MỘT THỜI HOA PHƯỢNG ĐỎ
AI DÁM CHẮC?
Đời còn dài
Ai dám chắc?
Khi sức chẳng còn
Cho lắc đầu thôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2006 11:55:39 bởi HOA HUYỀN >
Một kiếp
Thăng trầm một kiếp nổi trôi
Thành công một việc, thế thôi ! đủ đời
Buồn vui, sướng khổ thảnh thơi
Thiên thu soi bóng, trùng khơi cũng là…
Sầu riêng
Dăm ba câu, chỉ thế thôi
Nâng niu cảm xúc giữa tôi với nàng
Buồn vui giằng xé tâm can
Thuyền xưa ai đã…? bẽ bàng mù u.
Bệnh " SAO "
Cành vàng, lá ngọc kiêu sa
Bạn bè sợ hãi, còn ta rã rời
"Sao" đang loé sáng trời ơi !
Hư danh, ảo mộng hay đời dệt thêu ?
Gọi bằng anh
Đã từ lâu là bạn
Khi đùa bảo “nhãi ranh”
Hay xưng mình, câu, tớ
Chưa bao giờ gọi anh.
Chiều nay em gọi anh
Đó là câu giao tế ?
Hay là em không thể
Gọi sai lời con tim ?
CÓ VÀ KHÔNG
Ai cũng bảo:
Ta là người hạnh phúc.
Có ngờ đâu
Lắm mối tối nằm không
Kẻ đa tình
Nói rằng không mà có
Có rất nhiều
Mà có cũng như không
Chỉ có tâm hồn
Không ai trói nổi
Mặc cho đời ai đó nói viễn vông.
ĐỪNG NGĂN
Đừng ngăn cấm con tim
Đập lọan lên vì nhớ
"Nó" đã là hơi thở
Mà anh giành tặng em
Dù cách xa vẫn nhớ
Gửi em một vần thơ
Hẹn mùa hoa đào nở
Gặp nhau xuân vẫn chờ.
Phút chia ly
Chia tay mới hiểu tình sâu nặng
Gắn bó đời em với nước Nga
Mười bốn năm trời bao kỷ niệm
Dễ gì quên nổi những ngày qua
Ngấn lệ lưng tròng nơi khóe mắt
Rối bời lưu luyến phút lìa xa
Đời người thế đấy tan rồi hợp
Một quãng đời em có nước Nga
Một ngày nên nghĩa quên sao được?
Chứa chất trong lòng nỗi xót xa
Quá nửa đời người kiêu hãnh sống
Không hề hổ thẹn với lòng ta
Có thể ngày mai không gặp lại
Em ơi! Hãy để nụ cười tươi
Chia tay thật thế hay là mộng ?
Một quãng đời em ở xứ người
Tình thơ
Dẫu đã biết yêu không có lỗi
Nhưng làm sao với nổi thơ ới !
Trái ngang phận số do trời
Niềm vui hạnh phúc rã rời khổ đau
Cuối đời ta nếu có nhau
Xin đừng để mối tình đầu nhạt phai
Ta có thể vì ai mà chết
Hiến dâng đời cho hết vì ai ?
Nhìn về hướng ấy tương lai
Biết đâu là bến ngày mai đợi chờ ?
Vắt kiệt sức ví mơ cõi mộng
Dẫu cho dù biển rộng sông sâu
Quá yêu cjồng chất khổ đau
Hồn ta dan ríu thảm sầu ngàn năm
Ôi! Sướng khổ trăm năm một kiếp
Bất thành văn, sự nghiệp thành nhân
Chỉ cần bè bạn, người thân
Mến yêu qúy trọng mấy vần thơ say
Cuộc đời vốn lắm đắng cay
Dám yêu ắt sẽ có ngày nên duyên
TẢN MẠN
SỐ PHẬN ?
I.
Bẩy nổi ba chìm lắm khổ đau
Trái ngang hai nửa đẫm u sầu
Hồn thơ tơi tả tàn thân xác
Biết đến bao giờ mới có nhau ?
II.
Nửa đời người phiêu bạt kiếm tìm nhau
Đông sắp về gió lùa se sắt lạnh
Đêm mộng có em yêu bên cạnh
Sưởi ấm lòng tan băng giá mùa đông
III.
Quên ư? Chẳng dễ gì quên được
Bảo nhớ, trời ơi! Dễ nhớ đâu
Số phận đời người ai sắp đặt
Khi thừa hạnh phúc lúc quá đau
MỪNG HẠNH PHÚC
HAI CHÁU HÀ MINH
Sinh con ai tính kể công
Nuôi con khôn lớn ngóng trông bao ngày
Thấy con từng bước đổi thay
Mẹ cha, bè bạn, cô thày hả hê
Luân hồi đến tuổi cập kê
Trai tài gái sắc phu thê giao hòa
Viết lên một bản tình ca
Răng long, đầu bạc đến già vẫn yêu
Đã có thể cho không biết mệt
Hiến dân đời dám chết vì ai
Nhìn về hướng ấy ngày mai
Vợ chồng hạnh phúc tương lai đang chờ
Trào dâng như sóng xô bờ
Thuyền tình đầy ắp mộng mơ trong đời
Hữu duyên phận số do trời
Hai nhà sắm lễ ngỏ lời cầu thân
Thông gia xa hóa nên gần
Dâu hiền, rể qúy mười phân vẹn mười
Đôn bên hai họ tươi cười
Chúc con, mừng cháu nên người đẹp duyên
Trần gian cuộc sống như tiên
Đủ đầy nếp, tẻ thổ điền khang trang
Công thành danh toại vẻ vang
Nâng niu cau sáu, trầu vàng dạ thưa
Bên nhau một kiếp chưa ưa ?
Thì ba bốn kiếp cho vừa lòng nhau
Thủy chung tình nghĩa trước sau
Trăm năm hạnh phúc sang giầu đế vương
Trăm năm long phượng yêu thương
Trăm năn gầy dựng thiên đường trần gian
Trăm năm tình vẫn chứa chan
Trăm năm cuộc sống với đời còn kiêu
Mãnh liệt sống tình yêu không tuổi tác
Cả tâm hồn thể xác mãi là xuân
Minh Hà ơi ! đắm say trong cõi thực
Gẩy cung đàn vang mãi khúc ca ngân
Nào nân ly ta cạn chén trăm phần
Say đấy nhé, ngàn lần xin cảm tạ
Một lời thơ tỏ bầy câu vàng đá
Chúc hai nhà và tất cả một ngày vui
TÌNH NGƯỜI
Đã sắp đến ngày vui hội ngộ
Thời gian ơi! ủng hộ đào hoa
Ngày mai gặp lại người ta
Bổng trầm giai điệu bài ca tình người
Dẫu có mếu hay cười hạnh phúc
Vẫn dâng trào cảm xúc vần thơ
Ngợi ca một thuở mộng mơ
Cái thời áo trắng ngẩn ngơ xa rồi
Nụ cười đậu mãi trên môi
Thắm tình bằng hữu muôn đời không phai.
LẠ KỲ
Tự nhiên nhớ, lạ kỳ chưa ?
Tuổi thơ… kỷ niệm ngày xưa ai ngờ
Tràn về trong những giấc mơ
Bồng bềnh thêu dệt vần thơ yêu đời
Mênh mông
Tâm hồn rộng mở mênh mông
Là mảnh đất tốt gieo mầm thơ non
Trái tim cằn cỗi héo mòn
Xác thân rệu rã cho còn quăng đi
Thế thì khổ ải mà chi ?
Không “ mênh mông “ thiệt còn gì đời em ?
OAN
Oan cho anh quá trời ơi !
Em vào anh sợ ông trời cũng ghen
Qủy thần cung kính ngợi khen
Mối tình lãng mạn say men nồng nàn
Sợ rằng tình quá chứa chan
Chia tay lại sợ nát tan cõi lòng
Mặc đời chìm nổi long đong
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: