Thơ của Trần Thái Vân sao trước giờ không thấy???
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 53 bài trong đề mục
tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:18:45 (permalink)
nẻo xưa

Trần Thái Vân



Xóm làng xưa nơi mẹ đi về
Vang vang tiếng chân bà ngoại
Con đường quê thoai thoải
Qùy nở ngập hoa vàng
Vườn cau thơm ngát hương tràn

Xóm làng xưa nơi con đi về
Vang vang tiếng cười của mẹ
Sóng biển rì rầm khe khẽ
Hoa rau dền bay bay
Gió rin rít mặn cuối ngày

Hai thế hệ cách nhau ngàn thế giới
Mẹ mười tám tuổi tản cư Tây
Con gái phú nông học làm việc mướn
Ngày quạt gạo
Ðêm dạy bình dân
Mẹ tứ cố vô thân
Ðường về quê xa tít
Con quốc kêu giữa đêm mờ mịt
Chó nước tru buồn dưới suối lạnh tê
Mẹ nhớ nhà ngồi khóc, áo vân vê
Vọng mắt nhìn đèo Ngũ Châu chia
thương, cắt nhớ

Quá khứ tưởng đi muôn thuở
Khoảnh khắc chợt trở về
Như sáng nọ con mải mê
Chuẩn bị một lần đi lao động
Mẹ rưng rưng gạt dòng lệ mặn
Con cười một nụ vô tư
Tưởng tượng đèo Ngũ Châu chiều sương
giăng mù

Lên mười tám con làm người di tản
Ðêm lạc đại dương mênh mông
Ðêm nghe trẻ khóc ròng
Và đêm nghe chúng lịm tiếng
Tưởng một lần đã ra đi vĩnh viễn
Về thủy cung xa xăm
Tuổi xanh khuất bóng ngàn năm

Mười tám tuổi con làm người viễn xứ
Khất thực quê người
Những hàng dương xanh tươi
In dấu chân con bước
Những lần xương rồng đâm xước
Nhớ bàn tay mẹ mát hiền
Mơ một bàn tay hão huyền

Mười tám tuổi hát bài ly biệt
Trời Trung hoa bao la
Mây phương nam xa xa
Chim lạc đàn soải cánh về phương bắc
Chiều mưa dông nhớ nhà quay quắt
Tiếng cò gọi tìm bầy
Mơ một đường bay...

Xóm làng xưa con không có để đi về
Tiếng chân ba sẽ không làm sao vọng lại
Ba thế hệ mỗi người một khắc khoải
Nhập vào đời khác xa
Ðêm ba nằm mơ tiếng gáy của gà
Cho con biết một bình minh nguyên thủy
Như bà nội năm xưa mơ giàn hoa thiên lý
Ðể cho ba bóng mát cuộc đời
Ngủ an bình trong tiếng hò ơi

Những con đường ngày tháng
Là kỷ niệm xa xăm
Cội nguồn, gốc tích
In vết ngàn năm

Ðường làng đâu để dẫn lối cho con?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:03:36 bởi tieuphuong_loihai >
#1
    tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:20:27 (permalink)
    vô danh

    Trần Thái Vân


    Anh đi từ độ đông năm ấy
    Túi nặng, thân gầy, áo bạc vai
    Cha đứng nhìn theo đưa tay vẫy
    Quan san tiễn biệt vạn dặm dài

    Không trống ngũ liên, không lời hịch
    Chẳng bờ sông Dịch, chẳng Yên đan
    Kẻ ở người đi lòng u tịch
    Lời nói chưa xong lệ tuôn tràn

    Anh đã hai lần xa gia quyến
    Xuân thì chưa quá tuổi đôi mươi
    Mộ mẹ bên kia bờ vĩ tuyến
    Khói hương lạnh lẽo vắng chân đồi

    Cha khóc âm thầm tim tê tái
    Nửa đêm vọng mắt ngóng chờ con
    Bụi chuối bên nhà đau kết trái
    Cha đau trong chờ đợi mỏi mòn

    Anh đi vạn nẻo đường non nước
    Núi rừng đất đỏ bụi mờ bay
    Cha ở hậu phương mong với ước
    Anh trở về đây có một ngày

    Mười mấy mùa xuân mai thắm nở
    Nhạn vẫn chưa về, én biệt tăm
    Chiến trận mỗi ngày thêm rộng mở
    Ðoàn viên ảo mộng quá xa xăm

    Cha chờ cho đến ngày cỡi hạc
    Suối vàng, thác bạc rụng thời gian
    Một mảnh trăng xưa buồn đến nhạt
    Mắt lão còn đâu ngóng mây ngàn

    Anh chết vô danh không bia mộ
    Không anh hùng, đại nghĩa xa xôi
    Anh chết một người trai vô tội,
    Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi ?
    #2
      tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:21:35 (permalink)
      giết tôi bằng những bài thơ

      Trần Thái Vân



      Giết nhau chẳng cái lưu cầu
      Giết nhau bằng cái u sầu, độc chưa?
      (Nguyễn Gia Thiều)


      Mỗi tuần nàng viết đôi bài thơ
      Ngôn từ thô thiển, ý đơn sơ
      Tôi đọc, một mình đi vào mộng
      Nghe lòng dào dạt những bâng quơ

      Nửa tháng nàng gọi gởi mùa xuân
      Giọng hiền, nhí nhảnh, nắng ươm hồng
      Tôi ngồi mê mải hồn thơ sốt
      Tưởng mắt nàng trong, trong rất trong

      Mỗi ngày nàng gởi một trời mơ
      Chuyện ngắn, chuyện dài thật bâng quơ
      Tôi đọc, mỉm cười, vui vui quá
      Thả hồn theo gió, thả hồn mơ

      Tôi vẫn biết rằng mơ là không
      Thơ siêu hiện thật, rất mênh mông
      Mà sao tôi vẫn hằng mong đợi
      Lời thương, câu nói, giấc mộng nồng

      Có thể nàng cười: tôi dại ghê
      Có thể vì thơ tôi đam mê
      Có thể vì nàng, hay có thể
      Mà thôi, tôi thương nhớ quá, hề!

      Dao đâm một nhát chỉ là dao
      Thơ đâm chết lịm tự thuở nào
      Ý nàng một chữ còn cô đọng
      Lời nàng nửa tiếng vẫn nôn nao

      Như thế nàng rằng vẫn chưa vui
      Trời, trăng nàng cứ muốn xa rời
      Nếu thật lòng tôi buồn ghê lắm
      Hồng nhan thêm kẻ bỏ cuộc đời

      Tôi chẳng biết sao, nghĩ mà thương
      Tình xuân rêu phủ, phế thiên đường
      Dư âm có lẽ nàng mang đến
      Giấc mộng xa vời tựa tơ vương

      Hay tôi là kẻ quá đa tình?
      Hay vì cảm cách tự tâm linh?
      Nàng như hoa nở trong lồng kính
      Tôi khách thập phương đứng xa nhìn

      Hay nàng chỉ muốn cuộc vui đùa
      Như sóng, như mây, như gió lùa
      Phảng phất rồi thôi, đừng mong đợi
      Ðừng thương, đừng nhớ, chớ phân bua

      Ấy thế khi nàng đòi lánh xa
      Lòng tôi da diết phải chăng là
      Nàng giết đời tôi trong êm dịu
      Bằng những bài thơ rất đậm đà...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:04:51 bởi tieuphuong_loihai >
      #3
        tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:22:10 (permalink)
        đêm nhiệm mầu

        Trần Thái Vân



        Ðêm mùa xuân bầu trời bàng bạc
        Ánh trăng ngần chếch ngả ngoài song
        Tiếng côn trùng ngân nga muôn nhạc
        Hương nhẹ đưa thoang thoảng đêm nồng

        Tôi lắng nghe tâm tình thức giấc
        Không có gì... một cõi hư vô
        Gió đưa cành bóng cây lay lắc
        Những hình thù kỳ lạ nhấp nhô

        Nghe tiếng thở của con đều đặn
        Không bụi đời âm quãng rất trong
        Không ú ơ lạc vào ác mộng
        Rất bình an giấc ngủ say nồng

        Tôi vén cửa nhìn sao lấp lánh
        Ánh tinh cầu vàng rực trời đông
        Ðêm đã sâu gió lùa hơi lạnh
        Làm dịu đi u uẩn trong lòng

        Ngồi nhâm nhi tách trà thơm ngát
        Nhìn hai con mặt nở nụ hồng
        Hương đồng chiêm về trong hoang lạc
        Hay hương lài thoang thoảng mênh mông?

        Ðêm lặng yên, đêm dài huyền hoặc
        Ðêm thanh bình, đêm mến yêu nhau
        Ðêm xanh màu, trăng xuân trong vắt
        Ðêm ân tình, mộng nở canh thâu

        Chỉ có thế, đêm nay đẹp quá
        Cảnh tiên bồng, nào khác, phải chăng?
        Ðá ngủ yên làm thân sỏi đá
        Trăng soi đời làm chức của trăng

        #4
          tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:22:52 (permalink)
          bài thơ không gởi

          Trần Thái Vân




          Nhìn bong bóng vỡ
          Dưới trời mưa rơi
          Khung trời ngày nọ
          Nhớ quá đi thôi

          Má em hây đỏ
          Nắng hè chang chang
          Dáng em gầy nhỏ
          Như đoá quỳnh vàng

          Em cười chúm chím
          Mắt sáng long lanh
          Hồn anh chết lịm
          Trong cơn si tình

          Nhà em anh đến
          Sợ chẳng dám vô
          Nhìn em len lén
          Nụ cười ngây ngô

          Bài thơ vụng dại
          Anh viết một đêm
          Mơ làm thuật sĩ
          Biến thơ qua rèm

          Trao cho em đọc
          Hồi hộp quá chừng
          Nhìn trăng sao mọc
          Nghĩ ngợi lung tung

          Tình yêu rực nở
          Như hoa mùa xuân
          Trời chung hơi thở
          Nối nhịp cầu gần

          Trên bờ biển vắng
          Hẹn nhau lần đầu
          Chúng mình im lặng
          Sóng cười đêm thâu

          Dưới hàng dương liễu
          Nghe gió rầm rì
          Thì thào không hiểu
          Nhưng chẳng hề chi

          Thời gian vô tận
          Ngày qua, ngày qua
          Sống trong tình mộng
          Ai ngờ phôi pha

          Buồn ơi phố nhỏ
          Ðời chia hai dòng
          Mai rồi em có
          Thương nhớ anh không?

          Và đêm cuối gặp
          Anh đàn, em ca
          Cung trầm Ngăn Cách
          Ân tình thiết tha

          Giọng em rất ngọt
          Trăm không ngàn lần...
          Lệ buồn thảnh thót
          Nếu đã hay rằng...

          Giấc mơ không thực
          Cũng đành phôi pha
          Tường vi hoa thức
          Một lần xót xa

          Hôm nay anh viết
          Bài thơ cho em
          Nhiều năm cách biệt
          Làm sao gởi em?

          Em giờ chắc đã
          Năm, sáu con thơ
          Hoa quỳnh còn nở
          Vàng sân trước nhà?

          Áo màu hoàng yến
          Em có còn yêu?
          Tóc cài hoa tím
          Ai mơ những chiều?

          Em có còn hát
          Những bài Không Tên?
          Lời ca bàng bạc
          Anh chẳng hề quên!

          Hàng dương già cả
          Giờ có còn xanh?
          Bãi, cồn, ghềnh đá
          Nơi đâu nhân tình?

          Da em còn trắng
          Trong đời gian nan?
          Làn hương biển mặn
          Có thấm chiều vàng?

          Anh muốn viết nhiều
          Như bờ sông lở
          Nhiều đến bao nhiêu
          Cũng là dang dở

          Nhìn bong bóng vỡ
          Dưới trời mưa rơi
          Khung trời ngày nọ
          Nhớ quá đi thôi

          Mơ thuyền hồi khứ
          Miền trung ngày về
          Người ơi! Tình ơi!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:06:24 bởi tieuphuong_loihai >
          #5
            tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:23:30 (permalink)
            bài thơ tự tặng

            Trần Thái Vân



            Ði như chiếc bóng trên đường
            Bước thương, bước nhớ dặm trường bước đôi

            Có em trong ánh mắt đời
            Có ta trong ánh mặt trời tha hương
            Có đêm trong sáng mù sương
            Có ngày trong những tà dương rướm vàng

            Ðôi khi lòng bỗng rộn ràng
            Nhìn chim vỗ cánh theo đàn cao bay

            Ðôi khi đứng giữa ban ngày
            Nhìn trời mơ biển, nhìn mây nhớ rừng

            Ðôi khi thức giấc nửa chừng
            Thèm nghe tiếng mẹ ngọt lừng yêu thương

            Vì đi giữa cuộc đời thường
            Bước ngăn, bước cách dặm đường bước đi..
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:07:14 bởi tieuphuong_loihai >
            #6
              tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:24:21 (permalink)
              người bạn

              Trần Thái Vân



              Bạn nhập trường vào học lớp chín
              Với tôi thuở ấy kết tình thân
              Mình cùng một đám trốn học mấy lần
              Nghêu ngao đờn ca, hát nhạc
              Rồi vào những quán cafe nghèo nàn, dột nát
              Tập theo đời tách cạn, tách vơi
              Cuộc sống thả dài, ngày tháng buông trôi...

              Gần cuối năm đó bạn bỏ học
              Gia đình nghèo phải làm lụng nuôi em
              Bán bánh mì ban đêm
              Bán cà rem buổi sáng
              Mùa thu khi trẻ con khai giảng
              Bạn đổi nghề đi đốn củi trên rừng
              Nắng nhiệt đới nóng rực hừng hừng
              Bạn đen thui
              Như con hủi
              Già nhiều, rất nhiều, trước tuổi
              Vẻ mặt sần sùi hết nét ngây thơ

              (Sự thật nếu bạn còn ở tuổi mộng mơ
              Cũng chỉ mơ cơm ngày ba bốn chén!)

              Chúng mình cũng chẳng còn lai vãng
              Ðến những quán cafe
              Nhưng gặp nhau mình nói chuyện mải mê
              Bạn nhớ trường xưa, thầy cũ lắm

              Một ngày xuân nắng ấm
              Bạn đến thăm tôi
              Bạn tâm sự, "Nơi này cực quá tao phải đi thôi..."

              Tôi ngồi im không biết gì để nói
              Rồi cuối cùng tôi hỏi,
              "Nhà mày nghèo vàng đâu có mà đi? "
              Bạn chỉ đôi chân, "Tiền bạc chẳng hề chi
              Tao sẽ băng rừng đi bộ"
              Tôi nhìn ngang một cành mai nở rộ
              Tưởng tượng về những triền núi âm u
              Tưởng tượng về một cõi thiên thu

              Gần một năm sau ngày từ giã
              Tôi xuống thăm bác gái với gia đình
              Bạn ra đi vẫn biệt tín, vô tin
              Mẹ của bạn mắt buồn thiu ngấn lệ
              Thấy tôi, gượng cười nhỏ nhẹ,
              "Con ở lại với bác ăn trưa,"
              Chiếc bàn trơ trọi, nắng rọi song thưa
              Gọi một bữa nhưng toàn khoai với sắn

              Nhà bạn trống vắng
              Ðồ đạc bán dần, thiếu hụt lần theo
              Ðàn em nhỏ nhắt nheo
              Có đứa ốm teo teo
              Có đứa vàng như nghệ
              Có đứa ỏng bụng như ông Phật bụng phệ
              Tình cảnh thảm thê
              Gió lùa vách rách...

              Lên gác tôi thấy một bàn thờ hương khói lạnh
              Ngạc nhiên thay có ảnh bạn phía trên
              Và điếu thuốc không châm để ở một bên
              Bác gái nhìn vẻ mặt tôi ngớ ngẩn
              Khẽ bảo rằng bà mấy lần nằm mộng
              Thấy bạn chết trên rừng núi lạnh trơ thây
              Gió thổi triền miên, sương đá bay bay
              Hồn phách lạc tìm về chốn cũ
              Ðiếu thuốc không châm cho bạn tập thử
              Ðể làm người lớn ở dưới cõi âm
              Tôi nghe xong những giọt lệ trầm
              Chảy âm thầm từ trong khoé mắt

              Tôi từ biệt bác
              Bà linh cảm là tôi sắp đi xa
              (Ðúng lắm, nhưng tôi chẳng nói ra)
              Và có dặn, "Khi sang bên Mỹ
              Con nhớ tìm giùm hắn hỉ
              Nói lại là mạ hắn nhớ không nguôi
              Biểu hắn đừng có đua đòi
              Rứa là đủ, mạ không cần chi cả"
              Ôi! lòng mẹ thật là cao cả
              Dầu tang thương vẫn hy vọng về con
              Trong thâm tâm vẫn tin vào sự sống còn...

              Qua Mỹ có người xác thực bạn đã chết
              Nhưng dối với bà tôi chẳng nhận được tin!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:09:33 bởi tieuphuong_loihai >
              #7
                tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:25:55 (permalink)
                chuyện tình đi học trọ

                Trần Thái Vân



                Anh ở thành đô đi học trọ
                Xóm lạ, hàng cây cũng lạ là
                Qua ngõ đường cong hoa tý ngọ
                Nở tím như cười đón khách xa

                Em là cô gái nhà bên đó
                Mỗi chiều mơ mộng hát vu vơ
                Tiếng đàn thô thiển mà yêu quá
                Da diết gợi lên nỗi đợi chờ

                Giọng hiền thanh lắm như tiếng suối
                Nhẹ nhàng thoang thoảng ngọt sầu riêng
                Làng xưa anh mơ về một buổi
                Quê cũ chiều sương tim tím hiền

                Một bữa anh sang nhà thăm bác
                Mẹ em đi chợ sáng đường xa
                Ðối diện lần đầu, em gương mặt
                Anh nhìn, cứ ngỡ đã gặp qua

                Lúc đó hình như anh bối rối
                Và em e thẹn đến cuống cuồng
                Bốn mắt long lanh, mình quên nói
                Nhịp tim thình thịch tựa hồi chuông

                Anh tưởng tượng em Hoàng Thị Ngọ
                Còn anh thi sĩ Phạm Thiên Thư
                Em tan trường về đường mưa nhỏ
                Theo em anh chẳng thấy mây mù

                Anh thấy tóc ai đen nhánh quá
                Vai gầy cánh hạc nửa mùa bay
                Anh ước được làm viên sỏi đá
                Cho em chân khỏi trượt cuối ngày

                Và thật, anh theo em đến lớp
                Cùng chim anh huýt gió nhịp nhàng
                Em giữ chân nhanh chừng mấy bước
                E thẹn nếu mình sánh vai ngang

                Lời nói bâng quơ, câu chẳng nhập
                Mà sao thương quá, tiếng lòng ơi
                Em cười, cứ thế, đừng nín gấp
                Ðể hồn anh lạc tận ngàn khơi

                Một hôm anh mời em vào quán
                Hoa lá xạc xào trong gió vui
                Câu chuyện lần đầu không ngắt quãng
                Trái ngọt tình yêu sắp chín mùi

                Em cười như đoá tường vi nở
                Anh mơ làm sương sớm êm đềm
                Em nói nhẹ nhàng như hơi thở
                Anh mơ làm suối chảy thâu đêm

                Em thẹn, đỏ hồng hai gò má
                Anh tiếc rằng anh hoạ thiếu tài
                Em nhìn, đôi mắt hiền, đen quá
                Anh sợ người ta lắm kẻ hoài...

                Trái mộng tình yêu không kết nụ
                Mẹ rầy em ngại, chẳng tìm anh
                Xa nhau kỷ niệm đầu còn giữ
                Chiều nay anh nhớ bến xuân xanh
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:10:22 bởi tieuphuong_loihai >
                #8
                  tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:26:40 (permalink)
                  định nghĩa thơ

                  Trần Thái Vân



                  Thật hư một cõi vô thường
                  Ðời hư khó nhớ, đời thường dễ quên
                  Ðời thường chuyện giả để bên
                  Ðời hư chuyện thật trào lên thành bài

                  #9
                    tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:27:19 (permalink)
                    những ngày tháng không quên

                    Trần Thái Vân



                    Ðêm nay gió trở mùa đông lại
                    Hoa tuyết rơi đầy trên áo ai
                    Vũ trụ vần quay, thời gian dại
                    Nỗi nhớ nào ghi đủ hình hài?

                    Bóng lẻ trên đường xa thao thức
                    Dáng gầy chân bước nhẹ trong đêm
                    Dõi mắt ngẩng trông vùng ký ức
                    Tìm đoá hoa xuân rụng bên thềm

                    Văng vẳng tiếng giày xa vọng lại
                    Cuối nẻo đường đi ngược hướng về
                    Như luyến tiếc ngày xưa chân vại
                    Còn cố tìm một dấu sơn khê

                    Hay có thể trong vùng vô thức
                    Ðã thấm đau thức giấc một ngày
                    Chim qua trễ trong lòng ray rứt
                    Kêu một lần vỡ giọng rồi bay

                    oOo

                    Xa lắm, ngày đầu tiên đến Mỹ
                    Mảnh đời xơ xác, tuyết thâu đêm
                    Bạn bè, người thân đường thiên lý
                    Nỗi nhớ hao gầy, nhung nhớ thêm

                    Cút kít vang ồn ta cúi đẩy
                    Chiếc xe thực phẩm nặng đầu tay
                    Ngẩng đầu ta chẳng hề trông thấy
                    Nhà ai rộn rịp, thấy mây bay

                    Ðường về gác trọ sao xa quá
                    Té, ngã bên lề tuyết trắng tươi
                    Ta cúi đầu thương mình xứ lạ
                    Như thương cá biển lạc sông trời

                    Ta nhớ làm sao một mái ấm
                    Bếp lửa quây quần tiếng mẹ, cha
                    Ta ngỡ thời gian đi rất chậm
                    Chiều buông mơ tiếng tụng di đà

                    Băng nhạc cũ mèm quay qua, lại
                    Nửa hồn về gọi nửa hồn đau
                    Ta sợ một lần không trở lại
                    Rồi quên tình cũ, mộng ban đầu

                    Hình như có lần đi xem lễ
                    Hương ai thơm quá tưởng hương xưa
                    Tự trách rằng mình không thực tế
                    Nghèo rớt mồng tơi vẫn chưa chừa

                    Nhìn dáng đài trang lòng xao xuyến
                    Ngẫm lại cuộc đời tựa áng mây
                    Một đêm ta mất toàn gia quyến
                    Ngàn năm hoài nhớ nỗi đau này

                    Nửa tách cà phê ta thấy đắng
                    Màu đen trên tuổi nhỏ tàn phai
                    Nghĩ đến tương lai vùng hoang trắng
                    Chạnh lòng ta hiểu chữ trần ai

                    Quán vắng ngồi đây nhìn thiên hạ
                    Nhộn nhịp trên đường vui rất vui
                    Ta nhớ cảnh chợ Cồn chi lạ
                    Tiếng ai rao đậu hũ ngọt bùi

                    Ta nhớ đến rừng xanh, biển thẳm
                    Những bãi, cồn, dốc đá cheo leo
                    Ta nhớ những hoàng hôn tím thẳm
                    Mây trắng giăng ngang trắng chân đèo

                    Căn gác nhỏ nhoi mười đứa ở
                    Dăm đứa thất tình, dăm đứa điên
                    Ðêm nằm nghe gió tương tư trở
                    Nghe tiếng mưa rơi nhỏ giọt phiền

                    Nói chuyện đời xưa, ngày tháng cũ
                    Mơ hồ tựa những khúc đồng dao
                    Tiếc những chuyện đời chưa được thử
                    Ðộng tình sỏi đá cũng nôn nao

                    Tưởng tượng một lần về nơi ấy
                    Trùng dương sóng vỗ, nhạn xa khơi
                    Có mẹ tiễn đưa bàn tay vẫy
                    Tóc bạc, chân run, khóc nghẹn lời

                    Một bóng cha già gầy guộc quá
                    Quê người lưu lạc vẫn quê hương
                    Dẫu thế cha đau niềm xứ lạ
                    Miền bắc cha mơ mấy con đường

                    Những ngày đông lạnh cha nhung nhớ
                    Cố quận mưa phùn, rét cắt da
                    Cha nhớ ngày hè hoa gạo nở
                    Nỗi nhớ bây giờ đã chuyển qua

                    Ta khóc vì thương hai thế hệ
                    Triệu người chỉ một mệnh cung thôi
                    Cha phải xa con, chồng xa vợ
                    Ðịa cầu chia cắt, nước ngăn đôi

                    Thùng quà nhỏ quá cho không đủ
                    Áo quần, thuốc thiếc chẳng là bao
                    Vỏn vẹn mấy đồng tay đếm thử
                    Xem còn có thể mua thứ nào

                    Viết về cho chị bài thơ ngắn
                    Ngựa hồng đã lạc dấu chân son
                    Thơ chảy giữa dòng ra nước mắt
                    Vội vã lau khô sợ chị buồn

                    Chị vẫn thầm mơ xuân sang bến
                    Hồng đào tương ánh sánh hồng nhan
                    Liễu yếu xuôi tay dòng sông mệnh
                    Chị bỏ cuộc vui đứt cung đàn

                    Em ở nơi nào ta chẳng biết
                    Ngàn trùng xa cách hát một đêm
                    Hai chuyến phi cơ đời ly biệt
                    Chiếc gối bông nằm tưởng là em

                    Ta nhớ tay em, bàn tay nhỏ
                    Thương bàn tay mẹ thuở còn xuân
                    Mơ bàn tay con hồng thật nhỏ
                    (Thuyết tái sinh ta đã tin rằng)

                    Còn bạn xuôi nam miền sương trắng
                    Thỉnh thoảng thư từ đến hỏi thăm
                    Hai đứa thở than ngày xuân thắm
                    Ra đi không hứa hẹn, âm thầm

                    oOo

                    Có thể ngày sau ta chẳng nhớ
                    Một thời cầm tấm check welfare
                    Có thể vì rằng ta mắc cỡ
                    Mấy kẻ trong đời xấu đem khoe?

                    Vì ta hóa kiếp nên lưu lạc
                    Như loài chim biển kẹt phương trời
                    Mơ ước một ngày tung cánh bạc
                    Mùa xuân nào đó sẽ lên ngôi

                    Ðêm nay nhớ mười lăm năm trước
                    Ðọc truyện Kiều chợt thấy bâng khuâng
                    Một đời người có bao mộng ước?
                    Có mấy ai được sống hai lần?
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:11:13 bởi tieuphuong_loihai >
                    #10
                      tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:28:26 (permalink)
                      lưu lạc

                      Trần Thái Vân



                      ( viết cho Thúy, người tôi chưa từng biết )



                      Chiều nay em lạc đường trên phố Thái
                      Giữa chợ người, người cười nói như điên
                      Ðôi mắt em hình như thành ngu dại
                      Không long lanh, vui sướng, hoặc ưu phiền

                      Em cúi xuống nhìn mặt đường bỡ ngỡ
                      Tai ù nghe vùng sóng biển vỗ ầm
                      Tai ù nghe những giọng cười man rợ
                      Thuyền chồng chềnh, hải tặc, thuở xa xăm

                      Em nhớ lại những lời rên thảm thiết
                      Tiếng mẹ hiền gào thét tận trời xanh
                      Tiếng em van, nhỏ dần, rồi xa biệt
                      Cuộc đau thương em chưa tỏ ngọn ngành

                      Em thôi khóc, khóc làm gì với thú?
                      Em thôi cười, cười ai biết cảm thông?
                      Cuộc đời em nay biến thành con vụ
                      Bị xoay nhanh trên những tách rượu nồng

                      Em có lẽ đã quên ngày, quên tháng
                      Quên cuộc đời, quên tuổi tác, quên tên
                      Gọi Mary, Isabella, Alice
                      Em hết rồi, như chết, chẳng mong thêm

                      Em tắt tiếng, khô cằn câu cầu nguyện
                      Em cạn lời, im bặt khúc quê hương
                      Khách bỏ tiền, mấy ai cần câu chuyện
                      Từ nơi em, một cô gái đứng đường?

                      Chiều nay em lạc đường trên phố Thái
                      Buồn hay vui? Em chả thiết làm gì
                      Mười bảy tuổi, tuổi đời như thừa thãi
                      Như hoa tàn trên sóng lớn cuốn đi

                      Tôi có viết ngàn lời trong chuyện kể
                      Thì thân em vẫn lưu lạc chợ người
                      Em hãy khóc cho chuỗi ngày hoang phế
                      Vì đời mình, em hãy khóc, Thúy ơi!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:12:42 bởi tieuphuong_loihai >
                      #11
                        tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:29:22 (permalink)
                        vô thức

                        Trần Thái Vân



                        Ðêm nay đọc lại những lá thư tình
                        Giấy trắng giờ đây đổi màu hoen ố
                        Nỗi buồn tự nhiên, vô hình, vô cớ
                        Ðến nhẹ nhàng như gió thoảng đầu xuân
                        Giòng chữ của em hình như ngập ngừng
                        Gọi hồn ta vào nơi xa vắng lắm

                        Em mỉm cười, hương chiều khoe nắng ấm
                        Ðôi bàn tay bé bỏng khẽ run run
                        Bước nhỏ cùng nhau thâu ngắn đoạn đường
                        Nhịp tim đập nhiều thay lời nói ít
                        Ánh mắt nồng nàng tơ tình quấn quýt
                        Gió, hương nồng, trời đất trở thành thơ

                        Ôi! Câu chuyện tình như thật, như mơ
                        Trò yêu đương đùa dai tuồng trái bóng
                        Ngỡ xong rồi, là thôi, không mong, ngóng
                        Như dã tràng xe cát biển muôn năm
                        Ấy dối mình: Yêu là nhớ ngàn năm
                        Là cánh cửa vô hình trung tự mở

                        Ðêm, đêm tự nhiên nhớ từng hơi thở
                        Ðường chân mày, ánh mắt, một làn môi
                        Ta giật mình, mơ thật chung một trời
                        Bản ngã đụng vách thời gian quay lại
                        Quá khứ trở mình, xoay nhanh hiện tại
                        Rất mông lung trên sông biển mơ hồ

                        Mỗi lá thư tình hoen ố, mực mờ
                        Là một nụ cười ngây thơ ghê lắm
                        Là mắt đen huyền chờ trong chiều thắm
                        Là những giận hờn không thật, đơn sơ
                        Nét chữ nằm nghiêng, dấu chấm lững lờ
                        Thời gian hồng, giấc mơ xanh, mắc cỡ

                        Và đêm nay trong cơn say ta nhỡ
                        Cắt tim mình bằng dòng chữ xa xưa
                        Trời trong lành ta cảm thấy nước mưa
                        Nhòe nhoẹt ướt, cọng râu dài ran rát,
                        Chảy theo đường mòn trên da lạnh mát
                        Dòng thời gian? Hay nước mắt? Nào hay!

                        Ta ngủ thiếp mơ mình làm tiên bay
                        Hoa Ðà vẫn không thể nào cứu chữa
                        Bịnh tình yêu kinh niên nghiêng ngửa
                        Sẽ ra đi rồi trở lại một ngày
                        Giật mình, bài thơ ai viết trên tay
                        Rờ lên cằm cọng dâu dài thêm chút

                        Con vịt trời vỗ cánh bay vun vút
                        #12
                          tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:30:07 (permalink)
                          về thơ

                          Trần Thái Vân



                          Tôi đến với thơ một chiều nhạt nắng
                          Hình như là thuở ấy mới mười ba
                          Ngồi bâng quơ đọc bài thơ tang trắng
                          Ngỡ rằng mình nhân chứng đã từng qua

                          Tôi vẫn nhớ về mùa hè năm ấy
                          Nắng ươm vàng, mây trắng, gió xôn xao
                          Hoa khế tím, hương xưa giờ còn đấy
                          Giấc mơ hồng sợ lỡ bước nôn nao

                          Và như thế bài thơ tình thứ nhất
                          Mấy chục trang giấy nháp: chỉ đôi dòng
                          Mà sao tôi trong lòng rung động thật
                          Mối tình đầu? Có thể hoặc là không!

                          Khi lớn lên, cuộc đời thâu nhỏ lại
                          Xa gia đình nhung nhớ cũng làm thơ
                          Biển Nha trang mơ về bên cửa Ðại
                          Ðèo Phượng hoàng thương quá bến Nam ô

                          Thơ im lặng trong những lần lao động
                          Trên nông trường đất đỏ bụi mờ bay
                          Ðỉnh đồi Mơ chiều thiên nhai gió lộng
                          Liếc nhìn nàng... thơ chớm nở đầu tay

                          Tình hé nhụy thơ hồng hơn lúc trước
                          Tội cho thơ vất vả suốt ngày đêm
                          Làm thi sĩ tôi chẳng hề mong ước
                          Làm tình nhân tôi muôn thuở vẫn thèm

                          Thơ có lúc khóc cho vài thằng bạn
                          Chết sa trường, hoặc bị cụt chân tay
                          Tuổi mười tám không phải thời chiến loạn
                          Chết như là con chó nhỏ phơi thây

                          Thơ ray rứt trong những ngày viễn xứ
                          Ðã cùng tôi lên, xuống biết bao lần
                          Chiều độc ẩm, đàn nâng cung cô lữ
                          Tự nhớ mình, nhạc hoài cảm lâng lâng

                          Thơ hạnh phúc bên bờ hồ hoa trắng
                          Trăng mơ màng mang lại tuổi xuân xanh
                          Em cười, nói, rồi em ngồi im lặng
                          Ơ này thơ... Bất chiến tự nhiên thành

                          Thơ đã qua một phần đời lưu lạc
                          Qua con đường không có tuổi, có tên
                          Qua đại dương cỡi trên đầu sóng bạc
                          Thương nhớ bao người, thơ thương nhớ tên

                          Ừ, gốc khế là người tình thứ nhất
                          Là cội nguồn thơ từ đó sinh ra
                          Hoa khế tím, trần truồng nhưng rất thật
                          Có ngọt, chua nên ngày tháng mặn mà
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:13:35 bởi tieuphuong_loihai >
                          #13
                            tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:30:58 (permalink)
                            muối, nửa hạt một bài thơ

                            Trần Thái Vân




                            Hạt muối cắn đôi
                            Mặn cho đời thêm ngọt
                            Bỏ biển lên đồng trắng bạc
                            Muối trắng một ngày hè say

                            Nửa hạt muối trong bàn tay
                            Tan dần, rin rít
                            Những cấu kết khắng khít
                            Âm thầm trở lại thuở khai sinh
                            Sức sống thình lình
                            Trổi dậy sau những ngày quên lãng
                            Hạt muối thành hình sau ba tháng
                            Ðổi đời một khoảnh khắc tàn phai

                            Hạt muối chia hai
                            Nước mắt mẹ mặn màu của muối
                            Nước mắt hiền từ, cứu rỗi
                            Tội lỗi không viết thành lời
                            Những hạt muối rời
                            Làm dịu thịt da phù thủng
                            Muối trắng ửng
                            Chấp chới đời hoang vu...

                            Hạt muối thiên thu
                            Nhẹ như câu chuyện cổ tích
                            Nặng như núi rừng mờ mịt
                            Than rễ tranh không thế được đôi phần
                            Mẹ nửa đêm nhọc nhằn
                            Nhớ biển lòng buồn thương rưng rức
                            Thèm muối miệng nuốt nước bọt đau nhức
                            Ðường về xuôi ngút ngàn

                            Hạt muối, thỏi vàng
                            Ðêm ma hời khóc gọi
                            Ảo tưởng, sự thật, vong linh, trăn trối
                            Những điêu tàn
                            Sóng biển nơi nào ầm vang?
                            Oan khiên từ đâu nhốn nháo?
                            Mưa bão
                            Xua tan ngày kết tụ
                            Tiếng chim nhớn nhác xé màn đêm

                            Nửa hạt muối cho em
                            Mặn mà trong nụ hôn thần thoại
                            Ngọt ngào em lỡ dại
                            Thịt da rin rín mùi biển mặn thiên nguyên
                            Giọt nước mắt thương nửa đời trinh nguyên
                            Thấm vào đất ngày mai trở về biển cả
                            Này em, và rồi tất cả
                            Cũng sẽ là hư không

                            Nửa hạt muối nuôi con
                            Da ửng, má hồng, gương mặt láng
                            Một đời bố tứ tán
                            Theo tuần hoàn bố vẫn lại làm cha
                            Theo tuần hoàn con sẽ được làm cha
                            Như nước thành mây thành nước
                            Dầu đôi lần lạc bước
                            Nước trở về biển cả năm xưa
                            Biển lên đồng thành muối một trưa
                            In dấu chân ông nội

                            Nửa hạt muối ngày trẩy hội
                            Hương khói, xóm làng, mồ mả, gia tiên
                            Muối mặn, mặn mà sự đoàn viên
                            Bát nước chè, bài ca cũ
                            Da thịt nhúm nhen, lam lũ
                            Biển về nguồn quên hết thương đau
                            Chén nước mắm trao nhau
                            Nụ cười trao nhau tình thương nguyên thủy
                            Hạt muối điểm tô đời hương vị
                            Trưa lá xào xạc bay

                            Nửa hạt muối trao tay
                            Người trao người dây chuyền thế hệ
                            Tâm linh trao tâm linh một trang kinh kệ
                            Tình thương trao tình thương sưởi ấm ngàn sau
                            Biển rì rầm tiếng sóng nhiệm mầu
                            Nước lên đồng trắng bạc
                            Muối hằng hà những hạt
                            Này em, hãy hát một bài ca...
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:14:18 bởi tieuphuong_loihai >
                            #14
                              tieuphuong_loihai 17.06.2006 04:32:59 (permalink)
                              bài tự do cho người tình không chân dung

                              Trần Thái Vân



                              Trên trang giấy
                              Dưới bàn tay
                              Dòng chữ tìm về một ánh mắt

                              Trong tâm thức
                              Ngược thời gian
                              Lòng nhớ về một vùng bát ngát

                              Chiều trăng lên bàng bạc
                              Sương lam lam
                              Nỗi nhớ xa xăm,
                              Anh nhắm mắt trong yên tịnh
                              Trốn vào đôi mắt của em gọi mời
                              Và từ trong đấy anh nhìn ra cuộc đời,
                              Như nhìn qua ống kính vạn hoa,
                              Con nước muôn màu xa xa

                              Theo dòng chữ
                              Chiều chín dần
                              Tim tím là chân trời xa cách
                              Phiến lá rách
                              Bay vội vàng
                              Tiếng chim đánh thức dòng suy nghĩ dâng tràn
                              Tự nhiên anh thấy mình hụt hẫng
                              Câu chuyện tình lận đận
                              Như có, như không
                              Môi em màu hồng,
                              Mắt em tô tím,
                              Anh mơ sự âu yếm,
                              Mơ những sợi lông tơ trên cánh tay,
                              Hương nước hoa ngào ngạt bay...

                              Một tiếng chim kêu
                              Một cơn gió thoảng
                              Mặt anh mát lạnh
                              Mây ngập ngừng trôi
                              Hoa vỡ cánh bay, chim vỗ cánh bay, rã rời
                              Mặt hồ trăng lên cao vọi
                              Em lặng yên không nói
                              Một lời yêu anh Ở
                              Tình yêu mới như lá non xanh
                              Ngập ngừng trong ngày mùa đổi
                              Anh thèm lời tỏ tình rất vội
                              Thèm nụ hôn vụng về
                              (Vì em nhón chân quá trớn)

                              Mặt trăng hôm nay vừa đủ lớn
                              Hình như bằng trái tim của anh
                              Mây vẩn đục che quanh
                              Mây tương tư, có thể?
                              Con dế mèn cất tiếng kêu trễ
                              Ngượng ngùng như hát lạc tông
                              Anh nhìn trời mênh mông
                              Nhớ em vô cùng trong trừu tượng
                              Anh bỗng thèm nghe một âm hưởng,
                              Một tiếng cười,
                              Một lời mời
                              Yêu em, anh nhé

                              Hình như có tiếng nhạc
                              Bổng trầm trong điệu Tango
                              Có thể em đang bước trên sàn nhảy, vu vơ
                              Mỉm cười với người con trai mới lớn
                              Những cốc margarita muối gợn
                              Vừa mặn, vừa chua
                              Tình ái như một cuộc đùa
                              Trên đường về hotel gấp gáp
                              Hay em về kiếp cũ làm thơ
                              Chốn tha hương thương nhớ quê người
                              Những thành phố xa xôi
                              Khu thương mại, vùng cao ốc
                              Những chiều dông thở dốc
                              Lạ thành quen, thành lạ
                              Như cuộc đời rất lạ

                              Vài thế giới trong một con người
                              Có cái gần, cái xa
                              Cái mơ hồ, cái thật thà
                              Như những bài thơ anh viết
                              Như mắt em có ngày xanh biếc
                              Ngày tím bâng quơ
                              Ngày hồng hoang dã,
                              Như bài thơ không thể tả
                              Nét chân dung, vùng cảm xúc xa xôi
                              Anh mơ về ngày tình yêu lên ngôi
                              Em nhón gót chân quá trớn
                              Bàn tay mơn trớn...

                              Ừ nhỉ,
                              trong cuộc đời hiện đại hôm nay
                              Chả có gì là không thay đổi
                              Buổi sáng áo tiểu thư
                              Chiều thay áo dạ hội
                              Tối áo da người trẩy hội
                              Tất cả là những chân dung hư vô
                              Như những thần kỳ trong một giấc mơ
                              Qua đường cong ảo mờ

                              Ừ nhỉ,
                              anh một mình ngồi nhìn lá bay
                              Rụng trên mặt hồ gợn sóng
                              Tiếng dế kêu như ngóng
                              Lòng anh nhớ về đâu nôn nôn?
                              Trăng gợn chiếu tâm hồn
                              Ý nghĩ lờ mờ soi vào tâm thức
                              Em ra đi từ vùng có thực
                              Em trở về trong ký ức hư không
                              Con nước bềnh bồng
                              Mong mỏi khi chưa qua, nhạt nhoà khi đã đến
                              Những yêu mến
                              Giảm dần theo sự cọ xát hữu cơ

                              Anh ngồi đây suy nghĩ vu vơ
                              Nghe hồn chùng sâu vào vùng ảo tưởng
                              Thiên nhiên, tâm hồn giao hưởng
                              Sung sướng dâng tràn họp lại thành thơ
                              Nguồn cảm xúc đơn sơ
                              Ngất ngây lên cực điểm
                              Một vì sao tím
                              Băng ngang, vỡ toé cuộc đời
                              Anh bồi hồi
                              Thương tiếc lần viễn du tưởng tượng

                              Gió trổi lên muôn hướng
                              Hương tóc ai bay?
                              Ngọt ngào đâu bàn tay?
                              Chỉ còn đây hàng chữ chín
                              Ðêm giã từ bịn rịn
                              Một người tình không chân dung
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2006 13:15:36 bởi tieuphuong_loihai >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 53 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9