Đọc thơ ĐPL thấy được cái mỏi mệt của thân phận, cái bé nhỏ mong manh của kiếp người trong bao la cõi sống, thấy một niềm yêu day dứt tan rồi mà không thể bình lặng... tựa như cảm xúc khi ngồi xuống bên chân đồi vắng hát lên một tình khúc của TCS...
Vọng Đào Phong Lan
Chiều nay nắng về qua ngõ
Lạnh, bỗng dưng đến se lòng
Nắng rụng một màu nhạt đỏ
Cô đơn phủ bụi quanh phòng.
Người không còn yêu ta nữa
Bỏ đi một bóng trên đời
Dòng sông muộn phiền lần lữa
Lê chân về phía mặt trời
Bắt gặp một dòng nước mắt
Xưa bỏ trốn bên kia đồi
Thấy không đâu trên trái đất
Hoang vu như chỗ ta ngồi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.06.2006 12:20:27 bởi www.mai >
Hãy buồn. Hãy cô đơn. Hãy phiền muộn. Hãy giận hờn... khi tấm thân còn khoẻ mạnh... Một ngày thân xác hao gầy, những cảm giác kia - hoặc sẽ rất kinh khủng, hoặc sẽ trở nên vô nghĩa...