VĂN ** Dương Ánh Đăng **
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
DuongAnhDang 01.06.2006 15:24:48 (permalink)
ĐỘ GÀ

Trong chuyến về chơi Việt Nam cùng đám bạn, tôi có về thăm quê của một thằng bạn thân, Bảo, ở tận Bình Định. Nó rủ tôi nhất định phải dành thời gian để đi xem độ gà đá cùng nó. Tôi đã nghe từ lâu về gà Bình Định. Sẵn dịp này, tôi muốn ghé coi một lần cho biết nên tôi đồng ý liền.

Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, nó đã đập cửa ầm ầm đánh thức tôi. Nó đã thức từ sớm và chuẩn bị mọi thứ. Chỉ chờ tôi xong là vọt liền. Anh nó nói hôm nay có độ lớn ở xóm bà Tư. Đến trễ là khỏi vào luôn vì tụi bảo kê sẽ không cho vào khi đã đủ người. Vì sợ trễ giờ, tôi làm qua loa vài vệ sinh cá nhân cần thiết và rời phòng.

Khi xuống nhà dưới, Bảo đã đề máy xe Honda đợi sẵn. Tôi nhảy vội lên và nó rồ máy phóng đi cái vèo. Vừa chạy, nó vừa tâm sự, “tao đi Mỹ lâu rồi. Tao nhớ đá gà thấy mẹ. Ở bên đó, đâu có ba cái vụ này. Có lần tao nghe nói đâu ở Phố Tàu San Francisco có độ đá lén. Tao chưa kịp mò đến coi thì nhóm đó đã bị tóm cổ rồi. Mười mấy năm chưa được coi đá gà lại. Khi xưa tao ở đây, ngày nào cũng đi coi. Thằng nào chưa từng coi thì cho rằng đá gà là ác. Tao bảo đảm mày coi một lần rồi mê luôn đó.”

Tuy còn hơi sớm, nhưng cái nóng của tháng Tư cũng đủ hầm và làm tôi khó chịu. Nhờ xe chạy nhanh nên gió giúp làm dịu đi phần nào sự oi bức. Vừa chạy vừa nhỏ to tâm sự. Xe đã chạy được 15 phút rồi mà không thấy Bảo nhắc gì đến khi nào tới. Tôi hỏi thì mới biết là xóm bà Tư ở ngoại thành lận.

Chiếc xe chạy một hồi cũng đến nơi. Vào đến đầu xóm bà Tư, tụi tôi hỏi thăm đường thì được tụi bảo kê cho biết là xe không được vào xóm. Xe cần gởi lại chỗ giữ xe do tụi nó ấn định, chẳng qua cũng là một lối làm tiền. Nhập gia tùy tục vậy. Đành thôi, Hai đứa xuống xe gởi lại và cuốc bộ theo sau thằng bảo kê.

Tôi vừa đi vừa hỏi Bảo,“tại sao lại phải ra tận ngoài này mà đá? Họ có thể đá trong phố không sướng hơn!” Bảo trả lời, “Ngu như mày mới đá ở trong nhà, ngoài phố. Mấy thằng công an Phường nó ập vào là tiêu tùng cả đám. Đá ở đây, tụi công an Xã đã bị mua chuộc hết rồi. Mặc sức mà coi không ai thèm động đến mày hết.”

Sân đá gà là bãi đất trống nằm sau vườn nhà ông Nam. Nhà ổng thì lại nằm tận cuối xóm nên khá biệt lập và an toàn. Ở cái xóm này, ổng là người mê gà nhất. Một tuần mà ổng không đá chắc ổng chết mất. Ông này cũng nổi tiếng du côn nhất xóm. Dưới tay ổng có một tá đàn em lúc nào cũng trực chờ lịnh ổng. Ổng mê đá gà đến nỗi ai trong xóm cũng đặt cho ổng cái tên Ông Nam Gà. Gà ổng thắng độ, ổng bao đàn em đi ăn nhậu. Gà ổng thua độ, ổng cho đàn em chấn lột người thắng rồi dùng tiền đó bao đàn em đi ăn nhậu nốt. Vì vậy, trong xóm ai cũng sợ và ít ai dám cáp độ gà cùng ổng.

Tuy mới tới trước cửa nhà, hai tôi đã nghe tiếng la ó rang trời phát ra từ bên trong. Đứa thì la, “tao bắt con gà Ngũ Sắc; hai ăn một.” Một thằng khác lại la lớn hơn, “tao bắt con gà Ô.” Tiếng la hòa cùng tiếng vỗ tay hoan hô càng lớn lên khi họ thả hai con gà ra đá. Người đứng ngập cả lối đi trong nhà. Hai tôi chen lấn nhưng chưa vào được “đấu trường” thì đã nghe tiếng la ó ồn ào lớn hơn. Một ông thét lên, “chết cha, con Ô bị trúng cựa ở cổ đang giẫy chết .” Thêm vào đó là tiếng than thở của những người thua và tiếng hò hét của kẻ thắng, “chung tiền đi. Tao đã nói mà. Con Ô này chọi sao lại con Ngũ Sắc.”

Mới đó mà cả đám đã chung và thu tiền xong. Một số thua độ mặt cú rũ bỏ ra về. Phía sân sau giờ đã bớt người nên hai tôi mới dễ dàng chen chân vào được đấu trường. Lúc đó, họ cũng vừa mang cặp gà kế tiếp ra cáp độ. Một bên là con gà Tre lông xám của ông Nam Gà. Bên kia là con gà Cồ lông đỏ của thằng Dậu của xóm khác mang đến. Nhìn sơ qua thấy con gà ông Nam thua chắc. Tuy nó có vẻ hăng máu nhưng nhỏ con quá. Còn con gà thằng Dậu thì chẳng những to xác, mà còn có phần lanh lẹ hơn. Nhìn ánh mắt nó là biết là gà chiến rồi. Vì độ gà không đồng điều, gà thằng Dậu phải chấp gà ông Nam một cựa có nghĩa là gà thằng dậu chỉ được gắn một cựa sắt thôi còn gà ông Nam thì được cả hai. Dù vậy, hình như những người biết chuyện đều theo gà ông Nam. Những nhóm từ nơi khác tới đều đánh cá gà thằng Dậu thắng. Theo nhận xét của tôi và sự chênh lệch của hai con gà, tôi cũng cho rằng thằng Dậu cầm chắc cái thắng trong tay.

Tôi hồi hộp theo dõi trận chíến ác liệt sắp được mở màn. Khi hai con gà đã được nạp cựa và chuẩn bị, chúng nó được thả ra sân đá trong tiếng reo hò hào hứng của mấy tay cá độ. Con gà Tre nhỏ tung cánh nhảy lên cao trước và sáp vào định chấn cựa ngay ức con gà Cồ. Con gà Cồ cũng không vừa. Nó phản đòn và đá mạnh một đá làm con gà tre văng ra xa. Bước chân đi không muốn vững. Hên cho nó là chưa trúng cựa sắt vì bị đá bằng chân không nạp cựa. Bấy giờ, dân cá độ nhao nhao lên chấp thêm, “ai dám bắt gà Ông Nam? Năm ăn một.” Một đứa xỏ miệng vào, “sáu ăn một. Có ai bắt không.” Hình như ai cá bao nhiêu thì ông Nam cũng ôm vào hết. Ngó ông ta, tôi thấy ổng vẫn còn bình tĩnh lắm và không có vẻ gì sợ hãi. Ổng còn ung dung kéo điếu thuốc Lào kêu “rột rột”. Tôi nghĩ chắc con gà này có chiêu gì độc đây. Để rồi xem.

Con gà Tre đang hăng máu bay vào lần nữa. Lần này thì nó đá trúng con gà Cồ một cái nhẹ. Đúng ra con gà Cồ dễ dàng tránh đòn như lần trước, nhưng không biết tại sao nó không nhảy lên tránh. Con gà Cồ chưa kịp phản đòn thì đã bị con gà Tre sáp lại và đá cái nữa. Lần này thì hình như con gà Cồ bị dính cựa trên lưng vì thấy thân mình nó giựt giựt. Nhìn nó có vẻ đau đớn lắm. Đến lúc này thì con gà Cồ đứng yên không phản ứng gì nữa. Tôi lấy làm ngạc nhiên và nghĩ nó bị trúng gió. Rồi tự nhiên con gà Cồ quị xuống. Có người la, “bị trúng tử huyệt rồi.” Tôi thầm khâm phục con gà Tre của ông Nam có võ. Thấy nó nhỏ nhỏ mà có độc chiêu. Nhưng rồi từ miệng con gà Cồ, tôi thấy một dòng máu đen thùi lùi từ từ ứa ra. Một đứa trong bọn thằng Dậu la, “tử huyện con khỉ họ gì. Gà bị trúng độc rồi. Máu đen thui không thấy hả, cha nội?”

Thằng Dậu bực mình lắm nhưng không dám nói câu nào. Nó vào sân ôm con gà chết ra. Nó vạch lông xem thì thấy toàn thân gà đã tím bầm. Lúc đó, tôi nghĩ chắc có ai chơi gian thoa chất độc vào cựa gà của ông Nam. Vì thế mà nó mới đá chết con gà Cồ. Nhưng khi thằng Dậu coi lại lần nữa thì không thấy gà nó bị trúng cựa nào cả. Bằng chứng rõ ràng hơn là cặp cựa sắt được mang trên chân con gà ông Nam không có dính máu. Trận đó, thằng Dậu thua đâu cũng vài trăm đô Mỹ. Nó ôm xác con gà chết ra về mà mặt hầm hầm.

Tôi thấy chuyện lạ. Tôi hỏi một bác đứng kế bên, “chuyện gì vậy bác?” Ông ta trả lời, "chuyện gì đâu. Gà thằng Dậu bị trúng thuốc độc thôi. Chắc ai đó đã lén thuốc nó rồi.” Tôi mới hỏi tiếp, “vậy sao nó không khiếu nại?” Ông già cười, “ở đây mà khiếu nại cái giống gì mậy. Cũng hên cho thằng Dậu là nó thua đó. Chứ nó thắng thì không chừng đã bị tụi côn đồ xóm này đè ra đập cho bò càng rồi.” Tôi ngạc nhiên, “ủa, sao lại bị đánh?” Bác ấy trả lời liền, “có gì đâu mà lạ. Ai mà dám đụng đến ông Nam Gà ở cái xóm này. Đã mấy lần rồi, hễ gà ai mà đá thắng gà ổng thì đều bị đám côn đồ đệ tử ổng chận đường đè ra đập gần nhừ tử. Tại thằng Dậu nó không biết đó thôi. Sau chuyến này chắc nó học khôn không mang gà qua đây đá nữa. Lúc trước, có một thằng mang con gà chiến từ tận thành phố về đây. Đá mới một phát làm chết con gà ông Nam. Khi nó vừa ra đến đầu xóm bị nhóm côn đồ đè ra đánh gần mềm mình luôn.” Tôi tức mình hỏi, “ủa mà công an không giải quyết hả bác.” Ông ta ngó mặt tôi rồi nói, “cái đồ Việt Kiều như mày mới đòi công đạo ở đây. Tụi nó bị mua chuộc hết rồi cháu ơi. Cả bè cả đám tụi nó ăn chia nhau hết rồi thì lấy ai mà xét với xử.” Tôi vẫn còn tức mình vì chuyện con gà chết nên trở lại vấn đề, “vậy ai thuốc con gà Cồ vậy bác?” Ổng không trả lời mà còn hỏi ngược lại tôi, “cháu nghĩ là ai hả?” Tôi ngó một vòng và đã có cho mình một câu trả lời. Thì ra từ đầu ông Nam đã biết gà mình không thể nào thua rồi.

Bảo thấy tôi xía vào hỏi lôi thôi chuyện của người khác. Nó lôi tôi ra một bên và nói, “muốn chết hả con. Ở đây xóm người ta mà mày lại đi hỏi chuyện bậy bạ. Nói một hồi tụi nó đè mầy xuống đánh thấy cha rồi liên lụy luôn tới tao. Thôi đi về.”

Chưa kịp coi trận gà kế tiếp nhưng tôi cũng hết còn hứng thú để coi. Hai tôi bỏ ra về. Tôi không dám hỏi câu nào nữa cho đến khi Bảo đã lấy lại xe và chạy ra khỏi xóm bà Tư. Lúc đó tôi tức mình lên tiếng, “Đá gà kiểu gì mà kỳ vậy. Đã chấp một cựa rồi mà còn chơi gian manh đi bỏ độc nữa.” Thằng bạn tôi nói, “phép vua thua lệ làng mầy ơi. Không thích thì đừng chơi. không muốn thì đừng coi. Ở đây là vậy đó. Chịu không chịu thì thôi. ” Tôi buồn buồn tự nói một mình nghe, “thì cũng đúng thôi. Ở đâu mà chẳng vậy. Mạnh hiếp yếu. Bè phái bênh nhau có gì mà lạ. Ông trời có lúc còn không công bằng thì đòi hỏi chi con người …”

May 2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:29:48 bởi DuongAnhDang >
#1
    DuongAnhDang 01.06.2006 15:31:36 (permalink)
    LỜI BÀ DẠY

    Khi tôi còn nhỏ, bà tôi thường dạy rằng, "khi con lớn lên, con nên sống cho phải đạo làm người. Khi con vào chùa, con phải lạy phật 3 lạy. Khi gặp tăng/ni, con phải cúi đầu 3 lần. Khi gặp người già yếu, con nên kính trọng mà nhường mấy cụ 3 bước. Khi gặp phái yếu đánh, con nên nhường họ 3 bợp tay. Thế mới gọi là phải đạo."

    Tôi lúc đó còn quá ngây thơ. Thấy bà tôi toàn nói về người mà không đá động gì đến thú vật hết. Tôi hỏi bà, "vậy khi con gặp chó điên thì con phải làm sao?" Không cần suy nghĩ gì cả, bà tôi cú tôi một cái lên đầu thật đau và nói, "Bà đâu cho con ăn cám heo đâu mà ngu dữ vậy. Khi con gặp chó điên thì phải chạy. Không chạy, nó rượt và cắn cho thấy cha mày luôn."

    May 2006
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:29:06 bởi DuongAnhDang >
    #2
      DuongAnhDang 02.06.2006 08:03:58 (permalink)
      CHÓ ĐIÊN, CHÓ DẠI

      Hôm qua, tôi ghé nhà người bạn chơi. Hắn cũng ở cùng một khu chung cư với tôi. Tuy là bạn bè khá thân, nhưng lúc sau này ít qua lại vì tôi quá bận. Mấy hôm nay, việc làm hơi nới tí nên tôi được rảnh và chợt nhớ đến hắn nên ghé thăm. Khi đi ngang qua nhà người hàng xóm kế bên nhà hắn, con chó Chihuahua (một loại chó nhỏ con của MỄ, nhưng rất hay sủa) của người hàng xóm này chồm lên sủa om xòm làm tôi hoảng hồn hoảng vía hết. Tim tôi nhảy muốn rớt ra ngoài. Công nhận, con chó này tuy nhỏ xíu nhưng nó sủa lớn tiếng ghê. Nghe điếc tai nhức óc hết sức vậy đó. Nó còn nhe hàm răng nanh nhọn, lè cái lưỡi đỏ lòm ra dọa tôi. Miệng nó thì phát ra những tiếng kêu “rừ rừ” như đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Nhìn quả thật kinh khủng lắm. Nó cứ nhảy dựng lên dù tôi đã tránh nó. Hình như nó muốn cắn vào mắt … mắt … mắt cá của tôi thì phải. Tôi nghĩ nó chỉ có thể cắn được mắt cá thôi vì nó nhỏ con và thấp quá. Dù nó có cố nhảy vọt lên thì chắc cũng chỉ đủ chạm đến đầu gối tôi là cùng, chứ nói chi đến háng. Còn nó thật sự muốn cắn ở đâu hoặc cắn cái gì của tôi thì thiệt tình tôi không biết. Dù cho bị cắn ở đâu đi nữa, tôi cũng như mọi người, đều không muốn bị chó cắn. Lúc đó thật sự tôi chưa biết nó là chó điên. Chứ nếu biết rồi thì tôi cũng đã nên tránh xa từ sớm rồi.

      Nói đến chuyện tránh đường làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui đã xảy ra nơi quê nhà. Nhân tiện đây, tôi xin hiến dâng quí vị đọc chơi cho quên ngày tháng:

      Hồi còn ở Việt Nam, dưới quê tôi tận miền Tây Nam Bộ, có rất nhiều cây cầu khỉ. Những cây cầu khỉ quê tôi tuy mộc mạc nhưng gắn liền với quê hương yêu dấu và cuộc sống của người dân miệt vườn. Nhờ những cây cầu khỉ này, nhiều người đã có được những kỉ niệm buồn vui thời tuổi thơ. Ngoài kỉ niệm đẹp, cây cầu khỉ còn giúp tôi học được cái khôn của người khác. Loại cầu khỉ quê tôi rất mỏng manh và hẹp. Thân cầu được làm vỏn vẹn bằng một thân tre. Một người không quen đi sẽ dễ dàng bị té nếu không cẩn thận. Nếu đã có một ai đang đi trên cầu, một người khác muốn đi từ phía ngược chiều phải đợi đến người kia đi xong rồi mới đi được. Dành đường chen lấn nhau thì chỉ có nước bị lọt hầm cá Vồ bên dưới mà thôi.

      Một ngày nọ, tôi thấy thằng Minh đang đi từ bên kia qua hơn nửa cây cầu rồi. Ở đầu cầu bên này, con Điệp mới bắt đầu bước lên đi. Theo phép lịch sự, con Điệp phải bước xuống và nhường đường vì thằng Minh đã đi trước. Nhưng con Điệp không làm như vậy. Nó tiếp tục đi và dĩ nhìên hai đứa nó gặp nhau gần đầu cầu bên này. Con Điệp ỷ mình là phường côn đồ hạng nặng. Nó làm hùm, làm hổ và lên tiếng chửi thằng Minh liền,“Ê, Minh, mày không thấy tao đang đi hả? Không tránh đường, tao đánh thấy cha mày bây giờ. Đánh không lại tao sẽ kêu đám anh em xã hội đen thanh toán mày đó. Tao cho mày biết tao lì nhất xóm này. Tao quen toàn là những người tai to, mặt lớn, chức ông này, bà nọ (nó tự bô bô như vậy). Ai gặp tao mà không tránh đường. Dù có NGU như mày cũng phải biết tao là ai mà tránh chứ?”

      Rồi con Điệp nói tiếp và cố tình lên giọng hầu để tôi nghe mà tránh mặt nó sau này, “cái đồ bá dơ, cà chớn, và ngu như mày thì không bao giờ tao thèm ngó ngàng đến. Tao không tránh đường gì cả. Tao chỉ tránh đường cho ngưòi KHÔN thôi. Kẻ NGU như mày thì đừng hòng.” Rồi con Điệp tiếp tục tiến tới.

      Thằng Minh quả thật là đồ chết nhát. Tôi thấy nó đi ngược lại một lèo trở về phía bên kia cầu. Con Điệp bước theo sau nghêng nghêng cái mặt bư bư và rất ư tự đắc. Khi qua đến bên kia cầu, thằng Minh còn gỡ nón xuống mà kính cẩn chào con Điệp nữa. Rồi thằng Minh mới từ tốn nói: “Tôi rất phục cái cá tánh đặc biệt của chị. Chị không bao giờ nhường bước cho kẻ NGU, nhất là tôi. Tôi thì khác xa chị. Tôi luôn nhường kẻ NGU qua trước.”

      Lâu quá tôi không về quê nên không biết sự tình ra sao. Nghe cô tôi kể lại rằng con Điệp sau này bị chó điên cắn và ngã bịnh chết rồi. Nghe mà sợ luôn. Chắc có lẽ con Điệp đã không nhường đường khi gặp chó điên hơn nó.

      Nói vòng vòng một hồi làm tôi sắp quên mất mình đang nói chuyện chó điên. Bây giờ xin quí vị cho phép tôi được trở lại vấn đề chó. À, mà tôi đang nói đến đâu rồi nhỉ. Ôi, nhớ ra rồi. Tôi đang nói đến lúc tôi bị chó sủa.

      Cũng may cho tôi lúc đó chưa bị chó đớp một miếng thịt. Khi nó nhảy chồm lên định cắn tôi thì bị sợi dây lòi tói thắt chặt vào cổ làm nó đau quá kêu lên “ảng, ảng.” Con chó bị đau vì bị dây xiết chặt cổ lại và không chồm đến gần tôi được. Nó giận run và cố tiếp tục sủa. Nhưng mà tiếng sủa của nó bấy giờ nghe tru tréo và đau khổ làm sao ấy; làm tôi liên tưởng đến khi heo bị thọt huyết. Con chó đau đớn không phải vì tôi làm mà vì chính nó muốn chồm lên cắn tôi. Quả thật là gậy bà đập lưng bà (ý lộn, gậy ông đập lưng ông chứ). Lúc đầu, tôi cho rằng vì tôi là người lạ nên nó mới sủa dữ vậy. Đến khi hỏi bạn tôi thì được hắn trả lời: “Chó điên đó mày ơi. Hơi sức đâu mà để ý đến nó làm gì. Ai đi ngang mà không bị nó sủa mới là chuyện lạ. Tao đây là hàng xóm mà còn bị nó sủa như ăn cơm bữa kìa. Nó sủa tối ngày sáng đêm. Tao ở kế bên nghe nhức đầu thấy mồ tổ. Tao đã có gởi complaint đến bà chủ của nó nhưng được trả lời là ‘chó sủa chó không cắn’. Bà chủ còn nói ‘đã là chó thì phải cho nó cái quyền sủa chứ’. Nghĩ lại tao thấy bà chủ nói cũng có lý lắm--đã là chó mà không sủa thì đâu phải là chó (chắc chỉ có chó chết mới không sủa thôi). Dù sao tao cũng sợ dùm cho bà ta vì một khi con chó đó nó nổi điên lên và cắn người rồi thì sẽ làm liên lụy đến bả.”

      Sau khi nuốt nước miếng, người bạn tôi lại tiếp tục, “mày biết không. Mấy tháng đầu, nó sủa chút chút. Cả xóm không ai thèm để ý vì tiếng sủa của nó cũng thanh và vui tai. Nghĩ cho cùng thì cũng vô hại vì có nó sủa thì những tên trộm mới biết là xóm mình có chó để mà tránh. Khổ một điều là bây giờ thì gặp ai nó cũng sủa. Kẻ xấu bị nó sủa đã đành, mà người tốt cũng bị nó sủa luôn. Sáng nó mở mắt ra là sủa rồi. Khi tối nó ngủ không được (có phải vì gượng đực hay không thì không biết) nó cũng sủa. Bụng nó đói mà sủa thì tao đâu nói làm gì. Khi đã được cho ăn no mà nó cũng sủa thì tao cũng hết ý luôn. Hình như là cái miệng nó chỉ dùng cho việc ăn, sủa và cắn thôi. Hể cái miệng nó rảnh một tí là nó sủa. Tao nghe nói bà chủ nó cũng sợ nó luôn. Bà ta muốn gọi cho tụi Animal Control đến mang nó đi nhưng thấy tội cho kiếp chó của nó. Vào dogpound rồi mà còn dỡ thói điên điên dại dại như vậy thì chắc bị tụi nó chích cho một liều thuốc đi chầu diêm vương luôn. Mà nói mày nghe. Tội cho nó lắm. Nó sủa riết rồi không ai thèm để ý cả. Bây giờ thì chẳng còn ai để tâm đến tiếng sủa của nó. Tiếng sủa hết còn dọa được ai. Bây giờ khu này bị trộm liên miên. Những tên trộm một thời bị nó sủa bây giờ cũng có thể nghêng ngang đi qua mặt nó mà không còn lo tiếng sủa sẽ đánh thức những người hàng xóm. Quả thật là tiếng chó sủa ngoài tai không ai để ý. Khi không ai thèm nói đến nó (không phải vì sợ mà vì nó không đáng để họ nói), nó lại tưởng nó hay. Nó bây giờ lên mặt và sủa to tiếng hơn nữa. Thậm chí, nó còn học tiếng tru tréo của loài sói rừng nữa kìa.”

      Khi biết tôi có vẽ tội nghiệp con chó và có ý muốn khuyên nhủ, người bạn tôi tiếp luôn: “Thôi mày ơi. Đừng có tài lanh mà đụng đến nó mà cũng đừng đến gần nó. Khuyên với nhủ cái con khỉ họ gì. Theo đà sủa và tru tréo cái kiểu này, tao dám đánh cá với mày là nó sẽ nổi điên và cắn bất cứ những ai đến gần. Mày coi chừng nó cắn cho một cái rồi lại mang bịnh chó dại để rồi điên điên khùng khùng như nó thì lại khổ cho gia đình mày đó. Mày không thấy hả? Bà chủ nó có treo cái bảng COI CHỪNG CHÓ DẠI ở trước cửa nhà đó.”

      Thật sự, tôi thấy tội nghiệp cho con chó này quá. Tôi thiết nghĩ chắc con chó này đã bị đời phụ nó, người phụ nó, và tình phụ nó nên nó mới hận đời mà phát điên như vậy. Có khi nào nó bị người đời hành hạ mà bỏ rơi chăng? Tuy là chó nhưng nó cũng muốn và cần phải có được một cuộc sống êm đẹp như con người chứ! Thật sự nếu nó có một cuộc sống an lành, chắc có lẽ nó không điên dữ vậy đâu, ngoại trừ nó bị bịnh điên di truyền nằm sẳn trong gene. Tôi cố hiểu và thông cảm cho nó. Tôi tự bào chữa cho nó. Tôi nghĩ nó sủa để thiên hạ tránh xa ra. Nó không muốn thiên hạ đến quá gần để có thể tiếp tục hại và làm nó khổ thêm. Những người ác cố ý muốn làm cho nó đau đớn thì bị nó cắn là đáng cái đời rồi. Làm nó đau, chọc nó giận, nó cắn đó là chuyện thường tình vì chẳng qua đó là bản năng tự vệ của mọi sinh vật.

      Vì chỗ tội nghiệp và thông cảm đó. Tôi đến gần nó và muốn tìm hiểu tại sao nó bị điên. Bạn tôi đã nói nó là chó điên, nhưng tôi đâu ngờ nó điên đến hết thuốc chữa. Bây giờ biết sự thật thì cũng đã muộn rồi. Nếu biết trước, có mướn tôi, tôi cũng không muốn đến gần thứ chó điên như vậy. Chẳng qua lúc đầu tôi muốn an ủi và khuyên nó đừng sủa nữa vì thật ra ở cùng xóm mà sủa hoài thì cũng điếc tai và tội người bạn tôi lắm. Tôi nghĩ chắc nó thiếu tình yêu hay tình thương nên nó hận đời. Khi hận đời thì sủa cho bỏ ghét. Nếu tôi đem sự an ủi đến cho nó, hy vọng nó sẽ tiếp nhận để rồi hoàn thiện. Biết đâu được vô tình tôi chữa được cái bịnh điên của nó. Nếu được vậy cũng là một điều nên làm.

      Tôi đã lầm và tôi phải trả giá cho sự sai lầm đó. Tôi tự phạt tôi bằng cách phải ngồi đây đánh cho xong bài “Chó Điên Chó Dại” này. Y như lời người bạn tôi nói. Tôi chỉ mới đến gần và chỉ hỏi tại sao nó sủa hoài thì đã bị nó đớp cho một cái ngay bắp chuối đau muốn té đái trong quần, máu me chảy tùm lum. Có lẽ nó nghĩ tôi đến gần để sờ mó nó cũng không chừng. Hên cho tôi là chưa ngồi xuống gần nó mà chỉ đứng thôi, chứ không nó đớp trúng phần khác của thân thể thì chắc chuyến này phải vào chùa Kim Sơn xin làm tiểu hòa thượng luôn. Tôi nghĩ rằng con chó này đã từng bị harassed hay abused gì rồi đây vì khơi khơi đâu có chó nào mà thô bạo vậy.

      Lúc đó, tôi giận lắm và định đá cho nó một đá cho hả giận nhưng sợ đến gần bị cắn nữa. Người bạn tôi khi nghe tiếng ồn ào bên ngoài vội chạy ra xem. Khi biết tôi bị chó cắn vì đã đến gần con chó. Hắn giận tôi vì cái ngu của tôi. Hắn la tôi,“tao đã nói mày rồi. Con chó dại mà cũng đụng vào. Bị cắn rồi thấy không. Bây giờ thì lại báo tao phải đưa đi nhà thương.”

      Anh ta tìm bà chủ thì bà ta đã đi vắng. Hắn đành phải vội vã một mình đưa tôi đi nhà thương băng bó cái chân. Khi về nhà, anh ta vội chạy qua báo cho bà chủ biết rằng chó đã cắn người rồi. Bấy giờ thì lại biết thêm rằng con chó dại này chưa có được chích ngừa. Tôi lại một phen phiền phức đi nhà thương và lại phải chịu đau để đi bác sĩ chích ngừa rabies vì tôi không muốn bị bịnh. Cũng hên là lúc đó tôi không đá nó. Lỡ mà đá không trúng rồi bị nó cắn tôi một cái nữa chắc là phát điên theo nó thiệt chứ chẳng chơi đâu. Tôi lúc đầu cũng muốn kiện bà chủ nhưng khi nghĩ lại thì lỗi do mình. Bà chủ đã cảnh báo trước là nên COI CHỪNG CHÓ DẠI rồi. Bạn tôi cũng đã cho biết đó là chó điên rồi. Lỗi do tôi vì tôi không chịu nghe thôi. Có trách thì trách mình cũng điên như nó. Ăn ở không lại đi chọc chó điên. Muốn trách trời, trách đất, hay trách thiên hạ gì thì trước đó nên coi lại mình.

      Hên là nó là chó và không biết nói tiếng người chứ không nó dám la làng la xóm rằng tôi có ý định muốn Sexual harassment là thấy mẹ tôi. Người bạn tôi nói đúng, “mày bị cắn là vừa. Ai biểu mày nhiều chuyện. Tao nói mà không nghe bây giờ thì đừng kêu khổ.”

      May 2006
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:30:21 bởi DuongAnhDang >
      #3
        DuongAnhDang 02.06.2006 08:05:42 (permalink)
        ÉO LE

        Ngồi trong quán Café Lover, chàng nhâm nhi ly café đắng và ánh mắt chăm chăm hướng về nơi cửa. Hễ mỗi lần cửa mở là tim chàng đánh thót. Cái cảm giác của buổi ban đầu yêu nhau và hò hẹn đã trở lại với chàng. Chàng đang chờ ai chăng?

        Ðã hai năm qua chàng thiếu vắng cái cảm giác này. Chàng tự cho mình là sống trong tẻ lạnh. Một cuộc sống trong sự ràng buộc, khổ sở. Trang, người bạn gái mà chàng đã không còn tí gì cảm hứng. Từng cử chỉ thiếu tế nhị và những lời cằn nhằn điếc tai đã làm chàng chán ngấy. Chàng tự nhủ là phải đi tìm một cái gì mới lạ. À, nên tìm cho mình một người mới, một tình nhân lý tưởng để rồi sẽ trở thành một người vợ đảm đang.

        Rồi chàng cũng đã thực hiện những gì mình nghĩ. Chàng đã tìm cho chính mình một lối thoát. Chàng sẽ thố lộ cho Trang biết về sự lựa chọn của mình. Chàng sẽ cho nàng biết là chàng sẽ xa nàng vì chàng đã tìm được cho mình một tình yêu mới. Nhưng mà . . . cũng chẳng vội gì. Khi cá đã cắn câu và mọi chuyện đâu vào đó rồi thì nói cũng chưa muộn. Mọi chuyện nên tạm gác lại khi chưa gì chắc chắn.

        Chàng đã quen nàng trên hệ thống internet. Qua những lời xã giao, trao gởi, chàng biết được nàng tên Diệu. Chàng tự nghĩ . . . chỉ cái tên không cũng đã hơn xa Trang. Con người Diệu cũng diệu hiền như tên nàng vậy. Tuy mới quen và chưa lần gặp mặt, chàng đã tự đặt mình vào địa vị một tình nhân. Qua lời miêu tả của nàng, chàng hình dung ra Diệu là một người mà chàng hằng mong đợi: dáng người vừa khổ, xinh xinh, tóc dài, và nhất là nụ cười tươi như đóa Hồng buổi sáng. Tính tình ư; nàng là một người biết thông cảm, vị tha, và biết lo lắng cho gia đình. Ôi, quả thật là mẫu người lý tưởng; mẫu người mà chàng hằng mong được gá nghĩa phu thê. Chàng hy vọng sự quen biết ấy sẽ sớm đưa đến một cuộc tình bền vững và rồi một cuộc hôn nhân nồng thắm. Trang, trái ngược Diệu. Chẳng đoan trang tí nào hết. Người thì dữ tợn; lúc nào cũng muốn nắm quyền. Nếu cưới Trang rồi thì chắc là sẽ mất hết tự do. Vả lại, nếu tiếp tục sống với Trang chắc có ngày cũng chết vì bịnh tim do cái miệng bô bô của Trang. Chàng so sánh rồi chàng tự xa cách mình với Trang, và dệt mộng cùng với Diệu. Chàng dệt thật nhiều và thật nhiều.

        Chẳng trách chi chàng bồn chồn, đứng ngồi không yên vì hôm nay là ngày chàng hẹn gặp nàng. Chàng chọn Quán Café Lovers để Làm điểm hẹn vì quán có cái tên quá ư là lý tưởng và trữ tình. Còn gì bằng khi gặp người hữu duyên nơi Quán Café Tình Yêu. Ðây là lần đầu gặp mặt, chàng phải để lại trong nàng một ấn tượng tốt. Tất cả phải hoàn hảo vì chàng muốn nàng phải nhớ mãi "cái thuở ban đầu lưu luyến ấy." Nàng yêu màu tím, màu của tình yêu lãng mạn, nên chàng đã yêu cầu nàng mặc môt chiếc áo màu tím cài hoa Hồng vàng. Còn chàng, chàng cũng đã chọn một bộ đồ thích hợp nhất và cài cho chính mình một đóa Hồng vàng để dể nhận nhau. Chàng chọn hoa màu vàng vì đó là màu rực rỡ tượng trưng cho sự chiến thắng. Có lẽ đó là sự chiến thắng mà chàng đã đặt cho chính mình và chiến lợi phẩm là Diệu.

        Tiếng cửa khua nhẹ và khẽ mở. Bóng một người vừa lách vào. Qua ánh đèn mờ, chàng cũng nhận ra người mới vào là một thanh nữ, khoác trên người một áo choàng tím, và cầm trên tay một nhành Hồng vàng. Thân chàng run động mạnh, chán đổ mồ hôi hột, và tay đã ướt đẫm từ lúc nào. ”Chắc là Diệu đây rồi," chàng nghĩ. Chàng ngồi bật dậy và bước vội ra hướng cửa để chuẩn bị đón nàng. Nhưng . . . chàng bỗng chùn chân lại và vội kêu "Ủa, Trang !!!"

        Trang không lên tiếng trả lời. Nhưng ánh mắt đăm chiêu buồn thảm nhìn vào cõi hư không đã nói lên tất cả, nói lên cảnh éo le của tình đời. Nàng không khóc nhưng mà sao hai hàng lệ cứ tuôn xuống như mưa, chảy dài trên má, để rồi rơi tan tác trên thềm cửa.

        Chàng choáng váng mặt mày. Chiếc áo choàng tím kia hình như đã ngả sang màu đen tối và nhánh Hồng vàng, màu tượng trưng cho sự chiến thắng, đã đổi sang màu trắng hình như để tang cho một cuộc tình vừa tan vỡ.

        Ôi . . .

        Xao xuyến lòng khi tình vào đoạn kết
        Im lặng cúi đầu, chấp nhận tình xa
        Này người hỡi, đừng luyến lưu chi nữa
        Mình ta về, đơn chiếc bóng chiều qua . . .

        April 2002
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:30:50 bởi DuongAnhDang >
        #4
          DuongAnhDang 02.06.2006 08:07:35 (permalink)
          CHIA LY

          Vừa dàn xếp xong cuộc "nội chiến" mà hắn lúc nào cũng là người chiến bại. Hắn chậm rãi đi ra cửa, thả hồn theo bước chân thăng trầm, lê lết trên đường phố. Hắn đi nhưng không định hướng cho mình là phải đi đâu.

          "Thế là xong," hắn tự nghĩ, "sau tám năm chung sống, chắc gia đình này phải tan vỡ mất." Vợ hắn đã nhiều phen hăm he sẽ đưa đơn ra tòa ly dị. Những lần trước hắn không để tâm đến. Hắn chỉ xem đó như là lời lẽ thường tình của những cặp vợ chồng giận nhau và thốt ra trong những cơn thịnh nô. Nhưng không, lần này có nhiều khác biệt: chưa lần nào vợ hắn giận dữ như thế. Vợ hắn dùng những lời lẽ đay nghiến và khắc nghiệt với hắn. Hắn không thể tưởng tượng được những từ ngữ ấy đã phát xuất từ một người đàn bà có học và lớn lên trong sự gia giáo. Những lần trước khi bà ta mắng; hắn câm lặng. Hắn nín trong tủi nhục vì hắn không muốn cãi tay đôi với bà ta. Hắn lại càng không muốn sử dụng vũ lực vì chính hắn ghét cay ghét đắng những hạng đàn ông vũ phu. Nhưng lần này ngoại lệ. Hắn đã không tự chủ được chính mình. Hắn đã tát tay bà ta. Hắn phải ra đi. Nhưng mà đi đâu đây hả? Còn Bé Hạnh thì sao? Ðời của nó sẽ ra sao khi cha mẹ nó không còn chung bước? Hắn nhớ nhiều về dĩ vãng: ngày hai đứa quen nhau rồi trở thành đôi bạn; yêu nhau rồi trở thành một cặp tình nhân âu yếm; se duyên kết nợ rồi trở thành đôi uyên ương hồ điệp. Năm năm, sau những chuỗi ngày hạnh phúc đã mang đến cho nhau một chiến lợi phẩm. Bé Hạnh, một chiến lợi phẩm có một không hai, một hạt giống của tình yêu đầu đời vô giá mà hắn rất thường tự hào và hãnh diện.

          "Chết cha," hắn la lớn. Nhắc đến con bé, hắn mới chợt nhớ ra ngày mai là ngày sinh nhật của con nhỏ. Mấy hôm rồi vì chuyện lục đục trong gia đình, hắn đã không để tâm và quên phức chuyện mua quà cho con bé.

          Ngó lên, hắn định thần và giựt mình. Từ nãy giờ vì lo suy nghĩ, hắn đã đi qua hết gần năm chặn đường dài. Chỉ cần băng ngang đường và quẹo phải là hắn sẽ đến tiệm đồ chơi Toy "R" Us rồi. "Thôi cũng được," hắn tự nhủ, "mình vào mua cho con bé một con búp bê vậy. Nó cũng thích búp bê lắm mà." Hắn coi lại tiền, đếm tới đếm lui cũng chỉ còn vỏn vẹn 15 Ðô. Với số tiền đó thì làm sao đủ để mua búp bê cho con bé. Hắn vội nhớ ra là hắn còn cái check tiền lương mà hắn chưa kịp đổi. Hai tuần lương cu-li của hắn chỉ được hơn có 600 Ðô thôi. Hắn lầm bầm trong miệng, "thôi vào tiệm mua rồi mình charge thẻ tín dụng vây. Check để đổi sau cũng được." Hắn bước vội và thẳng tiến đến tiệm đồ chơi.

          Vào dịp sinh nhật năm trước của con bé. Hắn đã không tìm mua Búp Bê Barbie mà con bé thích. Khi mở quà, con bé mặt quạu đeo và đòi hắn hôm sau phải đem trả. Vì thương con, hắn chiều. Hắn đã phải mua đến hai con Búp Bê Barbie để đền bù. Hắn tự hứa năm nay sẽ không để màn cũ tái diễn. Hắn phải tìm cho bằng được một Barbie "model" nhất để làm quà cho con bé, bất kể phải tốn bao nhiêu. Có lẽ, đây là lần cuối cùng mà hắn còn hưởng được sinh nhật của Bé Hạnh trong khung cảnh gia đình, dù gia đình đã trên đà đổ vỡ.

          Ði lên rồi lại đi xuống. Hắn đã dạo cái hàng búp bê cả nửa tiếng đồng hồ mà không biết lựa con Barbie nào. Nhiều con để lựa quá làm hắn muốn điên cả đầu. Bỗng ánh mắt hắn sáng lên khi tình cờ nhìn thấy con Búp Bê Barbie với trang sức thật lộng lẫy. Chẳng trách gì hắn không thấy vì con Barbie này được cất trên ngăn kệ cao nhất và để trong tủ kiếng có dán dòng chữ "Collector's Items". Hắn phải nhờ đến một nhân viên trong tiệm mang xuống dùm. Khi liếc mắt qua giá biểu. Hắn giật mình tự nhủ, "cái gì, trời đất ơi, 395 Ðô cho một con búp bê bằng nhựa." Một con búp bê thôi mà giá hơn cả một tuần lương của hắn. Hắn không thể ngờ được. Hắn hỏi nhân viên vừa giúp hắn, "tại sao con này lại đắt giá quá thế, trong khi những con khác chỉ độ từ 30 đến 70 Ðô thôi." Người nhân viên trả lời trong vô tư, "con này ư, nó là hàng mới nhất đấy. Nó được mệnh danh là 'Barbie Ly Dị'. Ngoài những trang sức lộng lẫy mà anh vừa thấy, còn có những thứ khác đi kèm: một xe hơi, một cái nhà và bao gồm tất cả những vật dụng bên trong. Nếu anh muốn rẻ thì nên mua 'Ken Ly Dị', chồng của Barbie, đi. Búp Bê Ken cũng là collector's item nhưng chỉ tốn có 80 Ðô thôi vì Búp Bê Ken không đi cùng một thứ gì cả ngoài bộ đồ trên người."

          Hắn đứng chết lặng. Ðịnh mệnh đã an bài chăng? Hắn thấy đoạn phim của chính đời mình sắp được trình chiếu, nay đã được diễn trước qua những con búp bê bằng nhựa. Hắn nhìn Búp Bê Ken. Hình như Ken đang cười thiểu não. Hắn không hiểu là Ken đang cười trên sự đau khổ của chính Ken hay của hắn.

          Kết cuộc rồi cũng mất hết: tình yêu, tiền tài, danh vọng, và hạnh phúc gia đình. Hiện giờ tất cả vẫn còn trong vòng tay nhưng ôi sao quá xa vời. Có lẽ, hắn nên mua Búp Bê Ken cho chính bản thân mình để còn có người đồng mang tâm sự. Còn "Barbie Ly Dị" ư! Hắn đã sẵn lòng mua cho vợ hắn để làm quà ly hôn. Còn Bé Hạnh thì sao? Hắn phải mua thứ gì đây hả? Thôi vậy, Hắn tự nhủ sẽ cố thuyết phục con bé chơi những trò chơi khác để khỏi phải vướng vào tình đời trôi nổi . . .

          May 2002
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:31:22 bởi DuongAnhDang >
          #5
            DuongAnhDang 02.06.2006 08:08:45 (permalink)
            KỈ NIỆM

            Em yêu,

            Kỉ niệm ... Khi nói đến kỉ niệm, Chắc có lẽ mọi người, trong đó có luôn em, đều cho rằng đó là những niềm vui đáng được lưu trữ. Riêng anh, kỉ niệm còn thâm sâu hơn tí ... kỉ niệm là tất cả những chuyện buồn vui trong quá khứ, trong dĩ vãng của tiềm thức mà chính mình tự cho rằng đáng được giữ lại, dù đó gợi lên nỗi buồn hay vui. Dỉ nhiên, trong anh hằng hiện hữu nhiều niềm vui cùng nỗi nhớ hơn là sự buồn thảm vì có ai cố giữ lấy nỗi sầu để làm vui đâu em nhỉ?

            Em, trong thời gian qua, những phút giây ta gần gủi bên nhau đã cho anh biết bao nhiêu kỉ niệm êm đềm. Những gì nhỏ nhặt nhất, dù em cho rằng không đáng nhớ, thì anh đã biến nó thành kỉ niệm tự bao giờ. Những niềm vui bé tí ti đối với em chỉ là nỗi vui thường tình, không gì đáng để quan tâm, thì anh đã vội thầm lặng cất nó vào một góc nhỏ nơi tim để ấp ủ, đợi chờ đến ngày chúng lên men sủi bọt và biến thành kỉ niệm. Anh coi nó như là món cơm rượu của lòng . Men nồng của kỉ niệm không đủ làm say thế xác nhưng cũng đã quá đủ để làm say ngất con tim đang tìm về sống lại trong dĩ vãng của ngày qua ... Một thi hào nào đó, anh đã quên tên, đã để lại cho đời 2 câu thật hy hữu; "Kỉ niệm không là gì khi người ta muốn xoá ... Kỉ niệm là tất cả khi người ta muốn ghi ... " Chí lý quá em nhỉ, kỉ niệm chỉ vỏn vẹn là một vết tì của thời gian, tồn tại trong quá khứ không hơn không kém, khi chính mình không cho đó là đáng nhớ và đáng quí. Kỉ niệm là tất cả và luôn giữ vững được hương vị của nó khi chính chúng ta thật sự còn ôm ấp và níu kéo lấy chúng mà thôi. Người đời, họ đế kỉ niệm tự nhiên đến. Anh đó ư, anh trân quí kỉ niệm từng giây từng phút, nên anh tìm đủ mọi cách để tạo kỉ niệm cho chính mình đế hầu một mai khi cuối đời, anh ngoảnh đầu nhìn lại và lấy đó để làm niềm vui, làm lẽ sống.

            Em thường nói anh có phụ nữ tính, tỉ mỉ trong những chuyện nhỏ nhoi. Ghi nhớ những chuyện không đâu ra đâu. Nhưng em có biết chăng đó là những lúc anh đang tạo kỉ niệm cho em, cho anh, và hơn nữa ... cho cả hai chúng ta đấy. Những cánh hoa dại mà anh nhặt bên đường, rồi mang ép vào tập thơ tình để rồi chuyển tặng lại em khi có dịp. Bông là vật thể vô tri, vô giác ... nhưng nó đã thay anh nói lên tấm lòng thành của anh đối với em. Nó đã tạo lên trong ta kỉ niệm, nếu em cho đó là kỉ niệm. Những mùi nước cologne mà anh âm thầm ướp vào trang thơ tình ái để mỗi khi em mở ra xem sẽ mang đến cho em một mùi hương nhẹ nhàng quyện sâu vào tâm khảm. Đó là anh đang tạo kỉ niệm trong em đó ... anh muốn lồng trong em kỉ niệm riêng tư để mỗi khi em ngửi được mùi nước Cologne Drakkar Noir, em sẽ nhớ đến anh ... sẽ nhớ luôn đến cả những bài thơ trữ tình mà anh đã tặng. Em có thể chối bỏ anh như em đã trối bỏ, nhưng kỉ niệm vẫn sẽ hiện diện trong em mãi, nếu em vẫn coi đó là kỉ niệm. Thời gian qua, anh đã gởi đến em bao cành hồng đỏ mọng đang vươn mình gọi mời em hưởng ứng tình anh. Những hoa hồng đó đều là do anh hái trộm bên nhà người hàng xóm. Bị gai đâm; máu anh tuôn chảy. Em đau lòng thầm trách anh không cẩn thận nhưng hình như không cảm nhận tình anh đã gởi gấm trong những đoá hồng. Em nên mang những cây gai ấy ép vào tiềm thức đế biết rằng kỉ niệm nằm tại nơi đâu. Không phải anh tiếc tiền không bỏ ra để mua được cho em một cành hồng mộc mạc. Đối với anh, mua thi ai mà chẳng mua được. Nhưng có bao nhiêu người có thể vì em, mà chịu đau khi bị gai đâm chỉ vì muốn tự mình bẻ vài cánh hồng mang tặng người yêu. Đó là kỉ niệm đấy em. Trong anh, kỉ niệm ấy là niềm đau được đánh đổi một cách xứng đáng. Cái đau của gai đâm đã mang đến cho anh kỉ niệm. Đời sau này có xuôi về đâu, anh không cần biết nhưng cứ hễ mỗi khi ngắm những cành hồng, tay anh đã cảm nhận được sự đau của gai đâm đế rồi kỉ niệm sẽ mang anh về ngày tháng cũ và rồi lại được nhớ về em ...

            Em, anh không sợ mất em vì hình như anh đã mất. Mất em, anh đau khổ vô cùng. Con tim gần như hụt hẳn, thiếu đi nhịp đập. Buồng phổi đã thiếu đi một luồng hơi nóng tạo sức sống trong anh. Rồi khi nghĩ lại, anh thấy mình vẫn còn rất hạnh phúc vì anh vẫn còn giữ lại cho mình được những kỉ niệm về em. Cái làm anh đau khổ mà lo lắng nhất là khi nghĩ về một ngày nào đó anh sẽ đánh mất đi những kỉ niệm buồn vui bên em, kỉ niệm của đôi ta.

            Đừng, đừng nhé em . . . Em cứ đi đi nhưng đừng bao giờ mang theo những phương trời nhớ, đừng đòi lại kỉ niệm đôi ta. Giờ đây, anh chỉ còn lại có chúng làm bầu bạn, là lẽ sống của đời anh ...

            Tạ ơn em,

            Anh

            November 2004
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:32:00 bởi DuongAnhDang >
            #6
              DuongAnhDang 02.06.2006 08:09:40 (permalink)
              MÙA ĐÔNG CỦA ANH

              Em yêu,

              Thời gian như thoi đưa, trôi qua tự lúc nào anh cũng chẳng hay. Khi giựt mình ngoảnh lại thì nàng thu đã giã từ ra đi trong thầm lặng và nàng đông cũng đã đến bên thềm. Những chiếc Lá cuối thu héo khô không còn sắc vàng đang bị những cơn gió lộng mùa đông thổi bay xào xạc quyện trong không trung như đang đánh đuổi đi cái gì của ngày tháng cũ. Đông đã đến và đang xóa đi những dấu vết tàn rụi của thu. Nàng đông độc ác thật. Sự sống của nàng đông tự dưng đã giết chết đi nàng thu lãng mạn. Đông ác lắm . . . . đông còn mang đến những cơn mưa đầu mùa nhẹ buồn nhưng quá đủ làm trùng lòng người . . . Mưa đến mang luôn sự ảm đạm, ủ rũ, và lạnh lẽo để gieo rắc đến tận lòng kẻ thê lương đế vấy lên một tí gì xót xa, bi đát . . .

              Em, nàng đông có ác lắm không nhỉ ??? Anh chỉ vỏn vẹn xin nàng hãy đế lại trong anh một tí gì thuộc về thu lãng mạn. Nhưng sự xin xỏ nhỏ nhoi cũng không được vẹn toàn . . . những cơn mưa đông rồi đây sẽ quét trôi đi hết tàn dư của mùa thu ... để rồi đông một mình chiếm ngự cả ba, bốn tuần trăng. Ừ mà thôi . . . anh không trách . . . đông mà, nàng là hiện thân của sự lạnh cảm, giá băng, và cô độc . . . Tại sao đông phải cho thu được sống ... Nếu còn thu trong đông thì đông đâu phải sầu đông ...

              Nếu những cơn gió lộng và những cơn mưa sa vội vã chưa đủ đế đánh dấu sự giao mùa, thì những ngọn đèn nhỏ li ti đủ màu xanh, đỏ, tím, vàng đang treo mình lủng lẳng trên những nhành cây khô trụi lá, trên những vỉa hè hai bên đường, đã thật sự đánh dấu mùa đông đã đến. Những ngọn đèn Chirstmas lights này đang chớp tắt dưới cơn gió đong đưa như đang gởi thông điệp để báo mùa Noel đang từ từ về ... Những giàn đèn đang tung tăng để cùng vui đón mừng Chúa Hài Đồng của hai nghìn năm trước đã một lần giáng sinh cứu rỗi nhân loài . . . Nhưng, hình như ngài đã bỏ quên anh ... đã từ bỏ linh hồn tội lỗi của anh . . .

              Suy cho cùng, nàng đông cũng đã và đang làm lợi cho nhân loài. Cái lạnh của mùa đông đưa con người ta đến gần bên nhau hơn ... tạo cơ hội cho những cặp tình nhân truyền hơi ấm cho nhau ... tạo cho những gia đình một cơ hội đoàn tụ quây quần bên lò sưởi để cùng nhau sưởi ấm trong tiếng nhạc ru hồn vào cõi mộng mơ ... Nàng đông đưa con người tìm đến con người ... tình yêu tìm đến tình yêu. Chắc anh cũng nên tha lỗi cho nàng đông đã quá ác khi cố tình đuổi đi mùa thu không một lời luyến tiếc ...

              Chắc trong thiên hạ, ngoài anh ra không ai không hưởng thụ mùa đông. Hình như đã từ lâu . . . anh không lưu luyến mùa đông . . . đông mang lại cho anh sự lạnh lẽo nhưng lại quên không tạo một cơ hội cho sự ấm cúng. Vì vậy chính nó đã làm mất trong anh sự thăng bằng tâm lý . . .

              Phải chăng như em đã nói . . . anh đang mang một chứng bịnh Seasonal Affective Disorder(Trầm Cảm Mùa Đông). Ghê gớm nhỉ . . . đang phải đương đầu với Obstructive Sleeping Disorder (Ngộp Hơi Trong Giấc Ngủ), chưa giải quyết xong thì lại phải đối đầu với một chứng bịnh khác . . . Sao anh cảm thấy trong anh nhiều bịnh thế . . . toàn là disorders không? Nghe tới danh từ "disorder" đã làm anh rùng mình vì "disorder" là sự bất bình thường rồi còn gì . . . Nếu em đúng, anh chẳng những anh đã bất bình thường trong giấc ngủ mà nay lại bất bình thường luôn khi thời tiết đổi sang đông . . . Nhiều khi anh nghĩ con người có thể sống với bao nhiêu cái bất bình thường, em nhỉ ??? Anh còn có thế sống được bao lâu với cái bất bình thường của chính anh . . . Hình như dám yêu em trong tình duyên ngang trái cũng là một sự bất bình thường rồi còn gì . . . nhưng mà khi nói đến con tim thì mình đã phải cho lý trí đi vào một góc vì chính con tim khi yêu đã không có sự lý luận . . . sự yêu của con tim đã làm tối đi lý trí mà mỗi con người ta đều phải chấp nhận . . .vì nếu con tim còn lý luận thì thật ra con tim chưa yêu, có phải không em???

              Đối với thiên hạ . . . mùa Giáng Sinh còn được ví như là mùa của tình yêu vì nó tạo sự gần gũi hơn giữa con người và con người, giữa con người và cảnh vật ... Giáng sinh còn được coi là mùa của Tình Thương vì hơn bao giờ hết lúc này là lúc nhân loài đi theo bước chân của Đấng Cứu Thế để học sự bao dung, sự ban phước lành rồi chúc phúc cho nhau ... Còn anh thì sao. Anh chỉ dám mơ mội giấc mơ nhỏ bé ... anh chỉ mong được em san sẻ, chia sớt một tí lửa tình để hâm nóng lòng anh trong mùa đông giá lạnh ... để làm sống lại con tim đã nhiều năm băng giá . . . nhưng ao ước vẫn hoài ao ước . . . đông này hình như ao ước đã trở thành ảo tưởng khi em đã đành lòng đánh tiếng xa anh ...

              Thôi, anh xin cảm ơn tình em trong thời gian qua . . . những chân tình mà em đã trao và đã nhận . . . Xin nhận từ anh một lạy tiễn đưa em về với sắc màu dĩ vãng . . . Còn anh, anh sẽ tiếp tục đi giữa mùa đông giá lạnh . . . không cần một manh áo vì . . . cái lạnh ngoài da sẽ không làm anh chết thêm lần nữa ... cái băng giá trong lòng chính nó đã hủy diệt đi con tim tự hôm nào . . .

              Chúc em luôn hạnh phúc . . .

              Anh

              December 2004
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:32:34 bởi DuongAnhDang >
              #7
                DuongAnhDang 02.06.2006 08:11:00 (permalink)
                NỖI LÒNG

                Em yêu,

                Bức tâm thư này không biết khi nào mới được viết xong. Có thể coi nó như nỗi lòng của anh được phô bày ra vây. Thiên hạ đọc ... sẽ cho nó là một bài văn kém, không luận điệu, thiếu bối cục và thiếu luôn sự suy nghĩ. Anh không màng ... Anh chỉ hy vọng khi em đọc, em nên kết luận rằng đây là nỗi niềm tâm tư thầm kín mà anh đem gói ghém vào lời văn để gởi niềm tâm sự đến cùng em ...

                Anh biết văn thơ anh kém. Chữ nghĩa và lời lẽ chắc chắn sẽ không bao giờ đủ để nói lên những nỗi lòng mình ... Nhưng, anh chắc chắn sẽ phấn đấu và cố gắng viết ... và viết thật nhiều ... sự rèn luyện thì sẽ làm cho mình mạnh dạn viết hơn, đúng không em. Anh vẫn còn nhớ trong những ngày qua, em đã khuyến khích anh rất nhiều trên lãnh vực này ... Em nói em rất thích đọc những mẩu truyện ngắn, những đoản khúc, những tùy bút và hy vọng anh sẽ viết nhiều hơn. Còn anh thì bị vết thương lòng của quá khứ đã làm anh lạnh cảm với lãnh vực này, đã làm anh xa lánh với ngòi viết của lời văn. Khi đặt bút để viết dù chỉ mới được vài hàng thôi ... thì anh đã chóng mặt vì những con chữ bắt đầu nhảy tung tăng trên trang giấy. Hình như chúng nó đang đùa giỡn với nỗi đau của anh thì phải ... nó nhảy nhót rồi bắt đầu xếp lại thành những dòng chữ, những đoạn văn để gợi lại nỗi sầu, nỗi lo mà anh đã một lần chôn tận đáy con tim. Thường thì anh đau khổ và bỏ ngang những gì đang muốn viết. Đó là lý do tại sao anh có cả chục bài văn đang viết dở dang. Đó là tại sao mà những chuyện em đã từng nghe anh kể từ độ nào vẫn còn nằm nguyên trong tư tưởng ... Anh mơ ước thật nhiều một ngày nào đó sẽ phù phép biến những nỗi lòng và niềm suy tư thành tập truyện ngắn. Cho đến giờ này những nỗi niềm đó vẫn còn được ngủ yên, vẫn còn lắng đọng nơi cõi hồn thay vì được bay nhảy bằng những dòng chữ đậm màu mực tím Bằng Lăng trên những mặt những tờ giấy trắng trinh nguyên ...

                Anh rất hâm mộ và còn có một chút lòng ganh tị khi nghe em khen về những bài văn hay. Anh hâm mộ lắm ... anh ước gì mình viết được như người ta để làm vui lòng em. Nhiều khi, anh ước gì mình có biệt tài viết như nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn để có lời văn phong phú ... để ngòi bút nhả những luận điệu bay bổng lên cao về tận phương trời mơ ... để nhập vào hồn em như cơn gió thoảng của chiều thu nhẹ ru em vào cõi mộng ... để lời văn mê hồn của anh thay thế dòng máu luân chuyển trong người em chảy ngược về tim và rồi được đưa đi khắp thân thế để nuôi sống tâm hồn cô độc.

                Trong thời gian qua, anh chỉ biết tỏ nỗi lòng qua thơ ... Tuy em cho rằng thơ anh không tệ nhưng thơ vẫn là THƠ ... Thơ không phải là VĂN. Em thích văn hơn mà ...Vì yêu em anh sẽ cố gắng ... Vì em, anh sẽ làm tất cả ... Em nhỉ, phải chăng đó là tình yêu???

                Em yêu, bây giờ thì xin cho anh được nghe và làm theo lời em nhé ... anh sẽ viết ... sẽ cố viết thật nhiều ... vì coi đây như là nhịp cầu duy nhất để đưa tâm sự từ tim anh đến với lòng em vậy ... Mỗi ngày anh sẽ viết một đoạn ... anh sẽ cố gắng. Buồn hay vui, bận hay rảnh thì anh cũng phải cố viết vì con tim đâu ngưng đập một phút giây nào ... và dĩ nhiên tâm khảm anh cũng không ngừng suy nghĩ về em ...

                Em hãy coi như đây là lời mở đầu của một chuỗi dài tâm sự mà anh sẽ gởi trọn cho em, cho riêng em . . .vì chỉ mình em hiểu và tìm thấy chính mình giữa những dòng chữ mộc mạc, khô cằn, và thiếu sự sống này ...

                Chúc em vui,

                Anh

                January 2005
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:33:03 bởi DuongAnhDang >
                #8
                  DuongAnhDang 02.06.2006 08:12:08 (permalink)
                  NỘI TÂM

                  Em yêu,

                  Hôm nay ... ngồi ngẫm lại chuyện ngày qua. Anh thiết nghĩ nếu ngày trước anh chịu thố lộ nội tâm để em hiểu được anh đang suy nghĩ gì mỗi khi anh ngồi trầm ngâm tư lự một mình và hồn anh đang trôi dạt tận đâu đâu trong lúc em đang hiện diện bên anh thì chắc chuyện tình đôi mình cũng chưa đến hồi kết, phải không em? Anh còn nhớ, em đã nhiều lần van xin anh nên nói, xin anh hé mở một tí cánh cửa lòng để em được lẻn vào một góc tâm tư của đời anh. Anh thì đâu bao giờ chịu nghĩ cho cảm giác của em. Anh đã quá ích kỷ rồi ... Anh cho rằng nội tâm là những gì riêng tư của chính mình và anh không dám chấp nhận cho ai lẻn vào để đọc nỗi suy tư thầm kín ấy, dù người đó là em. Anh có cái lý riêng của anh, em ạ. Lúc ấy, anh nghĩ anh không cần em phải hiểu và thông cảm. Một con tim khi đã có vết tích thương đau, dù là vết thương đã lành, cũng chẳng bao giờ muốn người khác đụng vào ... những chuyện sầu bi trong quá khứ cũng hầu như không ai bao giờ muốn được nói đến ... dù đó là lời chia sẻ hay thương hại. Anh cũng không ngoại lệ đâu em.

                  Từ lâu, anh rất tự hào là mình sống thật, sống thật với mình, với người, và với đời. Nhưng khi phảỉ đối diện với chính con tim thì anh hình như còn rất nhiều điều anh đang che đậy. Anh không dễ dàng thố lộ nội tâm mình với bất cứ ai, dù đó là những người thân cận nhất. Con người anh mâu thuẫn quá nhỉ? Làm sao vừa sống thật với người mà rồi lại có sự che đậy, dấu diếm, phải không em ???

                  Nội tâm !!! Anh quả thật không muốn đề cập đến chủ đề này tí nào. Những gì thuộc về nội tâm rất được anh trân quí vì nó vọn vẹn là gia tài còn lại của riêng anh. Khi còn giữ được sự nội tâm. không phô bày, anh cảm thấy mình vẫn còn một tí gì tồn tại thuộc về riêng mình. Một khi thố lộ ra rồi, anh sẽ mất đi tất cả vì đã để lộ ra những tâm tư thầm lặng đã từ lâu nằm sâu kín tận cuối cõi hồn. Con người thật của anh sẽ bị lột trần và tất cả những nhược điểm đều bị trưng bày. Anh rất sợ nhược điểm bị phô bày vì lúc ấy con người mình sẽ yếu đuối hơn bao giờ hết. Là đấng mày râu, anh thiết nghĩ không thằng mày râu nào muốn mình bị đánh giá là yếu đuối cả ... Vì vậy, yêu cầu một người đàn ông thố lộ về nội tâm đã là điều khó ... Yêu cầu chính bản thân anh thố lộ về dĩ vãng đau buồn lại càng khó hơn vạn lần. Mong em hiểu cho ...

                  Nhiều khi anh muốn rống thật to để gởi đến với tất cả mọi người nỗi niềm ưu tư anh hằng ấp ủ trong tim, để tự mình trút hết cái phiền muộn trong lòng, trút hết nỗi niềm cay đắng mà từ lâu tự nó đã chồng chất trong mảnh hồn tan nát. Cái phiền muộn giờ đây đã dập vùi theo năm tháng làm căng phồng lồng ngực khô héo, hầu như làm bầm dập luôn con tim đang cần nhịp thở. Nhiều lúc anh đã bị nỗi khổ tâm đày đọa đưa anh vào cơn bạo bịnh trầm cảm … Trong những ngày đó, anh rất khổ. Anh trốn tránh thế giới bên ngoài bằng cách rúc mình sau bốn bức tường nhỏ bé âm u, thiếu ánh nắng mặt trời, thiếu luôn cả sự sống. Những bạn thân của anh lúc đó chỉ vỏn vẹn là chiếc giường, tấm chăn, và cái gối ... Anh một mình trong tĩnh mịch chống chọi với con bịnh gần như không thuốc chữa. Anh biết, em sẽ đặt nghi vấn rằng sao anh không uống thuốc anti-depressant để chống lại cái trầm cảm. Em ạ, Prozac, Serinity, and Cymbalta chỉ là những loại thuốc có tác dụng làm thăng bằng những hóa chất trong người để đưa con người ra khỏi trạng thái trầm cảm, nếu bịnh trầm cảm đó bị tác động bởi sự thiếu thăng bằng của các hóa chất hỗn hợp trong người. Còn anh ư, đây là trầm cảm được tác động bởi dĩ vãng đau buồn và quá khứ chua cay đã tích lũy tự bao giờ; hình như không loại thuốc nào anh đã thử có thể tiêu diệt nổi căn bịnh. Có chăng là uống để tìm quên trong một lúc nào đó rồi khi dĩ vãng ập vào; anh cũng lại phải đối đầu với chúng và rồi cuộc đọ sức lại được tiếp diễn. Con bịnh chẳng nương tay tí nào đâu, em ạ. Nó như thằng võ sĩ quyền Anh hạng nặng một khi đã tìm được khe hở nơi đối thủ, tìm được trọng tâm luôn yếu điểm của đối phương, nó thẳng tay bồi những đòn tuyệt chiêu, những cú móc, những cú đấm như trời gia’ng hầu đưa đối thủ vào tử lộ. Nó chẳng buông tha anh. Anh cố phòng thủ nhưng rồi lần nào anh cũng chào thua vô điều kiện. Mặc nó muốn xử anh ra sao thì xử. Dĩ nhiên, Nó đâu để cho anh chết dễ dàng như thế. Thật ra, giết chết anh, nó không có lợi. Nó sẽ mất đi một món đồ chơi quí giá. Đối với nó, anh là một tù binh gương mẫu. Tội tình gì phải giết. Cứ để đó, vui thì thôi. Còn buồn thì sẵn có đó, cứ việc mang ra mà thẳng tay hành hạ. Trong những ngày anh được nó đếm xỉa đến, anh hầu như bị đẩy vào vực thẳm, bị bắt phải sống trong quá khứ cùng dĩ vãng buồn. Con người anh bỗng biếng ăn, biếng ngủ, biếng luôn cả tắm rửa. Thậm chí, những việc vệ sinh cá nhân tối thiểu cần phải làm, anh cũng không màng khi chưa bắt buộc. Chỉ sau một tuần thôi, thể xác anh hốc hác như một thây ma mất hết sinh lực, con người anh tiều tụy như khúc gỗ mất luôn nhựa sống. Linh hồn còn tụ trong anh mà sao như đã xuất tự bao giờ ... Đến lúc đó, con bịnh trầm cảm mới thật sự trả anh về với hiện tại để một ngày nào đó nó sẽ đến và tiếp tục hoành hành thể xác lẫn tâm thần, ngày một nặng hơn ...

                  Anh sợ. Anh rất sợ khi con bịnh trầm cảm kéo về. Anh phải tìm cho anh một viện trợ, một trợ thủ mới ... Phải chăng khi thố lộ nội tâm sẽ là một trợ thủ đắc lực nhất đế đối phó với cơn trầm cảm. Thôi để anh thử nhé. Biết đâu được ... anh sẽ tìm cho chính mình một lối thoát ...

                  Giờ đây, cho anh vài phút giây riêng tư em nhé ... cho anh một lần trót đế riêng anh ôm ấp lấy nội tâm. Rồi đây, anh sẽ phải thố lộ ... thố lộ ra hết những gì của cõi lòng ... anh quyết định nói ra không phải muốn tìm trong em sự thông cảm vì thời gian dành cho sự thông cảm đã bị anh đánh mất. Có thế anh thố lộ là cho bản thân anh thì đúng hơn, vì chính anh cũng đang mong tìm cho chính anh sự bình an nơi tâm hồn. Thố lộ rồi có thể anh sẽ sống an vui hơn. Anh chỉ dám hy vọng vậy, dù là hy vọng mỏng manh ...

                  Cố chờ anh ... anh sẽ thố lộ ...

                  Anh,

                  February 2005
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:33:46 bởi DuongAnhDang >
                  #9
                    DuongAnhDang 02.06.2006 08:13:31 (permalink)
                    ROI VỌT

                    "Con đĩ chó, tao đánh mà mày dám bỏ chạy hả? Có giỏi thì mầy cút khỏi nhà tao luôn đi. Ðừng có quay về nữa đó . . . đồ con đ . . ĩ . . ĩ . . ." Ðó là những lời cay cú sau cùng mà tôi còn nhớ được về người mẹ thân yêu của tôi. Ai đâu đó đã đặt lên hai câu ca dao thật là ác nghiệt: "thương cho roi, cho vọt; ghét cho ngọt cho bùi." Nếu cho ca dao là đúng thì tôi thật sự là một đứa con gái sống ngập tràn trong hạnh phúc. Bằng chứng của sự thương yêu vô bờ bến là dấu vết của những lằn roi tôi hưởng hằng ngày còn in hằn trên lưng, mông, ngực, đùi, tay, và thậm chí trên mặt. Có thể nói bà ta, khi nộ khí xung thiên thì chỉ biết quất thẳng tay cho hả dạ chứ không cần biết là quất trúng vào vị trí nào trên thân thể tôi. Roi vọt thì hưởng nhiều rồi cũng quen đi. Cái mà làm tôi khó chịu nhất là những cụm từ thô tục mà bà ta sử dụng. Nhiều khi chính bản thân tôi cũng không thể ngờ rằng đó là những lời lẽ được thoát từ cửa miệng của một người mẹ đối với một đứa con. Khi lên bảy, tôi đã sớm nhận thức được cái vị đau khổ của roi vọt. Thú thật rằng tôi không còn nhớ rằng đâu là lần đầu bị đánh. Tôi đã chai lì rồi thì phải. Roi vọt chỉ làm tôi đau nhất thời, nhưng những từ ngữ đay nghiến kia thì đã thấm từ từ vào tâm khảm tôi tự thuở nào. Tình mẫu tử giữa mẹ tôi và tôi chỉ vỏn vẹn là một thứ tình gượng gạo. Sự gượng gạo ấy lại gia tăng gấp bội từ khi ba tôi mất. Năm sau đó, bà ta tái giá và tôi đã thật sự trở thành cái gai trong mắt của bà ta và của luôn cả người cha ghẻ. Sự có mặt của tôi chỉ là một thứ gì thừa thãi không hơn không kém.

                    Nếu cái thương đem đến roi vọt và cái ghét mang đến ngọt bùi, thì cho tôi xin "bị" ghét dù chỉ một lần để tôi được biết đâu là cái ngọt cái bùi của tình mẹ. Thú thật, tôi thèm được thương, chỉ một tình thương tầm thường: một cử chỉ vuốt ve, một cái xoa đầu, một lần nựng má, một tiếng gọi "con". Tôi mong lắm và mong lắm . . .

                    Tức nước vỡ bờ. Sau khi tôi bị bà ta đánh cho một trận nhừ tử; sau nhiều lần bị chửi bằng những từ ngữ tục tĩu, dơ bẩn mà tôi nghĩ không một đứa con nào phải bị chịu đựng, tôi đã quyết định bỏ nhà đi. Có lẽ đó là biện pháp tốt nhất. Không phải đó là những gì mà mẹ của tôi mong muốn sao. Tôi nghĩ thầm, "thôi, ra đi như vậy cũng tốt . . . sự ra đi của mình sẽ mang lại sự thoải mái cho mọi người mà."

                    Ở vào tuổi mười lăm mà tôi đã thấm nhuần nỗi cô đơn, nỗi côi cút, nỗi khổ của một đứa trẻ bụi đời không gia cư. Tôi bất cần tất cả mọi người. Tôi mặc tình để cho cuộc đời trôi nổi và không cần biết đến ngày mai . . .

                    Không công nhận mẹ tôi là một nhà tiên tri cũng không được vì bà ta đã đoán trúng số mạng tôi rồi còn gì. Không biết bà ta suy nghĩ gì khi buông lời nguyền cay nghiệt để buộc tôi vào số kiếp đã an bài. Vâng, tôi đã trở thành một con điếm. Hay nói đúng hơn, tôi đã trở thành con đĩ chó lê lết từng hộp đêm để dụ phường đàn ông mua vui qua đêm. Tôi ngụp lặn trong sa đọa để tự lực cánh sinh. Những gì Ðấng Tạo Hóa ban cho tôi, tôi rất quí nhưng tôi đành đánh đổi tất cả vì sinh tồn. Tôi chấp nhận thương đau và bán đi cái "tôi". Người đời có thể chỉ trích và trách cứ, nhưng đừng bao giờ cho rằng mình thanh bạch hơn một khi người chưa rơi vào hoàn cảnh bất nan di như tôi đã từng trải.

                    Thời gian trôi qua như thoi đưa. Thấm thoát, tôi dấn thân vào mê lộ đã được mười năm. Dòng đời trôi dạt và dĩ nhiên tôi cũng già theo năm tháng. Ở vào tuổi hai mươi lăm mà tôi đã cảm thấy cằn cội vô thường. Tôi không còn là tôi. Ðúng hơn, tôi đã không còn là con Diễm của mười năm trước. Vào lứa tuổi này của những đứa con gái khác thì là thời kì sung mãn nhất. Còn tôi ư, hình như tôi đã từ từ đi lùi vào bóng tối. Cái đẹp của tôi không còn quyến rũ được những thằng thanh niên trẻ. Chẳng qua tôi còn moi được tí tiền của những bậc đáng tuổi cha, tuổi chú, và thậm chí tuổi ông là vì tôi được liệt kê vào thành phần có kinh nghiệm và biết chiều chuộng khách. Nhiều lúc tôi thật tủi hổ với bản thân mình, kinh nghiệm ư rồi sẽ giúp được gì cho tương lai khi nhan sắc không còn. Kinh nghiệm mà đã phải đánh đổi bằng thể xác, bằng sự héo mòn của tháng năm thì có đáng không nhỉ. Vì sinh tồn ư. Không. Tôi đã không bán thân vì sinh tồn từ tám năm qua. Tôi đã trở thành nô lệ của đồng tiền vì tôi muốn cho chính mình những sự phồn hoa, sự thoải mái do đồng tiền mang đến. Nói đúng hơn, tôi đã tiếp tục bán thân vì mãnh lực đồng tiền. Ðồng tiền đi liền khúc ruột mà. Có tiền mua tiên cũng được? Nhưng mà không; đồng tiền của tôi đã không mang lại cho tôi một cuộc tình chân thật. Tôi phải chấp nhận sự thật thôi. Người ta bỏ tiền mua vui thâu đêm. Tôi bỏ thân ra phục vụ. Bằng vào đó, khi tôi muốn tìm một tình yêu thì tôi lại phải bỏ đồng tiền của tôi tìm được để mua cho chính mình thứ tình yêu tạm bợ.

                    Có một đêm, tôi bừng tỉnh dậy và ngó lại mình trong gương; khi những phấn son lòe loẹt đã được tước bỏ, tôi không còn nhận ra mình. Tôi đã già. Tấm thân nhơ nhớp giờ càng cảm thấy thêm phần nhơ nhớp. Quay lưng ngó lại, người đàn ông của ngày hôm qua đang ngủ say vùi, vô tình để lồ lộ tấm thân trần truồng như nhộng đã làm tôi ghê tởm. Trời, một người đàn ông mà tôi không hề quen biết, chỉ sau vài câu xã giao, chào hỏi, sau vài cái vuốt ve, mơn trớn đi cùng với tờ 50 Ðô thơm lừng mùi Mỹ, tôi đã chào thua, chấp nhận trong sự vui vẽ để lên giường. Ðây không phải lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm trong tủi nhục. Có lẽ là đã đến lúc tôi phải nên tự nguyện giải nghệ.

                    Tôi đã từng nuôi mộng . .. tôi nuôi mộng rằng một ngày nào đó không xa, sẽ có một thân hào nhân sĩ vào chốn lầu xanh cứu vớt mĩ nhân như là nhân vật chính trong phim Pretty Woman được một nhà triệu phú cứu vớt thân xác tội lỗi và mang về tôn làm một đấng phu nhân. Vị hoàng tử của lòng tôi đâu nhỉ. Tôi đã đợi, đợi từ mười năm nay rồi còn gì. Nhiều lần tôi đã tự đay nghiến với chính tôi, "tỉnh mộng lại đi Diễm ơi. Thân hào nhân sĩ nào mà lại vào chốn dơ bẩn để cứu mầy. Dù có thì cũng đâu đến lượt mầy. Có cứu thì người ta cũng cứu những cô gái trẻ choi choi chưa dính nhiều vào cái dơ cái bẩn của xã hội. Còn mầy thì dù có đem thân xác đi rửa sông Tiền Giang ba ngày còn chưa đủ sạch thì ai mà thèm. Làm ơn dùm đi. Bỏ cái ý định của mầy đi." Rồi thì tôi đã quyết định và bỏ lại sau lưng những gì của ngày hôm qua; bỏ lại cái sa đọa của ngày tháng cũ . . .

                    Ðó là chuyện của năm năm trước. Tôi của ngày hôm nay đã khác xưa, đã lấy lại được một tí gì của cái "tôi". Tôi của năm năm sau đã được lột xác để trở thành một người vợ đảm đang. Dĩ vãng đau buồn đã được tôi cất giữ lại một góc của con tim tội lỗi. Tôi đã tìm cho chính mình một hoàng tử của lòng tôi. Tuyệt nhiên anh ta không biết gì về quá khứ trụy lạc của người vợ bại hoại. Tôi không thành thật ư? Ðúng. Tôi không thành thật cùng chồng. Xin đừng trách tôi. Hãy tội nghiệp tôi chứ. Hãy cho tôi xin được sống, được sống trong hạnh phúc. Tôi sẽ đền bù mà. Tôi xin hứa sẽ làm bổn phận của một người vợ, một người mẹ đúng nghĩa.

                    À mà trách nhiệm của một người mẹ là gì nhỉ? Có lẽ đối với mỗi người, thì chữ trách nhiệm được mang một ý nghĩa khác nhau. Ðối với tôi ư? Tôi chỉ biết là tôi cho con tôi một tình thương vô bờ vô bến. Tôi cho Bé Dạ Lan tất cả mà một người mẹ có thể cho con. Con tôi được sinh ra và lớn lên trong sự nuông chiều. À mà lộn, tôi phải nói rằng tôi ghét con tôi lắm thì mới đúng vì tôi chỉ cho ngọt cho bùi. Trong bộ từ điển cá nhân tôi đã đánh mất đi một số từ thông dụng. Câu "con đĩ chó" ngày nào bây giờ đã bị đánh rơi chữ "đĩ". Tôi chỉ giữ lại hai chữ "con chó". Bé Dạ Lan đã được tôi gán cho cái tên chó con từ khi vừa lọt lòng mẹ. Ðêm nào tôi cũng đặt bé Dạ Lan vào giường. Thường thì tôi thì thầm bên tai bé lời trìu mến, "chó con của mẹ ngủ đi, khi con thức thì mẹ vẫn ngồi đây đợi . . ."

                    Chồng tôi, Ðạt, nhiều lần gặn hỏi rằng tại sao tôi chiều Bé Dạ Lan quá độ. Chính tôi cũng không biết rõ câu trả lời. Phải chăng tôi chiều bé là vì bé là dòng máu mủ của tôi hay là tôi đang cố cho con mình những gì mà mình không được hưởng; sự nâng niu, thương yêu, chiều chuộng . . v . . . v . . . Ðối với tôi, thương con tôi là thương chính bản thân tôi vậy.

                    Một đêm, chồng tôi tâm sự. Anh ta lại nhắc một câu bất hủ, "em chiều Dạ Lan quá coi chừng nó hư đó. Có thương nó thì cũng phải dạy chứ." Tôi chỉ trả lời trong sự thông cảm, "em ghét chó con lắm anh ơi. Người ta nói 'thương cho roi cho vọt mà, ghét cho ngọt cho bùi', vậy thì em đã chứng minh là em ghét chó con lắm rồi." Chồng tôi hình như mỉm cười thì thầm bên tai tôi, "ghét như em thì ai mà chẳng mong được em ghét. Sáng đến giờ toàn lo cho con không. Bây giờ đến phiên anh nè. Anh cũng muốn được em ghét đó. À mà em phải ghét anh nhiều, nhiều thật nhiều nhé cưng . . . " Tôi liếc mắt đưa tình pha lẫn tí lẳng lơ và với tay tắt ngọn đèn điện. Hai đứa tôi được bao trùm trong bóng tối của hạnh phúc. Trong đêm khuya vắng lặng, Ðạt từ từ rên khẽ . . .


                    *********************************************

                    * Xin tặng cho những người con đã không có được một bà mẹ hiền để chia sẻ niềm vui trong dịp LỄ HIỀN MẪU . . .

                    Mother's Day 2004
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:34:12 bởi DuongAnhDang >
                    #10
                      DuongAnhDang 04.06.2006 12:19:13 (permalink)
                      LỜI TỎ TÌNH

                      Vừa chia tay xong. Còn đang bực mình và hận thằng Sở Khanh. Thúy về cố lục và dẹp bỏ những tâm thư cũ mà hắn đã gởi cho nàng. Nàng vô tình đọc ngang một đoạn thơ mà hắn đã làm nàng yêu đắm đuối từ dạo ấy:

                      "Thúy,

                      Trong đời anh đã gặp và quen nhiều người. Một số người khi họ đến, họ mang lại cho anh bao niềm vui, và khi ra đi họ để trong anh bao kỉ niệm đẹp. Một số khác, anh lại mong là chưa bao giờ quen biết. Anh thật sự không biết phải đặt em vào thành phần nào. Em đến và mang cho anh sự hân hoan hoà lẫn nỗi yêu đời. Giờ đây, cuộc sống anh đang tràn ngập hạnh phúc, nhưng anh lại sợ. Anh sợ một ngày nào đó anh sẽ mất em. Anh sẽ đau khổ và trống vắng biết bao. Nhiều khi anh tự nghĩ, ước gì anh chưa từng quen em."


                      Đọc đến đây, Thúy thầm nghĩ, "không biết giờ này ai đang là con mồi kế tiếp của thằng khốn kiếp..."

                      June 8, 2006
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.06.2006 07:40:54 bởi DuongAnhDang >
                      #11
                        Ct.Ly 06.06.2006 20:37:48 (permalink)
                        #12
                          DuongAnhDang 08.06.2006 05:49:21 (permalink)
                          Cám ơn bạn nhiều nhé...
                          #13
                            DuongAnhDang 13.06.2006 10:52:43 (permalink)
                            HÃY VỀ BÊN EM

                            Đối với bạn, tôi không dám có ý kiến cái gì nên được xem là quí nhất trong đời bạn. Còn tôi ư. Tôi chỉ vỏn vẹn mong ước một lần được gặp lại hắn. Từ khi hắn ra đi, hắn đã mang theo vầng thái dương và bỏ lại trong tôi cả trời đêm u tối. Giờ đây, ngày cũng như đêm, tôi sống trong lẻ loi, tẻ lạnh. Người đời thường nói, "mình không biết quí trọng những gì mình đang có cho đến khi đã đánh mất." Đúng. Trước kia, khi hắn cận kề bên tôi, tôi đã quá xem thường và chẳng màng để ý đến hắn. Tôi xem sự hiện diện của hắn là một cái gì tự nhiên của tạo hóa gởi đến để phục vụ tôi. Mất hắn rồi, tự nhiên tôi mù lòa.

                            Ánh Sáng ơi, hãy trở về bên em để dìu em đi hết đoạn đường còn lại. Hứa với em anh nhé.

                            Em mãi chờ anh!!!

                            June 12, 2006
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.06.2006 07:40:15 bởi DuongAnhDang >
                            #14
                              DuongAnhDang 14.06.2006 07:39:40 (permalink)
                              CÔ ĐƠN

                              Nửa đêm thức giấc. Màng đêm u tối vẫn còn bao chùm vạn vật. Tâm hồn tôi sao bổng trống vắng lạ thường. Một sự cô đơn không thể tả đang chế ngự tâm hồn. Tôi trở mình xoay người lại cố tìm cho mình sự thoải mái. Qua ánh sáng lu mờ của ngọn đèn ngủ lẻ loi, tim tôi giật mình đánh thót khi tôi nhìn thấy một người đàn bà thật xa lạ đang nằm kề cận bên tôi. Định thần nhìn kỉ, tôi mới kịp hoàn hồn. Thì ra đó là ngưòi phối ngẫu bao năm qua đã ngày đêm kề cận bên tôi như bóng với hình. Vậy mà đêm nay sao nàng xa lạ quá. Xa lạ đến nỗi nhém tí nữa tôi quên luôn cả chính tôi.

                              Bóng vẫn còn đây. Hình vẫn còn đấy. Vậy mà sao bóng hình chẳng chung đôi!

                              June 13, 2006
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.06.2006 11:22:11 bởi DuongAnhDang >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 16 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9