thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh
. Khoảnh khắc nào đó
công sức bao năm ta tu luyện thờ ơ
cuối cùng đổ xuống sông xuống biển vì
một tiếng kêu
không phải của con chim mất tổ
không phải của con phố mất hồn
không phải của con đại dương mất sóng
không phải của những con đường không bao giờ có bóng
dù quanh năm bị bóng muôn loài dẫm
không phải của ta - thằng câm
không phải của em - con điếc
không phải của chúng ta - đang chân không
không phải của họ - người hành tinh khác
không phải của vô thức
không phải của cố ý
không phải của cái còn sót lại sau mọi phép loại trừ
không phải của cái nằm ngoài tưởng tượng
không phải của sự sống của cái chết
không phải của cái chưa được sáng tạo
không phải của cái tuyệt chủng mà không ai biết
không phải của mùa xuân chảy máu cam
không phải của cơn gió va vào cái hắt hơi
không phải của làn mây trôi mơn trớn bầu trời
không phải của một dòng dữ liệu cào xước màn hình
không phải của tổng hợp những liệt kê
không phải của hốc mắt cuộc chiến
không phải của cánh hoa bị rứt
không phải của những cô gái điếm
không phải của một cuộc đánh ghen
của người nghệ sỹ với nhạt nhẽo nhân loại
của người đàn ông với ẽo ợt đồng chủng
của lò thiêu người với một chiều mưa
(mưa ngọt, chưa phải mưa acid)
không phải của tiếng vọng của tiếng vọng
không phải của dây đàn đứt, cây cọ gẫy, hai bàn tay ngã sấp trên mặt, hai bàn chân vuông góc với con đường, lồng ngực rỉ ra những đoá hoa xấu hổ càng chạm vào càng kiêu hãnh ngửng lên
không phải của cộng hưởng nhịp nước mắt hành quân thuộc về đoàn người nuối tiếc
không phải của nhân bản môi cười dăm đứa trẻ ngây thơ ngắm chuyến đi cái chết xanh đường
không phải của một dấu chấm lửng
không phải của một phi lí nữa
không phải của một điều không ai hiểu
không phải của không phải, có lẽ
không phải của một bắt chước
bạn bước lại vào vòi rồng
vì một tiếng kêu
thơ
02.04.04
Nguyễn Thế Hoàng Linh
nguồn: Tiền Vệ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 15:03:25 bởi sóng trăng >
. Cảm ơn
cảm ơn những rung động bồng bột
đã không đuổi tôi ra khỏi tôi
những ngộ nhận thường làm thơ mềm hơn
sống là cuộc bóc vỏ ngộ nhận
ngộ nhận là vỏ tái tạo vĩnh cửu
những ngộ nhận làm anh đau xót
kể làm gì nào ai trách được đâu
cái cơn đang rơi ngoài cửa sổ
đứa trẻ vạch chim đái xuống đường
đâu ai biết đấy chẳng phải mưa
có người hít hà như làn hương
ai giúp anh cai nghiện ngôn ngữ
ngoài giọng nói khoả thân của em
ngày dài lắm như độ ngân dấu chấm
nỗi buồn ư
sự ngộ nhận sau cùng
cả vị ngọt khi anh nghe em khóc
cũng khó lòng giác ngộ mắt đại dương
xăm nỗi nhớ của tôi lên bóng tối
mà bình minh thanh thản lột da hoài
may chiếc áo dịu dàng bí hiểm
khoác lên em của quá khứ về sau
dập chấn động bằng cách đóng phố lại
tôi trở về làm tôi nhà quê
không hiểu cái đang làm tôi lạnh lẽo
khi bâng quơ nhìn nắng chết trên đồng
không
chỉ ngã gẫy xương thôi chứ
thoi thóp và châu chấu xoãi cánh nâng
05.03.04
Nguyễn Thế Hoàng Linh
nguồn: Tiền Vệ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 15:04:18 bởi sóng trăng >
. Khúc hát đứa trẻ câm
như sắp viết. vô thức là kiếp trước của ý nghĩ. anh nằm trên giường. chỉ là một câu kể dở. sao em nhiều liên tưởng. trong một thế giới đồi trụy và ác ý. thì anh cứ nằm trên giường. hẹn hò ngủ.
