MỘT THỜI HOA PHƯỢNG ĐỎ
Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 32 của 41 trang, bài viết từ 466 đến 480 trên tổng số 604 bài trong đề mục
HOA HUYỀN 09.07.2008 12:54:55 (permalink)
0
NỖI LÒNG CHA MẸ


Một lời xin được sẻ chia
Tấm lòng người làm cha mẹ
Làm con bao giờ cũng bé
Mới hay cái nợ đồng lần

Có khi con chỉ xước chân
Mẹ, cha đã lo cuống quýt
Lúc nhỏ lo ăn nhiều, ít
Lớn khôn gả vợ, cưới chồng

Mẹ ví như nguồn suối sông
Đời bảo Cha như núi thái
Con ơi! khắc ghi phải trái
Học ăn, học nói nên người

Hãy hiểu cho lòng cha, mẹ
Vì con dẫu có nhọc nhằn
Bán nhà... lo con ăn học
Sẵn lòng vượt mọi khó khăn

Con đang ở nơi đất khách
Tiêu pha từng cắc từng đồng
Mồ hôi chảy dài lưng mẹ...
Mong bằng "thạc sĩ" cha trông

Nuôi con ai tính kể công ?
Nhắc con đôi điều như thế
Ở đâu? chân trời góc bể
Biết nghe con sớm lên người

Hoahuyen
09.7.2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2008 13:26:25 bởi HOA HUYỀN >
HOA HUYỀN 09.07.2008 13:06:08 (permalink)
0


GIỖ ÔNG NGOẠI



Đã năm năm, về nơi miền cực lạc
Ông xa bà, xa các cháu, xa con
Hôm nay giỗ toàn gia về đông đủ
Bao bạn bè, đồng đội viếng thăm ông

Nén nhang thơm nhớ lại ngày gian khổ
Dám hy sinh, theo Đảng, Bác... vì dân
Suốt cả đời dốc toàn tâm cống hiến
Phút quy tiên trong màu áo Hải Quân

Chuẩn đô đốc kiệm cần trung liêm chính
Với anh em, đồng đội sống chân thành
Với vợ con thủy chung đầy trách nhiệm
Tấm gương trong tỏa mát rợp màu xanh

 
Nơi chín suối ông yên lòng ngơi nghỉ
Bà và con, cháu chắt nhớ ơn ông
Toàn gia tộc, anh chị em đồng đội
Vẫn thường xuyên tưởng nhớ nén hương lòng

Tuổi thanh xuân nơi chiến trường xung trận
Suốt cuộc đời binh nghiệp chốn xông pha 
Ngày đưa tiễn ông về nơi cực lạc
Khói nhang bay ngào ngạt 
ngát hương hoa

Hoahuyen
10.7.2008
















Một bài viết của Nhà báo Phan Hoàng về
Ông Ngoại của các cháu Hương Giang - Đào Ngọc Minh
( Trong Quansuvn.net)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2008 23:19:58 bởi HOA HUYỀN >
HOA HUYỀN 10.07.2008 18:38:20 (permalink)
0


Nét phác họa chân dung
Anh LÂM TẺN CUÔI

Nét phác họa chân dung lưu kỷ niệm
Một người anh minh mẫn mến yêu đời
Chân tay liệt nhưng "đầu" luôn khỏe mạnh
Xứng tài danh công tử(*) chốn ăn chơi!

Kinh doanh giỏi âm thầm yêu mãnh liệt
Đã thương ai có chết cũng không rời
Bầu máu nóng chảy hoài trong huyết quản
Có tâm hồn lãng mạn chẳng hề vơi

Sống chung thủy với anh em bè bạn
Có tấm lòng cao thượng sướng là chơi
Khá tế nhị trong đối nhân xử thế
Không ba hoa chau chuốt lúc buông lời

Gốc người hoa mấy đời trên đất Bạc
Ngoài năm mươi sự nghiệp cuộc đời anh
Lưu dấu ấn...
vượt lên trên số phận
Một nhà thơ, một d
oanh nghiệp tài danh

Kính tặng anh LÂM TẺN CUÔI
Hoahuyen
09.7.2008

(*) Công tử Bạc Liêu huyền thoại

Mời các bạn xem tiếp một bài cùng đề tài
ANH LÂM TẺN CUÔI




ANH LÂM TẺN CUÔI


Chân bại liệt từ khi còn rất nhỏ
Lâm Tẻn Cuôi có họ... người hoa

Kinh doanh giỏi,
khiếu thơ ca...
"Về miền hoa nắng" 
"Cuồng ca ngày về"

"Ngược chiều nỗi nhớ" đam mê
"Đêm trăng" "Cô giáo trường quê" ngỡ ngàng


"Lá đủng đỉnh"
"Mai vàng"
nắng rộ

"Đêm nghe bài dạ cổ" hoài lang
"Trái tim năm cũ" đa mang
"Chiều bâng khuâng" nhớ, đôi đàng chia ly

