Buồn ơi chào nhé & Françoise Sagan
CHƯƠNG V
Và rồi hôm đó, sự việc đã đến hồi kết thúc. Một buổi sáng, bố tôi quyết định đến tối sẽ ra Cannes để chơi và nhảy. Tôi còn nhớ niềm vui của Elsa. Trong bầu không khí thân thuộc của các câu lạc bộ, Elsa nghĩ cô sẽ lấy lại được vai trò « người đàn bà có sắc đẹp mê hoặc » của cô đã bị mờ nhạt chút ít bởi những mảng xém nắng trên da và bởi cảnh hiu quạnh nơi chúng tôi ở.
Trái với dự đoán của tôi, Anne không phản đối những chuyện ăn chơi ấy, thậm chí cô còn có vẻ khá hài lòng. Vậy không có rắc rối gì cả. Thế là ngay sau bữa ăn, tôi lên phòng mình mặc một chiếc robe buổi tối, phải nói rằng đó là chiếc duy nhất tôi có. Chính tôi đã chọn mua nó cho tôi ; nó được may bằng loại vải tissu của một nước xa xôi nào đó, có lẽ hơi quá lạ mắt đối với tôi bởi vì bố tôi không rõ vì sở thích hay vì thói quen, sẵn lòng cho tôi ăn mặc thành « người đàn bà có sắc đẹp mê hoặc ». Khi xuống dưới nhà, tôi thấy ông đã chói lọi trong chiếc áo smoking mới, tôi liền vòng tay ôm lấy cổ ông.
« Bố là người đàn ông điển trai nhất mà con được biết ».
- Trừ Cyril, ông nói mà không tin như vậy. Còn con, con là cô gái xinh đẹp nhất mà bố được biết.
- Sau Elsa và Anne, tôi nói mà bản thân tôi cũng không tin như vậy.
- Vì họ chưa có mặt ở đây và họ tự cho phép họ bắt chúng ta phải đợi, nên con hãy khiêu vũ một chút với ông bố đã già của con và các chứng bệnh thấp khớp của ông ta nhé ».
Tôi lại tìm được sự sảng khoái tôi vẫn thường cảm thấy khi bố con tôi đi chơi đâu đó. Ông tuyệt nhiên chẳng có vẻ gì là một ông bố đã già. Trong lúc nhảy, tôi hít lấy hương thơm quen thuộc ở ông, của nước hoa, của hơi nóng từ người ông tỏa ra, của thuốc lá. Ông nhảy rất có chừng mực, hai mắt nhắm hờ, một nụ cười nhẹ đầy sung sướng, cũng không thể kìm nén như nụ cười của tôi, ở bên khóe mép.
« Con phải dạy bố điệu be-pop mới được », ông nói, quên bẵng các chứng bệnh thấp khớp.
Ông ngừng nhảy và bất giác khẽ reo lên một tiếng đầy cảm phục và tán dương khi trông thấy Elsa. Cô bước xuống các bậc thang một cách thong thả trong tấm robe xanh lá cây, một nụ cười khinh bạc trên môi, nụ cười « kiểu câu lạc bộ » của cô. Cô đã tận dụng tối đa những gì vớt vát được ở mái tóc khô khốc và làn da cháy nắng của cô, nhưng cũng chỉ đạt mức đáng khen chứ không thể nói là xuất sắc. May sao, hình như cô không biết như vậy.
« Chúng ta đi chứ ?
- Cô Anne còn chưa xuống, tôi nói.
- Con lên xem cô ấy xong chưa, bố tôi nói. Kẻo nửa đêm mới tới Cannes mất thôi ».
Tôi lên các bậc thang, vừa bước vừa bị vướng víu tấm robe, rồi tôi gõ cửa phòng Anne. Từ bên trong, cô nói to lên bảo tôi cứ vào. Tôi dừng lại trên ngưỡng cửa. Cô mặc một chiếc robe màu xám, một màu xám khác thường, gần như trắng, mà ánh sáng cứ mắc vào đó như mắc vào một vài sắc màu của biển lúc bình minh. Tối hôm nay, hình như tất cả vẻ đẹp duyên dáng quyến rũ của độ chín ở người đàn bà đều hội tụ lại nơi cô.
« Tuyệt ! tôi thốt lên. Ồ ! Cô Anne, tấm robe đẹp quá ! »
Cô mỉm cười trong gương như người ta vẫn mỉm cười với ai đó khi người ta sắp chia tay.
« Màu xám này tuyệt trần, phải không cháu, cô nói.
- Cô mới thật tuyệt trần », tôi đáp.
Cô beo tai tôi và nhìn tôi. Cô có đôi mắt màu xanh xẫm. Tôi thấy chúng long lanh và cười cười.
« Cháu là một cô bé dễ thương, mặc dù đôi khi cũng mệt với cháu đấy. »
Cô để tôi đi qua trước mặt cô ra khỏi phòng mà không nhận xét gì về tấm robe của tôi, điều này khiến tôi vừa mừng lại vừa bực. Cô xuống cầu thang trước, và tôi thấy bố tôi đi tới đón cô. Ông dừng lại dưới chân cầu thang, một chân đặt lên trên bậc thang đầu tiên, mặt ngẩng về phía cô. Tôi nhớ chính xác cảnh này : đằng trước tôi, là cái gáy vàng óng và đôi vai tuyệt hảo của Anne ; thấp hơn một chút, là gương mặt rạng rỡ đầy thán phục của bố tôi, một tay ông đưa ra, và ở xa xa là hình bóng Elsa.
« Anne, bố tôi nói, em thật phi thường. »
Cô mỉm cười với ông lúc cô đi qua và cầm lấy chiếc áo măng-tô.
« Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó, cô nói, Cécile, cháu đi với cô chứ ? »
Cô để tôi lái xe. Ban đêm con đường rất đẹp nên tôi cho xe chạy nhẹ nhàng, Anne không nói gì. Hình như cô không để ý cả tiếng kèn trompette rú rít phát ra từ máy thu thanh. Khi xe bố tôi vượt lên ở một chỗ ngoặt, cô vẫn điềm nhiên. Tôi cảm thấy mình đã bị loại ra ngoài cuộc trước một vở diễn mà tôi không thể can thiệp vào được nữa.
Ở câu lạc bộ, do bố tôi thu xếp khôn khéo nên chúng tôi mau chóng lạc nhau. Rồi tôi lại thấy mình ở quầy bar, với Elsa và một trong những người quen biết của cô, một gã Nam Mỹ ngà ngà say. Gã làm ở ngành sân khấu, và mặc dù gã đang say, nghe gã vẫn lý thú bởi gã nói về sân khấu rất nhiệt tình. Tôi trò chuyện dễ chịu với gã gần một tiếng đồng hồ, nhưng Elsa có vẻ chán. Cô có biết một vài diễn viên kịch nổi tiếng nhưng cô không quan tâm đến kỹ thuật sâu khấu. Rồi đột nhiên cô hỏi bố tôi đâu, cứ như tôi có thể biết điều đó, và cô bỏ đi. Trong một lúc, gã Nam Mỹ có vẻ buồn nhưng một ly whisky mới lại khiến gã bốc lên. Tôi không nghĩ đến chuyện gì cả, tôi phấn chấn tham gia, vì phép lịch sự, vào cuộc nốc rượu thoải mái của gã. Sự việc còn trở nên buồn cười hơn khi gã muốn nhảy. Tôi buộc phải ôm ngang lưng gã để giữ cho gã khỏi ngã và phải cố rút bàn chân bị chân gã giẫm lên, kể cũng khá vất vả. Chúng tôi cười ngặt nghẽo thật khoái chí, đến nỗi khi Elsa vỗ vai tôi và tôi trông thấy vẻ thất thần của cô, tôi chỉ muốn tống khứ ngay cô đi cho rảnh.
« Cô không tìm thấy ông ấy », cô nói.
Mặt cô lộ vẻ đau khổ, lớp phấn thoa đã bị bợt để lộ hết làn da dưới ánh đèn, trông cô võ vàng hẳn đi. Cô thật đáng thương hại. Đột nhiên tôi cảm thấy rất tức giận bố tôi. Ông bất nhã quá chừng.
« À, em biết họ ở đâu rồi, tôi nói và mỉm cười như đây là một điều hết sức tự nhiên và Elsa có thể không phải lo ngại gì. Em sẽ quay lại ngay. »
Không có tôi làm chỗ dựa, gã Nam Mỹ ngã vào tay Elsa và hình như ở đó khá dễ chịu. Tôi buồn rầu nghĩ rằng Elsa béo tốt hơn tôi và rằng tôi không thể giận gã. Câu lạc bộ này khá rộng. Tôi đi một vòng khắp các sân hiên mà không thấy bố tôi và Anne đâu, cuối cùng, tôi nghĩ đến chiếc xe.
Phải mất một lúc tôi mới tìm được nó ở ngoài bãi xe. Hai người đang ở trong đó. Tôi đến từ sau và trông thấy họ qua tấm kính đằng sau xe. Tôi thấy hai hình trông nghiêng của họ rất gần nhau và rất nghiêm trang, đẹp một cách kỳ lạ dưới ánh sáng của một ngọn đèn đường. Họ nhìn nhau, chắc họ đang thì thầm với nhau, vì tôi thấy môi họ mấp máy. Tôi muốn bỏ đi, nhưng nghĩ tới Elsa, tôi bèn mở cửa xe.
Bàn tay bố tôi đặt trên cánh tay Anne, họ hầu như không nhìn tôi.
« Bố và cô vui chứ ạ ? tôi lễ phép hỏi.
- Có chuyện gì vậy, bố tôi nới với vẻ cáu kỉnh. Con làm gì ở đây ?
- Thế hai người ? Elsa đã đi tìm hai người khắp nơi suốt cả một tiếng đồng hồ. »
Anne quay đầu về phía tôi, thong thả, như miễn cưỡng :
« Cô và bố cháu về nhà đây. Cháu hãy bảo với cô ấy rằng cô bị mệt và bố cháu đã đưa cô về. Khi nào cháu và cô ấy vui chơi thỏa thích thì về bằng xe của cô ».
Cơn tức giận làm cả người tôi run lên, tôi không tìm ra lời để nói nữa.
« Khi nào vui chơi đã thỏa thích ! Nhưng bố và cô không hiểu gì cả ! Thật kinh tởm !
- Cái gì kinh tởm ?
- Bố đưa một cô gái tóc hung ra biển, dưới ánh nắng cô ta không chịu nổi và khi da cô ta bị tróc hết thì bố bỏ cô ta. Thật quá dễ dàng ! Con sẽ phải nói với Elsa thế nào đây ? »
Anne quay về phía bố tôi, vẻ mệt mỏi. Ông mỉm cười với cô, không nghe lời tôi nói. Tôi tức điên lên :
« Con… con sẽ nói với cô ta rằng bố tôi đã tìm được một người đàn bà khác để ngủ ngáy, còn cô ta, cô ta hãy đi mà chờ một cơ hội nào thuận tiện, thế chứ gì ạ ? »
Tiếng kêu của bố tôi và cái tát của Anne xảy ra cùng một lúc. Tôi vội vàng rụt đầu ra khỏi cửa xe. Cô tát tôi rất đau.
« Con phải xin lỗi đi », bố tôi nói.
Tôi đừng yên bên cửa xe, trong đầu quay cuồng bao ý nghĩ. Các thái độ thanh cao bao giờ cũng đến với tâm trí tôi quá muộn.
«Cháu lại đây », Anne nói.
Cô không có vẻ gì đáng ngại, tôi lại gần. Cô áp một bàn tay lên má tôi và nói với tôi dịu dàng, thong thả, như tôi hơi ngu đần :
« Đừng cay độc như thế, cô rất lấy làm tiếc cho Elsa. Nhưng cháu đủ tế nhị để thu xếp chuyện này theo cách tốt nhất. Ngày mai, chúng ta sẽ giải thích rõ với nhau. Cô làm cháu đau lắm hả ?
- Không có gì đâu ạ », tôi nói lễ phép.
Thái độ dịu dàng đột ngột ấy của Anne và cơn hung bạo vừa rồi của tôi làm tôi muốn khóc. Tôi nhìn chiếc ô tô chở hai người đi mà cảm thấy lòng mình trống rỗng. Sự an ủi duy nhất đối với tôi là ý nghĩ về sự tế nhị của chính bản thân tôi. Tôi bước chậm rãi vào câu lạc bộ, thấy Elsa vẫn ở trong đó, gã Nam Mỹ bám chặt cánh tay cô.
« Anne cảm thấy khó chịu trong người, tôi nói nhẹ nhàng. Bố em phải đưa cô ấy về. Chúng ta uống gì đó chứ ạ ? »
Cô nhìn tôi không đáp. Tôi tìm một lý lẽ có sức thuyết phục.
« Cô ấy bị những cơn buồn nôn, tôi nói, khiếp quá, chiếc robe của cô ấy bẩn hết cả. »
Chi tiết này, tôi thấy rất đắt, nhưng Elsa bật khóc, cô khóc khe khẽ, buồn rầu. Vô cùng bối rối, tôi nhìn cô.
« Cécile, cô nói, ồ, Cecile, hồi nọ chúng ta thật hạnh phúc… »
Tiếng nức nở của cô to hơn. Gã Nam Mỹ cũng bật khóc, vừa khóc vừa nhắc đi nhắc lại : « Hồi nọ chúng ta thật hạnh phúc, thật là hạnh phúc. » Vào lúc ấy tôi rất ghét Anne và bố tôi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì để Elsa tội nghiệp nín khóc, để thuốc bôi lông mi của cô khỏi bị trôi, để gã Nam Mỹ kia hết nức nở.
« Cứ để xem sao đã, cô Elsa. Cô về với em đi.
- Lát nữa cô sẽ lấy vali của cô, Elsa vẫn khóc. Vĩnh biệt Cécile, chúng ta rất hiểu nhau. »
Trước nay tôi chỉ nói với cô về thời tiết hoặc về mốt, nhưng tôi có cảm giác như tôi mất một người bạn gái cũ. Tôi đột ngột quay người chạy ra xe.