Hôm nay bỗng dưng tôi cảm thấy lòng mình buồn vô hạn...ôi lòng người và tình người....tôi chẳng biết mình phải nói gì nữa. Đôi khi, ko phải lúc nào lòng tốt của mình cũng được người ta hỉểu, thông cảm và chia sẻ...thậm chí ngay đối với người thân của mình...Tôi biết nói gì đây... Chỉ cảm thấy buồn cho bản thân mình thôi...
Đã lâu rồi tôi cố trốn chạy với nỗi buồn..tôi ko dám nghĩ điều gì ko vui, vì điều đó có hại cho sức khỏe của tôi...bác sĩ bảo thế...tôi đã cố gắng vượt qua nỗi buồn, gạt bỏ mọi ưu tư phiền muộn trong cuộc sống, để giữ cho tâm hồn mình được thanh thản...Nhưng đôi khi, những việc nó đến ngoài dự đoán....Nhưng thôi, tôi cũng chẳng muốn buồn làm gì nữa, miễn sao tôi đã làm đúng với lương tâm của mình..., tôi đã sống hết lòng với mọi người,...tôi hy sinh cho mọi người một cách âm thầm lặng lẽ, mà ko đòi hỏi điều gì cho bản thân mình...Cả cuộc đời tôi, tôi đã và từng sống như thế!!!....Sớm hay muộn gì rồi mọi người sẽ phải hiểu thôi, mà nếu có ko hiểu thì cũng ko sao cả...Bởi tôi đã tập cho mình một cuộc sống đơn giản hóa mọi việc....tôi có lẽ sống của cuộc đời mình và tôi có thể làm tất cả, chịu đựng tất cả mọi khó khăn, thử thách vì lẽ sống ấy...
Tôi vẫn phải cố gạt qua, mỉm cười với cuộc sống, và cuộc sống đã từng mỉm cười với tôi... Nỗi buồn hãy coi như cơn gió thoảng qua.... và nghị lực đã vực tôi tiếp tục tiến bước...
Những lúc buồn một mình, tôi lại nhớ đến bài hát "Có đôi khi" do Hồng Nhung hát:
"Ôi có đôi khi thèm như gió đi hoang
Sống kiếp lang thang, dạo chơi khắp núi rừng
Rũ lá rơi vàng, về thăm biển mênh mông
Vượt ngọn sóng dâng tràn
Ta là gió trên ngàn.
Ôi phải chi ta là con suối sông kia
Sống kiếp giang hồ, dạo chơi hết bến bờ
Để có tiếng chim và em mãi ngây thơ
Ta đâu biết mong chờ
Ta thôi hết vật vờ.
Ôi có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ
Sáng sáng tung tăng, đùa vui hát vang lừng
Chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì
Rồi chiều tới mơ màng
Đợi chờ sáng tưng bừng .
Ôi có đôi khi nằm nghe những cơn mưa
Muốn sống cô đơn cùng chăn ấm trong phòng
Chỉ thấy mái hiên và ta đứng co ro
Buồn nhả khói lên trời
Lòng nhịp rối tơi bời .
Ôi có đôi khi thèm như những con chim
Cứ hót líu lo rồi tung cánh lên trời
Đến đến đảo hoang, tìm nơi vắng bóng người
Rồi cười nói một mình
Và lặng khóc một mình ."
Bài hát làm tâm hồn tôi lắng đọng, suy tư về cuộc đời của con người...Có những lúc cũng cần ngồi một mình, buồn một mình...để hiểu mọi người xung quanh và hiểu chính mình hơn...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2006 11:54:09 bởi chialy1904 >