Hoa Tim
Trường Phi Bảo
Tình xưa nghĩa cũ qua sông
Tim người vỡ, sắc hoa lòng tôi đau
Một người lỗi hẹn thu nào
Mà bao thu khác nghẹn ngào tình duyên
Chồng tôi chẳng để tôi yên
Hình anh tôi giữ mà điên với tình
Gia nghiêm buộc phải lặng thinh
Câm- câm, nín -nín một mình xót xa
Người nghệ sĩ tặng cánh hoa
Là hoa tim vỡ, tình ta khó thành
Thuở trước nào hiểu ý anh
Tưởng hoa đẹp mới ép nhanh vào hồn
Ai ngờ gió bụi hoàng hôn
Tiễn người đi bến cát cồn chơi vơi
Người đi biệt dạng chân trời
Mưa rơi hoa rụng tơi bời sắc thu
Tôi ôm nỗi nhớ, cho dù...
Ngày sau người vẫn mịt mù cánh chim
Ngày kia đơn lạnh nỗi niềm
Tình trinh nữ tựa hoa tim úa màu
Người không về, cớ vì sao...?
Tôi ngơ ngác, tôi ra vào ngẩn ngơ
Một mùa thu lại bơ vơ
Bỗng ai trao mối tình hờ vắt vai
Tôi theo chồng phụ tình ai
Hay ai tình phụ mà quay quắt buồn
Dằn lòng chớ giận người thương
Hoa tim vỡ cho rối đường tơ yêu
Người ơi, tôi khóc trăm chiều...
7-11-2005
Mẹ
Trường Phi Bảo
Sanh con ra bao nhiêu là khổ nhọc
Để mùa thu về những tia sáng đầu tiên
Con hé mắt thấy cuộc đời hiển hiện
Tiếng khóc ban sơ con thầm hỏi Mẹ đâu ?
Chim hót gọi bình minh, tai con nghe tiếng mẹ ơ ầu
Mọi giấc mơ đều nẩy mầm trổ nụ
Lời mẹ ru tuổi thơ con tạm trú
Qua bến bờ bình yên - trái tim con dịu dàng
Lòng Mẹ bao la như biển cả, suối ngàn
Bầu sữa Mẹ nuôi tình con khôn lớn
Tất cả bài học về cuộc đời rộng lớn
Con điều học lóm từ vất vả Mẹ Cha
Cây lúa trổ bông làm ra hạt gạo
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm
Mẹ đem yêu thương rải khắp tâm hồn
Cho con biết quan tâm những con người cùng khổ
Con bắt đầu hiểu chuyện trên mái tóc bạc phơ
Con bắt đầu biết đau từ dấu chân chim in trên mắt
Mẹ gánh đời con qua mùa đông dao cắt
Cái lạnh Mẹ mang, cái ấm con nhờ.
Lưng Mẹ còng, con đã viết nên thơ
"Mùa xuân về Mẹ tôi thêm tuổi mới
Tôi lo sợ những ngày sắp tới
Mẹ không còn đặng trả hiếu Mẹ ơi !"
Con hai mươi hai tuổi trắc trở cuộc đời
Khóc nhiều quá làm nụ cười Mẹ tắt
Mẹ vỗ về, an ủi, Mẹ lòng đau ruột thắt
Con tự hào khi có Mẹ chở che.
20-11-2005
Ngày Xưa Hai Mươi
Trường Phi Bảo
Chị ngày xưa tuổi hai mươi
Cũng như em chẳng có người để thương
Mặc cho lắm kẻ đơn phương
Tánh con gái thích soi gương chuyện thường
Lược là, áo lụa, má hường
Xinh xinh ra phố ai thường ngẩn ngơ
Cây si rụng lá bài thơ
Thế mà tim chẳng biết mơ một người
Phải nào đâu tại biếng lười
Tại duyên chưa tới,tại người chưa ưng
Hai mươi tuổi rất ngập ngừng
Hơi thỏ đế, lại lo gần lo xa
Mùa xuân mấy lượt đi qua
Hai tuần trăng nữa, hăm ba mất rồi!
Cửa lòng vẫn khép chặt thôi
Trầu tiêm trước mắt còn ngồi quay tơ
Ước gì sét giáng bất ngờ
Ước gì giờ bỗng tình cờ chung đôi
Được yêu, được khóc, được cười
Như người ta có một người sẽ chia.
22-6-2006
Sao chỉ duy nhất có mình anh
Trường Phi Bảo
Sao chỉ duy nhất có mình anh
Là em yêu quá đổi
Ngay cả sau khi biết rằng anh gian dối
Em vẫn nhủ lòng: Thôi hãy thứ tha!
Tình yêu được tạo ra
Bất chợt từ cơn mưa buổi sớm
Sau ánh nhìn trìu mến
Hoa mặt trời nở bừng trước nụ hôn
Duy nhất mình anh là em còn suy tôn
Ý niệm đầu đời được bên nhau mãi mãi
Thế mà giờ đây biết chẳng thể níu lại
Thứ gì đã vuột khỏi tầm tay
Em hiểu tình anh như biển rộng sông dài
Có ấp ôm cũng đâu hết trọn vẹn
Chỉ một lần anh lỗi hẹn
Cửa lòng em tự biết phải cài then...
24-3-2006
Quyến Rũ
Trường Phi Bảo
Hắn dụ dỗ Ta vào tim của Hắn
Ta mê mẫn bởi màu sắc bên trong
Tím, lam, hồng, vàng, xanh...như cầu vồng
Ta thích thú nghe nhịp tim Hắn nổi loạn
Ta nhìn Hắn với ánh nhìn bè bạn
Hắn nhìn ta đầy khao khát ngông cuồng
Sức Ta yếu đâu kháng cự được lời thương
Bởi lòng Hắn tím sắc buồn hoang dại
Hắn xoa dịu lòng Ta đang ngần ngại
Cho con bé ngu khờ sa vào lưới tình yêu
Ta ngốc nghếch bắn Hắn cái hẹn chiều
Hắn bất ngờ mặt đỏ bừng hạnh phúc
Có phải khi yêu người ta không nhận thức
Trời xám xịt cũng bảo là xanh
Mưa nặng hạt mà cứ thấy nắng hanh
Ta buồn giận Hắn cho là ghen đấy
Hắn đào hoa nhiều cô theo đến vậy
Duyên cớ gì Hắn chú ý đến ta
Quãng đường về nhà Ta xa thiệt là xa
Vậy mà Hắn cứ ngang qua mấy bận
Ta không ra gặp Hắn, Hắn vàng võ tương lân
Đêm mất ngủ, Hắn bảo: sầu ghê gớm!
Hắn quyến rũ cả nụ hoa tình mới chớm
Ta cũng thẩn thờ khi không có Hắn cạnh bên
Van Anh Đừng Nói
Trường Phi Bảo
Tôi van Anh đừng nói lời yêu Tôi
Đừng nhìn ngắm mỗi khi Tôi buồn khóc
Thế giới riêng Anh chẳng dành cho con bé ngốc
Nhút nhát rút rè trước lý lẽ con tim
Tình yêu đã một bận Tôi kiếm tìm
Nhưng chỉ nhận toàn khổ đau, bất hạnh
Nước mắt rơi như mưa chưa lần tạnh
Tôi nhủ riêng mình sẽ nguội lạnh kể từ đây
Có đâu ngờ Anh lại đến đắp xây
Miền hạnh phúc nơi hồn hoang cằn cỗi
Nhưng Tôi sợ lắm nhỡ người ta phản bội
Dửng dưng đi, thì... xuân sắc nhạt mờ
Thôi Anh ạ, mong Anh về tìm duyên mới
Cứ mặc Tôi tăm tối giữa đêm trường
Dù Anh trách, Anh hờn, Tôi cam chịu
Xin Anh đừng nhắc tới "chuyện yêu đương"
Trời sinh Tôi hẩm hiu chẳng tình thương
Thì tình ấy Tôi xem như giấc mộng
Chợt thoáng qua rồi tắt vội trong lòng
Anh ngừng nói để tim Tôi còn đập
8-4-2005
Viết Cho Người Đàn Ông Không Phải Của Em
Trường Phi Bảo
Đã không thể là của nhau anh ạ
Thì suốt đời đừng mơ chuyện gối chăn
Để đêm về thao thức với ăn năn
Cho nước mắt đọa đày cơn luyến ái
Xin thứ lỗi cho tình yêu mãi mãi
Em chung tình, anh chờ đợi mà chi
Không của nhau, thì xin chớ là gì
Mình hờ hững để rồi thành xa lạ
Ở ngoài kia nhiều người đang vội vã
Cuộc đời xanh đang hối hả thời gian
Người đàn ông-Anh, không xứng lỡ làng
Bao bến hẹn, chực chờ anh hạnh phúc
Viết cho người đàn ông tới không đúng lúc
Trái tim em ai dấy nỗi muộn phiền
Sao mình gặp nhau trễ nãi niềm riêng
Giờ hai đứa chữ nợ duyên không vẹn
Đừng nhìn em khi lòng em tắt nghẽn
Mọi yêu thuơng người ấy lấy đi rồi
Người đàn ông không phải của em ơi
Chớ hờn trách lòng em vô tình quá
7-11-2005
Đứng Trước Biển...
-Trường Phi Bảo-
Đứng một mình trước biển anh ơi!
Biết nói gì với ngàn con sóng vỗ
Trời bao la, thênh thang nhiều nổi nhớ
Và em biết kể thế nào cho cát trắng cảm thông
Tình yêu mình như dã tràng se cát biển đông
Như hoàng hôn cuối chân trời nắng tắt
Hải âu bay cũng đem lòng se thắt
Trước bọt biển vào bờ bị sóng ụp ra xa
Đứng trước biển trầm lắng mọi bài ca
Em chẳng dám cô đơn cùng nổi nhớ
Sợ biển hờn trách tình yêu dang dỡ
Rồi có đứa thất tình tìm tới biển làm thơ
Giọt lệ nhòa, nhoè hết những giấc mơ
Em lặng lẽ theo biển trời yên ả
Tự tay đắp lâu đài, nào hay con sóng ngã
Tinh nghịch cuộn tròn mang hạnh phúc rời tay
Hàng phi lao chao nghiêng cùng cánh gió lắt lay
Biển về chiều tím lung linh huyền ảo
Trăng nhô cao khỏi rặng dừa khoác áo
Tà nguyệt bạch nào làm ngơ ngác hồn em
Biển rì rào, biển bỏ quên dịu êm
Mà xôn xao trước tình em nóng bỏng
Nhớ dáng người ở bên kia đại dương sâu rộng
Không biết giờ này có đứng trước biển...Nhớ em!
30/7/2005