NHỮNG BÀI THƠ TÌNH BẤT TỬ
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:18:35 (permalink)
Topic này được tôi lập thật tình cờ, hôm rồi lục vào cái nhà kho cũ kỹ, bắt gặp quyển sổ nhỏ bằng bàn tay của mẹ từ những năm 1973, trong đó có mấy bài thơ tình thật hay, tiếc rằng có bài thì ghi tên tác giả, có bài không (keke, chẳng biết có phải là thơ của cụ hay không nữa). Hy vọng mọi người ghé qua và đóng góp để Topic này thêm thật nhiều bài thơ tình hay hơn nữa. Chúc mọi người an lành khi đọc xong những bài thơ này.
Làm nên cái quán này, cứ thấy thiêu thiếu một thứ gì, nghĩ mãi, hoá ra là mình chỉ bày hàng để bán. Chẳng có tiếp thị một chút gì. Hãy đừng nghe cái tên kêu như sấm của Topic này mà không đủ tự tin để đăng thơ của mình. CP xây quán để mọi người cùng nhau chia xẻ những bài thơ tình hay mà thôi. Xin tiếp thị khúc tự tình đầu tiên.

_______________________________________________________________________________
Tôi biết chăng tình tôi.

Bài thơ này ban đầu mình chẳng biết là của ai, thấy hay nên cứ đăng, nhưng cái hay phải có ngọn nguồn, phải có gốc rễ. Vậy là lục tung tất cả để tìm bằng được một cái tên tác giả. Còn tên người dịch thì vẫn còn là một ẩn số, có thể là đúng, có thể là sai vì chưa ai chứng thực.
Vâng. Lại là một bài thơ của sự chia xa. Điểm lại các bài thơ tình đã được "xuất bản", dường như tất cả đều là những bài nói về sự chia ly. Vẻ đẹp của tình yêu được nhân vật trữ tình kể lại mà thôi. Hình như khi ta để vuột mất khỏi tầm tay một điều gì, ta mới giật mình ngoảnh lại rồi nuối tiếc. Lúc đó mới trăn trở nghĩ suy trong niềm ân hận đến vô bờ. Chàng trai trong bài thơ này cũng vậy:

Xin em thỉnh thoảng nhớ thầm
Cái thời em đã có lần yêu anh.

Chắc hẳn là tới tận bây giờ, chàng trai mới 1 lần nhìn lại vẻ đẹp lóng lánh sắc màu của tình yêu mà chàng đã trải qua. Tiếc ư, vẫn chưa muộn, trong cái khắc nghiệt của sự chia phôi đã giúp anh tỉnh táo nhận ra rằng, anh đã có một tình yêu thật đẹp, hãy khoan đổ tội cho nhau, hãy nghĩ về những điều ngọt ngào nhất mà anh đang nắm giữ, dẫu rằng đó chỉ là một kỷ niệm đã mãi mãi rời xa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 20:14:12 bởi Hải Triều >
#1
    Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:19:50 (permalink)
    TÔI BIẾT CHĂNG TÌNH TÔI

    GUYDOM APOLINERƠ
    (1880 - 1918)
    (Pháp)
    (Hoàng Hưng dịch)


    Em ơi còn có yêu anh
    Tiếng kèn rền rĩ âm thanh về chiều
    Hình em còn đó em yêu
    Vẫn như mỉm miệng mà trêu cợt người
    Biết em còn mất trên đời
    Hay em đã phụ những lời ước xưa
    Với người pháo thủ ngẩn ngơ
    Đã từng muốn chết bên bờ sông xa
    Em là nỗi khổ lòng ta
    Em là tim vỡ, em là tiếng êm
    Mắt em say đắm dịu hiền
    Ánh nhìn xa quá mắt em ngỡ ngàng
    Anh hôn món tóc ngọc vàng
    Của anh đó tóc em làm của tin
    Xa dần kỷ niệm anh tìm
    Tiếng em êm dịu tiếng kèn gần xa
    Đời anh em mở chói lòa
    Trang đời đẹp ấy lật qua mất rồi
    Em anh thôi vĩnh biệt thôi
    Thấy đâu hình bóng lệ rơi mắt nhòa
    Bóng đêm chen giữa đôi ta
    Mai đây em có bao giờ nhớ chăng
    Xin em thỉnh thoảng nhớ thầm
    Cái thời em đã có lần yêu anh.

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2006 18:39:38 bởi Hải Triều >
    #2
      Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:21:09 (permalink)
      Vẫn tự giận mình, sao ta chẳng phải là một nhà thơ để đến với thơ được dễ dàng hơn, cảm nhận dù sao vẫn cứ chỉ là cảm nhận. Rất may, ta vẫn còn một điều giống với các thi nhân, ta cũng biết yêu và được yêu như họ, hôm nay, thử hoá thân thành phận nữ nhi để cùng đánh động tiếng lòng trong "Đối khúc" xem sao.
      Vẫn nghe mọi người thường bảo, tình yêu phải là sự sẻ chia, phải là hoà hợp cả về thể xác và tâm hồn. Nhưng mình thấy cô gái này lại có một chút chút ích kỷ hay sao ấy.
      "Khi em hờn tủi ốm đau
      Xin anh đừng đến lụy sầu sang anh"
      Trăm lần không, ngàn lần không, nếu là ta, ta cũng làm vậy thôi, hờn tủi, ốm đau ta chỉ muốn thu mình lại, như một con mèo lười để không ai biết ta đang nghĩ gì, đang ra sao. Ồ không, còn nữa, người ta yêu, (dĩ nhiên họ yêu ta chứ nhỉ????) mà đến với ta lúc này, thật khó. Đau khổ, lo lắng và có khi còn hờn giận nữa, ta không muốn người thương của ta phải lo lắng, vướng bận đâu. Còn mọi người, hãy xem, hãy cảm những gì mà cô gái này nghĩ nhé....
      _______________________________________________________________________________

      ĐỐI KHÚC
      (Bungari)

      Khi em hờn tủi ốm đau
      Xin anh đừng đến lụy sầu sang anh
      Một mình chịu khổ cũng đành
      Thú kia giấu vết thương mình hang sâu
      Một mình liếm láp niềm đau
      Một mình gồng sức phía sau gian phòng
      Lệ ngưng, chảy thấm vào lòng
      Bao nhiêu máu độc lại hồng qua tim
      Gieo thành ngôn ngữ lặng im
      Nơi xa anh có nghe em tự tình
      Đã quen đau khổ một mình
      Sầu em trĩu xuống vai anh làm gì
      Trán đừng nhăn nếp nghĩ suy
      Thôi đừng tóc rủ hàng mi muộn phiền
      Một mình chịu khổ đã quen
      Nhưng khi vui sướng lại thèm có anh
      Rót vui từ trái tim mình
      Sang tim anh để vẹn tình lứa đôi
      Tràn đầy giếng mắt em vui
      Mắt anh phản chiếu với lời hát em
      Từ đôi môi mọng dịu mềm
      Câu ca đậu xuống êm đềm môi anh.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 10:57:46 bởi Hải Triều >
      #3
        Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:23:42 (permalink)
        Đối với mỗi con người, để cuộc sống thêm phần ý nghĩa, ta không tách khỏi những tham vọng. Có những tham vọng thật lớn lao, nhưng cũng có những tham vọng rất đỗi bình dị. Đừng cười khi tôi lại dùng từ tham vọng trong trường hợp này, tại sao lại không nói là "ước mơ". Nghe ra tình hơn, thơ hơn. Không, ước mơ lại là một phạm trù khác, dẫu ta có ước mơ, nhưng ước mơ ấy không thành, ta có thể để im vào quên lãng, còn tham vọng thì không. Phải thực thi cho bằng được, nếu chẳng may không thể thành hiện thực, ta sẽ phải vật vã, trăn trở đến nhọc nhằn.
        "Tham vọng rất đỗi bình dị", nghe ra có vẻ thật trái ngược, nhưng với mỗi người, điều này là nhỏ, là bình dị, thì người khác lại thâm nghiêm và cao vút không thể nào với tới.
        Chàng trai trong bài thơ dưới đây cũng chỉ có một tham vọng nhỏ nhoi thôi, nhưng nó quẩn quanh không lối thoát, nếu xảy ra với bạn, bạn sẽ làm gì....
        _______________________________________________________________________________

        CHỈ CẦN ĐÔI MẮT
        (Rumani)

        Hãy cưa đôi chân của tôi đi
        Để tôi khỏi lang thang

        Hãy xẻo đôi môi của tôi đi
        Để tôi không thể hôn em được nữa

        Hãy chặt đôi tay của tôi đi
        Để tôi không thể ôm em

        Hãy đập vỡ trái tim của tôi
        Để nó không làm tôi điên dại

        Nhưng hãy để cho tôi đôi mắt
        Để tôi khóc người tình
        Đã mất hút của tôi.

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:01:36 bởi Hải Triều >
        #4
          Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:24:36 (permalink)
          "... Nợ tang bồng, vay - trả, trả - vay". Cuộc sống nhiều khi tuần hoàn đến phát ghét. Để suốt đời ta phải chứng thực ta còn tồn tại, ta đang sống. Tình yêu là bất diệt, là còn mãi với thời gian. Nhưng đôi khi, nhân vật chính của tình yêu lại mong cho mình được tan biến vào cõi hư vô, thành ảo ảnh, để không ai nhận biết được mình. Đớn đau thay. Và nỗi đau ấy còn được nhân lên đến tận cùng khi sự lãng quên ấy không phải là những người quanh ta, chính ta đã quên bản thân mình, quên đến mức chối bỏ.
          Hy vọng quên để mà hoá thân thành hình hài khác, quên để gột sạch những nợ tình còn mải miết quấn vương.
          _______________________________________________________________________________

          LẶNG THẦM
          (Tố Nga)

          Em là em của lãng quên
          Em trăm năm - sợi nắng huyền thoại xưa
          Thời gian – Em gội gió mưa
          Giữa đời em thắp sao khuya lặng thầm.

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:25:40 bởi Hải Triều >
          #5
            Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:25:27 (permalink)
            Khái Hưng - giờ đây giá mà ông còn sống, ông sẽ thật hạnh phúc bởi lời dịch bài thơ này của ông đã được người đời sau chọn lựa. Đã dăm ba bản dịch bài thơ này, có thể chính xác hơn về câu chữ, nhưng cái chan chứa niềm thương, nồng nàn tình nhớ mà ông gửi gắm qua lời thơ Xonne vẫn được mọi người ghi nhận.
            Tôi được đọc bài thơ này từ khi còn bé, bé lắm. Nhưng tôi đã thấy rất hay rồi, bởi vì một lẽ hết sức giản dị, tôi đọc bài thơ bằng nỗi vất vả đắng cay của nhân vật trong truyện Không gia đình (hoặc Trong gia đình) của Hectomalot. Hồi đó tôi yêu bài thơ thơ này bởi tôi yêu nhân vật đầy khổ đau và nước mắt trong cuốn truyện mà tôi yêu thích, thế thôi. Về sau, tôi yêu bài thơ này thêm vì một lẽ, bài thơ đã nói hộ cho những chàng trai đang trên bước đường chinh phục nửa kia của cuộc đời mình. Và quan trọng hơn, tôi hiểu bài thơ này gốc gác của nó đâu phải là sự khổ đau ngập tràn nước mắt, nó diễn tả nhiều hơn nỗi phập phồng, lo lắng đến đáng yêu của chàng trai đang yêu và đang rất sợ bị khước từ của mối tình đầu.
            _______________________________________________________________________________________________________________

            Sonnet
            (Félix Arvers (1806–1850) – Pháp)
            Người dịch: Khái Hưng (Tự lực văn đoàn)

            Lòng ta chôn một khối tình
            Tình trong giây phút mà thành thiên thâu
            Tình tuyệt vọng, nỗi thảm sầu
            Mà người gieo thảm như hầu không hay
            Hỡi ôi người đó ta đây
            Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân
            Dẫu ta đi trọn đường trần
            Chuyện riêng dễ đã một lần hé môi
            Người dù ngọc nói hoa cười
            Nhìn ta như thể nhìn người không quen
            Đường đời lặng lẽ bước tiên
            Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình
            Một niềm tiết liệt đoan trinh
            Xem thơ nào biết có mình ở trong
            Lạnh lùng lòng khẽ hỏi lòng
            Người đâu tả ở mấy dòng thơ đây.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 12:56:56 bởi Hải Triều >
            #6
              Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:26:13 (permalink)
              Đã thử tách 2 đoạn của "Tình ca" thành 2 bài khác nhau. (Oa, tội lỗi). Nhưng cứ thấy thế nào! Tách ra, được những 2 bài thơ, nhưng kết quả chỉ còn là hai bài thơ rất đỗi tầm thường. Trao nhận và Khước từ là điều dễ thấy ở tình yêu, anh chàng này đang là người bị khước từ, anh bất hạnh, nhưng anh bất hạnh lại làm ta hạnh phúc (trớ trêu thay), bởi lẽ có biết anh bất hạnh vì tình yêu như thế nào ta mới định nghĩa và thấy được sức cuốn hút của tình yêu. Từ tan nát cõi lòng mà anh ước mong mình trở thành một áng tuyết để suốt đời sống trong lạnh lẽo, trong giá băng không gì lay chuyển nổi. Ước mong ấy mới nghe thì thấy thật tiêu cực, nhưng kẻ đã bị mũi tên của thần tình ái bắn trúng, bị thương rồi thì lại là điều dễ hiểu. Anh hạnh phúc vì biết được tình yêu, anh khổ đau khi bị tình yêu từ khước. Thôi đành cứ như cũ thôi xong. Để rồi "Tuyết lạnh lùng mà nết kiên trinh".
              _______________________________________________________________________________________________________________

              TÌNH CA
              (Italia)

              Quyết khép cửa sao em độc ác
              Khiến bao phen tan nát cõi lòng
              Lửa tâm càng dập càng nồng
              Nghe tên lại nhớ bóng hồng thiết tha
              Ta muốn học như là áng tuyết
              Tuyết lạnh lùng mà nết kiên trinh
              Trách em sao khéo vô tình
              Thấy ta vất vưởng em đành làm thinh

              Ta bỗng ước hóa thành trẻ nhỏ
              Xách ấm sành đây đó lang thang
              Giã từ chốn ấy lầu trang
              “Nước đây tôi bán các nàng có mua?”
              Trên gác nọ một cô trong thấy
              Hỏi: “Người nào ngoài ấy đang rao?”
              Trông lên tôi đáp nghẹn ngào:
              “Lệ tình đây chứ phải nào nước đâu”.

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 14:16:55 bởi Hải Triều >
              #7
                Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:26:55 (permalink)
                Tình yêu là một điều thật lớn lao, từ thuở hồng hoang cho đến tận bây giờ, nhân loại vẫn không thể định nghĩa một cách rõ ràng về tình yêu. Chỉ biết rằng, khi nói tới tình yêu, ai cũng trân trọng trong sự e dè. Bởi tình yêu bao la lắm, nhưng cũng thật mỏng manh. Có những điều tưởng chừng như vô nghĩa nhưng cũng tiềm ẩn trong mình sức tàn phá ghê gớm đối với tình yêu.
                Nhưng cũng thật buồn cười, biết là tình yêu mỏng manh thế, lẽ ra nhân loại phải biết "kính nhi viễn chi", nhưng người đời vẫn cứ đổ xô đến, cày xới vườn hoa tình ái, để vườn hoa ấy ngày càng được mở rộng thêm lên, nhưng cũng trong thời khắc quá mải mê vun xới, nhiều người đã vô tình giẫm nát những luống hoa đã được chính tay mình vun trồng từ thủa trước.
                _______________________________________________________________________________________________________________

                CHUYỆN TÌNH 10 NĂM TRƯỚC
                (Ximonop gửi Ongablecgon)

                Chỉ có một lần thôi
                Em hỏi anh im lặng
                Thế mà em hờn giận
                Để chúng mình xa nhau

                Biết đi đâu về đâu
                Con thuyền không bến đợi
                Ôi cây xanh tình đời
                Có nghe lòng ta gọi

                Những mùa trăng đã qua
                Tiếng ve về thổn thức
                Gió thổi từng đêm hè
                Kể chuyện 10 năm trước

                Chỉ có một lần thôi
                Em hỏi anh im lặng
                Thế mà em hờn giận
                Để chúng mình xa nhau

                Nơi tình yêu bắt đầu
                Cũng là nơi khó nhất
                Trái tim dù biết hát
                Nhưng tình đời dễ đau.

                Những đôi lứa yêu nhau
                Có nghe tôi kể lại
                Chỉ một lần trót dại
                Thế mà đành chia phôi.

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 15:28:40 bởi Hải Triều >
                #8
                  Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:27:23 (permalink)
                  ANH VIẾT BÀI THƠ
                  (Huy Cận)

                  Anh viết bài thơ giữa ánh khuya
                  Cỏ cây yên ngủ, gió xa về
                  Anh nhìn em ngủ hồn hiu nhẹ
                  Như bóng vườn trưa xanh tiếng ve

                  Biển lặng em nằm trong gió êm
                  Anh là bóng thức của hồn em
                  Ngoài kia sao cũng từng đôi sáng
                  Từng cặp nhân vàng trong trái đêm.

                  Bát ngát lòng anh giữa trái đời
                  Hai ta đôi hạt giữa ngàn đôi
                  Gió khuya nào biết xuân hè nữa
                  Em mộng điều chi, miệng thoảng cười.

                  #9
                    Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 15:28:03 (permalink)
                    ĐIỂM HẸN BÊN SÔNG
                    (Võ Thị Hồng Tơ)

                    Em muốn về
                    Bên ấy để chờ anh
                    Nơi xóm nhỏ xôn xao chiều mái rạ
                    Con đò mỏng vươn thân gồng sóng cả
                    Áo mưa manh hai đứa nép qua chiều

                    Em muốn về
                    Nơi có trái tim yêu
                    Đập thổn thức thay lời chưa dám nói
                    Nghe mưa đổ nghiêng cánh cò cuối bãi
                    Nghe bờ vai ướt giọt mặn thì thầm

                    Em muốn về
                    Nơi nguyện ước trăm năm
                    Để thỏa nỗi riêng mình thanh than nhớ
                    Để nghe tiếng gọi đò bên bến lở
                    Để nghe sông thức chảy ngóng người đi

                    Em muốn về
                    Nán lại phía chân đê
                    Tha thẩn ngắm con sóng triều cuộn nắng
                    Nơi chiếc mũ còn lăm lăm vết đạn
                    Đôi tay gầy sớm tối mẹ mân mê

                    Vở học trò dòng lưu bút anh đi
                    Rồi trôi miết như con đò lạc bến
                    Anh không về sông mãi là điểm hẹn
                    Để sóng dồn xao xác cuối bờ mong.








                    #10
                      Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 19:02:52 (permalink)
                      KAPUSAKIAN

                      Vì Sao Anh Lại Ra Đi


                      Vâng, em bảo: "Đi đi!"
                      Nhưng vì sao anh không trở lại?
                      Em bảo: "Thôi biệt từ, xin đừng chờ đợi!"
                      Nhưng vì sao anh lại ra đi?

                      Đôi mắt em phủ mờ đầy lệ.
                      Lời của em trái ngược với lòng.
                      Sao anh lại tin lời em nói.
                      Sao không nhìn hai mắt lệ đầy vơi?

                      KAPUSAKIAN
                      (Nga)
                      (Phan Minh Châu dịch)

                      Nguồn: sưu tầm
                      Người Đăng: diên vỹ
                      Ngày:19/04/2006



                      Bài này trong thư viện nhà ta đã có, CP xin trình làng một bản dịch khác, bản dịch này có từ ngày CP đi học và thuộc đến tận bây giờ, lâu quá, có khả năng sẽ sai 1 vài từ, nhờ Diên Vỹ soi giùm:

                      Em bảo anh: "đi đi"
                      Sao anh không ngoảnh lại
                      Em bảo: "anh đừng đợi"
                      Sao anh vội quay về,
                      Lời nói gió thoảng bay
                      Đôi mắt huyền đẫm lệ:
                      "Sao mà anh ngốc thế?
                      Chẳng nhìn vào mắt em".
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2006 19:15:22 bởi Hải Triều >
                      #11
                        Hoàng Hoa 12.06.2006 19:18:31 (permalink)
                        Bất chợt trên bến đò ngang
                        Đynh Trầm Ca

                        Chiều qua bến đò ngang
                        tình cờ nghe bài hát cũ
                        người hành khất mù và cô gái nhỏ
                        cây guitar lạc phím
                        cũ mèm
                        chiếc thau nhôm móp méo
                        vàng ố
                        những đồng tiền
                        Cô bé hát
                        nỗi đau mênh mông của người tình phụ
                        chiều bay mưa hiu hắt dòng sông
                        khách qua đò cuối năm lưa thưa
                        có người dừng lại
                        mở bóp
                        tôi cho tay vào túi
                        rỗng không
                        Mấy mươi năm rồi người con gái qua sông
                        tôi viết lời ca sao buồn quá vậy?
                        những lời ca cho lòng tôi thủa ấy
                        ai biết bây giờ
                        bố con người hành khất dùng để hát ăn xin
                        Chiều rây rây những bui mưa êm
                        kỷ niệm cũ không hề sống lại
                        trong tôi chỉ loé lên câu hỏi
                        biết bố con người hát rong kiếm đủ sống không?


                        __________________________________________________________________________
                        Hoàng Hoa xin hòa vào bộ sưu tập của anh Hải Triều với bài của Nhạc sỹ Đynh Trầm Ca!

                        Mến,
                        Hoàng Hoa
                        #12
                          Hoàng Hoa 12.06.2006 19:22:34 (permalink)
                          I
                          Lâu lắm em ơi, tháng rưỡi rồi
                          Sao nhiều xa cách thế, em ơi!
                          Sớm trông mặt đất thương xanh núi;
                          Chiều vọng chân mây nhớ tím trời

                          II
                          Bỗng nhiên trời đất nhớ người yêu
                          Cây vắng: chim bay, nắng vắng chiều
                          Nước cũng lơ thơ, bờ líu ríu
                          Mây chừng ấy đó, gió bao nhiêu...

                          III

                          Hoa tím tương tư đã nở đầy
                          Mời em dạo bước tới vườn đây
                          Em xem: yêu mến em gieo hạt
                          Hoa tím tương tư đã nở đầy...

                          ------- (Tứ tuyệt tương tư) - Xuân Diệu --------
                          #13
                            Hải Triều Tiên Sinh 12.06.2006 20:11:10 (permalink)
                            HH à! CP được yêu rồi, nhưng chỉ dăm ba ngày thôi, em Thị Nở bảo phải về hỏi lại bà cô đã, cho nên dừng yêu, từ bấy đến giờ vẫn hoãn đi hoãn lại. Vậy là từ đó, CP mới bắt đầu nghiên cứu thơ tình, hoá ra hay thật, các bậc tiền bối của chúng ta thật tài tình.
                            Cám ơn HH đã ghé thăm và góp cùng CP 2 bài thơ tuyệt mỹ, rất... rất cám ơn nếu HH gởi vào "ngõ nhỏ, phố nhỏ" này một bài thơ của HH được không? Đa tạ, đa tạ.
                            #14
                              Hải Triều Tiên Sinh 13.06.2006 08:02:14 (permalink)
                              TẶNG EM
                              (Nguyễn Thế Hoàng Linh)

                              Tặng em chiếc lá sắp vàng
                              Tôi đà đánh dấu trên hàng cây xanh
                              Tặng em chút ít lòng lành
                              Tôi bao năm tháng để dành không tiêu

                              Tặng em một sợi dây diều
                              Giữ hồn tôi khỏi đánh liều lên mây
                              Còn gì để tặng em đây?
                              Nghĩ nhanh kẻo lá trên cây sắp vàng…
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9