"Người về" "Thoáng mộng Trương Chi"
Bạc Liêu công tử ở đi dùng dằng



CUỘC ĐỜI ANH

Gốc gác người hoa, sống Bạc Liêu
Nụ cười giản dị chẳng hề kiêu
Chân tay bại liệt(*) hăng hoạt động
Trí óc thông minh hiểu biết nhiều
Rất giỏi kinh doanh bè bạn quý
Đa tài thi phú chị, em yêu
Tấm lòng cao thượng say từ thiện
Tuổi tác hoàng hôn chớm xế chiều

Hoahuyen thân kính tặng anh

(*) Anh bị bạo bệnh và liệt hai chân, một tay ngay từ khi còn rất nhỏ ( hiện nay anh thường xuyên phải ngồi xe lăn )

 




(Xem tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2008 23:21:19 bởi HOA HUYỀN >
HOA HUYỀN 14.07.2008 23:10:35 (permalink)
0
NỢ DUYÊN

Lênh đênh một kiếp bể dâu
Nợ duyên chỉ muốn bên nhau... cuối đời
Ân tình sau trước đầy vơi
Không gian xa cách rối bời ruột gan

Đớn đau lòng dạ nát tan
Hẩm duyên thiu phận trái ngang tơ vò
Thương em phận gái thân cò
Long đong lận đận âu lo một mình

Đã từng trải lắm nhục vinh
Biết bao cay đắng ân tình xót xa
Cuối đời mộng giấc mơ hoa
Kiếp sau ta mãi sẽ là của nhau

Hoahuyen
14.7.2008
____________________________________
Trái tim em
Nhạc : Hoàng Đình Quang
Lời thơ : Hoàng Thanh Trang
Hòa âm : NS Trịnh Ngọc Tân
Ca sĩ  thể hiện : Phương Đông






Một thời đã xa





<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2008 23:25:47 bởi HOA HUYỀN >
HOA HUYỀN 15.07.2008 19:45:37 (permalink)
0
 Tư tưởng chỉ đạo lớn nhất về biển đảo chính là lời dạy của Bác Hồ năm 1961 "Ngày trước, ta  chỉ có đêm và rừng. Ngày nay ta có ngày, có trời, có biển... bờ biển ta dài, tươi đẹp, ta phải biết giữ gìn lấy nó"[1].
Lời dạy của Bác đã khẳng định chủ quyền trọn vẹn của Tổ quốc ta bao gồm cả vùng đất, vùng trời, vùng biển; khẳng định vị trí chiến lược của biển nước ta cả về kinh tế lẫn an ninh quốc phòng và nhiệm vụ giữ biển là nhiệm vụ thiêng liêng của toàn dân tộc, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác
.





[1] Lời Chủ tịch Hồ Chí Minh nói với cán bộ, chiến  sĩ  Hải Quân, ngày 15 tháng 3 năm 1961.
Hoahuyen xin chuyển ý tứ đó thành một bài thơ:

Lời Bác dặn

Ngày trước ta chỉ có rừng
Và đêm âm u tăm tối
Con đường quanh co lầy lội
Lầm than đói khổ rủi may

Ngày nay ta đã có ngày
Đất trời biển rộng bao la
Bờ biển ta dài tươi đẹp
Non sông gấm vóc tựa hoa

Bác dặn giữ gìn lấy nó
Bình yên bờ cõi sơn hà
Mỗi người con dân đất Việt
Khắc ghi lời của ông cha


" Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư."(*)


Đất này đổ xương, đổ máu
Của bao thế hệ... vua hùng
Bác cùng cháu con gìn giữ (**)
Một lòng đoàn kết thủy chung

Kết liên một chữ tâm đồng
Cùng nhau tạo đà, chuyển thế
Sánh ngang năm châu bốn bể
Trí tâm tần đức như người

Tôi anh con dân nước Việt
Tóc đen, máu đỏ, da vàng
Ông cha giao từng tấc đất
Đồng lòng gìn giữ giang san

Hoahuyen
14.7.2008




(*) Bài thơ bất hủ của Lý Thường Kiệt ( Vào năm 1077, hơn 30 vạn quân Tống do Quách Quỳ chỉ huy xâm lược Đại Việt (Việt Nam). Lý Thường Kiệt lập phòng tuyến tại sông Như Nguyệt (sông Cầu) để chặn địch. Quân của Quách Quỳ đánh đến sông Như Nguyệt thì bị chặn. Nhiều trận quyết chiến ác liệt đã xảy ra tại đây nhưng quân Tống không sao vượt được phòng tuyến Như Nguyệt, đành đóng trại chờ viện binh. Đang đêm, Lý Thường Kiệt cho người vào đền thờ Trương Hống, Trương Hát ở phía nam bờ sông Như Nguyệt, giả làm thần đọc vang bài thơ trên. Nhờ thế tinh thần binh sĩ lên rất cao. Lý Thường Kiệt liền cho quân vượt sông, tổ chức một trận quyết chiến, đánh thẳng vào trại giặc. Phần vì bất ngờ, phần vì sĩ khí quân Việt đang lên, quân Tống chống đỡ yếu ớt, số bị chết, bị thương đã hơn quá nửa. Lý Thường Kiệt liền cho người sang nghị hòa, mở đường cho quân Tống rút quân về nước, giành lại giang sơn, giữ vững bờ cõi Đại Việt.