anh đã thất bại. muốn viết thế dù anh không thất bại. đúng ra là chưa. nhưng thực sự đã có thất bại. anh không đồng ý để vô thức dẫn lối. dù vẫn muốn trải qua cách viết ấy. em có hiểu có lần vì em không?
sau thành phố vẫn là một thành phố. đơn giản bởi anh bị mang nó theo. mọi thói quen làm rêu phong tim. sao anh không có thói quen giết thói quen. có lẽ bởi chúng chưa có lệnh truy nã. và anh thì lại thích bắt sống. anh đã quen xưng anh không phải anh.
đắng. rất đắng. đêm kỳ cọ mãi không khí mà không hết mùi ban mai. chắc em hiểu vì sao khó tuyệt vọng. khi nó đã bị kẻ khác chiếm hết. chúng ta thì lại quen xếp hàng. ừ xếp hàng cũng là một tuyệt vọng. nhưng chúng ta còn đang xếp hàng để mua nhận thức đó. anh nghĩ, nếu vô thức, viết sẽ không được hay như đang.
nếu chiếc giường bỗng là một mái hiên. và ánh đèn ngủ rơi cơn mưa. anh biết. người trú bên anh không phải em. anh là kẻ ngoài hạnh phúc không nỡ từ chối gì khác. và như thế tất nhiên anh bỏ chạy. lẩn rất nhanh vào cuộc khủng hoảng. marathon. marathon. em có đuổi theo trong cơn rơi. và nhận ra anh là hạt nào. marathon. mưa. mưa. marathon.
hát. bài hát không có nốt nhạc. sư tử gầm rụng một hồn thỏ vãi một tè gió đứt một mạch máu hoa xoa một sư tử khác. người lính già nửa xôn xao nửa buồn nôn đại bác. bắn vào quân thù của quân thù của quân thù. trúng đạn là những thế hệ khác.
chụp mũ đi anh sẽ bán mũ. hoặc đem tặng cho trẻ bụi đời. dưới cái nắng thời đại thiếu nhiệt huyết. chụp mũ đi hãy chụp mũ nữa. không đủ mũ cho ăn mày ngửa ra. tiền rơi vào những chiếc nón rách. lại về với rừng ngón tay múp míp. thuế buồn quá lắm lúc muốn tự tử. nghĩ thế nào lại tiếp tục sống. ở đời ai chẳng bị lợi dụng. làm nghề buồn anh không phải đóng thuế. làm nghề thuế bạn phải đóng buồn không. tiền là kẻ phiêu lãng bậc nhất. sao em chẳng tiêu dần anh đi.
điện biên phủ sau niềm vui nằm trách thời khắc. năm mươi năm rồi sao còn đau. sao anh vẫn gọi tây là nó. thâm tâm nó cũng gọi ta là nó. dù tiếng nó không có từ nó. thói quen này anh phải giết đầu tiên. ai đủ sức đánh thức sự thật. nếu không phải sự hoà hợp loài đẹp. anh vừa đấm gẫy răng khẩu hiệu. để nó có nụ cười đẹp hơn. khi gẫy bớt vài chiếc giả tạo. em có tin anh thực sự muốn thế?
như đã viết. những suy nghĩ còn vụng. may sự sống đang ế kỹ xảo. buổi sáng bầu trời buổi chiều bầu trời đêm bầu trời a ha còn bầu trời. quên là một phát kiến vĩ đại. khi nó suýt bị bội thực nhớ. em là ai trong những đàn bà?
sự dối đang khóc và vì thế nó thật. như em vẫn tưởng tượng ra sự thật. như sự thật cởi áo cho sự thật. như sự thật cầm tay sự thật. cứ thế mà khoả thân trong đêm thâu. lang thang gieo lên mỗi sự sống. một chiếc quê và một chiếc phố. một chiếc khôn và một chiếc ngố. cầu cho hồn em đừng cằn khô. dù cạnh tranh là một lưỡi sắc.
mi tìm thấy trong những vô nghĩa. bản chất của cái nó xao xuyến. sự cộng hưởng thổi căng mặt trăng. trôi đều trên biển trời cồn cào. những vì sao ngứa nhảy lách chách. quên cả nhiệm vụ gác định mệnh. anh đã bị nhầm số thứ tự. và đôi lúc cảm thấy anh được. mỗi định mệnh là một sáng tạo. đành mỉm cười khi mãi được luân chuyển. anh thích gọi moskva là mát xơ cơ va hơn. và vẫn thích london là luân đôn. những cái tên được phổ nhạc việt. nhưng không phải lúc nào cũng thích. sự thất thường làm khổ anh vui em. em là kẻ được tận hưởng sáng tạo. anh thì bận mà quên nghe mô da. và lại thích nhìn chữ mozart. gần bằng nhìn lời chưa nói của em. trong hoang phố bị câm bẩm sinh. khi bào thai bị cấm được hót.
liệu em đã muốn một kết thúc. bằng một tiếng rao bán bánh khúc. xua tan mùi âm u của đêm. khúc đây. khúc đây. kẻ đi lạc. tôi khúc đây. tôi khúc đây. thì sao. anh là khúc. chỉ một cái tên. vô nghĩa. anh được nhận dạng bằng giọng nói. và chỉ thế thôi anh khúc ơi. anh phải rao mãi để được nhận dạng. nếu không muốn bị xoá nhoà trong đêm. bán cho tôi hai cái à không. cho hai lá để gói những chữ cóng. còn khúc nóng tôi mời anh ăn. và chúc anh đi qua được đêm. qua một số quãng phố mất nết. mất nết cái kiểu chết là hết. không vẫn còn mùi bánh khúc của anh.
liệu em đã chán chờ một kết thúc. cửa sổ mở em nhảy qua mà đi. có thể dẫm nát một khóm hoa. có thể khóm hoa thích được thế. nhưng đôi bàn chân em thì không. khi mà khóm hoa kia là tôi. đôi bàn chân của em thật thơm. đơn giản tôi chỉ muốn cộng hưởng. em hiểu chưa giá trị tha nhân. ngày mai tôi luôn thức dậy sớm. mà bên cạnh tôi là đêm đen. tôi lại lẩn trốn vào giấc ngủ. giấc ngủ mang tôi đi về đâu. rồi trả lại trên chiếc giường nhỏ. găm đầy thơ. leo lên mỗi gai thơ là hình như mơ.
em thử nằm ngủ ở iraq. bài học gì cho 50 năm sau. còn mấy tỷ chiếc mũ để chụp. bịt kín những đôi mắt vô tội. anh vẫn muốn hạnh phúc, thật đấy (dù nói dối là luôn từ chối). cho cả những kẻ đã từng ác. họ cũng cần hạnh phúc được nghĩ. mình vốn là một đứa xuẩn ngốc.
16,17.04.04
Nguyễn Thế Hoàng Linh
nguồn: Tiền Vệ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 15:05:05 bởi sóng trăng >
. Mùa đàn bà
làn da ái tình đã rách
em hững hờ kim chỉ ngắm mây trời xa
chim đã mất hút để lại những tiếng vỗ cánh
trời đẹp quá
làm sao trách em được
những đứa trẻ ngủ trong bình yên
em nói dối chúng bằng nụ cười
bông hoa nở ánh nhìn em ve vuốt
còn mảnh đất chân em đi cằn khô
ban sớm trăng bị khuất trong ánh nắng
khúc ca em rướm máu tự do
tiềm thức em chuẩn bị hành lí
nỗi cô đơn trong tuýp thuốc đánh răng
những đứa trẻ
ôi trái tim quá chật
làm sao em bồng hết chúng trên tay
chúng vẫn ngủ dòng sữa chảy qua mắt
em bóp nỗi buồn khỏi tuýp thuốc đánh răng
tiếng vỗ cánh đã chết trong gió
gió không câm nhưng gió kiệm lời
chỉ huýt sáo hoặc là gào thét
giá gió biết hồi sinh tiếng chim
gió có biết đấy nhưng chắc em không biết
em khép cửa sổ và suýt bật khóc
tấm áo ái tình bận vướng lồng ngực
cắn răng em lặng lẽ khâu vá
lũ trẻ ngủ làm em đỡ đau
và có lẽ cả tiếng tíc tắc
nghe như là đừng khóc đừng khóc đừng khóc
em bị ốm với chiếc áo rách
cửa sổ chờ đợi đôi bàn tay
em nằm ước khi một niềm tin nữa tắt
giá anh bảo em muốn nói gì thế
thay cười khẩy thôi cô đừng mơ
cử chỉ mới sẽ giống tiếng vỗ cánh
nhưng dường anh không hiểu bao giờ
lũ trẻ cứ ngủ mãi chẳng lớn
trong bức tranh dần ố trên tường
anh không ngắm lần nào để nghĩ
em sẽ nói dù kinh động đến chúng
hãy thả em ra khỏi bức tranh
02.01.04
Nguyễn Thế Hoàng Linh
nguồn: Tiền Vệ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 15:05:54 bởi sóng trăng >
. Trong đục
“đời không đục
đời không trong”
tôi ở giữa dòng cũng biết vậy thôi
đời tôi là của đời tôi
đời tôi là của đất trời của ai?
đời tôi không ngắn không dài
đời tôi không đậm không phai dễ dàng
đời tôi ngọn cỏ úa vàng
sẽ xanh trở lại nếu nàng là mưa
đời tôi là một buổi trưa
sẽ trong dịu nắng nếu chưa phải cuồng
tôi không làm ngọn gió suông
ấm lòng bao kẻ à uông tháng ngày
tôi không làm rượu để say
chỉ xin làm lệ để bay bớt buồn
là dao hơ lửa trị thương
là phanh trên những con đường thẳng
Nguyễn Thế Hoàng Linh
nguồn: Tuổi Trẻ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 15:06:44 bởi sóng trăng >
. Rơi 2
trong giấc ngủ trong đêm nào ai thấy
có tiếng chuông thánh thót của linh hồn
trên quầng mắt đã hiu hiu khép
đã vô tình rực rỡ ánh hoàng hôn…
tôi vẫn thấy anh nằm im ở đó
không đớn đau mà cũng chẳng yên bình
linh hồn anh chỉ một mình anh hiểu
khi cười môi trong ấy rất xinh…
rồi ngày mai tự nhiên anh tỉnh giấc
như người ta đem buôn bán cuộc đời
tôi nhặt được một linh hồn thoi thóp
mà chẳng ai thừa nhận đã đánh rơi…
Nguyễn Thế Hoàng Linh
nguồn: Tuổi Trẻ
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 22:00:34 bởi diên vỹ >
. Yêu em như
yêu em như hoa dại
mọc hoang trên ngói sờn
nằm thơm trong từng cánh
mà yên lòng cô đơn
đêm qua mưa rào ấy
gột rửa cho ngói hồng
hoa mong manh vụn vỡ
biết tôi giờ đâu không
Nguyễn Thế Hoàng Linh
. Lặng im thì cũng vừa tàn mùa đông
tôi hỏi một không tám không
chị ơi nỗi nhớ thì lông màu gì?
chị tổng đài giọng nhu mì
à nhiều màu lắm vặt đi vẫn nhiều
hình như là bạn đang yêu?
không, em chỉ hỏi những điều hồn nhiên
hình như là bạn đang điên?
vâng, điên thì mới phí tiền hỏi han
...
xong xuôi hết bốn chín ngàn
Nguyễn Thế Hoàng Linh
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 21:58:33 bởi diên vỹ >
. Lén
tình cảm anh dành cho em là cái người ta vẫn gọi nôm na là nhớ
nó khiến anh nôn nao những cảm xúc đại loại như buồn
trong vài khoảnh khắc thời gian có vẻ ngừng di động
và mỗi ngày nó dường như xảy đến nhiều hơn
trong trạng thái tâm hồn nói chung không thể coi là ổn
những nụ cười thiếu vắng và rõ ràng đã méo mó chỏng trơ
nỗi nhớ đến khiến anh quên phải ngủ
lúc ăn cơm, tiếng xoong nồi đũa bát lại vô tình gợi những vần thơ
cho đến một ngày, nỗi nhớ chuyển sang một cấp độ cao hơn là đã thầm yêu
thật ra thì trước đây anh vẫn tưởng nhầm là nỗi cảm
đã trăm ngàn lần anh muốn gọi thành tên nhưng anh không dám
để bây giờ anh cũng chỉ trộm thầm thì:
anh yêu em
Nguyễn Thế Hoàng Linh
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 21:56:29 bởi diên vỹ >
. Lẽ giản đơn
đã bao giờ em bóc lịch
thấy qua vô nghĩa một ngày
rồi em ghi vào nhật ký:
...ngày mai như ngày hôm nay...
đã bao giờ em hoảng hốt
khi mình bất lực trước mình
và em thấy trong đôi mắt
có gì ứa ra
vô hình
nếu có xin em đừng sợ
thật ra là rất bình thường
tất cả chúng ta đều thế
mỗi khi cần được yêu thương
Nguyễn Thế Hoàng Linh
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 21:54:26 bởi diên vỹ >
. Gía mà được chết đi một lúc
giá mà được chết đi một lúc
chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
lên thiên đường sợ chả gặp ai
giá mà được chết đi một lúc
tỉnh dậy xem người ta khóc hay cười
và xem thử mình sẽ cười hay khóc
làm ma có sướng hơn làm người?
giá mà được chết đi một lúc
nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào
nếu người ta tống ngay vào nhà xác
cứ thế mà chết cóng cũng chẳng sao
Nguyễn Thế Hoàng Linh
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 21:53:13 bởi diên vỹ >
. Ngửi
tôi ngửi thấy mùi thịt chó
khi vào bếp thấy củ riềng
ngửi thấy mùi thời gian rữa
khi dần mất những thiêng liêng
tôi ngửi thấy mùi ai khóc
khi vô tình nhìn vào gương
ngửi thấy mùi tương lai chín
khi gieo máu xuống con đường
tôi ngửi thấy mùi ánh sáng
khi vò khe khẽ đêm thâu
ngửi thấy mùi mâu thuẫn đắng
khi tôi và tôi khác màu
tôi ngửi thấy mùi tiềm thức
khi không còn thấy mùi gì
nó ứa mùi em thật khẽ
cho dù em đã ra đi…
Nguyễn Thế Hoàng Linh
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 21:51:45 bởi diên vỹ >
. Tặng em
tặng em chiếc lá sắp vàng
tôi đà đánh dấu trên hàng cây xanh
tặng em chút ít lòng lành
tôi bao năm tháng để dành không tiêu
tặng em một sợi dây diều
giữ hồn tôi khỏi đánh liều lên mây
còn gì để tặng em đây?
nghĩ nhanh kẻo lá trên cây sắp vàng…
Nguyễn Thế Hoàng Linh
Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2006 21:50:30 bởi diên vỹ >
.
Nhưng mà
mỗi khi bị đời bắt nạt
tôi về tôi mách với thơ
thơ bảo thế mà cũng mách
đánh cho trận nữa bây giờ
vừa nói thơ vừa âu yếm
vuốt ve vết xước não non
thơ xót xa tôi như thể
chính thơ vừa bị ăn đòn
cậy thơ kệ đời bắt nạt
em không đến bắt nạt tôi
thơ bảo thế thì phải mách
nhưng mà tôi chán thơ rồi
Nguyễn Thế Hoàng Linh
. Ba điều ước
tôi ước
mình
hồn nhiên như đứa trẻ ba tuổi
chín chắn như người còn ba năm
cuối cuộc đời
và
ai cũng ước như tôi
Nguyễn Thế Hoàng Linh
nguồn: Tuổi Trẻ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2006 15:08:04 bởi sóng trăng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: