nguyên thủy 3
Trần Thái Vân Ta thả hồn mơ về bến cũ
Một con thuyền in bóng ngàn xưa
Ðêm trắng buông, gió nguồn ấp ủ
Liễu trên bờ rủ bóng đong đưa
Dòng sông từ bao giờ chọn lối?
Khúc uốn cong, xuôi thẳng, ngược về
Nước đục, trong, nhẹ nhàng, chảy vội
Qua núi, đồi, vào tận bến mê
Tâm tư lắng thêm nhiều huyền hoặc
Tiếng ai hò vọng lại giữa khuya
Giọng bổng, trầm, đột nhiên ngưng bặt
Như người đi, kẻ ở, chia lìa
Hay tiếng hát ngàn năm còn đọng
Bến sông này rộn trống ngũ liên
Chàng ra đi một ngày gió lộng
Thiếp nhìn theo năm tháng ưu phiền
Bài ca cũ, người đi nước mắt
Lời hịch truyền không đủ nguôi ngoai
Chinh phu, chinh phụ lòng hiu hắt
Chờ ngàn năm, thành đá, chờ hoài
Sông chẳng nhớ người xưa đâu nhỉ
Người thì thương con nước xuôi khơi
Chỉ một nguồn chảy thành trăm nhánh
Ði muôn nơi vẫn nhớ một trời
Con sóng nhỏ không là biển cả
Lúc vào bờ vỗ nhẹ bâng quơ
Tiếng ếch nhái hoảng hồn vội vã
Nhảy đi, rồi im lặng như tờ
Dòng sông đêm một màu bàng bạc
Sữa thiên nhiên cây đón nghiêng mình
Dòng ký ức mỏi mòn phai nhạt
Chẳng nhớ ta, ta kẻ vô tình
Thôi thế, ta đứng ngoài ghềnh đá
Chờ sao băng, đêm vỡ nhạt nhoè
Gió hiu quạnh nghe lòng rời rã
Bay chập chùng đôm đốm xanh loe
Xanh giấc mộng, xanh xao ngày tháng
Tháng ngày đi, niềm nhớ chẳng rời
Nhớ nhung như lời ca đứt quãng
Trong đêm trầm tiếng hát, đò trôi
Trôi nữa đi trên dòng cổ tích
Không Hương giang, dẫu chẳng Thu bồn
Trôi trong tâm qua bờ u tịch
Về ruộng tằm vui hát ngàn năm
Những niềm vui hình như rất nhỏ
Mẹ mỉm cười một nụ thiên thu
Lời nhẹ im xôn xao tiếng lá
Mặt hiền từ bụt bỗng thành dư
Mẹ là nàng từ trong ánh mắt
Hiện ra con trong mắt xa vời
Trên mặt con một người mẹ trẻ
Thế hệ trôi theo nhánh sông đời
Bến sông xanh có người đứng đợi
Mặt hao gầy tự nhận làm cha
Sau ánh mắt thăng trầm xa vợi
Ðứa bé mừng vỡ giọng oa oa
Những âm thanh dường như không dứt
Nước lao xao tan loãng đêm trường
Bình minh lên một màu trắng đục
Lục bình trôi về ngõ đại dương
Và ngược dòng con thuyền cũ kỹ
Buồm dăng theo kiến thức bao đời
Dẫu không là cánh chim thiên lý
Cũng mang về niềm nhớ nguồn khơi
Thôi ta trở lại thời hoang dã
Vui với vần thơ hát giữa trời
Tâm tư này gởi theo chiếc lá
Hãy bay về một chốn xa xôi...