Một chút Tiếng Lòng!
Bên trang thơ viết dở
Ngày quen nhau bắt đầu từ mùa Mưa
Rồi lỡ mến nick mang tên mùa Hạ
Hè đến thu qua phượng hồng, lá úa
Mà đông về ngỡ bặt tin xa…
Nỗi nhớ nhung cứ chực nhảy xồ ra
Niềm mong đợi ùa vào câu thơ dở
Thơ cho em là một hè nắng lửa
Thơ cho mình mùa úa lá sang đông
Hương cuối thu đượm đến nao lòng
Từng trang Web cũng nồng nàn thương nhớ
Em đã đi xa để mặc vần thơ dở
Cho bao người hoá đá thẫn thờ trông
Những tứ thơ tươi thắm mát hồng
Đã ra đi không còn quay về nữa
Hay Người Thơ đã tìm miền đất hứa
Vui duyên mình quên cả hẹn ước xưa…
Mẹ Trước mặt biển thấy mình nông cạn
Lên máy bay mới biết trời cao
Dẫu đi hết năm châu bốn bể
Trước mẹ hiền bỗng nhỏ bé làm sao
Đứng trước biển thấy đời sóng gió
Ngồi trên mây đầy phấp phỏng lo âu
Phút yếu mềm con sà vào lòng mẹ
Thấy cuộc đời bỗng êm ấm biết bao
Là Tôi Là tôi
Con thú lang thang
Tìm vui
Thả bước Địa Đàng ngắm trăng
Là tôi
Một ngọn gió hoang
Chán đời chật hẹp
Giũ lòng biển xa
Là tôi
Là một hồn ma
Chê ngày đen bạc
Đêm ra ghẹo tình
Là tôi
Một bóng một hình
Có không
Không có
Ngông nghênh thả lời
ĐÊM THU Chàng xem! Ngoài xa lá rơi đầy
Biết không hương nồng men thu say
Thấy chăng võ vàng trăng thu gầy
Chàng ơi đêm nay chàng về đây…
Hư hao thoáng buồn trên mi này
Uớc ao giọt buồn ướt mắt cay
Chàng đâu cho lòng ta theo chàng
Khát khao cùng chàng làm chim bay
Đêm thu bên song mong chàng về
Nhìn sao đầy trời rơi ngoài kia
Từng ngôi sao băng, chàng ơi kìa
Ngôi nào tìm em? Chàng có nghe!
Đêm thu mờ sương buồn vương tơ
Mây thu hững hờ trôi dật dờ
Gió hoang lững lờ thổi vu vơ
Tình lang! Em chờ đêm nhạt mờ… r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2006 10:07:26 bởi Huyền Băng >
Tiếng Chó Nhớ tiếng con chó tru
Trong rừng âm u tối
Nhớ tiếng con chó gọi
Mùa động đực chó ơi!
Tiếng chó sủa quê tôi
Báo xóm ngoài kẻ trộm
Chó rôm ran xóm dưới
Như là sủa ma trơi
Bây chừ về quê tôi
Lặng im không tiếng chó
Mồng một hay đoan ngọ
Mùi riềng cầy khắp nơi
Chó nơi nao chó hỡi
Về vẫy đuôi với người
Hay chó ham đất phố
Về Nhật Tân cả rồi
P/s: Nhật Tân: Phố đặc sản Gâu Gâu ở Hà Nội
BẢN NGÃ Bản ngã của những thằng điên
Là chẳng cần gì phải tỉnh
Là không lo gì suy tính
Đi về lên xuống hồn nhiên
Bản ngã của người kẻ chợ
Quanh năm chỉ một chữ Tiền
Suốt ngày chỉ lo bán hớ
Dùng dằng mất được là trên
Cười cho người xưng thi sĩ
Quanh năm mộng mị vần thơ
Nhớ thương gieo vào câu chữ
Hanh hao một chút mộng hờ
Cuộc sống chỉ thích một mình
Bản ngã của người tự chủ
Mất được cũng là nhẹ tênh
Sống chểt coi như giấc ngủ
Bản ngã của loài muông thú
Suốt đời chỉ thích tự do
Thản nhiên giữa rừng đứng hú
Non xanh đất biếc là nhà… Repost
Cạnh Thu
Cạnh mùa thu nỗi nhớ
Tím khung trời mộng mơ
Cạnh bờ sông sóng vỗ
Xô thuyền ra xa bờ
Chiều rơi một nỗi buồn
Đậu trên bông hồng trắng
Gió đưa chút bàng hoàng
Vỡ vàng từng hạt nắng
Bao la sầu lằng lặng
Lắng cặn lòng thê lương
Đường xưa giờ hoang vắng
Mộng vỡ tàn bên song
Hoàng hôn vò võ mong
Chiều thu xưa trở lại
Đã nghe mùi ngai ngái
Chút hương nào đầu đông
Sắt se lòng quằn quại
Ai còn chờ mà mong
Tiếng thu sao bải hoải
Sầu u hoài miên man..
