CÕI LÒNG RIÊNG TA
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 62 bài trong đề mục
chialy1904 20.06.2006 23:19:34 (permalink)
Mẹ yêu quý!!
Nghe bài hát “Lòng mẹ” của Y Vân, lòng con không khỏi bùi ngùi xúc động, bên tai con vẫn văng vẳng bài hát với lời hát thiết tha, ngọt ngào...Từng ca từ của lời ca đã rót vào tâm hồn con, giờ đây càng làm cho con nghĩ đến mẹ nhiều hơn và con càng thấy yêu thương mẹ hơn bao giờ hết….Xin cho con được chép lời bài hát này để tặng người mẹ tuyệt vời nhất trên đời của con. Bài ca đã ngợi ca về tấm lòng của những bà mẹ, trong đó có người mẹ yêu dấu của con. Mẹ là vầng thái dương soi đời con vững bước…Tất cả những ngôn từ đẹp nhất con xin dành cho mẹ…. Lúc này đây con chưa thể viết được gì nữa, con cầu mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với mẹ, con đang rất lo lắng cho mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm….



::: Y Vân :::
"Lòng Mẹ
I.
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào,
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.

Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu.
Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ.
Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ.
Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ.

Thương con thao thức bao đêm trường,
Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao.
Thương con khuya sớm bao tháng ngày.
Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn.

Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền.
Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền.
Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm.
Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên.

II.
Lòng Mẹ chan chứa trên bao xóm làng gần xa.
Tình Mẹ dâng tới trăng ngàn đứng lặng để nghe,
Lời ru xao xuyến núi đồi suối rừng rặng tre.
Sóng ven Thái Bình im lìm khi tiếng Mẹ ru.

Một lòng nuôi nấng vỗ về những ngày còn thơ.
Một tình thương mến êm như tiếng đàn lời ca.
Mẹ hiền sớm tối khuyên nhủ bao lời mặn mà.
Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn bước đường xa.

Thương con Mẹ hát câu êm đềm,
Ru lòng thơ ấu quản gì khi thức trắng đêm.
Bao năm nước mắt như suối nguồn.
Chảy vào tim con mái tóc trót đành đẫm sương.

Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu.
Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu.
Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt mầu.
Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu."
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2006 00:14:33 bởi chialy1904 >
#16
    chialy1904 22.06.2006 00:08:19 (permalink)
    Ba mẹ là thần tượng của tôi trong cuộc sống.... Một người cha mẫu mực, hết lòng yêu thương các con. Một người mẹ bản lĩnh, nghị lực, chịu thương chịu khó, tảo tần, nét đẹp dịu dàng, thùy mị, đoan trang, giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái, hết lòng thương yêu chăm chút cho các con .... Ba mẹ là tấm gương sáng để chúng tôi noi theo....tôi quả thật là một người con may mắn hạnh phúc khi đã được sống trong một gia đình có cha mẹ hạnh phúc, hòa thuận, thương yêu nhau hết mực...

    Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm của một gia đình hạnh phúc cứ hiện về trong ký ức của tôi...

    Tôi hình như được thừa hưởng những tố chất của mẹ tôi nhiều hơn....
    Ba mẹ ơi, con gái bé bỏng ngày nào của ba mẹ giờ đã lớn khôn...Trong cuộc sống, con luôn nghe lời ba mẹ và cho đến giờ phút này, chắc có lẽ ba mẹ đã hài lòng về con...
    Tôi cũng không thể tưởng tượng nổi tôi sẽ bị shock như thế nào khi cha mẹ tôi một ngày nào đó sẽ rời xa chúng tôi... theo quy luật của " Sinh- lão - Bệnh - Tử"... Đó chắc chắn sẽ là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời của tôi...Tôi cầu mong cho ngày ấy đừng đến... Để tôi vẫn được sống trong vòng tay thương yêu của ba mẹ như thuở nào....
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2006 10:36:46 bởi chialy1904 >
    #17
      Mộc Hoa Lê 22.06.2006 00:26:31 (permalink)
      Tỷ yêu quý ơi!

      Tỷ làm muội nhớ tới lời nhân vật chính trong "Papilon - giang hồ tung cánh" rằng, dù ở tuổi nào, khi mất cha mẹ, người ta vẫn mồ côi.

      #18
        Ct.Ly 22.06.2006 00:27:51 (permalink)
        #19
          chialy1904 22.06.2006 00:27:52 (permalink)


          Trích đoạn: diên vỹ

          Uh , dv đồng ý với Chialy á....:) hihihi

          Khi con người mình không có cái này, thì mình ham muốn cái khác...đó là bản chất tự nhiên....người ta cũng gọi là tham...nhưng thiệt ra cũng chẳng tham gì mấy, tại tò mò, tại.....v.v..thôi, chỉ tham là khi mình không biết kiềm chế lòng mình lại...., hoặc vượt quá nhân nghĩa của đời mà đoạt những thứ thuộc không của mình....đó thì là tham, nhưng còn nếu...dùng sức của mình mà vương tới..., dùng cái hiểu biết của mình mà đạt nguyện vọng thì....cái đó là một điều hay thôi...

          Và dv cũng nghĩ như bạn vậy á Chialy,..sức khoẻ là quan trọng nhất...., những ngày nằm bịnh mới thèm được đi đứng khoẻ mạnh như ngày không bịnh vô cùng..., và một khi mình kiệt sức, mệt mỏi, chán nản...thì tình yêu của người bên cạnh là niềm an ủi nhất á...chứ tiền bạc, địa vị không an ủi được mình đâu...

          Còn những kỷ niệm đẹp thì tại sao lại không nhớ tới chứ...., phải nhớ , và nhớ mãi....Những tình yêu đi qua, những phút giây thương mến, có thể nó sẽ mang đến cho cuộc sống hiện tại của mình một nụ cười khi nhớ lại..., nó cũng như những bình hoa trang trí cho căn phòng mình rực rỡ hẳn lên...nên...kỷ niệm...là cái mà dv không thể bỏ lại sau lưng của mình được....

          Con người ai không trải qua những đau thương, vì nếu không cuộc đời sẽ nhàm chán đi mất...mình phải biết khóc, để quí những nụ cười, phải cảm cái bất hạnh để hiểu thế nào là hạnh phúc....cho nên hễ có một điều gì đó không như ý xảy ra, dv luôn cố gắng coi đó là một thử thách, một bài học...của cuộc đời....Buồn thì vẫn buồn, khổ thì vẫn than, nhưng không có nghĩa là trách đời, trách người hay....lùi bước....sống...mình vẫn sống đó chứ...! Và dv luôn không tin bất hạnh sẽ có hoài....., ít ra...những ngày giông bão nhất thì khi qua bầu trời rồi sẽ rất đẹp....

          Đôi dòng cho bạn nhé Chialy..:)
          Chúc bạn luôn vui!


          Mình hoàn toàn đồng ý và đồng cảm với những chia sẻ của DV...cám ơn đôi dòng của bạn đã tâm tình... Mong sẽ được chia sẻ tiếp cùng bạn nhá....
          chialy.
          #20
            chialy1904 22.06.2006 00:38:23 (permalink)


            Trích đoạn: Ct.Ly

            Công cha như núi thái sơn
            Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

            Cha mẹ già, thì cũng một ngày nào đó sẽ theo định luật của tạo hóa, cũng sẽ rời xa ta mà thôi, cho nên
            Làm con chữ hiếu làm đầu
            Thờ cha kính mẹ,




            Tỷ yêu quý ơi!

            Tỷ làm muội nhớ tới lời nhân vật chính trong "Papilon - giang hồ tung cánh" rằng, dù ở tuổi nào, khi mất cha mẹ, người ta vẫn mồ côi.



            Cám ơn tỷ Ct.ly và muội MHL đã chia sẻ về công ơn và tình mẹ cha với chialy. Chúc tỷ và muội luôn vui và hạnh phúc trong cuộc sống nhé.
            chialy

            #21
              chialy1904 22.06.2006 01:27:48 (permalink)

              Trích đoạn: Ct.Ly

              Cho nên sao phải đợi đến lúc cha mẹ mất, mình mới ngồi thương tiếc, mà khg phải làm sao cho tròn đạo làm con , trả hiếu công sanh dưỡng của Cha mẹ lúc còn bên ta

              Như Ct.Ly, Mẹ mất đã hơn 25 năm rồi
              Cha mới mất chưa đầy 7 tháng, nhưng lòng vẫn nhớ mãi cha mình, và đôi khi thấy hối hận, sao khg biết được ngày này, cố gắng làm cho cha mình vui lòng hơn
              Sanh, Tử ai biết được mà ngờ, một ngày làm cho cha giận là Ct.Ly thấy hối hận lắm,

              Cho nên Chialy sẽ khg ân hận, nếu ChiaLy đã làm cái gì đó cho Cha Mẹ vui lòng, đó cũng là một cách trả hiếu cho song thân vậy


              Vâng, chialy nghĩ... những gì cha mẹ đã hy sinh cho con cái... chắc có lẽ chẳng bao giờ con cái có thể trả hết được...đó là những suy nghĩ và cảm nhận của chialy.... Dù có làm cho cha mẹ vui lòng, thì chialy cũng cảm thấy chưa đủ những gì mà mình mong muốn...., vì thế chialy đã viết lên để chia sẻ một chút những suy tư của bản thân trong nhatkyonline mà thui...

              Chialy xin được chia buồn với tỷ Ct.ly nhé, dù lời chia buồn này có hơi muộn màng, nhờ qua những dòng tâm sự của tỷ mà chialy mới biết được.
              Vậy là tỷ Ct.ly đã trải qua những giây phút đớn đau đó 2 lần trong cuộc đời rồi...chắc có lẽ giờ đây tỷ thấm thía hơn ai hết...

              Rất cám ơn tỷ Ct.ly đã chia sẻ với chialy về công ơn & tình mẹ cha....để những ai đang còn mẹ cha hãy biết nâng niu quý trọng những giây phút đang ở bên cha mẹ...Hãy luôn là những người con hiếu thảo, để đến khi cha mẹ không còn trên cõi đời này nữa thì chúng ta không có điều gì phải ân hận cả...
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2006 10:46:21 bởi chialy1904 >
              #22
                chialy1904 23.06.2006 00:02:26 (permalink)
                Tình cờ soạn lại thư từ, hình ảnh của bạn bè, người thân gửi cho tôi trước đây…Tôi đã bắt gặp và đọc lại một tấm thiệp có in những đóa hồng chúc mừng nhân ngày sinh nhật của tôi ….Kèm theo tấm thiệp là một bài viết trích trên một tờ báo, cùng vài dòng chữ ghi bên cạnh.
                Vâng ngày sinh nhật năm nào đã chợt hiện lên trong ký ức của tôi….Một buổi sáng sớm, đúng ngày sinh nhật của tôi, trong nhiều hoa và quà của bạn bè gửi tới….có một món quà tương đối đặc biệt, đó là lẵng hoa hồng đỏ thẫm rực rỡ, cùng một gói quà nhỏ nhắn xinh xinh gửi đến…Gần 18h, khi xong việc tôi mới mở quà và thiệp ra,… không hiểu sao tôi đã bật khóc, khóc như chưa từng được khóc…. khi những dòng chữ cứ từ từ dần hiện ra trước mắt tôi:

                “KHÁT VỌNG

                Tôi không biết tại sao mình lại yêu bài hát này đến thế, Có lẽ vì trong tim mỗi con người luôn có sẵn những đam mê và nỗi khát khao hạnh phúc. Không phải Xuân Quỳnh đã từng viết: Nỗi khát vọng tình yêu (luôn) bồi hồi trong ngực trẻ đấy sao!
                Bài hát được thể hiện bằng một giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng với những ca từ mượt mà và tha thiết quá đỗi.Tình yêu của người con gái mới nồng nàn và say đắm làm sao! Tưởng chừng như có thể nghe rõ nhịp đập nồng nhiệt của con tim đang yêu tha thiết.

                Em đã gửi cho anh
                Cả con tim dào dạt


                Nhưng để đáp lại tình yêu say đắm ấy anh chỉ trả cho em nỗi buồn đau tan nát. Nghe như có một điều gì đó hụt hẫng, chơi vơi... Bởi vì tình yêu em nồng nàn, trái tim em dào dạt thế, nên nỗi buồn đau mới đến tột cùng.
                Và tôi cứ lặng người đi nghe Thanh lam hát, nghe từng lời ca tê tái cả tâm hồn:

                Em muốn ôm cả đất
                Em muốn ôm cả trời
                Mà sao anh ơi
                Không ôm nổi trái tim một con người.”


                Bên cạnh bài này là những dòng chữ của anh:

                “ Anh cầu xin Phật Bà Quan Âm luôn phù hộ Em, và chị...( đã mất) luôn ở bên em...”

                Vâng, những gì anh đã nhắn gửi cho em.... lúc ấy em vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa đau nhói tim mình...Nhất là khi đọc những dòng chữ trên, em cảm nhận đó là tâm trạng của anh, như đang hờn trách em khi “không ôm nổi trái tim một con người” .. . Em biết là ngày đó anh đã buồn nhiều lắm.... Em hiểu cả ý nghĩa món quà của anh khi anh đã gửi tặng em là lẵng hoa hồng, một....mặt Phật Bà Quan Âm và một đĩa CD Hạ Trắng của Trịnh Công Sơn do saxophone Trần Mạnh Tuấn biểu diễn. Em hiểu tất cả những điều đó như một lời nhắn nhủ ý nhị của anh dành cho em....Lúc nào anh cũng nhẹ nhàng, sâu lắng và chan chứa tình thương yêu như thế...
                Vâng, được yêu thương và thương yêu lại đó cũng là hạnh phúc của con người trong cuộc sống, tuy hạnh phúc đó có dài, hay ngắn. ...Những ký ức đó làm sao tôi quên,...vừa hạnh phúc, chen lẫn đớn đau...

                Xin chép và gửi tặng link bài hát " Khát vọng" của nhạc sĩ Thuận Yến, tới người một thời đã thương yêu tôi....


                KHÁT VỌNG

                Nhạc : Thuận Yến
                Thơ : Đoàn Thị Lam Luyến


                Gởi tình yêu vào đất
                Được hoa trái đầy cành
                Gởi lên trời cao rộng
                Sẽ được ngọn sao xanh

                Em trao cả cho anh
                Một tình yêu nồng cháy
                Như một cánh buồm xinh
                Hiến mình ra biển rộng

                Em đã gởi cho anh
                Cả con tim dào dạt
                Anh lại trả cho em
                Nỗi buồn đau tan nát

                Em muốn ôm cả đất
                Em muốn ôm cả trời
                Mà sao anh ơi, mà sao anh ơi
                Không ôm nổi trái tim một con người


                http://nhacso.net/Music/Song/Tru%2DTinh/2005/10/05F5F23B/
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2006 23:07:30 bởi chialy1904 >
                #23
                  chialy1904 26.06.2006 23:30:35 (permalink)
                  Hôm nay bỗng dưng tôi cảm thấy lòng mình buồn vô hạn...ôi lòng người và tình người....tôi chẳng biết mình phải nói gì nữa. Đôi khi, ko phải lúc nào lòng tốt của mình cũng được người ta hỉểu, thông cảm và chia sẻ...thậm chí ngay đối với người thân của mình...Tôi biết nói gì đây... Chỉ cảm thấy buồn cho bản thân mình thôi...
                  Đã lâu rồi tôi cố trốn chạy với nỗi buồn..tôi ko dám nghĩ điều gì ko vui, vì điều đó có hại cho sức khỏe của tôi...bác sĩ bảo thế...tôi đã cố gắng vượt qua nỗi buồn, gạt bỏ mọi ưu tư phiền muộn trong cuộc sống, để giữ cho tâm hồn mình được thanh thản...Nhưng đôi khi, những việc nó đến ngoài dự đoán....Nhưng thôi, tôi cũng chẳng muốn buồn làm gì nữa, miễn sao tôi đã làm đúng với lương tâm của mình..., tôi đã sống hết lòng với mọi người,...tôi hy sinh cho mọi người một cách âm thầm lặng lẽ, mà ko đòi hỏi điều gì cho bản thân mình...Cả cuộc đời tôi, tôi đã và từng sống như thế!!!....Sớm hay muộn gì rồi mọi người sẽ phải hiểu thôi, mà nếu có ko hiểu thì cũng ko sao cả...Bởi tôi đã tập cho mình một cuộc sống đơn giản hóa mọi việc....tôi có lẽ sống của cuộc đời mình và tôi có thể làm tất cả, chịu đựng tất cả mọi khó khăn, thử thách vì lẽ sống ấy...
                  Tôi vẫn phải cố gạt qua, mỉm cười với cuộc sống, và cuộc sống đã từng mỉm cười với tôi... Nỗi buồn hãy coi như cơn gió thoảng qua.... và nghị lực đã vực tôi tiếp tục tiến bước...
                  Những lúc buồn một mình, tôi lại nhớ đến bài hát "Có đôi khi" do Hồng Nhung hát:
                  "Ôi có đôi khi thèm như gió đi hoang
                  Sống kiếp lang thang, dạo chơi khắp núi rừng
                  Rũ lá rơi vàng, về thăm biển mênh mông
                  Vượt ngọn sóng dâng tràn
                  Ta là gió trên ngàn.

                  Ôi phải chi ta là con suối sông kia
                  Sống kiếp giang hồ, dạo chơi hết bến bờ
                  Để có tiếng chim và em mãi ngây thơ
                  Ta đâu biết mong chờ
                  Ta thôi hết vật vờ.

                  Ôi có đôi khi thèm như lúc tuổi thơ
                  Sáng sáng tung tăng, đùa vui hát vang lừng
                  Chẳng biết suy tư đời kia vấn vương gì
                  Rồi chiều tới mơ màng
                  Đợi chờ sáng tưng bừng .

                  Ôi có đôi khi nằm nghe những cơn mưa
                  Muốn sống cô đơn cùng chăn ấm trong phòng
                  Chỉ thấy mái hiên và ta đứng co ro
                  Buồn nhả khói lên trời
                  Lòng nhịp rối tơi bời .

                  Ôi có đôi khi thèm như những con chim
                  Cứ hót líu lo rồi tung cánh lên trời
                  Đến đến đảo hoang, tìm nơi vắng bóng người
                  Rồi cười nói một mình
                  Và lặng khóc một mình ."

                  Bài hát làm tâm hồn tôi lắng đọng, suy tư về cuộc đời của con người...Có những lúc cũng cần ngồi một mình, buồn một mình...để hiểu mọi người xung quanh và hiểu chính mình hơn...
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2006 11:54:09 bởi chialy1904 >
                  #24
                    chialy1904 28.06.2006 17:50:52 (permalink)
                    Khoảng 2 năm trở lại đây, ko hiểu sao mình bắt đầu có cảm giác chán chán với những công việc mà mình ko mấy thích thú…Khi sống trong những ý tưởng năng động thì mình lại muốn thay đổi nó, dù biết rằng sẽ nhiều khó khăn chờ đón… Nhưng có lúc mình lại muốn an phận với hiện tại…” đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”. Hình như mình bắt đầu cảm thấy mỏi mệt…nhiều lúc lười suy nghĩ, chẳng thiết gì nữa cả…Có lúc chẳng hiểu nổi mình nữa. Chắc có lẽ mình bị stress rồi chăng? Nên bộ não bão hòa?? Dạo trước mình sống năng động, hừng hực lửa sống…. Còn giờ hình như cuộc sống trầm lặng hơn, thu mình lại hơn….Biết làm sao hơn…Trước đây, khi cầm bút là mình có thể viết một mach vài chục trang…Còn bây giờ khả năng đó hình như bị chựng lại…. Nhiều lúc ko biết phải viết gì nữa…Hình như đến lúc mọi suy nghĩ hội tụ ở não bộ mà ko nói và viết thành lời được nữa…Thôi thì nhớ đến đâu viết đến đó, thích gì viết nấy, viết những buồn vui trong cuộc sống đã qua để miễn sao lòng mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn và có thể chia sẻ với mọi người về cuộc sống muôn màu muôn vẻ trong cuộc đời của mỗi chúng ta,…để có những niềm vui nho nhỏ mà bước tiếp trên con đường chúng ta đang đi...
                    #25
                      chialy1904 29.06.2006 18:11:37 (permalink)
                      Tôi rất thích những triết lý sống và yêu…. thể hiện trong ca từ ở những bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn,... cũng như trong những bài viết dưới dạng tự sự của chính TCS.
                      Hình như tôi đã bắt gặp một sự đồng cảm sâu sắc ở những điều ông đã nghĩ và viết lên bằng nhạc hay bằng lời ca, lời văn…Đây cũng là triết lý của ông về tình yêu mà tôi cảm thấy rất tâm đắc:



                      "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu

                      Trịnh Công Sơn

                      Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.
                      Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.
                      Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.
                      Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.
                      Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu"."
                      #26
                        diên vỹ 29.06.2006 21:49:33 (permalink)
                        ừ, dù tình yêu của người giả hay thật...thì nếu gặp một rung động mình cũng sẽ yêu....bởi vì....với mình đó là mục đích duy nhất ở đời này...sống....để yêu...đơn giản thế thôi...

                        yêu theo con tim, yêu theo cảm xúc....những cái sầu, khổ rồi cũng qua, chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp mà khi nhớ đến mình phải mĩm cười và bật chữ "giá như"...ừ giá như có lại tình yêu đó, mình sẽ yêu nhiều hơn, mạnh hơn...sâu hơn.....để khi không còn có nhau thì kỷ niệm được khắc đậm hơn...

                        tình yêu khi còn trẻ thì nó mơ mơ màng màng, dễ đến dễ đi....nhưng khi tuổi đời chất chồng, và có lẽ vì đau khổ buồn vui đã niếm đủ, nên..tình yêu của tuổi này không dồn dập, không háo hức nữa, mà nó lặng thầm...nó êm ái...có khi yêu chỉ để yêu mà không có mục đích gì riêng khác nữa...

                        với cuộc đời này, mình chẳng mong gì cả ngoài cảm giác yêu và được yêu........thế thôi..!

                        người có thể yêu mình bằng một thứ tình gian dối...nhưng mình không mong tình yêu của mình đối với người là dối gian....có đôi lúc những xúc cảm về trong mơ...., nhưng mong với đời thật...mình không làm người đau lòng.....hy vọng thế...!
                        #27
                          chialy1904 30.06.2006 14:42:30 (permalink)
                          Tôi lại cảm thấy thấm thía những tự sự của TCS về tình yêu, về cuộc sống, về những được và mất trong cuộc đời của mỗi con người....Có lúc ta tưởng ta có tất cả, mà có lúc ta thấy mọi thứ ko có gì nữa trong phần số ngắn ngủi của đời người:

                          "Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên"

                          Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ được người mình yêu… Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã dự cảm trước số mệnh của mình như vậy trong những dòng ông viết dưới đây.

                          Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình

                          Trịnh Công Sơn

                          Càng sống nhiều người ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm này hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây 4 năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: “Má đi chơi một chút nghe!”. Thế rồi một giờ sau tôi được điện thọai báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà một người bạn.

                          Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.

                          Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì có người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

                          Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.

                          Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng một bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung…

                          Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ được đời người. Cuối cùng thì tình yêu cũng không giữ được người mình yêu…"
                          #28
                            chialy1904 01.07.2006 20:26:52 (permalink)
                            "Ai đó" ơi,
                            Có những lúc mình cũng có tâm trạng như "ai đó", cảm thấy buồn và chán...vô cùng...nên mình rất hiểu.... và nhiều lúc cho đến bây giờ cũng ko biết tại sao mình vượt qua được nó để lấy quân bình trong cuộc sống...nhưng có lẽ những lúc đó mình cứ hay suy nghĩ tự an ủi mình thế này: "Ngó lên thì mình thua nhiều người, nhưng ngó xuống chắc có lẽ mình cũng vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác...", nhiều người còn khổ hơn mình nữa... Nghĩ đến đó tự nhiên thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, và mình đã vượt qua được những nỗi buồn, chán lúc nào ko hay....

                            Xin gửi những tự sự của TCS qua bài viết dưới đây để chia sẻ với ai đó những nỗi buồn...Hy vọng "ai đó" sẽ vui nhé! Mỉm cười đi nào...

                            "Đêm Giao Thừa 1993

                            1.1.1993

                            Tôi có bao nhiêu tuổi thì tôi cũng có bấy nhiêu đêm giao thừa. Có Tết tây và Tết ta. Tờ lịch cuối cùng bóc ra và tự dưng thấy trơ trọi một nỗi buồn vu vơ. Nỗi buồn đó thuộc về lịch tây. Chờ thêm mấy mươi ngày nữa thì lại thêm một nỗi buồn ta. Nỗi buồn của một người thấy mùa xuân thuộc về kẻ khác. Nỗi buồn của kẻ không dám thốt lên hai tiếng tương lai..

                            Có những đêm nằm không ngủ được. Nghĩ đến tương lai thuộc về người khác mà lòng cứ rầu rầu. Vì sao phải vậy. Quy luật tự nhiên là cái quái gì vậy mà làm não nề những cõi lòng ham sống, thèm yêu cuộc đời. Yêu đời và cứ muốn tồn tại mãi đâu phải là một cái tội. Nếu là tội lỗi thì xưng tội, sám hối với ai.

                            Cuộc đời sắm ra cái sự yêu thương nhức nhối này làm tình làm tội biết bao nhiêu thân phận con người. Yêu cuộc đời và muốn ở lại mãi mãi. Vì sao không cho ở lại. Trái đất quá chật và vì vậy phải có kẻ ở người đi. Buồn lắm mà không thể than phiền với ai cả.

                            Ðêm giao thừa dù tây dù ta tôi vẫn luôn luôn một mình một cõi. Số phận vẫn thường hay hậu hĩ với kẻ này mà lại bạc đãi kẻ kia. Có rất nhiều bạn bè thân hữu chứng nhân cứ thấy mỗi lần vào dịp lễ là tôi lại một mình một cõi. Ðành vậy biết làm sao - Người ta có thể vui chơi, đàn đúm, quây quần một đời nhưng vẫn cứ lạc loài lẻ loi một chốc. Một chốc mà là tất cả. Cái sát na nhỏ bé của thời gian đôi khi cũng quy định cả đời người. Một người mẹ bỏ đi. Một người tình bỏ đi cũng nằm trong cái sát na đó.

                            Ðừng than thân trách phận. Ðời không có lỗi với ai, chỉ có ta có lỗi với đời. Ðêm giao thừa không có người yêu thì buồn lắm nhưng cũng không vì thế mà chết được. Những lễ lạc đi qua đời người mà thiếu vắng hồng nhan thì vẫn có thể vui nhưng là một niềm vui không trọn. Như một khúc hát dở dang. Symphonie inacheveé. Một mùa thu không có lá vàng. Một mùa hè không có nắng. Một đêm đông không giá rét.

                            Ðêm giao thừa ngồi một mình và hát :

                            "Ðừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng
                            Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông..."


                            Ðừng tuyệt vọng vì cuộc đời hồn nhiên đôn hậu vẫn luôn luôn cho ta những ngày vui khác. Những ngày vui của đời thì thênh thang vô tận. Hết cuộc tuyệt vọng này đến một cuộc tuyệt vọng khác biết đâu cũng là một niềm vui. Một niềm vui dù không có thật thì cũng đủ an ủi trong phút chốc.

                            Cuộc sống là một niềm an ủi vô bờ. Cuộc sống chỉ cho ta mà không cần lấy bớt đi. Cuộc sống cho ta tất cả và mỉm cười khi thấy ta dại dột. Con người sinh ra vốn bất toàn và để làm những điều lầm lỗi. Nó đẹp vì bất toàn. Nó đáng yêu vì nó luôn luôn lầm lỗi. Vậy thì cứ yêu mà đừng tuyệt vọng. Hết cuộc tình này sẽ có một cuộc tình khác. Không có ai lang chạ. Không có ai phản bội ai. Có thứ tình này có thứ tình nọ. Có tội lỗi và có thiên thần. Ðừng khen chê, bôi bác, thẩm định. Ðược yêu hay bị từ chối cũng là số phận của đời. Mà đời thì rộng quá không yêu được chốn này thì yêu nơi khác. Còn yêu thì còn sống. Còn được yêu thì còn sống dài lâu.

                            Không bao giờ có điều gì tuyệt đối. Và như thế phải có một đêm giao thừa nào đó phải có người yêu. Có những đêm không phải giao thừa mà vẫn có người yêu. Những đêm như thế ta cứ xem như là đêm giao thừa vậy.

                            Trịnh Công Sơn



                            #29
                              mafiana 01.07.2006 21:40:37 (permalink)
                              Hic! Nhiều người cũng cho tui là một "gã galăng", biết chiều chị em vậy mà đời tui chỉ toàn gap những bất hạnh trong tình trường..... Ước gì tui được làm giám đốc, được tuyển một cô đồng nghiệp xinh đẹp nhỉ???

                              Đời là bể khổ, tình là dây oan!! Adi đà phật. boong boong.... keeng keeng....
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 62 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9