Thiên thư mà bài thơ này nhắc đến chính là sách "Thượng thư" hay "Kinh thư" (là bản "Thượng thư" mà Khổng Tử đã san định). Trong "Thượng thư đại truyện" có kể về Việt Thường Thị giao hảo với nhà Chu, cống chim Trĩ.

Tiền nhân Việt Nam từ đó khẳng định Việt và Hoa là hai xứ khác nhau, hai đất nước khác nhau. Tuy nhiên bài thơ này chưa nêu bật được tinh thần quốc gia, mà chỉ mới xem Nam quốc sơn hà là của Nam đế. Nhưng bất luận thế nào thì bài thơ cũng được xem là bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên của nước Việt Nam.

(**)Câu nói này là lời căn dặn của Bác với cán bộ, chiến sĩ Đại đoàn 308, đơn vị được giao nhiệm vụ tiếp quản thủ đô vào đầu tháng 10/1954. Nó là lời di huấn thiêng liêng, ngắn gọn, dễ hiểu, dễ thuộc, giản đơn nhưng lại là một chân lý của các thế hệ người Việt Nam.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2008 19:54:25 bởi HOA HUYỀN >
HOA HUYỀN 17.07.2008 18:16:28 (permalink)
0


TỰ NHẠO MÌNH
 
loa... loa... loa...

Xin bố cáo cùng bàn dân thiên hạ
Ai chưa tin thì cứ việc hoài nghi
Có một gã ngoài năm mươi tre trẻ
Xếp hàng "dê" bậc cụ nhất, không nhì

Hắn biệt danh có tên hoa lãng tử
Miệng ngọt ngào như mật mía đấy em ơi!
Dính phải lão lăn quay không kịp ngáp
Cứ ngu ngơ là chết chứ chẳng chơi !

Khá ghê gớm ba miền đều tán tỉnh
Khắp năm châu đưa đẩy giọng à ơi!
Ai bản lĩnh hắn co vòi... cưa cẩm
Ai cả tin xa ngã thế là... toi

Mới mấy tháng âm thầm gây bốn án
Xuống bạc Liêu ghẹo sáu đại tiểu thư
Ra Nha Trang suýt nữa bị ninh nhừ
Về xứ Vũng đòi râu ngô Tùng Bách

Trẻ lẫn già ai cho, không làm phách
Rất tự nhiên theo tiếng gọi con tim
Khốn khổ nỗi miệng mồm to tiếng thế
Trên huênh hoang nhưng dưới "cúm"... đành im

Vui thì có nhưng mà... vô tích sự
Chị em la lãng xẹt lão huyền hoa
Miệng méo xệch... cười tươi thôi đành vậy
Bốn phương trời xin lần nữa... loa... loa

loa... loa... loa...

Hoahuyen
14.7.2008


Chú Cuội mang nhóm máu "d"


#471
    HOA HUYỀN 21.07.2008 00:24:33 (permalink)
    0
    Nhân kỷ niệm 61 năm ngày TBLS (27.7.1947 - 27.7.2008) Sáng 19.7.2008 Hoahuyen cùng với đoàn cán bộ Hội CCBVN Quận I xuống thăm, tặng quà Đoàn an dưỡng thương binh nặng Long Hải ( hầu hết anh em ở đây đều phải di chuyển bằng xe lăn và phải có người chăm sóc riêng ). Hoahuyen xúc động vì đã được gặp lại những người đồng đội đã từng một thời sẵn sàng dám đổ máu hy sinh vì tổ quốc, nay tàn phế mất một phần cơ thể... nhiều đồng chí đã từng có những khó khăn trong cuộc sống, nghèo túng ( vì không còn khả năng lao động, tiền bạc lo cho chữa chạy vết thương, bệnh tật... ) di chứng chiến tranh... di chứng chất độc da cam đeo đẳng nhiều gia đình CCB, thương binh đến con cái của họ thật thương tâm, đau lòng... Hoahuyen viết bài thơ mà chưa biết lấy tựa đề là gì?:

     


    Bài thơ
    CHƯA KỊP ĐẶT TÊN

    Mấy chục năm rồi hết chiến tranh
    Vết thương còn đó khắp người anh
    Mất phần cơ thể chân tay cụt
    Mảnh đạn bên trong vẫn chửa lành


     
    Qua cơn túng quẫn nghèo xơ xác
    Chất độc da cam bám diết... hành
    Di chứng một thời trong lửa đạn
    Ngấm vào cơ thể các con anh

    Ê a, ú ớ trên tay Mẹ
    Tương lai tối mịt... tít mù xa...
    Nối dõi tông đường con oặt ẹo
    Nỗi đau xé ruột trái tim Cha
    ...

     
    Thương binh đổ máu vì dân nước
    Chính sách quan tâm cứu cả nhà
    Đồng đội năm xưa chia nỗi khổ
    Tạo cho cuộc sống... ổn dần ra

    Biết bao gương sáng tàn không phế
    Vượt khó vươn lên tạo thế đà
    Hạnh phúc gia đình tươi trở lại
    Tương lai hy vọng tiến còn xa

    Hoahuyen

       



     (Xem tiếp)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 00:25:48 bởi HOA HUYỀN >
    #472
      HOA HUYỀN 13.08.2008 22:31:18 (permalink)
      0
      Giới thiệu tập thơ
      " Chậm một nửa" - Một tâm hồn đa cảm

      Thơ là tiếng nói có số phận và tính cách riêng, người đọc tinh ý sẽ nhận ra ngay " Chậm một nửa" là một mảnh đời của nhà thơ Đinh Tiểu Lăng ( Quỳnh Hoa - mncd  - Hội viên hội văn học Nghệ thuật tỉnh KH - Hiện đang là Hiệu trưởng một trường tiểu học ). Tôi còn nhớ nhà thơ Nga  E.Evtusenco có một câu thơ khá ấn tượng "Có ai đâu nhạt nhẽo ở trên đời" bởi mỗi một người, mỗi một cuộc đời là một hạt muối, một lát gừng cay - Một bài thơ "thật" sẽ mang theo vị mặn của chất muối, vị cay của gừng, nếu không có nó thì dù có khéo léo cách gì người chơi trò nhào lặn ngôn ngữ cũng chỉ có được những bài thơ nhạt như nước lã mà thôi. Khi tôi đọc những câu thơ:

      " Em không về nữa đâu
      Chốn ấy con chim gì buồn lắm
      Chốn ấy mọc toàn hoa trắng
      Chốn ấy mùi hương quá quen

      Một lần anh gọi tên em
      Run run giữa trăng và gió
      Nồng nàn mùi hương lá cỏ
      Chốn ấy bỗng thành thiêng liêng
      ( Em không về nữa đâu - Tr.31)

      Thì tôi đã nghe thấy tiếng thì thầm của người thơ, cảm thấy được vị mặn và cay trong từng con chữ " Em không về nữa đâu, chốn ấy hoa trắng, hương quen, nơi giữa trăng và gió... anh đã từng run run gọi tên em... và rồi tôi lại bất ngờ cảm thông sâu sắc với em khi đọc những vần thơ tình vật vã đớn đau trộn lẫn cả yêu thương, hạnh phúc, chán chường khi bị trồi sụt như người " no dồn đói góp", những cơn đau tình làm tan nát con tim nhậy cảm... nhưng không thể nhấn chìm hồn thơ luôn khát khao trỗi dậy. Chính từ trong tận cùng nỗi đau, sự suy sụp về thể xác... hồn thơ như đám cỏ non sau cơn mưa gió dập vùi, vẫn đủ sức bung lên mọc thẳng xanh rì. Hơn ai hết , Đinh Tiểu lăng là người biết tận dụng nỗi đau riêng để thốt lên thành những vần thơ réo rắt, bi ai, lảnh lót mà người đời dễ cảm thông, chấp nhận. Tôi không dám phân tích quá sâu hay bàn luận gì nhiều xung quanh tập thơ " Chậm một nửa" bởi tự biết mình chưa đủ "tầm" để mổ xẻ mọi khía cạnh trong từng bài thơ, nhưng tôi bất ngờ trước cách thể hiện của người thơ Đinh Tiểu Lăng ngay từ cái tên gọi của tập thơ " Chậm một nửa " đã  gợi lên một cái gì đó không bình thường, không suôn sẻ, tôi đã đọc bài thơ này trong tâm trạng của người say

      " Nếu chậm nửa vòng quay
      Trái đất ra sao nhỉ?
      Nếu ta chậm nửa đời
      Chắc chi thành thi sĩ ?
      Còn chậm nửa nụ hôn
      Bạn hãy tưởng tượng xem!
      ( Chậm một nửa - Tr.28 )

      Và tôi hiểu ở đời này mấy ai trọn vẹn? Ai chẳng khát khao đi tìm cái nửa kia mình mong ước (người ốm yếu mong có sức khỏe, người đang nghèo mong giàu có.. còn người thơ thì lại khao khát được yêu thương và sẻ chia lòng mình thông qua ngôn ngữ 

      Tôi đã đọc " Chậm một nửa" như một người mộng du, bài nọ nối tiếp bài kia không dứt và dần dần hiện khá rõ nét chân dung người thơ Quỳnh Hoa - Đinh Tiểu Lăng trẻ trung, thông minh, sắc sảo có tâm hồn lãng mạn biết yêu và dám yêu say đắm... chị khá suôn sẻ trên con đường "quan lộ" sớm trở thành một Hiệu trưởng cứng tay nghề... nhưng lại khá long đong lận đận trong tình duyên... là người có khả năng hóa thân vào từng mảnh đời bất hạnh chung quanh mình để phác họa nên bức tranh sinh động của cuộc đời trần tục... phải chăng đó cũng chính là duyên số của một con người khi dính vào nghiệp thơ ca?

      " Người yêu ta có lẽ nhiều, ta biết
      Những lá thư day dứt đến khôn cùng
      Trong ký ức cuộc tình buồn rất thực
      vẫn nhạt nhòa hư ảo của mây bay
      ...

      Những ngày xanh hắt hưu buồn lặng lẽ
      Chẳng cách gì tan biến được đời nhau

                            ( Mộng chiều - Tr.92 )
      Tôi còn nhớ nhà văn Hoàng Đình Quang vẫn thường nói vui khi anh em gặp nhau: " Người ta chỉ có thể viết hay khi có tâm trạng... chỉ có những bài đáng nhớ khi người ta "ở đúng giai đoạn giao thời giữa hai kỳ đại hội..." và ngẫm thấy rằng anh thật có lý.
      46 bài thơ diễn tả tâm tư, tình cảm, nỗi niềm tâm sự buồn vui lẫn lộn có cả xót xa, ngậm ngùi, giận hờn, cay đắng... là những lời thổ lộ từ trái tim đa cảm đến với những trái tim muốn sẻ chia nên nó dễ dàng đọng lại trong lòng người đọc. Tôi tin Đinh Tiểu Lăng ( Nguyễn Thị Quỳnh Hoa - mncd ) với nghị lực phi thường vượt qua mọi sóng gió và với tâm hồn rộng mở... chị đã đang và sẽ viết tiếp những vần thơ tươi rói để lại cho đời.


       


      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2008 22:49:52 bởi HOA HUYỀN >
      #473
        HOA HUYỀN 16.08.2008 08:16:47 (permalink)
        0
        KỶ NIỆM XƯA
        Cũng lại chuyện về cái " Xu Chiêng"


        Tháng 10.1980 học xong Sĩ quan Phòng không tôi ra trường được trên điều về làm đại đội phó một đại đội ra đa ( C.490 ) đảo Bạch Long Vĩ ( Đại đội trưởng là một anh người Thái Bình tên H ), phải nói ngay thời đó đảo Bạch Long Vĩ không có dân ( chỉ có hàng ngàn bộ đội nam thôi ) thành ra anh em thiếu thốn tình cảm dữ lắm, duy nhất chỉ có cái đài radio là nghe được giọng đất liền, cứ chiều chiều xong việc anh em cán bộ chiến sĩ... quây quần quanh chiếc đài bán dẫn say sưa lắng nghe tin tức... sáu tháng hoặc một năm họa hoằn lắm mới có đoàn văn công ra thăm, phục vụ đảo ( Chiến sĩ NVQS ra đảo 2 năm mới được về đất liền và ra quân luôn )

                Cuối năm 1981 nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập quân đội NDVN ( 22.12 ) chúng tôi được đón đoàn văn công Hải quân ra đảo ( và biết trong đoàn có nhiều chị em xinh đẹp ). Tin được thông báo trước 2 ngày cả đảo nhốn nháo hết cả lên, chỗ nào cũng thấy anh em tắm tắm, rửa rửa quần áo phơi la liệt, hỏi ra mới biết lâu nay ( do đảo ít nước ngọt, một phần vì lười, phần nữa là do anh em bảo "sạch sẽ diện với ai ?" nên hầu hết cứ phải 5, 7 ngày mới thay tắm một lần ) Hôm đó trung đoàn trưởng ra lệnh tháo khóan các bể dự trữ nước cho anh em tha hồ tắm rửa...
                    Lại nói ngay lính ta đang sức trai trẻ ( độ tuổi 19, 20 bẻ gãy sừng voi...) 2 tối chuẩn bị đón đoàn hầu như không ngủ, chỗ nào cũng hò hát, đàn sáo ỏm tỏi để chuẩn bị các tiết mục giao lưu...
        ... 5 giờ chiều hôm ấy tàu cập cảng, ở cầu tàu đông ngẹt anh em bộ đội ra đón đoàn, vừa nhìn thấy chị em văn công cả đảo vang lên tiếng anh em hô " văn công" "văn công ".... " văn công " cứ như hô khẩu hiệu chào đón tổng thống hay chủ tịch nước ấy...
                   Khi đoàn vào đến bờ tự nhiên hình thành rất nhiều tốp, mỗi tốp đến cả mấy chục anh em xúm lại gần như dìu từng cô văn công lên đảo... còn các anh văn công nam thì cứ tủm tỉm cười lẽo đẽo tự mình lên sau với đủ thứ đàn sáo và dụng cụ biểu diễn...
                     Khoảng 8 giờ tối có lệnh đột xuất của Trung đoàn trưởng triệu tập gấp cán bộ chủ chốt các đơn vị trên toàn đảo ( Đại đội trưởng và Tôi có mặt trong số đó ) mọi người chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao thì trung đoàn trưởng nghiêm giọng:
        - Các anh có biết chuyện gì không ? Mọi người còn đang ngơ ngác thì trung đoàn trưởng tiếp:
        - Bộ đội các anh ghê gớm thật, văn công ra đảo xúm lại dìu người ta thì tốt rồi... nhưng dám lột hết cả suchieng người ta thì quá lắm... bây giờ tôi ra lệnh: "các anh về ngay kiểm tra xem anh nào dám làm trò đó? kỷ luật ! kỷ luật thật nặng cho tôi". Trung đoàn trưởng lại lệnh tiếp: Đội vệ binh thay nhau canh 24/24 trước khu nhà văn công ở, kể cả chỗ đi WC, cấm để bất cứ chuyện gì xẩy ra trong đêm nghe chưa ?


                  ... Sau đó chúng tôi lục tục ra về triệu tập bộ đội kiểm tra tất tần tật, nhưng lạ thay chẳng tìm thấy gì cả... đang chưa biết sẽ phải báo cáo trung đoàn thế nào thì cậu liên lạc của tôi ấp úng:
        - Dạ thưa ở dưới gối thủ trưởng có cái gì ấy thủ trưởng ạ - tôi chạy vội đến chỗ ngủ lật gối lên xem thì thấy... cái xuchieng... bên gường đại đội trưởng cũng có một cái...
                 Sau khi tìm hiểu mới biết hóa ra anh em bộ đội nhà ta tinh lắm, khi thấy có vẻ không ổn ( vì trung đoàn tự nhiên triệu tập đột xuất cán bộ toàn trung đoàn nghe có vẻ bí hiểm... ) thế là anh em chơi ngay trò "ném đá giấu tay..."
                  Khoảng 10 giờ đêm Đại đội trưởng và tôi lại lên nhà giao ban trung đoàn để báo cáo thì đã thấy trung đoàn trưởng và nhiều cán bộ các đơn vị bạn cũng có mặt ( cả các cô văn công nữa ) ai nấy cười khùng khục cùng chìa ra... xuchieng cũng tìm thấy ở dưới gối của mình... Đại diện một cô văn công má đỏ lựng lí nha lí nhí: "Thôi em xin các thủ trưởng đừng kỷ luật các anh bộ đội nữa, chúng em tình nguyện còn cái nào trong va ly thì sẽ đưa tất cả cho các anh đem về... nhưng các anh phải tế nhị treo ở chỗ nào đó khuất khuất và nếu có ai đó lấy cũng đừng có truy cứu trách nhiệm gì cả..."

        Trung đoàn trưởng không nói năng gì rơm rớm nước mắt...
        ... Sáng hôm sau tất cả các áo xuchieng được treo ở chỗ khuất đều đã biến mất. Nhưng lạ kỳ thay đến hôm các chị trở vào đất liền thì tất cả lại còn nguyên vẹn gửi lên nhà trung đoàn trưởng để trả lại cho chị em... 

                 ... Trong 6 ngày văn công ở đảo mọi việc diễn ra náo nhiệt tưng bừng, anh em giao lưu văn nghệ với văn công suốt ngày ở chỗ nào cũng hò hát (bất kể là ngày hay đêm, có sân khấu hay không ) giữa bộ đội và văn công lưu luyến lắm và không hề có chuyện gì xấu xẩy ra cả.

        Tin thì tin không tin thì thôi
        Hoahuyen
        15.8.2008





         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2008 08:19:48 bởi HOA HUYỀN >
        #474
          HOA HUYỀN 17.08.2008 19:52:36 (permalink)
          0
          Chuyên mục: Radio Tuổi Trẻ Online

          Kỳ 141: ( Khúc Hát Thiên Thần )


          Kỳ 142: ( Mưa Tháng 6 )


          Kỳ 143: ( Cây Xương Rồng Nở Hoa )


          Kỳ 144: ( Cây Bút Và Cuộc Đời )


          Kỳ 145: ( Hạnh Phúc Của Tôi )


          Kỳ 146: ( Tình Đầu Ơi Ta Nhớ )


          Kỳ 147: ( Phi Nhung Va Nỗi Nhớ Quê Hương )


           
          Kỳ 148: ( Mưa Tình Yêu )


           
          Kỳ 149: ( Gửi Gió Lời Yêu ) «——— New


          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2008 20:00:18 bởi HOA HUYỀN >
          #475
            HOA HUYỀN 21.08.2008 22:47:31 (permalink)
            0
            Xin em chớ nhầm

            Anh chẳng phải là người lý tưởng
            Khuyết hơn ưu, ngật ngưỡng khôn cùng

            Coi trời như thể bằng vung
            Sẵn sàng đối mặt với khùng hay điên
            Một khi đã chán bình yên?
            Vô tư em cứ việc nghiền nát anh?

            Em hãy nhớ đành hanh đỏ mỏ
            Chỉ là người chứng tỏ non gan
            Với người bản lĩnh đa đoan
            Đâu cần để ý sầu than ích gì ?

            Nếu giận dỗi vì anh chểnh mảng
            Đôi khi hơi đểnh đoảng... tây tầu

            Để em u uất sầu đau
            Hoa tàn héo hắt phai màu sắc hương
            Thì em hãy "ghét"... thấu xương
            Dần cho mấy cái chân giường... gãy đôi

            Cứ "ghét" thế, rồi anh lại thế.
            Bởi vì em chúa tể lòng anh

            Chỉ nhìn ngấn lệ long lanh
            Hồn bay phách lạc tan tành xác thân
            Anh đâu rồ dại ngu đần
            Lại không hưởng phước... trăng ngân ắp thuyền!!!

            Hoahuyen


            _________________________

            Chỉ "iêu" mình anh thôi
            Nhạc sĩ : Nguyễn Văn Duy
            Lời thơ : Hoahuyen
            Ca sĩ : Phương Vy
            Hòa âm : Vĩnh Hà






            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2008 22:55:09 bởi HOA HUYỀN >
            #476
              HOA HUYỀN 31.08.2008 07:34:27 (permalink)
              0
              Ngẫm ở đời

              Gio trát mặt
              mặt càng xinh
              Nhân tình
              thế thái
              nhục vinh
              vơi đầy

              Sự đời có dở, có hay
              Có nhìn thấy lá... nho bay... mới là
              Thật hư "trong ngọc trắng ngà"

              Đời là thế đấy
              nhạt nhòa 
              phù du

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2008 22:39:50 bởi HOA HUYỀN >
              #477
                HOA HUYỀN 13.09.2008 21:12:14 (permalink)
                0
                592.

                Có giây phút 
                ĐÓNG ĐINH VÀO SỐ PHẬN

                Có giây phút đóng đinh vào số phận
                Cả cuộc đời sẽ mãi thuộc về nhau
                Lửa yêu đương đã bùng lên thành ngọn
                Phong ba ư? bất chấp khổ, buồn đau

                Phương nhung nhớ chất chồng bao kỷ niệm
                Hai con tim lạc gót giữa thiên đường
                Hồn lãng mạn hòa vào nhau tan chảy
                Cuống cuồng yêu lặn ngụp bể sầu thương

                Sóng từng đợt trào dâng như thác đổ
                Gió thét gào phủ kín miệng càn khôn
                Phút giao thoa... đất - mặt trời nghiêng ngả
                Điện thế cao chập mạch... mấy ngàn vôn?

                Đã ngót nghét mười năm rời xa biển
                Có ai ngờ sức lực vẫn còn xuân
                Anh khám phá ra mình khi thử sóng
                Ngoài năm mươi em bảo "cứ như thần" 

                Hoahuyen
                13.9.2008
                 
                [themMovie]http://i198.photobucket.com/flash/player.swf?file=http://vid198.photobucket.com/albums/aa184/hoahuyen4156/voi-mncd1.flv[/themMovie]

                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2008 22:38:32 bởi HOA HUYỀN >
                #478
                  darkhero 14.09.2008 06:06:31 (permalink)
                  0

                  Trích đoạn: HOA HUYỀN

                  KỶ NIỆM XƯA
                  Cũng lại chuyện về cái " Xu Chiêng"


                  Tháng 10.1980 học xong Sĩ quan Phòng không tôi ra trường được trên điều về làm đại đội phó một đại đội ra đa ( C.490 ) đảo Bạch Long Vĩ ( Đại đội trưởng là một anh người Thái Bình tên H ), phải nói ngay thời đó đảo Bạch Long Vĩ không có dân ( chỉ có hàng ngàn bộ đội nam thôi ) thành ra anh em thiếu thốn tình cảm dữ lắm, duy nhất chỉ có cái đài radio là nghe được giọng đất liền, cứ chiều chiều xong việc anh em cán bộ chiến sĩ... quây quần quanh chiếc đài bán dẫn say sưa lắng nghe tin tức... sáu tháng hoặc một năm họa hoằn lắm mới có đoàn văn công ra thăm, phục vụ đảo ( Chiến sĩ NVQS ra đảo 2 năm mới được về đất liền và ra quân luôn )

                         Cuối năm 1981 nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập quân đội NDVN ( 22.12 ) chúng tôi được đón đoàn văn công Hải quân ra đảo ( và biết trong đoàn có nhiều chị em xinh đẹp ). Tin được thông báo trước 2 ngày cả đảo nhốn nháo hết cả lên, chỗ nào cũng thấy anh em tắm tắm, rửa rửa quần áo phơi la liệt, hỏi ra mới biết lâu nay ( do đảo ít nước ngọt, một phần vì lười, phần nữa là do anh em bảo "sạch sẽ diện với ai ?" nên hầu hết cứ phải 5, 7 ngày mới thay tắm một lần ) Hôm đó trung đoàn trưởng ra lệnh tháo khóan các bể dự trữ nước cho anh em tha hồ tắm rửa...
                             Lại nói ngay lính ta đang sức trai trẻ ( độ tuổi 19, 20 bẻ gãy sừng voi...) 2 tối chuẩn bị đón đoàn hầu như không ngủ, chỗ nào cũng hò hát, đàn sáo ỏm tỏi để chuẩn bị các tiết mục giao lưu...
                  ... 5 giờ chiều hôm ấy tàu cập cảng, ở cầu tàu đông ngẹt anh em bộ đội ra đón đoàn, vừa nhìn thấy chị em văn công cả đảo vang lên tiếng anh em hô " văn công" "văn công ".... " văn công " cứ như hô khẩu hiệu chào đón tổng thống hay chủ tịch nước ấy...
                            Khi đoàn vào đến bờ tự nhiên hình thành rất nhiều tốp, mỗi tốp đến cả mấy chục anh em xúm lại gần như dìu từng cô văn công lên đảo... còn các anh văn công nam thì cứ tủm tỉm cười lẽo đẽo tự mình lên sau với đủ thứ đàn sáo và dụng cụ biểu diễn...
                              Khoảng 8 giờ tối có lệnh đột xuất của Trung đoàn trưởng triệu tập gấp cán bộ chủ chốt các đơn vị trên toàn đảo ( Đại đội trưởng và Tôi có mặt trong số đó ) mọi người chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao thì trung đoàn trưởng nghiêm giọng:
                  - Các anh có biết chuyện gì không ? Mọi người còn đang ngơ ngác thì trung đoàn trưởng tiếp:
                  - Bộ đội các anh ghê gớm thật, văn công ra đảo xúm lại dìu người ta thì tốt rồi... nhưng dám lột hết cả suchieng người ta thì quá lắm... bây giờ tôi ra lệnh: "các anh về ngay kiểm tra xem anh nào dám làm trò đó? kỷ luật ! kỷ luật thật nặng cho tôi". Trung đoàn trưởng lại lệnh tiếp: Đội vệ binh thay nhau canh 24/24 trước khu nhà văn công ở, kể cả chỗ đi WC, cấm để bất cứ chuyện gì xẩy ra trong đêm nghe chưa ?