Chiều qua phố cũ
Đây cột đèn mong chờ
Nhớ ai mờ mờ sáng
Này gốc cây phượng vắng
Xù xì buồn ngu ngơ
Vỡ rồi một cơn mơ
Còn chi đâu để đợi
Dấu chân xưa trên sỏi
Rêu xanh màu thời gian
Dòng đời trôi vội vã
Ký ức nhoà hoang sơ
Bóng hình xưa lạ quá
Vẫn y nguyên chẳng mờ
Xưa một mùa lá đổ
Tiễn em vào chiều đông
Nắng xưa không còn lửa
Bóng người mơ theo chồng
Chiều đi qua phố cũ
Cây xưa buồn xác xơ
Một gã khờ đứng đó
Tiếc gì mà ngẩn ngơ…
MỘT CÕI ĐỜI RIÊNG
Một cõi đời riêng chừ đã mất
Em xa mây bạc lạc trời hoang
Em đi nắng lịm chiều vàng tắt
Hoa rụng hiên mưa lá úa vàng
Bến cũ giờ người sang vội vã
Thuyền xưa nghiêng xác chết bờ xa
Người qua lối mới cười buông thả
Hư ảnh đời hoa mộng nhạt nhoà
Một mảnh trời mơ giờ hiu hắt
Xám màu thất vọng bóng cô liêu
Những đêm ác mộng tim lạnh ngắt
Người về cợt nhả chút lời yêu
Một cõi đời riêng tôi đã mất
Người qua rơi rụng đám mây chiều
Ta thả lòng ta bay cho khuất
Những gì hư ảo tiếng thương yêu!
Bóng chiều nay Bóng chiều qua xin gửi về bên ấy
Mái tranh nghèo hương ấm tuổi thơ
Có một người em bên bậu cửa
Mỏi mắt chờ như tự ngàn xưa…
Nặng trĩu vai niềm yêu và nỗi nhớ
Làn khói chiều hong ấm mái nhà quê
Anh nhớ lắm những chiều tan lớp ấy
Theo chân em ta một lối đi về…
Anh đã lớn? Không! Vẫn còn nhỏ bé
Mối tình si như thể tuổi đôi mươi
Mắt em gió thơ em là mưa bão
Xoáy cuộn anh trong cơn lốc cuộc đời
Bóng chiều đi xin gửi về nơi đó
Nỗi lòng anh theo hương gió mây trôi
Em có thấy vầng mây hồng sắc đỏ
Cả tâm tình anh nhớ đó. Em ơi!
HOÀI NIỆM
Mây hoang đưa nắng qua thềm
Miếng trầu cánh phượng ai têm khô rồi…
Con đường ngõ vắng nhà tôi
Bước chân hoang lẻ đóm rơi ngập vườn….
Nghe như từng trận mưa tuôn
Đường trơn não ruột khúc buồn chia ly…
Đầu đường cái giếng em về
Xưa hoa gạo đỏ lập loè cả thôn…
Bận gì một thúng xôi ngon
Mà sao nỡ để trăng non một mình...
Ầu ơi... vọng tiếng ru tình
Trăng phơi trắng cả sân đình, ao sen....
