Trích đoạn: diên vỹ
tình của anh một thoáng lướt qua
ta không giữ được ....
nên lấy làm tiếc nhớ
để giấc đêm cứ hoài trăn trở
mong anh mà, anh có biết cho đâu ...!
20/5/2005 - cái mốc thời gian để nhớ, để quen một người bạn trên net. Từ bữa đó, thơ DV có thêm một người đọc và cứ thế, tôi len lỏi tự mình dò dẫm trong những tâm sự của V.
Những tâm sự của V ít lắm cách xưng hô "anh - em", chỉ là "ta - người" thôi. Bởi đó là những tiếng lòng, là tâm sự, là khi V độc thoại với mình, với chính mình... khi khắc khoải, khi dịu dàng, khi hờn giận, khi mỗi khắc đi qua, V bất chợt thấy tim mình thổn thức.
Thơ V là thế, chẳng bóng bẩy câu chữ, chẳng chau chuốt ngôn từ, chẳng mượn mang ảnh hình sặc sỡ sắc màu, chẳng gào to, chẳng nức nở... chẳng...
Thơ V như nhịp tim, thầm thĩ, dịu dàng, nhẹ nhàng, thở đều đều những khi thời gian không là bội xóa, cũng có lúc trào dâng, để rồi chính con tim ấy lại biết tự điều chỉnh cho Diên Vỹ mãi là Diên Vỹ của thơ, của những tâm sự, của những giãi bày, của sự trải lòng và chiêm nghiệm.
Tôi mến thơ V là thế, tôi mến V cũng vì thế. Uh, vì trời xui, vì đất khiến nữa chớ!