những ngày tháng không quên
Trần Thái Vân Ðêm nay gió trở mùa đông lại
Hoa tuyết rơi đầy trên áo ai
Vũ trụ vần quay, thời gian dại
Nỗi nhớ nào ghi đủ hình hài?
Bóng lẻ trên đường xa thao thức
Dáng gầy chân bước nhẹ trong đêm
Dõi mắt ngẩng trông vùng ký ức
Tìm đoá hoa xuân rụng bên thềm
Văng vẳng tiếng giày xa vọng lại
Cuối nẻo đường đi ngược hướng về
Như luyến tiếc ngày xưa chân vại
Còn cố tìm một dấu sơn khê
Hay có thể trong vùng vô thức
Ðã thấm đau thức giấc một ngày
Chim qua trễ trong lòng ray rứt
Kêu một lần vỡ giọng rồi bay
oOo
Xa lắm, ngày đầu tiên đến Mỹ
Mảnh đời xơ xác, tuyết thâu đêm
Bạn bè, người thân đường thiên lý
Nỗi nhớ hao gầy, nhung nhớ thêm
Cút kít vang ồn ta cúi đẩy
Chiếc xe thực phẩm nặng đầu tay
Ngẩng đầu ta chẳng hề trông thấy
Nhà ai rộn rịp, thấy mây bay
Ðường về gác trọ sao xa quá
Té, ngã bên lề tuyết trắng tươi
Ta cúi đầu thương mình xứ lạ
Như thương cá biển lạc sông trời
Ta nhớ làm sao một mái ấm
Bếp lửa quây quần tiếng mẹ, cha
Ta ngỡ thời gian đi rất chậm
Chiều buông mơ tiếng tụng di đà
Băng nhạc cũ mèm quay qua, lại
Nửa hồn về gọi nửa hồn đau
Ta sợ một lần không trở lại
Rồi quên tình cũ, mộng ban đầu
Hình như có lần đi xem lễ
Hương ai thơm quá tưởng hương xưa
Tự trách rằng mình không thực tế
Nghèo rớt mồng tơi vẫn chưa chừa
Nhìn dáng đài trang lòng xao xuyến
Ngẫm lại cuộc đời tựa áng mây
Một đêm ta mất toàn gia quyến
Ngàn năm hoài nhớ nỗi đau này
Nửa tách cà phê ta thấy đắng
Màu đen trên tuổi nhỏ tàn phai
Nghĩ đến tương lai vùng hoang trắng
Chạnh lòng ta hiểu chữ trần ai
Quán vắng ngồi đây nhìn thiên hạ
Nhộn nhịp trên đường vui rất vui
Ta nhớ cảnh chợ Cồn chi lạ
Tiếng ai rao đậu hũ ngọt bùi
Ta nhớ đến rừng xanh, biển thẳm
Những bãi, cồn, dốc đá cheo leo
Ta nhớ những hoàng hôn tím thẳm
Mây trắng giăng ngang trắng chân đèo
Căn gác nhỏ nhoi mười đứa ở
Dăm đứa thất tình, dăm đứa điên
Ðêm nằm nghe gió tương tư trở
Nghe tiếng mưa rơi nhỏ giọt phiền
Nói chuyện đời xưa, ngày tháng cũ
Mơ hồ tựa những khúc đồng dao
Tiếc những chuyện đời chưa được thử
Ðộng tình sỏi đá cũng nôn nao
Tưởng tượng một lần về nơi ấy
Trùng dương sóng vỗ, nhạn xa khơi
Có mẹ tiễn đưa bàn tay vẫy
Tóc bạc, chân run, khóc nghẹn lời
Một bóng cha già gầy guộc quá
Quê người lưu lạc vẫn quê hương
Dẫu thế cha đau niềm xứ lạ
Miền bắc cha mơ mấy con đường
Những ngày đông lạnh cha nhung nhớ
Cố quận mưa phùn, rét cắt da
Cha nhớ ngày hè hoa gạo nở
Nỗi nhớ bây giờ đã chuyển qua
Ta khóc vì thương hai thế hệ
Triệu người chỉ một mệnh cung thôi
Cha phải xa con, chồng xa vợ
Ðịa cầu chia cắt, nước ngăn đôi
Thùng quà nhỏ quá cho không đủ
Áo quần, thuốc thiếc chẳng là bao
Vỏn vẹn mấy đồng tay đếm thử
Xem còn có thể mua thứ nào
Viết về cho chị bài thơ ngắn
Ngựa hồng đã lạc dấu chân son
Thơ chảy giữa dòng ra nước mắt
Vội vã lau khô sợ chị buồn
Chị vẫn thầm mơ xuân sang bến
Hồng đào tương ánh sánh hồng nhan
Liễu yếu xuôi tay dòng sông mệnh
Chị bỏ cuộc vui đứt cung đàn
Em ở nơi nào ta chẳng biết
Ngàn trùng xa cách hát một đêm
Hai chuyến phi cơ đời ly biệt
Chiếc gối bông nằm tưởng là em
Ta nhớ tay em, bàn tay nhỏ
Thương bàn tay mẹ thuở còn xuân
Mơ bàn tay con hồng thật nhỏ
(Thuyết tái sinh ta đã tin rằng)
Còn bạn xuôi nam miền sương trắng
Thỉnh thoảng thư từ đến hỏi thăm
Hai đứa thở than ngày xuân thắm
Ra đi không hứa hẹn, âm thầm
oOo
Có thể ngày sau ta chẳng nhớ
Một thời cầm tấm check welfare
Có thể vì rằng ta mắc cỡ
Mấy kẻ trong đời xấu đem khoe?
Vì ta hóa kiếp nên lưu lạc
Như loài chim biển kẹt phương trời
Mơ ước một ngày tung cánh bạc
Mùa xuân nào đó sẽ lên ngôi
Ðêm nay nhớ mười lăm năm trước
Ðọc truyện Kiều chợt thấy bâng khuâng
Một đời người có bao mộng ước?
Có mấy ai được sống hai lần?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:11:13 bởi tieuphuong_loihai >