 
    
  
    
    
    
        
        
     Một chút Tiếng Lòng!
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Lời chia tay muộn màng    
   
  Sẽ không còn vần thơ nào nữa  
  Khi em đã bỏ ra đi  
  Sẽ không có gì là vô lý  
  Một ngày kia em sẽ quay về…!?  
   
  Tiễn em đi chiều nắng nhạt cuối hè  
  Thư Quán vắng từng nỗi buồn câm lặng  
  Thư Quán thương từng nỗi sầu sốt sắng  
  Thư Quán chờ trắng cả đêm thâu…  
   
  Những cuộc chia ly những mất mát tủi rầu  
  Ta đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã  
  Hãy nghe xem, chim kêu – sau vòm lá  
  Mặt trời vàng hối hả giục bình minh…!  
   
  Ngày mai bầu trời ắt hẳn lại xanh  
  Và cuộc đời vẫn mênh mông bát ngát  
  Lau giọt lệ buồn. Em ơi! Cao giọng hát  
  Vần thơ tình và nốt nhạc yêu đương…        Repost 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Nỗi buồn Thư Quán    
   
   
  Thư Quán chiều nay vắng bóng người  
  Nhớ mong! Xao xác cả lòng tôi  
  Đường xa rong ruổi người vui bạn  
  Để tứ thơ tôi nét ngậm ngùi…  
   
  Thư Quán chiều nay vắng bóng người  
  Lật dòng thơ Cũ… Nhớ người ơi  
  Người ơi! Trên nẻo đường xa ấy  
  Có biết rằng ai gọi tiếng Người…  
   
  Thư Quán chiều nay người bên người  
  Bao lời tình tứ chảy từ môi  
  Mà tôi mong lắm lời người gọi  
  Gọi tiếng thơ tôi gọi nụ cười  
   
  Thư Quán chiều nay tôi với tôi  
  Vần thơ ngắt quãng giữa dòng rồi  
  Người không về đọc thơ tôi chết  
  Hồn thơ phiêu đãng chốn người chơi…        Repost 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Về Quê  
   
  Bước về tới ngõ nắng vàng hoe  
  Chim khách đón chào ran rặng tre  
  Ngõ trước đàn gà ngơ ngác chạy  
  Sân sau lũ chó mạnh mồm khoe  
  Vàng phơi nắng đổ trên nong lúa  
  Trắng rải hoa rơi dưới mái hè  
  Nhà vắng trẻ con đi học cả  
  Túi quà nặng trĩu chẳng người bê…        Repost 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Tiếng Quê       
  Khách xa thẫn thờ đứng ngóng 
  Chiều quê diều sáo vi vu 
  Trời xanh gió bay lồng lộng 
  Mục đồng dăm đứa cười đùa… 
   
  Bóng chiều trong vắt trời xa 
  Mục đồng rút tiêu ra thổi 
  Sáo diều hòa tiếng lời ca 
  Khúc quê thiết tha mời gọi… 
   
  Tiếng ru tiếng thưa tiếng nhặt 
  Tiếng nghe réo rắt vút cao 
  Tiếng trầm tiếng buông tiếng hắt 
  Nghe như nỗi nhớ cồn cào… 
   
  Tiếng ca đi hoang chiều lạc 
  Tiếng buồn man mác mưa sa 
  Tiếng sầu nghe sao ngơ ngác 
  Tiếng yêu đằm thắm mượt mà… 
   
  Mục đồng mấy thằng nhơn nhả 
  Chiều thu mây thắm trời xa 
  Chiều qua nắng nhòa lướt  vội 
  Nhuộm vàng trên áng mây trôi… 
   
  Tiếng tiêu giữa chừng bỗng tắt 
  Đồng xa mùa gặt đang về 
  Chân đê con diều ai cất 
  Tiếng quê lại vọng bốn bề… 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Viết sau ngày chia tay       
  Nói chi sông cạn đá mòn 
  Mang tình em đếm xem còn bao nhiêu!? 
  Rất nhiều mây trắng qua đèo 
  Mây ơi nhớ thử  lời yêu hôm nào… 
   
  Đã ra đi nói được gì hơn nữa 
  Mong chờ gì người đã dứt tình xưa 
  Đêm chuyển mùa 
  Câu chia ly nói vội 
  Vàng rơi  
  Lá 
  …. ngập đường 
  Gió heo may thổi 
  Anh đi về đâu…!? 
   
  Nhắm mắt nhìn nhau lần cuối 
  Mối tình nào mà chả đớn đau 
  Trăng nhàu 
  Treo ngược trên vòm lá 
  Lả tả 
  Ánh ngân rơi… 
  Trời 
  Buốt giá 
  Đường em đi cỏ cũng mọc đầy hoa 
  Nơi anh ra 
  Sương giăng đá nhọn 
   
  Nhớ gì mà nhớ héo hon 
  Đau như thắt ruột héo hồn hả em…. 
   
   
  Em đi nhẹ êm 
  Xuyên vào anh kỷ niệm 
  Anh gói gém thương đau làm chăn nệm 
  Nằm nhâm nhi ly rượu đắng tình yêu… 
   
  Ngày hôm nao cũng có buổi chiều 
  Cuộc tình nào cũng có lần đứt đoạn 
  Em đi đi anh không hề than oán 
  Giận hờn em chi…. 
   
  Một ngày kia nếu có ghé thăm về 
  Dừng nơi xưa nghe tiếng lòng trăn thở 
  Như mây trời hoang một lần đừng bay nữa 
  Cho mưa 
  Rớt xuống đất buồn… 
   
  Ngày có dài hơn khi ta vắng em 
  Giấc ngủ cũng chập chờn kỷ niệm 
  Bao đêm 
  Ta đếm 
  Ngày em đi… 
   
  Những vần thơ xưa kia 
  Ta nhốt vào hầm kín 
  Đọc nữa chi 
  Để bịn rịn tim buồn… 
   
  Trăng trôi mây mờ sao vỡ 
  Ngày em sang ngang 
  Niềm vui đi hoang 
  Trăng không còn trẻ trăng mang tuổi già… 
   
  Người ơi! Dù có chia  xa 
  Trăng khuay vẫn nhớ non xưa quay về 
  Trời cao lồng lộng bốn bề 
  Thương non đơn lẻ trăng về với non… 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
 
   
  Hoa Súng ?  
   
  ................................ 
  Từ dạo về thăm Hà Nội  
  Chợt biết thương người đối thơ  
  Bách khoa chiều nay sôi nổi  
  Mùa hè chạm gót tay mơ ?  
  ................................ 
   
  
    
  Bài thơ anh nhớ…?          Vần thơ một thời rạo rực  
  Nụ cười tắt lúc em đi  
  Nỗi đau- chiều sâu hạnh phúc  
  Ngút ngàn một khúc tình si  
   
  Chiều tàn bên hè xuống vội  
  Chờ em anh mỏi mắt rồi  
  Nụ hôn một ngày nông nổi  
  Không lấp đầy nỗi đơn côi  
   
  Từ khi em xa Hà Nội  
  Anh ngồi mỏi bút làm thơ  
  Nhớ thương gửi vào trang vở  
  Ngày xưa… hay… cả bây giờ…  
   
  Thương đường em qua vất vả  
  Nắng mưa tàn tạ xuân thì  
  Ghét lắm từng trưa nắng đổ  
  Duyên nồng em có lặn đi..!*  
   
  Người đâu sao mà lỳ thế  
  Chẳng thèm post một bài thơ  
  Lẽ nào chết rồi nỗi nhớ  
  Hay ai đã giết hồn Thy…?  
   
  Buồn rầu ngầu đen trang Nét  
  Em tận nơi nao có chờ  
  Bài thơ chút lòng anh viết  
  Mộng vàng một thưở Bách Khoa….            *người đen duyên lặn vào trong (ca dao)        Repost 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Này đây 
   
  Này đây mảnh vỡ 
  Mối tình của em 
  Ta mang thả hết 
  Xuống dòng sông quên 
   
  Đây lời hứa hão  
  Ta buộc cánh chim 
  Vứt vào trời bão 
  Cho lòng lặng im 
   
  Này đây nỗi nhớ 
  Ta vay từ em 
  Mang ra trả hết 
  Một thời mộng mơ 
   
  Này đây mong đợi 
  Này đây ngóng chờ 
  Chất lên ta đốt 
  Cho Tình thành tro…! 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
Về Quê  
   
  Bước về tới ngõ nắng vàng hoe  
  Chim khách đón chào ran rặng tre  
  Ngõ trước đàn gà ngơ ngác chạy  
  Sân sau lũ chó mạnh mồm khoe  
  Vàng phơi nắng đổ trên nong lúa  
  Trắng rải hoa rơi dưới mái hè  
  Nhà vắng trẻ con đi học cả  
  Túi quà nặng trĩu chẳng người bê…  
   
  Repost  
   
  _____________________________ 
   
  Nguyễn - Hoàng 
            Cho N về thăm quê NGUYỄN HOÀNG với nhé    
  TRƯA HẠ      
Xóm làng nhoè nắng hạ 
  Hương lúa đồng bay xa 
  Giữa trưa tiếng gà gáy 
  Nghe thổn thức lòng ta.      ĐVN 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Chào Kim Giang + Một Tỷ Phu! Một nick thật ấn tượng!?  
  Quậy nhà MTP tý nhá...  
   
  EM VÀ TA  
   
  Em là thi sĩ lơ lẳng quá  
  Gặp gỡ ai ai cũng đưa tình  
  Ta gã quê mùa ghê cợt nhả  
  Cả đời yêu một bóng trăng thanh  
   
  Em viết thơ tuôn như suối chảy  
  Mềm như dáng liễu thoáng như mây  
  Thơ ta mộc mạc như đất ấy  
  Lầm lũi đêm ngày nuôi cỏ cây  
   
  Ta em hai kẻ xa lạ quá  
  Ở cạnh nhà nhau chẳng dám gần  
  Ngõ em ong bướm bay lơi lả  
  Đêm ngày tài tử gọi giai nhân  
   
  Thôi! Ta trở về bên hồ nước  
  Chờ đợi trăng vàng ngắm ánh ngân  
  Ta gã quê mùa ưa thanh tĩnh  
  Quanh năm chỉ có một chị Hằng..  
   
  Nguyễn - Hoàng  
   
  * Tri Kỷ - Tỷ Phú - Kim Giang trình Nguyễn Hoàng nè: 
   
  ANH À 
   
  Anh! Chân chưa vào ngõ nhỏ 
  Anh đã bỏ đi rồi... 
  Láng giềng sao nỡ xa xôi 
   
  Em, gốc gái quê xưa cũ một thời 
  Rau vườn cỏ nội 
  Tập tành đô hội dong chơi 
  Thấy đèn thơ giăng đã ngớ người... 
   
  Hãy bảo khuyên...anh chớ trách cười: 
  Thơ gì, dải yếm buông lơi 
  Thế là anh ghét em rồi!!! 
   
  Đến thế thì thôi...! 
  Anh ơi chỉ là thơ, đong đưa mây gió sao trời 
  Ở ngoài đời bao giờ cho gặp 
  Người Nam kẻ Bắc 
  Ngàn trùng xa lắc xa lơ 
  Dẫu có ngẩn ngơ 
  Ai đã biết ai tự bấy đến giờ... 
   
  Mà tình thơ như đã vượt biển bờ. 
   
  Kim Giang 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Ghi chép trong quán bia 
   
   
  Trời đất say sưa chẳng biết gì 
  Bia hơi nhậu đã, sầu vơi đi 
  Nhậu cho quên cả đời lao khổ 
  Nhậu cho bạc bẽo chẳng lối về… 
   
  Quán bia chiều hè nắng khát 
  Ta ngồi nhấp nháp vài ly 
  Bàn kia mấy thằng bốp chát 
  Tranh đua uống giỏi hay lỳ… 
   
  Góc nọ có ông tóc bạc 
  Gặm vài hạt lạc nghĩ suy 
  Đời người đam mê kiếm chác 
  Đến tuổi lai hy còn gì!? 
   
  Bàn bên mấy thằng khoe nhẽ 
  Dân sành! Ngửa cổ cạn đi 
  Sá gì mấy đồng bạc lẻ 
  Không say thề chẳng bước về… 
   
  Những két bia bom lạnh lẽo 
  Đổ vào những cuống họng khô 
  Trời hè nóng khô nắng héo 
  Mang vô, bia nữa, dô… dô…! 
   
  Góc kia mấy gã phu đường 
  Quẹt mồm thèm thêm cốc nữa 
  Giọt bia hay mồ hôi đổ 
  Lổ loang trên mảnh áo thô… 
   
  Mấy bà bán vé số dạo 
  Gạ gẫm dăm kẻ hám may 
  Mấy thằng đánh giày nhốn nháo 
  Chào mời đám mặt đỏ gay… 
   
  Có kẻ mặt mày phúng phính 
  Giơ cốc vẫy tay ra oai 
  Nhiều gã còng lưng xu nịnh 
  Xếp nhậu tài hơn trai choai…! 
   
  Bia đổ vào mồm ồng ộc 
  Cốc xếp trên bàn chồng chất 
  Trả tiền lắm kẻ buồn thiu 
  Say sưa nhiều thằng lất ngất… 
   
  Quán bia hay quán cuộc đời 
  Mỗi lần ngồi xuống lòng khơi khơi buồn…       
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              
 
  Người dưng  
   
   
  Vô duyên  
  Nên nhớ  
  Người dưng 
      Nhớ người dưng 
  *   Một lần tôi hỏi người dưng 
  Sao điều gì cứ ngập ngừng trên môi 
  Nhiều lần định nói lại thôi 
  Người dưng sao cứ mím môi gượng cười 
   
  Người dưng thân thiết kia ơi  
  Lại đây để nói một lời tri âm 
  Đừng như gió thổi lạnh câm 
  Đừng làm ngọn gió rì rầm mãi thương 
   
  Đừng làm tan vỡ giọt sương 
  Như là nắng hạ bên đường vu vơ 
  Đừng làm dang dở vần thơ  
  Người dưng như vậy dại khờ biết không  
   
  Người dưng trong một giấc mơ 
  Người dưng có biết bây giờ nhớ ai  
  Nhớ người dưng - liệu có sai 
  Mà sao mỗi sớm ban mai nhớ thầm 
   
  Người dưng có nhớ vậy không 
  Người dưng có nhớ nắng hồng buổi mai .? 
   
   
  *HN 
  Lạc vào vườn thơ của Nguyễn Hoàng 
  Quên mất thời gian đã vụt ngang 
  Giật mình ngoảng mặt thu đã xang 
  Đọc xong một hồi rồi chợt thấy 
  Thẫn thờ ơ lạ sao vội mang   
  
   
  *Chào anh H  bữa nay Comay ghé nhà anh chơi .. có ai ở nhà không  có khách nè.. mau về mang kẹo bánh tiếp khách nha  chúc chủ nhà luôn vui vẻ - trẻ mãi không già  - thi ca nở hoa...!
  chúc chủ nhà luôn vui vẻ - trẻ mãi không già  - thi ca nở hoa...!  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2006 13:19:21 bởi comaychieuthu >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Xin cám ơn Comaychieuthu đã vào thăm trang thơ và có quà để lại... Chúc bạn mọi sự chiều theo ý muốn..! 
  Mong gặp lại bạn trong trang nhà...!    
  NgH      
Cỏ May    
   
   
  Một thời ta ghét cỏ may  
  Chăn trâu đuổi bắt bám đầy tuổi xanh  
  Cỏ may cứ mọc lanh chanh  
  Theo ta đi học loanh quanh đường làng  
   
  Từ ngày ta hám văn chương  
  Cỏ may bỗng hóa thương thương thế nào  
  Có nường kết cỏ ước ao  
  Có anh bứt cỏ để trao lời thề  
   
  Cỏ may vẫn tím chân đê  
  Mà ta chẳng thể về quê một lần…
      Repost 
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2006 21:22:26 bởi Nguyễn Hoàng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Chữ Trinh    
   
   
  Hôm rồi áo yếm ai bay  
  Để anh mắc cỡ đỏ gay mặt mày  
  Biết ai người trả mà hay  
  Thôi thì giữ lại của này làm duyên…!  
   
  Sông trăng bến mát bên thuyền  
  Xõa đầu buông áo tắm tiên một nàng  
  Có người chết đứng ngỡ ngàng  
  Chôn chân dưới ánh trăng vàng đê mê…  
   
  Trưa hè em hóng gió về  
  Em nơi yếm thắm bên kia vườn nhà  
  Đầu đường anh chợt ghé qua  
  Cứ ngơ ngẩn mãi cái tòa thiên nhiên…  
   
  Vu quy mẹ chọn rể hiền  
  Thôi… anh mang trả cái duyên một thời  
  Thẹn thùng đỏ mặt em cười  
  Chữ trinh anh đã nhận rồi… còn đâu… !
      Repost 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NGẨM CẢNH 
   
   
  Núi hận dưới trăng đứng cúi đầu 
  Nước trào ọc ạch tận khe sâu 
  Chùa buông chuông điểm vang đêm vắng 
  Gió vút thông hờn rợn vó câu 
  Loang lổ mây hoang lòng lạnh lẽo 
  Bàng hoàng sao lạc dạ thương đau 
  Non sông một thuở đâu còn nữa 
  Cố quận! Trời ơi! Mỏi mắt sầu…      Repost 
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Biệt Ly 
   
  Người đi không nói lời tiễn biệt 
  Người đứng nhìn theo biếc mắt rầu 
  Trùng dương vời vợi mầu xanh biếc 
  Một chiếc tàu đi về xứ nao… 
   
  Sóng tung bọt trắng tàu xa bến 
  Biển động khói mờ mây âm u 
  Một hồi còi rú buồn ủ rũ 
  Tiếng vọng tan vào giữa hư vô… 
   
  Người đi ngơ ngác nhìn mây lạ 
  Bốn phương mờ mịt bóng trời xa 
  Cố quận bờ xưa người đứng ngóng 
  Bóng cũ mờ dần theo gió mưa… 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: