ vơi đầy!...
Trích đoạn: Hoàng Hoa
Nỗi nhớ
Len lén vào hồn nhau thuở ấy
Như là nắng nhẹ lẻn vào mây
Mây tím bất ngờ từ dạo ấy?
Từ mưa làm nỗi nhớ vơi đầy!...
... từ xa xôi
Từ gió thấy vầng mây tím bay
Từ mưa nỗi nhớ chảy qua tay
Từ tâm thơ lại lòng trong trẻo
Từ xa xôi
thấy người về đâu đây...
Không đề
Đứng giữa chiều gió lộng
phía nào là quê hương tôi
Dẫn tôi về đâu đi chứ, cuộc đời!
Mỏi mệt đôi chân
Đắng cay thành bại
Ngoài kia bầy sẻ nâu bình yên trên mái ngói
Lạnh lẽo nụ cười
Hờ hững bàn tay
Mây ào ạt xô mây
Chùm nắng quái muộn màng ai oán
Bọt bèo ngọn gió heo may!
Đoản khúc giữa đêm
Đi về phương ấy
Tôi vẫn nhớ người
Nửa đêm chớp giật mưa rơi
Gió vật vờn tán lá
Buồn theo nước chảy mái nhà!
Chỉ một câu nói của người
đã biến ta thành xa lạ
Vết đau mãi trẻ không già
Lá rụng thành kẻ vô gia!
Tay đơn ôm tháng níu ngày
Gieo hanh hao lên những ngón gầy
Câu hát một thuở mê say
Ngủ ngoan trên môi này...
Vay trả
Em trả cho anh tình yêu lần thứ nhất
Vẫn nguyên sơ bằn bặt tím trong lòng
Không trốn chạy khi triều dâng nồng ngái
Âm thầm trầm tích vào sông
Em trả cho anh tình yêu lần thứ hai
Bằng đôi lời khách sáo
Gom góp về ánh mê say gượng gạo
Thả lên trời
theo mưa rơi rơi...
Vay trả những cuộc tình
Em còn lại gì sau tất cả đinh ninh
Một lời tội lỗi
Một câu sám hối
Một giọt muộn mằn
Rơi rớt ăn năn...
Trích đoạn: www.mai
Vay trả
Em trả cho anh tình yêu lần thứ nhất
Vẫn nguyên sơ bằn bặt tím trong lòng
Không trốn chạy khi triều dâng nồng ngái
Âm thầm trầm tích vào sông
Em trả cho anh tình yêu lần thứ hai
Bằng đôi lời khách sáo
Gom góp về ánh mê say gượng gạo
Thả lên trời
theo mưa rơi rơi...
Vay trả những cuộc tình
Em còn lại gì sau tất cả đinh ninh
Một lời tội lỗi
Một câu sám hối
Một giọt muộn mằn
Rơi rớt ăn năn...
Trả ư, người ơi?
"Tình nhận rồi làm sao trả?
Có trả lại chăng, chỉ nỗi ngậm ngùi..."*
Tình đến từ trái tim
Đi, cũng từ nơi ấy.
Muộn phiền chi...
Tình là thế,
người ơi!
________________
* Có lẽ nào
Hoàng Hoa
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: