CÕI LÒNG RIÊNG TA
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 62 bài trong đề mục
chialy1904 09.06.2006 23:37:57 (permalink)
Ngày tôi bước chân đến nơi này, mọi thứ đều bỡ ngỡ & xa lạ với tôi ...Thành phố này luôn nhộn nhịp với cuộc sống sôi động từng ngày....Tôi còn nhớ như in hình ảnh của anh ngày đầu tiên gặp gỡ....cái hôm tôi đi nhận việc, tôi đã gặp anh ở tại phòng của Giám đốc, Giám đốc phân công tôi về nhận công tác tại phòng của anh, nơi đó anh đang là thủ lĩnh...Anh đón nhận tôi với ánh mắt thiện cảm, xen lẫn sự tò mò về một người mới đến.....

Tôi bắt đầu một ngày làm việc mới với bao nhiêu bỡ ngỡ và xa lạ... Anh như một người anh đã tận tình chỉ dẫn, dìu dắt tôi từng ngày, từng ngày một.....Anh thật chững chạc, có phần nghiêm nghị, nghiêm túc trong công việc...bởi thế ở trong phòng ai cũng kính nể anh....

Mới đây mà đã thấm thoát nhiều năm trôi qua, dần dà tập thể phòng và cơ quan đã trở nên thân thiết với tôi, tôi hòa nhập nhanh chóng vào môi trường mới, cuộc sống mới đó....Trong những tháng năm đó đã có biết bao nhiêu kỷ niệm thân thương gắn bó tôi với nơi này.

Tôi thật là người may mắn khi đã gặp được anh, được sự quan tâm, dìu dắt của anh ngay từ bước đầu chập chững....Anh chỉ dạy cho tôi những ứng xử trong công việc và cuộc sống hàng ngày,...nhìn bề ngoài của anh ai cũng bảo là " lạnh lùng sương gió".... Riêng tôi, tôi cảm nhận đằng sau sự lạnh lùng sương gió đó của anh, là một trái tim thật nhân hậu và giàu tình cảm...Anh luôn nhận những khó khăn, những gì thiệt thòi về mình... luôn dành cho mọi người những sự ưu ái......Tôi thấy anh quả là một người từng trải, có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống, có bản lĩnh của một người đàn ông...

Những buổi sáng trước giờ làm việc, chúng tôi thường có thói quen tụ tập cùng nhau ở quán cóc bên vệ đường hàn huyên mọi chuyện, cùng uống cafe và tranh luận đủ thứ với nhau trước khi bước vào làm việc...Buổi chiều có khi mấy anh em rủ nhau đi ăn, rồi cùng làm việc, có lúc cùng đi karaoke, nhờ vậy tôi biết được anh hát hay và bài tủ của anh là " Con thuyền không bến" của Đặng Thế Phong....Có lần anh buồn nói với tôi rằng: cuộc đời anh giờ đây đang như "con thuyền không bến".... Anh còn là người rất yêu hoa & có thẩm mỹ về nhiều lĩnh vực.....Có những hôm trời mưa tầm tã nhưng anh vẫn đòi đưa tôi về nhà để rồi người anh ướt sũng, anh có thói quen ko bao giờ mặc áo mưa khi trời mưa...anh thích đi dưới mưa, thích ngắm cảnh sông nước một mình, thích đi bộ lang thang vài cây số...vào buổi chiều sau giờ làm việc. Con người anh sâu lắng, ít nói và sống sâu sắc nội tâm....Trong anh hình như có nỗi đau tiềm ẩn nào đó mà có lẽ chỉ có tôi mới cảm nhận được....

Hình như anh đã cho tôi có thói quen luôn có anh bên cạnh..... Bỗng dưng cảm giác trong tôi rất lạ lùng...., khi anh đi vắng, không thấy bóng dáng anh, lòng tôi cảm thấy hụt hẫng lạ kỳ....Và ngược lại ở anh cũng vậy.... Có phải chăng ông trời đã sắp đặt cho tôi và anh như thế??....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 00:07:09 bởi chialy1904 >
#1
    hoahuongduong09j 11.06.2006 12:06:25 (permalink)
    Với các đấng nam nhi điều làm cho họ mở lòng đó chính là các bóng hồng tha thướt.Còn "bóng hồng"kia khi cảm thấy đã tìm cho mình được nửa kia rồi thì một số tiến đến theo kiểu...mưa dầm,một số khác khôn ngoan hơn điếu phạt theo hình thức...vô tình,một số ít khác nữa không có cái may mắn như vậy vì ngay từ đầu đã nhận đc lời đáp trả "I'm sory,chúng mình chỉ có thể là bạn thôi" thì cách duy nhất để khỏi xấu hổ khi "I meet you" đó là giả đò làm kẻ...dứt áo sang ngang trước.Đó là một cách lùi khôn ngoan cho tất cả chị em phụ nữ khi rơi vào tốp người thứ 3.
    Sự...lùi của chị là khôn ngoan đấy chị CL à!
    #2
      chialy1904 11.06.2006 12:52:37 (permalink)
      Giờ đây chúng ta đã xa nhau thật rồi phải ko anh?...có lẽ cũng là do ông trời sắp đặt như thế ?... mỗi con người đều có một số phận khác nhau không ai giống ai... chắc có lẽ chúng ta có duyên mà ko có nợ với nhau....kể từ ngày tôi ra đi và bước theo ngã rẽ của cuộc đời...tôi biết anh vẫn âm thầm dõi trông theo từng bước đi của tôi, mừng khi thấy sự tiến bộ , trưởng thành của tôi...và buồn lo khi thấy tôi gặp những khó khăn trong cuộc sống.... Hai chúng tôi hai mảnh đời đã khác nhau.... và giờ đây mọi thứ chỉ còn là những kỷ niệm trôi về dĩ vãng... Nhưng những ấn tượng sâu sắc trong tâm hồn anh, những chỉ dạy của anh đã giúp tôi trưởng thành đến ngày hôm nay...điều tôi quý nhất ở anh là ko bao giờ anh để tình cảm lấn áp lý trí...anh luôn phân minh giữa đúng và sai....luôn sống trung thực với lòng mình... Nhưng điều làm tôi day dứt là tại sao một con người tốt như anh lại phải chịu quá nhiều đau khổ và bất hạnh...??? Cuộc đời có thiếu công bằng quá ko?...Tôi ko sao tự lý giải được...
      #3
        chialy1904 11.06.2006 13:59:50 (permalink)
        Cuộc đời có nhiều chuyện sao ta dễ quên đi..., để tìm sự thanh thản trong cuộc sống. Nhưng có khi chỉ có một chuyện cứ làm ta nhớ mãi ko nguôi. Đôi khi ta cố quên thì lại càng nhớ...Hạnh phúc là thật hay là ảo ảnh??

        Hạnh phúc là gì? Chỉ hai chữ ấy thôi biết bao điều để nói...Cuộc sống con người cứ đan xen giữa hạnh phúc và đau khổ, ngọt bùi & cay đắng.....
        Nhưng hình như hạnh phúc làm người ta thường dễ quên đi hơn, còn đau khổ thì như vết thương nhức nhối làm người ta nhớ đến nó nhiều hơn...có một nhà văn hào đã nói " Có đau khổ nào bằng trong đắng cay nhớ về hạnh phúc"...Vâng khi người ta ở sự tột cùng của nỗi đau thì người ta thường nhớ về kỷ niệm, người ta nuối tiếc khi hạnh phúc vuột khỏi tay mình...Và khi người ta đang sống hạnh phúc ngày hôm nay thì người ta cũng ko quên những nỗi đau đã trải qua trong cuộc sống của ngày hôm qua...tại sao ta sống mà cứ phải suy nghĩ...? Có phải tại ta đa đoan??

        Có câu châm ngôn nói rằng:
        " Một cuộc sống vô tư vô lự thì chỉ là tồn tại chứ ko phải là sống"... Ta vẫn sống với bao nỗi niềm ngổn ngang.... cuộc đời này ko có gì trọn vẹn cả, ta được cái này thì trời phải làm cho ta mất thư khác và ngược lại...Dù trong cuộc sống này còn lắm sự bon chen, nhỏ nhen, ích kỷ....nhưng ta vẫn tin rằng ở bên ta vẫn còn nhiều người tốt..." Khi người tốt trách ta, lòng ta buồn vô hạn. Khi kẻ xấu chửi ta, ta chỉ cười kiêu hãnh" và tôi vẫn tâm đắc mãi với một câu châm ngôn mà nó gần như là định hướng cho tôi trong suốt cuộc đời của mình đó là:
        " Địa vị ư? - sẽ mất
        Tiền tài ư? - sẽ hết
        Hoa đẹp ư?- sẽ tàn
        Chỉ có lòng người sống mãi với thời gian"

        Rồi tất cả cũng sẽ trở về cát bụi... điều quan trọng là ta đã sống ra sao và đã làm được gì cho người khác....
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2006 14:14:36 bởi chialy1904 >
        #4
          diên vỹ 11.06.2006 18:35:52 (permalink)
          Vâng, cuộc sống.....có những cái mình tưởng là quan trọng nhất, tuyệt vời nhất...ngay cả bản thân mình, mình đôi lúc tưởng là trên cả mọi thứ....nhưng liệu rồi 100 hay 1 ngàn năm sau.......ai nhớ đến mình.....?

          Mây khói ...ừ tất cả là mây khối ..........phải không...? Có một điều mình cảm nhận duy nhất là...sống thật lòng với bản thân, yêu tất cả những cái mà cảm giác mình mang đến....buồn thì khóc, vui thì cười...bởi gì 100 năm sau với thế gian này ...mình đã là tro bụi..mình có muốn khóc cũng chẳng thể khóc được, muốn hờn muốn giận, cũng không....

          Và ngày cuối đời....liệu mọi thứ có còn quan trọng nửa không...mình ra đi..chỉ có thể mang theo phần hồn....chẳng biết sẽ về đâu..chẳng biết có một thế giới khác không?....Chẳng biết có tái sinh như người ta đã nói, hay đi về biển lửa để nhận tội.....ôi..mịt mù...thế thì....cuộc sống này...thời khắc này....những cái mình đang sở hữu là quan trọng hơn mọi thứ....phải không....?

          Không biết nữa, đọc đôi dòng của bạn..có cái gì đó đồng cảm....nên viết đôi lời vào....chẳng biết để làm gì.....nhưng tại...cảm thấy muốn viết thì viết á.... :) Chúc thật vui nhé...!
          #5
            chialy1904 13.06.2006 23:34:14 (permalink)
            Cám ơn Diên Vỹ đã ghé trang NK của chialy1904 để lại đôi lời tâm sự đồng cảm....
            Ngay từ hôm DV ghé thăm, chialy đã định viết tiếp rùi, nhưng hổm rày mệt mỏi quá...đầu óc trống rỗng, lớp bị đá bóng hành...hihihi, lớp thì bị công việc hành...Thôi hẹn khi nào đầu óc thư thái mình sẽ viết tiếp á...
            Chúc DV luôn vui á.
            #6
              diên vỹ 14.06.2006 00:09:51 (permalink)
              Ơ, có gì đâu nè, bạn tự nhiên đi á, đọc thấy đồng cảm thì mình viết đôi hàng thế thôi :)....Khi nào bạn khoẻ và rảnh thì viết thêm nhé..dù sao cũng muốn biết...còn có sự đồng cảm nào với bạn nữa không....vì hỗm rày đã thấy hơi thích thích bạn rồi đó :) có lẽ vì sau cái việc thơ thiếu hụt 2 đứa đã đã bị một trận......hết hồn...:) Coi như là có chung 1 hoạn nạn nhỏ rồi..bạn có nghĩ thế không? Và cùng điều là thành viên của thư quán cả, nên bạn đừng khách sáo nhá :)

              Chúc bạn luôn vui...!
              #7
                rollingalone 14.06.2006 01:02:35 (permalink)
                Xin chào!
                Cho hòn đá "đang lăn một mình" này tham gia 1 chút nha! Mình chỉ muối tặng hai bạn 1 câu thôi, câu này mình rất thích : " Danh lợi của một người thì dễ tìm, còn người mình yêu thì khó tìm". Nếu được hãy cố gắng giữ lấy những gì mình đang có! Good luck!
                Rolling alone.
                #8
                  rollingalone 14.06.2006 01:05:54 (permalink)
                  Xin chào!
                  Cho hòn đá "đang lăn một mình" này tham gia tí nha! Mình chỉ muốn tặng hai bạn 1 câu thôi : " Danh lợi của một người thì dễ tìm, còn người mình yêu thì khó tìm". Hãy cố gắng giữ lấy những gì mình đang có! Good luck!
                  Rolling alone.
                  PS : Những người đa sầu đa cảm thường hay cô độc.
                  #9
                    chialy1904 14.06.2006 22:59:37 (permalink)


                    Trích đoạn: rollingalone

                    Xin chào!
                    Cho hòn đá "đang lăn một mình" này tham gia tí nha! Mình chỉ muốn tặng hai bạn 1 câu thôi : " Danh lợi của một người thì dễ tìm, còn người mình yêu thì khó tìm". Hãy cố gắng giữ lấy những gì mình đang có! Good luck!
                    Rolling alone.
                    PS : Những người đa sầu đa cảm thường hay cô độc.


                    Chào bạn hòn đá đang lăn một mình,
                    Cám ơn bạn đã ghé thăm và gửi lại lời nhắn nhủ trên. Hổng biết người mình yêu khó tìm hơn hay người yêu mình khó tìm hơn hỉ...Theo mình nghĩ thời đại bây giờ tìm danh lợi đúng nghĩa cũng không hẳn dễ đâu, phải đỏ con mắt đó bạn, cũng hổng dễ đâu á ( trừ những người tìm danh lợi đi bằng 2 đầu gối...thì dễ á)... Rất cám ơn bạn cho tôi một lời khuyên... sẽ cố giữ chặt những gì mình đang có...Tôi hổng bít mình có thuộc dạng người đa sầu đa cảm ko hỉ...nhưng tôi ko bao giờ cảm thấy mình cô độc...Bên cạnh tôi rất nhiều bạn tốt..., tôi luôn cảm thấy mình hạnh phúc về điều đó....
                    chialy
                    #10
                      rollingalone 14.06.2006 23:12:22 (permalink)
                      Chào chialy!
                      Người mình yêu trong câu của mình bao gồm cả người yêu mìnhngười mình yêu trong suy nghĩ của bạn đấy! Còn về vấn đề danh lợi thì có lẽ mình và bạn, mỗi người có một quan điểm khác nhau, nhưng chắc chắn không phải là danh lợi của những người đi tìm danh lợi bằng 2 đầu gối rồi!
                      Mình chỉ khuyên bạn cố gắng giữ lấy những gì mình đang có chứ không phải là cố giữ chặt, đừng lầm lẫn nha!
                      Mừng cho bạn có những người bạn tốt bên cạnh!
                      Hy vọng có cơ hội trao đổi với bạn nhiều hơn!

                      Good luck!
                      #11
                        chialy1904 17.06.2006 01:52:30 (permalink)
                        Nói chung theo chialy thì cả hai thứ đó đều khó tìm cả.... Danh lợi và tình yêu trong một giai đoạn nào đó của cuộc đời thì có lúc quan trọng như nhau, không thể so sánh được.... Chỉ có điều dù chúng ta có nỗ lực để đạt danh lợi cao bao nhiêu đi nữa, nhưng nơi dừng chân cuối cùng của chúng ta cũng vẫn là mái ấm gia đình sau này..... Chính vì lẽ đó, chúng ta cần tìm người yêu mình mà mình cũng yêu họ là lý tưởng nhất để đạt được hạnh phúc trong cuộc sống sau này. Rất cám ơn những lời gửi gắm của bạn.
                        Hôm nay chialy định viết tiếp... mà đã khuya quá rồi ( hơn 1giờ sáng rồi còn gì), thôi đành hẹn lại lúc khác vậy.....
                        chialy.
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 02:07:40 bởi chialy1904 >
                        #12
                          Asin 17.06.2006 02:43:08 (permalink)
                          Danh lợi khó tìm, Tình yêu khó kiếm. Có cái danh thực - Danh phù kỳ thực và cái danh hão - hư danh. Vẫn biết rằng sống ở đời, đôi khi không thể tự khống chế bản thân"Thân bất vô kỷ", trong vòng xoáy nghiệt ngã của dòng đời, con người ta phải bon chen, lặn ngụp, chà đạp lên những thứ khác để tìm cho mình con đường sống. Sống là tranh đấu - là phá vỡ những mối quan hệ phức tạp bằng cách xây dựng những mối quan hệ phức tạp khác nó.

                          Lúc còn trẻ thơ, vô tư lự, chỉ biết ăn, ngủ học hành - ấy là ngoan ngoãn vậy. Lớn thêm chút nữa còn phải lo chuyện này chuyện nọ - giúp cha mẹ việc nhà - trông em, quét nhà rửa chén - học hành thi cử. Thêm chút nữa lại phải quản chuyện con tim - mộng về một ngôi nhà mới - sự nghiệp - công danh. Khi đã thoát li ra khỏi căn nhà bao năm sống gắn bó - ấy là lúc trưởng thành lại bon chen kiếm sống, nào cơm áo gạo tiền, nào thắt lưng buộc bụng - lúc no đói - khi buồn vui.

                          Có danh ắt phải có công, có công ắt phải có lộc - vậy ai mà thoát ra được cái vòng xoáy định mệnh này?. Nói vậy chẳng phải cái vòng công danh lợi lộc này bó buộc người ta mãi được, và cũng chẳng có một quy chuẩn nào cho tất cả những thứ đó. Lúc còn trẻ, ai trong mỗi chúng ta ở đây chẳng muốn mình sẽ có nhiều bạn bè tốt, công việc tốt, mức lương tốt, cuộc sống tốt - ấy là muốn có công danh lợi lộc vậy. Tuy mỗi người có một định hướng khác nhau, song cái đích đến lại hoàn toàn như nhau, tuy khởi phát mục đích giống nhau nhưng con đường và thành quả (hậu quả) lại không giống nhau - Có người thành danh (Tốt) thì được tất cả, nào quyền - thế - địa vị - tài sản, có người thì lại thân bại - danh liệt vì lầm đường lạc lối.

                          Chính vì vậy, dù muốn dù không cái vòng danh lợi vẫn luôn luôn chi phối đời sống con người.

                          Khi đã ở cái tuổi có thể nhận định được thế nào là tốt - xấu, hay - dở, con người ta mới lại suy nghẫm nhiều đến con đường mà mình đã đi qua - đã đạp lên bao nhiêu sự việc, gạt bỏ bao nhiêu suy nghĩ để đi đến đích là "Ngày hôm nay". Vậy cái được - mất dẫu là không phải lúc nào cũng dễ chịu, xong được mất là lẽ thường tình - chấp nhận và vượt qua nó mới là cái "Đích đích thực".

                          Chị à, dẫu bao năm đã qua, dẫu thăng trầm biến đổi - chị hãy vui lên - tự tin vào nghị lực của chính mình. Tâm sự của chị, hoài niệm của chị sẽ cùng chị tiếp bước những con đường mới.

                          Chúc chị vui vẻ, an lành, hạnh phúc.
                          #13
                            chialy1904 19.06.2006 22:33:08 (permalink)
                            Asin ! Những lời Asin nói rất đúng…, biết là như thế, … nhưng đôi khi cũng muốn “ Ngược thời gian trở về quá khứ”..để được sống lại với kỷ niệm, để được ôn lại những buồn vui trong cuộc sống đã qua…để được nhấp lại vị ngọt ngào thủơ trước….tất cả những gì đã trải qua dù tươi đẹp hay là kết cục buồn cũng đã trôi vào dĩ vãng …Nhưng dù sao nó cũng là một phần trong cuộc sống mỗi con người…. Nó là những hành trang, những kinh nghiệm để bước tới hiện tại và tương lai, … Quá khứ - Hiện tại – tương lai của một đời người luôn hòa quyện với nhau trong một thể thống nhất không thể tách rời.
                            Rất cám ơn những lời trao đổi, chia sẻ, động viên, khích lệ của Asin.

                            Chialy xin chia sẻ thêm một vài suy nghĩ của mình về danh lợi & tình yêu:

                            Nói chung danh lợi và tình yêu là cái mà nhiều người mơ ước & theo đuổi để đạt được cao nhất trong cuộc sống của mình, mơ ước đó cũng chính đáng thôi. Thành công đến với mỗi người ngoài năng lực, nghị lực, nỗ lực của bản thân, cũng còn tùy thuộc vào “ Thiên thời, địa lợi, nhân hòa” …
                            Trên con đường chúng ta đang đi, mỗi người đều có mục đích để mà vươn tới…ai cũng mong sao mình phấn đấu để đạt được cả danh lợi và tình yêu….. Chỉ có điều chúng ta cần biết điểm dừng, biết bằng lòng với những gì mà chúng ta đang có…
                            Có những lúc, khi mà chúng ta đang đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết của số phận những con người…, nhất là khi bước chân vào bệnh viện…. thì chialy lại bỗng nhận thấy tất cả mọi thứ ( danh lợi hay tình yêu) giờ đây chỉ là phù du trong bể mênh mông của vũ trụ, và trong cuộc đời ngắn ngủi của số phận con người…Điều cuối cùng mà chialy nhận ra: của cải lớn nhất của đời người chính là sức khỏe của mình.
                            Có một câu chuyện cổ kể rằng: có một người ham mê của cải hơn mạng sống, anh ta lạc vào một núi vàng... Lúc đầu anh ta cảm thấy sung sướng tột cùng vì lấy được nhiều vàng bạc châu báu, nhưng rồi sau đó anh ta bi lạc trong núi vàng và bỏ xác lại tại đó….
                            Có thể nói rằng, điều cuối cùng của con người chính là sức khỏe - cái quý báu nhất, và cũng là của cải lớn nhất của đời người. Nếu ta không hiểu được điều này thì bất kể danh lợi gì, ham muốn gì,... cũng đều trở nên vô nghĩa…

                            Chialy
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2006 23:12:40 bởi chialy1904 >
                            #14
                              diên vỹ 19.06.2006 22:49:21 (permalink)
                              Uh , dv đồng ý với Chialy á....:) hihihi

                              Khi con người mình không có cái này, thì mình ham muốn cái khác...đó là bản chất tự nhiên....người ta cũng gọi là tham...nhưng thiệt ra cũng chẳng tham gì mấy, tại tò mò, tại.....v.v..thôi, chỉ tham là khi mình không biết kiềm chế lòng mình lại...., hoặc vượt quá nhân nghĩa của đời mà đoạt những thứ thuộc không của mình....đó thì là tham, nhưng còn nếu...dùng sức của mình mà vương tới..., dùng cái hiểu biết của mình mà đạt nguyện vọng thì....cái đó là một điều hay thôi...

                              Và dv cũng nghĩ như bạn vậy á Chialy,..sức khoẻ là quan trọng nhất...., những ngày nằm bịnh mới thèm được đi đứng khoẻ mạnh như ngày không bịnh vô cùng..., và một khi mình kiệt sức, mệt mỏi, chán nản...thì tình yêu của người bên cạnh là niềm an ủi nhất á...chứ tiền bạc, địa vị không an ủi được mình đâu...

                              Còn những kỷ niệm đẹp thì tại sao lại không nhớ tới chứ...., phải nhớ , và nhớ mãi....Những tình yêu đi qua, những phút giây thương mến, có thể nó sẽ mang đến cho cuộc sống hiện tại của mình một nụ cười khi nhớ lại..., nó cũng như những bình hoa trang trí cho căn phòng mình rực rỡ hẳn lên...nên...kỷ niệm...là cái mà dv không thể bỏ lại sau lưng của mình được....

                              Con người ai không trải qua những đau thương, vì nếu không cuộc đời sẽ nhàm chán đi mất...mình phải biết khóc, để quí những nụ cười, phải cảm cái bất hạnh để hiểu thế nào là hạnh phúc....cho nên hễ có một điều gì đó không như ý xảy ra, dv luôn cố gắng coi đó là một thử thách, một bài học...của cuộc đời....Buồn thì vẫn buồn, khổ thì vẫn than, nhưng không có nghĩa là trách đời, trách người hay....lùi bước....sống...mình vẫn sống đó chứ...! Và dv luôn không tin bất hạnh sẽ có hoài....., ít ra...những ngày giông bão nhất thì khi qua bầu trời rồi sẽ rất đẹp....

                              Đôi dòng cho bạn nhé Chialy..:)
                              Chúc bạn luôn vui!
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 5 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 62 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9