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2006 11:58:49 bởi diên vỹ >
CHUYỆN TÌNH
Vui buồn cợt nhả vần thơ
Bỏ vài câu chữ vu vơ buông lời
Rồi xem thơ ấy có người
Cười thầm trong bụng rõ loài… Vô duyên
Chuyện người ván đã đóng thuyền
Luyến thương một chữ hão huyền ước mong
Nặng lòng cả khối đèo bòng
Đong đưa rồi vướng vào vòng quẩn quanh…
Rành rành đau ả khổ anh
Xanh xao cả giấc mộng hành giữa đêm
Niềm thương nỗi nhớ không tên
Bên trời phương ấy lửa đèn tối chăng
Chẳng hay đằng ấy phải lòng
Nắng mưa thờ thẫn bên song đứng chờ
Thơ người vàng mộng êm mơ
Thơ người gió lửa bão vừa mới qua
Mà ta thì cứ ngẩn ngơ
Nhớ người hay nhớ vần thơ hỡi người!
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2006 11:57:27 bởi diên vỹ >
PHẢI CHI
Phải chi đừng nhớ tên em
Thơ anh đã đỡ đảo điên câu từ
Phải chi đừng có mộng mơ
Ta đâu thành kẻ sống thừa bên nhau
Phải chi đừng có ước ao
Giữa đường chỉ một câu chào rồi xong
Đũa thần đừng có mơ hoang
Lỡ làng cả chuyến đò sang một ngày…
Phải chi mơ ước chợt bay
Em đừng nhung nhớ đọa đày lòng anh
Thà đành hóa kiếp cỏ xanh
Thà đành làm ánh trăng thanh giữa trời…
Người ơi! Xin chớ thả lời
Phải chi bên đó là người hữu duyên
Giữa đường gặp mặt xin quên
Tình thơ hỏi có thắm bền được lâu…
Phải chi dò được lòng nhau
Phải chi biết được biển sâu chung tình
Phải chi em mãi lặng im
Com tim anh đã lim dim ngủ vùi…
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2006 16:33:46 bởi Huyền Băng >
MÊ SẢNG
Lòng đau vỡ vàng
Hồn mơ bàng hoàng
Tình tôi tan hoang
Mây chiều võ vàng
Bước chân lang thang
Bước chân đi hoang
Lá vàng ngơ ngác
Đường xơ xác buồn
Hoàng hôn loạng choạng
Nét hờn thấp thoáng
Giọng buồn mênh mang
Đèn leo lét rạng
Ta như mê sảng
Mộng du… giữa đời…
Trích đoạn: Nguyễn Hoàng
BẢN NGÃ
Bản ngã của những thằng điên
Là chẳng cần gì phải tỉnh
Là không lo gì suy tính
Đi về lên xuống hồn nhiên
Bản ngã của người kẻ chợ
Quanh năm chỉ một chữ Tiền
Suốt ngày chỉ lo bán hớ
Dùng dằng mất được là trên
Cười cho người xưng thi sĩ
Quanh năm mộng mị vần thơ
Nhớ thương gieo vào câu chữ
Hanh hao một chút mộng hờ
Cuộc sống chỉ thích một mình
Bản ngã của người tự chủ
Mất được cũng là nhẹ tênh
Sống chểt coi như giấc ngủ
Bản ngã của loài muông thú
Suốt đời chỉ thích tự do
Thản nhiên giữa rừng đứng hú
Non xanh đất biếc là nhà…
Repost
Hiện tượng thì nhiều mà bản ngã là duy nhất... Tâm của sự vật phải chăng là rỗng không? Nhỏ nhất của sự vật là nguyên tử... Cấu tạo nguyên tử thế nào? Cái gì nhỏ hơn nguyên tử trong nguyên tử? Vẫn là rỗng không đến trớ trêu...
Rốt cục kẻ điên chẳng khác kẻ tự chủ,... đó là cái đẹp muôn hình muôn vẻ của vũ trụ... Sự sắp xếp có trật tự của Thượng Đế... Đại Ngã duy nhất của thế giới...
HH thích câu nói của Herman Hesse: "Dù bị đau đớn quằn quại tôi vẫn tha thiết yêu thương trần gian điên dại này!"
Đời ai "tỉnh" - ai "điên"? Nhà tu cho rằng thế nhân điên, thế nhân cho nhà tu điên... Ai tỉnh? Công án "Phướng động hay gió động"? Hay! "Tâm động!" Tâm phân biệt sinh thế giới muôn trùng sắc màu...
Cảm ngữ dài dòng, chúc vui với thơ văn và cảm xúc với thế giới đa sắc!
Thân mến,
Hoàng Hoa
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: