Một chút Tiếng Lòng!
Trích đoạn: Nguyễn Hoàng
MÊ SẢNG
Lòng đau vỡ vàng
Hồn mơ bàng hoàng
Tình tôi tan hoang
Mây chiều võ vàng
Bước chân lang thang
Bước chân đi hoang
Lá vàng ngơ ngác
Đường xơ xác buồn
Hoàng hôn loạng choạng
Nét hờn thấp thoáng
Giọng buồn mênh mang
Đèn leo lét rạng
Ta như mê sảng
Mộng du… giữa đời…
Cảm ơn ghé thăm nhà của Gió và Hoàng Hoa...
Mến,
Hoàng Hoa
MỘT SÁNG CUỐI THU -Good moring! Chúc một tuần mới đến
Chiếc Cell phone chợt tỉnh giấc reo lên
…Trời đang lạnh, sắp hết rồi tháng chín
Anh ra đường nhớ mặc áo ấm thêm..
Mở cửa sổ thu tràn căn phòng nhỏ
Hương nồng nàn hoa sữa cuối đường sang
Trời không nắng, trời đìu hiu gió
Lơ lửng trên cành chưa rụng mấy hạt sương
Bước ra phố đến trường bầy trẻ nhỏ
Dung dăng cười áo trắng tóc mây
Tiếng ti vi nhà ai nghe rất rõ
Báo mùa về gió đông bắc sang đây…
Thoáng ưu tư trên bờ vai thiếu phụ
Giấc ngủ nồng còn đọng dưới bờ mi
Dăm cô gái môi trầm tìm công sở
Nét hư hao trong khoé mắt lỡ thì…
-Good morning, rùng mình đi ra phố
Mặt trời buồn đo đỏ phía đằng đông
Dăm bà mẹ đứng bên hàng xôi nóng
Gói đùm xôi làm quà sáng cho chồng..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2006 09:39:28 bởi Nguyễn Hoàng >
BUỒN VÀO ĐÔNG Buồn ai ơi! Buồn vào đông Hanh hao cơn gió lọt cô phòng Sắt se lá rụng vàng ngõ vắng Trắng cả đêm chờ chàng biết không? Ước ao ôi chao bờ môi nồng Khao khát nơi nao bờ vai rộng Đêm vắng chờ ai mà trống không Nào đâu tay anh bàn tay hồng! Hờn chi làn mi bờ môi trầm Thèm sao bàn tay nào về thăm Giá băng trong lòng bao âm thầm Mênh mang từ hồn buồn xa xăm… Thu sang… thu đi… đông đang nằm Trên giường cô phụ đông lạnh căm Đệm mút gối bông nào đủ ấm Sao người không về một lần thăm…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2006 14:28:42 bởi Nguyễn Hoàng >
NON Trăng non
Tiếc chẳng trọn đêm
Tình non
Tiêc
Chẳng nên duyên
Một lần Em non
Tiếc để nhớ thầm
Quả non Đắng cũng một lần Thử ăn… Núi non Ngàn dặm xa xăm Mà sao thương nhớ vượt trăm vạn đèo…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2006 14:27:47 bởi Nguyễn Hoàng >
GIÀ Cho tôi nhận phần tuần trăng già
Treo cái mõm gầy ngược ngọn đa
Ngó xuống nhân gian tìm thằng cuội
Hỏi bao nhiêu tuổi vẫn chưa già… Ta về hỏi lại ngài Lão Tử
Mặt tựa nhi đồng tóc trắng mây*
Trong con người ấy đâu phần trẻ
Hay chỉ trừ ra cái Đầu này! Quả già xin hãy chớ bi ai
Già vỏ nhưng mà ruột trẻ trai
Cứ đợi mùa sau thì sẽ biết
Mầm đội đất dày mọc thành cây… *Theo truyền thuyết, Lão Tử vừa sinh ra tóc đã bạc. Sau này tu luyện phép trường sinh bất lão thành tiên nhưng đầu bạc vẫn không đen được
KHÓC HOA Hoa tàn! Hoa tàn! Hoa tàn rồi! Tôi ngồi nhặt nhạnh cánh hoa rơi Thẫn thờ làm đám tang hoa ấy Buồn lắm nhưng thôi cũng gắng cười.. Ơi hỡi hồn hoa ở đâu nào Mà sao thấp thoáng nét thanh tao Mà sao dìu dịu mùi hương đất Nhớ người hoa chẳng nỡ đi sao… Ta thương tiếc quá màu tinh khiết Cánh trắng ngọc ngà mơn mởn tơ Buổi sáng lá hoa còn xanh biếc
Nay đã tả tơi chết bất ngờ…
Ta gom xác hoa vào giấy trắng Trắng nhuộm hồn hoa trắng lặng câm Ôi những đóa hoa trời ban tặng
Trắng giá lòng ta nỗi tiếc thầm…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2006 14:33:43 bởi Đuyên Hồng >
HỎI Thả vào đời
Chút cuồng si
Nhấc lên
Cả đống
Rù rì dở dang Quăng đi cả sọt
Trái ngang
Nhặt về
Một mớ lang bang rối bời Tìm vui thả tí thơ chơi
Mà sao người nỡ
Chê bôi
Hỡi người…!
CÓ NGHE CHĂNG
Trả lại em một nửa vầng trăng
Cho trời sáng như đêm rằm một thưở
Trả lại em niềm si mê nhung nhớ
Anh tung tăng như tuổi mười lăm
Những khát khao đem trả hêt trăng sao
Bao nhớ nhung cũng dìm vào quá khứ
Chôn một nửa đau buồn rơi lệ
Đề lên bia “nỗi nhớ tự lòng anh”…
Đã xa rồi thời hoa điệp uyên ương
Ta thả trôi theo dòng đời cuộn chảy Biết về xuôi, một ngày nay mai ấy
Ai là người vớt giấc mộng dở dang…
Một thời vì yêu, vì hận, đa mang
Nửa hồn mình gửi về miền tê tái
Nửa còn lại ái ân cùng thực tại
Buồn vu vơ và hư hoải đợi chờ…
Nàng có về cùng ta trọn cơn mơ
Nàng có sang khi chiều vàng nắng tắt
Nàng có đợi bên gió mưa dìu dặt
Có nhói lòng se sắt. Hỡi người xưa..!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2006 18:50:35 bởi Đuyên Hồng >
KHÔNG ĐỀ Nghe này
Những đắng cay
Em mang đổ
Cuộc trần này
Ai đó vương mang…?
Có hay
Được mất thua còn
Chỉ là trò chơi của nhân gian
Xin đừng gieo thêm những đau khổ đa đoan
Đường trần thế phũ phàng chua xót…
Xin cứ để
Cây mía kia vị ngọt
Và anh xin vài giọt nước mắt em khóc trong buổi chia ly
Nặng lòng gì với vần thơ dang dở
Đừng hứa nghe em….
Lối em về đêm rải ánh trăng lên
Dấu chân anh sẽ vùi vào quên lãng
Lời tình tự cũng như cơn gió thoảng
Mơn trớn hờ một thoáng lạnh mi ai…
Ừ thôi…
Ngày mai trời lại sáng
Anh sẽ moi từ quên lãng
Vần thơ em nằng nặng áng mây buồn….
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2006 20:29:07 bởi Nguyễn Hoàng >
Trích đoạn: Nguyễn Hoàng
NON
Trăng non
Tiếc chẳng trọn đêm
Tình non
Tiêc
Chẳng nên duyên
Một lần
Em non
Tiếc để nhớ thầm
Quả non
Đắng cũng một lần
Thử ăn…
Núi non
Ngàn dặm xa xăm
Mà sao thương nhớ vượt trăm vạn đèo…
Hữu Duyên Vô Nợ
-Trường Phi Bảo-
Trầu già
Chẳng xứng cau non
Chú già
Cháu trẻ
Duyên còn ngại e
Nụ tầm xuân
Nở sau hè
Lời yêu chạm ngõ tai nghe não nùng
Đâu người
ấp lạnh, sẽ nồng
Đâu người
em tặng yếm hồng
trăm năm
Lá vàng
Nào phải lá xanh
Tình chú với cháu
Thôi đành xót xa
Cau non chẳng xứng trầu già
Hữu duyên vô nợ thì thà chửa quen.
5- 12- 2006
EM
Thầm thì con sóng xô bờ mộng
Vỡ vàng hạt nắng chạm nguồn mơ
Ta thương, ta nhớ
Ừ, ta tiếc!
Bến gió nàng ư? Bóng lẻ chờ…
Nghiêng ngả nói cười người buông lệ
Mê chi nhân thế
Não nề mê
Trăng cứ đứng rẩy run nhòe mắt ướt
Bên cuộc tình mây cất bước đi hoang
Tình yêu lạ thoáng qua cơn gió dữ
Bao si mê ngồ ngộ ngây thơ
Mắt tít nhắm mơ hồ nghe gió thoảng
Đường mưa tan nắng gọi giọt mơ hồng
Lơ đãng hồn trên triền miên sóng
Nhếch môi cười khua động chút tình hư
Em, ừ nhỉ
Bây giờ ta chợt hiểu
Tự thiên thu
Mây vỡ mịt mù ru…
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2006 17:33:00 bởi Huyền Băng >
TIẾNG VỌNG
Tiếng vọng
Âm thầm
Từ hôm nao dội lại
Ta vì ai
Khắc khoải
Nỗi mong chờ…
Tiếng vọng đập vào cơn mê
Thức dậy
Hay là ta mơ ngủ
Tiếng vọng
Có khi nào là đủ
Cho ta nhận ra ta…
Tiếng vọng vỡ òa
Bóng ma hư ảnh
Nhạt nhòa
Ai gọi ta
Đêm lạnh
Nghe tim mình
Mành mạnh đập trong ta…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2006 22:06:24 bởi Nguyễn Hoàng >
Tế Vật
Ô hô thốt một tiếng cười
Lắng nghe trời đất vỡ mười phương đau
Gằn lòng nói chẳng nhớ đâu
Mà sao thổn thức nát nhầu bóng đêm
Nhốt lồng nỗi nhớ cuồng điên
Ừ thôi! Thêm một lần quên nữa mà
Xót xa, ấy cõi ta bà
Trái tim khốn khổ lễ là tế em!
Chiều Đông Heo may bở ngỡ Trên cành cây trơ Nắng thưa nhàn nhạt Mờ bên bến bờ Lổn nhổn mây trôi Tìm nhà bước vôi Mặt trời đỏ ối Rơi đầu non tây Tiếng nhạc trầm trầm Ầm ầm xe máy Hoàng hôn tím vẩy Con đường nhòe sương Tầm tay tình nương Ngón thon run rẩy Rét từ tay ấy Lạnh băng tay này… Một lối cây cỏ Bốn bề xác xơ Hai con tim nhỏ Tìm nhau? -Hững hờ…
Trích đoạn: Nguyễn Hoàng
Chiều Đông
Heo may bở ngỡ
Trên cành cây trơ
Nắng thưa nhàn nhạt
Mờ bên bến bờ
Lổn nhổn mây trôi
Tìm nhà bước vôi
Mặt trời đỏ ối
Rơi đầu non tây
Tiếng nhạc trầm trầm
Ầm ầm xe máy
Hoàng hôn tím vẩy
Con đường nhòe sương
Tầm tay tình nương
Ngón thon run rẩy
Rét từ tay ấy
Lạnh băng tay này…
Một lối cây cỏ
Bốn bề xác xơ
Hai con tim nhỏ
Tìm nhau?
-Hững hờ…
Bài thơ của Nguyễn Hoàng tuyệt vời quá! TQ cũng đã cảm thấy ngấm lạnh chiều Đông của Nguyễn Hoàng rồi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: