Tuyển thơ Trần Kiêu Bạc - Đào Phong Lan - Đình Huy
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 41 bài trong đề mục
tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:43:52 (permalink)
Nửa đêm

Đào Phong Lan



Khi biết anh không còn đến nữa
Chiếc dù xanh lặng lẽ hiên nhà
Thả xuống những giọt chờ thấm mệt
Ngày chưa sang và đêm chưa qua.

Em đứng nép mình vào bóng tối
Sợ cơn mưa ồn ã sẽ buồn
Gió quẩn quanh
Ngập ngừng
Rười rượi
Thổi tung lên những chiếc lá bồn chồn ...

Mưa đã rơi ắp đầy nỗi nhớ
Tràn sang cả nửa đêm dài
Lũ kiến đen vội vàng về phía sáng
Như sợ mình không đến kịp ban mai ...


Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2006 19:21:43 bởi diên vỹ >
#16
    tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:45:05 (permalink)
    Viết cho anh những ngày xa

    Đào Phong Lan



    (Tặng Như Ý)


    1.

    Ngày mai khi chúng mình gặp lại
    Có thể là em đã khác hôm nay …
    Nhớ sáng nào trên biển
    Chuồn chuồn bay
    những cánh ướt vẫn thơm mùi sương sớm …
    Bàn chân trần đi trên cát ấm
    Tay cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?
    Những bình yên đến chạm vào vai
    Ru em ngủ trong ánh ngày rực rỡ …

    Em nằm yên trong tay anh, trong hơi thở …
    Trong nắng trời,
    Gió biển,
    Cát bờ xa,
    những con ong rừng lấy mật về qua
    ngọt như môi anh hôn em mỗi sáng …

    Dòng suối nóng chảy trong lòng đất nóng
    âm ỉ hoài một nỗi niềm yêu
    Khi ta đón nhau biêng biếc những chiều
    Và lặng thầm chia tay nhau mỗi tối …
    Em cứ nói chuyện không đầu không cuối
    cứ huyên thuyên về cuộc sống con người
    cứ mơ hoang ánh sáng bầu trời
    Không biết là ánh đèn đường đã tắt …

    Anh của em,
    những ngày không gặp mặt
    có buồn không?
    Khuôn mặt có hao gầy?
    Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay
    Môi em nhớ những cái hôn rất vội
    Em lầm lụi đi trên con đường tối
    Ngõ vắng xa
    Hoa mướp đã thôi vàng
    lối cỏ xanh hôm chúng mình sang
    đã xơ xác nhớ một người đi vắng…

    Không có anh,
    Sao quá chừng phẳng lặng?
    Quá chừng mưa trên những tán lá bàng
    Quá chừng rơi những thảm hoa vàng
    Quá chừng hát những bài lâu không hát …

    Giá anh xa đúng một vòng quả đất
    Thì bây giờ em sẽ đến ôm anh
    Sẽ gục lên đôi vai ấm hiền lành
    sẽ hôn siết bàn tay yêu dấu
    …………


    2.

    Ngày mai khi chúng mình gặp lại
    Có thể là em đã khác hôm nay
    Nhớ lần đầu ta nắm bàn tay
    Đã không muốn buông rời ra nữa…
    Những ngôi nhà nhẹ nhàng khép cửa
    Để ta hôn nhau những cái hôn đầu
    Để ta hôn nhau những cái hôn sâu
    Và trái đất quay một vòng choáng váng …

    Anh của em,
    thời gian và năm tháng
    đã nhắc em phải biết mong chờ
    nhưng em sợ em không tính bằng giờ
    mà em níu lấy từng giây phút
    Đời rộng quá, bàn tay em nhỏ hẹp
    biết làm sao che chắn được cho nhau?
    Anh đang làm gì?
    Anh đang ở đâu?
    Anh có biết là em đang nhớ?

    Giá cuộc sống chỉ là cánh cửa
    Em và anh sẽ khóa trái bên ngoài
    mặc mưa gió và những cánh chuồn bay
    mặc núi xô hay ầm ầm biển động
    Em đã sống một đời ước vọng
    những khát khao trời rộng sông dài
    những ngông cuồng về một ngày mai
    những to tát lớn lao dự định

    Nhưng bây giờ em chẳng cần định mệnh
    những rủi may
    những cơ hội ngàn vàng.
    Chỉ cần anh dừng bước lang thang
    Về với em
    Căn nhà em ngỏ cửa
    Bàn tay này vì anh mà nhóm lửa
    Hơ ấm anh những buổi đi về
    Ngày ngắn vô cùng hay dài rộng lê thê
    Em cũng sẽ không màng đến nữa …

    Hãy để em yêu anh
    Không do dự
    Và hãy yêu em như giây phút cuối cùng
    Như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, lối đi chung
    của hai đứa đã có người chắn mất…
    Như đã đến giờ tận thế trên trái đất
    Như dòng sông sẽ cạn muôn đời
    Hãy siết em vào lòng
    Hãy hôn mãi không thôi
    Hãy yêu em không một lần ngưng nghỉ …

    ……………


    3.

    Ngày mai khi chúng mình gặp lại
    Có thể là em sẽ khác hôm nay
    Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
    Như chiếc lá một ngày tàn úa
    Đừng hỏi em
    đừng hỏi em thêm nữa
    Là vì sao em nói những câu này
    Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
    Ủ ấm em vì em đang rét lạnh

    Anh của em,
    Dáng đi khổ hạnh
    Bàn tay gầy mười ngón khô khan
    Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng
    Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
    Như sóng cuốn
    Như gió xô
    Như thể …
    Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau …

    Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
    Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
    Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
    Vì cuộc sống ngày mai sao biết được?
    Hãy yêu nhau như là hai giọt nước
    Lăn vào nhau những khát vọng nồng nàn
    Hãy yêu nhau như hai chiếc lá vàng
    Lìa cành vẫn còn ôm ấp mãi …

    ……


    4.

    Ngày mai khi chúng mình gặp lại
    Có thể là em đã khác hôm nay ...


    Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2006 19:37:52 bởi diên vỹ >
    #17
      tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:45:46 (permalink)
      Em không thể nói lời tù biệt

      Đào Phong Lan




      Em không thể nói lời từ biệt
      Như vung tay ném đá qua trời
      Nơi ta đứng
      Mùa thu ngơ ngác
      Đám cúc hoa óng ả xanh ngời

      Bài hát cũ
      Con đường xưa anh hát
      Gió giận nhau, đi mãi không về
      Đám lá nép vào nhau
      Buồn xơ xác
      Ngã xuống mặt đường chiếc bóng tái tê..

      Câu thơ rơi như lá vàng trên đất
      Khẽ cuốn theo gót gió la đà
      Cửa đóng mở ngôi nhà hạnh phúc
      Như đón em vào
      Lại đuổi em ra...

      Em không thể nói lời từ biệt
      Giọt thu rơi vỡ tan tành
      Anh nhìn kìa,
      Muôn ngàn chiếc lá
      Chỉ run run
      Lặng lẽ
      Xa cành...

      Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2006 19:45:39 bởi diên vỹ >
      #18
        tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:46:22 (permalink)
        Lúng liếng

        Đào Phong Lan



        "Lúng liếng là lúng liếng ơi!"
        Câu ca năm ấy làm tôi bồi hồi
        Ngọt như một giọt mưa rơi
        Nhẹ như mây trắng...
        xa rồi...
        về đâu?

        Làng tôi có con sông sâu
        Quê nghèo chẳng bắc được cầu để sang
        Con sông ngăn giữa hai làng
        Mái chèo khoát nước, người sang bên này...

        Chiều chiều gió thổi mây bay
        Câu ca như thể cầm tay với cầm
        Tôi ngồi bó gối bên sông
        Đợi em. Ánh mắt trong ngần... Đò ơi!

        Dòng sông vẫn cứ trôi xuôi
        Đò em vẫn đón đưa tôi mỗi chiều
        Em cười, (cứ ngỡ là yêu)
        Đường về luẩn quẩn những điều gần xa

        Mắt em lúng liếng như là...
        Cho tôi hát mãi câu ca ngày nào
        Dòng sông bỗng hóa ngọt ngào
        Triều lên, sóng vỗ dâng trào hồn tôi

        Thời gian vẫn cứ đưa nôi
        Bến bờ thương nhớ vẫn tôi đợi đò
        Nhìn em lòng vẫn tơ vò
        Tim tôi vẫn chỉ dành cho một người

        Tưởng gần, mà hóa xa xôi!
        Và câu ca ấy hóa lời mênh mông...

        Lúng liếng đã đi lấy chồng
        Tôi còn thờ thẫn bên sông... đợi đò...


        Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2006 20:08:51 bởi diên vỹ >
        #19
          tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:46:54 (permalink)
          Giêng Hai

          Đào Phong Lan



          Là quên cái dậu cúc tần
          Ta trồng mà chẳng một lần trổ bông
          Người đi về phía mênh mông
          Bỏ quên con sáo trong lồng bơ vơ

          Trời lất phất mưa
          Trăng không đủ sáng để đưa nhau về
          Dại khờ hái cỏ ven đê
          Buộc ngang lưng một câu thề làm tin.

          Đầu đêm.
          Ừ. Đã nửa đêm
          Đã lâu mà vẫn chưa quen phụ phàng

          Mà trăng, trăng lại vội tàn
          Giờ thì đổ lỗi muộn màng cho ai...


          Bài Thơ đã được đưa vào thư viện. Cám ơn bạn!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.06.2006 20:19:31 bởi diên vỹ >
          #20
            tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:54:31 (permalink)
            Ngày xưa đó chắc vui hơn bây giờ

            Đình Huy




            Ngày xưa đó chắc vui hơn bây giờ
            Ta yêu mình buổi ngây thơ còn khờ dại
            Khi tủi buồn nào đã được đặt tên
            Và cô đơn mãi lạc loài như trứng nước.

            Ngày qua đó chắc vui hơn hôm này
            Tình yêu ta chưa thật đầy kỷ niệm
            Mà yêu thương chất ngất ước mơ hồng,
            Bước tang bồng miền tít xa vời vợi
            Ta bên mình vẫn quấn quýt đợi mong.

            Ngày xưa đó chắc vui hơn thuở này
            Ta cần nhau như đại ngàn yêu hoang dại,
            Tựa mưa nguồn thương trắc trở hồng hoang.
            Hai đứa ta choàng tay ôm lận đận
            Vẫn lạy trời đợi mùa đá ra hoa.

            Ngày xưa đó ưu tư còn rời rạc,
            Gom nhọc nhằn thêm cứng vết chai tay.
            Nước mắt dẫu chảy ra, nay bình an có được
            Ta bên mình, bước hồng trần nhẹ tênh.

            Ngày xưa đó ta cần nhau đến vậy
            Nép vào lòng, ta lại biết cần nhau
            Tay cầm tay, ta lau trăm dòng lệ
            Hai tấm lòng chỉ một mối yêu thương.

            Ngày xưa đó rồi cũng trôi bàng bạc
            Mình xa rồi, ta thảng thốt gọi "Ngày xưa..."
            #21
              tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:55:13 (permalink)
              Cuộc tình phù du

              Đình Huy




              W. ơi,
              Ngày đó ta thường nép vào lòng nhau
              Nghe lao xao thanh bình trong tán lá,
              Bao vất vả phong sương ta cất nơi miền lạ
              Chiều đợi chiều về trong hương cỏ lắt lay.
              Tay nắm bàn tay, dòng đời vơi biến động,
              Mắt cười trong mắt, khắc yên bình dài lâu.
              Bao bận thu phong ta cần nhau đến vậy,
              Mùa lại mùa về, ta cùng đếm mùa qua.

              Nhưng W. ơi,
              Ai nỡ xui đời mỏng manh sương khói
              Tình bỗng phai phôi không tháng không ngày.
              Đoạn hồng trần tan hợp thoáng phù sinh
              Nên tình ta nhuốm phong trần một nỗi,
              Sợi tóc thề không trói được phù hoa.
              Nguyện ba sinh thôi chỉ là ảo mộng,
              Bước phiêu bồng ta lại nép vào ta.
              #22
                tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:55:41 (permalink)
                Thu đi, và mùa đông lại về

                Đình Huy



                Khi giọt mưa hóa hình con cờ vạn
                Hoa gạo ngỡ ngàng, sắc rụng thành không

                Khách nhặt thu tàn, gọi đông đồng vọng
                Kỷ niệm đong đầy một vốc mưa xa.

                Đất đợi đông, đất nở xòe hoa thị
                Người đợi người trong đau đáu từ ly

                Màu quang phổ xoay bóng mùa luân vận,
                Cuộc hồng trần hóa ảo mộng phù sinh.
                #23
                  tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:56:10 (permalink)
                  Chưa bao giờ

                  Đình Huy




                  Chưa bao giờ anh dám
                  Nhìn vào mắt em lâu
                  Sợ sắc dung hao mòn,
                  Mắt ngọc đây tiều tụy
                  Ngây thơ lấm bụi trần.

                  Chưa bao giờ anh nói
                  Lời đá vàng sắt son
                  Sợ đời ra hư ảo,
                  Em chuốc lấy đợi chờ.

                  Chưa bao giờ anh dám
                  Nâng tay em vào lòng,
                  Mong đời vơi biến động
                  Biết tim mình lao lung.

                  Chưa bao giờ anh hỏi
                  Em phải là ngàn sao?
                  Đêm trần gian hoang dại
                  Biết khóc lệ hồng hoang.

                  Anh vẫn chưa từng nói
                  Lời yêu em, yêu em.
                  Em thần tiên một cõi,
                  Anh đôi bước phiêu bồng.
                  Ta tìm nhau mộng mị
                  Đào tiên lối giang hồ.
                  #24
                    tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:56:52 (permalink)
                    Cuộc đời - Em - và Anh

                    Đình Huy



                    W. ơi,
                    Cuộc đời là bức tranh mosaic *
                    Tự hồng hoang
                    sinh ra từ muôn ngàn điều pha tạp.
                    Trắng, đen, nóng, lạnh
                    xấu, đẹp, sang, hèn
                    Buồn, vui, thương, giận...
                    cả lời dối gian.
                    Hợp thành phách điệu trần gian
                    Liêu trai cung bậc...
                    khúc đàn sông Tương.
                    ...
                    Bức tranh siêu thực hữu hình
                    Mà anh
                    chỉ là vết mực
                    giữa rực rỡ trăm màu làm bí ẩn dáng hình em.

                    * tranh mosaic: tranh ghép, khảm
                    #25
                      tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:57:24 (permalink)
                      Thu - Đông: Giao mùa

                      Đình Huy



                      Quê nhà
                      Đông về với dăm tiếng lá rơi,
                      Rét mướt lả lơi chút mặt trời.
                      Mướp hương lật lá*, bông vàng mượt
                      Nửa chừng thu trước chắc chưa vơi!

                      Xứ lạ
                      Đông về với dăm tiếng lá rơi,
                      Rét mướt lả lơi chút mặt trời.
                      Khách hỏi ngô đồng vàng cô quạnh**:
                      Quê nhà nắng có lạnh thế không?

                      * vì gió chướng, thường thổi vào tháng 10 và 11 ở Đồng bằng sông Cửu Long
                      ** lấy ý từ bài thơ "Cây ngô đồng" của Lý Bạch
                      #26
                        tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:58:34 (permalink)
                        Đêm và ngày

                        Đình Huy



                        Khi máy bay qua vùng tối, sáng
                        Em bàng hoàng phải mất anh thôi
                        Em về phía bình minh, anh lại về muôn tối
                        Một giấc mơ trôi giữa hai cực đêm ngày.

                        Này hỡi sương đêm có làm anh ướt tóc,
                        Bụi đường về có cay mắt của anh tôi?
                        Chắc giờ này anh về đến Mỹ Thuận, Vĩnh Long
                        Hay nán ở phi trường chờ mong em khắc khoải?

                        Em gởi chuyến bay ngàn ngàn thương nhớ
                        Mộng tình em vào trọn vòng tay anh.
                        Nhưng khoảng không mãi vô định, vô hình
                        Em lạc loài bật khóc giữa mênh mông.

                        Em dẫu biết nào đến trăm năm
                        Đâu có kiếp sau để chờ, để đợi (*)
                        Nhưng không thể nào,
                        chẳng thể nào
                        tự thuở này em về được với anh!

                        Chú thích:
                        (*) mượn ý từ bài thơ "Về thôi" của nhà thơ Lưu Trọng Văn
                        #27
                          tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:59:10 (permalink)
                          Ban mai bình yên

                          Đình Huy



                          Người ơi,
                          Đêm vừa qua,
                          tựa chín ngàn lần đã qua
                          Muôn ngàn tối,
                          rồi cũng hóa bình yên đợi ban mai về.
                          Ai chờ ai,
                          như bình minh yên bình bên song cửa.
                          Chứ cuộc tình đôi ta
                          Chớm chia xa,
                          Ta sớm mai ngậm ngùi
                          Chào quá khứ bình yên.

                          Ta nào hiểu bình minh mang về bao náo nhiệt
                          Sao chúng mình vẫn tất tả tìm bình yên?
                          Ai hối hả trăm nẻo đời xuôi ngược,
                          Người đợi người, mấy thuở được bình yên!

                          Có phải tình yêu ta
                          bẽ bàng như hương bông xoài nơi phố thị,
                          Đêm ngọt nồng, nhưng một sớm hóa thinh không?
                          Nên người cứ đi, về muôn miền xa xôi ấy;
                          Ta bình yên chờ trong nỗi nhớ chẳng bình yên.

                          Thôi nhé, ngày hãy qua khi phố đã rộn ràng
                          Nỗi từ ly khẽ khàng trong nắng vàng cay khóe mắt,
                          Tặng thêm đời đôi vết chân chim
                          Mà ngỡ rằng bình yên là bất diệt.

                          Bụi ta bà nơi ta thôi đành giũ lại,
                          Để cõi trần
                          được một lần
                          thật nhẹ lòng đón nhọc nhằn sớm mai.
                          #28
                            tieuphuong_loihai 14.06.2006 13:59:45 (permalink)
                            Phố Núi chờ mong

                            Đình Huy



                            Đã bao mùa
                            Phố núi chờ anh
                            Đợi bước chân anh, mong từng hơi thở.
                            Hạ về trăn trở
                            Song cửa buồn thiu
                            Hong mái tóc thề
                            Gầy hao ngày tháng.

                            Gió rất khẽ khàng đếm từng sợi nhớ,
                            Cất sợi buồn vào nỗi nhớ mênh mông
                            Trong thăm thẳm nơi đại ngàn xa lạ
                            Rồi một ngày bỗng hóa lắm bao dung,
                            Cho mỗi hanh hao của đời cơn mưa rào bất chợt.
                            Dạt dào nỗi nhớ
                            Chông chênh chảy thành dòng,
                            Xoáy trong thời gian hình vòng cung diệu vợi.
                            Chơi vơi dòng đời
                            Chảy miệt mài tất bật
                            Cầu mong mai này đá cũng tàn phai,
                            Để ai thôi mỏi mòn trông đợi
                            Dấu chân tang bồng
                            Chòng chành tựa gió
                            Phó mặc đời cho những nắng mưa.

                            Mưa trắng màu mưa
                            Hơn nửa cuộc tình
                            Đã hóa thành đá huyền thoại Chờ Mong.
                            Em giang tay cố ôm hết vào lòng
                            Chút mảnh tình kia còn sót lại.

                            Ai xui mùa bỗng thôi không hàm tiếu
                            Liêu xiêu về nơi Phố Núi Đợi Mong.
                            #29
                              tieuphuong_loihai 14.06.2006 14:03:34 (permalink)
                              Một chiều em ra đi

                              Đình Huy




                              Em xếp từng cánh hoa Jacaranda (*)
                              và cài lên mái tóc
                              của buổi chiều tim tím tinh khôi
                              ở góc giao nhau của cuộc đời:
                              náo nhiệt,
                              bình yên.
                              Nhưng em hững hờ để lại
                              kỷ niệm thuở ban đầu
                              ngơ ngác
                              thơ ngây
                              nơi ngạch cửa ơ hờ
                              nói lời xa biệt,
                              khiến đêm sẽ dài da diết
                              chẳng buồn chọc ghẹo căn phòng xưa.

                              Em xếp nửa ánh trăng vàng lẻ bạn
                              cất vào túi áo
                              của bóng đêm chan hòa,
                              lầm lũi cùng thời gian
                              lang thang bên bờ dốc.
                              Nhưng em hững hờ để lại
                              hơi ấm nụ hôn đầu
                              trên vuông cỏ không màu huyền hoặc,
                              cho đêm nồng nàn chơi vơi
                              với những vì sao hun hút
                              đợi chờ
                              lời dịu dàng của xuân
                              tha thiết
                              cầu mong.

                              Em xếp tình ta lại
                              nhét vội vào tận cùng bóng mây
                              quẳng theo tiếng còi tàu rầm rập.
                              Vô tình.
                              Biền biệt xa xôi.
                              Nhưng sao em cố tình để lại
                              giọt lệ tình nào còn chưa phai
                              vương trong đôi mắt của dãy ráng chiều
                              trong trái tim của dòng Brisbane (**) ngan ngát tím?

                              ... Chim chiều gọi nắng liêu xiêu,
                              Bâng khuâng nhớ bạn chín chiều ruột đau.
                              Gió hanh hao bốn mùa luôn giữ được, (***)
                              Ngày ngọt ngào nhốt nỗi nhớ vào tay.

                              ... Anh khát khao hóa thành đêm vô tận,
                              Bao phủ em khắp trong tối vĩnh hằng
                              và đánh bại những mộng mị phù du
                              khóa nỗi buồn vào gian tù bi lụy
                              trói mùa xuân vào tình yêu ta muôn đời...

                              Em tôi ơi, đừng đi, đừng đi vậy
                              Để anh thôi hay đếm nắng đợi chiều.

                              tháng 10 năm 2004


                              Chú thích:
                              (*) Hoa Jacaranda màu tím, nở vào tháng 10 và 11, mùa xuân tại Úc. Nó cũng có ở châu Phi và Mỹ.
                              (**) Sông Brisbane chảy qua thành phố Brisbane, thủ phủ bang Queensland, Úc.
                              (***) Gió ở Queensland thường khô, bất kể vào mùa nóng hay lạnh
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 41 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9