                            ... Sau đó chúng tôi lục tục ra về triệu tập bộ đội kiểm tra tất tần tật, nhưng lạ thay chẳng tìm thấy gì cả... đang chưa biết sẽ phải báo cáo trung đoàn thế nào thì cậu liên lạc của tôi ấp úng:
                  - Dạ thưa ở dưới gối thủ trưởng có cái gì ấy thủ trưởng ạ - tôi chạy vội đến chỗ ngủ lật gối lên xem thì thấy... cái xuchieng... bên gường đại đội trưởng cũng có một cái...
                          Sau khi tìm hiểu mới biết hóa ra anh em bộ đội nhà ta tinh lắm, khi thấy có vẻ không ổn ( vì trung đoàn tự nhiên triệu tập đột xuất cán bộ toàn trung đoàn nghe có vẻ bí hiểm... ) thế là anh em chơi ngay trò "ném đá giấu tay..."
                           Khoảng 10 giờ đêm Đại đội trưởng và tôi lại lên nhà giao ban trung đoàn để báo cáo thì đã thấy trung đoàn trưởng và nhiều cán bộ các đơn vị bạn cũng có mặt ( cả các cô văn công nữa ) ai nấy cười khùng khục cùng chìa ra... xuchieng cũng tìm thấy ở dưới gối của mình... Đại diện một cô văn công má đỏ lựng lí nha lí nhí: "Thôi em xin các thủ trưởng đừng kỷ luật các anh bộ đội nữa, chúng em tình nguyện còn cái nào trong va ly thì sẽ đưa tất cả cho các anh đem về... nhưng các anh phải tế nhị treo ở chỗ nào đó khuất khuất và nếu có ai đó lấy cũng đừng có truy cứu trách nhiệm gì cả..."

                  Trung đoàn trưởng không nói năng gì rơm rớm nước mắt...
                  ... Sáng hôm sau tất cả các áo xuchieng được treo ở chỗ khuất đều đã biến mất. Nhưng lạ kỳ thay đến hôm các chị trở vào đất liền thì tất cả lại còn nguyên vẹn gửi lên nhà trung đoàn trưởng để trả lại cho chị em... 

                          ... Trong 6 ngày văn công ở đảo mọi việc diễn ra náo nhiệt tưng bừng, anh em giao lưu văn nghệ với văn công suốt ngày ở chỗ nào cũng hò hát (bất kể là ngày hay đêm, có sân khấu hay không ) giữa bộ đội và văn công lưu luyến lắm và không hề có chuyện gì xấu xẩy ra cả.

                  Tin thì tin không tin thì thôi
                  Hoahuyen
                  15.8.2008




                  Anh ơi
                  Biết là chuyện xưa nhưng em vẫn thấy có điều thắc mắc, có gì không phải xin anh bỏ qua.
                  Tất cả x... đều mất hết. Vậy... 6 ngày ở đó thì mấy cô văn công không có... à?


                  Rõ khổ! sao mày lại tò mò thế không biết
                  #479
                    Cô Lữ Buồn 14.09.2008 22:34:48 (permalink)
                    0

                    Anh ơi
                    Biết là chuyện xưa nhưng em vẫn thấy có điều thắc mắc, có gì không phải xin anh bỏ qua.
                    Tất cả x... đều mất hết. Vậy... 6 ngày ở đó thì mấy cô văn công không có... à?

                     
                     
                     
                    anh Darkhero này cắc cớ ghê, sáu ngày đó mấy cô văn công đi tắm mà mặc lại đồ X....cũ    Thôi em xin các thủ trưởng đừng kỷ luật các anh bộ đội nữa, chúng em tình nguyện còn cái nào trong va ly thì sẽ đưa tất cả cho các anh đem về... nhưng các anh phải tế nhị treo ở chỗ nào đó khuất khuất và nếu có ai đó lấy cũng đừng có truy cứu trách nhiệm gì cả..." 
                    <<=== vì mất những cai' treo ở  chỗ khuất chứ đâu có mất cái ở trên người đang mặc  ) phải ko anh Hoa Huyền

                    #480
                      Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 32 của 41 trang, bài viết từ 466 đến 480 trên tổng số 604 bài trong đề mục
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 13 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9