Vẫn tự giận mình, sao ta chẳng phải là một nhà thơ để đến với thơ được dễ dàng hơn, cảm nhận dù sao vẫn cứ chỉ là cảm nhận. Rất may, ta vẫn còn một điều giống với các thi nhân, ta cũng biết yêu và được yêu như họ, hôm nay, thử hoá thân thành phận nữ nhi để cùng đánh động tiếng lòng trong "Đối khúc" xem sao.
Vẫn nghe mọi người thường bảo, tình yêu phải là sự sẻ chia, phải là hoà hợp cả về thể xác và tâm hồn. Nhưng mình thấy cô gái này lại có một chút chút ích kỷ hay sao ấy.
"Khi em hờn tủi ốm đau
Xin anh đừng đến lụy sầu sang anh"
Trăm lần không, ngàn lần không, nếu là ta, ta cũng làm vậy thôi, hờn tủi, ốm đau ta chỉ muốn thu mình lại, như một con mèo lười để không ai biết ta đang nghĩ gì, đang ra sao. Ồ không, còn nữa, người ta yêu, (dĩ nhiên họ yêu ta chứ nhỉ????) mà đến với ta lúc này, thật khó. Đau khổ, lo lắng và có khi còn hờn giận nữa, ta không muốn người thương của ta phải lo lắng, vướng bận đâu. Còn mọi người, hãy xem, hãy cảm những gì mà cô gái này nghĩ nhé....
_______________________________________________________________________________
ĐỐI KHÚC
(Bungari)
Khi em hờn tủi ốm đau
Xin anh đừng đến lụy sầu sang anh
Một mình chịu khổ cũng đành
Thú kia giấu vết thương mình hang sâu
Một mình liếm láp niềm đau
Một mình gồng sức phía sau gian phòng
Lệ ngưng, chảy thấm vào lòng
Bao nhiêu máu độc lại hồng qua tim
Gieo thành ngôn ngữ lặng im
Nơi xa anh có nghe em tự tình
Đã quen đau khổ một mình
Sầu em trĩu xuống vai anh làm gì
Trán đừng nhăn nếp nghĩ suy
Thôi đừng tóc rủ hàng mi muộn phiền
Một mình chịu khổ đã quen
Nhưng khi vui sướng lại thèm có anh
Rót vui từ trái tim mình
Sang tim anh để vẹn tình lứa đôi
Tràn đầy giếng mắt em vui
Mắt anh phản chiếu với lời hát em
Từ đôi môi mọng dịu mềm
Câu ca đậu xuống êm đềm môi anh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2006 10:57:46 bởi Hải Triều >